Song làm y thất vọng là nhân vật nho nhoi như Đỗ La sao có thể biết được nguyên soái đại nhân cao với nghĩ gì.
Đỗ Lã tiếc nuối lắc đầu:
- Tôi không biết, thậm chí tôi ở hạm đội bao lâu, cũng không được tận mắt nhìn thấy phong thái của nguyên soái đại nhân..
Dương Túc Phong cũng thấy rất đáng tiếc, bí ẩn này không biết bao giờ mới được cởi bỏ, liền hỏi:
- Được rồi, ngươi nói tiếp đi, muội muội của ta rốt cuộc là sao?
Dù sao Đỗ La tuổi cũng lớn rồi, có một số chuyện phải nhớ lại mới ra được, một lúc sau ông ta mói nói ngắt quãng:
- Tôi … tôi sở dĩ biết được nguyên soái có tôn nữ là sau khi nguyên soái qua đời không lâu, Đường Hán đại nhân tới hải quân, muốn hải quân tiến hành điều chỉnh quy mô lớn, tôi cũng rời khỏi chiến hạm tới làm việc ở hậu cần. Bình thường khi không có việc gì làm thường đi dạo xung quanh căn cứ. Có một hôm khi tôi đang tản bộ thì có một cô bé chạy qua trước mặt rồi té ngã, tôi vội vàng đỡ dậy, cô bé không nói một lời bỏ đi. Sau này có người nói với tôi, cô bé đó là tôn nữ của nguyên soái đại nhân, lúc đó vừa mới biết đi..
Dương Túc Phong hỏi gấp:
- Vì sao cô ấy mất tích?
Đỗ La vất vả suy nghĩ, một lúc sau mới nói:
- Chuyện này tôi cũng chỉ nghe đồn, hình như là người của Nghi Hoa Cung cướp tôn nữ của nguyên soái đi. Nghi Hoa cung cũng chỉ nhận tiền của người khác mà làm chuyện này. Nguyên soái đại nhân đắc tội với rất nhiều người, khi ngài còn sống bọn chúng không dám làm gì, nhưng nguyên soái chết đi bọn chúng liền muốn báo thù rửa hận. Vì thế bỏ tiền nhờ người của Nghi Hoa Cung giết Đường Hán đại nhân, nhưng Nghi Hoa Cung không dám làm chuyện này, vì thế liền bắt muội muội của ngài, nhưng về sau nghe nói lại bị người khác biến mất, nên muội muội ngài bị mất tích … tôi cũng không biết có phải thế không, tôi chỉ nghe nói…
Dương Túc Phong nhìn sang Tiêu Tử Phong, Nghi Hoa cung là môn phái ngả về phía tà đạo, nếu như làm việc này cũng không có gì bất thường.
Nhưng Tiêu Tử Phong lắc đầu biểu thị không biết, y chỉ đành cất nghi vấn trong lòng, nói :
- Tiếp tục nói đi.
Đỗ La nghĩ một chút rồi kể:
- Tôi nghe nói về sau có người tới tìm Nghi Hoa Cung kiếm chuyện, còn nói là người của Hải Thiên Phật Quốc, hai bên đánh nhau to, tổn thương không ít … nhưng cả hai bên đều không thừa nhận có chuyện này. Bất quá về sau hai bên liền như lửa với nước, ra sức nghiên cứu võ công khắc chế đối phương…
Tiêu Tử Phong hỏi:
- Chuyện này là ngươi nghe được hay là đoán ra?
Đỗ La giã đầu có chút xấu hổ nỏi:
- Đều là tôi nghe được, ngàn vạn lần đừng coi là thật. Sau khi tôn nữ của nguyên soái mất tích, một lần uống rượu tôi nghe một hạm trưởng lén nói ra, bất quá mọi người khi đó đều không dám công khai nói những điều như thế, đều giấu trong lòng. Nghe nói phu nhân của nguyên soái vì thế mà có chút thất thường, con dâu của nguyên soái vì thế mà sức khỏe sa sút, cuối cùng qua đời…
Dương Túc Phong ra sức truy tìm thân thế của mình, căn cứ vào điều tra mới nhất phát hiện, khi mình trôi dạt tới địa khu Mỹ Ni Tư hẳn là mới hai ba tuổi, không có nhiều ký ức lắm, nếu như mình có một muội muội, thì khi đó còn chưa tròn hai tuổi, đúng là mới biết đi.
Nhưng Đường Lãng chết rất lâu rồi Đường Hán mới xuất hiện, trong chuyện này phải chăng có gì nhầm lẫn.
Đỗ La hiện nhiên không chú trọng lắm chuyện muội muội của Dương Túc Phong, thấy y không hỏi tới, liền tiếp tục kể:
- Khi nguyên soái từ Ngũ Đài Sơn xuống thì sức khỏe đã rất kém rồi, trước kia nguyên soai ngài nào cũng đi tuần trên cảng, nhưng từ sau khi ở Ngũ Đài Sơn xuống không làm thế nữa, rất nhiều người nhìn thấy nguyên soái đều nói ngài u uất không vui…
Theo lời kể của Đỗ La, lần thứ hai từ Ngũ Đài Sơn xuống, Đường Lãng ép đuổi một số quan quân đi, ban đầu mọi người đều không hiểu, nhưng Đường Lãng kiên quyết bắt bọn họ rời khỏi hải quân, hơn nữa trốn càng xa càng tốt.
Không còn cách nào khác bọn họ đánh làm theo ý của Đường Lãng, trôi dạt ra nước ngoài, tới những nơi xa xôi, không ai biết vì sao Đường Lãng làm thế, nhưng mơ hồ nhận ra có chuyện không hay sắp xảy ra.
Quả nhiên Đường Lãng chết không lâu, Đường Hán tiếp qunả toàn bộ lực lượng vũ trang của đế quốc Đường Xuyên, đi hoàn toàn ngược lại với chính sách của phụ thân, ra sức phát triển lục quân.
Lục quân của đế quốc Đường Xuyên bị Đường Lãng vô ý đàn áp cơ bản chỉ còn thoi thóp, giờ đột nhiên được xoay chuyển độ, khiến cho nội bộ đế quốc Đường Xuyên chấn động.
Quan quân cao cấp của lục quân ra sức tranh đoạt quân phí, mua sắm trang bị, quan quân hải quân ở sau lưng chửi bới Đường Hàn vong ân phụ nghĩa.
Nhưng bất kể thế nào, chính sách quốc phòng của đế quốc Đường Xuyên vẫn trọng điểm ngả về phía lục quân, làm quân số lục quân vồn chưa đầy vạn đã tăng vọt lên vạn, hải quân từ vạn đã chỉ còn chưa đầy vạn.
Lúc này những quan quân bị ép rời khỏi đế quốc Đường Xuyên mới nhận ra, Đường Lãng đã dự kiến được chính sách biến hóa của quốc gia, nên an bài đường lui cho tâm phúc của mình.
Khi đó Đỗ La đương nhiên không thể tính là tâm phúc gì của Đường Lãng, nên không được quan tâm, một năm ông ta bị thay điều chức ba bốn lần, cuối cùng ông ta chán nản từ chức cùng một đồng hương mạo hiểm tới liên minh Nhã Ca.
Đáng tiếc người đồng hương kia tới đây không bao lâu thì bị sốt rét qua đời.
Một ý nghĩ hiện lên trong đầu Dương Túc Phong, chẳng lẽ năm xưa Đường Hán mang mình qua hải vực Solomon cũng là muốn tới liên minh Nhã Ca? Đường Hán rời khỏi Vị Ương cung có phải có tâm tư chuẩn bị Đông Sơn tái khởi?
Khẽ lắc đầu, Dương Túc Phong bỏ suy nghĩ này, dù Đường Lãng hay Đường Hán cũng không liên quan mấy đến y, hơn nữa có một số điều biết càng ít càng tốt, ví như thân phận thực sự của Đường Lãng tuyệt đối không thể công bố ra ngoài.
Sau khi sai Đao Vô Phong an bài của đám người Đỗ La, Dương Túc Phong liền đi tìm Phong Tĩnh Hiên, lão nãi nãi của y là người của Hải Thiên Phật Quốc, vậy nhờ họ tìm tôn nữ của bà cũng là chuyện trong tình lý, liệu ai có thể cướp đi được người trong tay Nghi Hoa cung chứ? Muội muội thần bí của mình hiện giờ đang ở đâu?
Người Aztec đã bị đuổi đi, Nội La Tất khôi phục lại cuộc sống thường ngày, chợ càng thêm tấp nập, đủ các loại thổ dân với các trung phục khác nhau qua lại như mắc cửi.
Trường học cũng bắt đầu lên lớn, học sinh già có trẻ con đang chăm chỉ nghe bài, y viện cũng bận rộn chữa trị cho các chiến sĩ bị thương.
Những cư dân chạy nạn cũng trở về lãnh thổ của mình, đương nhiên cũng có không ít người không muốn rời đi, có lẽ vì ở đây kiếm được công việc làm nên không muốn về.
Do phải chôn rất nhiều thi thể, nên quân Lam Vũ dùng tiền thuê người dân đương địa giúp, với giá kim tệ thi thể, không ít thổ dân chủ động tham gia.
Bọn họ không có quan niệm thương nghiệp mấy, cứ chôn được ba cái xác là vội chạy ngay đi nhận kim tệ, nhìn số kim tệ trong tay ngày một nhiều lên, những thổ dân đó vô cùng vui sướng, làm việc càng tích cực.
Nhìn chung liên minh Nhã Ca còn rất nghèo khó, tài phú đều tập trung trong số ít trưởng lão và vu sư của bộ lạc, người dân căn bản không có tài sản thuộc về mình.
Trước kia đúng là bọn họ cũng không cần tài sản lắm, tất cả những thứ họ cần đều được đại từ nhiên hào phóng ban cho.
Nhưng hiện giờ đã khác rồi, chỉ cần có kim tệ bọn họ có thể tới Nội La Tất trao đổi sản phẩm với quân Lam Vũ, dùng nói để săn bắn hoặc trồng trọt có thể nâng cao hiểu suất rõ ràng.
Để kiếm được nhiều kim tệ hơn, bọn họ còn lên núi đào hương liệu, đi săn dã thú kiếm da, hoặc là chặt gỗ, những thứ đó trước kia chẳng có tác dụng gì, giờ đều có thể dùng đổi lấy kim tệ, rồi lại đổi lấy sản phẩm.
Cùng với ý thức thương nghiệm xâm nhập, phương thức sinh hoạt của cư dân đương địa đang bất tri bất giác phát sinh biến hóa.
Dương Túc Phong tới bên Phong Tĩnh Hiên thì phát hiện nàng đang đứng một mình sau một gian nhà có, trên má thấp thoáng có dấu nước mắt.
Trước mặt nàng là những người của bộ lạc Duy Nạp Tư, họ là hương thân phụ lão của nàng, nhưng bọn họ đang dần bỏ đi, không ai quay đầu lại nhìn nàng môt cái, tụa hồ hai bên không có chút quan hệ nào cả.
- Làm sao thế?
Dương Túc Phong quan tâm hỏi, thấy sắc mặt nàng không được tốt lắm, nên không hỏi chuyện của Nghi Hoa cung nữa.
- Không sao!
Phong Tĩnh Hiên lén lau nước mắt, mắt nàng đỏ hoe, nàng vốn là con lai, mắt có màu đen, sau khi khóc rất dế nhận ra.
- Ừm! Nàng khóc hả?
Dương Túc Phong lấy làm lạ, nhìn nàng thì biết nàng khóc do thương tâm, có thể làm nàng chảy nước mắt khẳng định không phải là chuyện đơn giản, không biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì.
- Tỷ ấy đã không tìm được người nhà của mình nữa rồi, người Duy Nạp Tư trong ba mươi năm qua luôn bị người Aztec quấy nhiễu, rất nhiều người tử vong, thân nhân của tỷ ấy đã chết trong chiến hỏa rồi, hiện giờ người Duy Nạp Tư không còn ai nhớ tới một cô bé gái tên Phong Tĩnh Hiên nữa…
Tiêu Tử Phong tiếc nuối nói, tựa hồ hiểu hết nội tình.
Dương Túc Phong hỏi:
- Thực như vậy sao?
Phong Tĩnh Hiên im lặng chốc lát, cuối cùng gật đầu.
Vừa rồi nàng không tiết lộ thân phân của mình, chỉ hỏi một số chuyện liên quan tới bản thân và người thân, kết quả người Duy Nạp Tư không ai biết, tất cả nhưng người Duy Nạp Tư mà nàng gọi tên ra được đều đã chết trong cuộc chiến tranh đoạt của các bộ lạc rồi.
Hiện giờ từ một ý nghĩa nào đó mà nói, Phong Tĩnh Hiên đã không còn chút liên hệ nào với người Duy Náp Tư nữa.
Phong Tĩnh Hiên đột nhiên buồn bã lắc đầu, tựa hồ lại có nước mắt chảy ra, chua xót nói:
- Không sao, tôi vốn không phải là người bọn họ nhớ được, tôi chỉ là một cô bé mà thôi, không đáng để nhớ … bất kể tôi có họ hay không hay họ có tôi hay không đều không quan trọng, thật đấy, không quan trọng chút nào…
Nói tới đó, nước mắt Phong Tĩnh Hiên không chút che dấu chảy ra, lăn qua gò má, rồi vỡ tan dưới đất, nàng nói không quan trọng, nhưng thực tế nàng luôn cho rằng mình rất quan trọng trong mắt cha mẹ, cha mẹ cũng rất quan trọng trong mắt nàng.
Nhưng thực tế có lẽ cho nàng biết, thực sự nàng không quan trọng chút nào…
Tiêu Tử Phong cũng đầy thương cảm, nữ nhân của liên minh Nhã Ca luôn bị xem nhẹ, an ủi:
- Tỷ nghĩ thế là tốt nhất, nữ nhân không nhất định cứ phải dựa vào người khác mới có hạnh phúc, bản thân chúng ta không phải từng dùng đôi tay tự sáng tạo hạnh phúc cho bản thân sao? Sau này chúng ta cũng sẽ có được hạnh phúc.
Phong Tĩnh Hiên nghẹn ngào gật đầu, dựa vào trong lòng Dương Túc Phong.
Dương Túc Phong ôm nàng vào lòng, khẽ vỗ vai an nủi nàng, nhưng sau lưng y lại cau mày lại, trong lòng khẽ thở dài, kết cục của nàng làm y thương xót, nhưng câu nói của kia của nàng càng làm y cảm khái.
Tư tưởng trọng nam khinh nữ của liên minh Nhã Ca rất nghiêm trọng, có lẽ lúc nhỏ Phong Tĩnh Hiên chưa bao giờ đương yêu thương chăm sóc, thậm chí nàng có sống hay không cũng không quan trọng.
Thực tế đâu chỉ liên minh Nhã Ca, mà cả thế giới này đều thế, trong thời đại chiến tranh, nam nhân mới là tài nguyên nhân lực hữu dụng, nữ nhân cơ bản có thể bỏ qua.
Đế quốc Lam Vũ đã được thành lập nên, mình là thống soái tối cao liệu có thể cống hiến chút sức lực thay đổi thói quen xấu này không?
Nhẹ nhàng an ủi Phong Tĩnh Hiên, Dương Túc Phong trở về trụ sở lâm thời của mình, chuẩn bị kế hoạch hành động tiếp theo.
Điều kiện của Nội La Tất không tố lắm, cái ổ chó của của Lệnh Thiên Vũ cũng chỉ có mỗi ba mươi mét vuông, còn làm toàn bằng gỗ không có chút trang trí nào, mặc dù Dương Túc Phong không để ý lắm, nhưng nhóm Tiêu Tử Phong thì không được.
Khi xây dựng cứ điểm Nội La Tất này căn bản không nghĩ tới chỗ cư nụ của nữ quyến, chỉ ở có hai đêm mà các nàng đã cảm thấy rất khó chịu rồi, chủ yếu là vì nơi này không có chỗ tắm rửa.
Dưới sự thỉnh cầu của Lệnh Thiên Vũ, Dương Túc Phong lại ngồi phi dĩnh rời khỏi Nội La Tất về Đặc Áo Đế Ngõa Khảm, chỉ huy chiến đấu với người Aztec.
Qua dọn dẹp, ngọn lửa ở nơi này được dập tắt dù trên không vẫn còn mùi vì làm người ta buồn nôn, quân Lam Vũ vô cùng bận rộn, phi dĩnh không ngừng hạ xuống, chở vật tư tới rồi lại mang “vật tư” đi, các chiến sĩ tranh thủ khôi phục thể lực, chuẩn bị tiếp tục chiến đấu.
Nơi ở của thủ lĩnh nơi này còn nguyên chỉnh, có mấy căn phòng ra hồn, trang sức cũng khá vừa mắt, còn có một ao nhỏ, nước trong suốt, bởi thế Tiêu Tử Phong và Phong Tĩnh Hiên đều chọn lấy nơi này làm chỗ ở lâm thời, vội vàng mang y phục đi tắm rửa.
Dương Túc Phong gọi Đao Vô Phong Tới.
- Chuyện này là sao?
Dương Túc Phong chỉ và các chiến sĩ trạng thái yếu ớt ở trên đường phố, nghiêm túc hỏi.
Thì ra vừa rồi khi qua đường, Dương Túc Phong phát hiện ra, có một số chiến sĩ thể trạng tinh thần không tốt, sắc mặt nhợt nhạt, số lượng không ít.
Đối với quân Lam Vũ mà nói, sốt rét là một từ mẫn cảm, vì thế Dương Túc Phong cũng không khỏi khẩn trương, muốn đích thân hỏi tới.
- Sốt rét.
Đao Vô Phong nặng nề đáp, chứng minh suy đoán của Dương Túc Phong.
- Đưa ra biện pháp xử lý chưa?
Dương Túc Phong hỏi gấp, rừng nhiệt đới sợ nhất là sốt rét, y không muốn có gì ngoài ý muốn.
- Đã phát canh-ki-na cho các chiến sĩ, quân y cũng theo sát diễn biến của bệnh tình, tin rằng không có gì ngoài ý muốn, nhưng số lượng canh-ki-na không đủ, cần không quân thật mau chóng vận chuyện từ đảo Lữ Tống tới.
Đao Vô Phong cẩn thận nói, quân Lam Vũ rất cẩn thận với bệnh sốt rét, chuẩn bị rất đầy đủ, nhưng lần này số người nhiễm bệnh nhiều, số thuốc liền hơi thiếu.
Dương Túc Phong gật đầu, lại hỏi mấy chi tiết kỹ càng, tin chức có thể khống chế được sốt rét, mới yên tâm, thận trọng nhắc nhở:
- Phải khống chế tốt bệnh này, bảo không quân nhất định phải đảm bảo cung cấp thuốc men, nếu có khó khăn thì tim ta, để ta giải quyết. Trước khi tuyệt đại bộ phận các chiến sĩ khôi phục sức khỏe, chúng ta có thể trì hoãn tấn công, ngoài ra phải cách ly nghiêm ngặt, đừng đề các chiến sĩ bị thương vong không cần thiết.
Đao Vô Phong tuân lệnh rời đi.
Dương Túc Phong đi ra ngoài cửa, nhìn bầu trời u ám mà lòng có chút cảm khái, bệnh sốt rét không phải bùng phát trong quân Lam Vũ mà do thổ dân lây cho.
Dương Túc Phong luôn cho rằng thổ dân ở đây không bị sốt rét, nhưng họ vẫn bị, vẫn chết như thường.
Tất cả đều do thi thể người Aztec gây hỏa, xung quanh đây có hơn sáu vạn cỗ thi thể, bởi vì không đủ nhân lực xử lý cụ thể, kết quả trời nóng ẩm bệnh dịch truyền lên người quân Lam Vũ, may mà Dương Túc Phong ở Nội La Tất mấyngày, nếu không mới xuống phi dĩnh đã bị mùi thi thể đã bị thi thể làm ngất xỉu rồi.
Về sau quân Lam Vũ nhận thấy không ổn nhờ cư dân xung quanh giúp chôn thi thể thì đã quá muộn, bệnh đã lan đi, quân Lam Vũ có canh-ki-na nên vấn đề không lớn, nhưng cư dân ở nơi này lại chỉ tin vào thần linh, kết quả không ít nhân vật thủ lĩnh xung quanh bệnh nặng qua đời.
Ngược lại cư dân bình thường thấy thần linh không có tác dụng lén dùng canh-ki-na thì sức khỏe dần chuyển biến tốt, mấy ngày qua nhiều cư dân đều thấy năng lực quân Lam Vũ còn lớn hơn thần linh, nên dần ngả theo, kết quả cuối cùng cả đám thủ lĩnh cũng phải quy phục quân Lam Vũ.
Tới tối Dương Túc Phong bỏ thời gian đi tuần thị quân y viện, nơi này không có nhiều chiến sĩ bị thương, cơ bản đều là những người bị sốt rét.
Do ban ngành kỹ thuật nỗ lực cùng với một số tập đoàn tài chính hỗ trợ, sau khi phân tích thành phần hóa học của canh-ki-na, đã phát minh ra được ký-ninh, đồng thời đưa vào sản xuất quy mô lớn, áp chế được bệnh sốt rét truyền bá.
Đồng thời quân Lam Vũ triển khai dọn dẹp vệ sinh Đặc Áo Đế Ngõa Khảm, dọn nước đọng, rải vôi bột diệt ruồi muỗ, khống chế được sốt rét phát triển.
Cuối tháng năm , Tang Cách cuối cùng cũng suất lĩnh đại quân tới Đặc Áo Đế Ngõa Khảm, tăng cường lớn cho bộ đội nơi này, gọi là đại quân nhưng thực ra cũng chỉ có chừng hai nghìn.
Ở đây lực lượng ngoại lai trên một nghìn đã là cực hạn sinh tồn rồi, vì áp lực hậu cần cực lớn, một vạn quân của Tang Cách chia ra các cứ điểm, chỉ có hai nghìn tinh nhuệ tham gia hành động công kích.
Đương nhiên hiện giờ bất kỳ hành động nào của quân Lam Vũ cũng không thiếu người Tháp Lợi Phật, năm nghìn Lang võ sĩ cũng tham gia làm tiên phong cho quân Lam Vũ.
Bộ đội của Tang Cách tới nơi có nghĩa là đợt công kích tiếp theo sắp bắt đầu, căn cứ vào tình báo thăm dò được, ở Đặc Nặc Kỳ Đế Đặc Lan có chùng hai mươi vạn quân, ở Y Tư Tháp Mạt Lạp Phan có tám vạn quân, đương nhiên quân của người Aztec là toàn bộ tráng đinh, còn chiến sĩ Hổ Châu Mỹ chỉ chưa tới một phần ba số đó.
Chính đang nghiên cứu nên tấn công nơi nào thì Viên Ánh Lạc mang điện báo do Lệnh Thiên Vũ phát tới, người Aztec từ chối đề nghị của Dương Túc Phong, thề quyết chiến tới cùng, thủ lĩnh Duy Lạc Ba Thiết Đặc Lợi thậm chí muốn đấu tay đôi với Dương Túc Phong, kết quả bị Lệnh Thiên Vũ cự tuyệt.
Dương Túc Phong xem xong điện báo lẩm bẩm:
- Cự tuyệt làm gì, ta bắn đòm lão một cái bớt được khối việc.
Tang Cách nghiêm túc nói:
- Quân tử không đứng dưới tường lở, ngài là thống soái tối cao sao có thể đấu với bọn chúng? Hơn nữa lão là cái thá gì mà muốn đấu là được? Sao không thấy lão ta chỉ tên tôi thách đấu? Đao Vô Phong, ngươi cũng gửi cho lão già đó một bức thư, nói ta muốn đấu tay đôi với lão…
Đao Vô Phong cười nói:
- So đao pháp hay so bắn súng, nắm đắm đều được hết.
Dương Túc Phong nhún vai:
- Ta nghĩ cái nào lão ta cũng không ăn thua.
Kỳ thực người Aztec có cự tuyệt yêu cầu của quân Lam Vũ hay không cũng không ảnh hưởng gì, đao của quân Lam Vũ đã kề lên cổ bọn chúng rồi, người Aztec sẽ diệt vong la chuyện ai cũng biết.
Đương nhiên nếu như thần Mặt Trời giáng phàm thì là chuyện khác.
Nhưng Hắc Diệu Thạch lại nằm trong tay quân Lam vũ, nên người Aztec hoàn toàn tuyệt vọng rồi.
Xem xét kỹ bàn đồ, Dương Tú Phong quyết định:
- Được chúng ta công chiếm Y Tư Tháp Mạt Lạp Phan và A Khắc Tô.
Y Tư Tháp Mạt Lạp Phan là nơi người Aztec cung phụng thần mặt trời, phá hủy nơi đó là phá hủy hi vọng cuối cùng của bọn chúng.
Đương nhiên chiếm Y Tư Tháp Mạt Lạp Phan trừ phá hủy tín ngưỡng của người Aztec ra, Dương Túc Phong còn có một mục tiêu quan trọng hơn, là cắt đứt đường lui của người Aztec.
Đặc Nặc Kỳ Đế Đặc Lan là sào huyệt của người Aztec nơi đó là hạ du của sông Khắc Lý Địch Nạp, chỉ có chiếm lĩnh Y Tư Tháp Mạt Lạp Phan và A Khắc Tô mới có thể bao vây được bọn chúng.
Nếu đã làm phải làm tới tận cùng, kiên quyết không cho người Aztec có cơ hội lọt lưới.
- Ở A Khắc Tô.. người Tháp Lợi Phật có tin tức gì không?
Tang Cách hỏi Hà Vì Thần, vốn Dương Túc Phong không chuẩn bị mang tham mưu theo, nhưng Hà Vì Thần muốn tới làm quen tình huống, nên đi theo.
- Tạm thời chưa có.
Hà Vì Thần lắc đầu noi yếu ớt, như bị sốt rét, Hà Vị Thần phấn khới háo hức tới đây muốn lần nữa thể hiện tài năng, kết quả hắn mau chóng phát hiện ra chẳng có chỗ nào để mình thể hiện, cư dân nơi này không biết dũng não, chiếc lược chiến thuật gì cũng vứt hết, quân Lam Vũ cứ húc thẳng tới là đươc.
Ở liên minh Nhã Ca, có mấy bộ lạc lớn, trừ người Aztec, người May A ra, bộ lạc tương đương với Tháp Lợi Phật còn có ba cái, trong đó người Trụ Tư (Zues) tương đối nổi bật.
Người Trụ Tư ở hai bên sông Khắc Lý Địch Nạp, sống tương đối phân tán, bọn họ lập nên ven sông mấy nơi tụ cư như A Lặc Thái, A Nhĩ Thái, Khoa Nhĩ Đa, Ba Lý Khôn, A Khắc Tô, mỗi nơi có vài vạn cư dân.
Người Trụ Tư có có điều đặc biệt là bộ lạc duy nhất biết nông canh, cho dù còn vô cùng lạc hậu, sản lượng lúa nước một mẫu chỉ có kg, nhưng so với các bộ lạc chỉ biết dựa vào thiên nhiên là tiến bộ rất lớn rồi.
Theo ý tứ của người của quân Lam Vũ, người Tháp Lợi Phật đã đàm phán với người Trụ Tư, yêu cầu bọn họ tấn công người Aztec, nhưng người Trụ Tư chần chừ, tới tân bây giờ cũng không có động tĩnh.
Đương nhiên cũng không thể trách người Trụ Tư đa nghi được, chủ yếu là bọn họ sợ người Aztec, nhiều lần bọn họ đã bị thất bại trước ngườia Aztec, trước kia Đặc Tư Khoa Khoa là của bọn họ cũng bị người Aztec cướp mất.
Tới giờ mỗi năm bọn họ còn phải cống nạp một số lương thực nhất định cho người Aztec.
Dương Túc Phong định nếu như người Trụ Tư không nghe lời sau khi quân Lam Vũ chiếm Y Tư Tháp Mạt Lạp Phan, sẽ tiếp tục tấn công A Khắc Tô diệt luôn người Trụ Tư.
Sông Khắc Lý Địch Nạp là con sông chủ yếu của liên minh Nhã Ca, bắt nguồn từ Âm Nguyệt Hoàng Triều, sau khi chiếm A Khắc Tô, quân Lam Vũ phong tỏa đường lui của người Aztec, bộ đội ngồi thuyền tấn công Đặc Nặc Kỳ Đế Đặc Lan, thêm vào phi dĩnh phố hợp, chừng vài ngày là có thể chiếm được nơi đó.
Sông Khắc Lý Địch Nạp nằm giữa rừng rậm nhiệt đới, nghe nói có nhiều dã thú hung dữ, nhất là mãng xà lớn nập dưới dòng sông, người qua lại luôn bị nó giết hại, nhưng quân Lam Vũ không bận tâm, có thứ gì chống lại nổi súng máy và lựu đạn?
Nếu như thực sự có mãng xà khổng lồ, quân Lam Vũ sẽ bắt vài con mang về kinh đô Ni Lạc Thần triển lãm.
Dương Túc Phong đột nhiên hỏi:
- Phía bên người Maya thế nào rồi.
- Tiến triển thuận lợi, người Maya không có sức đề kháng, người Trụ Tư mượn gió bẻ măng, đã công chiếm Vưu Tạp Thản.
Hà Vị Thần nói như thuộc nằm lòng, căn bản không cần nhìn tình báo, so với từng chồng tình báo khi chiến đấu ở đại lục Y Lan, nơi này một ngày chỉ có năm bản tỉnh báo, thật lãng phí đầu óc phân tích thiên tài của hắn.
Cùng lúc tấn công người Aztec, quân Lam Vũ cũng tấn công ngưoài Maya, thực lực người Maya bị người Aztec trở mặt cho một đòn thảm trọng đã không còn mạnh lắm nữa, tất cả chiến sĩ Hùng Ưng và cung tiễn thủ cộng lại không tới tám vạn người, vì thế quân Lam Vũ chỉ phải chừng ba bốn nghìn người tấn công.
Thực sự khi đánh người Maya quân Lam Vũ không gặp nhiều khó khăn lắm, người Maya liên tục rút lui về thủ thủ của mình, những thổ dân tham gia tấn còn còn tích cực hơn cả quân Lam Vũ, chém giết càng điên cuồng không dung tình. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Có thể nói trước kia người Maya đắc tội quá nhiều người, xâm phạm lợi ích của quá nhiều bộ lạc, nên giờ họ đua nhau hùa theo quân Lam Vũ ném đá xuống giếng.
Tới ngay cả người Trụ Tư cũng tham gia công kích, bọn họ công chiếm cứ điểm chính phái đông bắc của người Maya là Vưu Tạp Thàn, giết không ít người.
Dưới nỗ lực chung của mọi người số người Maya đã bị giảm môt nửa, chỉ còn đợi ngày diệt vong.
Hiện giờ quân Lam Vũ đã công chiếm Bối Đăng và Khoa Phan, đang chuẩn bị tiến về Đế Tạp Nhĩ.
Người Trụ Tư cũng điều binh khiển tướng muốn đâm một đao sau lưng người Maya.
Người Trụ Tư tấn công người Maya tích cực chủ động, còn đối với người Aztec lại do dự, không gì ngoài lo mình gặp tổn thất, bộ lạc như vậy quân Lam Vũ cần phải suy nghĩ, kẻo nuôi hổ gây họa.
- Khai cuộc thuận lợi, hắc hắc, trò hay còn ở phía sau.
Chả hiểu nghĩ tới cái gì, Dương Túc Phong lẩm bẩm làm Tang Cách và Đao Vô Phong ngây ra nhìn y, chỉ có Hà Vị Thâng gật gù.
Người Trụ Tư có thể tồn tại được trên thế giới này hay không phải xem thủ lĩnh bọn họ có đủ tầm nhìn không.
Qua một tuần chuẩn bị, đầu tháng năm thiên nguyên, quân Lam Vũ chính thức tấn công Y Tư Tháp Mạt Lạp Phan, cuộc tiến công này do Lệnh Thiên Vũ đảm nhiệm, còn bộ đội ở Tháp Lợi Phật tiếp quản phòng ngự Nội La Tất.
Khi Lệnh Thiên Vũ tới biên cảnh Y Tư Tháp Mạt Lạp Phan, phi dĩnh cũng tới nơi, chuẩn bị diễn lại màn ở Áo Đặc Đế Ngõa Khảm.
…..
Rừng mưa nhiệt đới rất là phiền phức, mưa tí tách tựa hồ mãi mãi không ngừng, chẳng có đồ che mưa nào ngăn cản được, kết quả toàn thân ướt súng là điều tất yếu.
Đất đai vì thế mà vô cùng mềm xốp, rất nhiều nơi nhìn qua không thấy dấu vết cảm bẫy gì, nhưng dẫm vào một phát là sụp trong vũng bùn, phải phí rất nhiều sức lực mới rút ra được, khi rút ra thì giày vĩnh viễn nằm lại đó. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Bị mưa thấm nhuần, rừng trở nên xanh biếc khác thường, đâu đâu cũng một màu xanh ngút ngàn, làm người ta vô cùng thư thái.
Nhưng đó cũng chẳng phải là chuyện hay, màu xanh thái quá luôn làm cho người ta sinh ra cảm giác mất chân thực, cảm giác như lọt vào giấc mộng, làm ý thức trở nên mơ hồ.
Nguy hiểm nhất là khi mưa các loại động vật vô cùng tích cực, sâu bọ ào ào chạy tìm chỗ trú, trong đó tất nhiên là có cả chân người, đủ các loại rắn độc cũng theo mưa thình lình nhảy ra, hoặc trên cây rơi xuống, làm người ta đề phong không xuể, rất nhiều thảm kích vì thế sinh ra.
Các cao thù trị rắn của người Tháp Lợi Phật bận tíu tít, bọn họ chưa bao giờ được đãi ngộ cao như vậy, gần như mỗi chiến sĩ bị rắn độc cắn đều coi bọn họ như cha mẹ tái sinh vậy. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Có khi cây cối cũng góp vui, rõ ràng là đóa hoa rất đẹp, làm người ta không kìm được đưa tay hái, kết quả bị nhựa hoa dính vào tay, bị thối rữa ngay lập tức, thuốc men không sao giảm bớt được.
Còn có loại hoa ăn thịt người trong truyền thuyết, cũng vô cùng diễm lệ, cánh hoa như lá xen, vô cùng hấp dẫn, nếu có ai không cẩn thận ghé đấu vào nhìn, cánh hoa sẽ lập tức cụp lại, hơi độc phụ ra, làm người ta ngât xỉu, tiếp theo đó bông hoa muốn làm gì thì làm rồi.
Cho dù là người Tháp Lợi Phật đi trong rừng mưa nhiệt đới cũng thấy thống khổ, càng chẳng nói tới quân Lam Vũ.
Thổ dân đi trong rừng luôn mang theo đủ mọi công cụ để đế phó với nguy hiểm bất thình lình ở trong rừng.
Nhưng quân Lam Vũ lại không thể.
Các chiến sĩ chấp hành nhiệm vụ, mỗi người đều đều mang ba lô trên kg, chủ yếu là đạn dược và lương khô.
Thực tế chứng minh, trọng lượng ba lô như vậy bôn ba thời gian dài trong rừng là rất vất vả, vì dưới cơn mưa không ngớt, tất cả y phục trang bị ướt sũng, làm cân nặng tăng thêm không ít. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Chẳng trách người Aztec mãi mà không biết dùng vũ khí nóng, nơi này căn bản không dùng nổi thuốc nổ đen, một trận mưa đổ xuống, nó chẳng bằn cung tên đao kiếm.
Chẳng trách người Aztec luôn trang bị gọn nhẹ ra trận, đó là do đặc điểm của rừng mưa nhiệt đới quyết định, muốn vừa thực dụng lại có tốc độ, thì phải hi sinh nhiều phương diện.
Bộ đội Lệnh Thiên Vũ vốn chuẩn bị dùng tám chín ngày là tới mục tiêu, kết quả thực tế đi mất tới hai mươi ngày, thời gian kéo dài, làm lương khô không đủ dùng, chỉ đành tiến kiệm, mỗi bữa chỉa dùng làm hai. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
May là người Tháp Lợi Phật săn bắn giỏi, nên bọn họ không bị chết đói.
Khi bọn họ tới được ngoại vi Y Tư Tháp Mạt Lạp Phan, Lệnh Thiên Vũ cảm thấy mình sắp gục rồi, nhìn thấy bên cạnh có cái vũng bùn, chỉ muốn đâm đầu vào đó không dậy nữa.
Người Tháp Lợi Phật cũng mệt tới mức chỉ biết dựa vào thân cây, chẳng nói ra lời.
Bọn họ thực sự không còn muốn làm chỉ nữa, dù trước khi xuất phát đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng kết quả vẫn làm bọn họ nhớ mãi.
Khổ nhất là dù mệt phờ bọn họ vẫn không thể nghỉ ngơi cho tử tế, mặt đất toàn là nước, hết cách cách chiến sĩ đành hai người dựa lưng vào nhau, mặc áo mưa ôm súng ngủ.
Kết quả mau chóng phát hiện ra mình bị nước mưa bao vây, lấy một câu của thổ dân mà nói là mưa không phải từ trên trời rơi xuống, mà là từ dưới đất mọc lên, ngươi thế nào cũng không né tránh được.
Các quan quân cho dù rất mệt, nhưng chỉ có thể nghỉ một chút rồi triển khai công tác chuẩn bị chiến đấu, chỉ có hạ được Y Tư Tháp Mạt Lạp Phan, bọn họ mới có cơ hội và điều kiện nghỉ ngơi. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Dù nói thế nào thì nhà cỏ của người Aztec cũng khá hơn đồng không mông quạnh một chút.
Lệnh Thiên Vũ đứng trên núi dùng kính viễn vọng quan sát, Y Tư Tháp Mạt Lạp Phan ở ngay trước mặt chỉ cần đi hai kilomet theo đường thẳng là tới được nơi.
So với các thành trấn của liên minh Nhã Ca thì nơi này chỉ có thể tính là tầm trung, người Aztec thường trú không tới năm vạn, đại bộ phận còn là tăng lữ cung phụng thần Mặt Trời.
Nguyên nhân chủ yếu là nơi này thức ăn thiên thiên sản xuất ra không đủ thỏa mãn nhu cầu của nhiều người.
Y Tư Tháp Mạt Lạp Phan không có công trình kiến trúc nào rõ rệt, trừ điện thờ thần Mặt Trời, nhìn từ xa có thể thấy rõ ràng điện thờ đó, dưới ánh mặt trời, điện thờ tỏa sáng lấp lánh.
Y Tư Tháp Mạt Lạp Phan nằm trong một thung lũng lớn, bốn bề là núi non, từ trên cao có thể nhìn thấy tất cả.
Điện thờ thần Mặt Trời nằm trên một ngọn đồi ở giữa, trông vô cùng hùng vĩ, nó bao phủ lấy cả ngọn đồi, đá ở trong rừng nhiệt đới rất qúy, nhưng điện thờ lại được làm toàn bằng đá Hoa Cương, từ đó có thể thấy người Aztec bỏ không ít công sức.
Cho dù ở trên không trung điện thờ Mặt Trời cũng rất dễ nhận ra, vì bên cạnh nó không kỳ có bất kỳ thứ gì che chắn, trước kia Hứa Nho Long chính vì nhìn thấy nó mới biết mình đi quá đà.
Đối với Y Tư Tháp Mạt Lạp Phan mà nói, điện thờ này là chỗ duy nhất nó có thể kiêu ngạo, cũng là lý do tồn tại duy nhất của nó.
Cho dù còn cách điện thờ rất xa, Lệnh Thiên Vũ cũng có thể cảm thấy khí thế của nó, thảo nào người Aztec tôn kính thần Mặt Trời như thế.
Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Không thể không bội phục, người man rợ sống trong rừng mà làm được chuyện này thì nếu ai không thấy sẽ chẳng bao giờ tin.
Sự thông minh, sự tài trí, sự cần cù của bọn họ đều đã dùng ở trên cả việc tế lễ rồi, nếu họ để tâm trí vào việc khác, thì người Aztec có lẽ đã có tiền đồ tốt hơn.
Tạch tè tạch tè..
Vô tuyến điện báo bắt đầu công tác, đem tin tức truyền đi.
Nhận được tin Hứa Nho Long lập tức chỉ huy phi dĩnh tiến tới mục tiêu, lục quân phải đi mất hai mươi ngày, nhưng bọn họ chỉ cần hai tiếng, hơn nữa còn có thể mang nhiều vật tư hơn.
Trong khi đợi không quân tới nơi, Lệnh Thiên Vũ hạ lệnh toàn quân bao vây lấy Y Tư Tháp Mạt Lạp Phan, trạm gác của người Aztec có lẽ bởi vì mưa nên tỏ ra khá lỏng lẻo, bất quá Lệnh Thiên Vũ cũng không định che dấu hành động của mình.
Hiện giờ còn là buổi sáng, Lệnh Thiên Vũ quyết định phát động công kích vào giờ, nguyên nhân rất đơn giản, đó là lúc người Aztec chuẩn bị ăn cơm, đa phần sẽ ở trong thành trấn, miễn cho quân Lam Vũ khỏi phải chạy khắp nơi.
Hai tiếng sau phi dĩnh tới nơi, lần này phi dĩnh không nhầm nơi, dùng tốc độ nhanh nhất tới mục tiêu, đại khái tính tới việc người Aztec nhiều của, nên Hứa Nho Long liền một hơi điều luôn mười lăm cái phi dĩnh cỡ lớn tới, xem ra đúng là muốn làm một vụ hoành tráng rồi. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Hạ lệnh một tiếng, Lệnh Thiên Vũ dẫn bộ đội lục quân phát động công kích, tiếng súng tức thì rộ lên, phi dĩnh cũng tích cực ném lựu đạn phá hủy pháo đài của người Aztec, cỏn tiền hành oanh tạc rải thảm, đây là lần đầu tiên không quân Lam Vũ oanh tạc rải thảm mau chóng tạo nên một biển lửa dài trên mặt đất.
Người Aztec hiển nhiên là cũng có chuẩn bị sẵn, nhưng vẫn không sao ngăn cản được quân Lam Vũ, chiến sĩ Hổ Châu Mỹ ngoan cường kháng cự, nhưng cuối cùng vẫn thành vong hồn dưới súng.
Đám tăng lữ không ngừng khẩn cầu thần linh phù hộ, nhưng thần linh tựa hồ đã chạy sang quân Lam Vũ, nên đây hoàn toàn là một cuộc đồ sát, quân Lam Vũ đi tới đâu người Aztec chết tới đó.
Chướng ngại duy nhất của quân Lam Vũ là mưa, mưa suốt ngày làm mặt đất nhão nhoét, không cẩn thận ra rơi xuống hố bùn, làm giảm tốc độ tấn công của quân Lam Vũ.
Đa phần thời gian quân Lam Vũ chiến đấu với nước mưa chứ không phải là người Aztec.
Thứ duy nhất mà người Aztec có thể lợi dụng là những đường hào dẫn nước đào trước đó, kết quả hiện giờ mưa lớn, nó trở thành chướng ngại thiên nhiên, trì hoãn thời gian quân Lam Vũ tiến vào thành trấn. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Lệnh Thiên vũ liền sai người chặt cây, đặt những cái cây hơn hai mươi mét trên mặt đường hào, rồi phái chiến sĩ khéo léo nhất vượt qua, mới khắc phục được trở ngại này.
Trong làn mưa đạn vèo vèo, người Aztec liên tục ngã xuống vũng máu, loan đao cũng tiễn rơi khắp nơi, thi thoảng đạn của quân Lam Vũ cũng có thu hoạch bất ngờ vì như bắn chết con rắn nào đó, hoặc là một quả lựu đạn làm đổ cây.
Đám tăng lữ là thương vong dữ nhất, bọn chúng phải trá giả cho tín ngưỡng ngu muội của mình, máu tươi làm cho nước mưa xung quanh biến thành màu đỏ. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Uỳnh uỳnh uỳnh…
Tạc đạn phi dĩnh nèm xuống làm cho mặt đất xung quanh rung lên như có động đất, qua cuộc diễn luyện ở Áo Đế Ngõa Khảm, phi dĩnh đối phó với pháo đài của người Aztec đã thành thạo rồi, mỗi quả tạc đạn cỡ lớn ném xuống, là lập tức trúng ngay pháo đài, phát ra ánh lửa chói lòa.
Trong thánh địa tông giáo của mình, người Aztec bố trí bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt, có chín pháo đài đựng quanh thần điện, đều dùng những cây gỗ lớn hai người ôm cùng đất bùn tạo nên.
Những tòa pháo đài này rất kiên cố, mấy thứ vũ khí như máy ném đá căn bản không làm gì được nó, người Aztec có thể khống chế khu vực lớn như thế, đúng là có chút thực lực. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Song đối thủ của bọn chúng là quân Lam Vũ.
là một con số may mắn, hàm nghĩa của nó là lâu dài mãi mãi, đương nhiên lý giải của người Aztec với số khác với người Đường tộc, bất quá nói thế nào thì tòa pháo đài tụ lại với nhau đúng là sự phòng ngự rất kiên cố rồi.
Chỉ có điều dưới sức mạnh của tạc đạn cỡ lớn phi dĩnh ném xuống, toàn bộ số pháo đài hơn mười phút đã biến thành bình địa.
Trong tiếng nỗ dữ dội, cung tiễn thủ người Aztec cuống cuồng chạy từ trong pháo đài ra, một số kẻ động tác chậm chớp mắt bị tạc đạt xé nát thành mảnh vụn.
Tăng lữ người Aztec không ngừng triệu hoán mưa, kết quả trên trời đổ xuống một trận tạc đạn.
- Đạn cháy không phải dùng như vậy…
Nhìn khung cảnh trước mắt, trong lòng Lệnh Thiên Vũ không khỏi cảm khái, không quân Lam Vũ dùng đạn cháy đối phó với người Aztec thật phí của trời, kiến trúc của người Aztec không nhiều, hiện giờ nước mưa khắp nơi, uy lực của đạn cháy bị yếu đi không ít.
Chừng hơn một tiêng sau, lục quân quân Lam Vũ chầm chậm đi ra khỏi rừng, vượt qua hào nước tiến vào trong thành trấn, các công trình kiến trúc bên trong đã bị phi dĩnh oanh tạc gần hết rồi. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Lệnh Thiên Vũ suất lĩnh bộ đội tinh nhuệ nhất tấn công lên điện thờ Mặt Trời, thu hoạch lớn ở Áo Đặc Đế Ngõa Khảm tin rằng nơi này còn có nhiều tài phú hơn, nên quân Lam Vũ cần phải khống chế nơi này ngay lập tức.
Có lẽ người Aztec biết mình không kháng cự được quân Lam Vũ, hoặc có lẽ không để ý tới châu báu, cũng có thể là đám chiến sĩ Hổ Châu Mỹ và tăng lữ chết hết rồi, dù sao quân Lam Vũ tiến lên không gặp chướng ngại đáng kể nào.
Mơ hồ Lệnh Thiên Vũ thấy kỳ quái, trong lúc mưa bom bão đạn như vậy đám tăng lữ kia không ngoan ngoãn nấp trong điện thờ, còn hoảng hốt chạy ra ngoài, đúng là một lũ bại não.
Chốc lát sau, lục quân dọn ra một khoảng đất trống cho phi dĩnh hạ xuống, tiếp đó bộ đội lính dù cũng xuống theo, vốn theo kế hoạch là để hiệp trợ tác chiến, cần hai binh chúng khác nhau tiến vào điện thờ, tiêu diệt kẻ địch rồi phong tỏa lại, đợi người của bộ tài chính tới xử lý.
Hiện giờ xem ra không phải chiến đấu rồi, chỉ cần vào trong điện thờ tham quan một vòng, sau đó lấy giấy niêm phong dán lại là xong chuyện.
Chuyện này làm lần đầu thì hưng phấn, nhìn thấy châu báu mắt như muốn lồi ra, nhưng làm lần thứ hai là mất hứng, vì số tài sản đó phải nộp hết cho quốc gia, nên bọn họ chẳng tích cực mấy.
- Tôi chưa từng thấy nhiều điện thờ hùng vĩ như vậy.
Nhìn thấy Trình Thư Kiếm tới, Lệnh Thiên vũ cảm khái nói, nhìn từ phía dưới điện trờ Mặt Trời đúng là như Thiên Thượng Nhân Gian trong truyền thuyết, so với tất cả công trình Lệnh Thiên Vũ nhìn thấy đều tráng lệ hơn.
- Phải, không biết phí mất bao nhiêu nhân lực vật lực. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Trình Thư Kiếm gật đầu tán đồng.
Ở phương diện cung phụng thần linh người Atez đúng là không tiếc thứ gì, toàn bộ tài phú tích lũy được đã bị thần lĩnh giữ mất như thế.
Tiền không lưu thông thì không phải là tiền nữa, câu nói này không biết ai nói ra đã trở thành tiêu điểm tranh luận kích liệt của báo chí đế quốc Lam Vũ. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Người ủng hộ thì cho rằng đem tiền bỏ vào ngân hàng hoặc quý bảo hiểm là ngu xuẩn nhất, dùng não hoặc dùng sức kiếm tiền cũng không phải là lý tưởng, mà lý tuởng nhất là dùng tiền kiếm tiền, đó mới là cách kiếm tiền nhanh nhất.
Người phản đối cho rằng, đem toàn bộ tiền vào thị trường là qua nguy hiểm, không cẩn thận một chút ngay cả vốn cũng mất sạch, thực tế đúng là có người vì thế mà tự sát.
Đương nhiên đối với những quân nhân như Lệnh Thiên Vũ mà nói, mấy lý luận kinh tế đó bọn họ không hiểu, không quan tâm.
Nhưng ai mà biết nếu như người Aztec không thờ thần linh sẽ có kết quả ra sao? Có lẽ bọn họ cũng y hệt bao bộ lạc khác, sẽ lặng lẽ biến mất lặng lẽ trong dòng lịch sử.
Người Aztec không có tin ngưỡng sẽ là một quần thể không có sức chiến đấu, có lẽ chẳng cần đợi quân Lam Vũ xuất hiện cũng đã bị đánh bại rồi.
Tín ngưỡng lúc nào cũng có sức mạnh lớn nhất cho dù là tín ngưỡng không tốt.
Điện thờ Mặt Trời co vút không nhìn thấy bóng dạng một tăng lữ nào cả, chỉ có ánh mặt trời chiếu lên tảng đá trắng, trông vô cùng tĩnh mịch, quỷ dị làm các chiến sĩ từng trải cảm giá không lành, nắm chặt súng chĩa về phía cửa lớn.
Lệnh Thiên Vũ cũng cảm thấy có chút không khí khác thường, tựa hồ bên trong điện thờ có nguy hiểm chưa được biết tới.
Bọn họ là những người tài cao gan lớn đương nhiên không biết sợ, nhưng dù sao đó là điện thờ, thần linh là thứ rất mơ hồ huyền ảo, ai mà biết trong đó có ẩn chứa cái gì?
Ra hiệu tất cả các chiến sĩ đề cao cảnh giác ứng phó với chuyện bất ngờ, Trình Thư Kiếm và Lệnh Thiên Vũ chầm chậm áp sát cánh cửa, cửa hoàn toàn mở rộng, bên trong không nghe thấy chúng động tĩnh gì, các chiến sĩ yểm hộ lẫn nhau tiến vào.
Tất cả mọi thứ trong điện thờ làm đám Lệnh Thiên Vũ há hốc mồm, nhưng Trình Thư Kiếm lần thứ hai nhìn thấy rồi chẳng kinh ngạc gì, tổng thể so với thu hoạch ở Đặc Áo Đế Ngõa Khảm rất rất nhiều.
Nhưng quân Lam Vũ chú ý không phải ở chỗ đó, mà là sâu bên trong điện thờ, bên ngoài rất sáng, nhưng vào trong càng tối, làm người ta bất an, ngay cả không khí cũng có mùi vị làm người ta nghẹt thờ, rất nhiều người đều cảm thấy nguy hiểm, nhưng không biết từ đâu tới.
Lệnh Thiên Vũ bỗng nghe thấy có tiếng dã thú gầm gừ, ban đầu còn tưởng là nghe nhầm, nhưng mau chóng phát hiện ra là có thật, vì các chiến sĩ khác cũng đang chăm chú lắng nghe. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Trình Thư Kiếm cũng nghe thấy, hắn dẫn mấy chiến sĩ đi theo tiếng phát ra âm thanh, kết quả nơi sâu nhất có một bức tường, vỗ lên thì cảm thấy bức tường này đã gắn liến với ngọn núi, ở giữa tựa hồ có một cánh cửa đồng rất chắc chắn, ít nhất phải dày tới nửa mét.
Cánh cửa đồng đã bị mở ra, nhưng không thấy thứ gì bên trong, Trình Thư Kiếm đẩy mạnh nhưng không thấy có nhúc nhích gì, hắn cau mày giật chốt lựu đạn treo lên móc cửa rồi tức tốc lùi ra. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Uỳnh một tiếng, cánh cửa vẫn chẳng may may xuy chuyển.
Có mấy chiến sĩ chuẩn bị đặt thuốc nổ phía dưới cánh cửa đồng, bỗng bên trong truyền tới tiếng bước chân nặng nề, tiếp đó sần một tiếng, cửa đồng từ bên trong đổ xuống, mấy chiến sĩ đó đều bị cảnh cửa đè bẹp, tới ngay cơ hội kêu cứu cũng chẳng có, chết ngay tại chỗ.
Chuyện bất ngờ đã xảy ra!
Lệnh Thiên Vũ còn chưa kịp phản ứng lại một con dã thú khổng lồ màu xám đã xuất hiện sau cánh cửa đồng, vì ánh sáng không tốt nên mọi người không nhĩn rõ, chỉ cảm giác nó rât rất lớn, tường đá bên cửa động cũng bị nó cào nát như phấn.
Thình lình con thú khổng lồ há mồm, có thứ gì đó rơi xuống, thì ra là xác người còn chưa ăn hết, từ số y phục sót lại thì hẳn là đám tăng lữ thuộc loại cao cấp nhất, không biết sao lại chết trong miệng nó.
Con thú càng ra ngoài càng tỏ ra hung dữ, thân thể nó vốn có rất nhiều sợi sích lúc này đã đứt toàn bộ, chỉ tùy tiện lắc mình là có đầu xích rơi xuống đất phát ra tiếng xoang xoảng, chạm vào sàn lát vàng tóe lửa.
- , cái thứ gì đây?
Trình Thư Kiếm cả kinh, rút súng tiểu liên xả một trảng liền lên người con dã thú, nhưng nó chẳng may may phản ứng, như ném bùn vào biển, bắn xong một băng đạn, con dã thú đã cách hắn năm mét, hơi thở hôi thối làm hắn thiếu chút nữa ngất xỉu, hắn liền xoay người bỏ chạy. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
- Rút lui!
Lệnh Thiên Vũ thét lên, đồng thời ra hiệu nhắc nhở các chiến sĩ xung quanh sẵn sàng chiến đấu, con dã thú này hung dữ, nhưng quân Lam Vũ không sợ, họ có đủ lý do tin con quái vật mà đạn bắn không chết còn chưa ra đời.
Lúc này các chién sĩ xung quanh đã tập trung hết lại ngẩng đầu nhìn con quái thủ ngày càng gần này, nó ít nhất phải cao bằng ngồi nhà năm tầng, người to bằng hai gian phòng, trông hơi giống voi, nhưng nhìn ký lại không giống, nó là con thú có thân hình khổng lồ, móng vuốt sắc nhọn, và cái mồm lúc nào cũng có thể nuốt chửng cả con người.
Người thường nhìn thấy nó phản ứng đầu tiên là kinh ngạc, thứ hai là bỏ chạy, Trình Thư Kiếm cũng thế, còn may mà nó di động rất chậm đi tới trước mặt các chiến sĩ, mấy chục mét mà mất hơn cả phút. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Tạch tạch tach…
Các chiến sĩ không ngừng nổ súng, đạn rào rao như mưa bắn lên thân hình khổng lồ của nó, nhưng nó vẫn không sao cả, chỉ có gần mắt bị thương, có chất lỏng màu xanh lục chảy ra, nó không biết sợ chết gần gừ xông tới.
Lệnh Thiên Vũ và Trình Thư Kiêm đều có chút sợ hãi, đây rốt cuộc là thứ quái vật gì mà đạn bắn không chết?
- Nó là con gì thế?
Hai người nghe thấy bên cạnh có người hỏi.
- Người Tháp Lợi Phật gọi nó là Behemoth …
Có người trả lời, nhưng bị tiếng súng che lấp.
Trong tích tắc bọn họ nói chuyện các chiến sĩ đã đồng loạt thay đạn, đạn vừa gián đoạn, con quái thú vung mong vuốt kết quả vách tường bên trái sụp xuống như đậu hũ, khí thế kinh người.
Lệnh Thiên Vũ cau mày như đã nghe thấy cái tên Behemoth từ đâu rồi, hắn không sợ, nó lợi hại lắm thì cũng chỉ là một con súc sinh mà thôi, súc sinh chẳng lẽ có thể đấu lại với người sao? Không thể.
Chỉ có điều xem ra muốn giết con quái vật này có hơi có, da nó quá dày, đạn gây tổn thương không lớn, phải đổi vũ khí khác.
Trình Thư Kiếm khoát tay bảo các chiến sĩ tạm thời rút lui khỏi điện thở, bản thân ở lại đoạn hậu, các chiến sĩ yểm hộ lẫn nhau chầm chầm rút lui, con quái vật đuổi sát đằng sau, thi thoảng nói lại bóp nát tường, ném gạch đá tới, làm quân Lam Vũ có chút khốn đốn, phải tăng tốc chạy ra ngoài.
Khi xuống núi, có người nói:
- Ta hiểu vì sao nơi này không có voi rồi, có loại quái thú hung hãn thế này thì voi sao có thể là đối thủ của nó…
Trình Thư Kiếm gõ đầu chiến sĩ đó, nói:
- Đừng nói lung tung!
Lời vừa mới dứt, cánh cửa lớn của điện thở bị con quái thú phá hủy, cánh cửa đồng dầy đổ xuống như một món đồ chơi, tựa hồ có cảm giác như tháo cũi xổ lồng, con quái thú giơ tay lên trời gầm lớn. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Lúc này ánh mắt toàn thể mọi người đều tập trung cả vào nó, quân Lam Vũ, Lang võ sĩ, thậm chí là người Aztec còn sống sót.
Lệnh Thiên Vũ sai người mang súng máy tới, hắn không tin mấy nghìn người đối phó không lại một con quí thú, dám đối địch với quân Lam Vũ, quái thú gì cũng không bỏ qua.
Lệnh Thiên Vũ nhìn phía sau mình, nổ súng thu hút con quái thú, trước thần điện là một quảng trường rộng hơn vạn mét vuông, xung quanh không có vũ khí gì cho nó lợi dụng, chỉ cần dụ nó tới nơi này, quân Lam Vũ sẽ cho nó biết tay.
Quân Lam Vũ chầm chậm rút lui, con quái thủ đuổi theo sau, nửa tiếng sau nó đã rơi vào cạm bẫy, quảng trường tập trung ba trăm chiến sĩ, súng máy cũng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.
Con quái thú đi vào quảng trưởng, đại khí nhìn thấy nhiều con mồi như vậy, không ngừng ngửa mặt lên trời gầm rống cực kỳ hưng phấn, âm thanh chứa sức mạnh cực lớn, không ít chiến sĩ phải che tai lại để khỏi thủng màng nhĩ.
Tạch tạch tach…
Lệnh Thiên Vũ phất tay, ra hiệu các chiến sĩ tự do xạ kích, toàn bộ đạn dược đều bắn lên người nó, không có lấy một viên nảy ra, nhưng nó không bị thương tổn lớn lắm, vẫn gầm rú như đạn làm nó thêm phẫn nộ, móng vuốt vung lên càng nhanh.
Lệnh Thiên Vũ cảm thấy bực bội, bọn họ toàn dùng vũ khí hạng nhẹ nên không đủ trí mạng, cả súng máy cũng cảm thấy có chút lực bất tòng tâm với con quái vật khổng lồ này.
- Vũ khí cỡ nòng lớn, chúng tôi cần vũ khí cỡ nòng lớn.
Trình Thư Kiếm hét lên với Hứa Nho Long ở đằng xa, bởi vì đại cục cơ bản đã ổn định, nên Hứa Nho Long cũng đã xuống đất. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
- Chúng tôi không có, nếu như cần phải về vửa cảng Tháp Lợi Phật chuyển tới, đi lại cần tới sáu tiếng.
Hứa Nho Long bất lực nhún vai, trên phi dĩnh cũng lắp súng máy Bạo Phong Vũ, đạn tuy nhiều, nhưng sức sát thương cũng như của lục quân, mà tạc đạn thì dùng hết rồi, nếu không cho con Behemoth này thử một phát tạc đạn siêu cấp.
- Sáu tiếng không kịp nữa.
Trình Thư Kiếm lắc đầu, ai đảm bảo trong sáu tiếng đó con quái thủ này có bỏ chạy không? Rừng nhiệt đới cái gì không nhiều, chỉ nhiều cây, nếu nó chạy vào rừng thì phiền rồi.
Hứa Nho Long chỉ đành nói:
- Vậy … tôi gọi phi dĩnh tới giúp, thế nào cũng giữ nó lại…
Lệnh Thiên Vũ cũng đi tới hỏi:
- Tình hình thế nào?
Trình Thư Kiếm lắc đầu:
- Không quân cũng không tìm thấy vũ khí có sức sát thương lớn, chỉ đành kéo dài thời gian.
Lệnh Thiên Vũ gật đầu. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Không quân không có vú khí cỡ nòng lớn tức là bọn họ phải dự vào súng ống hiện tại, xem ra không phải là chuyện dễ, một số chiến sĩ thử ném lựu đạn, nhưng sau khi hàng loạt quả lựu đạn rơi xuống, nó vẫn khỏe như vâm, chỉ có vết rách rất nhỏ trên người.
Đương nhiên đây là hiện tượng tốt, nói rõ dưới vũ khí của quân Lam Vũ con quái thủ này vẫn bị thương, chi là thương tích không đáng kể mà thôi, theo tốc độ này mà tính toàn bộ đạn dược của họ sẽ tiêu hao hết trên người nó, đây chẳng phải là chuyện vui vẻ gì. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Còn may nơi này trống trải, con quái thú không có vũ khí nên không thể làm bị thương quân Lam Vũ, vấn đề an toàn không lớn.
Mặc dù móng vuốt nó sắc bén mạnh mẽ, nhưng tốc độ di chuyển chậm, không đuổi kịp quân Lam Vũ, một lúc sau nó bắt đầu tức tối, đạn bắn lên người như mưa làm nó khó chịu, lại không có cơ hội đánh trả, nên bắt đầu đi vào khu rừng bên cạnh.
- Bắn! Bắn đi! Đừng tiếc đạn.
Lệnh Thiên Vũ quát lên, hắn nhìn một cái là biết con quái thú này muốn lấy gỗ làm vũ khí, nếu để nó đi vào rừng, một lát nữa cây cối sẽ rầm rầm ném tới.
Tứ thì đạn lại như mưa trút lên người nó, con quái thủ như một ngọn núi vẫn di dộng, nơi nó đi qua các chiến sĩ vội vàng rút lui, đội hình bị nó làm loạn hết, con quái thú kéo lê thân hình nặng nề đi vào khu rứng bên cạnh. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Lệnh Thiên Vũ bực bội nhưng không làm gì được, đành trơ mắt nhìn con quái thú thành công đi vào rừng, nhưng cái cây hai người ôm bị móng vuốt của nó vung lên một cái đổ rạp hàng loạt.
- Đừng truy kích nữa, trong rừng quá nguy hiểm, để cho chúng tôi.
Thấy lục quân chẩn bị đuổi theo, Hứa Nho Long bình tĩnh nói, con quái thú đi vào rừng, lục quân rơi vào thế yếu, con quái vạt đó chỉ cần quơ tay một cái là có vô số vũ khí, vì tránh thương vong quân Lam Vũ không dám tới gần.
- Cũng được, giao cho các anh, chú ý an toàn.
Lệnh Thiên Vũ gật đầu, lúc này con quái thú đã càng đi càng xa, sắp biến mất trong tầm mắt của bọn họ, khu rừng thành nơi yểm hộ tốt nhất cho nó, lúc này lục quân đuổi theo thương vong sẽ rất lớn.
Một lúc sau, phi dĩnh bắt đầu tới xung quanh con quái thú, chặn đứng nó lại, súng máy không ngừng xả đạn, con quái thú gầm gừ vung máu vuốt lên, tiếc là người nó chưa đủ cao, thỉnh thoảng nó cũng ném gỗ lên, nhưng vì khoảng cách quá xa, không làm bị thương phi dĩnh được. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Nhìn cái thứ to lớn kia di động trước mắt nhưng không có cách nào làm nó bị thương, con quái thú phẫn nộ như bị ức hiếp, nó không cam tâm, nhưng không làm gì được, phi dĩnh cũng chẳng làm gì được nó.
Mọi người đều biết, đạn cứ bắn xuống thì thế nào cũng giết được nó, vấn đề là quá trình này hơi lâu, con quái thú này sức sống mạnh mẽ, chống cự một thời gian là dễ dàng, nếu nó thấy tình thế không ổn bỏ chạy, hoặc quân Lam Vũ mà hết đạn thì chẳng làm gì nổi nó.
Một tiếng ư?
Hay hai tiếng?
Thậm chí cả ngày?
Lệnh Thiên Vũ không tính toán được.
Song không ai ngờ được kết quả nằm ngoài dự liệu của mọi người, hai mươi phút sau cuộc chiến đã kết thúc.
Thì ra khi đối kháng với nhau, một chiến sĩ không có gì nổi bật đã trở thành công thần của cuộc chiến, chiến sĩ này âm thầm di chuyển tới bên cạnh, leo lên một cây đại thụ, hắn buộc lựu đạn vào nhau rồi lấy hết sức ném tới.
Mục tiêu là miệng con quái thú.
Con Behemọt lúc này đang gầm gừ như muốn nuốt phi dĩnh vào bụng, nhìn thấy có thứ nho nhỏ bay tới, nó không chút do dự nuốt vào bụng.
Chuyện còn lại thì đơn giản rồi.
Uỳnh…
Lựu đạn phát nổ trong bụng nó, dù tiếng nổ không rõ ràng lắm, nhưng phản ứng của con quái thú rất lớn, bụng nó bị rách một khe lớn, da nó rất chắc chắn, nhưng không đại biểu cho nội tạng của nó cũng thế, uy lực của ba quả lựu đạn vẫn đủ xé nát lục phủ ngũ tạng của nó.
Nhưng dù là thế nó vẫn không lập tứ ngã xuống, vẫn vùng vẫy trước khi chết, nó phát cuồng rồi, ý thức không rõ ràng nữa, cho nên cứ loạng choạng đâm đầu về phía trước như say rượu, khu rừng trước mặt nó yếu đổ rạp xuống.
Chiến sĩ kia cũng không may mắn tránh khỏi, cái cây hắn nấp cũng bị con dã thú xô đổ, hắn từ trên cao rơi xuống, khi hiến đấu kết thúc chỉ còn tìm được thi thể của hắn. Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Truyện Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Chiến sĩ tới từ nước Y Mộng này mới nhập ngũ chưa được một năm, Lệnh Thiên Vũ thậm chí không biết tên của hắn.
Nhưng chính chiến sĩ nghé non không biết sợ hổ này đã lập công lớn.
Con quái thú cuối cùng cũng ngã xuống.
Ầm ầm ầm….
Con quái thú siêu cấp ngã xuống, lại đè sập một mảng rừng lớn.
Gần tới hai mươi phút sau, đám Lệnh Thiên Vũ mới tin chắc nó chết rồi, tới gần bên người nó, chỉ thấy người nó chi chit lỗ đạn, có chiến sĩ lấy dao moi đạn ra, phát hiện đạn bắn vào người nó chỉ được , cm hiển nhiên không tới được chỗ yếu hại.
Trình Thư Kiếm cau mày nhìn thi thể của nó:
- Con quái thú lợi hại như vậy, sao người Aztec không sớm thả nó ra?
Lệnh Thiên Vũ không biết lắc đầu.
Đúng thế, người Aztec đã nuôi con quái vật lợi hại như thế sao không thả ra, cho dù nó không cứu được vận mệnh bại vong của người Aztec thì ít nhất cũng có thể tăng thêm thương vong cho quân Lam Vũ.
Trình Thư Kiếm gãi đầu, nghĩ mãi không ra nguyên nhân, cuối cùng chỉ đành đổ cho người Aztec quá ngốc mà thôi.
Hắn không biết, nếu như có vũ khí lợi hại tới chừng đó thì người Aztec đã sớm thả ra rồi, con Behemoth này là do người Aztec ngẫu nhiên bắt được, chứ không phải là nuôi, sau đó nhốt nó trong thần miếu làm bảo vật, nó là vật cưỡi của thần Mặt Trời, người Aztec cũng chẳng khống chế nổi nó.
Nói cách khác người Aztec cũng rất sợ nó, nếu như thả nó ra, thì chắc chắn người Aztec gặp họa trước, có lẽ chẳng cần quân Lam Vũ tới nó đã hủy Y Tư Tháp Mạt Lạp Phan rồi, đạn dược đối phó với nó còn khó khăn nói chi tới cung tiễn.
Tiếng súng dần thưa thớt, điện thờ Mặt Trời tăm trong ánh vàng rực rõ, tựa hồ vẫn trang nghiêm hùng vĩ như thế, chỉ có thành trần tan hoang, đang lặng lẽ kể lại chuyện vừa mới xảy ra.
Tiếp đó không lâu Dương Tú Phong tới nơi, trước tiên là thăm thi thể con quái thú, chụp ảnh lưu niệm, sau đó đi thăm điện thờ lớn nhất của người Aztec, đối diện với nó y cảm nhận sâu sắc được sức mạnh của nhân loại.
Vô số nhân viên bộ tài chính phong tỏa lấy điện thờ, chiếm lấy tài phú bên trong, mấy tiêng sau các ký giả cũng tới nơi, trọng tâm chú ý của bọn họ là con quái thú kia, tin rằng nó đủ cho các nhà khoa học nghiên cứu mấy năm rồi.
Sau cuộc chiến không lâu, người Tháp Lợi Phật sai sứ giả tới A Khắc Tô, yêu cầu người Trụ Tư lập tức bày tỏ thái độ, lần ngày người Trụ Tư tinh mắt hơn nhiều rồi, thấy kết cục người Aztec ngay trước mắt, người Trụ Tư quyết đoán thể hiện, sẽ phong tỏa A Khắc Tô không cho một người Aztec nào chạy thoát.
Để bày tỏ thành ý của mình, người Trụ Tư lập tức phải người đi đánh Đặc Tư Khoa Khoa, hoàn toàn cắt đứt đường lui của người Aztec.
Tất cả chuẩn bị đầy đủ, quân Lam Vũ lập tức phát động tổng tấn công Đặc Nặc Kỳ Đế Đặc lan.