Chương cuối
Sáng nào khi cô say xỉn thức dậy đều thấy môi mình như bị chó gặm vậy. Thật đáng sợ mà. Cố Minh Châu nghĩ mình nên cay rượu thì tốt hơn. Uống rượu vào dạo này tự hành hung chính mình. Cô cầm thú quá rồi.
Reng reng tiếng chuông điện thoại vang lên. Cô cầm máy lên thì thấy cái tên đã lâu không gọi cho mình. Mà mỗi lần hắn gọi thì chẳng có gì tốt lành. Lần nào cũng là yêu nghiệt nhà cô gây chuyện long trời lỡ đất, chúng sinh lầm than ai oán mà thôi.
Chuyện gì hả Lý Trung.. tôi đang bận Giọng cô ngáy ngủ, bận cái con khỉ.
Thiếu gia xảy ra chuyện rồi Nghe đến đây Cố Minh Châu làm rớt cả cây bàn chảy đánh răng.
Nói rõ Lúc này giọng thật lạnh lẽo. Lý Trung rùng mình một cái.
Tối qua thiếu gia đi làm nhiệm vụ về, hình như là bị trúng độc, như Phu nhân chỉ giải được một nữa mà thôi.. Cố tiểu thư.. Thiếu gia đang rất cần cô, nếu không sợ rằng ngài ấy..
Tôi sẽ đến ngay
Lý Trung nghe xong như muốn thở phào, không ngờ Cố Minh Châu cũng có ngày dễ lừa như thế. Đúng là dùng sắc đẹp của thiếu gia nhà hắn để lừa phụ nữ thật dễ mà. À hắn nhằm..!! Là dùng an nguy của thiếu gia.
[...]
Bên phía Lý Trung , Lạc Vu Lạc Tuấn đều đưa ngón tay trỏ lên..
Bội phục .. bội phục
Lý Trung hếch cằm lên về bọn họ :
Quá khen, tất cả vì đại cuộc
Không biết hắn cùng với thiếu gia lừa Cố tiểu thư đến đây, không biết cô ấy có ghi hận. Sau này chắc chắn cô ấy sẽ trờ thành thiếu phu nhân, hắn nghĩ pha này cũng quá liều mạng rồi.
Hi vọng thiếu gia còn nhớ hắn đã lập công hôm nay, sau này bảo vệ hắn toàn mạng.
Nhưng Lý Trung rất nghi ngờ, Tưởng Khởi là một hôn quân đích thực.
[...]
Trong căn phòng quen thuộc, Cố Minh Châu vội chạy vào. Cô nghi ngờ mình bị Lý Trung lừa, nhưng mà dù có lừa cô cũng phải đến một lần. Xem như đây cũng là cái cớ của chính cô. Nhớ tên nào đó quá đi.
Cố Minh Châu nhìn người đàn ông đan nằm khó chịu trên giường liền đi đến, sờ lên trán, bắt mạch cho hắn.
Tay vừa chạm vào tay Tưởng Khởi, liền bị một lực kéo, kéo mạnh cô vào lòng ôm siết chặt..
Anh ... tên này giả vờ với cô.. cô trúng kế rồi.. Ừ thì cô tình nguyện trúng kế có được không ?
Môi hắn liền kề lên môi cô, đặt một nụ hôn, Tưởng Khởi nở nụ cười..
Um.. buông ra.. tên khốn kiếp, anh cười gì chứ..? Cô nóng giận đẩy người ra, nhưng không thể, hắn ôm rất chặt, cô chỉ đành để hắn làm càng một lúc.
Tưởng Khởi... anh có buông em ra không ? Em đã có bạn trai rồi, không muốn dính dáng với anh nữa còn giận là còn nói lời đau lòng..
Còn giận Hắn nhìn cô chằm chằm.. Đối với trong tìm thức của Tưởng Khởi sẽ không thể hiểu hết về Cố Minh Châu, nhưng là Đế Vân Mãnh thì có thể. Bọn họ đã bên nhau, cùng trãi qua bao lần sinh tử, yêu nhau đến vạn dặm giang sơn.
Cô không nói gì thêm, chỉ nhìn vào mắt người đối diện, như cảm nhận được điều gì đó sắp diễn ra...
Anh xin lỗi, là lỗi của anh, đừng giận nữa được không ? giọng ngọt ngào bên tai, nghe êm ái ấm áp làm sao.
Không giận, chúng ta chia tay rồi, Tưởng Khởi anh quên rồi sao.. Là anh bỏ rơi em, là anh muốn em ở bên cạnh người đàn ông khác.. Anh thích đi chết một mình thì cứ đi luôn đi, quay về đây làm gì !!! Cô nói với giọng hết sức ấm ức, đến cô còn không biết vì sao mình lại nói ra những lời trong lòng này..
Tưởng Khởi thấy cô như vậy thì đau lòng tay ôm cô siết hơn :
Đúng.. là anh sai, anh đã sớm hối hận rồi, nhưng lúc đó anh vốn rất ghen tị, lại nghĩ mình chỉ là người thay thế trong lòng em, anh lại không biết mình còn sống được bao lâu. Nên mới có suy nghĩ ngu ngốc đến vậy
Nhưng giờ em đã bên người khác rồi. Cái kết này là do anh mong muốn mà Cô vẫn cố chấp như thế đó..
Tưởng Khởi mím môi, lúc này Cố Minh Châu thừa lúc hắn ngây người, chơi chiêu cũ nhảy ra khỏi lòng của hắn.. Thở phì phò định bỏ đi...
Như vậy xem như chúng ta hòa nhau.. Tiểu Châu.. Em cũng từng bỏ anh ở lại một mình mà
Chỉ một câu thôi, Cố Minh Châu liền đứng sửng lại.. Lúc này cả người cô tê liệt hết, miệng cũng không biết nói lời gì nữa..
Người phía sau tiếp tục nói :
Vì anh chính là Đế Vân Mãnh em luôn đợi.. Tiểu Châu anh nhớ rồi !!! Tiểu Châu ta nhớ nàng !!!
Trong không khí im lặng bốn phía, giọng nói quen thuộc lại vang lên :
Nàng có biết khi nàng chết đi bỏ lại ta, ta đã sống những ngày tháng như thế nào không ? Câu hỏi của nàng hôm nay ta sẽ đích thân trả lời Giang sơn vốn chọn ta, nhưng ta trước sau vẫn chỉ chọn Cố Minh Châu .
Cố Minh Châu nước mắt đã rơi đầy mặt rồi , cô khóc thật nức nỡ làm sao mà..Không chút kiềm chế, không cần vẻ ngoài mạnh mẽ che giấu nữa, cứ thế mà cho lệ tuông rơi..
Cô quay lại ôm chằm lấy người nào nó ..
A Mãnh, là chàng, đúng là chàng rồi.. A Mãnh của ta, chàng nhớ lại rồi
Um ta nhớ lại rồi .. Khi nhìn thấy hai bức tranh treo trong phòng nàng, ta đã nhớ lại toàn bộ
Hắn cười ôm cô vào lòng.
Cố Minh Châu nghi hoặc nhìn nhìn hắn, tranh treo trong phòng cô ư ? Hắn đến đó bao giờ. Nghĩ nghĩ tay lại vô thức sờ lên môi mình. Vậy dấu vết bị chó cạp này là....Hửm...
Anh biết lâu chưa ? Cố Minh Châu giả lả ngây thơ hết sức mà hỏi
Lâu rồi..!! Còn nhìn nàng cùng tên giả mạo diễn trò ân ái trước mặt ta Tưởng Khởi nói xong liền biết hắn sai rồi. Con mèo đang xù lông...
Ta...
Cố Minh Châu dùng hai tay đẩy mạnh tên khốn nhà cô lên giường
Ta..Ta cái gì chứ.... Ta cắn chết chàng