Hiên Viên Thiệu hí hửng ăn xong chén chè táo đỏ thì nhìn sang Cổ Tịch Vân, tự nãy giờ Cổ Tịch Vân vẫn luôn trầm lặng không nói gì. Khó khăn lắm Hiên Viên Thiệu mới cảm thấy thân thiết với Cổ Tịch Vân hơn một chút, hiểu y hơn một chút, y cũng nói nhiều với hắn hơn một chút, không còn là những câu thoại ngắn ngủn như lúc ban đầu. Tuy nhiên, khi nhì y im ắng thế này, hắn có cảm tưởng lúc ban đầu kia đã quay lại, quả thật rất khủng khiếp.
“Tịch Vân, ngươi có tâm sự sao?”
“A Thiệu, ta muốn biết về quá khứ của ngươi.”
“A…sao lại đột ngột vậy? Trước kia ngươi bảo không quan tâm mà.” Hiên Viên Thiệu phân vân hỏi.
“Nếu ngươi chỉ là một người bình thường, ta không cần quan tâm, nhưng nếu ngươi có thân phận đặc biệt gì, ta cũng cần biết trước để suy tính chu toàn.”
Hiên Viên Thiệu phủi tay cười: “Ta mà có thân phận đặc biệt gì chứ? Ta chỉ là một thường dân áo vải thôi.”
“Vậy nghĩa huynh nghĩa phụ của ngươi là thế nào? Trước ngươi có bảo muốn tự sát theo họ, tại sao?”
Chén chè đã ăn xuống cũng phải nhợn lên trong cổ họng Hiên Viên Thiệu. Trước lúc gặp Cổ Tịch Vân, hắn đã từng biên soạn một câu chuyện. Hắn là cô nhi, do có chút nhan sắc nên bị người ta bán qua bán lại, cuối cùng bị bán vào kỹ viện nam. Hắn không chịu tiếp khách nên bị đánh đập và bỏ đói, khó khăn lắm mới chạy trốn được, trên đường được một vị quan có tuổi đang hồi hương cứu vớt. Vị quan đối xử với hắn rất tốt, nhận hắn làm nghĩa tử và cho học chung với con trai ông. Khi trưởng thành, nghĩa huynh lên kinh ứng thí không đỗ đạt, nhục chí lao vào cờ bạc, thiếu tiền bị người ta đánh chết. Nghĩa phụ đau lòng khôn dứt, ít lâu sau cũng ra đi. Hắn còn lại một mình, không chốn nương tựa, bán hết nhà cửa lo tang sự cho họ rồi cũng định chết theo.
Sau khi gặp Cổ Tịch Vân, vì Cổ Tịch Vân cái gì cũng không hỏi nên hắn thấy nhẹ nhõm hẳn, ít ra hắn không cần nói dối thân phận. Nào ngờ lúc này Cổ Tịch Vân tự dưng lại hỏi đến, hắn rốt cuộc nên trả lời thế nào? Trước kia hắn nghĩ cứ nói dối trước, sau này viện cớ khi đó họ không quen biết gì nhau nên hắn nói vậy là để bảo vệ bản thân. Giờ đây, quan hệ giữa họ đã có nhiều tiến triển, nếu hắn nói dối và nếu bị Cổ Tịch Vân phát hiện, hắn không dám tưởng tượng hậu quả sẽ ra sao.
“Tịch Vân à, cái này…ta…”
“Nếu khó nói đến vậy thì không cần nói nữa. Sức khỏe của ngươi gần như đã bình phục lại rồi…”
Cổ Tịch Vân đè nén lại nửa câu sau vẫn còn lấp lửng. Ngay khi y định nói ra hết thì Hiên Viên Thiệu chợt ôm lấy y, giở giọng trẻ con: “Tịch Vân, ta lại làm gì sai khiến ngươi giận phải không? Ngươi biết tính ta vốn hời hợt mà, đừng chấp nhất với ta được không?”
Cổ Tịch Vân không cử động, chỉ nói: “Trong mảnh ngọc bội của ngươi, Vũ Khang Y tìm được một còi lệnh dùng để triệu tập cấm vệ quân. Hắn điều tra rồi. Cấm vệ quân trước giờ chỉ bảo vệ hoàng đế, nhưng một năm sinh thần của Lục vương gia Hiên Viên Thiệu, vì để chứng tỏ lòng yêu mến vô hạn dành cho người đệ đệ này, hoàng đế đã tặng Hiên Viên Thiệu một còi lệnh được toàn quyền điều động cấm vệ quân. Ngươi còn gì muốn nói với ta không?”
Hiên Viên Thiệu chới với buông Cổ Tịch Vân ra. Dự cảm của hắn luôn không sai. Nếu lúc nãy hắn nhắm mắt nói dối đại, chưa chừng bây giờ đã bị Cổ Tịch Vân một chưởng đánh chết. Tuy là tình trạng hiện tại cũng căng thẳng không kém, nhưng chí ít Cổ Tịch Vân vẫn chưa phán tội tử cho hắn. Hắn còn được quyền biện minh.
“Phải, ta là lục vương gia. Nghĩa huynh nghĩa phụ gì đấy đều chỉ là tùy ý nói đại. Ta cũng không có ý định tự sát.”
“Vậy ngươi đến đây làm gì?”
Hiên Viên Thiệu nghĩ thầm, hắn có nên nói ra chuyện cá cược giữa hắn và hoàng huynh không? Lý trí mách bảo rằng nếu hắn thành thật khai ra thì sẽ chỉ đổ thêm dầu vào lửa.
“Ta đâu phải tự đến, ta bị Thanh Long đường chủ bắt đến mà. Lúc đầu ta chẳng biết ngươi là ai, chỉ cảm thấy ngươi rất đáng sợ, vậy nên phải nghĩ đủ lý do thảm thương khiến ngươi động lòng để tự cứu lấy mạng mình.”
Cổ Tịch Vân siết chặt bàn tay lại. Hiên Viên Thiệu giật mình vì đọc được cơn thịnh nộ đang lấp đầy đôi mắt Cổ Tịch Vân. Y nhắm mắt lại, nuốt nước bọt tự dằn xuống cơn thịnh nộ, sau đó mở mắt ra lạnh lùng nói: “Ngươi bình phục rồi thì hãy tự đi khỏi Lộng Nguyệt Các của ta.”
Cổ Tịch Vân đang muốn đứng lên, Hiên Viên Thiệu chợt níu tay áo y lại: “Tịch Vân.”
Hắn chỉ dám gọi một tiếng như thế và không nói thêm gì. Đáng lý nghe những lời biện giải của hắn thì Cổ Tịch Vân phải nguôi giận phần nào, đằng này còn giận dữ hơn, phải chăng y đã biết hắn nói dối?
“Bên ngoài tổng đà, Vũ Khang Y đã tìm thấy cấm vệ quân. Nếu ngươi chỉ vô tình bị bắt đến đây, bọn họ không thể nào biết mà mai phục sẵn. Thêm vào, ngươi đã rất lo lắng khi biết ta đang giữ mảnh ngọc bội ấy, nhất quyết phải đòi về. Hiên Viên Thiệu, ta đã cho ngươi cơ hội nhưng ngươi vẫn nói dối. Ngươi nên tự giác rời khỏi đây, bằng không ta sợ rằng chính ta sẽ không kiềm chế nổi mà giết ngươi. Đây đã là sự nhân từ cuối cùng của ta rồi.”
Cổ Tịch Vân dứt tay áo ra đi. Hiên Viên Thiệu té ngã xuống ghế. Đến giờ phút này, hắn mới hiểu được bản thân đã gây ra tai họa trầm trọng tới mức nào. Nếu lúc nãy hắn thú thật và nhận sai, liệu Cổ Tịch Vân có tha thứ cho hắn không? Hay bây giờ hắn chạy theo Cổ Tịch Vân, van xin Cổ Tịch Vân cho hắn thêm cơ hội, vậy Cổ Tịch Vân có hồi tâm chuyển ý không? Họ đã ở bên nhau hơn ba tháng, sớm tối cận kề, dù không còn tình thì vẫn còn nghĩa. Cổ Tịch Vân phải chăng chỉ là giận dỗi nhất thời, sau khi bình tâm lại sẽ chịu nghe hắn giải thích? Đầu óc Hiên Viên Thiệu rối loạn với trăm ngàn ý nghĩ, trăm ngàn nếu như…nhưng mà nếu như lại không thể thay đổi thực tại.
Hiên Viên Thiệu khóc thét lên. Trái tim hắn vỡ vụn. Chính vì hắn đã ở bên cạnh Cổ Tịch Vân ba tháng, nên sớm hiểu Cổ Tịch Vân là loại người thế nào. Một khi y đã buông tay, tuyệt đối sẽ không quay đầu nhìn lại. Y cho hắn cơ hội là để hắn níu giữ y, níu giữ một lần sau cuối. Thế mà, hắn lại tự chà đạp cơ hội đó, vậy thì về sau cũng sẽ không còn cơ hội nào nữa.
“Tịch Vân, ta xin lỗi…ta sai rồi. Hãy tha thứ ta…tha thứ cho ta…”
Hiên Viên Thiệu dùng hai tay ôm mặt, vừa khóc vừa hét trong nức nở. Cổ Tịch Vân vẫn chưa bước đi xa, hoàn toàn có thể nghe rõ tiếng khóc nghẹn ngào của Hiên Viên Thiệu. Bất giác, một giọt nước mắt chảy xuống lớp mặt nạ của y: “Ta tưởng ngươi không giống những người khác, nhưng ngươi cũng giống họ, đều tiếp cận ta vì mục đích riêng.”
Cổ Tịch Vân bước tiếp về phía trước. Mỗi bước đều nặng nề như đi trên băng mỏng. Giọt nước mắt rơi xuống cổ áo, lặng lẽ thấm vào, rồi biến mất. Y rất muốn trao ra trái tim, đáng tiếc trên đời này không ai xứng đáng nhận lấy.
Hiên Viên Thiệu lúc đến Lộng Nguyệt Các không mang theo vật gì, vậy nên lúc đi hắn cũng không lấy theo vật gì. Hắn biết cho dù có khóc lóc, van nài thế nào Cổ Tịch Vân cũng sẽ không lay động, vậy nên chỉ có thể rời đi. Hắn rời đi rồi thì Cổ Tịch Vân sẽ đỡ phải chướng mắt, cũng đỡ phải tức giận. Niệm Nô đưa tiễn hắn, tròng mắt của nàng ngập tràn nước mắt. Nàng khóc còn nhiều hơn cả hắn.
“Ta sẽ quay lại.” Hiên Viên Thiệu nhìn nàng nói cương quyết. “Vậy nên ngươi chờ ta, đừng thương tâm.”
“Thiệu công tử, ta rất muốn ngươi quay lại, nhưng mà ta chưa từng thấy giáo chủ tức giận đến vậy bao giờ. Giáo chủ đã bế quan trong mật thất, ai cũng không muốn gặp.”
“Ngươi chỉ cần biết là ta sẽ quay lại. Ta đồng ý ra đi là để cho Tịch Vân được bình tĩnh, không có nghĩa ta bỏ cuộc hay trốn chạy. Ngươi chăm sóc tốt cho Tịch Vân giùm ta, đợi ngày ta quay lại.”
Hiên Viên Thiệu rời khỏi Lộng Nguyệt Các mới biết cấm vệ quân của hắn đã bị Cổ Tịch Vân diệt sạch, đủ để thấy Cổ Tịch Vân phải tức giận tới mức nào. Hắn không về phủ vương gia mà tiến thẳng hoàng cung. Hoàng đế thấy hắn về rất vui mừng, liền mở tiệc khoản đãi. Trong buổi tiệc ca vũ rộn ràng nhưng hắn không có tâm trạng thưởng thức. Đợi ca vũ lui đi, hắn cũng xin hoàng đế cho người hầu lui theo, rồi lên tiếng:
“Hoàng huynh, về vụ cá cược trước đây của chúng ta, thần đệ nhận thua.”
Hoàng đế đặt xuống ly rượu, quan sát thần sắc hắn rồi nói: “A Thiệu, cách biệt ba tháng, đệ hình như đã tiều tụy hẳn. Thắng thua không còn quan trọng nữa. Trẫm há lại tham mấy món bảo vật đó của đệ? Lúc đầu chỉ là say rượu cao hứng, tìm chút trò tiêu khiển thôi. Đệ cũng đừng nên để trong lòng. Trẫm chỉ muốn biết những ngày qua đệ đã gặp phải chuyện gì?”
“Đệ đến Bái Tử Giáo, gặp Cổ Tịch Vân…” Hiên Viên Thiệu dừng lại, sau đó chua xót nói: “Và đã thật lòng thích y rồi. Vì vậy đệ không muốn cá cược nữa. Trái tim con người không phải đồ vật, không thể cá được. Đệ bằng lòng hiến tặng ngân khố toàn bộ bảo vật đệ đang có trong phủ, xin hoàng huynh ban cho đệ một đạo thánh chỉ.”
Hoàng đế suy nghĩ, hỏi: “Đệ muốn đạo thánh chỉ gì?”
“Thánh chỉ ban hôn cho đệ và Cổ Tịch Vân.”
Hoàng đế cười lớn, lắc đầu: “Đúng là tiểu đệ gan to ngạo khí lớn của ta. Có điều A Thiệu, chuyện này ta không giúp nổi đệ. Ban hôn thì có gì khó? Cái khó là Cổ Tịch Vân thuộc về giang hồ, xưa nay giang hồ và triều đình không chung đường, hắn sẽ không nghe theo hoàng đế như ta đâu.”
“Giang sơn này là của hoàng huynh, dù là người giang hồ thì cũng sống trên giang sơn của hoàng huynh, hoàng huynh hãy giúp đệ. Đệ không còn cách nào khác mới đưa ra thỉnh cầu này. Nếu hoàng huynh cũng không giúp đệ, đệ sẽ mất Cổ Tịch Vân, vậy thì thà rằng hoàng huynh ban chết cho đệ còn thống khoái hơn.”
“Cổ Tịch Vân lẽ nào giống như lời đồn đại, là thiên hạ đệ nhất mỹ nam khiến cho đệ nhất kiến chung tình?”
“Đệ thích Cổ Tịch Vân nhưng không phải vì diện mạo của y. Đệ chỉ thích người mang cái tên Cổ Tịch Vân đó mà thôi.”
Hoàng đế gật đầu: “Nếu đệ đã nói vậy, trẫm thuận theo ý đệ ban hôn. Nhưng mà trẫm chỉ giúp đệ được bấy nhiêu, Cổ Tịch Vân có đồng ý hay không thì trẫm không ép buộc nổi.”
Hiên Viên Thiệu rời ghế, quỳ xuống khấu lạy: “Tạ chủ long ân.”