Giang Sơn Mĩ Sắc

chương 553: 553: phân phi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trên tay Đậu Hồng Tuyến thật ra cũng không có thư Tào Đán cấu kết Lý Hiếu Cơ, nhưng nàng kinh nghiệm một chút cũng không thấp hơn so với các tướng Hà Bắc.

Thấy Tào Đán sắc mặt tái nhợt, Đậu thị trong lòng có quỷ, vì khống chế đại cuộc, nên đơn giản dùng lời nói trá.

Đậu Hồng Tuyến hiểu rằng cữu cữu này, nếu không có Lý Hiếu Cơ hứa hẹn hoặc tín vật, hắn không thể quyết tâm muốn về Lý Đường như vậy.

Cho dù không có thư, quá nừa cũng có những vật khác ờ trên thân thể.

Đà chuầnbị hắn nếu không thùa nhận, thì sẽ động thù đi lục soát, không ngờ Tào Đán nhảy dựng lên, cao giọng hô: “Ta cùng Lý Hiếu Cơ liên lạc thi thế nào? Ngươi hỏi một chút ở đây những người này, người nào không có mưu đồ đường lui?”

Khương Dương cất bước tiến lên, một quyền đánh vào trên mặt Tào Đán, phẫn nộ quát:“Nguơi vẫn là người sao? Trường Nhạc vương mới mất, ngươi lại cùng cừu địch liên lạc? Còn muốn đầu nhập vào hắn, ngươi có phải muốn đem chúng ta đều bán đứt hay không?”

Tào Đán máu mũi chảy dài, vẫn không quên kêu to, “Người đâu.

ngăn hắn lại”.

Không có ai tiến lên, đều là lạnh lùng nhìn qua.

Khương Dương lại là một cước đá ra, Tào Đán lắn đến dưới chân Đậu Hồng Tuyến, cuống quít đứng lên.

tránh ở sau lung Đậu Hồng Tuyến.

Một vòng máu mũi, Tào Đán kêu lên: “Hồng tuyến, ta nói như thế nào, cũng là cữu cữu cùa ngưoi.

Ngưoi khiến cho bọn họ đánh chết ta sao? Ta cùng Lý Hiếu Cơ liên lạc thì thế nào? Ngươi hỏi một chút những người ờ đây, người nào dám vỗ ngực nói, chưa từng có nghĩ tới đường lui?”

Khương Dương phẫn nộ quát: “Lão từ sẽ không có nghĩ tới” Hắn mới định tiến lẻn.

Đậu Hồng Tuyến nói: “Khương Tướng quân, xin người dừng tay” Khương Dương nói: “Hồng Tuyến, ngươi không cần phải xen vào.

đánh chết hắn, ta tới phụ trách”.

Đậu Hồng Tuyến cười khổ nói: “Hắn dù sao cũng là cữu cữu cùa ta”.

“Nhưng hắn phản bội Trường Nhạc vương!” Khương Dương cà giận nói: “Kẻ phản bội Trường Nhạc vương, tất cả đều phải chết!”

Tào Đán sắc mặt có chút tái nhợt, mới vừa rồi cùng văn thần đối thoại, hắn vênh váo tự đắc.

Nhưng tú tài gặp binh, có lý cũng nói không rõ, đối phương chi biết muốn đánh, hắn một chút biện pháp cũng không có!

Đậu Hồng Tuyển nói khẽ: “Thật ra cho tới hiện tại.

nên đi cũng phải đi rồi”.

Khương Dương ngạc nhiên nói: “Hồng Tuyến, ngươi đây là ý gì?”

“Ta muốn nói, nên đi sớm muộn cùng phải đi” Đậu Hồng Tuyến bất đắc dĩ nói: “Khương Tướng quân, ta hòi lòng xấu hồ.

Gia phụ khi còn, không thể cho mọi người một nơi chốn cho tốt, Hồng Tuyến vô năng, càng không thể làm gi được.

Tống đại nhân, Âu Dương đại nhân ta đều an bài noi đi, như vậy...!cữu cữu ta đi, ta cũng sẽ không cồn trờ”.

Khương Dương sắc mặt tái nhợt một hồi, đò một hồi, Tào Đán thấy Đậu Hồng Tuyến bảo vệ hắn, lấy lại can đảm nói: “Khương Dương, ngươi tírih cái gì? Bắt chó đi cày, xen vào việc của người khác! Trường Nhạc vương mất, nhưng quân Hà Bắc vẫn này vẫn là quân Hà Bắc của Trường Nhạc vương, ờ đây có thể làm chủ là muội muội ta, là Hồng Tuyển, là ta, mà không phải ngươi.

Ngươi thật đúng là đem mình cho rằng..

“Câm mồm” Đậu Hồng Tuyến thấp giọng quát lên.

Tào Đán rùng mình một cái, không dám nhiều lời, Khương Dương nhìn chằm chằm sang Đậu Hồng Tuyến, Đậu Hồng Tuyến tuy có áy náy, cũng không cúi đầu.

Trong sảnh yên lặng xuống, tịch mịch chết chóc.

Không biết qua bao lâu.

Khương Dương đột nhiên lên tiếng cười như điên, cười tới ngửa tới ngửa lui, cười chảy ra nước mắt Tào Đán nhìn thấy hắn như người điên vậy, trong lòng sợ hài, không dám nhiều lời.

Đậu Hồng Tuyển trong mắt lại lộ ra sự bi ai, nàng đương nhiên hiểu tàm tình của Khương Dương, nhưng nàng đà không thể làm được gi.

“Thi ra ta lúc trước cố ý không đầu hàng là sai, thì ra ta muốn báo thù cũng là sai lầm.

ta chỉ cho rằng bằng vào một bầu nhiệt huyết đưa cho Trường Nhạc vương, cho dù chết cũng không sao.

Nào đâu nghĩ đến, đột nhiên nghe được, thì ra Trường Nhạc vương cũng không cần” Khương Dương hai mắt đò hồng nhìn chằm chằm vào Đậu Hồng Tuyến nói: “Hồng Tuyến, ngươi muốn nói, ờ đây căn bản không hề cần ta? Thì ra mọi thứ, chỉ là ta tự chủ trương?”

Đậu Hồng Tuyến trắn tình nói: “Khương Tướng quân, máu đã chảy đù rồi”.

“Đủ rồi?” Khương Dương thất thần cười thảm, “Thì ra chúng ta chấp nhất, cho tới hiện tại đều không có ý nghĩa” Chỉ nghe xoạt một tiếng vang lẽn.

hàn quang như tuyết.

Khương Dương đã rút đơn đao ra.

Tào Đán bị hoảng sợ liên tiệp lui về phía sau.

Đậu Hồng Tuyến vẫn bất động, khuôn mặt lạnh lùng, “Khương Tướng quân, người nếu như cảm thấy chém ta một đao.

có thể giải quyết oán hận trong lòng, không ngại ra tay đi”.

Nàng ưỡn thẳng eo lưng lên, mặc dù ờ dưới lười dao sắc bén.

nhung đôi mắt vẫn trong sáng.

Khưong Dương cười thảm một tiếng, ‘Ta chém ngươi làm chi? T a muốn trách, chỉ có thể trách bản thân có mắt không tròng!’ Cánh tay hắn chẩn động, máu tươi nhỗ tiếng tí tách, tiếng vang cực kỳ nhỗ.

nhưng nghe được trong tai, lại như sấm rền nổi lẽn bốn phía.

Đậu Hồng Tuyển nhẹ a một tiếng, muốn tiến lên, rốt cuộc dừng lại.

Thi ra Khương Dương vung đao cắt xuống, đă chém rụng ngón út tay trái, máu tươi đầm đìa, hắn lại nhìn cũng không nhìn, “Đậu Hồng Tuyến, kể từ hôm nay.

Khương Dương cùng quân Hà Bắc không tiệp tục có bất luận quan hệ gi!” Hắn nói đến đây.

nước mắt vờ toang, hai tay hợp lại bẻ gày đơn đao.

Tiếng loảng xoảng liên tiệp vang lên, đao gãy roi trên mặt đất.

hiện ra hàn quang yểu ớt.

Khương Dương sải bước rời đi, không hề quay đằu lại.

Đậu Hồng Tuyển kêu lên: “Khương thúc thúc”.

Khương Dương không có trả lời, những đà ngừng bước, cũng khỏng xoay người.

Khi nghe được ba chữ Khương thúc thúc, vẻ bi phẫn trên mặt Khương Dương đà biến thành ngơ ngẳn, ngơ ngần biến thành ảm đạm.

Đậu Hồng Tuyển árih mắt lộ ra vẻ thống khổ, nhìn sang bóng lưng phẫn uất nói:

“Khương thúc thúc, người không phụ lòng cha cháu, cháu thực xin lỗi người! Xin người tha thứ!” Nàng cắn răng nói ra những những lời này.

nhịn nước mắt xuống, không thể khóc.

Khương Dương ngừa mặt lên tròi thờ dài nói: “Việc đã đến nước này, cần gì phải tinh rò ràng.

Hồng Tuyến, ngươi bảo trọng” Hắn sau khi nói xong, bước nhanh rời đi.

một lát sau đà chui vào chỗ tối, không thấy bóng dáng.

Đậu Hồng Tuyển nhìn sang bóng lung Khương Dương, thật lâu mới xoay người lại.

Tào Đán mới định cười to.

nhung nhìn thấy Đậu Hồng Tuyển mắt hiện hàn quang, tiếng cười nén trờ về, rụt rè hòi, “Hồng Tuyển, cháu nếu ý đã quyết, nói như thế nào ta cũng là cữu cữu của cháu.

Nên đi Đông Đô thì đi Đông Đô, nên đi Quan Trung thì đi Quan Trung, cháu...!cũng đi theo ta và mẫu thân...!đi Quan Trung.

Hiện tại trên tay chúng ta còn có vài quận huyện, còn có mấy vạn binh mã, nếu có thể hiến cho Quan Trang, đòi này khỏng lo ăn uống”.

Hắn nói thiên kinh địa nghĩa, đám người Âu Dương Tuân liên tục đồng ý, phụ hoạ theo đuôi, đám người Tống ChínhBổn, Lăng Kính sắc mặt khẽbiến.

Thì ra đầu nhập vào đương nhiên phải có tiền vốn để đầu nhập, trước mắt quân Hà Bắc vẫn còn chút tiền vốn, đó chính là binh mã cùng quận huyện.

Nhưng nếu thật dựa vào Tào Đán nói, mọi người đều đi Quan Trung, đám người Tống Chính Bổn tim nơi nương tựa đến Đông Đô, chỉ sợ bị người khinh thường, không có cơ hội tiệp tục xoay người.

Đậu Hồng Tuyển chém băng cắt tuyết nói: “Không được”.

Tào Đán ngấn ra, cười lạrih nói: “Vậy cháu muốn thế nào.

chẳng lẽ để cho ta cùng mẹ cháu hai bàn tay trắng đi gặp Lý Hiếu Cơ sao?”

Liêu Phong nói: “Tào đại nhân, không cần ngươi gây sự.

nghĩ tới Hồng Tuyến cô nương tự có chủ trương”.

“Câm miệng, ngươi là kẻ đào binh vô sỉ!” Tào Đán mắng nhiếc nói: “ở đây khỏng có chỗ để ngươi nói chuyện”.

Thì ra lúc trước Dịch Thủy đại chiến, Cao Thạch KhaỊ Liêu Phong, Tề Khâu ba người đều là chù tướng, nhung Cao Thạch Khai, Tề Khâu đều đi theo bên người Đậu Kiến Đức.

chỉ có Liêu Phong mang theo tàn quân về Nhạc Thọ trước, điều này làm cho rất nhiều người xem thường, Tào Đán cũng lấy điểm ấy mà đả kích Liêu Phong.

Liêu Phong lùi xuống, Cao Thạch Khai cũng gục đầu xuống.

Lý Huyền Bá giết Trường Nhạc vương, nếu là trước đây, Cao Thạch KhaỊ Tề Khâu sẽ cùng Lý Huyền Bá liều mạng, nhưng bọn họ thứ nhất cũng biết không phải đối thủ của Lý Huyền Bá, chịu chết vô ích, thứ hai cũng phải đem sự tình Lang Sơn thông báo cho Nhạc Thọ, để ngừa người khác cũng không biết rõ tinh hình, lúc này đâv nhịn xuống.

Không ngờ bọn họ sau khi quay lại, nói đến chuyện Lang Sơn, không tin lại chiếm đa sổ, Tào Đán càng mắng bọn họ hại Trường Nhạc vương, đồ trách nhiệm lên trên người chết.

Nếu không có Đậu Hồng Tuyến dốc hết sức bảo vệ bọn họ.

Cao Thạch Khai, Tề Khâu đà sớm rời đi.

Nhung Tề Khâu vẫn chịu không được cái uất khi này, đi Đà Thủy trợ giúp Lưu Hắc Thát.

Cao Thạch Khai thì ờ lại.

Muốn nói vổ nghệ, mười Tào Đán cũng chống đờ không được một tay Cao Thạch Khai, nhưng bọn hắn trọng lòng áy náy, đối với Tào Đán châm chọc cũng không phản bác.

Bọn họ ờ tại chỗ này, chính là vì Đậu Hồng Tuyến, để tận ân tình ngày xưa thiếu nợ Đậu Kiến Đức.

mà không phài vì chuyện gi khác.

Đậu Hồng Tuyển thấy Tào Đán ngang ngược, không thể kìm được, mắng nói: “Tào Đán, ta cũng không có bảo ngươi tay không đi gặp Lý Hiếu Cơ! Ngươi đầu nhập vào Lý Hiếu Cơ, ta sẽ không phản đối, nhưng ta tuyệt sẽ không cho ngươi đem tinh mạng mấy vạn binh sĩ coi như lợi thế của ngươi.

Về phần địa bàn, binh sĩ, ngươi không thể mang đi một chút nào! Tô tướng quân đà đằu nhập vào Đông Đô, Tây Lương vương đại nhân đại nghĩa toàn bộ tiếp nhận, ta quyết định dẫn theo những người này tìm nơi nương tựa Đông Đô, bảo toàn tinh mạng.

Ngươi muốn đi tìm noi nương tựa Lý Hiếu Cơ thì có thể.

mang theo ngọc tỷ ngươi trộm đi là đủ rồi!”

Tào Đán thay đổi sắc mặt, “Làm sao ngươi biết..Hắn lời còn chưa dứt, đã liếc nhìn Đậu thị, Đậu thị trên mặt cũng đã ngượng ngùng.

Ai cũng có thể biết Đậu Hồng Tuyến nói không giả.

Thì ra năm đó Vũ Vàn Hóa Cập mang theo một đám Tùy thằn từ Dương Châu quay lại, thì có mang theo ngọc tỷ truyền quốc của Đại Tùy.

ở trong mắt rắt nhiều người, không có ngọc tỷ truyền quốc, luôn là lập quốc bất chính.

Đậu Kiến Đức giết Vũ Văn Hóa Cập.

đà đem ngọc tỷ truyền quốc thu vào trong túi, khi chuẩn bị xưng đế thì sử dụng.

Không ngờ ngọc tỷ truyền quốc không bảo đảm tính mạng của Dương Quảng, cũng không bảo đảm tính mạng của Đậu Kiến Đức.

Nhưng ở trong mắt Tào Đán, đây chinh là đầu cơ kiếm lọi, cho nên khi biết Đậu Kiến Đức vừa chết, lập tức cổ động muội muội lấy ngọc tỷ, chuẩn bị làm tiền vốn đầu nhập.

“Một cái ngọc tỷ sao có thể đù?” Tào Đán cò kè mặc cả nói.

Đậu Hồng Tuyến lại nói: “Ta không cùng ngươi tranh ngọc tỷ.

đà đối với ngươi hết lòng rồi, ngươi chớ có bức ta đem ngọc tỷ cũng thu hồi lại!”

Tào Đán còn muốn nói nữa, Đậu thị rốt cuộc mở miệng nói: “Đại ca.

hồng tuyến nói không sai” Thanh âm có chút nghẹn ngào, lại dùng ống taỵ áo lau khóe mắt.

tựa như muốn rơi lệ, “Chúng ta xuất thân bất chính, còn có thể cầu nhiều cái gì?”

Đậu Hồng Tuyển trong lòng cũng không dể chịu, nhưng vì các tướng Hà Bắc.

vẫn làm mặt đen.

không nói một lời.

Từ góc độ của nàng mà xem.

càng có khuynh hướng đầu nhặp vào Đông Đô.

mà không phải Quan Trung.

Bời vì Quan Trung một là giết chết Đậu Kiến Đức, hai là thế lực cựu phiệt, không cần nói eũng bỉết, căn bản xem thường những lớp người quê mùa bọn họ.

Mà Đông Đô thì khác, lại có vết xe của Tô Định Phương.

Đậu Hồng Tuyến tâm ý đà quyết.

Phụ thân đà chết, nàng thân là con gái duy nhắt của Đậu Kiến Đức.

cũng phải vì phụ thân mà tận một phần trách nhiệm cuối cùng.

Thấy Đậu Hồng Tuyến gương mặt lạnh lùng, Đậu thị đột nhiên than nhẹ một tiếng.

“Hồng tuyến, con mặc dù không phải ta thân sinh, nhung những năm qua, ta đối đãi với con như thế nào?”

“Không tệ.

Nhưng ân tình cùng tính mạng của quàn Hà Bắc không thể nói nhập làm một” Đậu Hồng Tuyến kiên quyết nói.

“Ta không phải cùng con cò kè mặc cả” Đậu thị thờ dài một tiếng.

‘Ta chi muốn nói, ta chi là một phụ nữ, tay trói gà không chặt, trước kia ỷ vào cha con trong loạn thế sinh tồn, hiện tại cha con mất, ta đương nhiên cũng muốn tim đường ra.

Nhưng ta ánh mắt thiển cận, trong lúc nhất thời cũng nhìn không ra cái gi, hiện tại cũng không biết tim noi nương tựa ờ Lý Đường là đúng hay sai”.

“Muội muội!” Tào Đán có chút sốt ruột nói

Đậu thị khoát tay ngăn lời đại ca lại, chua xót nói: “Hồng Tuyến con đà quyết định muốn đầu nhập vào Đông Đô, ta cũng không cần định ra chù ý gấp gáp như vậy.

không bằng cùng đại ca ờ lại đây nhìn xem tình hình.

Ta nghĩ Hồng Tuyến niệm tình xưa, cũng sẽ cho chúng ta đường sống, có đúng không?”

“Mau thân, người nếu như lưu lại đi theo chúng ta, con đương nhiên hoan nghênh rồi” Đậu Hồng Tuyến nói: “Con đương đem hết toàn lực, bảo toàn tinh mạng quân dãn Hà Bắc”.

“Vậy còn nói nhiều làm gi?” Đậu thị khuôn mặt Khố sờ rốt cuộc lộ ra nụ cười vui mừng.

“Đại ca.

người cũng không cần sốt ruột, chờ một chút, nói không chừng còn sẽ có lựa chọn tốt hơn”.

Tào Đán tuy là bất màn, nhưng cuộc đời sợ nhất là người muội muội này.

ngượng ngùng nói: “Vậy chờ vài ngày cũng không sao!”

Đám người Âu Dương Tuân sắc mặt ngượng ngùng, cũng không dám nhiều lòi.

Loại tình hình này, tính mạng những văn thần như bọn họ như cỏ rác, nói chết thì chết, không do tự mình nắm, duy nhất có thể làm được chính là bảo tri trầm mặc.

Đậu Hồng Tuyến thấy mọi người rốt cuộc đã tề tâm, trong lòng vui vẻ nói: “Đà như vậy, chúng ta sẽ quyết định thật nhanh.

Âu Dương đại nhân...!các người muốn đi Quan Trang..

Âu Dương Tuân cuống quít nói: “Phu nhân đà không nóng nảy, chúng ta cũng không sốt ruột”.

“Các ngươi muốn đi, ta sẵn sàng cung kính, quyết khỏng nuốt lời” Đậu Hồng Tuyến nói: “Nếu những người còn lại không có dị nghị, ta sẽ quyết định, để cho Tống đại nhân, Cao Tướng quân đi Lê Dương đi gặp Tây Lương vương, để nói về chuyện quy hàng, không biết các vị có dị nghị gi không?”

Tào Đán hừ lạnh một tiếng, phẩy tay áo bò đi, nhưng trong phòng nghị sự.

không ai để ý tới.

Đậu thị đột nhiên nói: “Tước mắt trên đường cũng không yên ổn, chỉ có Cao Tướng quân hộ tống Tống đại nhân, còn sợ không quá ổn thòa”.

Liêu Phong tiến lên phía trước nói: “Mạt tướng nguyện đi theo hộ tống Tống đại nhản đi Lê Dương” Hắn mặt đằy phẫn nộ.

hiển nhiên đổi với lời Tào Đán vừa rồi nói canh cánh trong lòng.

Quân Hà Bắc xác thực đà loạn hết cả lên, cho dù là Đậu Hồng Tuyến, đều đà sứt đằu mẻ trán.

Bọn họ chỉ nhận được tin tức Tô Định Phương đă đầu hàng Đông Đô.

cũng không biết Tiêu Bố Y thiết kỵ như điện, sau khi Tô Định Phương đầu hàng, đà đếnĐại Lục Trạch.

Đây không thể nghi ngờ là một sai lầm phi thường nghiêm trọng.

Mà ở lúc này, sai lầm cũng rất có khả năng trí mạng!

Đậu Hồng Tuyến trong lòng vui mừng La Sĩ Tín quay lại, lại cao hứng quản Hà Bắc rốt cuộc tạm thời tề tâm, cũng không có ý thức được chính minh đang phạm phải sai lầm.

cho nên đối với Liêu Phong chu động xin đi, Đậu Hồng Tuyển nói: “Vậy vất vả Liêu tướng quán rồi”.

Liêu Phong mỉm cười nói: “Là chức trách, đương phải cạn kiệt tâm lực”.

Tống Chính Bổn rốt cục yên tâm thả xuống tảng đá trong lòng, mừng thầm có đường ra, liền hòi: “Vậy chúng ta khi nào thi xuất phát?”

“Chuẩn bị chút, bình minh ngày mai xuất phát có được không?” Đậu Hồng Tuyến hòi.

Tống Chírih Bổn nói: “Cứu birih như cứu hòa, trước mắt chúng ta mặc đù khỏng phải thỉnh cứu binh, nhung Lưu tướng quàn cùng binh sĩ Hà Bắc đang tại Đà Thủy đẫm máu chiến đấu, nhiều thêm một khắc, cũng không biết có bao nhièu người mắt mạng.

Mà chúng ta nếu quy thuận Đông Đô, bọn họ tuyệt không có thể ngồi nhìn mà không quản, kể từ đó.

sớm đi quy thuận, coi như là tạo phúc cho quân Hà Bắc”.

Đậu Hồng Tuyển cảm kích nói: “Ta cũng muốn mời Tống đại nhản lập tức xuất phát, chỉ sợ người vất vả”.

“Không khổ cực.

không khổ cực” Tống Chính Bổn cảm khái nói: “Ta chi hận không thể vì trong quàn tận phân lực.

lần này có cơ hội, đương đem hết khả năng”.

Cao ThạchKhai cũng nói: “Tống đại nhân nói không sai”.

“Nếu như Hồng Tuyến không phản đối mà nói, chúng ta sẽ chuần bị lập tức xuát phát” Tống Chính Bồn dò hòi.

Đậu Hồng Tuyển cảm thấy kích động, “Vậy chúc Tống đại nhản, hai vị tướng quàn thuận buồm xuôi gió, mà đáo thành công”.

Đậu Hồng Tuyển ra khỏi phòng nghị sự, trực tiệp quay lại chỗ nghi ngoi, trong lòng nhịn không được tim đập thình thịch, chẳng biết tại sao, chỉ sợ La Sĩ Tín đột nhiên không thấy.

Ba người Tống Chính Bồn đà xuất phát, đêm tối đi Lê Dương, trước mắt thoạt nhìn tình thế cũng đà phát triển tốt, nhung không biết tại sao.

nàng lại có chút tâm thằn không yên.

Cuối mùa thu.

đêm lạnh.

Đến khi mưa lơ đàng rơi vào trên mặt Đặu Hồng Tuyến, nàng mới hoi tỉnh táo.

Mưa thu cuối mùa, mang theo khí lạnh rót vào trong cơ thể.

làm cho người ta nhịn không được run rẩy.

Đậu Hồng Tuyến một đường đi tới, như cọ suy nghĩ.

Những gì có thể thì đều đã làm được, nàng tìm không thấy ở đâu còn có vắn đề.

Đẩy cùa phòng ra, thấy La Sĩ Tín ngồi ở trên mặt ghế nhìn qua, Đậu Hồng Tuyến trong lòng ấm áp, “Sĩ Tín..

La Sĩ Tín một mực nhìn sang hai mắt Đậu Hồng Tuyến, thấy nàng phi thường kích động, liền hòi: “Nàng sợ ta biến mất không thấy?”

Đậu Hồng Tuyển chăm chú gật đầu, “Thiệp thật rất sợ!”

La Sĩ Tín mặc dù vào cuối thu, nhưng trong lòng vẫn ấm áp, vui vẻ nói, “Sự tình hỏm nay như thế nào?” Nghe Đậu Hồng Tuyến đem sự việc hôm nay nói lại một lằn, La Sĩ Tín cảm khái nói: “Khương Dương là trang hán tủ”.

“Sĩ Tín, chàng nói tầiệp đã làm sai sao?” Đậu Hồng Tuyến như có mất mát.

La Sĩ Tín cau mày nói: “Chuyện cho tới hiện tại, cũng nói không ra ai đúng ai sai”.

Đậu Hồng Tuyến cười khổ nói: “Thiệp hiện tại, quả thực không biết như thế nào cho phải.

Đầu nhập vào Đông Đô, cũng là đánh cuộc.

Lý Uyên mặc dù một mực không có cùng chúng ta chính diện giao thù, nhưng Lý Uyên, Lý Kiến Thành, vẫn lừa gạt cha.

Thiếp hiểu rằng cha mặc dù không nói, nhưng rất hận bọn họ, Lý Uyên một mực cao cao tại thượng, xem thường cha, thiệp nghĩ cho dù cha khi còn sống, cũng thà rẳng chết, cũng sẽ không đầu nhập vào Lý Đường”.

“CÓ lẽ nàng nói đúng” La Sĩ Tín cũng không thể làm gi khác ngoài nói như vậy.

Đậu Hồng Tuyển lắc đầu nói: “Thiệp chỉ hy vọng mình làm là đúng.

Chúng ta tuy cùng quân Tây Lương giao chiến đà lâu.

nhung cha đã chết, tất cả trờ ngại cũng không có, chỉ cần Tây Lương vương chịu tiệp nhận quân Hà Bắc, ta và chàng đi xa tha hương thi có thể thế nào? Ta rất xin lỗi Khương Tướng quân, đã làm cho người thương tâm, nhung Khương Tướng quân không đi.

chúng ta sẽ không thể hàng”.

“Cho nên nàng tình nguyện chịu hắn hiểu lầm?”

Đậu Hồng Tuyển thờ dài, “Thiệp còn lựa chọn nào khác không?”

La Sĩ Tín nói: “Đã như vậy, nghĩ nhiều cũng vô dụng.

Hồng Tuyển, ta vẫn cảm thấy, nàng lưu lại kế mẫu cùng Tào Đán là họa hại!”

Đậu Hồng Tuyển trầm mặc thật lâu, “Thiệp không thể hạ thủ”.

La Sĩ Tín không có khuyên nữa, dù sao cũng là đi con đường khác nhau, muốn giết kế mẫu cùng cữu cữu, cái này đối với người khác mà thấy, cũng là chuyện kinh thế hài tục.

Nhớ tới một chuyện, La Sĩ Tín nói: “Hồng tuyến, quàn Lý Đường nếu như theo Tín Đô đánh vào, Lưu tướng quân tại Đà Thủy nhất định hai mặt thụ địch”.

Đậu Hồng Tuyển bất đắc dĩ nói: “Trước mắt quân Hà Bắc tổn binh hao tướng, sớm không bằng trước.

Binh lực còn lại, tạm thòi chi có thể ờ Đà Thủy kháng cự, lại không thể chia ra kháng cự”.

“Không biết Lưu tướng quân có thể chống đỡ hay không? Khỏng bằng ta đi giúp tay?” La SĩTínnói: “QuânTây Lương chưa chắc đã có thểđếnviện binh”.

Đậu Hồng Tuyển khẽ cau mày lại, “Chàng nói Tiêu Bố Y sẽ khỏng giúp chúng ta?”

La Sĩ Tín thật lâu mới nói: “Hắn là loại người này.

chỉ cầu lớn nhất ích lợi, mà thà rằng tổn thất một nhóm người.

Theo hắn mấy lần đối kháng Hà Bắc.

bò mặc Trường Nhạc vương đi công dân chúng các quận huyện có thể thấy được, hắn so với chúng ta biết đạo ứng biến hơn, cũng thông minh hơn rất nhiều”.

Đậu Hồng Tuyến nhịn không được run rẩy, “Cho nên hắn sẽ trơ mắt xem ra chúng ta đi chịu chết? Ngưai cho rằng Tống ChínhBổn không cách nào thuvết phục hắn xuất binh?”

La Sĩ Tín nắm chặt nắm tay.

trong mắt có thắm thiết bi ai, “Bời vì họ là dao thớt, ta là tÌLỊt cá.

hắn làm như thế nào, căn bản sẽ không bởi vi chúng ta”.

Đậu Hồng Tuyến mới có hy vọng, thoáng quà lại rơi vào trong tuyệt vọng, toàn thân lạnh như băng, nàng mới phát hiện, thi ra chính mình một mực suy nghĩ rất khờ dại.

“Khương Dương đà đi, ta đi Đà Thủy tiợ giúp Lưu tướng quân.

Như vậy mà nói, Đông Đô có thể tiệp nhận quân Hà Bắc” La Sĩ Tín chậm rãi đứng lẻn.

“Hồng Tuyến, rất nhiều chuyện chúng ta cũng không có cách nào, ta hiện tại chuyện duy nhất có thể làm.

chính là cùng Lưu tướng quân sóng vai kháng địch, tận một phần khí lực.

Chuyện còn lại.

chỉ có thể dựa vào nàng.

Nàng cũng biết, ta đối với chuyện đầu hàng cũng không có bao nhiêu khả năng”.

Hắn muốn đi về phía cừa phòng.

Đậu Hồng Tuyến lại xông đến.

nhào vào trong lòng ngực của hắn, bi thưong nói: “Sĩ Tín, chàng còn có thiếp!”

La Sĩ Tín cố gượng ra nụ cười, “Hồng Tuyến, ta biết! Ta nói chỉ là tình huống xấu nhất, có lẽ bời vì ta vốn chính là một người bi quan.

Sau khi dàn xếp tốt quân Hà Bắc.

chúng ta...!cùng đi thảo nguyên?”

Đậu Hồng Tuyến tâm loạn như ma, gật đầu nói:“Hảo, chàng bảo trọng, chờ tin tức cùa thiếp”.

La Sĩ Tín ngóng nhìn Đậu Hồng Tuyển, giống như là muốn đem cô gái trong lòng hắn, ghi tạc vào trong xương cốt

“Nàng cũng bảo trọng, Tào Đán, Đậu thị tuy không có võ, nhưng chỉ sợ chó gấp cũng nhảy tường.

Ta vẫn cảm thấy bọn họ sẽ không đơn giản như vậy mà buông tha..Tự giễu cười cười, La Sĩ Tín nói: “Nàng quá nùa lại cho ta có lòng nghi ngờ”.

Đậu Hồng Tuyển hai mắt rưng rưng, liên tục lắc đầu.

“Không có, chàng là suy nghĩ nhiều, là thiệp trước kia không hiểu chàng! Sĩ Tín.

chàng yên tâm, bên cạnh thiếp còn có Nương từ quân, đối phó bọn họ không là vắn đề”.

La Sĩ Tín nhìn qua cừa sổ, nhìn về phía mưa tí tách, đập vào khung cùa sổ cô tịc, suy nghĩ thật lâu, “Lý Huyền Bá sẽ không để ý tới những nhân vật nhỗ như chúng ta, thậm chí có thể cũng không ờ tại Hà Bắc.

Nàng cẩn thận ứng đối, hẳn là không ngại.

Hồng Tuyến...!chúng ta rất nharih sẽ gặp mặt, có đúng không?”

Đậu Hồng Tuyến liên tục gật đầu, La Sĩ Tín chậm rãi đẩy cùa ra, đi vào trong mưa.

Đậu Hồng Tuyển kinh ngạc một lát, cấp tốc lao ra cùa phòng, chỉ thấy...!đèm đen như mực.

mưa thê lương.

Gió thổi qua, mưa đã như hạt đậu rắc xuống.

Đậu Hồng Tuyến chỉ muốn hò một câu, “Sĩ Tín, chúng ta cùng đi.

mặc kệ tất cả, lập tức đi!”

Nhưng lời nói đến bên miệng, lại nghẹn ngào khó nói...!

Gió mạrih, mưa to.

Tống Chírih Bổn, Cao Thạch Khai cùng Liêu Phong ba người đã rời Nhạc Thọ, nhằm hướng nam đã đi được hợn mười dặm.

Địa thế gập ghềnh, lôi điện xẹt qua, ba người mặc dù đều là nóng lòng chạy đi.

nhung thấy được sắm sét đánh xuống, khắp nơi chợt sáng chợt tối, trong lòng cũng kinh hãi.

Trời không được tốt, Tống chính Bổn chỉ có thể trong lòng than thở.

Mưa đổ ập xuống, trên người tuy có áo tơi.

nhưng cả người vẫn ướt đẫm rùng mình, trong lúc nhất thời có chút do dự.

Liêu Phong nói: “Chúng ta mặc dù gấp, nhưng ông tròi đui mù, cứ tiệp tục như vậy, chúng ta miễn cường chịu đựng được, chỉ sợ Tống đại nhân chịu không được đến Lê Dương”.

Cao Thạch Khai là hán từ trầm ổn, lúc này mới tỉrih ngộ nói: “Vậy chỉ có cách tránh mưa rồi nói sau”.

Tống Chírih Bổn bất đắc dĩ, nhìn quanh mọi nơi, trông thấy xa xa bên đường có tòa miếu đổ nát, lâu năm thiểu tu sùa, đà sớm rách tả toi, như nhung miễn cường đụt mưa cũng được, hô lên một tiếng, ba người phi tới đó.

Giữa không trung lại là một đạo sét đánh xuống, xé rách màn đèm lạnh lẽo, chiếu lên khuôn mặt ba người, xanh lờ mờ có chút làm cho người ta sợ hãi...!

Truyện Chữ Hay