Quế Thần Tuyết ngơ ngác rồi nhẹ vỗ về bức thư trong tay. Rốt cục không nhịn được mà viền mắt đỏ lên.
Chữ viết tay trên bức thư rất sắc sảo, từng nét chữ vừa mạnh mẽ lại vừa hoa mỹ, thấm nhuần sắc thái riêng biệt của người viết, ngoại trừ người kia còn có ai có thể viết được một bức thư vừa văn nhã vừa sâu sắc ấy.
Chỉ có Tiểu Lạp của hắn!
Hắn biết Tiểu Lạp nhất định sẽ xuất hiện lần nữa.
Từ khi Giang gia lấy Lam Yên Tuyệt Ảnh tuyến làm phần thưởng luận võ thì hắn đã vô cùng khẳng định.
“Không biết trên Hàn Sơn, hoa đào đã nở chưa.”, Tiểu Lạp muốn hắn đến Hàn Sơn, nơi bọn họ đã đính ước.
Hắn ta bây giờ sẽ đi ngay đến nơi đó chờ Giang Lạp.
Quế Thần Tuyết nhanh chóng bàn giao công việc cho thuộc hạ tuần tra ban đêm rồi chạy không ngừng nghỉ hướng về Hàn Sơn.
Sau khi Biệt Phong Khởi lấy huyền lực bắn ra lá thư Giang Lạp viết thì ngồi dưới bóng cây đại thụ ngoài phủ nhắm mắt dưỡng thần.
Mãi đến khi Quế Thần Tuyết ngồi xe ngựa đi xa rồi y mới mở mắt, khóe miệng vẽ ra một nụ cười giảo hoạt tà khí.
Tuy rằng không biết tiểu thư sinh viết cái gì trong thư, nhưng hiển nhiên Quế Thần Tuyết đã trúng kế!
Một Quế Thần Tuyết đã đi thì mấy con mèo quào trong Quế phủ kia không ai là đối thủ của y.
Quế Thần Tuyết ngồi đợi một đêm ở trên Hàn Sơn, nhưng không chờ được người đến. Hắn nghĩ đây là thử thách của Giang Lạp đối với mình nên hắn kiên nhẫn chờ, chờ mãi đến khi thuộc hạ của hắn hoảng loạn xông lên núi, quỳ xuống trước mặt hắn.
“Đại nhân, không ổn rồi! Trong phủ có trộm!”
Quế Thần Tuyết bật người đứng dậy.
Thứ đầu tiên hắn nghĩ đến không phải là Lam Yên Tuyệt Ảnh tuyến mà là hộp gấm bảo bối hắn giấu ở tủ đầu giường.
Hộp gấm đỏ sậm xoắn ốc kia!
Có lẽ nào đã có chuyện gì xảy ra!
Quế Thần Tuyết vội vã chạy về phủ đệ, vọt vào gian phòng của mình liền nhìn thấy bên trong phòng khắp nơi bừa bộn. Khi thấy bảo tàng tư nhân hắn thu gom trong ngăn kéo bị nứt, trong hốc tối không hề còn thứ gì, sắc mặt hắn trong nháy mắt âm trầm đến dọa người, khí thế quanh thân lạnh lẽo đến cùng cực!
Phía sau thuộc hạ cao hứng nói: “Đại nhân, Lam Yên Tuyệt Ảnh tuyến vẫn còn!” May là Quế đại nhân thần cơ diệu toán, sớm đem Lam Yên Tuyệt Ảnh tuyến từ trong hộp gấm chuyển tới một nơi khác, bằng không đã bị tặc nhân đắc thủ!
Thuộc hạ còn tưởng nghe được tin này Quế Thần Tuyết sẽ cao hứng nhưng không nghĩ tới sắc mặt Quế Thần Tuyết càng ngày càng đáng sợ hơn! Nhìn hắn bây giờ hệt như quái thú hung tàn.
“Đại nhân, Lam Yên Tuyệt Ảnh tuyến..”
“Câm miệng! Nói rõ ràng cho ta tình huống tối hôm qua!”
Cút mẹ nó vụ Lam Yên Tuyệt Ảnh tuyến đi!
Hộp gấm quý giá nhất của hắn đã không thấy!
Qua về lúc Biệt Phong Khởi ở trong Quế phủ đi một vòng, thuận lợi dò hết thảy hộp gấm màu đỏ trong Quế phủ rồi.
Hiện tại, y đang ngồi xếp bằng dưới tàng cây, đem từng hộp gấm mở ra, xem hộp nào chứa Lam Yên Tuyệt Ảnh tuyến.
Kết quả mở ra một cái lại một cái đều là bảo vật tầm thường. Người bình thường có thể yêu thích những thứ này nhưng y đường đường là thiếu chủ Vu Địa Bảo, có kỳ trân dị bảo nào mà chưa thấy qua, do thế không đem những thứ đồ này đặt vào mắt.
Y phát hiện trong đống hộp gấm mới có một hộp gấm đỏ sậm vân xoắn ốc rất đặc biệt. Bởi vì nước sơn dầu của nó đã tróc ra từng mảng, màu sắc cũ, lại được lau chùi đến mức không nhiễm một hạt bụi, khác hoàn toàn so với những hộp gấm khác. Biệt Phong Khởi nhớ tới nó là thứ Quế Thần Tuyết cất cẩn thận nhất.
Lẽ nào bề ngoài hộp xấu xí mới là thứ Quế Thần Tuyết coi trọng nhất.
Nếu là vậy thì Quế Thần Tuyết đúng là có chút giảo hoạt.
“Thứ này là thứ quái quỷ gì vậy? Cành cây?” Y giơ cành đào khô héo lên xem, không hề để ý quăng xuống dưới chân.
Y lại cầm lên một tờ giấy đỏ vặn vẹo méo mó, mở ra nhìn thì là hồng song hỷ nhưng cắt quá xấu, lại phai màu rồi. Thứ quỷ gì đây? Quế Thần Tuyết là tên nghiện thu thập mấy thứ đồ cổ quái sao? Y tiện tay ném hồng song hỷ sang một bên.
Bảo tàng hồi ức mà Quế Thần Tuyết vô cùng trân ái cứ vậy bị y vừa chế nhạo vừa xử trí như rác thải.
Sau đó ánh mắt của y bỗng dưng ngưng lại!
Y nhìn thấy dưới đáy hộp gấm nằm lẳng lặng hai con châu chấu cỏ.
Không sai, là hai con.
Một con cũ, một con mới.
Giang Lạp ngồi ở dưới ánh nến chập chờn.
Giang Lạp là người vô cùng mẫn cảm. Hắn vừa nhìn sắc trời lại nhìn sắc mặt của Biệt Phong Khởi, tim của hắn toàn bộ chìm xuống.
Biệt Phong Khởi không có thông qua thử thách cuối cùng của hắn. Nhìn qua thì lá thư đó là hắn viết cho Quế Thần Tuyết nhưng chẳng thà nói là viết cho Biệt Phong Khởi thì chính xác hơn.
Đáng tiếc Biệt Phong Khởi vẫn xem nó.
“Xin lỗi, không lấy được.” Biệt Phong Khởi cúi đầu, âm thanh rầu rĩ.
Giang Lạp đứng lên, tim của hắn càng lạnh lẽo cứng rắn, nhưng trên mặt lại là vẻ ôn nhu. Hắn nở nụ cười trấn an Biệt Phong Khởi.
“Không sao, không lấy được thì thôi. Ta sẽ tìm biện pháp khác.”
Biệt Phong Khởi: “Nhưng lần sau Quế Thần Tuyết sẽ càng tăng mạnh phòng bị, nếu tới cướp đồ trong Quế phủ sẽ càng khó hơn.”
“Điều này ngươi không cần phải lo lắng. Bận rộn một đêm rồi, trước tiên ngươi đi nghỉ ngơi một chút đi.”
“Nhưng hai ngày nữa đại hội luận võ sẽ bắt đầu.”
“Ta nói không sao.” Giang Lạp nở nụ cười, đứng dậy đem thư tịch cuốn lại bỏ lên giá sách.
Biệt Phong Khởi đột nhiên mở miệng hô:
“Giang Lạp!”
Giang Lạp bị cố định tại chỗ.
Hắn chậm chạp xoay người đối mặt với Biệt Phong Khởi, trên mặt là sự bình tĩnh lạnh lùng.
“Ngươi vừa mới nói gì?”
Cho nên vẫn là quyết định ngả bài, phải không Biệt Phong Khởi?
Biệt Phong Khởi bước lên trước, ánh mắt lấp lóe không yên. Cách y một tấm án thư, y tập trung nhìn Giang Lạp.
Giang Lạp đang muốn thừa nhận thân phận mình nhưng không nghĩ câu tiếp theo Biệt Phong Khởi nói là:
“Tiểu thư sinh, ngươi đến tột cùng là có quan hệ gì với Giang Lạp?”
Đây là khả năng duy nhất mà Biệt Phong Khởi trăn trở nghĩ sau một đêm.
Y ở mảnh rừng thưa thớt ngoại ô luyện kiếm cả đêm, dùng kiếm khí hung ác phát tiết gắt gỏng dưới đáy lòng cùng hoảng sợ. Lấy hết thảy khí thế hung hãn chặt đứt tất cả ảo tưởng cùng những quan hệ thần bí với Giang Lạp kia.
Trong đầu của y không ngừng chiếu lại từng hình ảnh của Giang Lạp.
Tao nhã ôn nhu, học rộng tài cao, khiêm tốn giảo hoạt, nếu bình tĩnh nhìn rõ thì căn bản đây không phải là tính cách một nho sinh nông thôn nên có.
Y một mực cố quên đi những điểm đáng ngờ, bởi vì lo sợ một khi hắn tự điều tra thì chỉ đẩy tiểu thư sinh càng xa hơn. Thế nhưng hiện tại y không thể không truy hỏi, bởi vì chính y muốn biết giữa tiểu thư sinh và Giang Lạp, cùng Trảm Ngọc, cùng Quế Thần Tuyết cuối cùng là quan hệ như thế nào!
Tất cả hành vi của tiểu thư sinh, hiểu rõ chấp nhất của Trảm Ngọc, viết một phong thư đã có thể chi phối hành động Quế Thần Tuyết, muốn lấy được Lam Yên Tuyệt Ảnh tuyến của Giang gia, còn có biểu hiện trước mặt y. Tất cả mọi thứ đều có liên quan tới Giang Lạp!
Tiểu thư sinh nhất định biết Giang Lạp, hơn nữa còn là người cực kỳ thân cận với Giang Lạp.
Trong khi Biệt Phong Khởi không ngừng rối rắm về vấn đề này, dưới đáy lòng y còn có một âm thanh thần bí khác đang giật dây y, muốn y lấy bạo lực thỏa mãn dục niệm.
Kệ mẹ nó tiểu thư sinh là ai! Hắn lừa gạt ngươi, đây là sự thật! Ngươi nên trừng phạt hắn! Đem hắn nhốt lại, trói chặt hai tay hắn, bịt mắt hắn lại, thuận theo khát vọng bí ẩn dưới đáy lòng, giữ lấy hắn, khống chế hắn, khiến hắn gào khóc xin tha! Chỉ cần chiếm được hắn, toàn bộ quá khứ của hắn sẽ biến mất! Từ nay về sau hắn chỉ còn là của một mình ngươi!
Biệt Phong Khởi cắn chặt răng, nắm chặt bàn tay, chặt đến mức mu bàn tay nổi gân xanh, nhìn rất khủng bố. Y lại một lần nữa cố gắng ức chế khát vọng cùng uất ức. Y không biết mình còn có thể kiềm nén bản thân bao lâu. Có thể một giây sau, y sẽ mất khống chế.
Có thể hiện giờ là không thể, y nghĩ nếu như dùng thô bạo giải quyết vấn đề thì giữa bọn họ chỉ có thể trở nên càng bết bát mà thôi.
“Ngươi đến tột cùng là có quan hệ gì với Giang Lạp?” Biệt Phong Khởi lần thứ hai bước lên, lướt qua án thư.
“Ta cùng Giang Lạp có quan hệ thế nào?” Giang Lạp nở nụ cười nhợt nhạt, ánh mắt lạnh như băng, chỉ còn trào phúng, “Mặc cho ta với Giang Lạp có quen biết hay không, ngươi lại muốn hỏi gì?” Kế tiếp có phải là muốn chất vấn hắn, mục đích hắn tiếp cận Vu Địa Bảo mà không ai biết là gì?
Biệt Phong Khởi nhìn Giang Lạp, ánh mắt dần dần trở nên kiên quyết hơn rồi cuối cùng hạ quyết tâm.
Y tiến lên, nắm chặt cánh tay Giang Lạp: “Tiểu thư sinh, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, bất luận ngươi là ai, có lai lịch gì, ta sẽ không quan tâm, ta có thể tiếp hết! Không sao, ta tin tưởng ngươi. Vì vậy, ngươi cũng có thể tin tưởng ta!”
Dưới đáy mắt y là một mảnh thâm tình chẳng khác nào đại dương mênh mông, đủ để hòa tan tuyết đọng trắng xóa cả Hàn Sơn.
Nhưng Giang Lạp chỉ nhếch miệng, biểu hiện tựa cười mà không phải cười.
“Ồ, vậy thật đúng là cảm tạ nhị công tử!”
Trước đó hắn thử tin tưởng Biệt Phong Khởi, thế nhưng bây giờ đổi lại chỉ là thất vọng.
Cùng Giang Lạp chung sống lâu như vậy, Biệt Phong Khởi có thể nắm được biến hóa thần thái nhỏ bé nhất của đối phương. Vì vậy, tuy Giang Lạp trước sau vẫn cười như một nhưng y chỉ cảm thấy Giang Lạp càng lạnh lùng cùng xa lánh khiến y nghĩ không ra vì sao.
Biệt Phong Khởi cau mày nói: “Tại sao ngươi nhìn ta như thế? Ngươi không tin ta, tại sao chứ?”
Giang Lạp xoay mặt đi chỗ khác: “Nhị công tử nói đùa. Chúng ta chỉ là quan hệ đồng minh, chỉ nói chuyện hợp tác, đừng nói chi tới chuyện khác.”
“Ta không cho phép ngươi nói như thế với ta!” Biệt Phong Khởi không biết vấn đề nằm ở chỗ nào, nhất thời lông mày dựng thẳng lên, y nâng cằm Giang Lạp buộc Giang Lạp nhìn thẳng vào mắt y: “Ngươi nói! Tại sao không tin ta?”
“Vì sao nhị công tử cứ canh cánh vấn đề này trong lòng?” Giang Lạp lười biếng nhếch khóe miệng.
“Oành!”
Biệt Phong Khởi đột nhiên đem Giang Lạp nhấn xuống ghế, vòng chặt Giang Lạp lại.
“Bởi vì ta muốn ngươi tin tưởng ta!”
“Buông tay!” Giang Lạp ấn ngực Biệt Phong Khởi rồi dùng sức đẩy một cái.
Biệt Phong Khởi đột nhiên không kịp chuẩn bị nên bị đẩy lui hai bước.
Lần này thực sự chọc vào tổ ong vò vẽ rồi. Biệt Phong Khởi chịu không nổi bị Giang Lạp coi thường cùng từ chối. Y hận không thể móc chân tâm ra cho Giang Lạp xem nhưng Giang Lạp thủy chung thờ ơ không động lòng. Điều này khiến y dù có vắt hết óc nhưng không thay đổi được gì nên càng hoảng sợ cùng nôn nóng.
Hiện tại, Giang Lạp lại còn có ý đồ đẩy y ra!
Giang Lạp cự tuyệt y!
“Tiểu thư sinh, ngươi là của ta!” Sau khi gầm nhẹ lên, Biệt Phong Khởi nâng mặt Giang Lạp lên, đem môi mình mạnh mẽ nghiền ép xuống.
Giang Lạp hơi cảm thấy xấu hổ, lá gan của tiểu tử Biệt Phong Khởi này thật sự càng lúc càng lớn, cưỡng hôn hắn còn rất quen tay. Đáng ghét!
Giang Lạp cắn một cái, đồng thời giơ tay muốn vỗ mặt Biệt Phong Khởi.
Đầu lưỡi đột nhiên đau đớn khiến Biệt Phong Khởi bỗng sinh ra một luồng cáu giận. Con ngươi đồng thời lóe lên hồng quang rồi biến mất, y bị đau nên ngửa mặt lên, đồng thời động tác vừa chuẩn vừa ngoan độc nắm lấy tay Giang Lạp đè ra sau lưng.
Giang Lạp rên lạnh một tiếng, tay khác muốn tới gỡ ra lại bị Biệt Phong Khởi thuận thế kéo lại trong lồng ngực giam giữ. Bị Biệt Phong Khởi lần thứ hai ngăn chặn môi, đầu tiên là nếm thấy mùi gỉ sắt, sau đó là miệng lưỡi bị xâm lược bá đạo.
Chuyện đến nước này, Giang Lạp trái lại không giãy giụa. Hắn mặt không thay đổi tùy ý Biệt Phong Khởi hôn hắn, ánh mắt càng ngày càng lạnh lẽo.
Biệt Phong Khởi hôn xong liền chậm rãi ngừng lại.
Y hoảng hốt nhìn Giang Lạp một lúc lâu, vẻ mặt chậm rãi trở nên cô đơn và ủ rũ. Y phát hiện khoảng cách giữa mình và Giang Lạp càng xa hơn. Y cho rằng đem Giang Lạp ôm vào trong lồng ngực nhưng thực tế lại là đẩy Giang Lạp ra.
Y buông lỏng tay Giang Lạp, quỳ gối xuống trước mặt hắn.
Sau đó ý dùng tư thế giống hài tử phạm sai lầm, bất lực ôm lấy chân Giang Lạp.
Giang Lạp tung chân đá y một cước: “Thả ra.”
Biệt Phong Khởi nắm chặt chân hắn: “Không! Ta chỉ muốn biết ngươi tại sao không chịu tin tưởng ta!”
“Tại sao không tin tưởng ngươi? A!” Giang Lạp chậm rãi nâng ống tay áo lau sạch sẽ miệng mình, “Ngươi biết ta và Giang Lạp có liên quan. Đây chính là nguyên nhân ta không tin ngươi, hiểu không?”
Biệt Phong Khởi suy nghĩ hàm nghĩa trong lời này, bỗng nhiên vận may tới thì trong lòng cũng sáng tỏ, bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: “Ta không có xem lén thư ngươi viết cho Quế Thần Tuyết! Ta, ta là do trong phòng Quế Thần Tuyết thấy được một hộp gấm!”
Biệt Phong Khởi móc ra từ trong ngực: “Ta tìm được thứ này!”
Giang Lạp định thần nhìn lại, là hai con châu chấu cỏ!
À, còn thứ này nữa, thiếu chút là quên luôn rồi.
Giang Lạp nhất thời không lên tiếng.
“Ngươi có phải cho là Quế Thần Tuyết thắt đúng không? Là do Giang Lạp dạy Quế Thần Tuyết, sau đó làm sao Giang Lạp dạy cho ngươi thắt?”
Trầm mặc hai giây sau, Giang Lạp mới nói giống như không có chuyện gì xảy ra: “Chỉ là loại đồ chơi cỏn con.”
“Loại đồ chơi cỏn con ai cũng biết thắt nên không nói rõ được điều gì? Ngươi đang trả lời lấy lệ qua loa sao?”
Giang Lạp không lên tiếng.
“Đừng gạt ta!” Biệt Phong Khởi ôm lấy Giang Lạp, đem cằm dựa lên bả vai Giang Lạp, vừa thương tâm vừa uất ức đáp, “Ta dọc đường đều muốn biết giữa ngươi và Quế Thần Tuyết là quan hệ gì, nghĩ tới điên rồi! Ta muốn biết tất cả chuyện liên quan tới ngươi, tiểu thư sinh, ta không biết nên làm như thế nào mới có thể khiến ngươi tin tưởng ta. Ngươi thông minh như vậy, ngươi nói ta biết nên làm thế nào mới có thể tới gần ngươi thêm.”
Giang Lạp không có đẩy Biệt Phong Khởi ra nhưng không có ý gì khác, chỉ là như tiền bối khuyên lơi hậu bối: “Nhị công tử, có vài phong cảnh phải nhìn xa mới đẹp. Nếu ngươi đến gần, ngươi sẽ phát hiện sự tình không có tốt đẹp giống như ngươi tưởng tượng. Chí ít chính ta là loại người nên nhìn thật xa này.”
“Nhưng ta quyết định! Ta đã lưu luyến ngươi, ta chạy không được!” Biệt Phong Khởi nghiến răng nghiến lợi đáp. Đáy mắt y là cố chấp như lửa cháy hừng hực.
“Chỉ sợ nhị công tử chẳng mấy chốc sẽ thất vọng. Đến lúc đó dù là bằng hữu cũng không làm được, không bằng…”
“Vậy thì làm một đôi oan gia, dây dưa cả đời là được rồi!”
“Nhị công tử, ta đã nói cho ngươi đủ rõ ràng rồi. Ngươi tội gì phải khổ…”
“Ta không khổ! Ta thấy ngọt lắm!”
Giang Lạp nghẹn một hồi.
“Nhị công tử, người như ta…”
“Ta yêu thích người như ngươi!”
“Nhưng mà, dù cho ta để ngươi ở trong lòng…”
“Vậy ta sẽ là người trong lòng của ngươi!”
Giang Lạp: Cạn từ.