CHƯƠNG
Lần thứ hai gặp lại hai người Thạch Thành Bích là ở trong một quán trà bên cạnh quan đạo.
Tả Ký đang tạm thời thay thế tiểu nhị ở đây về nhà có việc. Hai người nọ phiêu phiêu lắc lắc vào đây, còn gọi hai chén trà. Tả Ký vẫn muốn tiến lên hỏi tên họ của vị công tử áo trắng, thế nhưng khách nhân chợt tăng nhiều, vội vàng đến mức chân gần như không chạm đất. Căn bản không lôi ra được chút thời gian nhàn rỗi nào, may mà hai người kia cũng vẫn an phận ngồi ở chỗ kia, tạm thời có lẽ cũng sẽ không bỏ đi.
Rốt cục đem chuyện gấp gáp làm xong hết, Tả Ký đang định đi ra phía trước, bỗng nhiên một đại hán mặt sẹo trong chụp bàn nhảy dựng lên: ” Ông nội ngươi, cười cái gì mà cười!”
Tả Ký ngẩn người, theo ánh mắt người nọ nhìn lại, liền thấy ngón tay đầy lửa giận ấy đúng là chỉ vào hai người Thạch Thành Bích ngồi bên cửa sổ.
Tả Ký thầm kêu một tiếng không tốt, chỉ sợ chuyện này lại sinh đánh nhau! Quả nhiên vị công tử áo trắng kia miễn cưỡng ngáp một cái: ” Thành Bích, ngươi đi!”
Thạch Thành Bích lên tiếng trả lời đứng lên, bên này năm sáu người nhất thời cũng xoát xoát đứng lên. Trong chốc lát giương cung bạt kiếm, trà khách thông minh đã sớm thấy tình thế không tốt chuồn mất. Còn lại nếu không chạy thì cũng hiểu được phải bảo mệnh, đều ôm đầu ngồi xỗm dưới bàn, một cái đại trà phô, thoạt nhìn thật trống trải xơ xác tiêu điều, chẳng qua là cái bàn run run, chấn đến ấm trà bát trà kêu lên lanh canh, bầu không khí có phần phá hủy.
Tả Ký thở dài, trốn được sau quầy, trong lòng yên lặng đếm thanh âm đồ sứ vỡ vụn cùng cái bàn bị bẻ gẫy. Sau một lúc lâu, tiếng động nghe được đã mất, Tả Ký sợ bọn họ chạy mất sẽ tìm không thấy, liền nhô đầu ra nhìn sang.
Sau đó một cỗ gió lạnh xẹt qua bên tai, phía sau truyền đến thanh âm đồ sứ rơi xuống đất. Má phải hơi hơi tê rần, Tả Ký sờ soạng một phen, không ngoài sở liệu, lại lôi ra một đống máu.
Công tử áo trắng cầm chén trà trong tay, không có cái nắp.
Người áo xanh cùng Tả Ký mặt đối mặt, liền cười ra tiếng: “Như thế nào lại là ngươi?”
Công tử áo trắng nghe vậy cũng liếc mắt một cái, mạn thanh nói: “Thành Bích, lấy bạc.”
Tả Ký lần này cũng không chối từ: “Các ngươi đập bể cửa hiệu trà của lão bản, bồi chút ngân lượng tất nhiên là chuyện nên làm. Chẳng qua là nên hảo hảo phân trần không được sao, nhất định phải đánh nhau mới….” Cằn nhằn còn chưa nói xong, hai người kia đã không thấy tung tích.
Tả Ký quét tước thu thập xong chiến trường, hong quần áo khô xong mới nhớ tới mới vừa rồi hình như lại quên hỏi tính danh công tử áo trắng kia mất rồi.
Có một thì có hai, lần thứ ba gặp, tựa hồ cũng là thuận lý thành chương rồi.
Đó là trong một gian hiệu ăn ở ngoài thành Lạc Dương. Tả Ký khó được không phải đang làm công, dọc theo đường đi hắn cần lao đích thực, ngân lượng đã nhiều lên không ít. Lần này mắt thấy đã sắp đến thành Lạc Dương, cũng nên an tâm ăn một bữa cơm nóng.
Lúc ăn được một nửa, bỗng nhiên một nhóm người phần phật tiến đến, mỗi người nắm đao đeo kiếm, xem cách nói năng thì biết đó là người trong giang hồ. Tả Ký trộm đánh giá vài lần, thấy trong đó không có ai có bộ dạng giống như kẻ đã giẫm sụp nhà mình như ngày đó hương thân đã miêu tả, liền không nghĩ dừng lại lâu ở nơi nhiều thị phi này. Vội vàng ăn xong cơm, đang lúc ở cửa quầy cùng tiểu nhị tính tiền, liền nghe được phía sau mọi người ồn ào, sau đó liền có người kêu lớn, ma giáo giáo chủ cùng Thạch Thành Bích đến đây! Sau đó nữa là một mảnh keng keng tiếng động rút đao múa kiếm.
Tả Ký tiếp nhận tiền lẻ từ tay chưởng quầy, thuần thục ôm lấy đầu, ngồi xổm bên cạnh quầy.
Sau đó liền thấy một đôi giày màu trắng ở trước mắt mình đi qua, lại lui trở về. Giày kia hơi hơi nhấc lên huých huých cánh tay hắn. Tả Ký bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, chống lại gương mặt thờ ơ của vị công tử áo trắng.
Người nọ lại mạn thanh mở miệng nói: “Thành Bích, cấp bạc.”
Tả Ký ngẩn người: “Ta lại không bị thương, làm cái gì vậy?”
Công tử áo trắng mỉm cười: “Ngươi yên tâm, chút nữa sẽ làm bị thương.”
Nửa nén hương sau.
Tả Ký phẫn nộ xé vạt áo xuống băng bó cánh tay phải bị thương, tuy rằng nói đao kiếm không có mắt, nhưng cả đám người vô tội chạy qua chạy lại như vậy cũng chỉ có hắn bị binh khí bay tới làm trầy da, hơn nữa bị thương này còn được thông báo trước.
Người trong tà đạo, hành vi quả nhiên ác liệt.
Cái vị kêu Thạch Thành Bích kia tuổi cũng không lớn, cười hì hì chạy sang bồi tội, trừ bỏ tiền bạc còn tặng thứ nghe nói là kim sang dược thượng đẳng. Mặc dù này coi như tai họa từ trên trời rơi xuống Tả Ký vẫn thấy bực mình.
Mắt thấy hai người kia vừa muốn đi xa, Tả Ký vội vàng bắt kịp vị công tử áo trắng: “Này, ngươi tên là gì?”
Công tử áo trắng dừng lại cước bộ, chậm rãi xoay người lại nhìn hắn, rõ ràng bộ dáng bình thản không mảy may biểu tình, Tả Ký lại sinh rùng mình một cái.
Lời vừa ra khỏi miệng, Tả Ký liền thấy mình có chút thất lễ, vội vàng bổ sung nói: ” Ta chỉ muốn biết công tử có phải họ Đường hay không.”
Công tử áo trắng sau khi nghe xong, cũng không trả lời đúng hay không, quay đầu lại, xoay người, nhấc chân bước đi. Tả Ký duỗi bàn tay ra, khẽ động đến chỗ đau trên cánh tay, liền rụt trở về. Không hé răng, vậy không phải sao? Không phải là hay nhất.
Nhưng ngược lại Thạch Thành Bích cho hắn một cái cười: ” Sau này còn gặp lại!”
Hẹn trước? Lại bị các ngươi chọc ghẹo một lần nữa sao? Vẫn không hẹn tốt hơn. Tả Ký nhẹ giọng lầu bầu, cũng thu thập bọc hành lý của mình, tập tễnh đi ra cửa.
Tới thành Lạc Dương rồi, Tả Ký ở một trà phô nghe ngóng mới biết được đại hội diệt ma giáo trong truyền thuyết còn cách khoảng một tháng nữa. Hiện tại các lộ hào kiệt, phần lớn còn đang trong nhà nghỉ ngơi dưỡng sức. Tả Ký phiền muộn một hồi, lại chấn hưng tinh thần lần nữa. Nói không chừng hai người kia cũng là người ở trong thành Lạc Dương này nha. Nếu đến đây, liền theo võ lâm danh nhân trong vùng dò la thử.
Mất hai ấm trà một mâm hạt dưa, Tả Ký rốt cục từ trong miệng một người rảnh rỗi biết được, bản địa không chỉ có võ lâm nhân sĩ mà còn nổi danh thật to trên giang hồ. Hơn nữa còn có hai nhà.
Thành đông Đỗ gia, là thế gia kiếm thuật có tiếng, lấy một bộ mười tám thức “Bát vân kiếm pháp” mà danh chấn giang hồ. Gia trưởng Đỗ Lập Nhẫn hiện giữ uy danh hiển hách trên giang hồ, không biết có bao nhiêu thiếu niên tuấn tú muốn vào bái sư môn. Chẳng qua là Đỗ trang chủ thu đồ đệ thật là khắc nghiệt, đến nay cũng bất quá có mấy đệ tử mà thôi. Trong đó đại đệ tử “Ảnh kiếm” Tân Hiển cũng chỉ có vài năm đã là một nhân vật đứng đầu trên giang hồ.
Mặt khác một nhà còn lại là Nghiêm gia thành tây. Võ công Nghiêm gia thật không phải đặc biệt xuất chúng, nhưng khinh công thập phần cao. “Trục nguyệt bộ” của Nghiêm gia nghe nói là đủ để cùng so sánh với “Nhất độ giang công” của Thiếu Lâm. Hơn nữa Nghiêm gia Nghiêm Lập Cẩn tật ác như cừu, hành vi đoan chính, võ lâm chính đạo ca ngợi, có thể nói là trụ cột vững vàng giữa giang hồ chính đạo. Đại hội diệt ma giáo lần này, là do Nghiêm gia đề xuất.
Càng đáng giá nhắc tới là đại đệ tử của Nghiêm Lập Cẩn, “Đàn kiếm công tử” Đường ca. Vị Đường công tử này tuy rằng là sư đồ Nghiêm gia, võ công cũng rất cao, nhưng kiếm pháp đa dạng, không người nào biết được. Kỳ diệu nhất chính là mỗi lần hắn ra nhất chiêu, đều có thể ngâm ra một câu thơ cổ, cùng kiếm pháp kia phối hợp chặt chẽ, diệc thi diệc kiếm, diệc văn diệc võ. Hơn nữa Đường công tử lại sinh một bộ hảo tướng mạo, động thủ phiên nhiên như kinh hồng, ngọc thụ lâm phong, làm cho người ta hoa mắt thần mê.
Trên giang hồ thanh niên tuấn tú luận bàn võ nghệ, tranh cường so dũng khí là chuyện như cơm bữa. Như “Ảnh kiếm” Tân Hiển, bị không ít hiệp khách cùng thế hệ đến khiêu chiến, Mà “Đàn kiếm công tử” Đường ca ngày thường phải nghênh địch phần lớn lại là giang hồ hiệp nữ.
Người rảnh rỗi mắt lé kia nói, vị đại ca này là từ nông thôn đến phải không? Trong chốn võ lâm này nhiều thiếu niên thanh tú, có mấy ai mà không thích mặc áo trắng? Huống chi Đường công tử là người ra sao chứ? Nếu hắn không mặc áo trắng, thì ai mới xứng mặc áo trắng?
Tả Ký bị nói đến ngượng ngùng, thầm nghĩ nếu như ta cái gì cũng biết ngươi làm sao có nước trà miễn phí mà uống, nhưng cũng không nói xen vào, vừa nhẫn nại mà nghe cho xong người này đối Đường công tử ca tụng như nước, vừa cẩn thận hỏi thăm chỗ ở Nghiêm gia, thẳng tiến Nghiêm gia mà đi.
___________________________________
Ta phát hiện một chuyện thú vị nha, ta càng siêng post bài thì pageview và comt càng giảm thê thảm nha, trời trêu ta hay các nàng trêu ta đây gãi cằm