Mặt trăng dần bị mây đen che khuất, bầu trời đêm tối đen như mực, bóng dáng của mấy người núp trong rừng cũng lập tức bị bao phủ, ẩn giấu.
“Phàn ca, bọn họ thật sự sẽ đến sao?” Một tên đại hán trên mặt có vết sẹo đang nằm rạp trong bụi cỏ thì thầm hỏi người bên cạnh.
Người nọ quay đầu lại, hóa ra đó lại chính là tên tiểu tướng trẻ tuổi lúc trước, y nhếch môi: “Yên tâm, ta ở bên cạnh hắn lâu như vậy, cũng không phải là vô ích, con súc sinh ở bên hồ kia chính là chiến mã của hắn, nếu muốn cưỡi ngựa rời đi, đây chính là con đường hắn chắc chắn phải đi qua, ngươi cứ chờ xem.”
Đại hán cũng biết y từng ở phủ Tướng quân làm gian tế, gật đầu tỏ vẻ tin tưởng, sau đó liền ngậm miệng chờ con mồi xuất hiện.
Người được gọi là “Phàn ca” tên đầy đủ là Phàn Ngọc, vốn là gian tế được cài vào phủ Tướng quân để tìm hiểu tin tức, nhiệm vụ của y là phải lấy được thông tin về thời gian quân Đại Nam khởi binh từ chỗ của Đan Dật Trần để có thể chuẩn bị sẵn sàng trước. Nhưng khi Phàn Ngọc trở về còn mang theo một tin tức cực kì quan trọng khác: Đan Tướng Quân kim ốc tàng kiều, cũng đề nghị tướng lĩnh lên kế hoạch bắt cóc vị cô nương đó, dùng nàng làm con tin uy hiếp Đan Dật Trần.
Y lập được công lớn, đầu lĩnh đương nhiên sẽ để mắt đến y, sau đó liền để cho y toàn quyền phụ trách vụ này.
Không ngờ ông trời cũng giúp y, tiểu cô nương kia vậy mà lại tự mình đưa lên cửa, Phàn Ngọc đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, lập tức sai người trói nàng lại, trông coi thật kĩ, sau đó liền mang mười tên tinh binh trốn vào trong rừng ôm cây đợi thỏ.
Mà Đan Dật Trần chính là ‘con thỏ’ mà bọn chúng đang chờ.
Phàn Ngọc cho rằng, nếu hắn phải mang thêm một người thì sẽ không linh hoạt giống như bình thường được, khi đó sẽ dễ đối phó hơn nhiều. Vì thế y liền cố tình buông lỏng canh gác, để hắn cứu nữ nhân đó đi, còn mình thì mang người mai phục trên đường về, tùy cơ hành động.
“Có động tĩnh!”
Phía bên kia bỗng nhiên có người cất giọng kêu lên, tất cả lập tức nín thở ngưng thần, yên tĩnh lắng nghe, quả nhiên nghe được tiếng vó ngựa đang tới gần.
Phàn Ngọc quay đầu lại quát khẽ một tiếng: “Vào vị trí!”
Hơn mười người lập tức tản ra, trong đó có ba người cầm lấy cung tên, những người còn lại thì cầm trường kiếm, ẩn mình sau cây.
Tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, bóng người cũng dần dần rõ ràng.
“Bắn!”
Nguyễn Mặc ngồi ở trên lưng ngựa bị lắc đến thất điên bát đảo, cả quãng đường đều nhắm mắt ôm chặt eo nam nhân, bỗng có một thanh âm chói tai ập tới, nàng hé mắt ra nhìn liền thấy một tia ánh sáng bạc sắc bén xẹt qua, gần như là chạm đến chóp mũi của nàng.
Là mũi tên!!!!!
Đan Dật Trần hiển nhiên đã sớm phát hiện được, hắn vẫn luôn dùng thân hình cao lớn che chở cho nàng, roi ngựa càng vung mạnh hơn, quyết bảo hộ nàng an toàn rời khỏi đây.
Nhưng đối phương đã sớm có chuẩn bị, địch nhân xuất hiện ngày càng nhiều, hắn chẳng những phải bảo vệ người sau lưng, mà còn phải đối phó với sự công kích của kẻ địch, chỉ thiếu nước muốn phân thân. Tránh né như thế nào đều không phải thượng sách, cuối cùng có khi cả hai người đều phải chết, hắn nhanh chóng quyết định, tung người nhảy lên, đạp vào mông ngựa một cái thật mạnh, chờ đến khi con ngựa hí vang chở theo người bên trên chạy đi như điên, hắn lập tức rút kiếm ra, xoay nguời đối chiến với kẻ địch đang tới gần.
“Hí ˗˗˗.”
Tuấn mã hí vang một tiếng cực kỳ đau đớn, khiến nàng bỗng thấy lạnh toát nhưng trừ việc nắm chặt dây cương, cố giữ vững để mình không bị ngã xuống dưới thì nàng chẳng thể làm được gì khác nữa.
Tiếng đánh nhau ở đằng sau vẫn còn vô cùng kịch liệt, thỉnh thoảng còn loáng thoáng truyền đến tiếng kêu rên, cuộc chiến còn chưa tới hồi kết, nàng biết mình chính là một vướng bận, chỉ khi nào nàng thoát khỏi nơi này, Đan Dật Trần mới có cơ hội thoát thân.
Tiếng gió gào thét bên tai còn mạnh hơn lúc nãy, thổi đến mức mặt nàng đau rát, hốc mắt khô đến độ không thể mở ra được, nàng cắn chặt răng, cưỡi ngựa chạy như bay vào sâu trong rừng, khi chạy tới cuối con đường liền dừng lại chờ nam nhân vừa lúc phi thân đến.
Sau khi hắn nhanh chóng giải quyết mấy tên lính đó liền dùng khinh công chạy đến, vững vàng đáp xuống lưng ngựa, Nguyễn Mặc bình tĩnh thả dây cương ra, ôm eo hắn, con ngựa cũng chưa từng dừng lại, vẫn không ngừng chạy như điên.
Trong khoang mũi tràn ngập mùi máu tươi nhàn nhạt, nơi ngón tay nàng chạm đến có chút nhớp nhớp, xem ra hắn đã bị thương, nhưng thời khắc này, trừ việc liều mạng chạy về doanh trại, bọn họ cơ hồ không thể dừng lại để xử lý miệng vết thương, nếu bị truy binh đuổi kịp thì hậu quả sẽ càng tệ hơn nữa.
Đan Dật Trần thúc ngựa chạy đi, nàng thỉnh thoảng quay đầu lại quan sát đằng sau, thấy cờ xí của Đại Nam đã thấp thoáng ở phía trước, nàng thở ra một hơi, ngoái nhìn lại lần nữa, thoáng trông thấy tia sáng lạnh vụt đến, hô hấp như nghẹn lại.
Hắn đã bị thương không nhẹ, nếu còn bị mũi tên này bắn trúng, e rằng sẽ không giữ nổi tính mạng.
Nhắc hắn cẩn thận đã không còn kịp nữa, Nguyễn Mặc vội vàng vòng tay qua cổ Đan Dật Trần, lấy thân mình che cho hắn. vừa chạm vào nhau, cơ thể nàng bỗng cứng ngắc, cảm giác ngượng ngùng còn chưa dứt, cơn đau ở tay trái đã ập tới khiến nàng buốt đến tận xương, tưởng chừng như muốn ngất đi, suýt chút nữa đã rơi khỏi lưng ngựa.
Đan Dật Trần hình như cũng cảm nhận được, nhưng lại không thể phân tâm, mấy tên lính thấy tướng quân đã trở lại, lập tức mở cửa doanh. Một tên nam nhân cả người đầy máu theo sát phía sau, trên tay vẫn cầm cây cung, lảo đảo chạy ra khỏi rừng.
“Cản hắn lại!”
Đường phân tuyến “Cản hắn lại”
Trong doanh trướng ánh nến sáng rực, mùi tanh ngọt của máu tươi lan khắp nơi.
Cô nương nằm sấp trên giường gỗ quần áo rách rưới, toàn thân là máu, chỗ vai trái gần ngực bị trúng một mũi tên, cánh tay trái cũng có một đoạn tên gãy, thê thảm không nỡ nhìn.
Vết thương của Đan Dật Trần cũng không quá nặng, đa phần đều là bị thương ngoài da, không thể kiên nhẫn ngồi chờ quân y băng bó thêm nữa, vội vàng phủ thêm áo ngoài bước vào nội trướng, liếc mắt nhìn Nguyễn Mặc đã hôn mê, hô hấp chợt nghẹn lại, cảm giác trong lòng có chút khó chịu.
Nhất là khi nhìn thấy tên quân y chết tiệt đứng ở bên cạnh chân tay luống cuống không biết làm gì, lửa giận phun trào, đạp mạnh vào khoeo chân của y một cái, trực tiếp khiến y ngã quỳ xuống đất: “Đứng chờ chết sao? Còn không mau cứu người đi?”
Quân y vội vàng bò dậy quỳ trước mặt hắn, dập đầu liên tục: “Tướng quân, nhưng mà … thuốc tê ở trong quân đã hết, thuốc mới còn đang bào chế, vết thương của Nguyễn cô nương quá nặng, nếu không co thuốc tê chỉ sợ không chịu nổi…”
“Cho nên ngươi định chờ đến khi máu nàng chảy hết mới động thủ à?” Hắn tức quá, lại đạp quân y một cái nữa, miệng vết thương giống như cũng không cảm nhận được đau đớn nữa, “Không cứu nổi nàng, ngươi hãy chờ đầu mình rơi xuống đất đi.”
“Vâng…vâng!”
Quân y vội vàng bò tới cạnh giường, một vị khác đúng lúc đó đi từ ngoài vào, cũng bước đến hỗ trợ xử lí miệng vết thương.
Không có thuốc tê, bọn họ không dám tùy tiện nhổ mũi tên ra, chỉ đành tạm thời cầm máu cho nàng, lại đút Bảo Mệnh đan quý giá cho nàng, tốn một canh giờ mới mang theo một thân mồ hôi lạnh ra khỏi doanh trướng.
Cả không gian đột nhiên yên tĩnh.
Đan Dật Trần vẫn luôn ngồi bên cạnh nhìn nàng, mặc dù đã hôn mê, ấn đường của nàng vẫn nhíu chặt lại như cũ, miệng vết thương trông cực kì dữ tợn, hắn không thể tưởng tượng nổi nàng rốt cuộc đã phải chịu đau đớn đến mức nào, mà cho dù đã không còn ý thức vẫn không ngừng rên rỉ.
Quân y vì ngại “nam nữ hữu biệt”, vẫn chưa đổi quần áo khác, hắn chậm rãi đi đến bên giường, dùng tay phải không bị thương, thay đồ cho nàng.
Bùn đất, máu khô, mồ hôi…
Hắn đem bộ xiêm y như vải rách ném xuống đất, lấy bộ y phục sạch sẽ ở đầu giường, dùng một tay phủ lên người nàng, thật cẩn thận, cố gắng không để đụng đến hai mũi tên đâm sâu vào trong thịt, sợ chúng lại tiếp tục đổ máu.
Nhìn khuôn mặt nhỏ mướt mồ hôi đang nhăn nhó của nàng, môi dưới bị cắn đầy vết thương, Đan Dật Trần bỗng cảm thấy miệng vết thương khó chịu như bị kim đâm, trong lòng lại đau đớn như bị đao cắt.
So với lúc xảy ra sự kiện kia, còn mãnh liệt hơn.
Cuộc chiến ở Tấn Sơn, quân binh của Đại Nam chia làm hai tuyến, không ngờ địch nhân cũng đã sớm đề phòng, hắn vì bảo vệ cho bên quan trọng hơn, lựa chọn từ bỏ nơi chiến hữu trấn giữ, chờ tới khi hắn mang binh đến, toàn quân cơ hồ đã bị diệt sạch, chỉ còn lại chiến hữu cùng mấy vị tướng sĩ tử thủ.
Huynh đệ đã từng kề vai chiến đấu giờ lại nhìn hắn rống giận, mắng hắn vô tình vô nghĩa, chỉ lo đại cục không màng đến an nguy của huyng đệ, mắng hắn xứng đáng cả đời cô độc, vĩnh viễn sẽ không có ai lại nguyện ý vì hắn xả thân nữa.
Đêm đó mưa to, rửa sạch máu tươi khắp nơi, lại không thể tẩy đi hận ý hắn phải nhận.
Phải, hắn đúng là vô tình.
Thân là tướng quân, trên vai hắn gánh không phải chỉ có mạng sống của một người, mà là ngàn vạn tính mạng của toàn quân, hắn không thể xử trí theo cảm tính mà tổn hại đến an nguy của bọn họ, lại càng không thể làm ra những hành động ảnh hưởng đến đại cục, thương tổn đến nước Đại Nam sau lưng hắn.
Ngay cả đêm nay, hắn hoàn toàn có thể lãnh binh đánh lén nơi trú đóng của quân địch, đem Nguyễn Mặc cứu ra an toàn.
Nhưng hắn không thể.
Nếu hắn làm như vậy, kế hoạch tác chiến tiếp theo sẽ bị phá hỏng hết, lại phải hoạch định lại lần nữa.
Cho nên hắn chỉ có thể lựa chọn rời đi một mình, âm thầm cứu nàng ra… Cho dù, kết quả tệ nhất, có lẽ là cả hai cùng mất mạng dưới tay kẻ địch.
Nhưng nàng vốn chưa từng hi vọng hắn tới cứu nàng… thậm chí, trong lúc nguy cấp còn đỡ thay hắn hai mũi tên.
Không chút do dự.
Đan Dật Trần cúi mặt nhìn nàng thật lâu, ngắm cô nương nguyện ý vì hắn hi sinh tính mạng, trong lòng dường như có cái gì đang trào ra, tình cảm che dấu thật sâu dưới đáy lòng, cũng dần hiện rõ.
Nàng từng vì hắn hàng đêm đánh đàn, nàng cũng từng tươi cười với hắn.
Nàng từng mắng hắn hỗ đản, nàng cũng từng ỷ lại vào hắn lúc gặp ác mộng.
Nàng từng nghịch ngợm làm nũng với hắn, cũng đã kiên cường cắn răng chịu đau.
………
Thì ra nàng đã để lại dấu ấn ở trong lòng hắn sâu đậm như thế.
Từ lúc hắn bắt đầu tưởng niệm nàng, có lẽ hắn nên nhận ra, hắn đã thích tiểu cô nương này.
Nguyễn Mặc nếu lần này ngươi có thể bình an vô sự, ta chắc chắn sẽ đối xử với ngươi thật tốt.
Lấy cả quãng đời còn lại làm lời thề.