Giang Sơn Mỹ Sắc

chương 782: rút củi dưới đáy nồi (1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tiêu Bố Y giương cung lắp tên, bổn mũi tên cùng bay ra, sau khi bắn chết A Sử Na Đức, Đột Quyết kinh hãi, nhịn không được bối rối, bọn hắn hung hàn, Thiết giáp ky binh so với bọn hắn càng hung hàn hơn, bọn hắn dũng mành, Thiết giáp kỵ binh so với bọn hắn càng dũng mãnh hơn!

Thuật cưỡi ngựa mặc dù tinh, nhung không phải là chiến thuật, khí thế hung hàn, cũng không chống lại được kỷ luật nghiêm minh!

Quân Đột Quyết tản mạn hung hàn, đúng là vẫn không chống lại được Thiết giáp kỵ binh thiết huyết vô tình. A Sừ Na Đức. Đặc Lặc Nhiệt Hàn về chiến thuật so về Tiêu Bố Y. Tẳn Thúc Bảo chế định dụ địch xâm nhập, hiển nhiên còn kém rất nhiều.

Đến phát hiện ngang ngược ờ trước mặt đối thủ, lại có vẻ yếu ớt không chịu nổi như vậy, đến khi phát hiện thuật cười ngựa, đã cứu vãn không được tính mạng mình, quân Đột Quyết có loại sợ hãi long tròi lờ đất. Bọn họ chỉ cảm thấy khắp noi đều là mưa tên, tùy ý đều là bẫy rập, chung quanh tất cả đều là kẻ địch, bọn họ như thú bị vây hãm trong lồng, rít gào bất an, lại vô lực lao ra.

Trình Giảo Kim. Tiêu Bố Y lại thêm cũng nò thủ, đã đối với hơn năm ngàn kỵ binh Đột Quyết này hình thành thế vây kín!

Quân Đột Quyết đại loạn, Thiết giáp kỵ binh lại phi thường tinh táo, cầm thuẫn cừ thương cứ thế mà tiến lên. Bọn họ thứ tự rõ ràng, giống như một quả chùy lớn đánh vào chính diện đối thù, từng đợt sóng giống như thủy triều trên biển xanh, liên miên không đứt, bức quân Đột Quyết không ngừng lùi về phía sau.

Bức quân Đột Quyết lùi về phía sau cũng không phải mục đích, mà nhanh chóng tiêu diệt đối thủ mới là bản ý.

Một tiếng rắc vang lên, liên hoàn nò thủ ở sườn đông đã sớm lui ra phía sau. lập tức lấy ra mũi tên thệp mang ở bên hông, dùng tốc độ cực nhanh để lên tên thép.

Liên nò ưu điểm không cần nhiều lời, khuyết điểm lại là sau một kích, thì phải có thời gian lên tên. Những liên nò thù này đều là hảo thủ vạn người tuyển một, lực tay siêu mạnh, trong quá trình rút lui, cánh tay gồng lên kéo nò, đã một lần nữa lẽn xong nỏ cứng.

Mũi tên thệp vừa lên, hiệu lệnh đã xuống, lại một đám mũi tên thép đánh đi ra ngoài, quân Đột Quyết tiếng kêu thảm thiết lại khởi, lại một mảng đồ xuống.

Thiết giáp kỵ binh ở phía tây lần lượt cầm thuần cử thương đem quàn Đột Quyết bức về phía sườn đông. Liên nò thù ờ sườn đông cậy vào địa thế bẫy rập, hố sâu mà dùng mũi tên thép bắn chết. Quàn Đột Quyết bị tàn sát như vậy, vì cầu mạng sống. Chỉ có thể tản về phía hai bên. Nhưng Trình Giảo Kim quay lại vây giết, đã sớm chia hai đường trấn giữ tại hai bên nam bắc, ờ xa xa dùng cung tiễn bắn chết.

Quân Đột Quyết chỉ bằng cậi dũng của cá nhân, làm sao xông phá được loại trận doanh này? Cái dũng của thất phu tại loại quân trận này đã không đáng nhắn tới. Quân Đột Quyết đánh mất ngựa, càng như chặt đứt hai đùi. Trong lúc nhát thời máu tươi thành sông, nhuộm đò đại địa trắng toát, tiếng kèu thảm thiết khắp noi. đã như là quỷ khóc thần gào.

Quân Tây Lương đối với quân Đột Quyết đã hoàn toàn hình thành cục diện tàn sát!

Lý Thế Dân kinh hài

Hắn tuy biết quân Đột Quyết sẽ không ổn, nhung lại không ngờ rằng quản Đột Quyết bại nhanh như vậy. Khi hìn thấy phục binh trong đất tuyết ra hết. Lý Thế Dân trong lòng kinh hoàng. Đây là lần thứ hai hắn nhìn thấy uy lực của những mũi tên thép này.

Loại liên hoàn nỗ này có khuyết điểm, đó chính là trận địa trong chiến đấu, uy lực tuy lớn, tiêu hao cũng lớn, khó có thể bền bỉ. Nhưng trước mắt đối phó mấy ngàn quân Đột Quyết. đã là quá đù!

Thiết giáp kỵ binh vây kín tàn sát tốc độ thật sự quá nhanh, nhanh tới mức Lý Thế Dàn cũng không kịp cứu viện, nhưng hắn cuối cùng cũng không thể trơ mắt nhìn quản Đột Quyết chết hết, như vậy mà nói, hắn không cách hướng nào về phía Lý Uyên mà trà lời, Lý Uyên cũng không cách nào hướng về phía Hiệt Lọi mà tiã lời.

Lý Thế Dân xuất binh!

Đường quân tiếng trống vang lớn, đã muốn bước qua Dịch Thủy, cứu viện quản Đột Quyết, quân Tây Lương trong lúc đó tiếng trống cũng vang lớn. toàn diện xông lên. ờ trên băng cứng Dịch Thủy, rất nhanh triển khai một tầng đối công mới.

Chiến dịch trong nháy mắt bộc phát, hai bên lẫn nhau đều có thương vong, chém giết thảm thiết, trước đó chưa từng có.

Một khắc này máu lưu ờ trên mặt băng, đã thành một đòng sông máu!

Quyết chiến không bao lâu, Lý Thế Dân hạ lệnh triệt binh, bởi vì hắn đã nhìn thấy, năm nghìn kỵ binh Đột Quyết, đã thương vong hầu như không còn. Chỉ có một số con ngựa cô đơn, người Đột Quyết cá biệt cực kỳ dũng mành mới may mắn chạy ra khỏi vòng vây bắn chết của quân Tây Lương. Mục đích đã mất, Lý Thế Dân không muốn quyết đấu vô vị, chi cầu bào vệ được u châu. Đã như vậy, trận chiến này trong mắt hắn, đã hoàn toàn không cần phải đánh!

Tiêu Bố Y chỉ một chiến dịch, một nhát đánh chết hơn năm ngàn người của quàn Đột Quyết.

Thi thể chồng lên tÌLĨ thề, ngựa chồng chất ngựa, gió bắc thổi qua, thi thể rất nhanh bị đông cứng, tầng tầng lợp lợp chồng chất tại đó. nhìn thấy mà giặt mình.

Thấy Lý Thế Dân triệt binh, Tần Thúc Bào cũng không cấp công, lệnh cho đại quản triệt thoái về phía sau. Tiêu Bố Y sau khi toàn diệt quân Đột Quyết, dẫn kỵ binh trờ lại doanh, binh tướng Tây Lương xệp thạnh hàng hai bên, không biết ai dẫn đầu hô câu, "Tây Lương vương vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"

Binh sĩ còn lại nghe được, nhịn không được cùng kêu lẻn theo, hoan hò nói: "Tây Lương vương vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"

Âm thanh chấn động khắp noi, động thiên chấn địa, Tiêu Bố Y giơ thương ra hiệu, lớn giọng nói: "Hôm nay thắng, toàn bộ ba quân tướng sĩ trên chiến trường đồng tâm hiệp lực chi. Nghĩ tới chiến trường thắng bại, vốn là chuyện bình tầm, nhung trẽn dưới một lòng, mới ra thường thắng tướng quân. Đột Quyết dám phạm cảnh chúng ta, bồn vương hận không thể khu trục lang sói, hôm nay chém giết mấy ngàn kỵ binh Đột Quyết, xem như là trùng phạt nho nhỏ, nếu như còn không tình ngộ, bổn vương đương nhiên sẽ cùng ba quân tướng sĩ cùng nỗ lực sóng vai, đem bọn chúngđánh chạy về nhà!"

Tiêu Bố Y nói không dài, một câu cuối cùng lời cũngthô tục nhung lại làm cho ba quản tâm tình kích động, cùng kêu to lên: "em quâ Đột Quyết đánh cho chạy về nhà! Tây Lương vương có lệnh, đem quân Đột Quyết đánh cho chạy về nhà!"

Tiếng hoan hô liên tiếp, tràn đầy sự phán chán sục SÔL Phải biết rằng Đột Quyết làm hại

Hoa Hạ mấy trăm năm, mấy trăm năm qua phương bắc Trung Nguyên mấy đòi quân vương, đều là hoặc nhiều hoặc ít nịnh nọt Đột Quyết. Dương Kiên trước khi đăng cơ. cũng đã cùng người Đột Quyết hòa hoàn, sau khi đăng cơ, cảm thấy Đột Quyết là đại họa, lúc này mới khiến cho Trường Tôn Thịnh tìm kế ly gián Đột Quyết.

Những năm này Hoa Hạ đại loạn, quân Đột Quyết lại bắt đầu rục rịch, gây họa cho Trung Nguyên, làm sao mà các tướng sĩ trong lòng không đầy căm phẫn cho được?

Lúc trước đây, Đột Quyết ỷ vào ngựa nhanh cung cứng, không đâu địch nổi, tại bình nguyên tác chiến có ưu thế rất lớn. một trận chiến hôm nay. thiết kỵ của Tây Lương đã chứng minh, chỉ cần hăng hái cố gắng, kỵ binh Trang Nguyên cũng không thua kém đối thủ nào, thậm chí có thể đem thiết kỵ Đột Quyết áp chế hầu như không còn, đã như vậy, giương quốc uy, hưng Hoa Hạ chẳng phải là tại hôm nay sao?

Quần chúng sục sôi, đại doanh Tây Lương từng tĩận sôi trào, so ra mà nói. mặt này Dịch Thủy, lại có vẻ cô quạnh rất nhiều.

Tiêu Bố Y cùng Tẳn Thúc Bảo, Trình Giảo Kim hiểu ý nhìn nhau, trong nội tâm mừng thầm. Muốn đánh Đột Quyết, Liêu Đông, nhắm chừng rất nhiều người vẫn không tính là nguyện ý, nhung mà đưa ra luận điệu bảo vệ quốc gia, rõ ràng lực cản đã nhỗ đi rất nhiều.

Chờ hoan hô ngùng lại, Tiêu Bố Y cao giọng nói: "Tân niên buông xuống, bổn vương đương nhiên cùng bọn ngươi cùng đón tân niên, phóng khói lừa chúc mừng". Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - ệnFULL.vn

Mọi người lại một hồi hoan hô. dù chưa tới lễ mừng năm mới. nhung đã náo nhiệt như gần tới giao thùa vậy. ở trong mùa đông lạnh lẽo, lại có cái ấm áp của ngày xuân, ở trên chiến trường lành huyết này, khắp noi đều là nhiệt huyết kích động.

Tiêu Bố Y ủng hộ sau khi sĩ khí cùng Tẳn Thúc Bảo. Trình Giảo Kim tiến doanh trướng nghị sự, chờ sau khi ngồi vào chỗ của mình, Tiêu Bố Y câu đầu tiên chính là, "Hôm nay diệt kỵ binh Đột Quyết, Trình Tướng quân đáng ghi công đầu!"

Trình Giảo Kim trong lòng mừng thẩm, nhưng vẫn khiêm tốn nói: "Có Tây Lương vương, Tẳn Tướng quân áp trận, mạt tướng chỉ có thể nói là tận bồn phận làm việc".

Tần Thúc Bảo ở một bên nói: "Trình Tướng quân nam chinh bắc chiến, thật ra công lao hiển hách..

"Trình Tướng quân chớ có chối từ, ngươi có lỗi, bổn vướng sẽ phạt, ngươi có công, bồn vương tuyệt sẽ không quên. Nay thưởng Trình Tướng quân hoàng kim ngàn lượng, quan thăng lên một bậc, lại thêm phongNgân thanh quang lộc chức!" Tiêu Bố Y nói: "Đông Đô thường cho, trước năm mới sẽ nhận".

Trình Giảo Kim đứng dậy, quỳ một gối xuống nỏi: "Tạ ơn Tây Lương vương".

Tiêu Bố Y nâng Trình Giảo Kim lêri nói: "Hôm nay đại bại Đột Quyết, đương nhiẻn nâng cao uy phong cùa mình, lại diệt nhuệ khí của Đường quân, thật sự là đại khoái nhân tâm, nhung mà nhất thống thiên hạ, gánh nặng đường xa, trận chiến Hà Bắc này, còn phải trông cậy vào hai vị tướng quân".

Hai tướng cùng kêu lên nói: "Mạt tướng có chức trách, đương nhiên đem hết toàn lực".

Ba người tụ cùng một chỗ, triển khai địa đồ, bắt đầu thương nghị chuyện Hà Bắc. Hà Đông. Trước hạ Hà Bắc. lại công Hà Đông, hay cùng Hà Bắc. Hà Đông đồng thời khai chiến. Nếu là đối với Hà Đông khai chiến, dưới mắt Tinh Hình Quan ở trong tay Đông Đô, bắt cứ lúc nào cũng có thể qua Thái Hành sơn công Thái Nguyên!

Tiêu, Tần, Trình ba người thương nghị nưa ngày, nhung vẫn không có kết luận xác thựe. Trinh Giảo Kim đột nhiên nói: "Khởi bầm Tây Lương vương, mạt tướng có một chuyện không rõ".

Tiêu Bố Y nói: "Cứ nói đừng ngại".

"Nghĩ tới Lý tướng quân đánh Lâm Sĩ Hoằng. chém Trương Thiện An, thu phục Lĩnh Nam, bình định Giang Hoài đều là dễ dàng. Chỉ có bình một Trẳm Pháp Hung vì sao phải cần thòi gian lâu như vậy?"

Tần Thúc Bảo cũng nói: "Đúng vậy, Lý tướng quân là lình quản kv tài trên đời này. hỏm nay còn đang ở GiangNam, hình như có chút đại tài tiểu dụng".

Tiêu Bố Y cười nói: "Yên tâm đi, hắn vào đầu xuân, tất nhiên có thể hoàn thành chuyện ở trên tay".

Tần, Trinh hai người thấy Tiêu Bố Y đối với Lý Tình giống như không nóng không lạnh, trong lúc nhất thòi không rõ chuyện gi. Nhưng Lý Tĩnh là Nhị ca kết nghĩa của Tiêu Bố Y. Tiêu Bố Y lại trí tuệ rộng lớn, theo lý thuyết hai người không nên có mâu thuần mới đúng.

Ba người đang đàm luận, thi có binh sĩ cấp tốc đuổi tới, trinh lên quân văn thảo nguyên.

Tiêu Bố Y người đang ờ Hà Bắc, lòng đang ở Đông Đô. nhung lo lắng lại ở hướng thảo nguyên. Căn cứ theo hắn tính toán, Bùi Minh Thúy giờ phút này nên đã đến thảo nguyên, triển khai hoạt động cứu viện.

Chuyện cho tới hiện tại, Tiêu Bố Y không hề trông cậy vào thảo nguyên có thể cùng hắn kết minh, nhiệm vụ lần này chính là cứu Ngu Thế Nam ra. Đương nhiẽn nếu có thể đào loạn thảo nguyên, đó là tốt nhất. Mở quân văn ra xem, Tiêu Bố Y sắc mặt khẽ biến.

Tần, Trình ân cần nói: "Chuyện ờ thảo nguyên không tính là thuận lợi sao?"

Tiêu Bố Y đem quân văn đưa cho hai người. Tần, Trình xem cũng nhíu mày. quản văn ghi đơn giản sáng tò, "Xừ La không nghe Áo Xạ Thiết khuyên can, đem con nhốt lại. đang nghĩ cách cứu".

Trình Giảo Kim nói: "Ta nghe Bui tiểu thư trí tuệ hơn người, vốn dĩ trước đều là dựa vào vây cánh cùa tiên đế, lần này đến thảo nguyên, không ai giúp đờ. ngược lại cũng khó mà xong việc".

Tần Thúc Bảo lại nói: "Có đánh cuộc tất có thua, Áo Xạ Thiết bị tù. chúng ta cứu Ngu Thượng Thư thực ra vẫn còn có hy vọng".

Tiêu Bố Y trầm ngâm một lát. đi ra khỏi trướng. Tằn, Trinh hai người hai mặt nhìn nhau, hiểu rằng Tiêu Bố Y tâm phiền, không dám quấy rầy, thế nhung không có năng lực giúp hắn giải quyết khó khăn. Tiêu Bố Y đón gió tuyết suy nghĩ thật lâu. trong lòng lo lắng. Hắn phát hiện rất nhiều người thật rất khó xem thấu, mình đã cứu mạng của Xử La, vốn tưởng rẳng Bùi Minh Thúy đưa Áo Xạ Thiết đi trước, tất nhiên sẽ là nước chảy thành sông, nào đâu nghĩ đến lại có khúc chiết. Thật ra Từ Thế Tích không tán thành Bùi Minh Thúy bôn ba, nhưng Tiêu Bố Y cảm thấy để cho Bùi Minh Thúy làm chút ít sự tinh vẫn tốt hơn. Người luôn khó chịu, sẽ buồn bực sinh bệnh. Nhưng lúc này ngay cả Xừ La cũng là địch, chẳng những Ngu Thể Nam, Mông Tĩần tộc đều có nguy hiểm, Bùi Minh Thúy nếu như chấp nhất hàm vào trong đó, chính mình chẳng phải đã hại nàng?

Nghĩ tới nghĩ lui. vẫn không có phương phép giải quyết. Tiêu Bố Y nhìn lẻn tròi xanh, lúc này mới phát hiện trời đất to lớn, Tây Lương vương hắn uy chấn thiên hạ. cũng có quá nhiều chuyện không cách nào giải quyết!

Truyện Chữ Hay