Editor: Đàm Nhật Vy
Beta: Chanh
Trước khi Nguyễn Mặc bưng thức ăn đến đây đã dùng cơm, sau bữa tối mang dược đến cho hắn uống, giúp hắn lau người, sau khi hắn ngủ, mới ra sau phòng tắm gội, rồi trở lại gian ngoài nghỉ ngơi.
Từ lúc phát bệnh đến nay được mấy ngày, bệnh tình không thấy chuyển biến xấu hay tốt, dựa vào kinh nghiệm của lão đại phu, cũng không biết khi nào mới khỏi. Bệnh dịch đáng sợ không thiếu tin đồn vô căn cứ, nàng luôn có một dự cảm, với tình huống hiện giờ, sẽ động đến mãnh thú hung tàn ngủ đông đã lâu, đang nghỉ ngơi dưỡng sức, chỉ cần bùng nổ... Liền là một đòn trí mạng.
Đây không phải chuyện tốt, nàng vẫn luôn cầu nguyện chớ có phát sinh, chớ có phát sinh.
"Phu nhân, phu nhân, mau tỉnh lại..."
Một trận tiếng ồn ào từ xa tiến lại khiến Nguyễn Mặc nhíu mi, thoát ra khỏi cảnh hỗn độn trong mơ, gian nan mà mở nửa mắt, nhìn lên trần nhà quen thuộc.
Đúng rồi, nàng vốn là đến nhà chính lấy chút đồ của Đan Dật Trần màng đi, thấy phòng đã lâu chưa quét tước, tro bụi đập vào mặt, liền vén tay áo lên lâu dọn sạch sẽ, mệt đến không nhịn được ngã lên giường nghỉ ngơi một lát, không ngờ lại ngủ thiếp đi.
Nha hoàn bên mép giường thấy nàng tỉnh lại, có lẽ rất sốt ruột, không màng lễ tiết liền muốn duỗi tay kéo nàng đứng dậy, Nguyễn Mặc ngồi dậy quá nhanh, mắt không chịu nhắm lại, đỡ trán hỏi nàng: "Làm sao vậy, gấp thế sao?"
"Phu nhân, Vương gia, Vương gia không ổn..."
"Cái gì?" Nàng vừa nghe đến hai chữ "Vương gia", cả người liền thanh tỉnh, nương theo ánh nến nhìn về phía nha hoàn cả kinh đến nỗi khuôn mặt nhỏ trắng bệnh, thanh âm cao hơn vài phần, "Vương gia làm sao vậy?"
Vừa hỏi xong, đã thấy mình thật là làm điều thừa, cũng không đợi nha hoàn đáp lời, vội vàng chạy ra bên ngoài, một mạch tới Liên Hoa uyển.
Hậu viện thường ngày quạnh quẽ giờ này trong ngoài đầy người, hầu như tất cả hạ nhân đều tới, lại không ai dám vào trong. Không biết ai nói "Phu nhân đã tới", mọi người lập tức nhường đường, Nguyễn Mặc vào trong mà không một chút cản trở.
Khi ở bên ngoài, liền nghe thấy một cỗ khí vị quái dị, càng đi vào trong càng nồng, nàng lại bất chấp, không ngừng bước vào nội gian, liếc mắt liền thấy Đan dật Trần đang thống khổ gập người, không ngừng hướng ông nhổ nôn mửa, mấy sợi tóc hỗn độn, càng trông chật vật hơn.
Hứa Triều nửa quỳ bên cạnh đỡ hắn, bên kia là lão đại phu đang bắt mạch, vẻ mặt ngưng trọng, như thể không phát hiện ra trong phòng đang cực kì tanh tưởi.
Nguyễn Mặc cũng không có tâm tư để ý khí vị khó chịu trong phòng, một lòng chú ý nam nhân trên giường, nếu không phải sợ quấy rầy lão đại phu, chắc chắn sẽ lập tức nhào đến chỗ hắn.
"Sao rồi? Vương gia sao rồi?"
Lão đại phu vừa rời khỏi mép giường, nàng liền gấp không chờ nổi tiến lại dò hỏi, sắc mặt trắng như tờ giấy.
"Đây là lúc bệnh trạng phát tác, là chuyện xấu cũng là chuyện tốt, lão phu tạm thời không có thời gian nói nhiều, còn phải đi sắc thuốc, ngươi trước tiên chăm sóc tốt Vương gia, có chuyện không ổn lập tức cho người tới báo với ta."
Dứt lời, ông bước nhanh ra ngoài, Nguyễn Mặc nghe thấy mà trong lòng nhảy dựng lên, nàng không phải đại phu, suy nghĩ nhiều cũng không biết phải làm gì, chỉ có thể kìm chế thấp thỏm bất an, tới chỗ Đan Dật Trần vẫn đang phun từng trận như cũ.
Ống nhổ thật khó nhìn thẳng, nàng lại không có nửa phần chán ghét mà đến gần hắn, ngồi bên mép giường, một tay ôm cánh tay hắn, một tay đặt bên eo, nhìn qua Hứa Triều, bảo hắn có thể giao cho nàng.
Khi Hứa Triều đỡ Vương gia lên một thân đã dính bẩn, ngực có một mảnh thảm không nỡ nhìn, cũng không nhiều lời, hơi gật đầu liền bước nhanh trở về thay quần áo.
Người đi rồi, Nguyễn Mặc lại đỡ hắn một hồi lâu, nôn hết đồ ăn cùng thuốc dùng lúc tối, có lẽ là cuối cùng nôn chỉ còn mật, thật sự nôn không ra, mới rốt cuộc dừng lại.
Trước nay đều là một Vương gia lãnh túc thanh quý, đâu từng bị tra tấn như vậy, Nguyễn Mặc rút khăn từ trong ngực áo lau khoé miệng hắn, nhìn sắc mặt khó chịu của hắn, lòng có chút đau, động tác cũng càng thêm ôn nhu.
Đan Dật Trần nôn đến cả người ê ẩm, nửa dựa trên người nàng, không còn sức chống cự nữa. Nàng mang nước tới cho hắn súc miệng liền súc miệng, nàng muốn giúp hắn đổi một thân xiêm y sạch sẽ, hắn liền để nàng tuỳ ý cởi bỏ đai lưng, chỉ để sót lại áo răng, sức lực để hé răng cũng không có, chỉ đến khi nàng muốn dìu hắn nằm xuống, hắn lắc đầu, muốn nàng đỡ hắn ngồi.
Sau một lúc vất vả, lão đại phu cuối cùng cũng bưng chén thuốc lại, Nguyễn Mặc đi ra ngoài rửa sạch tay, trở về ngồi vào mép giường, từng thìa từng thìa đút thuốc cho hắn. Nước thuốc kia nàng người mùi đã biết đắng, cho vào miệng chỉ có hơn chứ không kém, hắn bị kích thích tới nỗi buồn nôn vài lần, che miệng mạnh mẽ nhịn xuống, mặt không đổi sắc uống từng ngụm, cho đến khi chén thuốc cạn.
"Uống thuốc là tốt, uống thuốc xong sẽ tốt." Lão đại phu nhận chén thuốc trong tay nàng, nhẹ nhàng thở ra, thần sắc ngưng lại, "Ra một thân mồ hôi nóng, nếu đêm nay không sốt, ngày mai có thể khá hơn chút."
"Uhm, chỉ hi vọng thế." Nguyễn Mặc nhìn nam nhân nhắm mắt dựa vào đầu giường, thấp giọng lẩm bẩm.
Khi đã nhấm thuốc, Nguyễn Mặc đỡ Đan Dật Trần nằm xuống, kéo chăn cho hắn, rồi ở bên giường trông coi, để nếu có tình huống đột phát, có thể kịp thời thông báo cho đại phu canh giữ ở gian ngoài.
Nửa đêm canh ba, nàng gối lên một tay, mệt mỏi cả ngày, lúc này cũng mơ màng sắp ngủ, đang nửa mộng nửa tỉnh thì nghe thấy tiếng rên rỉ đứt quãng, mới đột nhiên bừng tỉnh, phát hiện Đan Dật Trần đình mày nhăn chặt, sắc mặt ửng hồng, trên trán đầy mồ hôi lạnh, vội vã liên tục kêu đại phu.
Lão đại phu đã lớn tuổi, vốn ngủ không sâu, nàng kêu một lần liền tỉnh, vội vào nội gian bắt mạch cho hắn, lại xem kỹ miệng lưỡi cùng hai mắt, móc ra túi châm bên hông, bắt đầu châm nhanh vào mấy huyệt vị, sau đó dùng lực véo hắn, ép hắn mở mắt.
Thấy vậy, lão đại phu lập tức đứng dậy, phân phó với Nguyễn Mặc: "Vương gia phát sốt, người cần giúp hắn giữ thanh tỉnh, vô luận dùng biện pháp gì, lão phu trở về trước, đừng có làm hắn ngủ mất, biết chưa?"
Nói xong, cũng không kịp nghe nàng trả lời, xoay người bước nhanh biến mất khỏi gian trong.
Phát sốt... Cuối cùng vẫn phát sốt...
Nguyễn Mặc bất giác phản ứng lại, trong lòng có luồng khí hoảng loạn rất sâu, đầu gối quỳ bên giường, cầm tay Đan Dật Trần, vừa nói chuyện với hắn, vừa dùng sức ấn huyệt Lao Cung trên lòng bàn tay, giúp hắn duy trì tỉnh táo.
Nàng lo đến nỗi lời nói trở nên lộn xộn, rời rạc tan tác, kỳ thật chính mình cũng không hiểu mình nói gì, lại không dám dừng lại, chẳng sợ ồn ào đến hắn, không ngủ được càng tốt, hai mắt nàng gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt đen nửa mở của hắn, sợ mí mắt hắn gục xuống.
May mà tuy hắn cau mày thật sâu, nhưng vẫn chưa từng nhắm mắt lại.
Sau một lúc lâu, mi mắt đột nhiên rũ xuống, bàn tay nắm lấy nàng giật giật, môi mỏng hé mở, như là có chuyện muốn nói.
Ngyễn Mặc cúi người lại gần, lỗ tai cơ hồ dán lên môi hắn, mới nghe rõ tiếng gọi như nói mớ: "Nguyễn Mặc..."
"Ta đây, ta ở đây."
Đan Dật Trần dừng một chút, như để xác định nàng đang ở bên, mới tiếp tục nói: "Nguyễn Mặc, nếu ta chết... Nàng sẽ khóc sao?"
Lòng nàng chấn động: "Vường gia đừng nói bậy... Sẽ không chết, sẽ không."
Khoé môi hắn khẽ nhúc nhích, tựa hộ nở một nụ cười khẽ, lại không có sức lực: "Khóc cũng tốt. Khóc, ta mới biết được trong lòng ngươi có ta."
"Vương gia..." Nàng hàm hồ nói, hốc mắt không tự giác nóng lên.
"Nhưng nếu nàng khóc, ngực ta lại đau... Thôi đừng khóc, ta sẽ không an tâm."
Nguyễn Mặc nhìn hắn ôn nhu như ảo giác, khoé mắt đọng nước, nhất thời không biết nói gì.
"Ta trước nay, chưa từng yêu người nào, cũng không biết thế nào là yêu... Khụ khụ... Lại muốn giữ nàng ở bên ta, cả đời... Khụ, nàng đừng khóc, nói xem... nàng có bằng lòng hay không?"
Nàng nắm chặt bàn tay nóng của hắn, rưng rưng gật đầu, nức nở nói: "Chỉ cần Vương gia khoẻ lên, nói gì ta cũng đáp ứng."
"...Được." Giữa mày Đan Dật Trần giãn ra, mắt đen nặng nề nhìn nàng, không hề chớp mắt, tựa hồ xem không đủ, "Nếu không khoẻ lên, nàng lấy hưu thư trong phòng ta, rồi đi thật xa, đi đâu cũng được... Chớ có thủ tiết vì ta."
Nước mắt nàng chảy ra nhiều hơn, không thể nói ra tiếng gì.
Nào có cái gì được với không được?
Nếu người chết, ta cũng không sống được. Đan Dật Trần, xin ngươi không cần chết. Nếu không, lại một hồi mộng nữa, nhưng thống khổ đủ loại lúc này, ngươi sẽ phải chịu lại một lần nữa.
... Ta không muốn.
Cuối tháng sáu, trời đất an bình, ngày nóng như lửa.
Bệnh dịch dần dần lui tán, khói mù bao phủ kinh thành một tháng cũng bị xua tan, toàn tuyến khu cách ly hoàn toàn bị giải tán, đường phố cùng chợ lại bắt đầu náo nhiệt lên.
"Aizzz, ngươi nghe nói gì chưa?"
"Đại nương xách giỏ rau đang lựa khoai đỏ trên gánh ràng rong, cùng tỷ muội bên cạnh nói chuyện."
"Nghe nói gì?"
"Thuỵ Vương điện hạ muốn cưới Vương phi!"
"Cưới Vương phi?" Cô nương trẻ nhíu mi, "Nhà Vương gia cưới vợ, cùng dân chúng ta có liên quan gì?"
"Không không không, trọng điểm là..." Đại nương áo lam liếc mắt, tới khi vài người đang nhìn nàng, mới thần bí nói, "Các người biết Vương phi là ai không?"
"Hắc, cái này cũng hỏi, không phải thiên kim thế gia cũng là tiểu thư khuê tú nhà ai đó."
"Đúng vây, có gì tò mò đâu..."
Đại nương áo lam che miệng cười vài tiếng, đắc ý nói: "Các ngươi đoán sai rồi. Nghe nói, vị này thực ra chỉ là một tỳ nữ, so với chúng ta không khá hơn bao nhiêu, một lần được Vương gia sủng hạnh trở thành tiểu thiếp, đã xem như có phúc, nào ngờ bệnh dịch vừa qua khỏi, Thuỵ Vương điện ha khỏi bệnh chưa được mấy ngày, liền lập tức tiến cung cầu Hoàng Thượng ân điển, muốn đem tiểu thiếp kia lập làm chính phi!"
"Không thể nảo, tiểu thiếp bao nhiêu cũng có thể, Vương phi nương nương lại chỉ có một."
"Cũng không phải đến mức đó chứ, nói nhanh lên có chuyện gì nữa..."
Nhóm thảo luận của mấy vị dân phụ nóng hơn cả, mà lúc này ở Liên Hoa uyển, chủ sự đang ngủ đến bất tỉnh nhân sự.
Thật sự quá mệt mỏi.
Sau khi Vương gia bệnh, Nguyễn Mặc chưa từng ngủ một giấc yên lành, chẳng những làm lụng vất vả không thôi, trong lòng cũng lo lắng sợ hãi suốt, bây giờ hắn khỏi bệnh, nàng liền đuổi ra khỏi Liên Hoa uyển, ngủ đến u ám trời đất khoảng ba ngày.
Hôm nay đúng là này thứ ba.
Đan Dật Trần khuôn mặt lạnh lùng, vừa hồi phủ khuôn mặt giãn ra, khoé mắt mỉm cười, màng bào huyết sắc nhập cung còn chưa thay, đi thẳng tới hậu viện, miễn cho hạ nhân đứng canh cửa thông báo, nâng bước vào bên trong.
Khắp nơi yên tĩnh không tiếng động, hắn vòng qua bình phong đi vào nội gian, quả nhiên thấy một ngươi đang nằm trên giường, ôm chăn gấm ngủ đến vui vẻ.
"Nguyễn Mặc... Nguyễn Mặc, nên dậy rồi..."
Hắn nâng áo bào ngồi ở mép giường, duỗi tay dậy nhẹ nàng, lộ ra khuôn mặt nhỏ trắng nõn ửng hồng, khả ái vô cùng.
"Uhm..." Nàng vẫn đang ngủ mơ, lông mi khẽ nhúc nhích, chỉ phát ra một âm tiết mơ hồ, giãy giụa không tỉnh lại.
Đan Dật Trần bất đắc dĩ bật cười, xốc chăn lên kéo nàng ra khỏi chăn gấm, cúi người một tay bế lên, đi nhanh ra gian ngoài, mà nàng vẫn dựa vào ngực hắn... Tiếp tục ngủ.
Tới gian ngoài rồi, ngửi được hương đồ ăn đầy bàn, bụng đói ba ngày liền không an phận, mãnh liệt gọi nàng mở mắt, mắt híp lại thích ứng với ánh sáng.
"Vương gia... Người bỏ ta xuống đi." Nguyễn Mặc cuối cùng cũng tỉnh, khẽ đẩy hắn, "Người làm vậy ta sẽ khó ăn... Ngô..."
Hắn hướng miệng nàng đút một miếng xương sườn, xem nàng còn ngơ ngác cắn không biết ăn, nhịn không được nhéo nhéo mặt nàng: "Không ăn?"
Nguyễn Mặc chuyển mắt nhìn hắn một cái, lúc này mới bắt đầu khởi động quai hàm.
Tiếp theo nàng hoàn toàn không có cơ hội mở miệng, mỗi khi vừa nuốt xuống, hắn lại tiếp tục đút, cứ như vậy ôm nàng đút hết bữa cơm.
Lúc đầu nàng còn yên tâm thoải mái chịu, hắn bệnh lâu như vậy, nàng hầu hạ đến vất vả, lúc này đương nhiên cũng muốn đổi hắn hầu hạ nàng. Sau đó lại cũng chút ngượng ngùng, lại không phải là đứa trẻ vài tuổi, còn để người ôm vào ngực đút cho ăn, mất mặt không, liền đẩy hắn ra, muốn hắn bỏ nàng xuống.
"Từ từ."
Đan Dật Trần thả đũa, một tay vẫn đặt bên hông nàng như cũ, tay kia lấy từ trong ngực ra một vật, Nguyễn Mặc không thể thấy rõ, chỉ cảm thấy cổ tay chợt lạnh, lại nhìn thấy, là một chiếc vòng ngọc lục bảo.
"...Vương gia."
"Đây là lễ vật mẫu phi để lại cho con dâu, ta cùng huynh trưởng mỗi người một cái, nói khi nào chúng ta tìm được người yêu thương, liền đưa cho nàng. Sau khi mẫu phi đi, huynh trưởng vẫn luôn bảo quản, sáng nay ta vào cung lấy về, muốn tặng cho nàng."
Hắn nắm tay nàng nâng vòng ngọc lên, nhìn nó trượt xuống trên cánh tay mảnh khảnh, trầm thấp nói: "Thích không?"
Luồng khí ấm áp hữu lực bao vây nàng, Nguyễn Mặc nhấp môi cười nhạt, ánh mắt oanh oánh nhìn đôi mắt thâm tình của hắn, nhẹ giọng nói: "Thích..."
Nháy mắt tiếp theo, tất cả lời nói của nàng đều bao phủ bởi cái hôn sâu của hắn.
Kỳ thật, Đan Dật Trần không nói cho nàng, mẫu phi lưu lại vòng ngọc này, còn có một thâm ý – kiếp này, duy nhất một người.
Hắn muốn cùng nàng, nhất sinh nhất thế.
Khuynh tâm tương phó, quyết không nuốt lời.
........
Bạch quang hiện ra, cảm giác choàng váng quen thuộc lại lần nữa đánh tới.
Xung quanh bắt đầu trở nên hư ảo, chưa hoàn hồn, liền hoàn toàn biến mất.
Không lưu lại dấu vết.
- ------------