Chương
Edit + Beta: Vịt
.
Mấy năm nay Dư tiên sinh tốt nghiệp hết sức liều, bởi vì cậu học một khoa chính quy siêu cấp ít sinh viên nam: Hộ lý. Cái này ở Trung Quốc là thuộc về ngành học mới rộ, cũng là một ngành học âm thịnh dương suy cực kỳ nghiêm trọng.
Hồi ở trường, bởi vì lớp sinh viên nam ít, cho nên cậu làm lớp trưởng giúp sinh viên nữ làm rất nhiều việc.
Dù sao ở đại học, lớp trưởng chính là làm việc vặt.
Dọn gạch cho giáo viên hướng dẫn, làm việc vặt cho các bạn học.
Hồi đó cậu học ngành này thuần túy là bởi vì điểm của cậu không đủ trình học ngành y đại học X, nhưng cậu lại rất thích học ngành liên quan đến y.
Mặc dù hồi đó lúc điền nguyện vọng rất nhiều người khuyên cậu không nên chọn ngành có liên quan tới hai ngành học lâm sàng và giáo viên.
Nhưng cậu vẫn muốn vào hệ thống y học.
Bởi vì mẹ cậu, một người phụ nữ vô cùng thoải mái thiện lương, nhưng luôn chịu hành hạ đau đớn.
Mặc dù cuối cùng được điều đến ngành hộ lý, nhưng cậu không có ý định đổi ngành. Mặc dù từ nhỏ đến lớn cậu đã giống như người châu Phi chưa bao giờ trúng thưởng, nhưng mỗi lần thi thố lớn, đều sẽ ngoài y muốn, thi không tệ.
Cậu tin tưởng câu nói kia: Vận khí không trúng thưởng của bạn được dùng vào đại sự khác thay đổi nhân sinh bạn.
Vì vậy cậu tin mình nhất định là người may mắn, ông trời an bài cậu học hộ lý nhất định không phải một chuyện xấu.
Sự thật chứng minh, suy nghĩ của cậu đúng!
Cậu tìm được một công việc rất tốt, cũng gặp được Giang tiên sinh của cậu!
Bởi vì năm đại học tích cực tham gia các cuộc thi luận văn học thuật, cùng với thành tích xuất sắc, trong lúc cậu thực tập đã được y tá trưởng khoa ngoại tim nhìn trúng, sau đó thông qua khảo hạch tiến vào khoa ngoại tim.
Bởi vì cất nhắc của y tá trưởng, cùng với hồi ở viện phát biểu một thiên luận văn về châm cứu giảm đau ứng dụng ở giải phẫu ngoại khoa, ở trong ngành dẫn tới oanh động không nhỏ.
Cậu trong năm không ngừng thăng chức. Lúc ấy hộ trưởng đã đến tuổi về hưu, cậu cũng hết sức được hộ trưởng thích và nâng đỡ. Vì vậy cậu cuối năm thứ lên tới chức vị y tá trưởng ngoại khoa tim.
Cậu lúc ấy thăng chức chịu rất nhiều trở ngại. Bởi vì cậu không tính là người kinh nghiệm lâm sàng quá phong phú, sợ dẫn tới bất mãn và ghen tỵ của đồng nghiệp, cùng với không thể xử lý một số chuyện. Nhưng bệnh viện Nhân Dân thành phố X lại hết sức muốn danh tiếng của cậu.
Vì vậy, cuối cùng suy nghĩ nhiều mặt, liền để Dư tiên sinh làm tới hộ trưởng. Đương nhiên, có hai trợ thủ kinh nghiệm phong phú tới hỗ trợ cậu.
.
Dư tiên sinh ở trên sự nghiệp thành tựu phần, nhưng ở trên tình yêu lại rối tinh rối mù.
Đến bây giờ vẫn cô đơn hiu quạnh.
Bất quá Dư tiên sinh người này chính là càng không có gì cậu càng biểu hiện cái đó.
Tỷ như cậu chưa từng yêu đương, nhưng bình thường lời lẽ lẳng lơ phần, thứ gì lộn xộn thuận tay nhón lấy.
Một khi có người hỏi cậu yêu mấy bạn gái hoặc mấy bạn trai, cậu liền ấp úng.
Sau đó còn vì vậy sinh ra rất nhiều hiểu lầm với Giang tiên sinh.
Chuyện Dư tiên sinh là gay, cha Dư mẹ Dư và bạn bè xung quanh cậu đều biết.
Dư tiên sinh là người không quản được miệng mình, hồi dậy thì phản nghịch, vì tỏ rõ cậu không giống người khác, cậu buổi tối nào đó liền come out với cha Dư mẹ Dư.
Đương nhiên là một trận đánh!
Một trận đánh sao đủ để cho Dư tiên sinh câm miệng được.
Cậu am hiểu sâu đâu có áp bách chỗ đó có phản kháng, đâu có phản kháng chỗ đó liền sẽ khiến người suy nghĩ lại.
Vì vậy sau khi người xung quanh đều biết Dư tiên sinh là gay, cha Dư mẹ Dư bắt đầu nghĩ lại.
Sau đó đôi vợ chồng này tim đọc tài liệu liên quan trong ngoài nước, trưng cầu bác sĩ tâm lý.
Tiếp nhận chuyện con trai mình là gay.
Trong sách đã nói: Tồn tại tức là hợp lý. Xu hướng tình dục là trời sinh, phải tôn trọng nó.
Giáo viên tâm lý đã nói: Con nguyện ý nói với các người là tin tưởng các người, là biểu hiện yêu các người. Nó nhất định gặp phải khinh bỉ từ bạn bè và xã hội. Các người là người thân thiết nhất của nó, nó hi vọng nhận được đồng ý của các người. Đây có lẽ là ánh sáng duy nhất trong cuộc sống tối tăm của nó. Nếu người nhà thân cận nhất cũng không thể cho nó ủng hộ, vậy nó sẽ sinh ra rất nhiều tâm tình tiêu cực, tới cuối cùng sẽ tạo thành một vài hậu quả không cách nào cứu vãn.
Dư tiên sinh có chịu sự ghét bỏ của xã hội hay không hắn không biết, hắn chỉ biết cậu được nữ sinh nào đó hoan nghênh.
Nữ sinh nào đó!
Sau này Dư tiên sinh hiểu những nữ sinh này hóa ra gọi là hủ nữ.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat và Sweek humat)
.
Mặc dù lớn lên tuấn tú lịch sự, nhưng bởi vì đại chúng xã hội đối với văn hóa đồng tính không hiểu cùng với ác ý bôi đen. Bạn nam giới xung quanh Dư tiên sinh lơ thơ lác đác.
Mấy năm như vậy cũng bất quá chỉ một người bạn là nam mà thôi.
Bất quá chỉ là bạn bè, không liên quan tới tình yêu.
Bất quá Dư tiên sinh hồi dậy thì đối với hắn cũng có một chút tình cảm lờ mờ, đương nhiên cậu sẽ không nói với người bạn Đường Nhuế Bạch kia.
.
Kỳ thực Dư tiên sinh cũng nghĩ tới muốn yêu đương, dù sao đại học không yêu đương cảm giác cũng quá thiệt.
Nhưng Dư tiên sinh bận rộn không có thời gian quen bạn, vì vậy trái tim hết sức muốn cho ra này gắt gao phòng thủ địa bàn của mình không xê chuyển.
Giang tiên sinh vừa tới, trái tim này liền vô cùng sảng khoái chạy tới trên người anh.
Dư tiên sinh đối với Giang tiên sinh nhất kiến chung tình.
Rất nhiều người nói nhất kiến chung tình không phải tình, là mặt. Nhưng Dư tiên sinh không cho là vậy.
Bởi vì lần đầu tiên gặp Giang tiên sinh cậu đã cảm thấy, người này quả thực chính là một nửa của mình!
Bắt đầu ở nhan trị, sa vào tài hoa, trung thành với nhân phẩm.
Đây chính là quá trình mưu trí của Dư tiên sinh.
.
Trên lâm sàng có quy định bất thành văn, để giảm bớt tranh cãi chữa bệnh và sự cố chữa bệnh, một bác sĩ không có kinh nghiệm nhất định phải phối hợp với một hộ sĩ kinh nghiệm phong phú.
Vì vậy, vừa đến khoa ngoại tim, bác sĩ Giang coi như chưa có kinh nghiệm lâm sàng gì, được Dư tiên sinh "Tay nắm đại quyền" vớt tới bên người.
Quãng thời gian Giang tiên sinh vừa đến, số ca cực kỳ nhiều, mặc dù Dư tiên sinh cũng không phải "người hợp tác" duy nhất, nhưng Dư tiên sinh vẫn vì vậy nhận được rất nhiều tiện lợi và tin tức.
Thậm chí có tiếp xúc tứ chí trắng trợn.
Đương nhiên, chỉ không cẩn thận đụng tay, vừa thấy mặt là bá vai bá cổ vân vân.
Giang tiên sinh không quen tiếp xúc tứ chi với người khác mấy lần chỉ ra, đều bị Dư tiên sinh dùng một loạt các loại lý do và câu hỏi "Giữa bạn bè như vậy rất bình thường" "Tôi phải nhiệt tình với anh chút, tránh cho người khác cảm thấy phòng chúng tôi chèn ép anh" "Người có thành tích cao như các anh đều cao ngạo không để người khác đụng vào sao?" gắt gao ngăn chặn ý nghĩ dư thừa.
.
Giang tiên sinh vừa tới tháng đầu, Dư tiên sinh vẫn chỉ là mờ ám thăm dò tin tức, lén lút tiếp xúc tứ chi.
Tháng thứ hai, sau khi hiểu được tin tức căn bản cùng với xác nhận tính hướng của Giang tiên sinh, cậu liền bắt đầu hành trình theo đuổi của mình.
Vừa vặn lúc ấy viện bọn họ tổ chức hội thể dục công nhân viên chức, chính là một đám nhân viên của bệnh viện tụ tập chơi bóng, so tài các thứ.
Khoa tim bởi vì công việc nặng nề, các bác sĩ hộ sĩ đều luyện tập sơ sài cùng một loạt nguyên nhân, kiểu cuộc thi thể dục tổ chức hàng năm như này đều đội sổ.
Bất quá năm nay bọn họ cảm thấy có thể cứu chữa.
Bọn họ nhắm được bác sĩ Giang "Nhân cao mã đại".
Vì vậy, bác sĩ Giang bị ép tham gia hạng.
Bóng rổ, cầu lông, mét.
Nếu không phải quy định một người nhiều nhất chỉ có thể báo ba hạng, đám người kia có thể để anh tham gia hết một lần.
Bóng rổ và mét còn tốt, nhưng cầu lông anh thật sự không biết đánh, anh giải thích với mấy đồng nghiệp kia hồi lâu mình biết tennis không biết cầu lông đều bị lý do kiểu "Hai cái này đều giống nhau" phản bác lại.
Tennis và cầu lông sao giống nhau chứ!
Khác biệt lớn lắm được chứ!
Cho nên lúc mọi người đều cho rằng hạng này giải phải thuộc về Giang tiên sinh, hơn nữa thi bóng rổ và mét anh cũng quả thực giành được hạng nhất.
Cầu lông anh xếp chót.
Lúc ấy tràng diện hết sức khó xử.
Ngay cả đối thủ của Giang tiên sinh cũng không nghĩ đến mình sẽ thắng, phát cầu cái, Giang tiên sinh đỡ thì đỡ được, nhưng một quả cũng không qua vạch.
Dư tiên sinh reo hò trợ uy cho Giang tiên sinh cũng ở một bên nghẹn lại rắm cầu vồng của mình vừa tới khóe miệng, đổi một câu: quả đều đỡ được vẫn không tệ lắm, sang năm nhất định vô địch.
Giang tiên sinh nhìn cậu một cái, đỏ mặt đi ra.
.
Dư tiên sinh theo đuổi Giang tiên sinh đương nhiên không phải tặng hoa tặng đồng hồ này nọ như trong manga truyền hình, cậu cảm thấy như vậy cũng quá cố ý! Hơn nữa vạn nhất người ta không nhận lúng túng lắm á.
Cho nên cậu vẫn là không ngừng mời Giang tiên sinh ăn cơm với...... Đưa cơm.
Giang tiên sinh hồi mới tới cậu dùng danh nghĩa của phòng mời mọi người cùng với mình và Giang tiên sinh ra ngoài ăn cơm mấy lần, nhưng ngay sau đó, cậu phát hiện ví tiền của mình gầy đi lạ lùng.
Cậu định tự nấu cơm.
Dư tiên sinh không biết có phải tất cả gay đều biết làm cơm giống cậu hay không, nhưng bản thân cậu nấu cơm thật sự rất không tệ.
Dù sao Giang tiên sinh từ cự tuyệt ban đầu tới sau đó đều sẽ rất tự nhiên mà ăn.
Cự tuyệt ban đầu cũng là lần đầu tiên và lần thứ , lần thứ lúc Dư tiên sinh cho anh anh không cự tuyệt.
Bởi vì nhà ăn bệnh viện thật sự khó ăn.
Hơn nữa nếu anh không ăn, Dư tiên sinh lại muốn đổ cơm này, thật đáng tiếc.
Tới sau đó, giữa bọn họ liền tạo thành một ước định: Mỗi lần Dư tiên sinh đi làm, Giang tiên sinh liền không cần đặt cơm, anh chỉ cần chờ Dư tiên sinh cầm tới cho anh.
Mỗi tháng Dư tiên sinh và Giang tiên sinh đều sẽ trao đổi với nhau tình hình xếp ca làm của mình, sau đó ở trên sổ ghi chép của mình ghi chép lại.
Mỗi lần vừa đến lúc Dư tiên sinh muốn cùng đi làm với anh anh đều sẽ phá lệ mong đợi.
Giang tiên sinh an ủi chính mình: Đều là vì ăn cơm của Dư tiên sinh mới như vậy.
.
Dư tiên sinh không ngừng đưa cơm.
Cậu biết Giang tiên sinh vừa về nước, e là đối với thành phố X hiện tại cũng không quen thuộc lắm. Dù sao mấy năm anh rời đi thành phố X thay đổi rất lớn.
Lúc ví tiền phồng đầu tháng cậu còn dẫn Giang tiên sinh ra ngoài đi dạo chút, giữa tháng và cuối tháng thì mời Giang tiên sinh đến nhà mình chơi và đề nghị tới nhà anh.
Như vậy, Giang tiên sinh bị ép quen thuộc nhà Dư tiên sinh và để cho Dư tiên sinh quen thuộc nhà mình.
Kể ra Giang tiên sinh lần đầu tới nhà Dư tiên sinh, vẻ nhiệt tình hiếu khách của cha Dư mẹ Dư, thật sự dọa Giang tiên sinh.
Cha Dư mẹ Dư mặc dù ngoài mặt làm bộ như cái gì cũng không biết, nhưng đây là con trai ngoại trừ dẫn Đường Nhuế Bạch lần đầu tiên dẫn người về nhà làm khách, đặc biệt còn là một cậu trai tuấn tú lịch sư như vậy.
Liên tưởng vài biểu hiện gần đây của Dư tiên sinh cùng với biểu hiện nhận làm các loại việc sau khi dẫn người về, mẹ Dư cảm thấy không đơn giản khẳng định không đơn giản.
Khẳng định nhìn trúng người ta!
Thế là ở trên bàn cơm hỏi rất nhiều vấn đề mà Dư tiên sinh muốn hỏi lại xấu hổ hỏi.
Tỷ như kỳ vọng đối với bạn đời tương lai?
Hi vọng làm nghề gì?
......
Giang tiên sinh độc thân đã lâu trong đầu kỳ thực có rất nhiều ý nghĩ, nhưng anh là một người có thể nghẹn lời, cũng là muộn tao mà mọi người thường nói.
Anh trả lời: Vẫn chưa nghĩ qua.
Mặc dù mẹ Dư và Dư tiên sinh đều biết anh nói nhảm, nhưng mặt đều cười hì hì, không có vạch trần.