Đỉnh mày Giang Nguyên hơi chau lại:
– Ý của chú là gì ạ?
– Ý tôi là tôi nhìn cậu không vừa mắt, muốn chia rẽ uyên ương.
– Bọn cháu còn chưa ở bên nhau nữa. – Giang Nguyên nghênh đón lấy ánh mắt rất áp bức của Phùng Nhất Đường, – Cháu cũng không có ý định sẽ rời khỏi em ấy.
– Suýt chút nữa cậu đã hại chết con bé rồi.
Trong lòng Giang Nguyên đau xót khôn cùng, anh không thể cãi lại, nỗi sợ hãi che trời lấp đất giờ phút này vẫn quanh quanh quẩn trong lồng ngực.
– Về sau sẽ không đâu ạ. – Giang Nguyên nghiêm túc, – Cháu muốn được gặp em ấy, mong chú đáp ứng ạ.
– Tôi không đáp ứng.
Ánh mắt Giang Nguyên buồn bã:
– Vâng. Không sao ạ. Cháu có thể tiếp tục chờ.
– Vì sao cậu phải chờ đợi? – Ánh mắt Phùng Nhất Đường sáng như đuốc, – Theo tôi được biết, cậu đã từ chối quay lại với Sướng Bảo rồi.
– Cháu…- Giang Nguyên khó khăn mở miệng.
– Từ chối là giả, lạt mềm buộc chặt là thật? – Giang Nguyên nói, – Cháu chỉ không muốn tiếp tục mất đi em ấy thôi.
– Sướng Sướng nói cậu không đơn giản, thì ra là nó nhìn lầm cậu rồi.
– Vâng. Em ấy đã nhìn nhầm cháu rồi. – Giang Nguyên thẳng thắn thừa nhận, – Cháu có tư tâm của cháu. Nhưng hiện tại cháu rất hối hận. Nhiều một phút cũng là một phút, cháu không nên lãng phí. Cháu cũng sẽ không buông tay nữa.
– Cháu đang tỏ thái độ với tôi đấy à?
– Hy vọng chú tác thành cho cháu ạ.
– Đi lên đi.
Giang Nguyên ngẩn người.
Phùng Nhất Đường bình thản nói:
– Sướng Sướng đang đợi cháu.
Sắc mặt Giang Nguyên tức thì sáng ngời, anh vội vã cất tiếng chào, chạy như bay vào trong tòa bệnh viện.
Phùng Nhất Đường nhìn theo bóng dáng của anh.
Thực ra năm đó, Phùng Nhất Đường muốn chống đỡ cho Lý Đại Tranh, ông có rất nhiều biện pháp để lựa chọn, hoàn toàn không cần dùng đến thủ đoạn cũ kỹ liên hôn như thế cả.
Ông là cố ý làm thế.
Phùng Sướng với Giang Nguyên ở bên nhau rất lâu, lâu hơn nhiều so với tưởng tượng của ông. Sướng Bảo của ông thậm chí còn sẵn sàng đi theo Giang Nguyên về quê vui chơi rảnh rỗi hơn một tuần, điều này đối với ông rất không ổn chút nào. Rốt cuộc thì Giang Nguyên không phải là người con rể lý tưởng được chọn ở trong lòng Phùng Nhất Đường.
Giang Nguyên là một người thanh niên rất tài giỏi và kiên định, cực kỳ ưu tú hiếm có, nhưng anh không phù hợp với Phùng Sướng.
Một nửa kia của Sướng Bảo, phải đi cùng trên một con đường với cô, có thể chia sẻ mọi thứ với cô, trở thành cây trụ trống và cây nạng có sức mạnh khi cô bị thương tổn. Nếu mà Giang Nguyên chỉ là một học sinh xuất sắc bình thường còn dễ, nhưng mà trong lòng anh có tham vọng, có định hướng rõ ràng và sẵn sàng làm việc chăm chỉ kiên trì nỗ lực vì nó. Hai người đang hướng tới những điểm đích khác nhau, một ngày nào đó họ sẽ chia tay nhau. Nếu đã như vậy, không bằng kịp thời ngăn cản tổn hại, nhân lúc còn sớm mà chia rẽ cả hai.
Nhưng mà Sướng Bảo không hề tranh đấu gì mà đồng ý ngay tắp lự, trong lòng Phùng Nhất Đường hiểu rõ. Sướng Bảo của ông biết mục đích thuận nước đẩy thuyền của ông mới thuận theo ý tứ của ông, đã đồng ý chia tay Giang Nguyên một cách dứt khoát không lưu luyến.
Phùng Nhất Đường chưa bao giờ cho rằng mình làm sai, tận cho đến khi Phùng Sướng nói muốn về Nhạn Thành tiếp nhận Khang Thăng, trong lòng ông mới như ý thức được gì đó.
Ông mang theo sự hoang mang và vài phần khó xử hỏi thẳng con gái yêu:
– Sướng Bảo, có phải con lại muốn đi tìm Giang Nguyên không?
– Đúng ạ.
– Vì sao con cứ phải là cậu ta mới được? Trên đời này đàn ông có hàng ngàn hàng vạn, bao gồm cả kiểu người con thích, bố cũng có thể tìm được cho con.
– Bố, Giang Nguyên chính là Giang Nguyên.
– Nó thì có gì tốt? Nó có việc mình làm, sẽ không bao giờ coi con là trên hết.
– Bố, con biết bố đang suy nghĩ gì. Con không cần. Hơn nữa, bố ạ, bố mới là cây cột trụ vững chãi nhất của con, đừng nghĩ bỏ gánh sớm như thế, bố phải sống thật lâu với con.
– Bố là bố. Sướng Bảo, con…
– Nhưng mà con từng thử rồi. – Phùng Sướng dựa vào Phùng Nhất Đường, – Bố ơi, con từng thử không cần anh ấy rồi. Con tưởng rằng con sẽ làm được. Nhưng thì ra con không làm được.
Phùng Nhất Đường lập tức mềm lòng.
Sở dĩ ông đặt tên con gái một chữ Sướng, chính là hy vọng cả đời cô được tự do và hạnh phúc.
Thôi đi. Phùng Nhất Đường nghĩ. Có phải chỉ một con đường thôi hay không không quan trọng. Ông không nên bỏ gốc lấy ngọn.
Vết thương của Phùng Sướng trông có vẻ đáng sợ, nhưng thực ra cũng không quá nghiêm trọng.
Tiếng gõ cửa vang lên, cô ấn điều khiển cho giường cao lên một chút.
– Mời vào.
Khi Giang Nguyên bước vào, Phùng Sướng đang điều chỉnh dáng ngồi, không cẩn thận đụng phải vết thương ở lòng bàn tay, cô “suỵt” một tiếng hít hà vì đau.
– Đừng nhúc nhích….
Giang Nguyên bước vội tới.
– Đừng lộn xộn. – Giang Nguyên đỡ lưng cô, lót một cái gối mềm ra sau lưng cho cô.
– Em không khác gì với hoa cỏ bên đường. Anh lo lắng như vậy làm gì?
Một câu nói lại đưa hai người trở về rạng sáng hôm đó.
Sau nửa đêm ngày hôm đó, Giang Nguyên đã ngàn lần hối hận vì những gì mình đã nói.
Lý do tại sao anh muốn vạch ra ranh giới rõ ràng giữa hai người họ là vì anh không muốn để cô tùy hứng làm bậy nữa.
Từ sau khi gặp lại, Phùng Sướng giống như người không có việc gì bỏ qua những năm tháng xa cách kia mà tiếp tục chơi trò theo đuổi trêu chọc anh như cũ. Giang Nguyên lại không còn là Giang Nguyên như xưa nữa. Anh biết tính cách Phùng Sướng không biết chừng mực, biết lời nói trong miệng người này lúc thật lúc giả, biết cô chỉ có một phần tình yêu nhưng mà lại có thể làm ra dáng vẻ như yêu người ta rất sâu đậm.
Anh không thể để mình tiếp tục mắc mưu. Đứng dưới chân anh chính là lục bình, dưới lục bình là đầm lầy. Dẫu cho nếu như nhất định phải bị rơi vào đầm lầy, anh cũng muốn kéo cô theo cùng.
Khi nào quay lại với nhau, quay lại với nhau như thế nào, lần này sẽ do anh quyết định.
Nhưng mà tất cả những tính toán này bỗng chốc trở nên nhỏ bé không đáng kể so với sự tuyệt vọng cực độ không diễn tả được tại nơi hành lang hôm đó.
Giang Nguyên không hề quanh co lòng vòng nữa:
– Em vô tâm vô phế như thế, anh nói hai câu tàn nhẫn cũng không được à.
Thấy Phùng Sướng rũ đầu, chuyên chú nghịch băng gạc trên tay, không đáp lại anh, Giang Nguyên không nhịn được nói tiếp:
– Thế em muốn anh thế nào.
Trong giọng nói của anh mang theo chút tức giận khó phát hiện.
– Em vẫy tay một cái là anh phải đầu hàng hay sao? Em coi anh là cái gì?
– Tay em đau. – Phùng Sướng giơ tay lên trước mặt Giang Nguyên.
Giang Nguyên theo bản năng cầm lấy tay cô. Bàn tay của Phùng Sướng bị bao kín mít, chỉ lộ ra cổ tay cùng với đầu ngón tay. Giang Nguyên nắm lấy tay cô cũng tự thấy đau nhức.
– Anh xin lỗi.
Ngón cái Giang Nguyên vuốt ve nhẹ nhàng trên cổ tay cô, đau đớn từ đầu ngón tay lan tàn tới tận trong tim,
– Anh xin lỗi.
– Người kia nhắm vào em, có liên quan gì đến anh đâu.
Phùng Sướng chạm vào anh, trêu đùa:
– Nhưng mà anh hôn thì sẽ không đau nữa.
Giang Nguyên ấn lên tay cô,
– Còn đau không?
– Rất là đau.
Giang Nguyên đè mép giường, nghiêng người hôn môi lên môi cô.
– Giờ thì sao?
Phùng Sướng nói:
– Như này là chúng ta làm hòa rồi phải không?
– Bằng không thì sao.
– Em cứ cảm thấy anh là vì trả thù em, nên mới cố ý phụ họa hùa theo.
– Anh làm sao dám chứ, tổng giám đốc Phùng bỏ rơi anh mấy lần rồi, anh có thể làm gì đây?
– Vậy cũng đúng.
- …
Giang Nguyên bó tay.
– Lại lên mặt rồi đúng không hửm.
– Em xin lỗi anh. – Phùng Sướng bỗng nói xin lỗi, – Giang Nguyên, chuyện chia tay kia em không có gì để nói, nhưng mà không có lần sau nữa đâu. Em thề.
– Lời thề của em không đáng tin chút nào.
– Vậy anh muốn thế nào?
– Muốn em bù đắp cho anh. – Giang Nguyên nói, – Trong mấy năm kia muốn em phải bù đắp gấp bội lại cho anh.
Khi Ngô Du Lượng cùng Tạ Nhất Minh tới bệnh viện để thăm, trùng hợp cửa phòng bệnh của Phùng Sướng không hề đóng.
Hai người gõ cửa, một trước một sau đi vào.
Mười phút sau, hai người lại một trước một sau đi ra khỏi bệnh viện.
Ngô Du Lượng nói:
– Anh Minh, lát nữa anh có rảnh không?
– Làm sao vậy?
– Ờ, em nhìn trúng ghế mát xa trong nhà anh. Nếu anh rảnh thì em cho xe tới nhà anh để dọn đi.
Trước mắt Tạ Nhất Minh tối sầm, kêu gào Ngô Du Lượng là thắng đểu.
Ngô Du Lượng nói:
– Cho dù không có chuyện bất trắc này xảy ra thì không tới một tháng bọn họ cũng sẽ quay lại với nhau thôi.
– Thế thì chưa chắc đâu. – Tạ Nhất Minh mạnh miệng.
Ngô Du Lượng nói:
– Chả phải vừa rồi anh tận mắt nhìn thấy rồi đó, Giang Nguyên mà lạnh nhạt với tổng giám đốc Phùng à? Có phải anh có hiểu lầm với hai chữ lạnh nhạt không.
– Rốt cuộc thì tại sao mà chú biết được?
– Bởi vì em là bạn học đại học với Tổng giám đốc Phùng, từng chứng kiến tình yêu giữa cô ấy với Giang Nguyên.
– Hả…- Tạ Nhất Minh bừng tỉnh ngộ.
Ngô Du Lượng lắc đầu:
– Sao anh lại không nhớ cái này nhỉ.
– Thế thì chẳng phải cậu vẫn là thắng đểu à!
– Thì có làm sao, đã đánh cuộc thì phải chịu thua thôi.
Tạ Nhất Minh đau khổ:
– Cậu dọn đi rồi thì tôi làm sao đây?
– Anh có thể tới nhà em dùng nhờ mà.
Trong phòng bệnh, Giang Nguyên bắt đầu truy cứu tội trạng của Phùng Sướng.
– Vì sao không trở về sớm?
– Em cho rằng anh không muốn gặp em.
– Khi anh không muốn gặp em thì em nhất quyết không tới à. Từ khi nào em lại quan tâm trong lòng anh nghĩ gì thế.
– Em cho là anh đã quên em rồi.
– Ai đã quên ai nào, em với Lý Đại Tranh có quan hệ tốt thật, anh ta còn qua đêm nhà em nữa.
– Thôi được. – Phùng Sướng ngẩng mặt lên và tiến lại gần, – Tội em không thể xá. Anh hãy trừng phạt em đi.
– Em rất đáng giận đó có biết không. – Giang Nguyên nắm lấy cằm cô, – Rõ ràng Lý Đại Tranh đã nói hết mọi chuyện với anh rồi, em còn phủ nhận, có phải em cố tình chọc giận anh không?
– Anh ấy nói gì với anh?
Lý Đại Tranh nói anh ta với Phùng Sướng từ giây phút nhà họ Phùng đứng ra hết lòng trợ giúp anh ta thì đã định sẵn là không có khả năng rồi. Anh ta đứng dưới lập trường chịu ơn không thể làm gì khác được, hơn nữa Phùng Sướng không hề có tình cảm với anh ta, giữa hai người chỉ tồn tại tình anh em mà thôi.
– Anh muốn nghe chính miệng em nói. –Trong mắt Giang Nguyên lộ vẻ khó hiểu, – Sướng Sướng, có đôi khi anh thật sự không hiểu được em, vì sao có một số chuyện em lại không có một câu giải thích, có một vài lời lại chưa bao giờ chịu nói.
– Em yêu anh.
- …
Lời tỏ tình của Phùng Sướng Giang Nguyên đã nghe không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng mà câu nói này thì đây là lần đầu tiên, anh muốn khắc chế sự rung động trong lòng lại, nhưng bàn tay run rẩy của anh đã tiết lộ nội tâm của anh, anh muốn rút ra, lại bị Phùng Sướng đè lại.
Phùng Sướng nói:
– Giang Nguyên, em có thể dễ dàng nhận biết thích người khác, nhưng lại không thể nhận biết được khi mình yêu. Em đã từng cho rằng mình chỉ thích anh thôi, không có anh cũng không sao hết cả, cho đến khi em ý thức được rằng đó chính là yêu, thì em đã cách xa anh rất xa rồi. Lúc trước làm đến quá đáng như vậy, vốn dĩ em không muốn quay đầu lại. Nhưng mà em luôn nhớ đến anh, nhớ nhung anh đến mức em không thể không tìm mọi cách để được trở về tìm anh. Mà những cái khác….Tương lai thời gian còn lâu còn dài, chúng ta không cần một lời nói ra hết toàn bộ ngay lúc này, có đúng không anh?
Giang Nguyên cúi người hôn xuống.
Hết chương (end)
Tác giả có nói có phiên ngoại về Kim Lang và phiên ngoại về Phùng Sướng Giang Nguyên, tiếc là mình không tìm được để làm.