Chương : Bộ bộ sinh tiền trần ()
Dịch: CP
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP xin chân thành cám ơn!
Thẩm Chiêu Chiêu cầm lược gỗ đứng trước tấm gương lớn trong nhà tắm, đầu óc xoay mòng mòng, nhìn khuôn mặt buồn phiền của chính mình phản chiếu trong gương.
Bởi vì không biết có nên nhận điện thoại hay không mà buồn phiền.
Cái gương này lớn cực kỳ, độ cao gấp năm lần so với những chiếc gương bình thường, thu vào toàn cảnh của buồng tắm, hai bên dùng công nghệ cát mài chạm trổ ra đình đài lầu các khiến cho phía sau tấm kính phát ra ánh sáng dìu dịu, soi sáng ra bốn phía, trở thành một vòng sáng trắng khảm vào khung gương.
Đèn trong phòng tắm phát ra ánh sáng vàng, chỉ có mép khung kính này là màu trắng, giống như ánh trăng sáng.
Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, là nhằm ngay lúc yên tĩnh nhất mà gọi tới.
Cô đứng đó không nhúc nhích, nhìn ống nghe bên trong chiếc hộp gỗ màu nâu, cảm giác khó nói thành lời lần thứ hai tràn vào lòng.
Khi trước mẹ và Thẩm gia ở Macao bắt đầu qua lại, cô còn âm thầm vui vẻ thật lâu, nghĩ tới một ngày nào đó mẹ mời được người anh này đến nhà cô làm khách là có thể được gặp lại rồi. Sau đó hễ là nhắc đến Macao, cô đều sẽ cẩn thận lắng nghe, muốn nghe trong đó một chút tin tức nào đó về hắn.
Đêm ngày mẹ nói sẽ kết hôn cô lăn lộn trên giường cả đêm không ngủ được, mắt trợn trừng đến khi trời hửng sáng. Cho đến khi ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt, cô bỗng thấy tỉnh táo kỳ lạ, thật sự là không hiểu ra làm sao, cũng chỉ có gặp mặt một lần, không biết là đang khổ sở cái gì đây.
Tiếng chuông biến mất.
Rất nhanh, tiếng gõ cửa vang lên.
"Đến đây!" Cô ném cái lược vào hộp gỗ.
Tay đặt trên tay nắm cửa, lại mất mấy giây xem xét cách ăn mặc của bản thân, sau khi xác định không có chỗ nào không thích hợp mới cẩn thận mở cửa ra, không đợi thấy rõ Thẩm Sách đứng bên ngoài đã giành trước giải thích: "Em nghe thấy tiếng điện thoại rồi, nhưng chưa kịp nghe."
"Còn tưởng say không biết trời trăng gì rồi." Hắn cười, có thể là vì thấy cô không có chuyện gì nên tư thế và ngữ khí đều được thả lỏng.
"Không đâu, sẽ không, sao có thể được." Thẩm Chiêu Chiêu cũng cười với hắn.
"Trà giải rượu ở dưới tầng."
Cô lắc đầu: "Không cần uống cái đó đâu ạ, thật."
Vốn là vì bị men rượu làm cho đầu óc mê muội, sau đó bị cả chính mình quay vòng đến hôn mê.
Hai ly cocktail, ly thứ hai là bởi vì Thẩm Sách không có kinh nghiệm, chưa bao giờ uống cocktail nên mới để người phục vụ đưa ra loại mạnh nhất cho cô uống, uống ra phiền phức.
Thẩm Sách nhìn ra được, mấy ngón tay của Thẩm Chiêu Chiêu nắm trên khung cửa hơi bấm vào, nhưng lại không ra được một chút sức lực.
Hắn cũng không vạch trần cô: "Không muốn xuống? Vậy anh mang lên cho em?"
Thẩm Chiêu Chiêu lại lắc đầu: "Em đang đợi điện thoại."
Cố gắng tìm lý do đóng cửa, cũng bởi vì không muốn làm ra chuyện mất mặt ngay trước mặt hắn.
"Cứ mở cửa để đó, có điện thoại rồi lên nghe cũng không muộn." Nói vậy, nhưng vẫn quay người đi xuống.
Lại là tiếng gõ cửa, nhưng lần này cũng chỉ mang tính chất tượng trưng, là muốn nhắc nhở cô trà giải rượu đã mang đến. Cô vốn cho rằng đêm nay đến đó là bình an vô sự kết thúc, nhưng không như mong muốn, trà giải rượu mới chỉ là bắt đầu.
Nửa tiếng sau khát nước nên lấy trà này thay nước uống, lại không đủ thỏa mãn lần mò đi xuống tầng, thế nhưng còn chưa đi được hai bước chân, Thẩm Chiêu Chiêu đã mềm nhũn ngồi phịch xuống bậc cầu thang, mông đập vào tấm gỗ cứng rồi quên luôn mục đích xuống tầng, ôm tay vịn cầu thang, chỉ hận không thể ngủ luôn ở chỗ này. Ban đầu còn chút ý thức nên vẫn biết không thể ngủ ở đây, thế nhưng cái trán bỗng bị hoa văn trạm trổ trên lan can làm đau, trong lòng sinh ra oán trách với không khí, sau đó một giấc mộng sâu hơn dần len lỏi.
Khung cảnh trong mộng là ngôi nhà sàn bên bờ hồ ở tổ trạch của Thẩm gia. Dưới ánh sáng mặt trời rực rỡ, cô nằm nhoài trên lan can loang loáng nước, đưa tay muốn múc nước uống, thế nhưng cổ tay bỗng bị bắt lại, còn có giọng nói vang lên, nhắc nhở cô ngồi đây rất nguy hiểm. Thẩm Chiêu Chiêu giãy dụa muốn tránh thoát, trong đầu chỉ có một ý niệm duy nhất là phải uống nước, thế nhưng có vươn tay ra thế nào cũng không thể chạm đến mặt nước. Kết quả vẫn là nhờ miệng một chiếc cốc chặn lại oán niệm của cô, từng ngụm từng ngụm nuốt xuống, cô nhanh chóng ghét bỏ cái cốc nhỏ này, thế là được đổi sang một cái bát lớn, uống thêm một ngụm rồi không kêu ca nữa, cơ thể cũng không còn khô nóng bứt rứt.
Có người cầm khăn mặt lau mồ hôi cho cô, gió lạnh chậm rãi lướt qua, hơi lạnh.
Đến khi được chiếc chăn ấm áp phủ lên, cô lại càu nhàu kêu nóng. Bàn tay và cánh tay bỗng mát lạnh, cuối cùng bàn tay được cái vật thể mát lạnh đó bao lấy. Thẩm Chiêu Chiêu nhớ đến ngày nhỏ, mùa đông chạy ra ngoài xem tuyết rơi, cô và chị gái mỗi người cầm một tay của mẹ, cũng là cảm giác lạnh lẽo như thế này.
Tay bị nắm chặt, cô kháng cự muốn trốn, đối phương khẽ thả lỏng ra vài giây, sau đó lại nắm chặt.
Cuối cùng cô chỉ có thể từ bỏ, mặc cho bàn tay mình bị nắm, nhanh chóng rơi vào giấc ngủ sâu.
Sáng sớm, Thẩm Chiêu Chiêu tỉnh lại.
Trên người được đắp kín bằng một chiếc chăn len, là ở trong phòng chiếu phim. Chiếc ghế sô pha này rộng cực kỳ, cô nằm sát về phía lưng ghế ngủ, bên ngoài để trống hơn nửa.
Trong phòng yên tĩnh đến mức không có lấy một tiếng động, màn chiếu trên tường dừng lại ở một cảnh phim nào đó. Thẩm Chiêu Chiêu cảm thấy có chút quen mắt, so sánh đối chiếu một chút, phát hiện là một bộ phim tiếng Pháp tên《 Trầm tĩnh như biển 》. Cô đã từng xem một lần, hơi buồn tẻ một chút.
Hơn nữa ký hiệu trên màn hình còn hiển thị đang xem ở chế độ tắt âm. Hắn vậy mà lại dùng hình thức này xem một bộ phim buồn chán như vậy, thật có kiên trì.
"Biết ngay là em sắp tỉnh." Cửa bị đẩy ra, trên tay hắn bưng cái mâm gỗ đặt báo cháo trắng nóng hổi vừa mới nấu xong, có thể nhìn thấy lát cá ướp bên trong, còn có mấy đĩa nhỏ bên cạnh, có rau xào, có mộc nhĩ trộn mù tạc, có cả lạc ướp muối.
Cô lập tức ngồi thẳng, tìm dép lê, thế nhưng bàn chân lần mò nửa ngày dưới ghế sô pha cũng không tìm được đôi dép nào.
Thẩm Sách đặt mâm gỗ lên bàn trà, quay đi tìm dép lê, nửa phút sau mang theo đôi dép quay lại, nhẹ nhàng đặt dưới chân cô.
"Anh nấu ạ?" Trái tim Thẩm Chiêu Chiêu đập bình bịch, trên mặt cố tỏ ra không có gì, còn đặc biệt nghiêm túc ngửi ngửi bát cháo.
"Mua." Hắn phủ nhận.
Lúc trước không chuẩn bị nguyên liệu để nấu loại đồ ăn này, mà có chuẩn bị thì hắn cũng không chắc mình có thể làm tốt. Hắn từ trước đến giờ vốn không thạo việc nấu nướng.
Thẩm Chiêu Chiêu muốn hỏi tối qua mình đến đây bằng cách nào.
Nhưng sợ hỏi ra rồi lại đẩy bầu không khí vào thế lúng túng, càng sợ bản thân say rượu thốt ra lời nói thật, nói rồi lại khiến cho cả hai rơi vào khó xử. Trong đầu không ngừng suy đoán lung tung, cô chần chừ một lúc, cuối cùng vừa mở miệng lại thành thốt ra tiếng: "Anh trai."
Bầu không khí trong căn phòng thoáng chốc biến đổi, là yên tĩnh ngắn ngủi.
Thẩm Sách giương mắt, ánh mắt này cứ như vậy luẩn quẩn trong lòng cô một hồi lâu không tan.
Trái tim cũng không hiểu vì sao khẽ thắt lại.
Thẩm Chiêu Chiêu cười yếu ớt nói với hắn: "Cuối cùng cũng tập thành quen rồi."
Hắn vẫn không lên tiếng, đôi mắt như mặt hồ dưới ánh mặt trời chói chang, gió thổi qua, sóng nước khẽ động, phản chiếu hàng vạn tia sáng chói mắt.
Lại phảng phất như đã nhìn ra chút khôn vặt của Thẩm Chiêu Chiêu, nhìn thấu hoang mang của cô, biết cô sợ đêm qua xảy ra chuyện gì đó hoang đường nên mới dùng cách xưng hô này một lần nữa nhắc nhở quan hệ của hai người.
Thẩm Chiêu Chiêu tiếp tục: "Em thật khó khăn mới mở miệng gọi được, anh tốt xấu gì cũng đáp một tiếng đi chứ."
Tựa như cũng biết không nên ép hắn phải đồng ý như thế này.
Thẩm Sách thu lại sắc bén trong ánh mắt, chân lùi về sau một bước, rời khỏi chỗ này của cô: "Vẫn là cần nghĩ cho cẩn thận phải gọi thế nào rồi."
"Vâng ạ." Thẩm Chiêu Chiêu mỉm cười, cúi đầu ngửi bát cháo.
Sau đó cầm thìa lên: "Chúng ta sẽ vượt biển thế nào? Không phải anh nói còn có bạn bè của chú sao?"
Hắn không dùng điều khiển từ xa, trực tiếp tắt nút nguồn trên đầu phát: "Chờ hai người chị họ kia của em đến rồi chúng ta ngồi du thuyền qua đó."
Cô xúc hai thìa cho vào miệng, nhìn qua tưởng là đã nguội, nuốt vào họng xong xuôi rồi mới cảm thấy nóng, nóng đến mức suýt thì trào cả nước mắt..... Xem ra là đụng phải giai đoạn xui xẻo rồi, uống chút rượu là say, ăn miếng cháo cũng bị bỏng.
Thẩm Sách không kịp nhắc cô cháo còn nóng, hiện tại nhìn cô muốn hà hơi mà cũng bởi vì có hắn ở đây nên không dám, liền bày ra dáng vẻ như người không liên quan, mở cửa rời đi: "Từ từ ăn, thời gian vẫn còn sớm."
Hành trình của ngày hôm nay thuận lợi hơn hai ngày trước rất nhiều.
Thẩm Chiêu Chiêu ban đầu còn sợ sẽ phải ở riêng với hắn, nhưng sau đó phát hiện ra là mình suy nghĩ nhiều quá thôi. Ngoại trừ cô và hai người chị họ thì còn có bạn bè của ba Thẩm Sách, bạn bè của hắn, trên du thuyền người đi lại nườm nượp.
Lộ trình ngắn, nhưng du thuyền từng cái từng cái nối đuôi nhau, gặp gỡ rồi hàn huyên, bận rộn nhất chính là Thẩm Sách.
Hắn hoàn toàn không có thời gian để ý đến cô, nhìn qua giống như không coi cô thành người ngoài, thời gian trên du thuyền nửa câu bắt chuyện cũng không có. Trên boong thuyền có bốn người ngồi, hắn trước sau luôn là người ngồi cách xa cô nhất.
Chị họ Thẩm Gia Yến cười nói đùa: "Người anh trai này của em có vẻ cũng không nhiệt tình với em cho lắm nhỉ?"
"Không ạ, anh ấy rất tốt," Thẩm Chiêu Chiêu thay hắn giải thích, "Ngày hôm nay nhiều khách mời quá."
Chị họ rất có hứng thú với Thẩm Sách, nhưng bởi vì nghĩ rằng Thẩm Chiêu Chiêu không biết nhiều về Thẩm Sách nên cũng không hỏi cô nhiều về hắn, sau đó tán gẫu với Thẩm Chiêu Chiêu về tình huống trong nhà Thẩm Sách, dù sao mẹ Thẩm Chiêu Chiêu và bọn họ trước khi kết hôn cũng từng có hơn bốn năm qua lại.
Gia đình Thẩm Sách rất giỏi "giấu".
Không lên thành phố, không công khai báo cáo tài chính, mà cô cũng chỉ có thể thi thoảng nghe được từ những lời kể của mẹ. Chủ yếu là những chuyện làm ăn phía sau, bất động sản ở trong và ngoài nước, cũng sẽ tham gia một vài hạng mục xây dựng cơ bản và sòng bài ở nước ngoài. Rất nhiều hạng mục liên quan không kiếm được quá nhiều tiền, nhưng có một sự nhất trí với chính sách đối ngoại của chính phủ, xem như là xí nghiệp dân tộc điển hình.
"Bất động sản cũng khó nói, bởi vì không có thông tin công khai. Về kinh doanh sòng bài thì em biết được đôi chút," Thẩm Chiêu Chiêu phân tích cho bọn họ hiểu, "Năm ngoái em theo mẹ học hỏi kỹ năng xem báo cáo tài vụ, có thể tính toán một chút. Macao có một khu mới mở, là người Mỹ đầu tư, người này ở Las Vegas và Macao đều có mở sòng bài, sau bốn năm tài sản danh nghĩa là tỷ đô, từ khi mở thêm ở Macao, trong hai năm ngắn ngủi tài sản danh nghĩa đã vượt ngưỡng tỷ đô."
"Năm ngoái, mỗi tiếng nhập sổ là một triệu đô." Thẩm Chiêu Chiêu nói.
Có thể tưởng tượng được kinh doanh về lĩnh vực này có thể kiếm lời đến mức nào.
Nửa tiếng sau, đám người vây quanh cô nói chuyện phiếm dần tản đi, giới thiệu lẫn nhau, kết giao những mối quan hệ mới.
Tâm trạng Thẩm Chiêu Chiêu không được tốt lắm, một mình đi vào khoang tàu.
Nơi này không có ai, cô ngồi trên ghế sô pha, ngửa đầu về sau nhìn bầu trời xanh bên ngoài tấm kính. Cửa kính mở rộng, máy điều hòa và luồng khí nóng ẩm bên ngoài va chạm nhau, bên trái cô là gió mát, mà cánh tay phải là cuồn cuộn dòng khí nóng ẩm.
"Không vui hả?" Thẩm Sách đi vào, "Sắp đến nơi rồi còn chạy vào khoang tàu làm gì?"
"Sợ bọn họ tìm em nói chuyện," đây là lý do tốt nhất, "Ở trường nữ sinh quá lâu thành ra không quen tiếp chuyện mấy người đàn ông."
Kỳ thực là bởi vì không tài nào lên tinh thần cho nổi.
"Vì sao lại học trường nữ sinh?" Thẩm Sách đi đến quầy bar trước mặt cô, đưa cốc cho người pha rượu.
"Chỗ đó đều là trường tư, hơn nữa đều là trường giáo hội," Thẩm Chiêu Chiêu bất đắc dĩ nói, "Em không muốn học trường giáo hội, chọn tới chọn lui chỉ còn lại hai ngôi trường có thể học, trường nữ sinh này có môn múa ba lê mẹ em thích."
Thẩm Sách gật đầu: "Đã hiểu, em không tin phương pháp giáo dục của bọn họ."
Cảm giác giữa hai người bắt đầu từ sáng nay đã có chút xa cách.
Hiện tại dù ngồi với nhau nói chuyện, thì cũng là không xa không gần.
"Cocktail chỗ này cũng không tệ," cuối cùng vẫn là Thẩm Sách lên tiếng trước, vẫy tay gọi cô, "Qua đây thử xem."
Thẩm Chiêu Chiêu như trút được gánh nặng, đi tới: "Không uống rượu nữa, có đồ uống gì khác không ạ?"
"À, dù em có muốn thì cũng không cho uống. Uống say rồi quậy lung tung, quậy xong ------" hắn mỉm cười, không nói tiếp.
Thẩm Chiêu Chiêu làm như không nghe thấy.
Bởi vì cô không muốn uống cocktail nên Thẩm Sách hỏi người pha rượu có xúc xắc hay không, để cô ngồi một bên chơi, còn mình ngồi nhâm nhi ly rượu trong tay.
Thẩm Chiêu Chiêu vừa ném một lần đã thu được song tứ, hắn không hỏi cười nói: "Vận may không tệ."
Song tứ thì có gì mà may.
Người pha rượu nghe không hiểu, lớn nhất phải là song lục chứ nhỉ?
"Xúc xắc cho em còn không?" Hắn gác tay lên quầy bar, tìm đề tài tán gẫu với cô.
"Còn chứ," cô lập tức trả lời, "Ở nhà."
Cô nói dối, kỳ thực hai con xúc xắc đó cô vẫn mang theo bên người.
Hắn không có phản ứng gì quá lớn; "Còn tưởng em mang theo đến."
"Mang theo làm gì chứ?" Thẩm Chiêu Chiêu cười cười, "Phiền phức lắm."
"Cũng đúng." Giọng điệu của hắn vẫn thường thường, không nhìn ra nửa điểm tâm tình khác.
Hai tay Thẩm Chiêu Chiêu ôm cốc nước hoa quả của mình, cúi đầu uống một ngụm, sau đó nằm nhoài xuống quầy bar làm biếng, tự kỷ với chính câu nói dối vừa rồi của bản thân. Cô chỉ không muốn để hắn nhìn ra tâm tư nhỏ bé của mình, thế nhưng câu cuối kia sợ rằng sẽ khiến hắn cho rằng cô không quý trọng món quà này. Nói thế nào thì cũng là người ta có lòng tặng cho.
"Chính là," vẫn là không đè xuống được áy náy trong lòng, cô giải thích, "Mang theo sẽ dễ bị rơi mất."
Thẩm Sách mỉm cười. Hắn cầm xúc xắc ném đi, đôi xúc xắc bằng gỗ thông màu cam lăn mấy vòng rồi dừng lại, vẫn là song tứ, tâm trạng càng tốt hơn.
"Cũng chỉ là xúc xắc thôi mà, mất thì lại có cái mới," ngữ khí rốt cuộc đã mang theo chút ấm áp, "Anh đi tiếp đãi khách mời, em ở đây chơi một mình được chứ?"
Thẩm Chiêu Chiêu gật đầu.
Cuối cùng chỉ còn lại cô nằm nhoài ở đó và người pha rượu đang cầm khăn lau chiếc ly thủy tinh. Thẩm Chiêu Chiêu xuất thần đè ngón tay trên con xúc xắc, lại dùng đầu ngón tay đẩy nhẹ, vì chính tâm tình chập trùng lên xuống của bản thân mà buồn phiền không dứt.
Mới chỉ tiếp xúc ba ngày mà thôi, rốt cuộc là cô bị làm sao thế này, có quỷ sao?