Rạng sáng ngày thứ , cơn mưa nhỏ đã kéo dài nhiều ngày ở Nhạn Thành bỗng nhiên to hơn.
Giang Nguyên đúng giờ thức dậy, bên ngoài cửa sổ âm u, mưa to như sậu.
Anh cầm lấy di động, bất ngờ nhìn thấy tin nhắn của Phùng Sướng vừa gửi tới vài phút trước: Anh dậy chưa?
Giang Nguyên trực tiếp bấm vào cuộc gọi thoại.
Sau một vài giây, cuộc gọi đã được bắt máy.
– Em còn chưa ngủ à? – Anh biết cô đang ở Rwanda, chênh lệch múi giờ sáu giờ với Nhạn Thành.
– Vâng. – Bên phía Phùng Sướng có vẻ rất yên tĩnh, cô hỏi anh, – Anh đã xem tin tức chưa?
Đương nhiên Giang Nguyên có xem rồi, là một trong những người trong cuộc, dù là anh không tính xem thì cũng có vô số người rảnh rỗi chia sẻ cho anh xem.
Những tin đồn hỗn loạn đã gây rắc rối cho Giang Nguyên ở một mức độ nhất định, nhưng anh không để tâm đến điều đó.
Hầu hết các tin báo đều dựa trên suy đoán và vô căn cứ. Phùng Sướng cùng Lý Đại Tranh hai lần đi du lịch, rõ ràng là anh đều đã biết, nhưng lại bị người ta khuếch đại não thay đổi hoàn toàn bản chất sự việc, thế cho nên ngay cả video anh cũng không có hứng thú click mở.
Trước khi đi Phùng Sướng có nhắn lại “trở về nói cụ thể sau”, vậy thì anh sẽ chờ cô trở về.
– Xem rồi. Ngày nào em mới về?
– Giang Nguyên, chúng ta dễ tụ dễ tan đi.
Giang Nguyên phải mất một lúc mới lý giải được ý tứ câu “dễ tụ dễ tan” mà Phùng Sướng vừa nói, anh tưởng là mình nghe nhầm, hỏi lại.
– Gì mà dễ tụ dễ tan?
– Chúng ta chia tay đi.
Lần này ý nghĩa được truyền đạt mà không có bất kỳ sự sai lệch nào. Giang Nguyên không trả lời ngay lập tức.
Lặng thinh một lúc, anh hỏi cô:
– Sướng Sướng, em làm sao vậy?
Giang Nguyên không cho rằng Phùng Sướng thật sự muốn chia tay với mình. Giữa hai người họ không có chuyện gì xảy ra cả. Trước khi Phùng Sướng rời khỏi tiệm bánh ngọt, trước một giây hai người tách ra, mọi thứ đều rất bình thường.
Anh khẽ khàng hỏi:
– Xảy ra chuyện gì vậy em?
– Không có chuyện xảy ra cả. Chỉ là muốn chia tay thôi.
Giang Nguyên vẫn bình tĩnh như cũ.
Cách một khoảng cách xa như vậy, anh không thể nhìn thấy biểu cảm của cô khi cô nói chuyện, cũng không phân biệt được rõ là cô kích động nhất thời hay là trêu đùa, nhưng anh rất ghét tình tiết máu chó, rất ghét hiểu lầm.
– Chia tay cũng được. Nhưng phải gặp mặt rồi nói.
– Vì sao? – Phùng Sướng có chút khó hiểu, – Em cho rằng gặp mặt là không cần thiết.
Giang Nguyên yên lặng một hồi, anh bước ra sân trong cơn mưa nặng hạt, bố mẹ anh đã ngủ say, anh không muốn tiếng cãi vã xảy ra bị nghe thấy.
Tiếng mưa rơi rào rào càng lúc càng nặng hạt, Giang Nguyên đứng ở dưới mái hiên, kiên nhẫn hỏi cô:
– Phùng Sướng, em lại chơi trò gì đây?
– Em rất nghiêm túc. Giang Nguyên, anh hẳn hiểu rõ mà.
Giang Nguyên chưa từng nghe thấy Phùng Sướng nói giọng điệu như vậy bao giờ cả.
Thái độ của cô đối với anh rất đặc biệt ngay từ cái nhìn đầu tiên, cho dù quen biết bao nhiêu lần hay gặp gỡ bao nhiêu lần, cô vẫn luôn nhất định phải thắng, gần như công kích bày ra mọi loại cảm xúc trước mặt anh.
Nhưng mà giờ phút này, tất cả những cảm xúc giương nanh múa vuốt, không chút ưu tư nào của cô đều đã biến mất. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cô bỗng đối xử với anh như người xa lạ.
Giang Nguyên nghĩ anh vẫn rất bình tĩnh.
– Lý do?
– Chia tay thì chia tay thôi, còn cần gì lý do.
– Anh muốn lý do.
– Không có lý do gì cả. Giang Nguyên, anh chưa từng chia tay bao giờ cho nên chắc không biết, giữa nam với nữ vốn chính là như vậy. Ở bên nhau không cần lý do, chia tay cũng tương tự đều không cần.
– Anh không đồng ý.
Giang Nguyên đúng là chưa từng chia tay, không có kinh nghiệm, cho nên không biết. Nhưng mà anh có ý thức, những ngọt ngào ở Lĩnh Khê, từng hình ảnh vẫn sống động như mới xảy ra ngày hôm qua, thế mà bỗng nhiên không có một lý do gì cả, gọi một cú điện thoại thông báo chia tay là chia tay. Giang Nguyên không thể nào hiểu cho nổi, càng không ai có thể hiểu nổi. Điều này không phải một câu “giữa nam vừa nữ vốn là như vậy” đầy hời hợt của Phùng Sướng là có thể giải thích hết toàn bộ.
Anh không tin nếu đổi thành người từng trải khi đối mặt với tình huống này sẽ bình tĩnh hơn anh, anh không làm được. Không ai có thể làm được.
– Vốn dĩ cũng không cần anh đồng ý. – Phùng Sướng như không chút nào để tâm đến, – Giang Nguyên, em chỉ thông báo cho anh biết thôi.
Thực ra đã nói đến bước này rồi thì nên cúp điện thoại là đúng nhất.
Nhưng mà cô lại không muốn. Cuộc gọi cuối cùng, kéo dài thêm mấy phút thì có làm sao.
Phùng Sướng trượt từ ghế trên xuống, nằm thẳng trên sàn nhà.
Cô vừa nín thở nghe tiếng hít thở của Giang Nguyên, vừa đếm ngược ở trong lòng.
– Anh xin lỗi.
Tiếng đếm ngược sắp kết thúc bị cắt ngang đột ngột.
Giang Nguyên xin lỗi một cách không đầu không cuối nằm ngoài dự liệu của Phùng Sướng, cô không kìm nổi truy hỏi anh:
– Vì sao?
– Lần đó ở rạp chiếu phim, không nên để em chờ.
- …
– Hôm mất điện đó không nhìn thấy tin nhắn, quên mất em đang ở dưới nhà, anh xin lỗi.
Giang Nguyên xin lỗi vì tất cả những gì mà anh có thể nghĩ ra. Mưa quá to, tiếng mưa đập hỗn loạn vào phiến đá xanh, những lời hoảng loạn rối rắm của anh cũng không biết trôi đi đến đâu nữa.
– Giang Nguyên. – Phùng Sướng cắt ngang lời anh, – Em và Lý Đại Tranh đính hôn rồi.
Khoảng lặng từ trong ống nghe lan tràn ra.
Phùng Sướng chậm rãi nói:
– Để cho em ngẫm lại một chút, đó thật sự là một câu chuyện dài. Giang Nguyên, anh còn nhớ nghỉ hè năm ấy khi mà chưa thi đại học, em theo đuổi anh rất rầm rộ, nhưng giữa chừng thì lại bỏ dở đến tận ba tháng không? Thực ra lúc đó em và Lý Đại Tranh đang trong tình yêu cuồng nhiệt. Sau đó chúng em cãi nhau, em mới trở lại tìm anh. Lẽ ra chỉ là theo đuổi rồi yêu chơi thôi, nhưng mà em lại phát hiện ra ở bên anh cũng rất vui vẻ, em bèn nghĩ, dù sao hai người bọn anh cũng khác thành phố, cảm giác yêu đương đó cũng rất kích thích thú vị.
Giang Nguyên nhắm mắt lại, bàn tay rũ xuống nắm chặt lại thành quyền.
Câu chuyện hoang đường của Phùng Sướng một chữ anh cũng không tin. Nhưng vì chia tay mà cô dùng câu chuyện hoang đường đó để làm cái cớ, càng khiến cho anh tức giận khôn kể.
– Phùng Sướng, em nghĩ anh là kẻ ngốc hay sao? – Giang Nguyên cười lạnh lùng, – Chúng ta ở bên nhau hai năm chứ không phải hai ngày. Em thật sự muốn chung sống với vị hôn phu của em, cũng không cần một câu phủi sạch hai năm đó làm gì.
– Anh không tin? – Giọng Phùng Sướng nhẹ nhàng, – Không ngờ khả năng lừa dối của em lại tốt đến thế, lâu thế rồi mà anh cũng không nhìn ra được. Nhưng mà nói thật, Giang Nguyên, trên đời cũng không có ai dễ lừa hơn so với anh đâu. Rất nhiều lần cuối tuần, em nói là đi công tác với bố em, nhưng cứ tin đó là thật à.
Đầu Giang Nguyên “ong” một tiếng, giống như là anh đã bị trúng một mũi tên không hề có phòng bị trước, ngay cả tiếng mưa rơi cũng không còn nghe thấy nữa.
Nhưng mà ngay lập tức, màu sắc âm thanh và sự tỉnh táo trở lại cùng nhau. Anh thực sự không nên dậy vào buổi sáng, lại vào một ngày mưa to như vậy, đứng dưới mái hiên bị nước mưa bắn tung tóe mà nói chuyện với cô.
– Tiếp tục diễn đi, Phùng Sướng. Tốt nhất là em gọi Lý Đại Tranh tới cùng nhau diễn đi.
– Anh không hiểu. – Phùng Sướng bình tĩnh nói, – Lý Đại Tranh không giống anh, anh quá ngoan quá đứng đắn, không hiểu rằng bọn em đã chơi như thế này từ khi bọn em còn nhỏ, đã quen thuộc lắm rồi. Anh ấy biết em và anh yêu đương với nhau, cũng chỉ bảo em là đừng quá nghiêm túc. Giang Nguyên, anh đã xem video chưa, khi em ở bên Lý Đại Tranh, vui vẻ không kém hơn so với ở bên anh đâu.
– Thật à. – Giọng Giang Nguyên lạnh băng, – Phùng Sướng, nếu như hai người hợp nhau như thế, em giỏi như thế, sao không tiếp tục lừa nữa hả?
– Bởi vì bị lộ rồi. Sau khi bị lộ ra ngoài sự chú ý cao như vậy, em mà tiếp tục đi gặp anh khó tránh khỏi sẽ bất tiện. Con người dù sao thì cũng phải có sự lựa chọn cuối cùng, anh nói có đúng không?
– Được. – Giang Nguyên phẫn nộ thành cười, anh cắn răng dừng một chút, mới gằn từng chữ nói, – Phùng Sướng, em làm tốt lắm.
– Đúng rồi. – Phùng Sướng hỏi anh, – Giang Nguyên, anh còn nhớ tại sao chúng ta lại bên nhau không? Lúc ấy anh nói qua hai ba ngày thì sẽ đá em, nhưng về sau lại không đề cập tới nữa. Anh còn nói sau khi đá em rồi sẽ không bám dính lấy em nữa.
Chỉ một vài câu nói tức giận lúc tình thế cấp bách của anh đã bị cô chụp lấy quay ngược lại đáp trả lại anh.
Cô thực sự quyết tâm chia tay với anh rồi, cho nên mới có thể dùng mọi thứ như một thứ vũ khí để làm tổn thương anh.
Xương ngực Giang Nguyên đau nhức, cơn tức giận đến cực độ ngược lại đã khiến cho anh bình tĩnh trở lại, thậm chí còn hối hận vì sự cúi đầu vừa rồi của mình.
Chia tay thì chia tay. Anh nghĩ, có gì ghê gớm đâu, dù sao lúc trước cũng không phải là anh chết sống muốn ở bên nhau.
Nhưng mà nghĩ thì nghĩ vậy, những lời nói cay độc tàn nhẫn anh vẫn không làm sao mà thốt nổi nên lời.
– Anh chưa từng coi đây là trò đùa.
Chắc là anh điên rồi nên mới thốt ra những lời nghe giống như cầu xin như thế.
– Em cũng rất nghiêm túc, nhưng mà cuộc vui nào rồi cũng sẽ tàn. Giang Nguyên, sắp hai năm rồi, anh không thấy chán hay sao?
Phùng Sướng không giống anh, cô dường như đang mặc bộ giáp bất khả xâm phạm, mỉm cười, đâm hết nhát kiếm này đến nhát kiếm khác lên người anh.
Cô có đau đớn không?
Ồ, cô không đau đớn chút nào cả.
Giang Nguyên tuyệt vọng nhắm mắt lại, nếu cứ mặc cho cô tiếp tục đâm anh như thế nữa, trái tim khó thở của anh sẽ tan nát không còn gì nữa mất.
Anh cúp điện thoại.
Hết chương