Giang Lạp (Sống Lại)

chương 2: cánh bướm trong mộng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ánh dương còn chưa rõ, gió bắc thổi tiêu điều.

Cỏ cây nào sầu muộn, nhảy múa hướng về người.

Nắng sớm mờ mờ, gió bắc thổi vù vù ngoài cửa, cỏ khô đung đưa rì rào. Lúc này, Giang Lạp đang nằm trên giường gỗ, trằn trọc trở mình qua lại.

Hắn đã triền miên nằm chết trên giường đã lâu đến mức có thể học được cách đấu tranh.

Hiện tại không giống như lúc xưa, hắn đã không còn là Giang đại thiếu gia thoải mái vô lo ngủ thẳng đến mặt trời treo cao, mà chỉ là kẻ sống tại thôn quê nhỏ ngay bên cạnh thành, một tiên sinh nhìn có vẻ phóng khoáng nhưng cô độc.

Hoàn toàn chẳng ngờ trên đời này lại còn có chuyện lạ kì đến thế, bản thân hắn vậy mà lại khởi tử hoàn sinh (Sống lại từ cái chết/ Chết đi sống lại)

Thời điểm hiện tại cách lúc hắn mất đã trải qua một…không, nhiều năm rồi.

Chủ nhân cũ của thân thể này tên Giang Khinh Chu, Giang Lạp có sưu tầm kí ức của hắn, biết được người này từ nhỏ thân thể đã không tốt, còn có chứng bệnh hay hoảng sợ, vì thế mà tính tình trở nên quái gở tối tăm, chỉ cùng một bà lão sống nương tựa lẫn nhau, không có qua lại với ai khác, sau khi bà lão qua đời thì sống cô độc một mình.

Vị trí nơi đây vô cùng hẻo lánh, phía trước có phỉ mã tặc (Cướp có ngựa), phía sau lại có đám thú rừng hung hãn, người dân ở nơi đây thì thuần phác dũng mạnh, tuy vậy vẫn tương đối kính trọng hắn. Bởi vì thế, Giang Kinh Chu mới có thể sống yên ổn mà không bị lo quấy rầy, ngày thường dựa vào việc dạy học ở trong thôn mà duy trì kế sinh nhai. Vì hắn ít qua lại với người khác, nên khi kết thúc buổi học đều nhanh chóng thu sách vở lại mà rời đi, đến nỗi vài ngày trước, vào lúc nửa đêm, hắn đột nhiên lên cơn phát bệnh rồi chết để Giang Lạp thay hắn giả thành phu tử cũng chẳng có ai phát hiện ra.

Nếu nói về tướng mạo của Giang Kinh Chu này, lúc Giang Lạp lần đầu tiên trông thấy, thật sự là bị dọa đến mức nhảy dựng lên!

Trong gương đồng là một thiếu niên chỉ mới mười bảy tuổi, dung mạo tuấn tú đặt biệt, đầu đội lễ quan (), mặc một bộ lục y với vạt áo xanh nhạt nho nhã, vừa nhìn đã biết ngay là một người quân tử khiêm nhường, điều quan trọng là giống đến sáu, bảy phần Giang Lạp thời niên thiếu.

Điều này khiến Giang Lạp như có ảo giác trở về lúc hắn vừa nhược quán (Được hai mươi tuổi),hắn xem xét kĩ lưỡng từng nơi trên cơ thể này thì phát hiện ngay cả lồng ngực cũng không nhỏ hơn ngày xưa là bao nhiêu.

Giang Khinh Chu chỉ là một nho sinh bình thường, trong cơ thể không có bất kì Huyền khí gì, đây cũng là điều khiến Giang Lạp phiền muộn.

Giang Lạp sinh ra ở thành Ngân Nhạn, một trong bốn thành lớn tại phía Nam, hắn cũng chỉ mới nghe qua về Lăng Thành Phương Bắc mà thôi, bảo rằng được xưng là Bắc Mạc bởi vì nơi ấy cát vàng đầy trời, cỏ cây khô cằn.

Phương Bắc có ba thành, lớn nhất là Lăng Thành, trong Lăng Thành có bốn thế lực lớn chiếm giữ, đều là máu nhuộm đỏ cả thanh đao. So với phía Nam một mực đi theo con đường ôn lương, cương trực, khiêm nhường thì xem ra người Bắc Mạc lại rất thích đấu tranh tàn nhẫn. Huyền khí nơi đây uy vũ trứ danh do phần nhiều đều dựa vào sự cương mãnh mà tạo nên. Tổ chức đấu võ Nam Bắc hàng năm đều có thể nhìn thấy được.

Giãy dụa nửa ngày, tạo vô số tư tưởng trong lòng, Giang Lạp cũng rốt cuộc đứng lên. Giành lấy cuộc sống mới này đã ba ngày, hắn viện lí do thân thể không được khỏe mà không đến lớp học, hôm nay đã là kì hạn, chẳng thể tiếp tục trốn tránh được nữa. Tuy rằng hắn chưa từng dạy học ai bao giờ nhưng vì cuộc sống hiện tại của bản thân nên đành nhắm mắt làm liều một phen.

Giang Lạp chắm chút rửa mặt cẩn thận một lúc lâu, hắn mặc rất nhiều lớp áo, đem mấy quyển sách cũ kẹp dưới nách, bước ra khỏi căn nhà nhỏ ấm áp, vờ cúi đầu ủ rũ mà chạy tới lớp học, chuẩn bị kĩ càng để lát nữa gặp một đám thiếu niên hung hãn.

Phía trước là mặt sân trống, chỗ cửa ra vào có mấy cái cây tạo thành một vòng bảo hộ, bên trong mặt đất rải rất nhiều đất đá, có vài cái bàn gỗ đặt tại đó, xem ra chỉ là một lớp học giản dị bình thường.

Các học sinh nơi đây đều là thiếu niên mười ba, mười bốn tuổi, ai nấy cũng khỏe mạnh kháu khỉnh, cơ thể cường tráng. Bọn họ vốn dĩ đang cười hì hì cũng nhau vui đùa, tay vung bút, chân giơ loạn, còn có người đang hỏi nhau về bài tập. Vừa thấy Giang Lạp xuất hiện, ngay lập tức đều im phăng phắc, ra dáng ngồi nghiêm chỉnh hẳn lên.

Bọn họ biết rõ tiên sinh từ trước đến giờ luôn nghiêm khắc, nếu hắn đang giảng bài mà cả gan quấy rầy thì chắc chắn thế nào cũng bị phạt đến hai tay đau rát. Vũ khí chính là cây roi mây mềm dẻo nhưng vô cùng có lực kia, nếu đánh vào lòng bàn tay thì cho dù có là một võ sĩ trưởng thành cũng phải run cầm cập. Bị tiên sánh đánh nhưng không thể làm gì được, bọn họ không chịu đâu! Phải nói rằng buổi học của vị tiên sinh này cực kì chán ngắt tưởng chừng như bọn họ chỉ muốn đi về nơi cực lạc yên phận làm một cái cây tẻ nhạt. (Đám nhóc đáng yêu thế :J)

Giang Lạp nhanh tay lật ra vài cuốn sách ở bên dưới, thuận miệng hỏi: “Hôm nay sẽ trả bài gì?”

Không một ai lên tiếng trả lời.

Giang Lạp tiện tay chỉ vào một người: “Ngươi nói xem.”

Thiếu niên xui xẻo bị điểm danh tên là Triệu Tiểu Hổ, đứa nhỏ này ngay lập tức bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, y không biết tiên sinh có cừu hận gì với y hay không nữa, đành nơm nớp lo sợ trả lời: “Ngưng,…ngưng tụ Huyền khí, khí, ở Nam và Bắc, không, không có…khác gì nhau…”

Giang Lạp hơi tiếc nuối mà nhìn thiếu niên, đứa nhỏ này vậy mà bị cà lăm sao? Đáng tiếc!

Thôi xong! Hình như đáp sai rồi! Triệu Tiểu Hổ kêu rên loạn xạ ở trong lòng, chúng thiếu niên khác đều lộ vẻ không đành lòng nhìn.

Trước mắt có thể đoán được là sẽ dùng đại hình “đánh tay”, Giang Lạp đang ngồi đột ngột đứng lên.

“Bởi vì các yếu tố như khí hậu, hoàn cảnh, phong thổ,… mà Huyền khí ở hai nơi Bắc Nam tất nhiên sẽ phải bất đồng.” Giang Lạp dường như hoàn toàn không phát hiện tâm tư của đám thiếu niên này, chỉ lầm lũi tự nói. (Phong thổ là những điều kiện về khí hậu ảnh hưởng đến đời sống của dân chúng)

Thời niên thiếu, trong mắt mọi người, việc tu tập Huyền Khí này Giang Lạp hắn đây chính là một kì tài, phần lớn các bạn cùng lứa vẫn còn đang khổ sở giãy dụa ở ngưỡng mức Huyền Sĩ cấp sáu và cận kề thời khắc lên cấp bảy. Hắn vậy mà lại phá bỏ ràng buột, bộc phát lên tận cấp chín, gia nhập vào hàng ngũ Huyền Sư, tại thành Ngân Nhạn này chính là vị cao thủ duy nhất được đề tên trên bảng Huyền Sư còn chưa đến mười lăm tuổi.

Tự phế Huyền công, ốm đau bệnh tật suốt ba năm, hắn chẳng có làm chuyện gì khác ngoài đọc vô số các quyển sách khác nhau. Bởi do thiên tư thông tuệ, có thể nhìn một đốm mà thấy được toàn bộ con báo, vì thế mà cho dù là công pháp tuyệt diệu ra sao, cũng có thể tự suy tự ngộ (Tự suy đoán rồi tự ngộ ra). Hắn hoàn toàn khống chế được Huyền lực cùng Huyền hồn, vượt xa kẻ khác từ lâu.

Đáng tiếc một điều, thân thể của hắn hiện tại không biết tại sao lại không thể ngưng tụ Huyền lực. Khí tức vận hành bên trong dường như bị một sức mạnh thần bí nào đó vô cùng to lớn cản trở lại.

Hơn nữa còn thường xuyên không nhịn được mà muốn….

“Khụ khụ khụ! “

Khục khặc vài tiếng.

Giang Lạp vừa che miệng ho khẽ, vừa âm thầm lườm một cái. Vai nhỏ gầy, cánh tay thì mảnh khảnh, Giang Khinh Chu này đúng thật là một con ma yếu mà!

Chẳng lẽ muốn Giang Lạp hắn đây sau này trở thành một đại sư lý luận sao? Có phải bị một thế lực nào đó trói lại nhốt vào phòng tối rồi truyền dạy Nho Gia không? Thất phu vô tội, đeo ngọc lại mắc tội! Ngay cả bản thân còn nhắm không đủ sức để tự bảo vệ nổi thì quá rêu rao sẽ không tốt.

Nghĩ như vậy, Giang Lạp lập tức viết ngoay ngoáy đem mấy cái cơ bản về ngưng tự Huyền lực nói ra một tràng dài, tất cả trong sách có hết, hắn chỉ việc lặp lại mà thôi.

Giang Lạp không có cơ hội tiếp xúc qua phương thức vận hành để ngưng tụ Huyền lực ở Bắc Mạc, thế nên hắn nói về Huyền lực ở phía Nam đi. Hắn lại điểm tên Triệu Tiểu Hổ, hỏi: “Ngươi đã lên đến Huyền lực cấp mấy rồi?” Hắn nhìn ra được Triệu Tiểu Hổ này có một khí tức khác hẳn các thiếu niên kia.

Triệu Tiểu Hổ nhanh chóng đáp: “Tiên sinh từng nói, học trò đang ở mức Huyền sĩ cấp bốn!”

Giang Lạp gật gù: “Đưa tay cho ta, sau đó thử vận hành Huyền lực ta xem thử một chút.”

Triệu Tiểu Hổ không hiểu cho lắm, nhưng nhìn vẻ mặt nhàn nhạt chẳng rõ là vui hay giận của tiên sinh, y chỉ có thể chim cút ngoan ngoãn mà nghe theo.

Trước các cặp mắt chằm chằm nhìn mình của mọi người, y đứng lên, đưa tay cho Giang Lạp, sau đó liều chết mà đạp nồi dìm thuyền đến cùng nhắm chặt mắt lại, bên trong cơ thể cố gắng khởi động Huyền lực.

Giang Lạp cúi đầu, tập trung hoàn toàn vào lòng bàn tay, hắn cảm thấy một vệt sáng tinh tế, có dòng nước tựa như ôn tuyền trên đỉnh núi cao, tuy nguồn suối chật chội nhưng dòng nước lại chảy rất siết, bên ngoài mạch lạc, bên trong vừa vội vừa sắc bén, rất có tư thế gió bão cuồng loạn, nhưng lại suy yếu rất nhanh, ngay lấp tức lộ ra hậu kình không đủ.

Giang Lạp gật gù như có điều suy ngẫm, chẳng trách mọi người đều nói Huyền lực Bắc Mạc rất bá đạo, mới có một cấp bốn Huyền sĩ đã bắn ra kiên quyết cỡ này, chẳng hạn như một Huyền Sư, Huyền Vương, Huyền Hoàng hay thậm chí là Đại Huyền Tôn chỉ cần một đòn là có thể khống chế đối thủ rồi hay sao?

Tuy nhiên, cái gì cũng đều có hai mặt lợi và hại, nhược điểm của huyền công phương Bắc chính là hậu kình không đủ, vì vậy mà phương Bắc không thể đánh lâu dài được.

Đáng tiếc Triệu Tiểu Hổ dù sao cũng chỉ là Huyền sĩ cấp bốn, nếu có một Huyền sư ở đây để hắn nghiên cứu một chút sẽ tốt hơn.

Giang Lạp thu tay về, khích lệ Triệu Tiểu Hổ đôi câu: “Tốt lắm, rất có chiến tích.”

Triệu Tiểu Hổ vốn vì “Hiểu rõ thánh ý” mà vô sợ bất an, bỗng nhiên được tiên sinh biểu dương, thật sự không thể nào tin được. Mãi tận cho đến lúc trở về chỗ ngồi, y vẫn còn ngây ngất, các học sinh khác đều nhìn y với cặp mắt vừa kinh ngạc vừa hâm mộ.

Giang Lạp cuối cùng đưa ra kết luận, nói: “Trên thế gian này, mỗi người đều có riêng cho mình những công pháp huyền diệu, tuy nhiên dù ngàn cách thì vẫn có chung một điểm.

Hắn nói thế, chúng thiếu niên cái hiểu cái không mà hoang mang gật gù, trong lòng Giang Lạp thầm mỉm cười, khoát tay nói: “Được rồi, các trò bắt đầu luyện chữ đi.”

Chúng thiếu niên ngoan ngoãn “xột xoạt” bận rộn lấy ra bảng chữ mẫu, nghiêm túc tập luyện.

Giang Lạp ngán ngẩm buồn bực, giữ quai hàm nhìn ngắm mù sương nơi chân trời mà thở dài.

Tuy nói mọi chuyện kiếp trước đều như giấc mộng, phồn hoa vừa chớp mắt, quay đầu đã không còn, ân oán cùng ưu khuyết điểm đành tạm gác lại để hậu nhân nói sau. Nhưng hắn đây vốn là một kẻ tục nhân hay thích thể hiện lấy thể diện, dù thế nào vẫn phải sống thật tốt đẹp. Còn nữa, tại thế giới kẻ thắng làm vua này, hắn sao có thể cam lòng làm một kẻ tầm thường yếu đuối nhu nhược. Vì vậy, hiện tại hắn phải suy nghĩ thật kĩ làm sao để có thể phá tan cái ngụy khí thần bí nào đó đang cản trở trong cơ thể hắn rồi mới không lo lắng gì tu luyện Huyền khí được. Tuy nhiên, trước đó phải chuẩn bị một vài thủ đoạn bảo mệnh cần thiết, hắn còn muốn đi tìm nhà của Trảm Ngọc, không biết đứa nhóc này hiện tại sống thế nào rồi.

“Thiếu chủ, tên thư sinh này phải chăng thật là hậu nhân của Giang đại hiệp?” (Hậu nhân: Thế hệ sau)

Giang Lạp đang hồn bay trên mây, chưa phát hiện trên đỉnh núi đối diện, mọi hành động của hắn đang bị kẻ hai người xa lạ chăm chú dõi theo.

Hai kẻ ấy đều có thân hình cao lớn, bên hông đeo trường đao, trên trán buộc một một cái ngạch dài màu đỏ sậm, mặc y phục xanh đen, chân được bó chặt, tại nơi mắt cá chân còn giấu hung khí. Đây chính xác là trang phục của Vu Địa Bảo tại Lăng thành.

Cả hai che giấu hơi thở của mình, chăm chú theo dõi Giang Lạp một lúc lâu.

Tên vừa mở miệng là một đại hán lưng hùm vai gấu, hắn nhìn Giang Lạp, âm thầm gật gù, thầm nghĩ người này tuy tuổi còn trẻ nhưng chẳng ngờ khí độ lại đến mức ấy.

Chỉ có điều, Giang đại hiệp năm đó là nhân vật uy phong cỡ nào, đường đường là một Huyền Vương, tại Bắc Mạc rất có tiếng vang, nhưng ai có thể ngờ được, con trai độc nhất của của hắn, Giang Khinh Chu này vậy mà chỉ là một thư sinh yếu đuối tay chói gà còn không chặt?!

Nghe đâu Giang Khinh Chu là do vú nuôi của Giang phu nhân nuôi lớn, không tiếp xúc nhiều với người ngoài, sinh sống tại nơi thâm sơn cùng cốc, cũng chẳng trách sẽ như thế.

Thiếu chủ của bọn hắn ngay từ nhỏ đã mang tính kiêu căng khó thuần, bây giờ lại bị gia chủ cách xa tận ngàn dặm kia hỏa tốc triệu hồi chỉ bởi vì để kết hôn cùng một thư sinh yếu nhược. Không biết hiện tại trong lòng y đang có cảm tưởng ra sao. Hắn còn một điều lo lắng nữa, sợ rằng vị thư sinh này sẽ chống không nổi thiếu chủ cuồng ngạo bất kham của mình.

Đại hán lấy lòng nói: “Thiếu chủ, ta thấy vị thư sinh này cũng tốt đấy chứ, chưa từng va chạm nhiều với xã hội bên ngoài, tính tình hướng nội, chắc chắn rất nghe lời, vô cùng dễ quản thúc!”

Nếu nói như vậy thì giống như người nọ có rất nhiều ưu điểm đấy.

Dường như cảm nhận được tâm tư của tùy tùng, thanh niên từ nãy đến giờ vẫn giữ nguyên bộ dạng ôm cánh tay bất động mà hơi nghiêng đầu, nhếch môi, lộ ra hàm răng trắng đều hoàn mỹ cùng dung mạo tà khí xinh đẹp, cười lạnh nói: “Vẫn còn chưa rõ bản tính hắn ra sao, không nên kết luận vội vã.”

Hơn nữa, cái tên này lớn lên quá giống kẻ trong thành Ngân Nhạn kia, vừa nhìn đã khiến người ta khó chịu!

Truyện Chữ Hay