Edit: Cửu Linh
Ngục tốt không tìm thấy gà, chỉ tìm thấy máu chó mang tới.
Mang theo bức huyết thư, Tô Tô thấp thỏm đi đến trước cửa lao.
Cửa lao mở ra, trước mắt Tô Tô là một gian tĩnh thất, vừa an tĩnh vừa sạch sẽ. Bên trong đốt một lò đàn hương, hương khói lượn lờ, một nam nhân thân hình mảnh khảnh, ngồi bên cạnh lư hương, trầm mặc đưa lưng về phía nàng.
Chỉ nhìn bóng lưng thôi mà cũng mê hoặc biết bao nhiêu người rồi.
"Thái phó, ta mang đồ ăn tới cho ngài đây~" Tô Tô đặt hộp đồ ăn trong tay xuống, đem một cái chén và bình rượu lấy ra, còn đặc biệt ân cần rót đầy ly cho hắn.
Nam tử kia quay đầu lại, hắn có gương mặt ôn nhã như ngọc, không mặc trang phục hoa lệ mà chỉ đơn giản mặc một kiện áo trắng, khoác thêm một tấm áo choàng. Hắn đích thực là nhân sĩ thời Ngụy Tấn () bước ra từ trong tranh.
Khác hoàn toàn so với Diệp Kinh Cức, hắn nhìn nàng một chút phẫn nộ hay căm ghét cũng không có, hoặc có thể là hắn che giấu tâm tư quá tốt, không muốn biểu lộ ra ngoài mà thôi.
Hắn duỗi tay nhận lấy chén rượu của nàng, đặt xuống chóp mũi ngửi rồi giương mắt nhìn nàng, cười như không cười, nói: "...Ha, không ngờ rằng Tô tiểu thư thật sự dám ra tay với Nam Bình ta."
"Hả?" Tô Tô há mồm, không hiểu hắn đang nói gì.
"Một lò hợp hoan hương." Nam Bình quét mắt qua lư hương, lại nhìn chén rượu nàng vừa đưa, "Một ly thôi tình tửu. Ý đồ của cô cũng quá rõ ràng rồi đấy, Tô đại tiểu thư!"
"Chờ chút." Tô Tô hít một hơi thật sâu, kéo cửa lao ra, thét lớn ở bên ngoài, "Là tên chết bầm nào làm? Mau ra đây! Ta bảo đảm sẽ không đánh chết ngươi!"
Tô Tô mắng đám thuộc hạ suốt nửa canh giờ, lúc này mới nhớ ra chuyện quan trọng, chạy vào trong phòng rồi từ trong ngực lôi bức huyết thư kia ra, dâng lên đầy sự chân thành: "Thái phó, xin ngài nhận lấy. Đây là thư hối lỗi của tiểu nữ, toàn bộ tâm ý của ta đều viết ở bên trong."
Nam Bình nhận lấy, mở ra đọc rồi lười nhác nói: "Cách thức này thoạt nhìn rất khác lạ."
"Rất khác lạ hả? Chỉ là thư hối lỗi bình thường thôi mà." Tô Tô nói xong, đột nhiên ngộ ra.
Lúc nàng thi công chức, mỗi ngày viết đến ba trang luận văn, đến thiên lôi đánh cũng không dừng. Cho nên cách hành văn thiên về cách thức hoá. Đối với Nam Bình, cách thức này đương nhiên là rất khác lạ.
"Đơn giản nhưng hiệu suất cao." Nam Bình như suy tư gì đó, ngẩng đầu lên nhìn Tô Tô, "Phong thư này do ai viết?"
"Đương nhiên là ta rồi." Tô Tô đắc ý nói, "Thư hối lỗi này ta sao có thể để người khác viết giùm cho ta chứ! Há chẳng phải là ta không có thành ý ư?"
"Tô đại tiểu thư." Nam Bình nở nụ cười, đó thực là một nụ cười khinh thường còn có vẻ mất kiên nhẫn, "Đừng nói đùa nữa."
"Ta không nói đùa mà." Tô Tô bình tĩnh chỉ vào phong thư, "Không tin ngài nhìn xem. Mặt trên vết máu còn chưa có khô đâu... Hay là ta kêu người bên ngoài vào làm nhân chứng cho ta?"
"Không cần." Nam Bình lễ phép cự tuyệt, bên ngoài đều là người của Tô Tô, nếu nàng ta nói trăng trên trời là bánh nướng thì bọn họ sẽ ngay lập tức dạ dạ vâng vâng.
Nhưng mà, lời nói của nàng ta cũng không hẳn là giả dối. Phong thư này quả thực vừa mới viết xong, máu trên thư vẫn còn chưa khô.
Khoan đã, mùi này là... máu chó.
Nam Bình ngoại trừ am hiểu cầm kỳ thư họa ra, đối với y thuật cũng khá là tinh thông. Máu chó cũng là một loại dược liệu, hắn nào có thể nhìn không ra?
Phong thư này quả nhiên là lấy máu chó giả làm máu người, lại còn làm trò viết huyết thư!
Nam Bình cảm thấy thật buồn cười nhưng trong lòng lại cảm thấy nghi ngờ.
Hắn nhìn phong thư trong tay, cách viết thực mới lạ.
Hoàng Thượng mấy năm nay bệnh tật ốm yếu, Nam Bình thân là nội các đại thần, đồng thời cũng là người thân cận và tín nhiệm nhất bên cạnh Hoàng Thượng nên hắn chẳng những phải xử lý tấu chương của chính mình, đôi khi còn phải xử lý luôn cả của hoàng đế bên kia nữa.
Điều khiến hắn thấy bực bội không phải là tấu sớ nhiều, mà là cách thức người ta viết chúng.
Thông thường, thần tử dâng tấu đều là thể phú. Phú là như nào? Đơn giản mà nói, là đem chữ gói gọn trong chữ, thế mới gọi là phú.
Cho nên, những người ở trong nội các cần phải thông thạo kỹ năng đọc nhanh như gió, tốc độ mau lẹ, trong chữ phải tỉnh lược thành chữ quan trọng nhất.
Nếu như thế, hiệu suất làm việc của nội các có thể tăng lên đáng kể.
Nam Bình ở đây nghiên cứu quy cách công văn sao cho đạt hiệu quả, bỗng thấy thư hối lỗi của Tô Tô, lời lẽ giống như mây bay nước chảy, thông tuệ dễ hiểu.
Không tồi, chính là như này!
Đơn giản, trực tiếp nhưng hiệu suất cao.
Cái hắn muốn chính là như này!
Đây mới chính là quy cách công văn thích hợp nhất!
Nghĩ đến đây, Nam Bình thần sắc phức tạp nhìn Tô Tô.
Tô Tô giơ tay sờ mặt, ngoài miệng mình không có dính cơm, kẽ răng cũng không có dính rau, vì thế nghi hoặc hỏi: Ngài sao lại nhìn chằm chằm ta thế?"
"Không có gì." Nam Bình cười, trong lòng tự hỏi, người có thể viết ra văn thư ưu tú như này rốt cuộc là ai?
() Trang phục của danh sĩ thời Ngụy Tấn thể hiện trào lưu phóng khoáng, tự nhiên, cởi mở, không câu nệ tiểu tiết, không lôi thôi, nhưng cũng không quá cầu kỳ rườm rà.