Giáo Chủ Của Ta Sao Có Thể Đáng Yêu Như Thế

chương 37: tạm biệt

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trong gió lạnh thổi qua. Khi trăng treo đầu cành là lúc Tần Hoài Phong cuối cùng cũng vất vả mệt mỏi mà chạy đến dưới chân Tung Sơn.

Đầu tiên tìm đến hai người đã giết chết Thi Lương Ngọc là muốn ngăn cản mọi chuyện phát sinh, nhưng quan trọng hơn là hắn hy vọng nhìn thấy Hạ Thiển Ly. Dù sao mục tiêu của Hạ Thiển Ly chính là hai người kia, cho nên so với chủ động đi tìm, không bằng bị động mà chờ, tóm lại đến nơi này theo dõi là được rồi.

Tiếp đón mình chính là sư thúc của Chưởng môn Tung Sơn đời thứ ba, hai chòm râu sơn dương bên miệng có thể thấy được rõ ràng.

“Tại hạ Sử Nhất Phàm. Chưởng môn đã đến Vũ Đương tham gia đại hội chính phái, không thể tự mình nghênh đón Tần Chưởng môn, mong Tần Chưởng môn thông cảm.”

Khác với khi còn ở trong thân thể của Thi Lương Ngọc, Tần Hoài Phong hiện tại không còn là chuột chạy qua đường bị người đánh đuổi nữa, mà là Chưởng môn đại phái chính đạo được người ta kính trọng. Tần Hoài Phong vẫn luôn ở sâu trong Thí Kiếm Môn lúc này mới có cảm giác mình thực sự đã lên làm Chưởng môn.

Sau khi nói rõ ý đồ đến đây với râu sơn dương, đối phương liền lập tức gọi hai người bị Ma giáo nhắm đến kia đến gặp hắn.

Theo tin tức tình báo thu thập được dọc trên đường đi thì biết được, nam tử hắc y là đại đệ tử đắc ý Diên Lăng của phái Tung Sơn, thiếu niên chính là nhi tử Mục Công Giác của Chưởng môn bị phụ tử Thi gia mưu hại cả nhà. Ấn tượng cuối cùng của hắn với hai người kia là bóng dáng lạnh thấu xương trong đao quang kiếm ảnh, hiện tại hắn lại muốn chủ động đến bảo vệ hai người đã ‘giết chết’ mình. Tần Hoài Phong chờ đợi trong đại sảnh không khỏi có loại cảm giác giác giống như đã cách cả một đời.

Nhưng sau khi đợi khoảng thời gian ước chừng một chén trà nhỏ, lại chỉ nhìn thấy râu sơn dương mặt đen nghiêm nghị quay lại một mình.

“Tần Chưởng môn đợi lâu. Hai người kia hiện tại có việc chậm trễ, lát nữa mới có thể đến đây.”

Tần Hoài Phong tò mò với sắc mặt xấu xí của râu sơn dương, đặt chén trà trong tay xuống hỏi:

“Có thể hỏi một chút là có chuyện gì không?”

“… Băng bó vết thương.”

Râu sơn dương gần như là rít qua kẽ răng bốn chữ này.

Tần Hoài Phong ngạc nhiên, bật người đứng lên.

“Bọn họ bị thương.”

“… Ngón tay.”

Hai chữ này nói ra càng vất vả.

Khóe miệng Tần Hoài Phong co rút, có điều so với bản thân chuyên môn dùng chuyện móng tay bị thương để làm cớ thì khá hơn nhiều.

“Tần mỗ có thể đi thăm bọn họ không?”

Râu sơn dương gật đầu.

Vì thế Tần Hoài Phong liền đi theo phía sau râu sơn dương, bảy ngoặt tám rẽ đến được một gian sương phòng. Vốn tưởng rằng ngón tay bị thương chỉ là cái cớ để thoái thác, nhưng vừa vào cửa liền thấy, Mục Công Giác là đang thực sự băng ngón tay cho Diên Lăng. Một ngọn núi nhỏ màu trắng ở trên khiến ngón tay trông càng cao hơn.

Tần Hoài Phong lập tức 囧 ngay tại chỗ:

“Xem ra Diên công tử tạm thời phải dùng tay trái ăn cơm?”

Diên Lăng mặt không chút thay đổi mà nhìn ngọn núi nhỏ ở trên tay, thản nhiên nói:

“Ta để lát nữa sẽ tháo xuống.”

Lời này vừa nói ra, Mục Công Giác còn rất nghiêm túc mà băng bó lập tức ngẩng đầu, ủy khuất giống như tiểu tức phụ bị bắt nạt.

“Được thôi. Mệt ta còn băng bó cho ngươi hơn nửa canh giờ.”

Mọi người nghĩ thầm, chính là hơn nửa canh giờ này gây ra họa.

“Ta chỉ là muốn mài mòn da.”

Một câu sau của Diên Lăng khiến Tần Hoài Phong càng xác định ai mới là kẻ quá đáng.

Có điều bởi vậy mà hai bên nói với nhau đã mấy câu, Diên Lăng cùng Mục Công Giác lại vẫn chưa hề ngẩng đầu lên nhìn về phía hai người Tần Hoài Phong, đừng nói chi đến chuyện đứng dậy hành lễ, nhìn râu sơn dương ở bên cạnh đều đã sắp thổi phì râu lên.

“Diên Lăng, Mục công tử, vị này chính là Chưởng môn Tần Hoài Phong của Thí Kiếm môn.”

Tần Hoài Phong được giới thiệu thi lễ, nhưng hai người vẫn một đang cúi đầu băng bó, một đang nhìn người kia băng bó.

Sơn dương có chút mất thể diện không nhịn được ho khan.

Ánh mắt Diên Lăng lúc này mới trầm xuống:

“Tần Chưởng môn vì sao lại đến?”

Đối phương đi thẳng vào trọng điểm, Tần Hoài Phong cũng không quanh co.

“Hai vị hiện tạo đang bị Giáo chủ Ma giáo đuổi giết. Tần mỗ là đến để bảo vệ các vị.”

Mục Công Giác lúc này mới lần đầu tiên ngẩng đầu nhìn về phía Tần Hoài Phong, ngạc nhiên nói:

“Ngươi quá nhàn à?”

Đường đường là Chưởng môn một phái lại chạy đến kêu bảo vệ, quả thực có chút khiến người khác khó hiểu, nhưng không khách khí mà hỏi thẳng như thế thì thật là quá mức.

Tần Hoài Phong ho khan hai tiếng, sâu kín nhìn lại vào đôi mắt trong suốt đã khôi phục thần sắc của thiếu niên.

“Có thể đổi từ khác hay không?”

Mục Công Giác nghiêng đầu:

“Ngươi rất giả nhân giả nghĩa?”

“… Ta rất nhàn.”

Lúc này Diên Lăng nhân cơ hội bắt đầu tháo băng ra lại mở miệng.

“Đa tạ ý tốt của Tần Chưởng môn, nhưng chỉ sợ ý của Tần Chưởng môn không ở trong lời.”

Khi vừa vào cửa đã nhìn thấy một màn như vậy, Tần Hoài Phong còn đang suy nghĩ hai người này thật sự cho người ta cảm giác khác biệt rất lớn so với đêm đó, nhưng xem ra hơi thở lạnh lùng từ chối người khác từ cách ngàn dặm vẫn như cũ không hề thay đổi.

Xem ra nếu mình không nói rõ ý đồ thực thực ra, dù như thế nào cũng sẽ không chiếm được sự tiếp nhận của đối phương.

“Tần mỗ là đến vì Giáo chủ Ma giáo.”

“Hạ Thiển Ly?”

Băng vải quấn quá dày, Diên Lăng mở không ra hết kiên nhẫn ngón tay lướt qua như gió, chặt đứt toàn bộ băng vải trên tay.

“Ta đi dẫn y ra.”

Tần Hoài Phong ngạc nhiên.

“Dẫn y ra?”

“Hạ Thiển Ly ở ngay trong Tung Sơn.”

Tâm lập tức đập mạnh.

Tần Hoài Phong cố gắng giữ bản thân mình trấn tĩnh.

“Diên công tử sao lại nói như vậy?”

Hai mắt Diên Lăng âm trầm thản nhiên nói:

“Hôm nay kẻ đến đưa cơm chính là gian tế của Ma giáo trà trộn vào. Im lặng một đoạn thời gian, xem ra đêm nay sẽ có hành động.”

Mà hắn đã phiền chán chuyện cứ phải trốn trốn tránh tránh.

Diên Lăng nói xong những lời này, râu sơn dương liền lập tức kinh ngạc nói:

“Gian tế? Vì sao không nói với ta?”

Hắn hiện tại thay mặt cho chức vị Chưởng môn, nhưng đại đệ tử bình thường vốn cao ngạo này vẫn không thèm để hắn vào mắt. Hiện tại Chưởng môn Thí Kiếm Môn chưa từng lộ diện lại đi đến Tung Sơn, hắn tự nhiên muốn biểu hiện khí thế của mình một chút, lập tức lớn tiếng dạy dỗ, nhưng lời còn chưa nói được một nửa đã bị tiếc la hét chặn ngang.

“Sư thúc, Diên sư huynh, hậu viện cháy rồi!”

Một đệ tử Tung Sơn ở bên ngoài vừa cao giọng kêu lên, vừa chạy về phía bọn họ.

Sắc mặt râu sơn dương lập tức trắng bệch, bỏ lại một câu ‘Đi cứu lửa trước, chuyện vừa rồi để nói sau’, liền vội vàng rời đi cùng đệ tử kia.

Giữ người trong nhà nhưng không theo sát, gian tế mà Hạ Thiển Ly tiến vào thăm dò tình hình, hiện tại lại là hỏa hoạn không rõ nguyên nhân. Chỉ có râu sơn dương là không nhìn ra đây chính là một chiêu kỹ xảo dương đông kích tây.

Diên Lăng sau khi cầm trường kiếm của mình, cúi đầu nhìn về phía Mục Công Giác cũng đã cầm kiếm đứng lên, trầm giọng nói:

“Ngươi ở lại.”

“Không cần.”

“Ta sẽ không bị thương.”

“Ta sẽ lo lắng.”

“Đã nói là ta sẽ không bị thương.”

“Nhưng ta vẫn sẽ lo lắng.”

Tần Hoài Phong nhìn hai người nói qua nói lại liền có chút không kiên nhẫn.

“Dứt khoát mang hắn đi đi. Chỉ sợ Hạ Thiển Lyđến tập kích người trong phòng trước.”

Diên Lăng liếc xéo Tần Hoài Phong một lúc, cuối cùng cũng đồng ý mà gật đầu.

“Đi thôi.”

Ánh trăng mờ nhạt, gió lạnh thổi từng trận, đúng là thời cơ tốt để đánh lén. Ba người có lòng dẫn địch thi triển khinh công, chạy về tiểu viện ở ngược với hướng cháy. Tần Hoài Phong sau khi quay lại thân thể của mình là người đầu tiên nghe được tiếng bước chân truyền đến từ chỗ tối.

Hắn hít sâu một hơi.

“Y đến đây.”

Mọi người dừng lại, nghiêm mặt nín thở tĩnh tâm chờ địch đến. Người đầu tiên từ chỗ tối phi thân ra giống như một mũi tên là một nữ tử mặc hồng y kiều diễm như hoa. Kiếm sắc ánh lên tia sáng lạnh thấu xương nhằm thẳng vào Mục Công Giác, lại bị Diên Lăng ở bên cạnh vung kiếm qua cản. Nữ tử hồng y giống như một cánh phượng nhẹ nhàng tránh thoát, lại không thể tránh thoát được một chưởng Diên Lăng dùng tay trái vung đến.

Nữ tử hồng y lập tức bị đánh bay ra mấy trượng, nhưng kẻ địch của nàng cũng không có nhân từ chờ nàng lấy lại được hơi thở. Trường kiếm xẹt qua, khí thế như sấm, Diên Lăng cầm kiếm đánh thẳng về phía nữ tử hồng y.

Ngay lúc đao quang kiếm ảnh, một thân ảnh màu trắng cao gầy nhẹ nhàng bay xuống, chắn ở giữa hai người. Mũi kiếm xé gió lao đến bị bạch y nhân kia hất ra, thoải mái chặn lại.

Chân trái Diên Lăng điểm nhẹ, lập tức quay lại bên cạnh Mục Công Giác.

“Hạ Thiển Ly?”

Người đứng ở trước mắt đúng là Giáo chủ Ma giáo Hạ Thiển Ly, mà nữ tử hồng y vừa rồi chính là Cơ Trưởng lão.

Đối với Tần Hoài Phong từng hôn mê mà nói, rõ ràng chỉ là rời khỏi đối phương mấy ngày, nhưng giờ khắc này hắn vẫn cảm thấy trong lòng mờ mịt không thôi.

Dưới ánh trăng mờ ảo, Hạ Thiển Ly một thân bạch y, đón gió mà đứng. Mái tóc dài đen như mực nhẹ tung bay, càng hiển lộ rõ dung nhan tuấn mỹ trắng như sương tuyết, xinh đẹp tựa ngọc kia, nhất là đôi mắt đen lay láy so với bất cứ lúc nào đều lạnh hơn, giống như ao nước tù đọng, không có chút gợn sóng.

Tần Hoài Phong đau lòng mà siết chặt hai tay.

Hạ Thiển Ly lạnh nhạt nhìn lướt qua ba người, ánh mắt giống như gió rét. Cánh tay thon dài chậm rãi nâng lên, rút kiếm nhắm thẳng vào Diên Lăng và Mục Công Giác.

Dưới ánh trăng, kiếm quang tựa sương.

“Di ngôn?”

Diên Lăng hừ lạnh.

“Chỉ sợ ngươi không còn sống để nghe được.”

Vừa dứt lời, hai thân ảnh thon dài đột nhiên từ mặt đất phóng lên. Hai kiếm lần lượt phóng ra, bóng kiếm như võng, kiếm quang như tuyết.

Diên Lăng không thể nghi ngờ là cao thủ tuyệt đỉnh, nhưng cho dù hắn có được tuyệt học của phái Tung Sơn, cũng so ra kém hơn Hạ Thiển Ly đã rơi vào trạng thái điên cuồng. Kiếm quang lạnh thấu xương vung về phía cổ Diên Lăng, lại bị nhẹ nhàng đẩy ra.

Hạ Thiển Ly lành lạnh nhìn về phía Tần Hoài Phong đột nhiên ra tay.

Hai đại cao thủ đối đầu, người bình thường rất khó bắt kịp. Bằng không khi nhìn thấy Diên Lăng thân rơi vào cảnh nguy hiểm, Mục Công Giác vốn lo lắng đến mức toàn thân căng cứng cũng sẽ không chỉ ở một bên lo lắng suông. Có thể vung kiếm ngăn cản hai người đang quyết đấu kịch liệt, tất nhiên phải là cao thủ võ công còn ở trên hai người.

Không thể tưởng được thế nhưng lại có một Trình Giảo Kim khó chơi như thế chạy ra, ánh mắt Hạ Thiển Ly giống như kiếm khí tàn nhẫn bắn về phía Tần Hoài Phong.

Tần Hoài Phong bị nhìn đến lạnh cả người, đành cười khan nói:

“Hạ Giáo chủ, sắp năm mới rồi, vẫn là không cần đánh đánh giết giết đi.”

“Cút.”

Lên tiếng trả lời Như Lai chính là lưỡi kiếm sắc bén linh hoạt tựa như ngân xà. Tần Hoài Phong bất đắc dĩ thở dài, đành phải vung kiếm lên chống đỡ. Bóng kiếm dày đặc hạ xuống đều bị khéo léo cản lại. Mắt thấy Diên Lăng đã thoát thân đi cứu Mục Công Giác bị Cơ Trưởng lão đẩy vào tuyệt cảnh, hận ý trong mắt Hạ Thiển Ly gần như có thể hóa thành máu, trường kiếm trong tay càng điên cuồng sắc bén vung lên.

Tần Hoài Phong không đành lòng thương tổn Hạ Thiển Ly nơi nơi nhượng bộ, nhưng đối phương từng bước bức đến đường cùng, ngay cả võ công của Tần Hoài Phong dù ở trên Hạ Thiển Ly, dưới tình huống như vậy cũng không khỏi cảm thấy cố hết sức, thật vất vả mới miễn cưỡng mở miệng.

“Hạ Giáo chủ, Mục Công Giác bọn họ dù sao cũng chỉ là vì báo thù rửa hận cho người chí thân, Thi Lương Ngọc là trừng phạt đúng tội, ngươi cần gì phải đau khổ cưỡng ép chứ? Huống chi nếu ngươi giết hai người này, chẳng khác nào khiêu chiến với toàn bộ giang hồ, như vậy thật…”

Lời nói bị một kiếm sắc bén vung đến chặn ngang. Lưng eo Tần Hoài Phong khẽ cong lên, gần như là dán lên thân kiếm mà tránh thoát. Ngay tại một khắc kia, giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Hạ Thiển Ly vang lên bên tai.

“Đáng giá.”

Tâm nhất thời dâng lên một trận gợn sóng.

Khiêu chiến với toàn bộ chính phái, khiến Ma giáo rơi vào trong nguy cơ, mất đi rồi mới biết mình từng có tất cả, liền thay hắn báo thù rửa hận, mà đây đối với Hạ Thiển Ly mà nói, lại là hai chữ ‘đáng giá’.

Tần Hoài Phong cảm xúc mênh mang trong nháy mắt quên hết toàn bộ lời khuyên can của sư đệ, thầm nghĩ giờ khắc này nên lập tức nói ra chân tướng, nhưng trong nháy mắt khi hắn muốn mở miệng, Mục Công Giác được Diên Lăng trợ giúp đã thoát thân từ phía sau rút kiếm tung người lao đến.

Toàn bộ tâm tư của Hạ Thiển Ly đều đặt lên việc đối phó với Tần Hoài Phong, lúc này toàn bộ sơ hở phía sau lưng đều lộ ra. Mắt thấy mũi kiếm lạnh lẽo của Mục Công Giác sẽ đâm trúng Hạ Thiển Ly, Tần Hoài Phong không chút đắn đo vung kiếm đánh về phía Mục Công Giác. Mục Công Giác bị đánh bật lại mấy trượng, trong nháy mắt ngã xuống thậm chí còn hộc máu đỏ tươi, nhưng Tần Hoài Phong cũng không bận tâm đến hắn, chỉ khẩn trương mà nhìn về phía Hạ Thiển Ly.

“Ngươi không sao chứ?”

Hạ Thiển Ly ngẩn người, ánh mắt ngưng lại, lập tức rút kiếm xông đến tiếp.

Tần Hoài Phong cũng thực sự được tận mắt nhìn thấy cái gì gọi là lấy oán trả ơn, đành phải vung chiêu cản lại, vừa cười khổ nói:

“Xem ra là không sao cả.”

Có điều bên kia lại không may mắn như vậy. Diên Lăng nhìn thấy Mục Công Giác bị đánh bay sắc mặt lập tức trắng bệch, thi triển khinh công bay vút về phía bên người Mục Công Giác bị thương.

“Tần Hoài Phong, ngươi rốt cuộc là đứng ở bên nào!”

Trong giọng nói bao hàm tức giận gần như muốn biến thành mũi tên nhọn hoắt xé gió bay tới.

Tần Hoài Phong không chút nghi ngờ rằng nếu không phải vội chăm sóc Mục Công Giác, Diên Lăng đã sớm lao đến đuổi giết mình rồi. Đối với chuyện dưới tình thế cấp bách đả thương người, hắn cảm tháy áy náy, nhưng cho dù lại cho hắn thêm một cơ hội, hắn sợ rằng cũng không tránh khỏi phải làm vậy, bởi vì người trước mắt là người vì mình cho dù phải vứt bỏ hết thảy, cũng cảm thấy ‘đáng giá’.

Nghi hoặc của Diên Lăng cũng là nghi hoặc của Hạ Thiển Ly. Bóng kiếm đan g vào nhau. Giọng nói lạnh lùng trong trẻo lại vang lên.

“Vì sao giúp ta?”

Khóe miệng Tần Hoài Phong nhếch lên, vô cùng ôn hòa mà nói:

“Là ta thiếu ngươi.”

Nghi hoặc hiện lên trong đôi mắt đen láy như mực càng sâu.

Lúc này tiếng ồn ào bốn phía dần dần đến gần. Xem ra đệ tử phái Tung Sơn đã phát hiện ra có chuyện không ổn, đang chạy về phía bên này.

Hạ Thiển Ly nhíu mày.

Tần Hoài Phong vội vàng khuyên giải.

“Chi bằng đêm nay coi như thôi đi.”

Dừng lại một chút, ngữ khí của hắn vô cùng kiên định mà bổ sung thêm một câu.

“Ta sẽ không để cho ngươi giết hai người bọn họ.”

Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng hung tợn liếc mắt trừng hắn một cái.

“Cơ Trưởng lão.”

Nghe thấy tiếng Hạ Thiển Ly kêu lớn, Cơ Trưởng lão lập tức đuổi đến bên cạnh.

Mắt thấy hai người sẽ thi triển khinh công rời đi, Tần Hoài Phong vô cùng thành khẩn mà đề nghị:

“Các ngươi có muốn bắt luôn Chưởng môn Thí Kiếm Môn đi làm nhân chứng không?”

Hạ Thiển Ly nhíu nhíu mày, lạnh giọng bỏ lại một câu ‘Tùy ngươi’, dần dần ẩn vào trong bóng đêm.

Kết quả là, bởi vì sự tương trợ to lớn của Chưởng môn Thí Kiếm Môn, Giáo chủ Ma giáo lần này đến đánh lén không thành công, có điều Chưởng môn Thí Kiếm Môn bị bắt đi, nhưng người bị bắt đi này lại là tự mình đi theo.

Truyện Chữ Hay