Uất Trì Cung kịp thời đuổi tới.
thấy Tiêu Bố Y đà ngăn cản kỵ binh Đột Quvết, đà thúc dục đại quán áp chế đuổi giết.
Quản Tây Lương hai tướng giáp công, giết quán Đột Quvết đại
Màng Nhặt bắt chấp cứu viện hậu quân, âm thẩm may mắn ngựa minh chạy nhanh, cấp tốc quay lại doanh trại, vừa nhìn tới.
giống như bị một gáo nước lạnh dội vào đầu.
Đại doanh của hắn đà bị Tiêu Bố Y một mồi lửa lớn thiêu trụi, cho tới hiện tại khói nhẹ bay lên.
lửa còn đang chá.
Tài vật vắt vả tích góp nửa năm một hơi đã hóa thành hư ảo!
“Tiêu Bổ Y.
ta và ngươi thế bất lưỡng lập!” Màng Nhật nghiến răng nghiến lợi nói.
Quản Đột Quvết nhìn thấy loại thảm trạng này.
quả thực so với đại bại mà về còn muốn thương tâm hơn, có người thống khổ.
có người bi phẫn gần chết, còn có người đà rơi xuống nước mắt thương tâm phẫn nộ, thầm nghĩ quav lại cùng quân Tây Lương liều mạng.
Không ngỡ bọn họ còn chưa tìm Tiêu Bố Y gây phiền toái, quán Tây Lương đà tim tới trước cữa.
Quản Tây Lương hai mũi giáp còng, đà giết quán Đột Quvết mấy ngàn người, sổ còn lại không địch lại, chạv thục mạng tứ tán.
mà quân Tâv Lương cùng không thu tay, lại theo đuôi mà tới, đền chiến tiền quán Đột Quvết.
Hơn nửa năm.
đãv là lần đầu tiên quân Tây Lương chủ động hướng về phía quân Đột Quvết khiêu chiến.
Quản Tây Lương không chiến thì thòi, hễ chiến là kinh người.
Một trận chiến này đúng là kinh thiên động địa.
khí thế ngất trời! Một trận chiến này đà đánh cho quán Đột Quvểt một ngàv mấy lằn kinh hoàng, trong lòng ớn lạnh.
Quản Đột Quvết một mực hv vọng có thể đem quán Tâv Lương lôi ra để tác chiến.
Nhưng rổt cuộc phát hiện, sự thật so với trong tưởng tượng vẫn tàn khốc hơn nhiều.
Trận chiến này khôngbẳng không chiến.
Màng Nhặt thân là cốt Đỏ Hậu.
hiện tại thống lình một vạn người trải qua một phen ác chiến, còn lại không đến hai ngàn ky binh.
Nghe phương đông tiếng vó ngựa ầm ầm.
khói đặc cao ngất.
Mãng Nhặt nào dám đánh nữa.
trong tiếng hô quát đã dẫn người rẽ về hướng bắc.
sau khi tránh đi quân Tây Lương truy kích thì vòng về hướng đông mà đi.
Đông bắc có Du Thứ, Du Thứ có chủ lực của quản Đột Quvết.
Màng Nhặt chi tròng mong Du kỵ đã truyền tin tức đến.
Long Khoa Tát có thể dẫn binh xuẩt kích.
Đen lúc đó tập hợp lại.
có thể tái chiến.
Du Thứ trước mắt có ba vạn kỵ binh tinh nhuệ.
Quân Tây Lương chi có hơn vạn binh lực.
lắv nhiều áp ít, có thể có cơ hội chuvển bại thành thắng.
Một đường hoảng sợ, như cá lọt lưới.
Ky binh Đột Quvết mav mắn là.
bọn họ là ky binh.
Quán Tâv Lương bộ binh chiếm đa số, khẳng định đuổi không kịp bọn họ.
Nhưng mơ hồ nghe được tiếng vó ngựa ầm ầm.
thủv chung đi theo sau lưng, bụi vàng tràn ngập, lại như đại quán tới gần.
Quản Đột Quvết không khòi nghi ngờ.
không biết quân Tây Lương có phải là người hav không.
Làm thế nào mà đột nhiên xuất hiện nhièu nhân mã như vậy?
Màng Nhặt dẫn tàn binh một đường chạv như điên, trong lúc đó nghe phía trước cùng có tiếng vó ngựa ẩm ầm thì giật nảy người.
Thẩm nghĩ quán Tây Lương này quả thực là xuất quv nhập thẳiL không đàu là không thể.
Lúc thi phía tây bắc.
nav lại là đòng bắc.
Chẳng lẽ bọn họ có thể mọc cánh hav sao?
Mọi người ghìm ngụa, muốn rẽ sang hướng bắc.
xuôi theo đường mòn mà chạy.
Có người gọi to: “Là nhân mà của Đặc cằn”.
Màng Nhặt tập trung nhìn vào.
mới phát hiện quả thật là binh mà của Đặc cần Long Khoa Tát.
vui buồn lẫn lộn, cuống quít nghênh đón.
Long Khoa Tát nhìn thấy Mãng Nhật chặt vật, trong lòng trầm xuống, tuy biết không ổn, vẫn nhịn không được hòi.
“Tình hình chiến sự thế nào?”
Màng Nhặt bi phẫn nói: “Đặc cần.
ta có phụ sự phó nắm, xin người trách phạt”.
Long Khoa Tát trong lòng bắt mãn.
cũng biết trước mắt tuyệt không phải lúc trách phạt.
Hắn xuất binh chậm một chút, đơn giản là khi nhận được tin tức của Mãng Nhật.
Yến Nham.
Mòng Sơn hai nơi cũng có dấu hiệu quán Tây Lương xuất binh.
Hiệt Lợi chuẩn bị dẫn binh đánh bại quân Tâv Lương ờ Yến Nham trước để cổ vũ sĩ khí.
hiểu rẳng Tiêu Bố Y không dể đánh, lại lệnh cho Long Khoa Tát dẫn binh tiếp viện Mãng Nhật.
Long Khoa Tát có chút ít do dự.
hiểu rò trận chiến nàv không dể đánh, nhưng nẳm mơ cùng không có nghĩ đến Mãng Nhật nóng lòng cầu thắng, thì lại thảm bại.
Sau khi kiên nhẫn nghe Màng Nhặt nói xong tinh hình, Long Khoa Tát lặp tức quyết định xuất binh! Cùng quán Tây Lương đối kháng thật lâu.
Long Khoa Tát đà biết, quán Tảv Lương tại Hoàng Xà Lĩnh tuyệt đối không vượt qua hai vạn, nếu như bỏ đi quân Tây Lương những ngày này hao tồn thương bệnh cùng thủ doanh- quán Tây Lương chi sợ chi còn không đến vạn người tiến hành truy kích, trước bại không tính là bại.
ai cười cuối cùng thì mới là người cười tươi nhất.
Hơn nữa quán Tây Lương luân phiên chinh chiến, chi sợ đà là nò mạnh hết đà...!
Tâm tu xoav chuyển, cảm thấy cơ hội này là ngàn năm có một.
muốn làm mà không làm.
tẩt sẽ gặp loạn, nhưng càu nói của người Trang Nguyên, luôn có vài phẩn đạo lý.
Lặp tức lệnh cho Mãng Nhật lấv công chuộc tội.
dẫn binh làm tiên phong.
Lại để cho cổt Đô Hậu Tháp Mộc Lặc từ trong vạn người rút ra ba nghìn nhân mà làm tiên phong, cùng Mãng Nhật binh hợp một chồ.
bản thán dẫn đẩu trung quân, trực tiếp nẳm hướng nam mà giết tới.
Long Khoa Tát quyết định, nhắt định phải đập chết sự kiêu ngạo của quán Tây Lương.
Màng Nhặt có hậu thuẫn, đà qua sợ hài, lòng thống hận tăng nhiều, xung trận ngựa lên trước, quay đầu đánh trờ lại.
Nhưng sự tình rất là cồ quái, vừa rồi quán Đột Quvết trốn, chi cảm thấv quán Tây Lương ngay ờ sau lưng, nhưng khi quay trờ lại.
thì vẫn cảm tháy quân Tâv Lương thủy chung ở phía trước không xa.
Phía trước luôn thấv bụi mù tràn ngập, nghe tiếng vó ngựa ầm ẩm.
không biết đuồi bao xa, rốt cuộc mới trông thắv bóng lưng hơn ngàn thiết kỵ.
Màng Nhặt tinh thần chấn động, không chú ý tỡi ven đường đà nhiều hơn chút ít cành
câv khô.
đà thấv đến bầu trời có hùng ưng giương cánh.
Chim ưng cực kỳ hùng tuấn.
Mãng Nhật thấy hơi khẽ giật minh, thầm nghĩ đây không phải Hải Đông Thanh thảo nguyên cũng hiểm thấy, tại sao lại xuất hiện ỡ chồ nàv? Hắn không biết bụi mù cuồn cuộn, chi là kế nghi binh của Tiêu Bố Y.
Hài Đông Thanh đà được huấn luyện rất có linh tính, phát hiện hành tung quán Đột Quyết, quay lại báo tin.
Tiêu Bố Y thấv rò tình trạng, không dám khinh thường, lặp tức triệt binh.
Sau mồi con ngựa đều buộc thêm một cành cây, chạy nghe ầm ầm bụi mù trời, lúc nàv mới khiến người Đột Quvết cảm giác đại binh truy ở ngav sau mông, bẳng khôngbộ binh sao có thể đuổi theo gấp đển nhưthế được?
Màng Nhặt nhìn thấv hắc giáp tiiiềt kv vừa rồi diễu võ dương oai bắt đầu nẳm hướng nam bại trốn.
Đương nhiên, ở trong suy nghĩ cùa Màng Nhặt, đâv là bại trốn.
Hắn căn bản cùng không có nghĩ đến hai chữ dụ địch.
Mềm sợ cứng, cứng sợ ngang ngược, ngang ngược sợ liều mạng, hiện tại Màng Nhặt hắn chính là vừa ngang ngược vừa không muốn sống, cho dù Thiết giáp kỵ binh uv chần thiên hạ, nhìn thấy hắn cũng chi có thể bại trốn.
Đại quân gào thét như cuồng phong cuốn tới.
đẳng đẳng sát khí vây đuổi Thiết giáp kỵ binh.
Tiêu Bố Y thấy quán Đột Quyết đà đến.
ngẩng đầu nhìn về phía trước nơi xa, thấy tín hiệu chưa lên.
lệnh cho thiết kỵ không chậm lại.
bản thân lại hơi ghim tốc độ ngụa, rơi đến cuối cùng, giương cung nơi tay, lạnh, lùng nhìn qua quân Đột Quvểt như nước thủy triều vọt tới.
Quản Đột Quy á rất nhiều người cũng biết, đó chính là Tây Lương vương uy chấn thiên hạ, đó chính là mã thần thảo nguvênNgải Khắc Thản Thụv!
Mà thẩn là người bảo vệ an nguy của thảo nguyên, đắc tội với mà thần, sẽ khiến cho trời giáng tai nạn xuống thảo nguvên!
Năm trước thảo nguvẻn tuvá lớn.
đều nói cùng là bời vi Khả Hãn đắc tội mà thẩn.
Trong khoảng thời gian nàv thảo nguvẻn lại có hạn hán, nghe nói cùng là bời vì đắc tội mà thằn.
Khả Hãn là đứng đẩu thảo nguvẻn.
nhưng mã thần lại là sứ giả của trời.
So sánh ra, đều không thể đắc tội.
Nhưng Khả Hãn đã nói.
Ngải Khắc Thản Thụv trước mắt cũng chi là một tên lường gạt!
Rốt cuộc lòi của ai nói có thể tin? Không có ai biết được.
Nhưng thấv Tiêu Bố Y đơn thương độc mã đoạn hậu Thiết giáp kỵ binh, tất cả mọi người trong lòng đểu lo sợ, bọn họ tự phụ dũng mãnh vô song, nhưng lại có ai dám vào lúc nàv ngăn ờ trước thiên quán vạn mà như vậy?
Tiêu Bố Y dám! Hắn quay ngưỡi lại.
vần cưỡi ờ rên lưng ngụa, tùv V để Nguyệt Quang rong ruồi, sau đó hắn giương cung!
Cung như trăng rằm!
Quản Đột Quvết như nước thủy triều thấy Tiêu Bố Y giương cung, có bộ dáng hết sức thong thả!
Đó là một loại lực lượng chấn nhiếp nhân tàm, đó là một loại lực lượng không thể địch nổi, đó là một loại hào tình mặc cho ngàn vạn người hướng tới.
Tiêu Bố Y chợt quát lớn một tiếng, bốn mũi tên cùng bay ra, như điện xẹt bắn vào dòng người của kỵ binh quán Đột Quyết.
Một thanh âm rít gào.
giống như chân trời sấm rền, ẩm ẩm ù ù, rung động lắc lư khắp nơi.
cho dù tiểng chân vó ngựa ằm ầm cũng không cách nào che lấp được.
Quản Đột Quvết nghe được, đều đà lộ ra vẻ kinh sợ.
bọn họ không biết còn có người có thể phát ra loại hò hét như vậy, cũng không có nghĩ tới có người quát lên.
lại giống như thiên lôi như vậy.
Tiêu Bố Y trong mắt bọn hắn là thần, mà thần!
Bọn họ chi là phàm nhân, có thể nào đổi chọi cùng mã thần?
Tên dài không một mũi nào hụt.
bốn người xoav người ngă xuống, mất mạng tại chỗ.
Quản Đột Quvết bên cạnh kinh hài không hiểu, ghim ngựa vô ý thức trốn tránh.
Sự bối rối nhanh chóng lan tràn ra, chi nghe thấy thiếng lịch bịch vang không dứt.
bén người bốn người nọ.
lại có hơn mười ngưỡi tránh né không kịp, đụng vào nhau, ngă xuống khòi ngựa.
Quản Đột Quvết truy kích như nước thủy triều, giờ phút này lại đà có một khắc hồn loạn.
Tiêu Bố Y cười ngạo nghễ, thấv đổi phương rất nharib.
đà điều chinh lại.
tiếp tục truy kích, cũng không khòi thán phục kỵ binh Đột Quyết thân thủ nhanh nhẹn.
Màng Nhặt giận dữ.
liên tục hét to.
mặc kệ là mà thần, ngưu thần, ngưu quỷ xà thần gì, giương cung cài tên phóng tới, quán Đột Quyét nhịn không được noi theo, trong lúc nhắt thòỊ loạn tiễn như mưa.
Tiêu Bố Y khè thsuc ngụa, Nguvệt Quang đà sớm biết được nguv hiểm, phi như bay về phía trước.
Nguvệt Quang là ngựa phi phàm, trước ngàn quân ngược lại càng thêm tuấn, làng bay bổng, giống như chủ nhân của nó.
Có một sổ người, trời sinh chính là vì loạn thế mà sinh, có một số ngụa, trời sinh đổi với nguy hiểm như giẫm trên đất bẳng.
Nguyệt Quang buông ra bốn vó, chi tung bó một hồi.
những mưa tên kia đều đã rơi vào sau lưng nó.
lại nhẹ hí một tiếng, vui vẻ mà đi, quán Đột Quvết mặc dù nhanh, nhưng cùng Tiêu Bố Y khoảng cách càng lúc càng xa.
Tiêu Bố Y hơi ngăn đại quán Đột Quvết, ngẩng đầu nhìn về phía xa xa.
một ngày chém giết, không ngờ lại về tới khởi điểm, Hoàng Xà Lình đà ỡ trước mắt.
Thấy đinh núi một luồng khói đặc thẳng tắp bav vọt lên.
Tiêu Bố Y mừng rỡ.
hiểu rẳng uất Trì Cung đã chuẩn bị ổn thòa, không hể kéo dài nữa.
dẫn đội hướng về phía trong núi mà chạy đi.
Quản Đột Quyết đuổi theo không bò.
khoảng cách càng gần, nhưng mà vẫn cách một tầm tàm.
thủy chung đuổi theo không được.
Cái này như là cò xanh treo ở trước miệng lừa.
muốn cắn nhưng luôn không thể tới.
Long Khoa Tát thấy lại đuổi tới Hoàng Xà Lình, cảm thấy hơi đề phòng, thẳm nghĩ chớ có trúng quỷ kế của Tiêu BÓ Y.
Hắn và quán Tây Lương đổi kháng làu ngàv.
hiểu rẳng những binh sĩ nàv xưa nav không chịu liều chết, luôn dùng kỳ mưu.
Những người Trang Nguyên này đều là giảo hoạt đa đoan, không thể không phòng.
Vội gọi quân Đột Quyết truyền lệnh, lệnh cho Mãng Nhặt không cằn vào núi.
Màng Nhật lúc này đà gần đến một hạp cốc đi vào Hoàng Xà Lĩnh.
ở đây vốn cũng có quân Tây Lương cố thù, nhưng thấy quân Đột Quvết đánh úp tới.
đã tạm thời thối lui vào trong cốc phòng ngự.
Hạp cốc này mới đầu có phần rộng, nhưng mà càng đi càng hẹp.
quân Đột Quyết có mấy lẩn từ noi này xông vào, lại bị lạc ở trong núi hoang, bị quân Tây Lương giết chết, Màng Nhật lại chưa từng đi qua đây, thấy hắc giáp thiết kỵ đà xông vào trong cốc, không khỏi có chút nghi hoặc.
Nhưng trước mắt đột nhiên sáng ngời, bởi vì phát hiện trên đường phía trước tiền đồng, ngân đậu rải một đường, lại có lăng la tơ lụa thua thớt roi ờ trên cồ dại ven đường.
Đồng tiền, ngân đậu dưới ánh mặt tròi lóe lên, sáng ngời động lòng người.
Màng Nhật vừa thấy, đã rất nhiầi người cũng gọi nói: “Đó là đồ của chúng ta! Đồ của chúng ta đều ở trong cốc!” Bọn họ vốn đang đau lòng vì tổn thất, nghĩ đà tới đây làm thế nào mà ngừng.
Như ong vỡ tổ mà phóng về phía trong cốc, phảng phất như nơi đó đang cất giấu châu báu tài vật của bọn họ.
Màng Nhật không thể ngăn lại, cũng không muốn ngăn lại, đi theo mọi người xông vào.
Tiền đồng, ngân đậu giống như đèn chỉ đường vậy, lan tràn dẫn đi về phía trong cốc, quân Đột Quyết chen chúc vào cốc, chỉ sợ tụt lại sau, đến khi mấy ngàn người tiền trạm đã tiến hết vào trong cốc, Long Khoa Tát lúc này mới đuổi tới.
hồn hển nói: “Ngu xuản, tất có mai phục”.
Nhưng vẫn có quân Đột Quyết nhìn thấy tài vật.
thậm chí còn thấy cả vàng cùng tràn châu, nhịn không được hai mắt hiện hào quang, không nghe điều khiền, liều mạng hướng về phía trong cốc mà chen chúc đi, loạn thành một đám.
Long Khoa Tát khí vô kế khả thi, cứ xoay quarih tại chỗ.
muốn chém người lập uy, nhưng lại do dự.
Chỉ trong một lat.
trong cốc lại ùa thêm vào bảy tám ngàn binh mã, hắn lần này không có đoán sai, trong cốc quả nhiên có phục, quân Đột Quyết còn đang loạn cà lẻn.
chỉ nghe thấy hai bên núi một hồi trống vang lên.
phục binh đà ra hết.
Những tảng đá lớn mấy trăm cân từ hai bên lăn xuống, ầm ầm ù ù, nghe rợn cả người.
Quân Đột Quyết ờ ngoải cốc thấy mà kirih sợ, quân Đột Quyết trong cốc bị đọa vong hồn đều muốn bốc lên, liều mạng muốn rút khòi cốc, nhưng mà quàn Đột Quyết đoạt tiền ở đẳng sau lại chen chúc làm tắc đường, binh sĩ ờ trong cốc trong lúc cấp thiết làm sao có thể chạy ra ngoải được?
Những tảng đá lớn đến cực nharih, thoáng qua đà tới chân núi, chi nghe thấy những tiếng ầm ầm nối thành một mảng, tảng đá lớn đánh tới, đất rung núi chuyển.
Có quân Đột Quyết trốn tránh không kịp.
bị tảng đá lớn đè lẻn.
lặp tức đã bị ép thành thịt vụn, máu me tung tóe
Tảng đá lớn rất nhiều, trong khoảng khắc đà phong kín cừa cốc.
Quân Đột Quyết có người may mắn thoát được tính mạng, kinh hăi toát một thản mồ hôi lạnh, có người dưới sự chen chúc, tiến vào trong cốc, còn chưa kịp thấy may mắn, chỉ thấy được hai bên hòa tiễn như châu chấu, đều bắn xuống, trong sơn cốc đà bố trí đầy vật dể cháy, trong lúc nhất thời, sơn Gốc nhỏ hẹp ánh lùa hừng hực, khói đen phóng lên tròi.
Quân Đột Quyết hàm sâu trong mai phục, khóc cha gọi mẹ.
Màng Nhật hối hận cuống quít, thấy trong cốc như địa ngục, không chỗ dung thân, vứt bò ngựa hướng về phía sườn núi trèo đi.
Rút ra yêu đao, muốn dựa vào noi hiểm yếu chống lại, chỉ nghe một tiếng băng vang lên, một mũi tên phóng tới, nharih như lưu tinh, Màng Nhật trốn tránh không kịp, bị mũi tên xuyên qua cổ họng, hướng về phía trong cốc lăn đi, chui vào trong biển lùa.
Uất Tri Cung thu trường cung, nhìn thấy những người ờ dưới sơn cốc giày dụa kêu to, hoi có cảm khái.
Ngày này, tính sơ qua đà giết gần hai vạn quân Đột Quyết, mà quân Tây Lương hao tồn chừng hai ngàn, một trận này mưu kế đều xuất, tắn công vào chỗ yếu của địch, luân phiẽn đả kích, quân Đột Quyết tham lam, không phục quản thúc, tản mạn đã bị lộ rõ.
Cuộc chiến này đại thắng, hắn thắng hết sức thống khoái, nhưng ít có thư thái.
Cảm giác được cái gì, quay đầu lại nhìn thi thấy Tiêu Bố Y không biết từ lúc nào.
đà lên tới lung chừng núi.
đang mỉm cười nhìn mình.
Hai người cười giống như mặt tròi vào đông, có chút thư thái, bọn họ cũng đáng được mỉm cười nhưvậy.
Uất Trì Cung nói: “Tây Lương vương mưu kế hay.
Trận chiến này luân phiên vận dụng mưu kế, mạt tướng bội phục”.
“Có chút là phát huy sờ trường, có chút...!lại là sớm đã có người suy xét” Tiêu Bố Y cười nói: “Ta là người, xuất kỳ đánh lén thi có thể.
nhung nếu nói dẫn chính binh, thi vẫn không bì kịp các ngươi”.
“Trận chiến này tuy thắng lớn, nhưng hận không thề giết hết quản Đột Quyết” uất Trì Cung nói.
“Có khi, không cần giết hết.
nhưng mà ít nhất cũng phải đuổi bọn chúng đi, thì mới có thể toàn lực đối phó Đường quân.
Những người Đột Quyết này một ngàv mấy lần bại, hao tổn mấy vạn, chắc hẳn đà nhớ kỹ chúng ta” Tiêu Bố Y nói: “Lúc này.
chúng ta lợi dụng bọn chúng còn sợ hãi, đi công kích thêm thường thường sẽ có mười phần hiệu quả”.
Uất Trì Cung nụ cười sáng lạn, “Tây Lương vương hói rất có đạo lý”.
Tiêu Bố Y cười to lắc đầu nói: “Uất Tri tướng quân, những lời này là xuất phát từ miệng cùa Lý tướng quân”.
“Lý tướng quân?” uất Trì Cung hai mắt sáng ngời.
“Đáng tiếc...!Người ở tại Lam Quan.
Nhớ năm đó.
hắn dẫn ba trăm thiết kỵ đảo loạn Đột Quyết, nếu như có hắn, có lẽ có thể sớm phá Đột Quyết”.
Tiêu Bố Y nói: “Lý tướng quân cũng là người, không phải thần, hắn hành quân tác chiến tuy là bách chiến bách thắng, nhưiig trước khi ra tay nhất định phải chờ thời cơ.
Thời cơ chưa tới, hắn cũng chỉ có thẹ chờ đọi” Ngẩng đầu nhin về nơi xa phương đông, nơi đó chính là hướng Tỉnh Hình Quan.
“Vậy trước mắt thời cơ đã đến hay chưa ?” uất Tri Cung thừ hỏi.
Tiêu Bố Y gật đầu nói: “Ta đang muốn nói cho uất Trì tướng quân tin tức này, Lý tướng quân nói trước mắt thòi cơ đà đến, chắc hẳn đã xuất quân! Thòi điểm mà chúng ta khu trục người Đột Quyết ra khỏi Trang Nguyên, đà không còn xa!”
Long Khoa Tát người đang ờ ngoải Hoàng Xà Lĩnh, khóc khỏng ra nước mắt.
Tin dữ liên tiệp truyền đến.
doarih trại Chiêu Nỗ Bộ hơn hai ngàn người bị quân Tây Lương tập kích bất ngờ, chết hầu như sạch sẽ.
Màng Nhật dẫn đội vạn người toàn quân bị diệt, thậm chí còn bồi thêm mấy ngàn người của mình rút ra.
Một trận này, người Đột Quyết đà bị thiệt hại nghiêm trọng, mà quân Đột Quyết bị thưong về mặt tâm lí thi lại càng nặng.
Bọn họ từ bắt đầu tự tin dằn dằn biến thành nghi ngờ.
không biết là có thể chiến thắng quân Tây Lương hay không, ngày hôm nay khí trời ngày càng lạnh, hai mươi vạn người bọn họ cũng nên về nhà.
Khi nghĩ đến về nhà, Long Khoa Tát cũng ngăn không được sự nhớ nhà, bọn họ rời thảo nguyên thật sự quá lâu.
Nhìn về phía quân Đột Quyết ờ bẽn người, trông thấy bọn họ hoặc nhiầi hoặc ít mờ mịt, Long Khoa Tát bất đắc dĩ mệnh lệnh mọi người tạm thời quay lại Du Thứ Trong này, không cách nào phòng bị quân Tây Lương đánh lén, chi có ờ trong thành Du Thứ thì mới có thể khiến cho bọn họ cảm giác một chút an tâm.
Gió lạnh, trời vốn vẫn còn sáng, sau khi cuồng phong thổi qua, mây mù áp đinh, giống như tâm tình của Long Khoa Tát giờ phút này.
Sau khi trờ lại Du Thụ Hiệt Lợi Khả Hãn vẫn chưa quay lại, Long Khoa Tát chỉ chờ đợi Khả Hàn thu hoạch toàn thắng, bời vi Hiệt Lọi nếu như thắng, nói không chừng tâm tình vui sướng, sẽ đặc xá tội binh bại của hắn.
nhưng Hiệt Lọi nếu như thua, nói không chừng sẽ giết hắn cho hả giận, vậy cũng cực kỳ không ồn.
Trong khi lo được lo mất, Hiệt Lọi dẫn birih quay lại, trên mặt thoạt nhìn giống như mây mù vậy.
thâm trầm âm lành.
Long Khoa Tát quỳ xuống thinh tội, Hiệt Lợi khoát tay nói: ‘ứng lên đi, tình hình chiến cuộc bên ngươi như thế nào?”
Long Khoa Tát lo sợ đem thảm bại nói ra.
Hiệt Lợi ngừa mặt lẽn trời thở dài nói: “Quả không ngoài sở liệu của ta”.
Long Khoa Tát không hiểu ra sao.
không biết Hiệt Lọi liệu đến cái gì, Hiệt Lọi trầm ngâm thật lâu mới nói: “Những người TrungNguyên này.
cũng quá giảo hoạt.
Ta nghe quân Tây Lương Yến Nham xuất binh, đà muốn trước tiêu diệt một cỗ lực lượng, cắt đứt liên lạc lẫn nhau của quân Tây Lương.
Nhưng mới đến Yến Nham, bọn họ lại ẩn trờ lại núi sâu.
Ta tìm mọi cách khiêu chiến, bọn họ chỉ làm như nghe không thấy".
Cốt Sờ Lộc ờ một bên nói: “Bọn họ là sợ hãi uy nghiêm của Khả Hàn, lúc này mới không đám xuất binh”.
Hiệt Lọi liếc nhìn cốt Sờ Lộc, trong lòng không vui.
Nếu là ngày thường, nghe loại lời này rất là thư thái, nhung ở giờ phút này, nghe thế nào cũng đều cảm thấy có phần chối tai.
Dừng lại một lát, lại nói: “Ta lúc ấy chỉ biết, bọn họ quá nửa là phô trương thanh thế làm kế nghi binh.
Bọn họ dụ ta chia ra, mục đích cũng tại đội vạn người cùa Mãiig Nhật, còn có viện trọ cùa Long Khoa Tát, chiêu này người Trang Nguyên gọi là giương đông kích tây, vây Nguỵ cứu Triệu”.
Cốt Sở Lộc thầm nghĩ, giương đông kích tây cũng không phải kém, nhưng vây Nguỵ cứu Triệu giống như không quá phù hợp.
Nhưng thấy Hiệt Lợi lòng đằy ưu tư.
cốt Sờ Lộc nói: “Khả Hàn không cần gấp...”
Hiệt Lọi rốt cuộc không kiềm chế được, giận đập bàn nói: “Ta có thể nào khỏng gấp? Trước mắt chúng ta xuất quân lâu ngày, ngươi lúc trước nói người Trung Nguyên nhu nhược, chỉ cần hưng binh, bọn họ nhất định thua chạy như gió lướt theo ngọn cỏ.
Chúng ta trước hạ Sơn Tây, lại đémh Hà Bắc.
nam Hoàng Hà, có thể nói Lý Đường, bắc Hoàng Hà đều quỵ phục chúng ta Nhưng đã qua lâu.
như vậy, chúng ta ngay cả nửa cái Sơn Tây cũng không thể lấy xuống.
Cho tới hiện tại, binh sĩ nhớ nhà, chết thảm trọng, ngươi vẫn bảo ta yên tâm sao?”
Cốt Sờ Lộc xanh cả mặt, “Bọn họ lương thảo quá nửa đà hao hết”.
“Ba tháng trước ngươi vẫn nói như vậy, ba tháng sau ngươi vẫn là giọng điệu đó” Hiệt Lợi cả giận nói: “Nếu như lại qua ba tháng nữa, bọn họ còn có thể kiên tri, chúng ta sẽ như thế nào?”
“Không cần phải ba tháng, cầỉ cần bất quá một tháng nữa” cốt Sờ Lộc mặc dù chịu trách cứ, nhưng vẫn kiên trì nói: “Khả Hãn, xin người tin tưởng ta thèm một lần nữa.
Hôm nay dưới loại tình huống này mà trở về, chỉ sợ..Hắn muốn nói lại thôi, nhung Hiệt Lọi đà rõ ràng ý tứ cùa hắn, lần này xuôi nam, vốn chính là vì dựng nên uy nghiêm, khoe khoang vũ lực, đầy bụi đất như vậy mà trở về, chỉ sợ người thảo nguyên xem thường, ở trong mắt người thảo nguyên, quả thực là thành bại luận anh hùng.
Hiệt Lợi hắn không thể dẫn người thảo nguyên lên cao hơn một tầng, thi vị trí Khả Hàn chỉ sợ cũng ngồi không quá an ồn.
“Chúng ta không thể chỉ bằng phán đoán của ngươi” Hiệt Lợi trầm ngâm nói: “Chúng ta cũng không thể giằng co lâu thêm nữa, chúng ta phải biết được bọn họ còn bao nhiêu lương thảo..
“Ta nguyệný lại làm sứ giả.
đi HoàngXàLũứi!” cốt SỞLỘC nói.
Hiệt Lọi nhíu mày hỏi.
“Ngươi đi Hoàng Xà Lĩnh làm cái gì.
ngươi khỏng sợ Tiêu Bố Y giết ngươi? Trước mắt đà thế bất lường lập, hắn lại không từ thủ đoạn...”
“Vì Khả Hãn, ta cho dù chết cũng không sao” cốt Sờ Lộc kièn định nói.
Hiệt Lợi từ trong bực bội tỉnh táo lại.
rốt cuộc có cảm động.
“Cốt Sờ Lộc.
nhung ngươi đi Hoàng Xà Lĩnh làm cái gì?”
Cốt Sờ Lộc đã tírih trước nói: “Ta lần này đi sứ, chính là muốn đò xét hư thực cùa bọn họ.
Khả Hãn, chúng ta có thể lấy danh nghía nghị hòa, cùng bọn họ đàm phán.
Trước mắt bọn họ đại thắng, nếu có năng lực tiệp tục nữa, đương nhiên sẽ không nghị hòa.
Nhưng bọn họ nếu là lương thảo đà hết, quá nừa sẽ nhân cơ hội cùng chúng ta hòa đàm.
Chỉ cần bọn họ chịu hòa đàm, vậy ý nghĩa quân Tây Lương đà không thể kiên trì, chúng ta nên tiếp tục vây khốn, ngồi đợi quân Tây Lương lương tận.
Chiêu hư hư thực thực này, chắc hẳn có thể dò ra manh mối”.
Trái lo phải nghĩ, cảm thấy có thể thực hiện.
Hiệt Lợi lập tức phân phó một phen, cốt Sở Lộc sáng sớm hôm sau xuất phát, đến Hoàng Xà Lĩnh, đùng thân phận sứ giả cầu kiến Tiêu BẳY.
vẫn là Trương Tế dẫn dắt, trong trướng bồng ngoại trừ Tiêu Bố Y, còn có uất Tri Cung an vị ờ một bên.
cốt Sở Lộc một đượng xem ra, vẫn cảm giác được quân Tây Lương cũng không có gì khác trước, loại yên tĩnh này làm cho lòng người băng giá.
Tiến vào doanh trướng, ôm quyền thi lễ, cốt Sờ Lộc khách khí nói: “Tây Lương vương, ta đại biểu cho Khả Hàn đến cùng người thương nghị khả năng hòa giải”.
Tiêu Bố Y không nói lời nào, hai mắt giống như đao, từ trên xuống dưới nhìn hắn một cái, Cốt Sò Lộc chi căm thấy toàn thân rét run, cười lớn nói: “Các người xác thực đã thắng một trận, nhưng thắng bại là chuyện thường tình của binh gia.
trước mắt quân ta còn có hơn hai mươi vạn quân, nếu toàn lực chiến một trận, chỉ sợ ta và người cũng không ai có gi tốt.
Khả Hàn chỉ cảm thấy tiệp tục như vậy, không hề có ý nghĩa, cho nẽn muốn triệt binh quay lại.
Chi cần Tây Lương vương đảp ứng chúngta, sau này Nhạn Môn, Mà Ẩp.
ĐỊrih Tương ba noi đều là lành địa cùa Đột Quyết, vậy Khả Hàn sẽ lập tức quay lại.
không biết Tây Lương vương địrih như thế nào?”
Cốt Sờ Lộc cảm thấy điều kiện này thật sự quá tiện nghi cho quân Tây Lương, cũng cảm thấy bọn họ nếu lương tận, tuyệt đối sẽ đáp ứng điều kiện của mình, hắn đang đợi Tiêu Bố Y trả lời thuyết phục, để xem rõ hư thực.
Tiêu Bố Y nờ nụ cưòi, môi nhúc nhích, chi nói ra một chữ, “Cút!”.