Chương : Ngàn năm yến trả ()
Dịch: CP
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP xin chân thành cám ơn!
Ba giờ đêm, mẹ phải đưa chị gái đi sân bay cho kịp chuyến bay sớm.
Cô đi theo họ ra đến ngoài cửa lớn, bên ngoài đậu sẵn bốn chiếc xe, mấy đứa nhỏ đều đã buồn ngủ díp mắt nhưng vẫn phải theo người lớn đuổi đến sân bay, cũng là nhóm người đầu tiên rời khỏi Thẩm gia. Hai đứa cháu trai của Thẩm công vì vậy mà cả tối nay đều không ngủ, thay phiên nhau tiễn khách, lần này vừa vặn là Thẩm Gia Hằng.
Nhìn theo đám người rời đi, Thẩm Gia Hằng khoác vai cô quay trở lại: "Có muốn ăn khuya không?"
Cái bụng cô rất phối hợp mà reo lên hai tiếng, xem như thay cho câu trả lời.
Vẫn là cái viện kia.
Hồi tối còn có nhiều người, cũng có nhiều trẻ con nên đều chơi ngoài sân, nhưng sau nửa đêm đã dần thưa đi, hầu như đã được đưa vào căn nhà giữa hồ nước.
Thẩm Chiêu Chiêu theo Thẩm Gia Hằng đi vào, mới phát hiện ra chỉ có mình là bé gái, còn lại đều là các anh.
Thẩm Gia Minh và Thẩm Gia Hằng có nhiệm vụ tiễn khách nên đặc biệt đổi sang áo sơ mi và quần tây, những người còn lại đều là quần áo từ tối, hiển nhiên là chưa từng rời trận.
Đám trai trẻ tụ tập lại một chỗ, không phải dè chừng quy củ như trước mặt trưởng bối, cũng không có áp lực trông coi đám trẻ nhỏ, lúc này tản ra tứ phía chơi đùa. Mọi người đều không nghĩ sẽ có cô em gái này đến đây, vừa nhìn thấy Thẩm Chiêu Chiêu bước vào cửa, một người trong số đó liền nhanh tay dụi tắt điếu thuốc trong tay: "Song sinh đến rồi, đây là Chiêu Chiêu nào ấy nhỉ?"
"Thẩm Chiêu Chiêu," Thẩm Gia Hằng đáp, sau đó quay sang nói với cô bé giúp việc đứng một bên, "Làm chút gì đó nóng đi, cho em ấy ăn."
Cách đó không xa, mấy người khác vây quanh một chiếc bàn vuông bằng gỗ tử đàn đang chơi bài cửu.
Thẩm Chiêu Chiêu cách một gian nhà đã nhìn thấy Thẩm Sách, ngồi ở vị trí nhà cái.
Bởi vì vai vế của hắn rất cao, tuy đã nói để cho cặp song sinh gọi "anh", nhưng rốt cuộc hắn với những người anh khác vẫn có sự khác biệt rất lớn, người có tư cách ngồi vào bàn chơi cùng cũng chỉ có mấy người cháu trai ruột của Thẩm công.
Lúc Thẩm Chiêu Chiêu đi vào, hắn đang chậm rãi chia bài, trước mặt là chồng bài màu xanh ngọc bích, chung đựng và xúc xắc đều là màu xanh phỉ thúy.
"Tiếp tục đi." Thẩm Gia Hằng ngồi xuống chiếc ghế trống, người trên chiếu bài đều đang chờ anh ta.
"Muốn chơi không?" Thẩm Gia Minh cười kéo Thẩm Chiêu Chiêu đến trước mặt, tươi cười hỏi cô em gái nhỏ.
Cô gật gật, suy nghĩ chốc lát, lại lắc đầu: "Chỉ chơi được một chút."
Đám trẻ nhà Thẩm gia không có mấy ai là không biết chơi, bởi vì trưởng bối yêu thích nên đám tiểu bối cũng sẽ học theo đôi chút, đến khi tụ tập cũng coi như có điểm chung. Cô biết mấy người anh họ của mình ở phương diện này đều rất giỏi, ngẫm nghỉ một hồi, cảm thấy vẫn là nên khiêm tốn một chút.
"Anh dạy em." Thẩm Gia Hằng lập tức nổi hứng thú.
"Đến lượt em chắc?" Thẩm Gia Minh trợn mắt nhìn em trai mình.
"Đúng đấy, ai cho chú dạy hả?" Có người cười nói, "Luận về vai vế còn chưa đến lượt chú đâu?"
"Nếu thật luận vai vế, thì nhà cái mới là to nhất." Có người chuyển hướng sang Thẩm Sách.
Đây là điều không thể bàn cãi.
Không cần biết là dâng hương dâng hoa, hay là gia yến, ngày hôm nay hắn đều đứng cùng hàng với những người đàn ông bốn mươi năm mươi tuổi, hoặc cùng ngồi hoặc cùng đứng. Người đến thăm hỏi ra mắt Thẩm công ở sảnh trước đều phải đứng thẳng, quy củ trả lời, chỉ có Thẩm Sách là ngồi một bên. Nếu bàn về vai vế, ở đây không có kẻ nào dám tranh cùng Thẩm Sách.
Thẩm Sách vừa lúc xếp xong đám bài, hướng về phía cô ngoắc ngoắc tay.
Thẩm Chiêu Chiêu vốn đứng bên cạnh Thẩm Gia Minh, đối diện với Thẩm Sách, vòng qua một người anh họ khác mới đến được cạnh hắn. Lập tức có người mang ghế đến, đặt bên cạnh Thẩm Sách.
Cậu thiếu niên đẩy chiếc chung đựng xúc xắc đến trước mặt cô: "Tùy tiện gieo đi."
Tùy tiện? Thế nào là tùy tiện?
Hai tay cô đặt trên miệng chiếc cốc đựng xúc xắc, không được bình tĩnh cho lắm, nhìn ba người anh họ trước mắt, lại nhìn hắn một cái. Lần này đổi sang là cô ngoắc tay gọi hắn, Thẩm Sách liếc mắt, biết cô có chuyện muốn nói nhỏ với mình, liền ghé tai lại gần.
"Ngộ nhỡ gieo hỏng thì sao? Anh sẽ thua hả?" Cô nhỏ giọng hỏi, "Anh chơi trò này thế nào? So với mấy người anh họ của em ấy?"
Thẩm Sách như nghe được một câu chuyện cười, chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ đầy chân thành của cô nửa ngày: "Cũng không tệ, cứ tùy tiện gieo một cái đi. Thua cũng không sao."
Em gái nhỏ này là Thẩm Gia Hằng lừa tới đây, đúng là chuẩn bị riêng cho Thẩm Sách.
Sau đó dĩ nhiên là Thẩm Gia Hằng sẽ bị anh em trong phòng chế nhạo một hồi. Nhưng cũng chỉ là trêu chọc vui đùa, điều luôn đặt lên hàng đầu của Thẩm gia chính là sự phát triển của gia tộc, những chuyện thật sự làm tổn hại đến tình cảm anh em dĩ nhiên sẽ không xảy ra.
Thẩm Chiêu Chiêu đã sớm nổi hứng chơi, lại được Thẩm Sách nhét cho một viên định tâm hoàn quả nhiên không ngập ngừng thêm nữa. Cô nhấc chiếc chung lên, dùng sức lắc, âm thanh lanh lảnh vang vọng khắp gian nhà bên hồ, tựa như có thể nhìn thấy cả hai viên xúc xắc va chạm nhau.
"Chiêu Chiêu, gieo cẩn thận nhé." Thẩm Gia Hằng cười cười, "Ngày mai các anh lái xe hay cuốc bộ đều dựa hết vào đôi tay này đấy."
Anh họ dứt lời, động tác của cô cũng trở nên thoải mái hơn, chiếc cốc đặt xuống, mở ra, chia bài.
Trang gia thông sát, Thẩm Sách một mình thắng hết cả ba.
Thẩm Gia Hằng cảm thán một tiếng: "Em gái của chúng ta vậy mà lại che chở cho người ngoài rồi."
Bắt đầu từ một trận này, Thẩm Sách chưa từng thua lấy một lần, bất kể là vị trí nhà cái hay người chơi.
Thẩm công đã từng giao cho đám tiểu bối phải theo Thẩm Sách từ Macao tới chơi đến khi tận hứng, thua cũng không sao, coi như quà gặp mặt với Thẩm gia ở Macao. Vậy nên cũng không biết là do đôi Thẩm Chiêu Chiêu và Thẩm Sách nhất thời nổi hứng hợp tác gặp vận may tốt, hay là mọi người cố ý nhường, cuối cùng ba người kia đều thua cạn túi.
Thẩm Gia Hằng sau đó còn cười trêu hắn: "Chẳng trách người ta nói thấy máu là may mắn. Vết thương mới này của anh đến cũng thật đúng lúc."
Thẩm Gia Minh ra dáng anh trai hơn, quan tâm hỏi: "Vết thương trên mũi này là làm sao vậy? Hồi sáng vẫn chưa thấy mà."
Thẩm Sách cũng suýt chút nữa đã quên mất vết thương trên mũi này, theo bản năng đưa tay ra sờ, nói: "Buổi chiều bị, lúc đi mua đồ không để ý tới trước mặt, bị quẹt qua."
Có lẽ là ở sân sau của cửa hàng bánh hoa.
Thẩm Chiêu Chiêu cũng đã đoán vậy. Buổi chiều nhìn thấy vẫn còn vết máu đỏ tươi, đến lúc này đã đậm hơn một chút, sắp đóng vảy.
"Em có mang theo tinh dầu có thể làm lành sẹo, anh muốn bôi không?" Thứ này là mẹ cô chuẩn bị cho, bởi vì thể chất đặc biệt, thường xuyên bị muỗi cắn, nếu không có thứ này thì khắp người cô đã toàn là vết thâm.
Thẩm Sách vốn đang nói chuyện với Thẩm Gia Minh, nghe được thì nhìn sang cô, có vẻ như không quá thục cái từ tinh dầu này, trầm mặc hai giây mới nói: "Cái đó, bỏ đi."
Không chỉ có hắn bật cười, tất cả mấy người anh họ trong gian nhà đều mỉm cười nhìn cô.
Nhưng mà để lại sẹo sẽ rất khó coi.
Chủ đề nói chuyện phiếm của mấy chàng trai trẻ dần chuyển sang chuyện Macao sắp ban hành giấy phép kinh doanh cá cược, phân tích tình hình kinh tế hai năm tiếp theo, Thẩm Chiêu Chiêu ngồi một bên, những chủ đề như vậy vốn không thuộc trong phạm vi hiểu biết của cô.
Đợi đến khoảng bốn giờ, toàn bộ chips đều chất thành đống bên tay phải Thẩm Sách.
Hắn lấy lý do buồn ngủ kết thúc ván bài, sau đó cho người chia đều đám chips, không cần biết ai thắng ai thua, cứ là người có mặt trong gian phòng đều sẽ được một phần. Thẩm Chiêu Chiêu theo lẽ tự nhiên cũng được một phần.
Rạng sáng năm giờ, có người đến tìm Thẩm Sách truyền lời, nói điện thoại ở nhà gọi tới, báo tình trạng sức khỏe của một vị trưởng bối đang chuyển biến xấu, gọi hắn lập tức trở về. Có người nói hắn vốn phải ở lại mấy ngày, lẽ ra sẽ theo Thẩm công lên một chiếc du thuyền trên vùng biển quốc tế tham gia xã giao, trên đường trở về đi qua Macao sẽ xuống thuyền, thế nhưng bây giờ trong nhà xảy ra chuyện, hành trình này không thể không thay đổi.
Trước khi đi, Thẩm Sách lấy hai con xúc xắc từ trong chung đựng xúc xắc ra, nhấc một cái lên cho cô xem mặt "tứ": "Đây là màu gì?"
Cô bị câu hỏi này của hắn làm cho đứng hình trong chốc lát: "Màu đỏ."
Hắn gật đầu, nắm xúc xắc trong lòng bàn tay: "Có biết vì sao mặt bốn chấm của xúc xắc lại là màu đỏ không?"
Cô đúng là không biết cái này.
"Lần sau sẽ nói cho em," hắn nhét hai con xúc xắc vào lòng bàn tay cô, "Cho em."
Hắn đi rồi, mấy người anh họ mới nói cho cô biết, xúc xắc này là Thẩm Sách mang đến.
Người anh này của cô chính là cao thủ trong các cao thủ, cũng đã tự mang theo xúc xắc rồi, thế nào cô còn hỏi người ta có thể bị thua hay không.
Mà cô cũng không cần chờ đến lần sau gặp hắn mới biết đáp án, bởi ngày hôm sau cùng ông họ ăn sáng cô đã không nhịn được mà hỏi ra.
Thẩm công nói có một tin đồn không rõ thật giả thế nào, bắt nguồn từ một lần Đường Huyền Tông chơi gieo xúc xắc với Dương quý phi, nói trận này nhất định ngài phải ném được hai mặt bốn điểm thì mới tính là thắng, lúc gieo xúc xắc, Đường Huyền Tông không ngừng hô "Song tứ", cuối cùng vậy mà lại được thật. Hoàng đế cho rằng đây chính là điềm lành, hạ lệnh xuống đổi mặt "tứ" thành màu đỏ, mặt một điểm tương ứng với "bốn" cũng được đổi thành đỏ, từ đó người trong dân gian học theo ngài, dùng đến tận bây giờ.
Bởi vì câu chuyện thú vị về xúc xắc này mà Thẩm công và mẹ cô có thêm một đoạn tán gẫu về chuyện kinh doanh sòng bài.
Cách một năm, cũng là năm thứ ba sau khi Thẩm Sách trở về Macao, dự án mở giấy phép kinh doanh cá cược rốt cuộc thông qua, xem như một tin tức vô cùng tốt. Bởi vậy mà mẹ cô với người Thẩm gia ở Macao có nhiều lần qua lại hơn, ban đầu là việc làm ăn, sau đó thì lẫn lộn với cả việc tư rồi.
Bởi vì công việc của mẹ rất bận rộn, ba năm cấp ba Thẩm Chiêu Chiêu đều ở trong khu nội trú của trường, chậm rãi từ trong lời nói của mẹ phát hiện số lần mẹ đề cập đến một người chú Thẩm nào đó càng lúc càng nhiều, nhiều đến mức khiến cô có linh cảm gia đình mình sắp có một sự thay đổi.
Mùa hè năm cô tốt nghiệp trung học, mẹ ngồi trong phòng khách đổ sữa bò cho cô bỗng nhiên thông báo: "Mẹ muốn kết hôn."
"Là chú Thẩm ở Macao ạ?" Cô bưng cốc nước uống một hớp, đôi mắt như nai con, con ngươi so với người bình thường cũng lớn hơn một chút, bởi vậy nên ánh mắt của cô mỗi khi nhìn người khác lại có vẻ càng sáng hơn, "Đúng không ạ? Con không đoán sai chứ?"
Mẹ cười cười.
Cô úp chiếc cốc thủy tinh lên quầy bar, tinh nghịch nháy mắt mấy cái với mẹ.
Giữa chừng có một, hai giây dãn cách, vậy mà tựa như đã qua một năm, hai năm, thậm chí lâu hơn nữa...... Rõ ràng là tin vui, lại đột nhiên có hoảng sợ, muốn trốn tránh, mong ngóng mình đoán sai rồi.
Thế nhưng mẹ con liền tâm, sao có thể sai được đây -------
"Đúng, là chú Thẩm vẫn luôn kể với con, sau này con sẽ phải gọi Thẩm Sách là anh trai thật rồi nhé." Cuối cùng bà nói.
Năm năm không gặp, người anh cách xa mười vạn tám ngàn dặm trở thành anh trai thực thụ.
Trong ngăn tủ ký ức của cô, hắn vẫn là cậu thiếu niên mới lớn ngồi trong gian nhà bên bờ hồ, cánh tay thảnh thơi khoát trên chiếc bàn gỗ vuông, thử nghĩ đến dáng hình hiện tại của hắn, trái tim như mặt hồ bỗng có một viên đá nhỏ rơi xuống, lưu lại một chuỗi sóng con lăn tăn, tràn đến tận bên bờ.
Chiều theo thời gian nghỉ của hai cô con gái, tiệc cưới được tổ chức ngay trong kỳ nghỉ này.
Mẹ làm cô dâu mới đương nhiên sẽ phải bay qua đó từ sớm, ba ngày sau cô mới ngồi máy bay đến Hồng Kông hội họp với chị gái, sau đó hai người cùng đến Macao.
Sau một lộ trình bay dài, Thẩm Chiêu Chiêu vừa đặt chân xuống đến mặt đất đã nhận được hai tin tức bất ngờ:
Thứ nhất, sân bay nơi chị gái cô mua vé bỗng nhiên đóng cửa, không thể không đổi lộ trình mua vé bay thẳng đến Macao, ngày mai sẽ đến nơi.
Thứ hai, là ngày kia có hai người chị họ đến Hồng Kông phụ trách chủ trì lễ cưới, cô phải đợi hai người chị họ này, sau đó cùng ngồi thuyền đến Macao.
Thật sự là bất ngờ đến nỗi không biết phải trở tay thế nào, cô đến cả khách sạn ở nơi này cũng chưa có đặt nữa.
Thẩm Chiêu Chiêu tính toán đi lấy hành lý trước, ra khỏi cửa, tránh đám người giơ biển nhận người chậm chạp thoát khỏi vòng vây. Đang muốn gọi điện đặt khách sạn, bỗng nhiên có một bàn tay đặt trên tay cô, nắm lấy tay vịn của chiếc xe đẩy hành lý màu bạc.
Cô hoảng sợ quay đầu lại.
Người lạ, không, là một khuôn mặt quen thuộc. Hàng lông mày rậm rạp và lông mi đen bóng, vẫn là đôi mắt trước đây. Lúc trước cô từng nghiên cứu qua đôi mắt gọi là song phượng này, nói rằng những người có đôi mắt song phượng vô cùng cố chấp, cũng có mệnh phú quý. Hắn so với năm năm trước đã cao lên rất nhiều, năm ấy hắn mười sáu tuổi, vẫn là thân hình của một cậu thiếu niên, bây giờ đã bước sang dáng dấp tuổi trẻ hứa hẹn nhất của một người đàn ông rồi.
Thẩm Sách chống tay trên tay vịn của chiếc xe đẩy: "Không nhận ra?"
Thẩm Chiêu Chiêu há miệng, muốn nói gì đó, nhưng lại không biết phải nói gì, cuối cùng tự mình bật cười.
"Đang nghĩ phải xưng hô thế nào ạ," Thẩm Chiêu Chiêu tự đỏ mặt với biểu hiện của chính mình, cúi đầu nhấc chiếc vali, lại được hắn tiếp lấy, mỗi tay một chiếc, thành thạo xếp hành lý lên xe đẩy, "Gọi anh, anh trai? Hay là anh Thẩm Sách, hay là -------- có thứ hàng không nhỉ?"
Rốt cuộc là vì sao, nhìn thấy hắn sẽ lại căng thẳng.
"Ba anh chỉ có một đứa con trai ruột, cũng chính là anh." Giọng nói của hắn so với thời niên thiếu có lẽ là thứ thay đổi lớn nhất, trầm nhưng không thô, rất có năng lực bắt lấy trái tim thiếu nữ.
"À, đúng, đúng là mẹ đã nói vậy."
Trong gia đình mới này, có thể chân chính xưng hô anh em cũng chỉ có hai người bọn họ mà thôi.
Thình lình đối mặt, cô liền quên mất.
Chờ đến khi xếp hành lý xong xuôi, hai người cùng lúc nhìn sang đối phương một cái.
"Chúng ta đi đâu đây ạ?" Cô dời mắt, nhìn xung quanh.
"Muốn ở lại đây hai tối hay vượt biển luôn?" Hắn cho cô lựa chọn, "Muốn đi thẳng đến Macao không?"
Gia đình của Thẩm Sách ngoại trừ trưởng tử trưởng tôn nhất định phải ở lại Macao, những người khác đều ở Hồng Kông, bởi vậy ở Hồng Kông bên này cũng có bất động sản của Thẩm gia. Nhưng bởi vì tiệc cưới tổ chức ở bên kia bờ biển nên phía Macao cũng đã sớm chuẩn bị phòng khách sạn cho khách đến dự tiệc.
Hai bên đều có chỗ ở.
Thẩm Chiêu Chiêu lắc đầu: "Chưa muốn vượt biển ạ, đêm nay ở lại Hồng Kông đi."
Cô vừa mới xuống máy bay, không muốn tiếp tục giày vò.
Thẩm Sách không có dị nghị gì khác, đẩy xe chở hành lý đi về phía bãi đỗ xe.
Thẩm Chiêu Chiêu đuổi theo, hai tay chắp sau lưng, chiếc túi đeo chéo có dây xích bạc đung đưa theo mỗi bước đi. Cửa sân bay luôn là nơi náo nhiệt nhất, qua lại đều là những bước chân vội vàng, nơi này quanh năm có ánh đèn chiếu sáng, xe đẩy hành lý ngang dọc khắp nơi..... Cô nỗ lực dùng cảnh tượng ồn ào tạp nham xung quanh phân tán đi sự chú ý của mình, phân tán đi sự chú ý lên hắn.
"Em đã biết vì sao là màu đỏ rồi." Cô bỗng nói.
Hắn liếc mắt sang một cái: "Vẫn còn nhớ?"
"Ngày đó anh vừa đi em liền hỏi ông họ." Cô nghiêm túc nói.
Hắn gật gù, lại như nghĩ đến chuyện gì đó, mỉm cười.
...... Có gì mắc cười chứ.
"Không ngờ em còn nhớ," hắn nói, "Quên mất nói em lưu lại số điện thoại, có gì thì cứ hỏi trực tiếp là được."
"Sau này đều là người một nhà, muốn liên lạc gì cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều." Cô tiếp lời.
"Ừ," Thẩm Sách lặp lại lời của cô, "Sau này là người một nhà rồi."
Bát Bát: Trả lời cho câu hỏi
. Tiểu Sách có nhận nhầm chị gái Tần hay không? ~~> Câu trả lời là không, ở thời điểm hiện tại cũng không có nhớ kiếp trước nha, còn vì sao khi đó nhìn chị gái thì hồi sau sẽ rõ kkk
. Sẽ có mối tình oan trái nào giữa chị gái và tiểu Sách hay không? ~~> Câu trả lời là không, minh chứng chứng minh sẽ nằm trong khoảng chương ~ kkkkk