Giang Sơn Có Nàng

chương 105: ❄ tranh thủ thời gian

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

Vào đông ngày ngắn đêm dài, tối hôm qua Lệnh Dung bị ép khô, lúc tỉnh lại, mặt trời đã lên cao ba sào.

Cả người đau đớn mỏi mệt, nàng híp mắt, đập vào mặt là lồng ngực cường tráng.

Hàn Chập vốn đã cao, nửa năm qua chinh chiến nơi sa trường, mặc dù gầy đi, nhưng lồng ngực lại căng tràn, có thể thấy rõ từng thớ cơ bắp. Chậu than trong phòng đã cháy sạch, nhưng người Hàn Chập ấm áp, lúc ngủ Lệnh Dung rất thích chui vào lồng ngực của hắn, cho dù tẩm y có bị kéo lên cao cũng không cảm thấy lạnh.

Nàng dán chặt vào người hắn, nhìn từ trên xuống dưới, thắt lưng của hắn thật gầy, giống như không có chút sức lực nào.

Lệnh Dung có hơi tò mò, ngón tay chọt chọt cơ bụng của hắn.

Cứng quá.

Hàn Chập không hề nhúc nhích, chắc tối qua đi đường mệt mỏi, đến giờ vẫn chưa tỉnh giấc.

Thân thể Lệnh Dung vốn mềm mại, lúc này được sờ vào cơ thể rắn chắc thì thấy thú vị, nàng rụt tay vào trong lớp tẩm y, sau đó lại lén lút vươn ra, đầu ngón tay chạm vào cơ bụng của hắn, nhẹ nhàng miêu tả từng đường cong. Bỗng nàng nhớ tới tối hôm qua, hắn mạnh mẽ thúc vào, nàng cắn môi, hừ lạnh, nhéo một cái lên hông hắn, sau đó vội vàng thu tay lại giả vờ ngủ.

Ai ngờ còn chưa kịp nhắm mắt, cả người đã bị xốc lên, Hàn Chập vốn đang say giấc nồng, nay lại như mãnh thú bao vây con mồi, hắn chống tay xuống giường, nhìn nàng từ trên cao.

"Ngủ ngon chứ?" Giọng hắn còn hơi khàn khàn, đôi mắt sâu thẳm, tinh thần sáng láng.

Lệnh Dung bị dọa sợ, "Phu quân... tỉnh rồi?"

"Ừ." Hàn Chập gật đầu, dò xét nhìn nàng, nhẹ xoa bàn tay nàng, lại vuốt ve hai má.

Mặc dù đã thành phu thê, nhưng chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, mỗi lần Hàn Chập hồi kinh trở về, lại thấy Lệnh Dung thay đổi chút ít, không chỉ dáng người ngày một đầy đặn, mà khuôn mặt càng thêm kiều diễm.

Tháng hai nàng tới Kim Châu thăm nhà mẹ đẻ, lúc đó sắc xuân rợp trời, nàng mặc xiêm y lụa mỏng, dáng người yểu điệu, đứng giữa muôn hoa khoe sắc, chỉ mới nở nụ cười mỉm mà tựa như hoa trong trăng, gương dưới nước, trên đầu cài đóa hoa hải đường, làm nổi bật đường mỹ nhân tiêm []. Tháng tư hồi phủ, nàng mặc xiêm y hải đường hồng đơn bạc, khóe mắt đuôi lông mày ẩn tình quyến rũ, đôi mi chớp chớp, cực kỳ động lòng người.

[] Mỹ nhân tiêm: Mũi nhọn của người con gái đẹp ... Người có tướng này đại đa số có khuôn mặt đẹp hoặc dễ gây cảm tình, khéo ăn nói hoặc ăn nói nhẹ nhàng dễ mến.

Lúc đó đang là đám tang của thái phu nhân, Đường Giải Ưu gây chuyện, trong phủ mịt mù chướng khí, nàng không dám cười đùa, an phận làm tròn bổn phận của một tôn tức. Buổi chiều nàng cùng hắn nghỉ ngơi, nhưng vẫn rất cẩn thận, giống như sợ hắn tức giận, lặng yên thu lại ánh hào quang.

Xa nhau nửa năm, lần này quay trở về, nàng giống như đóa hoa mẫu đơn hé nở, tỏa ra mị lực quyến rũ.

Không biết hai năm sau, mẫu đơn nở rộ, sẽ còn lay động lòng người đến mức nào.

Tư vị mất hồn tối hôm qua vẫn còn đọng lại, hắn hơi mỉm cười, nhìn thân thể dưới thân đang run rẩy, quyến rũ tới mức suýt nữa hắn không khống chế được.

Hàn Chập vuốt ve hàng lông mi, lướt qua đôi mắt ngập nước, tựa như sương sớm ngày xuân, hắn cúi đầu hôn nàng, lại nghe thấy nàng thủ thỉ hỏi: "Hôm nay phu quân không hồi kinh sao?"

"Vẫn còn sớm, lát nữa đi cũng được." Hàn Chập khàn giọng.

Cách nhau một lớp tẩm y mỏng manh, bàn tay hắn lướt qua bả vai mềm mượt, mò xuống dưới eo.

Lệnh Dung vội né tránh, "Nên dậy rồi."

Hàn Chập không buông ra, ngón tay len lỏi vào bên trong, bị Lệnh Dung nhanh chóng bắt lấy. Đôi mắt xinh đẹp xấu hổ nhìn hắn, nhỏ giọng oán trách, "Vẫn còn đau đấy! Nếu còn làm tiếp, sao ta dám nhìn mặt người khác nữa!" Thấy Hàn Chập vẫn không nhúc nhích, nàng đành choàng hai tay qua cổ hắn, hôn nhẹ một cái, đáng thương cầu xin, "Phu quân, ta đói."

"Đói lắm à?"

"Đói muốn xỉu."

Cũng không thể làm quá mức, tối qua Hàn Chập nghe thấy nàng khóc lóc kêu đau, hắn biết mình có hơi dùng sức, nàng không chịu được, đành phải buông tha, dẹp hết tình ý lúc sáng sớm, ngồi dậy hỏi: "Muốn ăn gì?"

Lệnh Dung giật mình, chợt hiểu ra, "Hôm nay phu quân rảnh sao?"

Hàn Chập gật đầu, "Chiều rồi về."

Lệnh Dung nhướng mày, mắt hạnh ngập tràn ý cười, "Hôm qua ta có phơi một dây cá trích, vừa hay có thể làm cá trích muối hun khói [], ngoài ra...." Nàng nhớ lại đống công thức trong sách nấu ăn, muốn nếm thử mấy món đó, "... Còn cả chân giò hun khói [], gà hầm khoai tây [], măng ngũ vị hương và rau trộn!

Vốn còn định bảo hắn làm thêm mấy món nữa, nhưng sợ lãng phí ăn không hết, Hàn Chập cũng chỉ có thể làm được ngần đó, vậy nên nàng tạm thời nhẫn nhịn, đôi mắt ánh lên tia sáng, "Phu quân làm được không?"

"Có sách nấu ăn không?"

"Có! Ta đã xem rồi, không lo không làm được."

"Được rồi, mau gọi người chuẩn bị nguyên liệu đi."

"Đa tạ phu quân!" Lệnh Dung mừng rỡ ngồi bật dậy, ôm lấy bờ vai trần của hắn, mặt mày ngập tràn ý cười, "Bao giờ trở về, ta cũng sẽ nấu một bàn đồ ăn cho chàng." Bởi vì đứng dậy, tẩm y lỏng lẻo để lộ da thịt, nàng nhanh chóng kéo tẩm y lên, giống hệt như thỏ con bị kinh sợ.

Hàn Chập nhếch môi, mặc kệ nàng đang xấu hổ ngồi đó, đi rửa mặt thay thường phục trước.

. . .

Trù phòng biệt uyển không bằng trù phòng Hàn phủ, nhưng cũng không kém là bao.

Hàn Chập tự mình vào bếp, Lệnh Dung hiếm khi có dịp được ăn ngon, còn định lôi Phó Ích đi cùng, nhưng nghe nói huynh ấy đã ra sau núi từ sớm, nàng đành phải thôi, cùng Hàn Chập tới trù phòng. Quản sự là người thông minh, đã chuẩn bị xong tất cả nguyên liệu Lệnh Dung cần, đặt ở trù phòng.

Hôm nay tâm tình Hàn Chập không tồi, nhìn nguyên liệu được đặt chỉnh tề, mỉm cười.

Hắn đứng đầu Cẩm Y Vệ, ngày thường quy củ lạnh lùng, gánh trăm công nghìn việc trên vai, mỗi lần vào trù phòng đều là để giải tỏa căng thẳng, nhìn đồ ăn thơm phức mà lòng thỏa mãn, coi đó như là thú vui. Nửa năm qua chinh chiến nơi sa trường, đương nhiên sẽ cảm thấy mệt mỏi, nhưng có Lệnh Dung ở bên, hắn cảm thấy vô cùng bình yên, thấy nàng chờ mong nhìn hắn, hắn có chút cao hứng.

Lệnh Dung không để người ngoài quấy rầy, chỉ cho phép Tống cô cô đi vào, nàng ở bên cạnh trợ giúp, phu thê hai người lấy đồ ăn làm niềm vui.

Chân giờ hun khói đã được làm sạch, ngón tay thon dài của Hàn Chập lướt qua mặt dao, thái thịt vừa nhanh vừa chuẩn, từng miếng đều tăm tắp.

Lệnh Dung không đợi hắn sai bảo, ngâm nấm vào nước ấm trước, thấy Hàn Chập nấu nướng, nàng nhanh chóng chuẩn bị nguyên liệu. Hôm qua làm với Tống cô cô và Phó Ích còn hơi ngượng tay, lúc này với Hàn Chập lại cực kỳ ăn ý, sơ chế xong thì đặt lên bàn.

Tống cô cô phụng mệnh nhóm lửa, tuy Hàn Chập đang nấu ăn, nhưng lại nhàn nhã tựa như đi dạo quanh hoa viên.

Cắt khoai tây thành miếng vừa ăn, bỏ vào trong nồi, cho các loại gia vị dầu vừng vào, chờ chuyển sang màu vàng chín thì vớt ra, tiếp tục để nước sôi. Lệnh Dung đổ thêm nước ấm vào trong nồi, vớt hết bọt ra. Chờ nước sôi, Hàn Chập cho gà vào, lại thêm các loại gia vị tạo màu, xếp gà theo hình chữ bát (八), thêm khoai tây và măng, khí nóng bốc lên, mùi hương mê người.

Hàn Chập hiếm khi rảnh rỗi, không phải nghĩ tới chuyện triều chính, chờ Tống cô cô sơ chế sạch sẽ, hắn bắt tay vào làm cá trích muối hun khói.

Lệnh Dung ở bên cạnh nhìn, âm thầm cảm thán, Hàn Chập làm như không để ý ánh mắt của nàng, nhưng sống lưng thẳng tắp lạ thường.

Tẩm gia vị lên thịt cá, nồi nước dùng ở bên cạnh tỏa hương thơm tứ phía, gà hầm khoai tây đã chín, Lệnh Dung cầm đĩa, để Tống cô cô vớt ra.

Thịt gà thơm mềm, nước sốt khoai tây đậm đà, cắn thử một miếng, vị giác như nổ tung, khiến người ta chỉ muốn nuốt luôn cả lưỡi.

Lệnh Dung rất vừa lòng, múc một miếng thổi thổi, đưa tới bên môi Hàn Chập, "Phu quân nếm thử đi."

Hàn Chập há miệng, "Không tệ."

"Là phu quân nấu mà, đương nhiên phải ngon rồi!" Lệnh Dung nở nụ cười thỏa mãn.

Mặt trời lên cao, đông qua xuân tới, tia nắng ấm áp len lỏi.

Phó Ích mới quay trở về, nghe nói Lệnh Dung đang ở trù phòng, hắn ta chạy tới hỗ trợ, xuyên qua khung cửa sổ, vừa hay nhìn thấy cảnh này.

Hắn ta hiểu tính cách muội muội, lúc trước ở trong phủ chỉ thích ăn ăn uống uống, sau này gả vào Hàn phủ không còn tự do, khó có lúc thảnh thơi như này, hôm qua liền tự mình bắt tay nấu nướng. Nhưng nhìn Hàn Chập đang dùng xẻng lật đồ ăn trong chảo, Phó Ích có hơi bất ngờ.

Chỉ huy Cẩm Y Vệ tâm ngoan thủ lạt, uy nghiêm lạnh lùng không nói, nửa năm chinh chiến nơi sa trường, hắn ta từng chứng kiến sức mạnh kinh người của Hàn Chập. Lúc thương nghị quân vụ quả quyết ổn trọng, bày mưu tính kế, lúc mặc áo giáp ra chiến trường, khi thì cầm cung, khi thì cầm kiếm, cả người tắm trong máu tanh, tựa như ác quỷ địa ngục, ánh mắt rét lạnh, khí thế hung ác, khiến kẻ địch sợ hãi bỏ chạy.

Mặc dù có quan hệ thông gia, Hàn Chập dạy dỗ chỉ bảo, nhưng Phó Ích vẫn có phần sợ hãi.

Nào ngờ, chỉ huy Cẩm Y Vệ khiến cả kinh thành sợ mất mật, nay lại xắn tay vào bếp?

Tư thái nhàn hạ thong dong, trù phòng nồng mùi khói dầu, chẳng khác nào đang dùng dao mổ trâu giết gà.

Lệnh Dung đút cho hắn, Hàn Chập gật đầu khen ngợi, hình như hắn hơi liếc mắt sang đây, Phó Ích vội vàng tránh sau núi đá. Hàn Chập như vậy thật xa lạ, khác hẳn với Hàn Chập hắn ta vẫn luôn biết, Phó Ích cảm thấy không nên phá vỡ bầu không khí này.

Chần chờ một lúc, hắn ta quyết định không vào, men theo đường cũ ra ngoài, lại đi ra phía sau núi.

Trong trù phòng, Hàn Chập nhìn bóng dáng đang lặng yên rời đi, khóe môi nhếch lên.

Coi như biết điều...

Lệnh Dung hoàn toàn không nhận ra. Món cá trích hun khói tỏa hương, nàng vui vẻ cho vào hộp đựng thức ăn. Làm xong măng ngũ vị hương và rau trộn, măng vẫn còn tươi mới, mĩ vị như tan trong miệng. Trong rau trộn có củ từ, rau cải ngồng, dưa chuột muối, còn cho thêm hạt dẻ, cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái mê người.

Lệnh Dung thưởng thức từng món, vui như mở cờ trong bụng, Hàn Chập nghe nàng líu ríu, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng cũng mang theo ý cười.

Vú già bưng hộp thức ăn đến chính phòng, hương thơm lan tỏa tứ phía.

Hàn Chập sai người mời Phó Ích tới, Tống cô cô bày bát đũa, bắt đầu dùng bữa.

Lệnh Dung không nói ai là người xuống bếp, Phó Ích cũng làm bộ như không biết, liên tục khen ngon, Lệnh Dung nghe mà đắc ý.

Hàn Chập nhìn nàng, tất cả phiền não nặng nề đều tiêu tan thành mây khói.

Ăn xong, vẫn còn thời gian, hắn dẫn Lệnh Dung ra sau núi giải sầu, còn săn được một con hươu, sai hạ nhân nướng cho nàng ăn. Đến tận khi hoàng hôn buông xuống, hắn mới hồi kinh, quay trở về Cẩm Y Vệ.

__________

[] Mỹ nhân tiêm:

[] Cá muối hun khói:

Video hướng dẫn cách làm cá muối hun khói:

[] Chân giò hun khói:

Video hướng dẫn làm chân giò hun khói:

[] Gà hầm khoai tây:

Video hướng dẫn cách làm gà hầm khoai tây:

Truyện Chữ Hay