Về đến nhà chính Giang gia, bộ dạng lạnh lùng lúc nãy của Lạc Linh Lung liền được bỏ xuống.
Cái này phải công nhận cô trở mặt nhanh thật. Trước kia Lạc Linh Lung muốn làm diễn viên, cô muốn tiến vào showbiz, nhưng cuối cùng bị Lạc phu nhân phản đối.
Bà ấy không muốn con gái mình bước vào con đường đầy thị phi. Muốn Lạc Linh Lung học tập thật tốt, cuối cùng lại ở cạnh Giang Dụ anh, giúp đỡ anh.
" Mẹ " Lạc Linh Lung lên tiếng chào hỏi.
" Ôi Linh Lung, con về rồi " Bà thấy cô tiến vào liền đi đến, nắm lấy tay cô con dâu như vàng như bạc của mình.
Quên lãng cả đứa con trai ruột đứng phía sau Lạc Linh Lung.
Bà kéo cô lại ghế ngồi xuống. Một cái nhìn cũng không ngó đến Giang Dụ.
Anh cảm giác mình bị đá ra rìa ngồi luôn rồi.
" Mẹ, dạo này mẹ khỏe không?" Lạc Linh Lung hỏi.
" Mẹ khỏe, mẹ khỏe " Giang phu nhân tươi cười đáp.
Lạc Linh Lung từ bé bà nhìn vào đã thích. Sau khi cô chính thức làm con dâu của bà, bà lại còn cưng chiều cô hơn cả con trai mình.
Anh lại ghế ngồi xuống. Cứ xem như anh không tồn tại đi.
Dù sao việc mẹ anh gọi về chủ yếu là thăm con dâu quý hóa hơn vàng này mà.
Tự dưng cảm thấy trái tim nhỏ bé của Giang Dụ bị tổn thương nặng nề.
Giang phu nhân chú ý đến những vết dấu trên cổ cô, Lạc Linh Lung có lẽ không cẩn thận chọn áo kín cổ một chút, điều đó đã làm bà nhận ra.
Hai đứa này...
" Con dâu, con có mệt không?" Bà bất ngờ đổi câu hỏi.
Lạc Linh Lung lắc đầu.
" Thật không? Giang Dụ không làm gì con đó chứ?".
Giang Dụ quay sang:" Mẹ...".
" Con không có ức hiếp em ấy đâu " Anh nói.
Mẹ anh rất thương Lạc Linh Lung, nếu như anh làm gì sai trái với cô mà để bà biết.
Chắc bà sẽ đánh anh chết mất.
Giang phu nhân bắt đầu hoài nghi về cả hai.
Có gì đó không đúng ở đây.
...
Cả ngày trời ở nhà chính Giang gia. Cùng nhau dùng bữa với Giang phu nhân, cuối cùng cũng đã kết thúc.
Giang Dụ một lần nữa lái xe về nhà. Trên xe, Lạc Linh Lung liên tục nhìn ra cửa.
Điện thoại bất ngờ đổ chuông. Cô vội cầm lên xem, là số của Cảnh Thiên gọi đến.
Cô đưa mắt nhìn Giang Dụ bên cạnh. Đêm qua...
" Sao không nghe máy?" Anh hỏi.
" À ừ..." Cô siết chặt điện thoại, cô biết Giang Dụ không thích Cảnh Thiên ngay từ đầu.
Nếu như...
" Bắt máy đi " Anh nói.
Thật ra cũng đoán được là ai rồi.
Lạc Linh Lung thật sự rất ít bạn bè. Ngoài Lý Tiểu Nhã là bạn thân thì Cảnh Thiên đêm qua là người mà anh thấy cô thân thiết đến vậy.
Lý Tiểu Nhã là bạn thân của Lạc Linh Lung từ trước đến nay. Do có việc cần đi công tác nên cả tháng nay cô chưa gặp lại bạn mình.
Giờ này còn liên lạc với cô, có lẽ chỉ là tên nhóc hôm qua thôi.
" Cảnh Thiên ".
Lạc Linh Lung bắt máy.
[ Người anh em, có muốn đi uống nữa không? ]
" Tôi...tôi đang trên xe " Cô đáp.
Đi uống?
Cô sợ mình lại say bí tỉ làm chuyện mất mặt trước Giang Dụ nữa thôi.
[ Đi cùng với ông xã à? ]
" Ừ..." Cô đáp.
[ Lạc Linh Lung...]
[ Cậu thật sự hạnh phúc không? ]
Cảnh Thiên đầu dây bắt đầu hỏi những câu kì lạ.
Lạc Linh Lung ngớ người ra. Tên nhóc này sao hôm nay lại hỏi cô câu thế này chứ?
Cô nhìn Giang Dụ đang lái xe.
Cô...có đang hạnh phúc hay không ư?
[ Tôi hỏi vui thôi. Nếu không hạnh phúc thì sao cậu lại đồng ý kết hôn với anh ta chứ ]
[ Vậy hẹn hôm khác nhé. Tạm biệt ]
Nói xong Cảnh Thiên cúp máy ngang. Lạc Linh Lung nhìn màng hình điện thoại...
Cúp...
Cúp rồi...
" Là Cảnh Thiên gọi " Cô tắt điện thoại đi, bỏ vào túi rồi nói.
" Ừm " Anh bình thản.
" Anh không tò mò sao? ".
" Không " Anh đáp.
" Giang Dụ...anh...".
Lạc Linh Lung tức tối. Vợ mình nói chuyện thân thiết với một người đàn ông, anh thật sự không để ý đến sao?
Trong mắt Giang Dụ anh...Lạc Linh Lung cô không hề có giá trị quan trọng thế nào à?
" Lạc Linh Lung " Giang Dụ bất ngờ gọi cả tên lẫn họ cô.
"..." Linh Lung đang dỗi, Linh Lung không đáp.
" Tôi tin tưởng em, tôi tôn trọng quyền riêng tư của em ".
" Bởi vì em là vợ tôi, tôi sẽ tin em không làm gì sai trái gì với mình sau lưng tôi ".
" Niềm tin của tôi đối với em...thật sự rất lớn ".
...
Về đến nhà, cả hai cũng đã mệt. Sau khi tắm rửa rồi cùng nhau giải quyết một số việc ở công ty, ai ai cũng ngã lưng xuống giường rồi nghỉ ngơi.
" Giang Dụ " Cô gọi tên anh.
Giang Dụ xoay người lại, đêm nay anh không động vào cô vì biết Lạc Linh Lung đang rất mệt trong người.
" Có thể ôm tôi không?" Cô lên tiếng.
" Được chứ " Giang Dụ rất sẵn lòng, anh liền vòng tay qua eo cô ôm lấy Lạc Linh Lung.
Lạc Linh Lung thở nhẹ ra. Cảm giác được hơi ấm từ anh, cảm thấy an toàn, cô mỉm cười.
" Giang Dụ, chúc ngủ ngon ".