Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Cửu Linh
Mẫu Đơn công chúa là cái thá gì?! Cho dù bà mẹ già của Thái Bình công chúa –––– Võ Tắc Thiên có tới đây..... Ta vẫn sẽ giữ cho được cái mạng nhỏ của mình!
“Cô nãi nãi ơi~~~ Tô đại tiểu thư ơi~~~ Người tạm tha mạng tiểu nhân!” Quy công vẻ mặt đau khổ nói, “Diệp Lạc Anh này cũng không phải nhân vật đặc biệt gì cả. Nếu người muốn, tiểu nhân liền gọi Thiên Nguyệt công tử đến hầu hạ người. Không, tiểu nhân sẽ kêu cả Thiên Nguyệt công tử và Lưu Tuyền công tử cùng đến hầu hạ người. Đây chính là hai đại đầu bảng của Vân Vận Lâu chúng tôi đó!”
Thì ra, đệ đệ Diệp Kinh Cức tên là Diệp Lạc Anh à.... Xem ra cha của bọn họ rất yêu thiên nhiên nhỉ, tên của hai đứa con đều là những thực vật có màu xanh. Dừng dừng dừng! Lúc này rồi còn suy nghĩ linh tinh nữa, bảo toàn cái mạng nhỏ mới là quan trọng nhất....
Tô Tô chẹp miệng, ra dáng một công tử cao quý nói: “Tàn hoa bại liễu thì ai thèm! Bản tiểu thư chỉ muốn đêm đầu của Diệp Lạc Anh!”
“A?” Quy công bị giật mình đến râu cũng hất ngược lên, “Tô đại tiểu thư, người muốn thì có thể nhưng nếu Mẫu Đơn công chúa trách tội, Vân Vận Lâu chúng tôi không thể đảm đương nổi, chỉ có thể dùng danh nghĩa của người thôi...."
“Được thôi!” Tô Tô bất chấp tất cả.
“Haha, vậy thì được ạ.” Quy công tránh đường, nâng một cánh tay lên, làm tư thế mời, “Tô đại tiểu thư, mời đi bên này!”
Tô Tô đi theo quy công lên lầu.
Tầng một Vân Vận Lâu cổ xưa trang nhã, hương khói lượn lờ, thoạt nhìn không giống tiểu quan quán mà giống một phòng trà.
Nhưng lên lầu hai liền khác hoàn toàn, khắp nơi treo màn che màu hồng, hoa đào phảng phất rơi. Mà hai bên hành lang toàn cửa là cửa, có cái đóng chặt nhưng đa số đều nửa khép nửa mở và ở trong là nam kỹ kẻ đứng kẻ nằm. Mỗi khi Tô Tô đi qua, bọn họ liền dùng ánh mắt hoặc thân thể của mình câu dẫn nàng.
Ngay cả một người đến làm chính sự như Tô Tô, khi thấy một màn kiều diễm này cũng không khỏi nuốt nước miếng.
Có thể thấy Vân Vận Lâu này lợi hại biết bao.
Rất nhanh, quy công đã dẫn nàng tới một cánh cửa.
Trên cửa viết “Diệp Lạc Anh”, quy công cho tay vào áo rồi nói: “Người ở bên trong.”
Tô Tô đẩy cửa vào, Diệp Kinh Cức ở phía sau định theo sau thì bị đám hộ vệ ngăn lại.
Quy công liếc mắt nhìn hắn, bộ dáng cợt nhả nói: “Tô đại tiểu thư, tên thị vệ này của người thật thiếu giáo dục, chủ nhân ở trong làm việc, hắn còn muốn đi vào trong xem nữa. Người có cần tiểu nhân dạy dỗ lại hắn hay không?”
Không tồi, Vân Vận Lâu chắc là trường dạy tác phong nghiệp vụ. Một số phu nhân quan lớn và quý tộc đôi khi sẽ đưa nam sủng, gã sai vặt hay thị vệ nhà mình đến đây dạy dỗ lại. Vân Vận Lâu sẽ dạy bọn họ nắm vững kỹ thuật hầu hạ chủ nhân, thuận tiện thu thêm một chút tiền phí dạy học.
Thật ra, Tô Tô muốn ném Diệp Kinh Cức cho bọn họ dạy dỗ một phen, nhưng nàng không dám. Quan trọng hơn, bọn họ có bản lĩnh để dạy dỗ hắn không? Hay là cả đám lại bị hắn cho đánh sứt đầu mẻ trán, phải xin hàng?
Diệp Kinh Cức chậm rãi quay đầu, liếc mắt nhìn quy công một cái khiến đối phương sợ hãi lùi vài bước, rồi hắn quay đầu lại nói với Tô Tô: “Ngươi đi đi, ta ở đây chờ ngươi.”
Tô Tô cũng bị hắn doạ sợ, bây giờ tinh thần hắn đang rất tồi tệ, tốt nhất nàng nên cách xa hắn một chút, vì thế không do dự mà trả lời: “Được rồi, ngươi ở đây chờ ta.”
Chờ ta, giờ ta sẽ cứu Diệp Lạc Anh ra ngoài!
-------------
Giải nghĩa tên nhân vật:
() Kinh Cức (荆棘): cây bụi có gai mọc trên núi.
Vì thế nên biệt danh mà nữ chính Tô Tô đặt cho Diệp Kinh Cức là Diệp bụi gai.
(Ảnh minh họa. Nguồn: baike.com)
() Lạc Anh (落 英) có nghĩa là lá rụng, hoa rụng. Được lấy từ trong câu:
“Như ngô đồng nhất diệp lạc, thiên hạ cộng tri thu.” (梧桐一葉落,天下共知秋)
Dịch nghĩa:
Một lá ngô đồng rụng, mọi người đều biết là mùa thu (đến).