Gió thu se lạnh, cây hạnh ngoài cửa sổ đã sớm thay áo xanh bằng màu vàng, cô nương mặc bạch y lười biếng cuộn mình trên nhuyễn tháp, vừa ăn hạt đậu phộng được nha hoàn bóc vỏ vừa đếm lá khô rơi xuống.
Mười ngày trước, quân binh Đại Nam chia ra làm hai, chặn đường của phản quân đang muốn trốn xuống phía Nam khiến chúng không kịp trở tay, bị vây trong Tĩnh Quan không còn đường lui, cuối cùng chỉ đành bỏ vũ khí đầu hàng, Phế hoàng tử An thân là thủ lĩnh, thấy thắng bại đã rõ, không muốn khuất phục chịu nhục, đứng trên tường thành tự vẫn, quân Đại Nam đại thắng, chuẩn bị hồi kinh phụng mệnh.
Nguyễn Mặc dưỡng thương hơn một tháng, tuy điều kiện ở quân doanh không được tốt lắm nhưng doanh trướng của Tướng quân chỗ nàng ở chính là nơi tốt nhất trong quân, lại có thêm hai vị quân y ngày ngày đi theo chăm sóc, cho dù vết thương có nặng hơn nữa thì cũng đã sớm khỏi.
Sau đó, đại quân bắt đầu xuất phát hồi kinh, Đan Dật Trần sợ nàng không chịu nổi xóc nảy, để riêng một chiếc xe ngựa cho nàng ngồi, đi ở giữa đại quân, khiến nàng bỗng có cảm giác như… Chúng tinh phủng nguyệt (Sao vây quanh trăng).
Nhưng mà chiếc xe ngựa được lâm thời mang đến này lại quá cứng, ngồi lâu liền cảm thấy không thoải mái, nàng thật sự chịu không nổi nữa, đành phải tranh thủ lúc đại quân dừng chân nghỉ ngơi, lặng lẽ nói mấy câu với Đan Dật Trần.
Ai dè hắn không nói câu nào, trực tiếp sai người dỡ bỏ xe ngựa, sửa thành xe dùng để kéo chiến lợi phẩm.
Nguyễn Mặc đứng bên cạnh nhìn mà há hốc miệng, bất chợt bị người nắm eo nhấc lên, đặt lên lưng ngựa, nàng kinh hãi, còn chưa kịp ngồi vững thì đã có người ngồi sát phía sau.
“Có biết cưỡi ngựa không?” Hai tay của hắn vòng qua eo nàng, cầm dây cương, cúi đầu kề sát tai nàng trầm giọng hỏi.
“ Không, không biết……”
Thật ra thì nàng căn bản cũng không nghe rõ hắn hỏi cái gì…
Nam nhân này, thản nhiên cùng nàng thân mật trước mặt mọi người, cũng không chịu nhìn xem mấy người đó đã che miệng cười trộm từ bao giờ, cho dù hắn không thấy xấu hổ thì nàng cũng không thể hùa theo hắn được… Nếu không phải biết đây là đang ở trong mộng, nàng nhất định sẽ đẩy tên xấu xa bề ngoài lạnh nhạt bên trong lưu manh này ra ngay tắp lự!!!
Đáng tiếc rằng sau đó nàng mới phát hiện, da mặt của nam nhân này so với trong tưởng tượng của nàng còn dày hơn nhiều.
Thí dụ như, rõ ràng chỗ ngồi trên lưng ngựa rộng rãi như vậy, hắn lại cứ ra vẻ chỗ ngồi quá chật, nhất định phải ôm lấy eo nàng không buông. Hai người ngồi sát vào nhau, gần như không có khoảng cách, khiến nàng phải dựng thẳng lưng suốt cả chặng đường, không dám động đậy dù chỉ một chút. Đến khi xuống ngựa, nàng mỏi đến mức gần như không đứng thẳng được.
Nếu chỉ có như vậy thì thôi…
Đằng này hắn còn vô sỉ tới mức từ sau khi hồi phủ hắn vẫn cứ đêm nào cũng triệu nàng đến phòng hắn… Làm gối để hắn ôm đi ngủ!!!
Phản ứng đầu tiên của Nguyễn Mặc là từ chối thẳng thừng, nhưng hắn lại không cho nàng thời gian phản kháng, trực tiếp bế nàng đặt lên giường, kéo chăn gấm sang bọc lấy nàng, còn dán sát vào tai nàng, giọng nói tràn ngập ý cười: “Lúc ở quân doanh, không phải chúng ta cũng cùng ngủ như vậy sao?”
“…” Nhưng… Đó là khi vết thương của nàng còn chưa lành, vô lực phản kháng, chẳng lẽ hắn còn định coi thành điều hiển nhiên nữa ư?
“Hơn nữa,” Hắn ôm nàng thật chặt, cúi đầu kề sát vào cổ nàng nói nhỏ, “Không có tiếng đàn của nàng, nếu ta lại mất ngủ, không phải nàng nên chịu trách nhiệm… ru ta ngủ sao?”
Này… Hắn đang nói cái gì…
Đan Đại tướng quân hắn không ngủ được… Còn để nàng ru hắn ngủ… Không phải hắn uống lộn thuốc đấy chứ???
Nguyễn Mặc vẫn tiếp tục phấn đấu sự nghiệp giãy giụa của nàng, nam nhân lười nói tiếp, đột nhiên lật người đè lên, khiến nàng muốn động cũng không được.
Bỗng dưng, nàng cảm thấy có chút… Ân, nguy hiểm.
“Có ngủ không?” Đan Dật Trần híp mắt, không kiên nhẫn nhìn nàng chăm chú, trong cặp mắt thâm thúy bắt đầu xuất hiện gợn sóng, vừa thấy thế nàng lập tức bất động, nhịn không được khẽ nuốt nước bọt, vội cười lấy lòng: “Ngủ… Ta ngủ…”
Bất đắc dĩ chỉ đành ngoan ngoãn để mặc hắn ôm ngủ cả đêm, giống như quãng thời gian hơn một tháng ở quân doanh.
Sau đó liền có lần thứ hai, lần thứ ba,…
Nguyễn Mặc cuối cùng đã được thể hội cái gì gọi là “Trước lạ sau quen, ba lần thành tự nhiên”……
Chỉ là, đôi khi, nàng cũng không biết mối quan hệ của bọn họ bây giờ là như thế nào.
Cánh tay trái của nàng bị thương quá nặng, hiện tại tuy nhìn thì tưởng là đã khỏi hẳn, nhưng chỉ đến khi chạm đến dây đàn, mới biết được, cánh tay ấy đã không thể dùng lực để gảy được nữa… Sau này, e rằng nàng chẳng thể tấu khúc được nữa.
Có lần nàng đã hỏi Đan Dật Trần: “Tay của ta đã không thể gảy đàn được nữa, ngài cũng không cần dựa vào tiếng đàn để có thể ngủ, vì sao…” Vì sao vẫn để ta ở lại?
Lúc ấy, hắn chỉ cầm lấy tay trái của nàng ngắm nghía, sau khi đặt một nụ hôn lên đó mới hơi cong khóe môi nói: “Không thể gảy đàn cũng không sao, bổng lộc của ta cũng không ít, sau này ta nuôi nàng.”
Nàng nghe câu nói ấy liền ngẩn ngơ, gục đầu dựa vào ngực hắn, thật lâu vẫn không thể hồi thần.
Trong lòng hình như có gì đó đang dần dần xuất hiện một cách sinh động, hình như là ý tứ kia, nhưng nàng lại sợ đó chỉ là do mình nghĩ nhiều, cuối cùng hóa ra lại chỉ là mừng hụt.
“Nguyễn cô nương…… Có muốn lột đậu phộng nữa không?”
Nguyễn Mặc hoàn hồn, liếc mắt nhìn vỏ đậu phộng đã chất thành một đống nhỏ, xua xua tay: “Đủ rồi đủ rồi… Nếu ăn no thì lát nữa ăn cơm lại thấy không ngon… Cách…”
Ai, giấc mộng này, có lẽ… Sắp kết thúc rồi.
~~~~~~ Đường phân cách “Sắp kết thúc.”~~~~~~
Ngự thư phòng.
“Ái khanh lần này lập được công lớn, thật đúng là có thể khiến Trẫm cao hứng.” Hoàng Thượng vân vê chòm râu, ngồi sau Ngự án, cười tủm tỉm nhìn ái tưởng trẻ tuổi tiền đồ vô lượng, “Nói đi, khanh có mong ước gì, Trẫm nhất định ban thưởng cho khanh.”
Đan Dật Trần đứng dậy, bước tới trước mặt Hoàng Thượng, nhấc vạt áo lên quỳ xuống, cúi đầu nói: “Thần có một chuyện muốn thỉnh cầu.”
“Nga?” Vị thần tử này của hắn tính tình lạnh nhạt, hiếm khi có việc cần thỉnh cầu, Hoàng Thượng lập tức cảm thấy có hứng thú, “Là chuyện gì?”
“Thần thỉnh cầu Hoàng Thượng tứ hôn.”
Tứ hôn?
Nếu là chuyện này, Hoàng Thượng càng cảm thấy hứng thú, trong cặp mắt hẹp bất chợt xuất hiện ý cười bỡn cợt, hỏi: “Không biết là thiên kim nhà ai lại có thể khiến khanh tâm duyệt (yêu thích) thế?”
Hắn lại lắc đầu: “Không phải, nàng chỉ là một cô nương bình thường. Nhưng thần muốn nàng… có thể hãnh diện cả cho thần.”
Hoàng Thượng nghe xong liền hiểu rõ.
Được Thánh Thượng tứ hôn so với đón dâu bình thường trang trọng hơn rất nhiều, đối với bên nào dều là một sự kiện cực kì vinh quang, thậm chí có thể coi như là chiếu cáo cho khắp thiên hạ hai người sắp hỉ kết liên lý (kết hôn), bạc đầu giai lão.
“Chậc…chậc, ái khanh, lần này ngươi mà thành thân, không biết trong kinh sẽ có bao nhiêu cô nương vì thế mà rơi lệ đây…”
Hoàng Thượng cười trêu mấy câu, sau đó liền đáp ứng thỉnh cầu của hắn, mấy ngày nữa sẽ tìm một gia đình khá giả, cho cô nương đó một thân phận tốt hơn, sau đó liền để ma ma có kinh nghiệm trong cung sắp xếp các công việc tương quan.
Đan Dật Trần đương nhiên không có ý kiến gì, mong ước đã được đạt thành, quỳ xuống tạ ơn: “Tạ ơn Hoàng Thượng.”
Đường phân cách “được như ý nguyện”
Màn đêm buông xuống, ánh trăng dần xuất hiện.
Nguyễn Mặc đang đứng ở sảnh ngoài nhìn hạ nhân bưng đồ ăn lên, vừa quay đầu liền nhìn thấy một bóng hình quen thuộc, cong môi vẫy vẫy tay với hắn, ý bảo hắn mau tới đây.
Đan Dật Trần bỗng thấy trong lòng ấm áp, trên mặt vẫn thản nhiên nhưng tốc độ bước đi lại tăng nhanh hơn rất nhiều, vừa bước vào sảnh ngoài liền nghe thấy nàng đang lảm nhảm dặn dò hạ nhân, món này là món yêu thích của hắn, cần đặt ở đây, cả món này nữa…
Bỗng nhiên hắn bật cười.
Hắn trước giờ vẫn luôn lẻ loi một mình, độc lai độc vãng, không cần bất cứ ai quan tâm đến mình, cũng không thích người khác can thiệp vào chuyện của hắn.
Nhưng đến thời khắc này, hắn mới phát hiện, có lẽ chính mình đã lầm, từ trước đến giờ ý nghĩ đó vẫn luôn không chính xác.
Cũng không phải là không cần.
Hắn chỉ là… chưa từng được trải qua cảm giác ấy mà thôi.
Giống như thuốc độc vậy, một khi được nếm qua thì sẽ nghiện, cuối cùng chẳng thể buông tay.
Lại vẫn bất chấp chìm đắm trong đó.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trăng treo đầu cành, bóng đêm bao trùm.
“Trời ạ… Sao lại nặng như vậy chứ…”
Thân ảnh nhỏ xinh cố sức dìu nam nhân nào đó gần như đã dựa hẳn vào nàng bước đi, cũng không biết hắn rốt cuộc là say thật hay là say giả, trước giờ đều chưa từng nhìn thấy bộ dáng đứng đều không vững này của hắn.
Rõ ràng hắn cũng đâu có uống bao nhiêu rượu đâu…
Nguyễn Mặc dừng lại nghỉ một lát mới dốc toàn lực, gập chân đẩy cửa, vừa túm vừa kéo hắn vào phòng, nhất cổ tác khí (một tiếng trống làm tinh thần hăng hái) đỡ hắn đến mép giường, thả xuống.
“Hô… Mệt chết rồi…”
Ai ngờ nàng còn chưa kịp thả tay ra, nam nhân đột nhiên mở bừng mắt, nắm cổ tay nàng kéo lại gần, sau đó liền xoay mình, đè lên người nàng.
Nàng không giãy giụa nữa, cũng chẳng kịp giãy giụa, chỉ có thể nhìn chăm chú vào cặp mắt của hắn…
Người này… Làm gì có say chút nào đâu, rõ ràng là đang giả vờ!!!
Mất công nàng vất vả như vậy, đỡ hắn đi xa như thế, chính mình có chân không chịu đi, trêu cợt nàng vui lắm sao?
Nguyễn Mặc tức giận hừ một tiếng: “Tránh ra! Chỉ biết đè nặng ta, ngươi tránh ra…”
“Không tránh.” Đan Dật Trần nắm lấy đôi tay đang đẩy loạn của nàng cực kỳ dễ dàng, từng chút từng chút khóa lại trong lòng bàn tay, nhìn thẳng vào trong cặp mắt đang trợn tròn của nàng, “Nguyễn Mặc, hôm nay, ta…Thật sự rất vui.”
Nàng còn đang nỗ lực giải cứu tay của mình, nghe thấy vậy liền ngẩn người: “Vì sao chàng lại thấy vui?”
“Nàng đoán đi.” Ngữ khí của hắn có chút… ngả ngớn, không giống như thường ngày.
“……” Nguyễn Mặc quyết định thu hồi câu nói lúc nãy rằng hắn không say.
Hắn cũng không phải thật sự muốn nàng đoán, bỗng nhiên cúi đầu hôn lên trán nàng, sau đó liền kề sát vào tai nàng, không có ý định ngẩng đầu nữa: “Ta cầu Hoàng Thượng tứ hôn… Nguyễn Mặc, nàng có nguyện ý gả cho ta không?”
Nàng không nhìn thấy biểu tình trên gương mặt của hắn, nhưng lại có thể cảm nhận được sự ôn nhu trước giờ chưa từng có trong giọng nói ấy, trái tim bỗng nhiên đập nhanh hơn, cũng không biết nên phản ứng như thế nào.
Hắn hỏi nàng, có nguyện ý gả cho hắn không.
“Chàng không chê xuất thân của ta sao?” Nguyễn Mặc nghiêng nghiêng đầu, nhẹ giọng hỏi.
“Làm sao vậy?” Hắn thấp giọng lẩm bẩm, lại vô cùng kiên định, “Ta chỉ cần nàng. Chỉ một mình nàng.”
“…… Thật sao?”
Đan Dật Trần giống như cười khẽ một tiếng, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhấn mạnh từng từ từng chữ: “Thật.”
Sau đó cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng.
Sống hơn hai mươi năm, lần đầu tiên hắn có thể cảm nhận được ý tưởng trong lòng mình rõ ràng như thế.
Nàng là cô nương mà hắn yêu nhất.
Hắn muốn mỗi ngày, sau khi hạ triều trở về, có thể nhìn thấy bóng dáng của nàng đứng chờ cạnh cửa.
Hắn muốn trong chén của mình có đồ ăn nàng gắp cho hắn mỗi khi ăn cơm.
Hắn muốn khi hắn xuất chinh, nàng ở trong phủ nhớ nhung hắn, ngóng đợi hắn trở về.
………
Hắn muốn thú nàng.
Môi răng triền miên, chỉ bạc dây dưa.
Một quầng ánh sáng trắng chói mắt lại lặng yên xuất hiện, dần dần khuếch tán,
Chờ đến khi Nguyễn Mặc phát hiện, mọi vật xung quanh đã bị nó nuốt hết.
Ý thức tan rã.