Hai quân giao chiến, hư hư thực thực.
Lý Đạo Tông dẫn đại quân qua Bạch Câu, tới gần Đại Lục Trạch, thoạt nhìn đà biết Tiêu Bố Y chiếm trước Đại Lục Trạch, bày ra tư thể cùng với Tiêu Bố Y chính diện quyết đấu.
Nhưng mà Tẳn Thúc Bảo cũng không vội xuất binh đối trận, phát hiện đối thù hành quân khác thường, lập tức dùng nghi binh đối phó nghi binh.
Thật ra trong lòng của hắn đà có định luận, vì cầu ổn thỏa, vẫn trưng cầu ý kiến của Tiêu Bố Y.
Tiêu Bố Y nghe Tẳn Thúc Bảo hòi thăm, trả lòi: “Lý Đường đương nhiên cũng có thể biết được tin tức chúng ta đi đến noi đây, nếu là kế nghi binh, quá nừa cũng sẽ không lập tức cùng chúng ta quyết đấu.
đương cầu sau khi tiêu diệt quàn Hà Bắc.
thừa thắng đến công bồn vương”.
“Nếu là kế nghi binh, quá nừa sẽ có mục đích khác” Tẳn Thúc Bảo nói.
Tiêu Bố Y nói: “Thám từ Tín Đô đã có tin tức truyền về chưa?”
“Tạm thòi chưa có” Tẳn Thúc Bão trầm ngâm nói: “Chẳng lẽ Tây Lương vương cho rằng, bọn họ dùng kế nghi binh giữ chân binh lực chúng ta, chính là muốn yểm hộ đại quân lén nhập Tín Đô, công vào sau lưng quân Hà Bắc?”
“Thật có khả năng này” Tiêu Bố Y nói: “Cho nên còn phải đợi Tín Đô sau khi có tin tức trờ về, mới ra quyết định tiếp”.
“Chúng ta không bằng phái một đội birih mã bóp chăt yếu đạo Tín Đô? Chống cự quân Lý Đường đánh lén?” Tần Thúc Bảo cười nói: “Tây Lương vương người thà Khương Dương trở về, không phải là muốn lợi dụng một phần lực lượng cuối cùng của hắn sao?”
“Khương Dương sao? Loại tính cách này cũng có thể làm được một số chuyện” Tiêu Bố
Y lãnh mỉm cười nói: “Giết hắn cũng không có tác dụng gì.
không bằng để cho hắn và những người kia liều ngươi chết ta sống là được.
Nhưng mà hiện tại muốn quay đằu đi ngăn đón chỉ sợ không kịp.đường đến Tín Đô khá nhiều, chúng ta không biết kế hoạch hành quân cụ thể của bọn họ, trong lúc nhất thời không cách nào bố trí chặt chẽ chụ đáo.
Nhưng mà bọn họ chận đường lui của quân Hà Bắc, chúng ta làm sao mà cho bọn họ đường lui? Bọ ngựa bắt ve, hoàng tước ờ phía sau.
để cho bọn họ cũng nếm thừtư vị bị đánh lén?”
Tẳn Thúc Bảo cười nói: “Ý kiến hay.
Đã không thể đón đầu một kích.
Đương nhiên ra vẻ không biết.
Cho hắn một kích ngoải ý muốn.
Nhưng mà cái này cũng cằn minh tu sạn đạo.
ám độ trần thương, phải bày trò cho tốt.
Làm cho bọn họ cảm thấy chúng ta bị lừa cũng không phải là chuyện dễ dàng”.
Tiêu Bố Y mỉm cười nói: “Bổn vương muốn đích thân xuát mà đi đánh Lý Đạo Tông.
Cái này là cho mười phẳn mặt mũi.
Để xem hắn tin hay không tin!”
Tẳn Thúc Bảo nói: “Nhưng nếu là Lý Đường quả thực xuất binh Tín Đô.
Ai tới lĩnh quân đánh đường lui cùa hắn là tốt ụhất?”
“Miêu Hải Triều đũng mãnh, nhưng không đù cẩn thận; Hám Lăng tuổi còn trẻ.
kinh nghiệm có chút không đủ; Từ Thiệu An làm việc quy củ, lành binh không kém.
nhung lại khuyết thiếu năng lực ứng biến.
Những người này làm Thiên tướng, thống lình ngàn người, có thể đảm nhiệm một góc.
nhưng mà không thể nắm toàn bộ đại cuộc, sẵn sàng biến đổi.
Cũng là tiếc nuối” Tiêu Bổ Y tiếc nuối nói: “Thật ra Đỗ Phục Uy có dũng có mưu, có thể đảm nhiệm.
Nhưng hắn ý chí tinh thẳn sa sút.
Ta mấy lần cổ vũ, vẫn khó có thể tỉnh lại.
Nhưng tướng lành của quân Giang Hoài đều không đủ để gánh vách trách nhiệm lớn”.
“Đám người Thư Triển Uy, Quản Xuất Trằn đà đến Thanh Hà, tiến quân Cao Kê Bạc.
Bằng không hai tướng này chinh chiến nhiều năm, có thể gánh vác trách nhiệm” Đột nhiên trước mắt sáng ngời, Tẳn Thúc Bảo nói: “Tây Lương vương.
Trình Tướng quân chỉ sợ rất nharih sẽ đến đây?”
Tiêu Bố Y giật mình, “Không sai, Trìrih Giảo Kim nếu đến, việc khó xừ cùa chúng ta có thể giải quyết dễ dàng”.
Thì ra Trình Giảo Kim một mực đến Sơn Đông chiêu an, sớm gần kết thúc, Tiêu Bố Y thấy đại tài tiểu dụng, đà chiêu hắn đến Hà Bắc, tính thời gian, cũng kém không bao nhiêu.
Tiêu Bố Y kế sách đã định, đột nhiên nói: “Lý Đường khỏng thể khinh thị.
Tẳn Tướng quân, ngươi cho thám từ dò xét kỹ càng lộ tuyển cùng binh lực Lý Đường ờ Tín Đô.
không được chậm trẻ Trình Tướng quân nếu như đến, mới có thể chế định thù đoạn đả kích”.
“Tây Lương vương chinh chiến nhiều năm, vẫn luôn cẩn thận” Tẳn Thúc Bảo khen nói.
Tiêu Bố Y cười khổ nói: “Người chinh chiến lâu ngày chỉ sợ đều có tật xấu này, bời vì quá nhiều tử vong khiến cho hắn cũng khó tránh khỗi trong lòng tồn tại sợ hài.
Thật ra chúng ta chinh chiến những năm gần đây, ngoại trừ Lý Mật, Đậu Kiến Đức khí thế hung hàn ra, birih lực còn lại cũng không quá mạnh.
Những người kia so với Lũng Hữu Tiết Cử, Mã Ắp Lưu Vũ Chu.
thật ra đều kém không ít”.
Tần Thúc Bão bội phục nói: “Tây Lương vương quả nhiên là Tây Lương vương”.
“Ngươi sợ ta bị thắng lọi làm cho hôn mê ý nghĩ?” Tiêu Bố Y cười hòi.
“Thật có điểm sợ hãi” Tẳn Thúc Bảo ngược lại thẳng thắn, nghiêm mặt nói: “Danh tướng từ Đại Tùy Trương tướng quân, Dương Thái Phó đến Vương Thế Sung, đối với đạo phi ít khi bị bại, thường thường còn có thể lấy ít thắng nhiều, trừ lùih quân sắc bén ra, ta cảm thấy được một nguyên nhân càng chủ yếu là, địch thù đa phần đều là một đám ô hợp”.
Tiêu Bố Y gật đầu nói: “Ngươi nói không sai.
những quân đội tổ chức từ nòng dân này, khuyết thiái thao luyện, quân bị cùng điều hành thống nhất, rất khó hình thành lực lượng chân chính có uy hiếp”.
Tằn Thúc Bảo đồng ý nói: “Nhưng trải qua những năm này chém giết, nông dân quản thực lực cũng đã có chỗ đề caọ, ỳô luận trận hình, trang bị hay nhàn vật lùih quân, rất nhiều vốn là Tùy thần, điểm ấy có thể thấy được từ Lý Mật, Đậu Kiến Đức.
Hai người cũng biết điểm yếu cùa mình, lúc này mới trọng dụng Tùy thằn.
Nông dân quân có chuyển biến mang tính căn bản, có thể nói là từ Lý Mật đến Đậu Kiến Đức.
quân Hà Bắc phát triển có thể nói là đà đến tình trạng đình phong.
Nhưng bọn hắn hiển nhiên còn có khuyết điềm thặt lớn.
tằm mắt bọn họ thiển cận, tiểu phú đà an, không muốn phát triển.
Cái này làm cho bọn họ đo do dự dự, tiến thoái lường nan, rốt cục bò qua cơ hội tốt nhất”.
Tiêu Bổ Y thờ dài, “Ngươi nói không sai, phiệt môn cùng lợp người quê mùa màu thuần thâm căn cố đế, sao có thể một sớm một chiều giải quyết? Rất nhiều Tùy thằn cho dù bất đắc dì dựa vào, thật ra nhiều khi chỉ là để quan sát.
Sóng cồn đào cát, không phải do người thở dốc.
Nếu như cho Lý Mật một đoạn thòi gian phát triển, nếu như hắn không cấp tiến như vậy, nói không chừng còn có làm được nhiều thứ”.
“Nhưng quân Tiết gia cùng quân Lưu gia khác nhau” Tẳn Thúc Bảo khỏng muốn nói
nhiều về Lý Mật.
“Quân Tiết gia dùng mà lực xưng hùng, tác chiến có tố chất, biên thuỳ bào cát mang đến cho bọn họ sức chiến đấu cực mạnh.
Điểm ưu thế ấy Lưu Vũ Chu cũng rất rõ ràng, bởi vi bọn họ vận đụng binh lực, đại bộ phận chính là Tùy binh, hơn nữa là Tùy binh vẫn luôn tác chiến”.
“Trước mắt ta mặc dù địa bàn rộng lớn, binh lực nhiều, hơn nữa nam chinh bắc chiến, nhưng quân Lý Đường nếu bàn về sức chiến đấu, cũng không thua kém so với chúng ta.
Bời vì sức chiến đấu chính yếu nhất cùa chúng ta, vẫn là phủ binh Tùy triều! Những nông dân quân kia, đánh nhỗ nháo nhò còn có th nhưng muốn huấn luyện thành binh sì thiết huyết, tuyệt không phải chuyện dễ.
Huống chi huyền giáp thiên binh cộng thèm thiết kỵ Đột Quyết, cũng chưa chắc đà kháng không được hắc giáp thiết kỵ của ta” Tiêu Bố Y nói: “Cho nên...!từ giờ trò đi, chúng ta không thể khinh thường, mà phải quyết đấu ngay từ đầu!”
Tẳn Thúc Bảo lộ ra vẻ kích động, “Tốt, nói rất hay!”
Mặt hắn vừa có biểu hiện, đã nhịn không được nắm chặt nắm tay, Tiêu Bố Y xem thấy trong mắt.
khổ sờ tại trong lòng, đột nhiên nói: “Người chờ một chút, ta đi rồi sẽ trở lại ngay”.
Tần Thúc Bảo có chút kirihngạc, không biết Tiêu Bố Y muốn làm cái gi.
Tiêu Bố Y chừng một chén trà nhỏ sau đà quay lại, trong tay cầm một cái hộp gấm.
sau khi mờ ra, trong hộp gấm có cây lão sơn sâm.
“Tây Lương vương, đây là?” Tần Thúc Bảo khó hiểu hòi.
Tiêu Bố Y cười nói: “Hiện tại Đông Đô giàu có, các quốc gia triều bái, các thứ kỳ lạ quý hiếm cổ quái quả thực không ít.
Nhưng mà thứ này, lại trong nội cung vốn đã có, năm đó tiên đế chinh phạt Cao Lệ, Cao Lệ đầu hàng, dâng biểu xung thằn, cũng tiến hiến khỏng ít lào sơn sâm.
Ta lần này đến Lê Dương, đà mang theo cho ngươi một cây, chỉ hy vọng có thể có chút tác dụng”.
Tần Thúc Bảo nói: “Tây Lương vương, người sự vụ bận rộn nhưthế..
“Chỉ là nhắc tay mà thôi” Tiêu Bố Y cười nói: “Trong nội cung rất nhiều, nếu có thể dốc hết sơn sâm trong nội cung cho ngươi khỏe, ta cũng cam tâm tinh nguyện”.
Tằn Thúc Bảo cảm thấy cảm kích, thật lâu không nói gi.
Hai người đợi chừng một canh giờ, có thám từ quav lại nói: “Khởi bẩm Tây Lương vương, Tần Tướng quân, quân ta vừa ra, đại quân Lý Đạo Tông lui bước, hôm nay đà ờ ngoài sáu mưoi dặm”.
Tẳn Thúc Bảo gật đầu nói: “Dò xét nữa, lệnh cho Lý Văn Tương.
Thường Hà, Từ Thiệu An lại dựa vào kế tiến mười dặm, xem động tĩnh của đối thủ”.
Truyền lệnh binh theo lời lui ra, Tân Thúc Bảo nói: “Lý Đạo Tông còn khỏng muốn cùng chúng ta đối cứng.
Nếu luân phiên lúi bước, chỉ sợ là dụ địch xàm nhập”.
Tiêu Bố Y gật đầu, lạrih lùng nói: “Không nóng nảy, ta sẽ để cho hắn nhìn thấy hậu quả trâi vào bổn vương.
Mấy vạn đại quân của Lý Đạo Tông, mỗi ngày ăn không nên thiếu, lương thảo cùa bọn họ ở nơi nào?”
Tằn Thúc Bảo nói: “Trước mắt dò xét được ở ngoài trăm dặm thành Triệu Quận có trọng binh gác, muốn đánh lén thiêu lương thảo của hắn cũng không dễ dàng.
Lằn này bọn họ dùng là kế dụ địch xâm nhập, cứ lui như thế, chỉ sợ muốn tại Bạch Câu cùng chúng ta chiến một trận.
Bọn họ nếu như cậy vào địa thế, lại đem chúng ta kéo ra khỏi Đại Lục trạch, tình thế đối với chúng ta sẽ bất lọi”.
Tiêu Bố Y lâm vào trong trầm ngâm thật lâu.
nhìn sang trên bàn.
Tẳn Thúc Bảo cũng nhíu mày không nói, hiểu rằng trận chiến này muốn tốc thắng cũng không dễ dàng.
Quân Lý Đường kỷ luật nghiêm minh, từ việc nhanh chóng lui binh cũng có thể thấy được.
“Trước mắt quân Lý Đường còn không có sơ hở gì” Tẳn Thúc Bảo cần thận nói: “Như dựa vào cái nhìn cùa mạt tướng, đương cầu ngồi đợi mà đối kháng, dựa theo kế hoạch sớm định ra mà làm việc”.
Tiêu Bố Y xoa nhẹ huyệt Thái Dương, lầm bầm nói: “Quả thực khỏng có bất kỳ sơ hở nào sao?”
Trong khi Tiêu Bố Y, Tẳn Thúc Bão đau đầu tìm kế sách đối địch, Lý Uyên cũng cau mày, trên trán gân xanh nổi lên như những con giun nhảy lên.
Trong khi Tiêu Bố Y đang tìm chỗ sơ hờ cùa quân Lý Đường, hắn cũng đang tìm chỗ thiểu hụt của Đông Đô.
Mặc dù ờ trong mắt Tiêu Bố Y, chỗ dựa của Lý Uyên là thế lực cựu phiệt, hắn tảo trừ phần lớn đều là nông dân quân, cho tới bây giờ hai người có thể nói là lực lượng ngang nhau, nhưng Lý Uyên cũng không cho là minh có ưu thế gi.
Thậm chí Lý Uyên cảm thấy, hắn một mực ở vào hoàn cảnh xấu.
Ai binh tất thắng, Lý Uyên một mực bão trì tư thế thấp, nhưng càng bi ai phát hiện, muốn nuốt địa bàn cùa Tiêu Bổ Y, so với hắn đánh bại Tiết Cừ cùng Lưu Vũ Chu cộng lại còn muốn khó gấp trăm lẳn!
Hai người đều khổ nào.
không nghĩ ra cách.
Nhưng Đông Đô hiện tại, xác thực quân dân đồng lòng, loại lực lượng này rất đáng sợ, làm cho người ta khó có thể tìm khe hờ mà vào.
Nhiều khi, đối thù bại lui cũng không phải là thực lực khỏng đủ.
mà là bẽn trong bắt đầu bất hòa, lúc này mới làm cho hao tồn nghiêm trọng, để cho kẻ địch bèn ngoài nhân cơ hội mà vào.
Nhưng Đông Đô ảnh hường của cựu phiệt đà rất yểu ớt.
tân quý.
thưcmg nhân, hàn môn hầu như đều là bời vì sách lược cùa Tiêu Bố Y mà đắc lợi.
bọn họ thật sự không có lý do phản bội Đông Đô.
Lấy tay dùng sức xoa bóp huyệt Thái Dương.
Lý Uyên ánh mắt dời khỏi phần quân văn cuối cùng, thần sắc không vui.
Hắn xuất ra ba lộ đại quân, tình thế mặc dù không ra ngoài hắn dự kiến, nhung vẫn khiến trong lòng của hắn có cảm giác khó chịu.
Lý Kiến Thành, Khuất Đột Thông dẫn đại quân ra Đồng Quan, ban đầu tin tức coi như không tệ.
Bời vì bọn họ chẳng những thu hồi Thường Bình Thương, còn một hơi nhẳm hướng đông tiến hơn ba trăm dặm.
Nhưng Thường Bình Thương đã bị đốt cháy, lương thực trong ba trăm dặm địa vực này, cũng bị quân Đông Đô có thể thu thi thu.
có thể cắt thi cắt, lương thực thu hoạch không được, quân Đông Đô quân thà rằng một mồi lừa thiêu hủy.
Lý Uyên trông cậy vào mùa thu đoạt lương, sách lược lấy chiến nuôi chiến, cũng không có thành công.
Từ Thể Tích...!Lý Uyên khi nhớ tới ba chữ kia, hận không thể bóp chết hắn.
Người này tọa trấn Đông Đô, bày mưu nghĩ kế, có thể trong thời gian ngắn phá hòng kế hoạch của hắn, thật sự phi thường xào trá.
Lý Uyên đã sớm hiều rẳng.
Từ Thế Tích khi hắn vận binh Đồng Quan, đã bắt đầu rồi sử dụng sách lược vườn không nhà trống.
Lý Uyên tuy rất nhanh, nhưng Từ Thế Tích còn nhanh hơn! Tuy biết Từ Thế Tích không kém.
nhung Từ Thể Tích làm quyết đoán như thế.
cũng khiến cho Lý Uyên có điềm ra ngoài ý định.
Dân chúng lại đang thu hoạch mùa thu, bị đả kích đau đớn thê thảm, nhưng dân chúng cũng không oán hận Đông Đô.
mà chỉ thống hận Lý Đường xâm lấn.
Không khí ở nơi này, khác với Hà Đông Quan Trang, quân Lý Đường không được loại nhiệt liệt ủng hộ tại Hà Đông.
Lý Kiến Thành rõ ràng điểm ấy, nhưng vẫn lấy ra bài bản trấn an Quan Trang, thậm chí còn bố thí chút lương thực để lấy hảo cảm của dân chúng, nhưng loại sách lược này, hiệu quả không tốt.
Lý Kiến Thành đông tiến ba tiăm dặm, mài cho đến tây Hào Sơn lúc này mới an doanh hạ trại.
Lý Kiến Thành mọi cách khiêu chiến, nhưng Trương Trán Chu vẫn chỉ phòng thủ mà không chiến.
Từ Giản, Hùng Tai, Cốc Thủy, Lạc Thủy, Giản Thủy cùng đội quân thép Tây Lương giao thoa với nhau, tạo thành lá chắn vô cùng tốt phía tây Đông Đô.
Lý Kiến Thành không thể công phá.
Dương Quảng năm đó ở Lạc Dương lập thù đô, có thể nói là ánh mắt sâu xa.
Đông Đô có lẽ so với Quan Trang hoi kém.
nhưng mà bốn phía đều có sự che chắn rất tốt, lúc trước Dương Quảng là vi phòng phản loạn, cân đối Trang Nguyên, có thể nẳm mơ cũng không có nghĩ đến, hùng đồ đại kế của mình lúc trước, một ngày kia sẽ dùng ở trẽn người chưởng ki biểu đệ Lý Uyên!
Trương Trắn Chu lão luyện, thêm vào Trương Công cẳn nhiều mưu.
Đan Hùng Tín dũng mành, Quách Hiếu Khác sắc bén, bốn tướng đồng lòng, đem tây Đông Đô thủ mưa gió không thấu, chật như nêm cối.
Nếu như nói Đồng Quan là lá chắc tuyệt hão cho Quan Trung, tự nhiên còn hơn nhân công.
Còn phòng thù ờ đây lại như thùng sắt đại trận, mọi người đồng lòng, không nhượng Đồng Quan.
Lý Kiến Thành công lâu không được, rất nhanh chuyển đến giằng co, sau đó phân binh xuôi nam, ý đồ nhiễu ánh mắt đối thù, lại tìm ke hở mà vào.
Không ngờ Trương Trấn Chu sớm tính, đến điểm ấy, Trương Công cần mấy lần xuất binh, đoạn đường lui Lý Đường, khiến cho Lý Kiến Thành không cách nào xuôi nám, cũng không thể xuôi nam.
Bởi vì Quan Trung những năm gần đây này, mặc dù bảo tồn thực lực.
nhưng dù sao ba đường xuất binh, đà là cực hạn của Quan Trang, nếu như lại phân một đường xâm nhập phía nam, tiêu hao đó là khó có thể tưởng tượng.
Lý Uyên trước mắt đương nhiên còn có thể thùa nhặn được, nhưng mà hắn cũng đã chuẩn bị đárih bá năm, năm năm thậm chí cả đời.
Thà rằng chờ, cũng không thề gấp.
đây là một bí quyết thành công cùa Lý Uyên.
Đồng Quan bất lọi, Hà Đông cũng như thể.
từ lúc Đậu Kiến Đức xâm lấn, Tiêu Bố Y đà tăng mạnh phòng thủ hai quận Trường Bình, Hà Nội.
Hôm nay càng phái Bùi Hành Quảng.
Sừ Đại Nại hai người hiệp trợ trấn thủ.
Đông Đô cách Hoàng Hà tùy thời tiếp ứng.
Lý Thằn Thông không thể hạ.
Nếu như nói noi có thể làm cho Lý Uyên hoi cảm thấy vui mừng, khỏng thể nghi ngờ chính là Hà Bắc.
Lý Thế Dân không phụ kỳ vọng, đã cưỡng chiếm u Châu, Lý Hiếu Cơ, Lý Đạo Tông lĩnh quân thành thạo, đà liên tục lấy bốn quận.
Nhưng mà Lý Uyên cũng biết, mọi thứ chỉ là nước tiên tạm thời, đem nước tiên hóa thành thắng thế còn phải một đoạn thời gian gian khổ nữa.
thậm chí nước tiên này có khả năng một lần nữa mất đi.
Tình thế Hà Bắc.
thật ra cũng không ra ngoài dự kiến cùa Lý Uyên.
Nếu biết không thể được, Lý Uyên làm sao àm phái Lý Thế Dân xuất binh?
Nhưng...!
Lý Uyên nghĩ tới đây.
sắc mặt càng trầm, mày cau lại.
Ai cũng nhìn ra trong lòng của hắn không vui, nhung hắn khỏng vui vì cái gì.
khỏng có ai có thể đù đoán được.
Thiên uy khó dò, người chỉ cần đến vị trí cùa Lý Uyên, đà sớm vứt bỏ tất cả ảo tường khờ dại, có chỉ là làm thế nào vững chắc núi sông, làm thế nào binh định phản loạn.
Cung nhân nhìn thấy vậy, nơm nợp lo sợ tiến lên, “Khởi bẩm Thánh Thượng.
Tề vương cầu kiến”.
Lý Uyên trẵm tư bị cắt đứt, mới muốn phát giận, khi nghe được hai chữ T ề vương, thì nhíu mày, “Bảo hắn tiến vào đi”.
Lý Nguyên Cát khi tiến đến, hết sức cẩn thận, thấy Lý Uyên nhìn qua thì bước nhanh qua quỳ xuống nói: “Hài nhi khấu kiến phụ hoàng”.
Lý Uyên thấy hắn nhu thuận, rốt cuộc xuất hiện nụ cười nói: “Nguyên Cát.
không cần đa lễ, đứng lên đi”.
Lý Nguyên Cát đóng lên, từ trong lòng móc ra một cái hộp gấm đưa cho Lý Uyên, cười bồi nói: “Phụ hoàng, ngươi ngày đêm vất vả, đây là Hạnh Lảm Đường kinh thành bí chế hổ cốt cao, đều nói uống vào tharih xuân vũứi trú, bách chiến...!cái kia rất thằn hiệu”.
Lý Uyên nhíu mày, “Ngươi lại làm gi vậy?”
Lý Nguyên Cát thấy Lý Ưỵên không vui, cuống quít nói: “Hài nhi chỉ thấy phụ hoàng ngày càng vất vả, hận không thể phân ưu, lúc này mới vì phụ hoàng mua thứ này.
Hổ cốt Cao này rất có thẳn hiệu, hại nhi thừ qua, tuyệt không có vẩn đề.
Phụ thản ngày đêm vắt vả, cả ngày cau mày, hài nhi chỉ muốn phụ hoàng vui vẻ chút ít”.
Lý Nguyên Cát nói đến đây, khóe mắt chứa lệ, Lý Uyên nhìn Lý Nguyên Cát hồi lâu, rốt cuộc tiệp nhận hộp gấm.
đặt sang một bên bàn, kéo tay Lý Nguyên Cát, để cho hắn ngồi ờ bên cạnh.
Hiện tại có thể được vinh quang này ngoại trừ trọng thần Bùi Tịch, còn có một đám lào thần ra, cũng chỉ có huynh đệ Lý thị mới có thể cùng Lý Uyên thân cận như thế.
“Nguyên Cát, những ngày này.
con làm rất tốt” Lý Uyên vui mừng nói: “Thật ra chỉ cần con như những ngày này, vi phụ cũng rất là vui mừng rồi”.
Lý Nguyên Cát nhu thuận nói: “Phụ hoàng, hài nhi hiện tại ngẫm lại, trước kia thật rất ngu xuẳn, rất không hiểu chuyện.
Con làm mất thành Thái Nguyên, phụ hoàng cũng khỏng
CÓ trách cứ, như vậy đối với con quả thực đà là rất yêu thương..
Lý Uyên thờ dài nói: “Nguyên Cát, con có thể nghĩ đến điểm này, vi phụ đà an lòng.
Sau này đi gặp mẫu thân của con, cũng không cô phụ nàng trông cậy”.
“Phụ hoàng thân thể khoẻ mạnh, không có việc gì” Lý Nguyên Cát cuống quít nói.
Lý Uyên cười khổ nói: “Người ai không chết? Vi phụ chi cầu sinh thời đánh bại Tiêu Bố Y, giành cho các con đường sống là tốt rồi.
Trước mắt ta cùng Tiêu Bố Y, chỉ có thể sống một, hắn nếu roi vào trong tay ta, thần từ hắn trọng dụng, ta cũng chém giết không còn.
Nhưng ta nếu roi vào tay hắn, chỉ sợ ngay cả phần mộ tổ tiên cũng bị hắn đào lẻn!”
Thấy Lý Nguyên Cát thần sắc khác thường.
Lý Uyên nghĩ tới điều gì hòi: “Nguyên Cát, ngươi tìm vi phụ chắc hẳn có việc?”
Lý Nguyên Cát có chút đò mặt, “Cũng không còn chuyện gi, chỉ là thấy phụ thân vất vả, lúc này mới tới cùng người nói đôi cầu mà thôi.
Con nghe nói...!nghe nói chút lòi đồn đãi.
không biết có nên nói hay không”.
Lý Uyên duỗi thân ra, tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt nói: “Nói đi”.
“Con nghe nói...!nhị ca không có chết?” Lý Nguyên Cát cẩn thận nhìn sắc mặt của Lý Uyên.
Nhị ca trong miệng hắn đương nhiên chính là Lý Huyền Bá, hắn thà rằng đem Lý HuyềnBá xệp thứ hai, cũng không chịu đem Lý Thế Dân gọi là nhị ca.
Lý Uyên thần sắc không thay đổi, chỉ là nhẹ ồ một tiếng, thật lâu mới hỏi, “Loại lòi đồn hoang đường này, con cũng tin sao?”
Lý Nguyên Cát không có được đáp án, có chút thất vọng.
“Nhưng phía Hà Bắc đã truyền ra, đều nói bời vì nhị ca nên mới giết La Nghệ cùng Đậu Kiến Đức, bời vì nhị ca nên mới độc chết Tiết Cừ.
Rất nhiều người nói, công lao cùa Tẳn vương, có một nừa của nhị ca”.
“Hoang đường” Lý Uyên vỗ bàn quát: “Là ai nói như vậy? Ai nói Tiết Cừ là bị độc chết?”
Hắn khóe mắt run rẩy, vô cùng phẫn nộ.
Lý Nguyên Cát lui ra phía sau hai bước, đứt quàng nói: “Mọi người đều nói nhưvậy! Đại ca cũng trong lòng cũng có nghi kị, lúc này mới khiến con tới hòi một chút”.
Lý Uyên thờ ra một hơi, “Kiến Thành cho con tới hội?’/ ,:
Lý Nguyên Cát vội vàng gật đầu, “Tình hình chiến đấu khẩn cấp, đại ca đương nhiên không rảnh quay lại hòi.
Nhưng người đương nhiên cũng đà nghe được lòi đồn ờ Hà Bắc, nhịn không được bán tín bán nghi.
Huynh ấy gởi phong thư cho con..Lấy từ trong lòng ra phong thu đưa cho Lý Uyên nói: “Huynh ấy trong thư dù chưa nói rõ, nhưng con hiều rằng huynh ấy cũng rất muốn biết, lúc này đây đà thay đại ca tới hòi”.
Lý Uyên chậm rãi cầm qua thư.
từ từ đọc qua, nhẹ nhàng đặt lẽn trên bàn.
Lý Nguyên Cát đột nhiên cảm thấy có chút áp lực, đó là áp lực hắn chưa bao giờ cảm giác được, khiến cho hắn bắt đầu có chút hít thở không thông.
Lý Uyên lúc này mới nói: “Thật ra lời đồn này, ta cũng nghe qua.
nhưng ctLỈ cảm thấy buồn cười.
Nghĩ Huyền Bá mất đã lâu, ta đích thân đưa hắn nhập quan, Hà Bắc đánh chết La Nghệ.
Đậu Kiến Đức làm sao có thể là hắn? Là ai trừ La Nghệ.
Đậu Kiến Đức.
lại đem chuyện này an bài lên trên người Huyền Bá, hắn rốt cuộc có đụng ý gì?” Lý Uyên nhíu mày, lầm bẵm nói.
Lý Nguyên Cát thừ hỏi, “Chẳng lẽ là Tiêu Bố Y?”
Lý Uyên trước mắt sáng ngòi, “Nguyên Cát, con nói không sai, ta làm sao mà không nghĩ tới? Tiêu Bố Y quá nừa phái người lẻn vào Lang Sơn, ám toán La Nghệ cùng Đậu Kiến Đưc”.
“Vậy Tiêu Bố Y có chỗ tốt gì?” Lý Nguyên Cát khó hiểu nói.
Lý Uyên thờ dài nói: “Nguyên Cát.
con còn quá mức khờ dại.
nghĩ tới Tiêu Bố Y cho người ngụy trang thành Huyền Bá ám sát Đậu Kiến Đức, cái kế này rò ràng, chính là vu oan giá họa, quân Hà Bắc chi cho là chúng ta ra tay, lúc này mới cùng chúng ta giằng co không buông, Tiêu Bố Y lúc này mới ngư ông đắc lọi, kẻ này xảo trá, thật nghe rợn cà người”.
Lý Nguyên Cát hoàn toàn tỉrih ngộ, “Thi ra là thế, con có thể hồi báo cho đại ca”.
Lý Uyên ánh mắt chợp động.
“Nguyên cát.
không cằn phải gấp, chuyện này, ta sẽ đích thân viết một lá thư cho Kiến Thành”.
Lý Nguyên Cát kinh ngạc nói: “Chuyện nhỏ bực này.
không cần phải phụ hoàng, con còn có thể làm được”.
Lý Uyên suy nghĩ thật lâu mới nói: “Như thế cũng tốt.
Nguyên Cát, vi phụ hơi mệt chút, con cũng trở về nghỉ tạm đi”.
Lý Nguyên Cát ứng tiếng, mới địrih rời đi, đột nhiên lại ngùng bước.
“Phụ hoàng, ta còn có một việc bầm báo”.
Lý Uyên kiên nhẫn hòi, “Chuyện gì?”
“Ta còn nghe được một lời đồn” Lý Nguyên Cát muốn nói lại thỏi.
“Nếu về Huyền Bá...!Cũng không cần nói” Lý Uyên cảm giác thái độ khỏng ổn, giọng điệu hòa hoàn lại, “Ta không muốn để cho âm mưu của Tiêu Bố Y được thực hiện”.
Lý Nguyên Cát do do dự dự nói: “Là tin tức vể Lý Thế Dân” Hắn mặc dù ờ trước mặt Lý Uyên nhu thuận, nhưng hiển nhiên đối với Lý Thế Dân vẫn hận thù, gọi thẳng kv danh.
“Rốt cuộc là cái gi?”
Lý Nguyên Cát nói: “Đêu nói giờ đây Lý Thế Dân công lao so với đại ca cao hơn, cũng có tin tức nói...!phụ hoàng cố ý lập thái từ khác”.
“Nói xằng nói bậý!” Lý Uyên một lần nữa tức giận, “Tin tức này là ai truyền tới? Bắt tới xử tử!”
Lý Nguyên Cát cuống quít nói: “Phụ hoàng bớt giận, con sẽ đi tra ra” Hắn vội vàng hấp tấp đi ra ngoài, đến ngoải cung, khóe miệng lộ ra nụ cười đắc ý, “Lý Thế Dân...!Lần này ngươi còn không chết?”
Lý Uyên không biết tâm tư của Lý Nguyên Cát.
chờ chỉ khi còn một mình, một quyền nện ờ trên bàn, phát tiết ra tức giận áp chế trong lòng.
Dưới ánh nến.
Lý Uyên sắc mặt âm trầm bất định, trên tĩán nổi gân xanh, cắn răng từng chữ nói: “Tốt.
ngươi rất tốt!”