Giang Dụ trở về phòng làm việc, Lạc Linh Lung cô cũng thế. Cả hai không nói với nhau lời nào nữa.
Giang Dụ có vẻ hơi cứng đầu, anh ngồi trước máy tính, tay và mắt liên tục hoạt động dường như bỏ qua lời khuyên nhủ của Lạc Linh Lung lúc nãy trong thang máy.
Còn phía cô, cô cũng đoán được anh chẳng nghe theo lời mình. Giang Dụ chính là con người ham công tiếc việc, cho dù có ra sao cũng không chịu nghỉ ngơi thế này đâu.
Đêm qua anh mơ thấy gì vậy không biết? Vừa tỉnh dậy đã không ngừng lay và gọi tên cô.
Cứ như mơ thấy Lạc Linh Lung cô bỏ anh đi vậy.
Khoan đã...
" Anh ấy sợ mất mình sao?" Cô lẩm bẩm, theo cô đoán giấc mơ đó không mấy đẹp với Giang Dụ và nhất định nó có liên quan đến cô rồi.
Cũng vì thế mà anh không dám ngủ lại sao.
...
Thư kí Đường lúc này cũng đi làm, vừa bước vào phòng làm việc của Giang Dụ cảm thấy bầu không khí không được tốt mấy. Anh cũng không dám nói gì nhiều, chỉ im lặng quay đi rồi tìm Lạc Linh Lung.
Hiện tại cô làm trợ lý cho thư kí Đường anh, cũng chính là trợ lý của Giang Dụ.
" Thiếu phu nhân..." Thư kí Đường lên tiếng.
" Đã bảo ở công ty cứ gọi tôi là trợ lý Lạc là được mà " Cô nói.
" Giang tổng...".
" Đêm qua anh ta mất ngủ, bây giờ có vẻ hơi khó ở. Tốt hơn tôi và cậu đừng chọc anh ta ".
Lạc Linh Lung nói. Ở cạnh anh đã bao nhiêu năm, tuy cả hai như chó và mèo nhưng ít nhiều cô đã quá hiểu tính khí anh ra sao rồi.
Thư kí Đường gật đầu. Anh còn nghĩ hai vợ chồng nhà này đêm qua đại náo gì chứ. Xem ra anh nghĩ quá nhiều rồi.
Cả hai kết hôn lâu như vậy, ngoài việc chứng kiến cả hai bất đồng ý kiến và liên tục cãi nhau trước mặt thư kí Đường anh thì chưa bao giờ thấy họ tình cảm hay quan tâm nhau.
...
Đến giờ nghỉ trưa, Giang Dụ vẫn chưa bước ra khỏi phòng làm việc. Lạc Linh Lung cảm thấy lo cho anh, dù sao dạ dày của Giang Dụ không được tốt, bỏ bữa lại sinh ra bệnh nữa cho xem.
Cô đứng lên, đi đến phòng làm việc của anh đẩy cửa đi vào.
" Dụ..." Cô lên tiếng, nhìn thấy Giang Dụ đã gục đầu ngủ ở bàn làm việc.
Cô thở dài.
Cứ cãi cô, rồi lại kiệt sức ngủ quên thế này. Cô đi vào phòng nghỉ, cầm lấy tấm chăn mỏng ra rồi đi đến chỗ Giang Dụ đắp lên cho anh.
" Lạc...Lạc Linh Lung...".
Giang Dụ bất ngờ bật dậy, cô cũng giật mình theo.
" Lạc Linh Lung?" Nhìn thấy cô trước mặt mình, anh ngớ ra, trưng bộ mặt ngu ngốc nhìn Lạc Linh Lung.
" Vâng...tôi đây " Cô đáp.
Anh đứng dậy, lập tức đưa tay kéo cô vào lòng. Hai tay anh ôm cô, nhưng không ngừng run rẩy và lo sợ.
Anh liên tục mơ thấy ác mộng, nhìn thấy Lạc Linh Lung tự tử trước mặt mình. Chuyện gì sắp xảy ra sao?
Có điều gì không hay sắp diễn ra trước mặt anh với Lạc Linh Lung ư?
" Anh làm sao vậy?" Cô dịu dàng hỏi, nếu như bình thường anh đứng gần cô, cô đã đạp anh ngã cái nhào rồi.
Nhưng Giang Dụ liên tục mơ thấy ác mộng thế này, cô cảm thấy lo lắng cho anh.
" Tôi...tôi..." Giang Dụ bình tĩnh lại, anh buông cô ra, né tránh câu hỏi.
" Anh lại mơ thấy ác mộng sao?" Cô hỏi.
Còn liên tục gọi tên cô, rõ ràng giấc mơ đó có liên quan đến Lạc Linh Lung cô mà.
Giang Dụ ngồi xuống ghế, anh gật đầu.
" Tôi mơ thấy em tự tử trước mặt tôi " Giang Dụ thật thà nói.
" Ha..." Lạc Linh Lung nghe xong liền bật cười. Tự tử trước mặt anh sao? Cô còn yêu đời lắm, việc gì phải nghĩ đến cái chết chứ?
" Anh lo cho tôi à?" Cô hỏi.
" Không...à...mà có " Anh lí nhí đáp, mặt cũng có chút đỏ lên.
Thật sự là rất lo, anh sợ Lạc Linh Lung ngày nào đó làm chuyện dại dột ngay trước mắt anh, cô bỏ anh...anh sợ đủ điều, sợ nhất là mất Lạc Linh Lung cô.
Lạc Linh Lung cảm thấy anh bây giờ thật đáng yêu. Mơ thấy ác mộng còn lo lắng cho cô, đây có phải Giang Dụ cô quen biết bấy lâu nay không?
Cô đặt tay vào huyệt thái dương của Giang Dụ, từ từ xoa xoa cho anh.
" Như vậy sẽ thoải mái hơn " Cô nói.
Giang Dụ cũng không phản đối hành động của cô, anh từ từ nhắm mắt lại hưởng thụ.
" Anh đừng lo, tôi còn yêu đời lắm ".
" Không có chuyện cầm dao hay làm gì tự tử trước mặt anh đâu " Lạc Linh Lung chắc nịch trấn an anh.
" Ừ ".
" Cảm ơn anh đã lo lắng cho tôi ".
" Chúng ta quen biết bao nhiêu năm trời, đây là lần đầu tôi cảm thấy anh thật đáng yêu đấy Giang Dụ ".
...
Sau khi trấn an anh xong thì Giang Dụ cũng đỡ hơn. Anh cũng trở về trạng thái ban đầu, bình thường lại rồi.
Chỉ hy vọng đêm nay anh có giấc mộng thật đẹp, không còn mơ thấy ác mộng đó nữa.
Cũng thật kì lạ, Giang Dụ mơ thấy gì không thấy lại mơ thấy cô tự tử.
Trong lòng có chút bất an, Lạc Linh Lung đưa tay đặt lên lồng ngực mình. Lẽ nào thật sự đây là một điềm báo gì đó?
Sẽ có chuyện xảy ra với cô sao?
Chắc không đâu, làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy. Không chừng Giang Dụ lén lút sau lưng cô xem mấy bộ phim tình cảm sướt mướt rồi mơ thấy như vậy thôi.
Chắc là vậy...