Đặu Kiến Đức đà chết!
Tin tức này giống như tảng đá lớn tiẵm trọng rơi vào trong hồ nước, trong cuộc tạo thành sóng cuộn ngập trời.
Đến khi sóng đã lặng thì dư vị lại tầng tầng ảnh hướng mở ra, cảm nhiễm người phương xa.
Tiêu Bố Y khi biết được tin tức này, thì đang uống rượu.
Khi đó nghe được tiếng chung, hắn có cảm giác tiếng chung này có chút giống chung tang.
Chung lần này vì ai mà vang lên? Trong lòng của hắn đột nhiên nổi lẽn một câu như vậy.
Tiêu Bố Y không phải đang ngồi uống rượu buồn.
Hắn đang ngồi ờ trẽn đại điện ánh vàng rực rỡ, bên tay trái là một đám trọng thẳn, bên tay phải lại là một đám hàng thằn.
Nhưng lời nói của Đạo Tín, đối với hắn xúc động rất lớn.
Cho nên hắn một mực cảnh cáo chính mình, chớ có đạp vào vết xe đổ cùa Văn đế.
Hắn hiện tại không thề loạn, hắn hiện tại muốn cho tất cả mọi người ý thức được chỗ tốt khi quy thuận hắn.
Cho dù muốn đem Vương Thể Sung trước mắt nắm đầu kéo dậy tặng cho hai cái tát một cước đá ra, nhưng hắn vẫn phải tươi cười.
Hắn biết mình không thể làm như vậy.
Chung vang lên.
Quân tình đưa tới!
Quần thần ngừng chén, đưa mắt trông về phía xa, đều có sự bất an.
Chung cũng không dễ dàng vang lên, mỗi lần vang lên, đều đại biểu cho quân tinh cực kỳ quan trọng, nhất định phải đưa cho Tây Lương vương thẩm duyệt.
Những tin tức này, là đám người Từ Thể Tích, Lô Sở không cách nào quyết định.
Lúc này mới nhất định phải để cho Tiêu Bố Y định đoạt.
Tây Lương vương không phải là một người tham luyến từu sắc.
Hắn thậm chí đà tuyên cáo ý chi, mọi việc không quan trọng bằng thiên hạ, mọi việc không quan trọng bằng dàn chúng.
Chi cần đang mang thiên hạ hưng vong, chỉ cần đang mang an nguy của bách tính.
Người đưa tin nhất định phải để cho hắn biết được trước tiên!
Trái lệnh.
Chém!
Lý Mật khi xuất binh, hoàng chung vang lên; Dương Quàng sau khi chết, hoàng chung vang lên; Khi Đậu Kiến Đức xàm lấn, hoàng chung cũng vang lên.
Lần này hoàng chung vang lên là vi lý do gì.
Tiếng chuông còn chưa dứt, một người một hợi chạy lẻn chín mươi chín bậc thềm ngọc, đem thư đà đưa đến trong tay cung nhân.
Cung nhân lại chuyển đến thân vệ bên cạnh.
Thân vệ bước nhanh tiến lên.
đem tướng quân văn đưa tới trước án của Tây Lứơtìg vương.
Lúc này tiếng chuông mới dừng lại!
Lý Uyên bên người trình tự là trước tiên là thân vệ rồi tới cung nhân.
Tiêu B ố Y lại hoàn toàn khác biệt.
Hiện tại bèn cạnh hắn là thân vệ, không ai là không võ công cao cường một lòng trung thành, hơn nữa vô danh!
Tiêu Bố Y chậm rãi mở thưra xem, mặt không đồi sắc, chỉ nói một câu: “Đậu Kiến Đức đã chết”.
Âm tharih truyền khắp đại điện, thậm chí cho dù binh tướng ngoài điện cũng nghe rõ ràng.
Quần thần chắn động, khó có thể tin.
Đậu Kiến Đức vậy mà đã chết?
Cái này cũng không trách quần thẳn kinh ngạc.
Nghĩ tới Đậu Kiến Đức có thể nói là giống như Lý Mật là bá chủ một phương, hơn nữa thời gian đối kháng cùng Tiêu Bố Y so với Lý Mật còn muốn lâu hơn nhiều.
Tuy Tứ Thủy thất bại, Ngưu Khầu vô công mà về.
Nhưng quân Hà Bắc có thể nói căn cơ còn đó.
vốn quần thằn cho rằng muốn tiêu diệt bọn họ.
còn cần chút ít thời gian.
Nhanh nhất là nửa năm, lâu dài đánh mấy năm cũng có khả năng.
Không ngờ Đậu Kiến Đức cứ như vậy mà chết!
Đậu Kiến Đức đã chết.
Quân Hà Bắc xong rồi!
Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.
Vì ai cũng biết, quân Hà Bắc là đại quân của Đậu Kiến Đức Đậu.
Đậu Kiến Đức chính là định hải thằn châm của quân Hà Bắc.
Gốc thần châm này sụp đồ, quân Hà Bắc mặc dù còn có người có thể ước thúc.
Nhưng binh không còn chủ tướng, làm sao còn có thể gây sợ hãi?
Ai cũng muốn biết Đậu Kiến Đức chết như thế nào.
Nhưng Tiêu Bố Y khỏng nói, cũng không người nào dám hỏi.
Tiêu Bố Y rihấp một ngụm rượu xem mấy câu đằng sau quàn văn nhung khỏng có nói ra, lại nhìn qua nói: “Đông quận công.
Người có cái nhìn như thế nào đối với cái chết cùa Đậu Kiến Đức?”
Địch Nhượng từ khi đầu hàng vẫn chính là Đông quận công, tuy chức danh này là hữu danh vô thực, nhưng hắn đà thấy rất đù.
Nếu không có Tiêu Bố Y triệu kiến uống rượu, có thể nói là cùa chính cũng không bước ra.
Hơn nữa ra lệnh cưỡng chế gia nhản cùng người đi theo ít gây chuyện, có thể nhẫn nhịn thì nhẫn nhịn.
Nếu có phạm quy.
hắn quyết khỏng xừ nhẹ.
Nghe được Tiêu Bố Y hòi đến, Địch Nhượng bình ồn trả lời: “Đậu tặc không biết tự lượng sức mình.
Dám cùng Tây Lương vương đối kháng.
Quả thật là đáng chết”.
Tiêu Bố Y có chút hài lòng, cười nói:“Đông quận công.
Thời gian gần đây ờ trong nhà có buồn bực không?”
Địch Nhượng không hiểu ý là gì.
cản thận nói: “Vi thẳn thời gian gần đây ngực thật có chút buồn bực.
Chắc hẳn già rồi, eó lẽ cũng sống không được vài năm”.
Tiêu Bố Y cười nói: ‘ông quận công người quắc thước như thể.
sống lảu trăm tuổi cũng có thể.
Nhưng mà đà buồn bực, vậy không bằng đi ra ngoài giải sầu.
Đông sắp tới.
Đông quận vùng Tế Âm dân chúng mới qua chiến loạn, khó tránh khỏi thiếu quần áo ít lương thực.
Bồn vương muốn mời Đông quận công đi tới trấn an.
Không biết ý của người như thế nào?”
Địch Nhượng cũng đà buông lòng tâm sự.
thẳm nghĩ Tiêu Bố Y đà phái hắn đi ra ngoài.
Tuy là một chuyện cực khổ, nhung cũng đà đem hắn xem như quan viên binh thường, cảm kích nói: “Tây Lương vương coi trọng.
Vi thần sẽ dốc hết toàn lực”.
Tiêu Bổ Y gật gật đầu, nhìn qua Đỗ Phục Uy nói: “Đỗ tồng quản.
Đậu Kiến Đức đà chết.
Người có cái nhìn như thế nào?”
Tây Lương vương mờ tiệc chiêu đãi quần thẳn để khen ngợi.
Mọi người đều cẩn thận, mặc dù Tiêu Bố Y nhìn như thân thiện, nhưng từ xưa đến nay cũng khong biết có bao nhiêu người chết vi lý do phạm thượng.
Nên lúc này đây đồ ăn chì động đũa rượu chỉ dính môi.
Nhưng muốn nói trong điện một người có men say.
dung nhan không chinh tề.
thi đó chính là Đỗ Phục Uy râu ria đầy mặt.
Đỗ Phục Uy sau khi nhập điện, chỉ có uống rượu.
Hắn như thế ngược lại khiến cho mọi người cũng rất yên tâm.
Nghe Tiêu Bố Y hòi tới, Đỗ Phục Uy buông rượu xuống, hồi lâu mới nói: “Hắn sớm muộn cũng chỉ còn đường chết.
Nhưng chết sớm như thể.
cũng làm cho dự
kiến không đến”.
Hắn không hòi nguyên nhân, chỉ nói thật ra suy nghĩ trong lòng.
Tiêu Bố Y thấy hán từ kiện tráng trước kia suy sụp tinh thần như thế, âm thẳm nhíu mày.
hạ giọng nói: “Đỗ tồng quản.
Ngươi đà ở Đông Đô cũng đà một thời gian.
Hôm nay Giang Hoài tinh hình đã hơi giảm.
Mã Thị Lang tận tâm lực.
nhung lại lực không thể quản hết được.
Đỗ Tồng quản biết rõ dân tinh, ta có ý phái Đỗ tổng quản trấn an dân chúng Giang Hoài.
Không biết ý cùa ngươi như thế nào?”
Đỗ Phục Uy đôi mắt rốt cuộc lóe sáng lên.
thật lâu mới nói: “Vi thần sẽ làm hết sức”.
Tiêu Bố Y gật gật đầu, ánh mắt lúc này mới chuyển qua trên người Vương Thế Sung.
Vương Thể Sung đà sớm đôi mắt trông chờ, mới định đáp lời.
Tiêu Bố Y đã nâng chén nói: “Uống rượu!”
Vương Thế Sung thiếu chút nữa bị nghẹn chết, đành phải cúi đầu uống rượu, đem lời muốn nói theo rượu nuốt vào trong bụng.
Tiêu Bố Y sau khi uống rượu xong mới nói: “Không biết Vương đại nhân đối với cái chểt cùa Đậu Kiến Đức có cái nhìn thế nào”.
Vương Thế Sung cuống quít nói: “Tây Lương vương mưu tính quyết thắng ngàn dặm.
Giết địch trong lúc nói cười.
Quả thật..
“Đậu Kiến Đức không phải ta giết” Tiêu Bố Y cắt đứt cái rắm cùa hắn.
Vương Thế Sung hoi kirih ngạc, không nghĩ vỗ mông ngựa lại nhẳm trúng chân ngựa, lại thay đổi chù ý, “Đậu Kiến Đức nghịch thiên làm việc.
Không biết tự lượng sức mình.
Đều có công đạo trừng phạt”.
“Đậu Kiến Đức là Lý Đường ra người giết” Tiêu Bố Y lại nói.
Vương Thế Sung giọt mồ hôi đà xuất hiện.
Hắn am hiểu vỗ mông ngựa, nhìn mặt mà nói chuyện.
Nhưng Tiêu Bố Y này cùng Dương Quảng hoàn toàn khác biệt.
Không có người biết được hắn rốt cuộc nghĩ cái gi.
Hắn biết Tiêu Bố Y một mực quan sát những người đầu hàng.
Loại lời này trả lòi không tốt sẽ khiến cho hắn cho là có phản tâm.
Rắt có khả năng trêu chọc họa sát thân.
Lý Đường đương nhiên không phải công đạo.
Hắn phải nghĩ biện phép đền bù.
trong lòng linh cơ khẽ động.
Vương Thế Sung nói: “Đẻ cho bọn họ chó cắn chó một miệng lông, chúng ta xem náo nhiệt là được rồi”.
Tiêu Bố Y cười cười, rốt cuộc chuyển hướng cái đề tài, “Vương đại nhân thời gian gần đây ờ trong nhà có buồn bực không?”
Vương Thế Sung biết tÌLÒi gian đến Đông Đô còn ít, căn bản còn chưa muốn đi ra ngoài, liền cười nói: “Đông Đô phồn hoa, vi thần chi hy vọng có một đứa con có thể ờ lại nơi này, chi là tiểu nữ cũng có buồn bực, hy vọng khi rảnh có thể lại múa một khúc cho Tây Lương vương”.
Tiêu Bố Y cười ha hả, cũng không trà lời, chi nói: “Ta say rồi.
Các ngươi đều nghi ngơi đi thôi”.
Hai mắt hắn sáng ngời, chi có hàn quang, không có men say.
Say rượu hiền nhiên chỉ là lấy cớ.
Quần thẳn cáo từ lui ra, Tiêu Bố Y quay lại vương phủ.
sớm có đám người Từ Thế Tích, Ngụy Chinh, Lô lão Tam chờ ở đó.
Tiêu Bố Y câu đầu tiên đã hòi: “Người đâu.
Ta muốn chính miệng hỏi thoáng cái”.
Lô lão Tam phân phó xuống dưới, một người đi tới, tướng mạo tầm thường, toàn thân thương tích.
Tiêu Bố Y hòi: “Ngươi nói tận mắt chứng kiến Lý Huyền Bá giết Đậu Kiến Đức?”
Người nọ gật đầu nói: “Tiểu nhân không dám nói dối”.
“Ngồi xuống đi, trước đem sự việc nói rõ chi tiết ra.
không được bỏ qua bất luận chi tiết nào” Tiêu Bố Y phân phó nói.
Người nọ ngồi xuống, đã đem một trận chiến kinh thiên của Bùi Cù, Đậu Kiến Đức.
La Nghệ, Lý Huyền Bá nói rõ một lần.
Hắn nói cẩn thận giống như tự thân chứng kiến.
Đám người Từ Thế Tích cũng không có kinh ngạc.
Bời vì người này gọi là Trương Quân Lập, cũng là một trong từ sĩ cùa Đậu Kiến Đức.
ở trong tử sĩ của Đậu Kiến Đức lúc trước.
Trương Quàn Lập này có thể nói là một người không bắt mắt vô dụng nhất.
Người này vô luận võ công thanh danh uv vọng ở trong hơn hai trăm từ sĩ, đều xệp ở chót nhất.
Nhưng Tiêu Bố Y lại lựa chọn hắn để thu mua.
Bời vì loại người này dễ dàng thu mua, hơn nữa không để người khác chú ý.
Trương Quân Lập bản lãnh khác thi không có, nhung bản lành giữ mạng thì lại là nhất lưu.
Sau khi một đám từ sĩ mất mạng, hắn vẫn còn sống.
Lúc này đây không cần chiến công, hiện tại đà từ từ tiệp cận bên người Đậu Kiến Đức.
Một trận chiến ờ Dịch Thủy, hắn đã có thể đi theo bên người Đậu Kiến Đức bại lui.
Thật sự là bời vì Đậu Kiến Đức đà hết người có thể dùng.
Nhưng một tĩận chiến ờ đỉnh núi lúc trước.
Quàn Hà Bắc đi theo Đậu Kiến Đức.
ngoại trừ Tề Khâu.
Cao Thạch Khai hai người ra, vốn đà không còn ai sống.
Nhưng mà Trương Quân Lập đà sừ đụng sở trường.
Hắn giả chết!
Hắn trải qua trận chiến cũng rất nhiều, đã biết giả chết như thế nào thì có thể khả năng sống sót nhất.
Kết quả chính là, những dũng sĩ kia nguyên một đám bị mất mạng, mà hắn vẫn còn sống sót.
Nhưng mà vì giả chết, hắn cũng trả giá khỏng ít máu.
Cánh tay bị người giẫm gãy.
hắn lúc ấy rên cũng không có rên một tiếng.
Chờ mọi người rời đi, hắn ra khỏi Lang Sơn, ngựa khỏng dừng vó đi báo tin.
Bời vì hắn hiểu rằng tin tức này tuyệt đối là một tin tức khiếp sợ.
Hơn nữa cũng là tiền vốn để hắn sống yên phận.
Bời vi hắn còn sổng, nên tất cả mọi chuyện đều thấy tận mắt.
Người này trí nhớ lại không tệ, nên đà đem chuyện ở trên núi thuật lại cho mọi người bảy tám phần.
Tiêu Bố Y nghe xong, trầm ngâm hồi lâu.
lúc này mới nói: “Trương Quân Lập.
Ngươi đà lập được công lớn, bổn vương tuyệt không bạc đãi”.
Trương Quân Lập khiêm nhường nói: ‘Tây Lương vương.
Tiểu nhản còn cẩn trờ về không?” Hắn có chút khiệp đảm hòi, thật sự không muốn quay lại nơi chém giết đó.
Mắt thấy quân Hà Bắc quân chắc hẳn cũng đà hỗn loạn, quyền lợi chưa chắc đà có người cằn, bời vì bước kế tiệp chính là nói chuyện cùng Diêm vương.
Châu báu khẳng định có người sẽ đoạt nhưng mà vi những châu báu kia, tính mạng cũng có thể phải đưa ra.
Trương Quân Lập cảm giác đà không biết làm thế nào cho tốt.
Tiêu Bố Y nói: “Ngươi tạm thời ở lại Đông Đô đi.
Lô lão Tam, ban cho năm mươi lượng vàng, sau đó an bài hắn làm Dực vệ”.
Lô lão Tam ứng lệnh, Trưong Quân Lập mừng rỡ quỳ xuống tạ ơn nói: “Tạ ơn Tây Lương vương”.
Phải biết rằng năm mươi lượng vàng nếu sử dụng tiết kiệm, hắn cả đòi cũng dùng không hết.
Tiêu Bố Y thường hậu cho hắn như thế, lại cho hắn làm quan bát phẳm, ở lại Đông Đô.
Thật sự là vượt xa hắn tưởng tượng.
“Ghi nhớ, ba tháng tạm thời không rời khỏi cùa.
Không được tiết lộ thân phận của ngươi.
Hơn nữa, sau này ngươi ở Đông Đô cũng sẽ không là thân phận quân Hà Bắc” Bố Y trầm ngâm nói: “Sau này ta có lẽ có chút ít chuyện còn muốn nhờ ngươi.
Ngươi lui ra trước đi”.
Trương Quân Lập lĩnh mệnh lui ra.
Bố Y tiẵm mặc thật lâu nói: “THế tích.
Ngươi cảm giác Lý Huyền Bá có ý tử gì?”
Từ Thế Tích đã sớm suy nghĩ từ lâu, lập tức nói: “Lý Huyền Bá mỗi lằn ra tay tất có thâm ý.
Hắn từ chỗ tối chuyển tới chỗ sáng, chắc là muốn cùng Tây Lương vương đường đường chính chính chiến một trận.
Ta chỉ sợ Lý Đường đà cảm giác Kiến Đức vô năng chống cự, đơn giản giết Đậu Kiến Đức.
đi trước một bước chiếm u châu Hà Bắc hai nơi”.
Tiêu Bố Y gật gật đầu, “Ngươi nói rất có đạo lý.
Ngụy Ngự sử.
ngươi nghĩ gi?”
Ngụy Chinh nói: “Binh quý thần tốc.
Nếu thật như tướng quản nói.
ta chỉ sợ hiện tại Lý Đường đã từ Thái Nguyên xuất binh, theo Tình Hình Quan vào Hà Bắc.
Lý Đường dùng Hà Bắc Quan Trung hai ngà giáp công TrungNguyên.
Chắc hẳn muốn toàn lực chiến một trận”.
Tiêu Bố Y lâm vào trong trầm ngâm thật lâu.
Hắn đối với Lý Huyền Bá một lằn nữa tính
Trên thực tế.
Cũng như Lý Huyền Bá rất khó đoán hắn nghĩ cái gì, thi hắn cũng rất khó nghĩ đến nước cờ tiệp theo của Lý Huyền Bá sẽ hạ xuống ở đâu.
Hắn tuy biết Lý Huyền Bá khẳng địrih không chịu cô đem, nhung mà khỏng ngờ Lý Huyền Bá lại có thể làm đến mức như vậy! Lúc trước hắn dùng lực bản thân cứu vãn Lý gia.
Hiện tại hắn lại đùng lực bản thân phá vỡ Hà Bắc! Lý Huyền Bá hôm nay mưu kế xào quyệt không nhượng Bùi Củ!
Sơn Tây phía bắc có thảo nguyên, đây là nơi Lý Huyền Bá ản hiện.
Trước mắt không thể nghi ngờ, Lý Huyền Bá vì Lý Đường đi tới mà quét ra một con đường.
Trước khi Lý Thế Dân xung phong thì Lý Huyền Bá dọn đường.
Hai người này một sáng một tối, cũng không dể đối phó.
Bùi Minh Thúy có biết chuyện này không? Nàng đà gặp qua Lý Huyền Bá chưa? Tiêu Bố Y đột nhiên có chút xuất thần.
“Tây Lương vương.
Lý Huyền Bá thì vì sao không giết Bùi Củ?” Từ Thế Tích đột nhiên
hỏi.
Tiêu Bố Y phục hồi lại tinh thần, cau mày nỏi;/“Lý Huyền Bá bày ra một kích này.
mục đích hẳn là rất nhiều.
Ngoại trừ muốn cướp về nước tiên chinh chiến Hà Bắc ra, còn muốn phá hỗng kế hoạch cùa Bùi Củ, tránh cho Hà Bắc tái khởi lực cản.
Tiến tới trước chiếm đại bàn sau chiếm ưu thấ Nếu có thể hạ u châu, thi không thể nghi ngờ đây là một cái gai xỉa vào trong ngực.
Nhưng kế hoạch này tính toán mặc dù tốt.
nhung dù sao cũng là lẻ loi một mình.
Muốn giết Bùi Cù.
có thể dẫn tới những người bên ngoài phản, hắn cũng không có gi tốt Dù sao lần kế hoạch cùa ẸÙi Cù bại lộ, rốt cuộc đã vô năng khống chế Hà Bắc.
Hắn cần gi phải cùng Bùi Cù đấu tới cá chết lưới rách? Bọn họ tranh là thế mà không phải khí! Trước mắt xem ra, Lý Huyền Bá không giết Bùi Củ đương nhiên cũng có thể là đo không có mười phẳn nắm chắc.
Hắn lưu lải Tề Khâu, Cao Thạch Khai không giết, cũng không phải là mềm lòng, mà là muốn chò hai người này trờ lại Nhạc Thọ vạch trằn chi tiết cùa Bùi Cù, gây ra hỗn loạn.
Tề Khâu, Cao Thạch Khai kháng không lại Bùi Cù.
Nhưng có mười côn tăng ỡ đó, Bùi Củ dưới sự trọng thương, cũng không có biện phép bắt bọn họ.
Người này năng lực cân đối rất mạnh, làm cho người ta thở dài cảm thán”.
Ngụy Chinh liên tục gật đầu.
“Kẻ này tâm cơ sâu như thế, lo lắng sâu xa như vậy.
Thật là một đối thủ khó chơi”.
Từ Thế Tích đột nhiên nói: “Hắn không giết Bùi Cù, có thể bời vì Bùi Minh Thúy hay không?” Thấy Tiêu Bố Y nhìn về phía mình, ánh mắt có chút ít cổ quái.
Từ Thế Tích ho khan một tiếng, hoi có vẻ lúng túng nói: “Ta cũng cảm thấy...!ài...!Ta nói cũng không rò ràng lắm”.
Ngụy Chinh không biết cái gì, chỉ có thể lắc đằu nói: “Tâm ý của Lý Huyền Bá.
Ta nghĩ chi có chính hắn mới có thể lõ ràng”.
Tiêu Bố Y lại suy nghĩ thật lâu, ngẩng đầu ngắm nhìn sắc trời, thi thấy màn đèm đà có chút sâu.
Đúng là lúc đi ngù.
Hắn chậm rãi đứng, đứt khoát nói: “Thế Tích chuần bị nhân thù.
Ta lập tức đi Lê Dưang!”
Từ Thế Tích đưa mắt nhìn sắc trời, khó xử nói: “Tây Lương vương.
Người thời gian gần đây rất là vất vả, lại muốn vào lúc đêm khuya mà đi sao?”
Tiêu Bố Y ưu tư nói: “Lý Huyền Bá này tuyệt không đơn giản.
Ta phải nghĩ biện phép ứng đối mới được”.
Từ Thế Tích thờ dài nói: “Xác thực là như thể.
Người này có thể đem La Nghệ.
Đậu Kiến Đức, Bùi Củ ba người tính toán ờ trong cuộc, quả thật là thiên tài.
Tây Lương vương, người muốn đi Lê Dương ta không ngăn cản, nhưng phải tăng số nhân thủ ờ bên người.
Hơn nữa cũng không thể đích thân tra doarih thám hiểm”.
Tiêu Bố Y gật đằu nói:“Ta biết, nhưng ta không thểkhỏng đi.
Nếu thật nhưNgụy Ngự sử nói.
Chỉ sợ Lý Thế Dân đà đến Hà Bắc.
Kiến Đức.
La Nghệ chết.
Nhạc Thọ, u Châu nhắt định là hỗn loạn một mảng.
Tuy Tinh Hình Quan còn chưá có tin tức.
Nhung ta sợ Lý Thế Dân hiện tại...”Hắn lời còn chưa dứt, thì đã có binh sĩ cấp bảo nói: “Khải Tây Lương vương.
Quân tình khẩn cấp Tỉnh Hình Quan!”
Tiêu Bố Y tiệp nhận vừa xem đã nhíu mày.
tiện tay đưa cho Từ Thế Tích cùng Ngụy Chinh.
Hai người nhìn qua, cũng đều sắc mặt khẽ biến.
Quân tình ghi đơn giản sáng tòị Đại quân Lý Thế Dân từ Thái Nguyên binh xuát Tỉnh Hình Quan, chia làm hai đường.
Một đi quận Thượng Cốc, một bức Hà Gian.
Lý Thế Dân cụ thể ở đâu còn đang tim hiểu.
Quận Thượng Cốc đã là u Châu, Hà Gian Nhạc Thọ lại là đại bản doanh quản Hà Bắc.
Lý Đường xuất binh cực nhanh, không cần nói cũng biết, là muốn một hơi nuốt hai nơi này.
Lý Uyên lão mưu sâu xa, đương nhiên sẽ không cam lòng để cho Tiêu Bố Y từng bước một chiếm trước Hà Bắc.
Mà Lý Thế Dân trải qua tôi luyện chiến tranh ở Lũng Hữu Hà Đông, cũng thành thục hẳn lên.
Xuất binh bắt đằu hư hư thực thực, làm cho người ta cân nhắc không thấu ý đồ chân chính.
Tiêu Bố Y tay gõ bàn, hiển nhiên đang nghĩ cái gi.
Từ Thể Tích đà không lường lự, nhanh chóng đi chuần bị tất cả triệu tập nhân thù cho Tiêu Bố Y.
Ngụy Chinh lại mở bản đồ ra cẩn thận tìm kiếm nhung chỗ sẽ giao nhau chiến tranh.
Lô lão Tam lúc này đi tới hòi: “Tây Lương vương...!Trương Quân Lập đà anbài ổn thỏa.
Không biết có còn chuyện gì phân phó?”
“Lão Tam.
Ngay lập tức đi tìm Viên tiên sinh đến đây” Tiêu Bố Y phân phó.
Lô lão Tam có chút kinh ngạc.
Viên Lam mặc dù ờ tại Đông Đô, đã lâu không tham dự chính sự.
Trước mắt quân tình khẩn cấp, không biết Tiêu Bố Y tìm Viên Lam làm cái gi.
Viên Lam lúc đến y quan cũng có chút không ngay ngắn, hiển nhiên là đà nẳm ngủ.
nhìn thấy Tiêu Bố Y, mới định quỳ lạy thì Tiêu Bố Y đà đở lên.
mỉm cười nói: “Viên tiên sinh.
Đêm khuya quấy nhiễu.
Thật sự rất có lỗi”.
Viên Lam vẫn khiêm tốn không giảm, cung kính như trước, “Khỏng biết Tây Lương vương có việc gấp gi phân phó?” Hắn làm người cực kỳ thông minh, hiểu rò đạo tránh họa.
Mặc dù con gái đà gả cho Tiêu Bố Y, nhưng xưa nay đều là tự tước quyền lợi.
càng nghiêm cấm người trong nhà làm quan.
Đơn giản là quyền lợi quá lớn, thường thường là gốc rễ gây tai họa.
Nhưng cho đù như thế, trong quần thẳn triều đình đều đối với hắn kính sợ có thừa.
Trước mắt Nhữ Nam bảy họ sớm đưa Viên gia đóng đầu.
GiangNam hoa tộc cũng muốn dựa vào Nhữ Nam.
Có Viên Lam những năm này cẩn trọng thông thương.
Đông Đô mới có dân giàu nước mạnh như hôm nay.
Tiêu Bố Y trầm ngâm một lát Đột nhiên ờ bên tai Viên Lam nói nhò vài câu.
Sau đó mới nói: “Viên tiên sinh người cảm giác phương pháp này có được không?”
Viên Lam trầm ngâm thật lâu mới nói: ‘Tây Lương vương dùng chiêu rút cùi dưới đáy nồi này rất tốt.
Cũng xác thực làm cho người ta dự kiến khỏng đến.
nhung chỉ sợ phải cần thời gian rất lâu”.
Tiêu Bố Y nói: “Thời gian dài ta không sợ.
Nhưng mà ta nhất định phải làm.
Còn cầu có công hiệu lớn nhất”.
Viên Lam chắp tay nói: “Hạ thần kể từ hôm nay sẽ làm hết sức!” ?
Tiêu Bố Y thờ ra một hơi, cầm hai tay Viên Lam nói: “Cái này nhất thiết phải dựa vào Viên tiên sinh.
Có người xuất mã, ta mới có thể yên tâm”.
Viên Lam đi rồi, Ngụy Chinh cũng không có hỏi nhiều, cẩn trọng giữ bổn phận vi thần.
Nhưng màNgụy Chinh có thể đoán ra, Lý HuyềnBá ra tay, lúc này hẳn là Tiêu Bố Y ứng đối.
Mà vừa rồi Tiêu Bố Y gọi Viên Lam tiến đến.
khẳng định chinh là mưu định từ xa để đối phó Lý Huyền Bá, hoặc nói đúng hơn là một nước cờ đối phó với Lý Uyên!
Ám chiến.
Mọi thời khắc không ngùng tiến hàrih.
Thế cũng đã biến hóa chi tiết một cách vi diệu.
Từ Thế Tích đã sớm an bài thỏa đáng, quay lại nói: “Tây Lương vương.
Tất cả đà chuần bị thỏa đáng.
Lần này đi đường thủy đến Lê Dương.
Người có cần nghi tạm một đêm.
hay là lập tức lên đường?”
Tiêu Bố Y suy nghĩ ữíột chút rồi khoát tay nói: “Cho bọn họ tạm thời đến Hỉ Ninh môn chờ.
Ta sau nùa canh giờ nữa sẽ đi ra” Phân phó ổn thòa, Tiêu Bố Y một mình đi đến trước phòng Viên Xảo Hề.
Thấy trong phòng đèn sáng.
Tiêu Bố Y gò gõ.
có người bước nhanh đến trước phòng, đầy cừa ra nói: “Tiêu đại ca”.
Tuy thành thân nhiều năm, nhung Viên Xảo Hề vẫn giữ thói quen xưng hô Tiêu Bố Y là đại ca.
Trong loại xưng hô này.
càng hiển thị tình ý miên man.
Viên Xảo Hề sớm không phải cô gái nhút nhát năm đó, hiện có thể nói là động lòng người.
Đang mặc một bộ tiểu y màu nhạt, bên ngoài khoác một cái áo hồng, lộ ra từng đường cong nhu hòa uyển chuyển.
Ngẩng mặt ngọc lên, lộ ra cái cổ như tuyết trắng.
Trong đêm lạnh có loại mỹ lệ rung động lòng người.
Tiêu Bố Y ôm nàng vào phòng, nhịn không được nhẹ nhàng một hồi nhu tình mật ái.
Hồi lâu qua đi, Viên Xảo Hề lúc này mới thờ dốc, chóp mũi thậm chí có lấm tẩm mồ hôi, càng hiển vẻ mị người.
Tiêu Bố Y lại thờ dài, ôm lấy Viên Xảo Hề nói: “Ta vốn muốn ờ nhiều cùng nàng mấy ngày”.
Viên Xảo Hề mờ ra đôi mắt như xuân thủy, lóe lên vẻ mất mát.
thoáng qua nàng người lên, “Tiêu đại ca.
Chàng lại muốn xuất chinh?” Nàng sớm thành thói quen chia tay rồi gặp lại.
Nàng hiểu rằng thiên hạ chưa định, Tiêu Bố Y vĩnh viễn cũng sẽ không dừng lại.
Nàng rất hy vọng.
Tiêu Bố Y có thể nghỉ ngoi một đoạn thòi gian.
Nhưng nàng không thể nói.
Lại sau một phen âu yếm.
Viên Xào Hề rốt cuộc đẩy Tiêu Bố Y ra.
hâm răng cắn đôi môi đò mọng, “Được rồi, tiệp lần nữa, chàng chỉ sợ không có khí lực xuất chinh”.
Tiêu Bố Y cười, mặc quần áo, rất không nỡ đẩy cửa phòng ra.
Viên Xào Hề đà kêu lẻn: “Tiêu đại ca”.
Không đợi Tiêu Bố Y xoay người.
Viên Xào Hề đà đem thân thể mềm mại dán ở sau lưng Tiêu Bố Y.
Hai tay vòng quanh eo hắn, thấp giọng nói: “Chàng phải cần thận.
Bọn thiệp đều đợi chàng”.
Ngắn ngùn mấy câu, trong ngày cuối thu, lại có sự quan tàm yêu thưcmg tặn xương tùy.
Tiêu Bố Y ngừng lại hồi lâu.
gật gật đầu.
rốt cuộc ròi khói nơi ôn nhu đó.
Gió lạnh thổi qua, Tiêu Bố Y lên ngựa phi như bay đến Hi Ninh môn.
Ba trăm thiết kỵ đà chờ ờ cùa thành.
Thiết kỵ sừng sững trong gió lạnh, đừng nói là chỉ chờ nửa canh giờ.
cho dù là đến khi trời sập cũng không do dự.
Tiêu Bố Y hiểu rằng ba trăm thiết kỵ này, có đôi khi thậm chí so với ba nghìn người còn sắc bén hơn.
Một người trước nhất, lại là Trương Te!
Tiêu Bố Y lại cười nói: “Trương Tế.
Ngươi thật ra có thể nghi ngơi nhiều hơn một vài ngày”.
Trương Tế nói: “Thuộc hạ tốt rồi”.
Hắn trả lời vô cùng đơn giản, có lực như chùy đánh vào tảng đá.
Tiêu Bố Y cảm khái nói: “Vất vả cho các ngươi rồi.
Đi thôi!”
Mọi người giục ngựa, một đường nhằm hướng bắc.
Gió táp mưa rào cũng mặc kệ.
Bọn họ chọn tuyến đường đi Hoàng Hà, noi đó sớm có thuyền lớn chờ.
Chờ xuôi dòng xuống dưới, rất nhanh sẽ tới Lê Dương.
Đại chiến.
Lại chuần bị bùng phát!.