Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Hàn Chập không thích người khác chạm vào đồ của mình, thư phòng ở Ngân Quang viện là thế, đương nhiên gian bếp cũng như vậy.
Lần trước tự tiện lấy sách dạy nấu ăn, mặc dù Hàn Chập không phạt, nhưng lời hù dọa chặt tay, Lệnh Dung vẫn còn nhớ kỹ.
Đường Giải Ưu cố ý mang nàng tới đây, nói gian bếp này là thái phu nhân chuyên dùng cho cúng bái lễ Phật, không được nấu thức ăn mặn, lại dặn nàng làm thịt băm, trước đó cũng không nói chủ nhân gian bếp là ai, không phải muốn nàng hiểu lầm, xông vào gian bếp của Hàn Chập sao? Vừa rồi nàng ta còn bảo nàng phải đứng chờ ở ngoài gian bếp của thái phu nhân, nhưng trước khi đi lấy nguyên liệu, nàng ta chưa hề nói những lời này.
Huống hồ, trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, chân trước nàng mới tiến vào phòng bếp, Hàn Chập đã nghe thấy tiếng chặt thịt mà tới?
Tất cả là do Đường Giải Ưu biết thói quen sinh hoạt hàng ngày của Hàn Chập, mới có thể lừa nàng tới đây, khiến Hàn Chập tức giận.
Mặc dù không rõ tại sao Đường Giải Ưu lại làm vậy, nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận, Lệnh Dung lại vô cùng bình tĩnh.
Nàng nhìn Đường Giải Ưu, không hề che giấu ý cười châm chọc bên môi, cố ý nhìn nàng ta một lúc lâu, sau đó mới nói với Hàn Chập, "Hóa ra đây là phòng bếp của phu quân. Lúc trước ta không biết nên tự tiện đi vào, mong phu quân bỏ qua."
"Biểu ca đừng nóng giận, biểu tẩu cũng không cố ý, huynh tha cho biểu tẩu đi." Đường Giải Ưu lo lắng khuyên can, còn thấp giọng nhắc nhở Lệnh Dung, "Biểu tẩu mau đi ra đây, chớ chọc biểu ca tức giận."
Lệnh Dung còn chưa lên tiếng, thấy Hồng Lăng định mở miệng giải thích, ra hiệu cho Hồng Lăng im lặng.
Lúc này vội vàng giải thích chỉ đổ thêm dầu vào lửa, cho dù nàng nói gì cũng chỉ khiến Hàn Chập tức giận, như vậy sẽ thỏa mãn ý đồ của Đường Giải Ưu.
Nàng đang cược, cược Hàn Chập nhìn ra manh mối. Là người đứng đầu Cẩm Y Vệ, uy danh hiển hách, là trọng thần của triều đình, mọi bản án đều có thể tra rõ, ánh mắt có thể nhìn thấu tất cả. Đương nhiên hắn sẽ phát giác có điểm không đúng, Đường Giải Ưu giấu đầu hở đuôi, chẳng lẽ hắn không nghi ngờ?
Nàng ngước nhìn Hàn Chập, vẻ mặt bình tĩnh.
Nụ cười khinh thường, ánh mắt thản nhiên, mới vừa rồi còn vô cùng kinh ngạc, sau đó lại có thể không hề nhíu mày tức giận, Hàn Chập đều nhìn thấy rõ.
Sắc mặt của hắn rất không tốt.
Lúc nghe thấy trong gian bếp có tiếng động, nhìn thấy Lệnh Dung vô cớ đi vào, tùy ý làm bậy, đương nhiên hắn rất tức giận. Nhưng tức giận cũng phải có lý trí. Biểu muội là cái dạng gì, hắn biết ít nhiều, Lệnh Dung làm việc thế nào, hắn cũng đã chứng kiến. Mọi chuyện diễn ra như vậy, đoán ra manh mối không khó... đây không phải Lệnh Dung cố ý mạo phạm, mà là cục diện rối rắm trong phủ gây ra.
Hàn Chập nhìn Đường Giải Ưu một cái, nhíu mày, khom người đi vào phòng bếp, nhìn miếng thịt trên thớt.
"Muốn làm gì?" Hắn hỏi.
Lệnh Dung không hề tránh né ánh mắt của hắn, "Biểu muội nói thái phu nhân ăn không ngon, muốn nhờ ta tới làm đồ ăn khai vị, ta đang định xào ít thịt băm, hiếu kính thái phu nhân."
"Đồ ăn khai vị?" Hàn Chập đánh giá Lệnh Dung, thờ ơ nói: "Sao không làm cá sốt ngũ vị hương?"
"Phu quân nói đùa rồi, món này không hợp với khẩu vị thanh đạm của thái phu nhân. Ta đang định làm măng tây xào nấm hải sản, vừa rồi biểu muội đi lấy nguyên liệu nấu ăn. Nghe nói thái phu nhân thích ăn thịt băm, gian bếp kia lại chuyên cúng bái lễ Phật, không thể làm đồ ăn mặn, vậy nên ta mới tự tiện vào gian bếp này. Phu quân không so đo, ta rất cảm kích." Lệnh Dung giải thích ngắn gọn, mỉm cười, "Phu quân dùng cơm chưa? Hay là ta làm nhiều thêm, phu quân cũng nếm thử nhé?"
"Chưa dùng cơm." Hàn Chập nhìn Đường Giải Ưu cũng đi vào theo từ lúc nào, ra lệnh cho Hồng Lăng, "Mang nguyên liệu nấu ăn đến đây."
Dứt lời, hắn khoác áo choàng lên giá treo, bảo Hồng Lăng tới phòng bên lấy đồ nhóm lửa.
Sau đó hắn lấy nước, tự rửa dao, xắt măng tây và nấm hải sản.
Ngày thường hắn cường tráng khỏe mạnh, có danh hiệu bảng nhãn, lại tập võ nên càng uy nghiêm, trên người vừa có khí tràng uy mãnh, vừa có khí chất văn nhã. Hắn coi dao thái như bảo kiếm thượng đẳng, lên lên xuống xuống, giống như Phó Ích lúc vung tay luyện kiếm, khiến người khác hoa cả mắt, nhưng tư thế lại tuyệt không thể tả.
Lệnh Dung nằm mơ cũng không nghĩ tới, người đứng đầu Cẩm Y Vệ, thủ đoạn tàn nhẫn, người khác nghe danh đã sợ mất mật, khiến cả vua và dân chúng quy phục, lòng dạ thâm hiểm, từng dẫn quân đi đánh giặc, âm mưu soán ngôi, lại có nhã hứng này.
Khác hoàn toàn với Hàn Chập trong suy nghĩ của nàng.
Lệnh Dung ngơ ngác đứng đó, cho tới lúc Hàn Chập lên tiếng, "Ngây ra làm gì đấy, mau băm thịt."
Giọng nói lành lạnh, giống hệt như gương mặt lúc nào cũng thờ ơ của hắn.
Lệnh Dung lấy lại tinh thần, vội 'vâng' một tiếng, lấy dao băm nhuyễn, rồi bảo Hồng Lăng thêm củi, nàng rang thịt.
Quay người lại, chỉ thấy Hàn Chập đang cầm một chiếc khay sứ, thành thạo mở ngăn tủ, lấy gia vị ở bên trong, sau đó đặt vào khay.
Đúng là dáng vẻ định nấu nướng.
Lệnh Dung vội ra hiệu cho Hồng Lăng, Hồng Lăng hiểu ý, vội nhóm thêm lửa.
Đương nhiên Hàn Chập biết cách làm món này, hắn múc nước vào chảo, cho muối và vài giọt mỡ, sau khi mỡ sôi, hắn bỏ nấm hải sản và măng tây vào, sau đó lại vớt ra ngâm nước lạnh. Hắn nấu nướng giống như đang múa bút cầm đao, lưu loát thành thạo, dáng người hắn cao lớn, khiến Lệnh Dung cảm giác như đang 'dùng dao mổ trâu giết gà'.
Trong chảo vẫn còn thừa nước sốt.
Lệnh Dung thấy Hàn Chập quay sang đây, nàng hiểu ý, vội múc nước vào chảo, lau dọn sạch sẽ, rồi lại lui ra sau đợi lệnh.
Đáy nồi vẫn còn nóng, cho dầu mè vào, hơn nữa còn có gừng, không lâu sau mùi thơm tỏa ra, cho măng tây và nấm hải sản vào chảo lần hai, mùi thơm lại càng nồng. Lệnh Dung đứng gần đó, cuối cùng là gần như dán sát vào người Hàn Chập, cũng bất chấp sợ hãi và tránh né, đôi mắt nhìn đồ ăn trong chảo chăm chú, chỉ mới ngửi mùi, đầu lưỡi đã cảm nhận được mỹ vị.
Hàn Chập bỏ thêm muối, lại ra lệnh, "Mang Khiếm Thực [] tới đây."
[] Khiếm Thực: Khiếm Thực là loài duy nhất trong chi Euryale. Hiện tại, nó là loài thực vật có hoa được phân loại trong họ Súng, mặc dù đôi khi được coi là một họ khác biệt có danh pháp Euryalaceae. Không giống như các loài khác trong họ Súng, các hạt phấn hoa của Euryale có ba nhân
Lệnh Dung nhanh chóng mang Khiếm Thực đã rửa sạch tới, Hàn Chập khẽ nhếch môi cười.
Cuối cùng cũng làm xong, măng tây xanh biếc giòn giòn, nấm hải sản óng ánh sáng bóng, trông rất đẹp mắt. Lệnh Dung bưng đĩa lên, chờ Hàn Chập múc đồ ăn vào, hương thơm mỹ vị khiến con người ta thèm thuồng. Đáng tiếc đây là nấu cho thái phu nhân, nàng chỉ có thể ngắm chứ không thể động vào, đành luyến tiếc đặt đĩa xuống, xoay người đi, nuốt nước miếng theo bản năng.
Hàn Chập phát hiện ra, giọng như mang theo ý cười: "Lấy thêm một cái chén nhỏ tới đây."
Lệnh Dung tuân lệnh, thấy dưới đáy chảo còn một chút, Hàn Chập múc ra, bảo các nàng nếm thử.
Hồng Lăng thân phận người hầu, đương nhiên là không dám ăn.
Tính toán của Đường Giải Ưu đổ bể, thấy Hàn Chập không trách phạt, còn giúp đỡ Lệnh Dung, chỉ có thể ngơ ngẩn đứng đó. Kế hoạch ngâm nước nóng, nàng ta đành phải xua tay nói: "Ngoại tổ mẫu còn chưa ăn, sao muội dám ăn."
Lệnh Dung lại không quan tâm, mọi chuyện đều có thể ra vẻ, riêng mỹ thực là không được.
Huống hồ Hàn Chập đã lên tiếng, sợ cái gì?
Nàng cầm đũa lên, nhai miếng măng tây giòn giòn, nhân lúc đồ ăn vẫn còn nóng, cảm giác xương cốt như nhũn ra. Nàng và Hồng Lăng đã ăn rất nhiều, cũng nếm qua không biết bao nhiêu mỹ thực nổi danh Kim Châu, nhưng so ra vẫn kém đồ ăn Hàn Chập làm. Màu sắc, hương vị, đều được hắn cân đo đong đếm tới mức hoàn hảo, một câu mỹ vị nhân gian cũng không đủ để diễn tả.
Ngon, thật sự quá ngon!
Nàng ăn hai miếng, mới nhớ tới Hàn Chập, "Phu quân không nếm thử sao? Ngon lắm!"
Đôi mắt nàng như lóe lên tia sáng, bởi vì ăn đến thỏa mãn, vậy nên cả người dào dạt ý xuân, dung mạo vốn đã kiều diễm, giờ lại càng thêm mỹ lệ, khiến người khác cũng vui lây. Nhìn dáng vẻ kia, hiển nhiên rất thích món ăn này, vậy nên mới quên mất thái độ đúng mực ngày thường, vô cùng thỏa mãn.
Hàn Chập động đũa, ăn hai miếng, rồi lại bỏ đũa xuống, "Tạm được."
Đúng là bắt bẻ!
Lệnh Dung thầm bĩu môi, thấy hắn không định ăn nữa, đành gọi Hồng Lăng, "Nha đầu ngốc, mau nếm thử!"
Hồng Lăng lén nhìn Hàn Chập, thấy hắn đã khoác áo choàng, nàng ấy nhanh chóng đi tới nếm thử, quả nhiên là mỹ vị! Chủ tớ ăn tới mức gió cuốn mây bay, mới chỉ một lát đã ăn hết đồ còn thừa trong chảo, cảm thấy vô cùng mỹ mãn.
Dưới ống tay áo, Đường Giải Ưu xiết chặt tay, nhưng ngại Hàn Chập ở đây, nàng ta chỉ có thể giả bộ tươi cười, bưng đồ ăn tới Khánh Viễn Đường. Hàn Chập cũng đi theo, không đề cập gì cả, chỉ nói bản thân lơ là, nếu không có Lệnh Dung nhắc nhở, hắn còn không biết tổ mẫu có bệnh nhẹ, cho nên tự mình làm đồ ăn tạ lỗi, mong tổ mẫu sớm hồi phục.
Lệnh Dung âm thầm chú ý, thấy từ đầu tới cuối hắn không hề liếc nhìn Đường Giải Ưu một cái, biết trong lòng hắn tự có tính toán, không nhiều lời.
. . .
Ra khỏi Khánh Viễn Đường, thấy Hàn Chập muốn đi Tĩnh Nghi viện, Lệnh Dung thuận đường, cùng tới trò chuyện với Dương thị.
Buổi tối Hàn Chập quay về Ngân Quang viện nghỉ ngơi, Lệnh Dung giúp hắn cởi áo, sau đó hắn rửa mặt, tựa vào giường đọc sách.
Tuy Lệnh Dung bất ngờ vì trù nghệ của hắn, nhưng nàng vẫn sợ hắn. Buổi sáng là vì chuyện của Đường Giải Ưu, đương nhiên Hàn Chập biết rõ nội tình, mới không nặng lời với nàng, làm lơ Đường Giải Ưu, nhưng dù sao đó cũng là biểu muội của hắn, nàng ta lại được thái phu nhân yêu thích, cho dù Hàn Chập có biết cũng không thể nói gì. Lệnh Dung không rõ mối quan hệ của đôi biểu huynh muội này, sợ nhắc lại sẽ khiến Hàn Chập nghĩ nàng cố tình gây sự, chỉ có thể giấu trong bụng, thản nhiên đi ngủ.
Nương theo ánh nến, nàng lén nhìn Hàn Chập đang đọc sách bên cạnh, dáng vẻ lạnh lùng, khuôn mặt hờ hững.
Hắn khoác áo của Cẩm Y Vệ, nghiêm túc ngồi thẳng, bên trong mặc tẩm y, nhưng không mặc tử tế, cài áo lỏng lẻo, lộ ra cơ ngực rắn chắc, nàng ở bên cạnh lén nhìn, thấy yết hầu nhô lên rõ ràng. Không biết sao lại nghĩ tới chuyện xưa, hắn say rượu ở Tống gia, nhìn nàng chăm chú, vô duyên vô cớ nói muốn thành thân với nàng.
Hiện giờ đã trở thành phu thê rồi, hắn lại trưng khuôn mặt lạnh lùng, hờ hững với nàng.
Hắn làm việc khiến người ta không nắm được, Lệnh Dung muốn chú ý tới hắn, nhưng tâm tư lại chỉ nghĩ tới măng tây xào nấm hải sản.
Thật sự là rất ngon.
Sau này nếu có cơ hội, có thể được nếm thêm lần nữa là tốt rồi.
Vừa nghĩ tới món ăn kia, Lệnh Dung từ từ đi vào giấc ngủ, trong mộng, nàng đang đứng trong gian bếp, Hàn Chập đứng ở giữa xào nấu, nàng và Đường Giải Ưu ở bên cạnh nhìn mà thèm thuồng. Trong mơ, Đường Giải Ưu không kìm nén giống như sáng nay, vẻ mặt ghen tị căm hận, hung dữ trừng nàng, đi tới từng bước, vẻ mặt thù địch.
Cảnh trong mơ đột nhiên biến chuyển, lúc này nàng đang ngồi trong xe ngựa.
Lệnh Dung hoảng hốt nhớ ra, ngày đó phải đi đường núi, ghập ghềnh xóc nảy, mưa lớn tầm tã. Đã lâu không nhớ tới, nay nó lại đi vào giấc mộng của nàng, khoảnh khắc mũi tên phóng tới, đau đớn không thể nào quên, nàng mơ màng vô lực, hoảng sợ run rẩy. Xuyên qua màn mưa, nàng thấy người trên núi cười lạnh, khuôn mặt hung ác nham hiểm.
Trong chớp mắt, Lệnh Dung như xuyên thấu qua lớp sương mù, nhìn thấy khuôn mặt xa lạ kia.
Người đó nở nụ cười, giương cung lên bắn tới, Lệnh Dung hoảng sợ giãy dụa, lớn tiếng cầu cứu.
Bỗng nhiên có bàn tay xuyên qua màn mưa lạnh lẽo, cầm lấy tay nàng, ấm áp mạnh mẽ.
____________
[] Hình ảnh Khiếm Thực: