Giải cứu thôn dân ra khỏi sơn động, Ôn Mê liền bảo Vân Thải Chân kiểm tra tình trạng bọn họ
Kim Chỉ Đinh Lan nói “nếu hung phạm đã đền tội, tin rằng Tiên Tâm các sẽ xử lý thích đáng, Kỳ tộc phản hồi Táng Tinh hồ trước”
Ôn Mê khom người đáp “làm phiền Tam vương gia”
Kim Chỉ Đin Lan dẫn người Kỳ tộc rời đi, Kim Chẩm Lưu lại không chịu đi cùng, Vi Sinh Từ và Lam Tiểu Sí còn bất động nha. Kim Chỉ Đinh Lan cũng không để ý đến hắn, mấy thiếu niên này dù xuất thân hay võ học đều là tân tú trên chốn giang hồ, thái tử Kỳ tộc đi cùng bọn họ chỉ có lợi mà không hại. Hơn nữa, Thái tử có trở về hay không cũng không khác gì nhau
Ôn Mê mang theo Liễu Băng Nham, Vân Thải Chân đi vào sơn động kiểm tra thi thể thôn dân và Đồng Nhan Quy Mỗ. Lam Tiểu Sí ở bên cạnh nhìn xem, vì thi thể đã bị che lại nên Ôn Mê cũng không ngăn cản nàng
Lam Tiểu Sí nhìn ra ngoài, đột nhiên hỏi “vì sao ngươi không lưu lại người sống để ta hỏi? Không phải Các các ngươi sẽ đưa tới Đan Nhai Thạch Bích thẩm phán sao? Trực tiếp giết chết không phải là phong cách của ngươi”
Liễu Băng Nham trừng mắt nhìn nàng “cái gì mà các của các ngươi, là chúng ta”
Lam Tiểu Sí không để ý hắn
Ôn Mê chau mày nói “ta vốn có ý bắt giữ”
Liễu Băng Nham lập tức hiểu được ý hắn ‘ý ngươi là Kim Chỉ Đinh Lan giết người diệt khẩu?”
Ôn Mê “nay chết không đối chứng, mà lúc chúng ta tiến vào quả thật chính mắt nhìn thấy Đồng Nhan Quỷ Mỗ đang hành hung, nói gì cũng vô dụng”
Lam Tiểu Sí đi vòng vòng trong sơn động ‘Đồng Nhan Quỷ Mỗ không hề lưu lại dấu vết ở đây, giống như vừa mới tới vậy”
Ôn Mê nói “đúng, hơn nữa tuy hắn am hiểu thải bổ thuật nhưng một lần bắt tới tám trăm thôn dân không khỏi có chút cả gan làm loạn. Thải Chân, có manh mối khác không?”
Vân Thải Chân vẫn đang chăm chú nghiên cứu thi thể của Đồng Nhan Quỷ Mỗ, không ngẩng đầu, đáp “tất cả mọi người đều dùng Hạo thiên căn, nói là vì Đồng Nhan Quỷ Mỗ muốn hút cạn tinh nguyên của bọn họ cũng có thể, nhưng một lần bắt nhiều thôn dân như vậy, ta cũng nghĩ không ra. Chẳng lẽ lão quái vật lại luyện ra tà công mới”
Ôn Mê nói “nếu tạm thời không có manh mối trước, về thôi”
Lam Tiểu Sí đột nhiên hỏi “sao lại không có manh mối”
Ôn Mê, Liễu Băng Nham nhìn nàng, nàng lại nói “Hạo thiên căn tuy không quá hi hữu nhưn cũng là dược liệu quý, một chút cũng thôi đi, đằng này lại cho tám trăm người dùng, không thể không có một chút dấu vết nào”
Ôn Mê và Liễu Băng Nham nhìn thoáng qua
Liễu Băng Nham lập tức phân phó đệ tử “mau đi thăm dò, xem gần đây có ai mua một lượng lớn Hạo thiên căn hay không”
Liễu Thừa Long nhận lệnh, dẫn người đi điều tra
Ôn Mê vốn lo lắng Liễu Phong Sào và Vi Sinh Từ bị thương, vội đưa bọn họ trở về Thái Cực Thùy Quang. Kim Chẩm Lưu sống chết không chịu đi, da mặt dày mang theo nô bộc đi cùng. Ôn Mê không có cách nào, đành phân phó Liễu Phong Sào tiếp đãi hắn.
Sau khi Kim Chẩm Lưu phát hiện Liễu Phong Sào, Mộc Hương Y và Vi Sinh Từ ở cùng phòng liền nhất địn không chịu đi, nằm trên giường của Vi Sinh Từ như cá chết. Vi Sinh Từ ném hắn ra ngoài, hắn lại bò vào. Thanh Hôi hận không thể đâm mù hai mắt mình hoặc cắt đứt quan hệ chủ tớ với hắn
Liễu Phong Sào nói “Chẩm Lưu thái tử, ngươi mang theo nô bộc, ba đại nam nhân không thể cùng ngủ trên một cái giường được ah”
Kim Chẩm Lưu không chút để ý “Thanh Hôi luôn ngủ dưới chân giường ta, cho hắn một cái đệm nhỏ là được rồi. Vi Vi, van cầu ngươi, ta ngủ không đá chăn cũng không có ngáy”
Lam Tiểu Sí nghe được động tĩnh bên này, nói “ta nói này, người Kỳ tộc không phải đầu bị úng nước sao?”
Âm thanh nghe rất rõ, Kim Chẩm Lưu hồ nghi nhìn chung quanh, nhanh chóng nhìn thấy một lỗ hổng trên tường, thò đầu thăm dò, nhìn thấy Lam Tiểu Sí và Hạ Vũ Đài đang chải đầu, nước miếng lập tức chảy ra “yêu thiếp thứ ba mươi sáu, trời ạ, ta đã nhìn thấy gì vậy?”
Rất nhanh hắn đã hiểu hắn nhìn thấy cái gì, chính là nắm đấm của Lam Tiểu Sí
Kim Chẩm Lưu ôm đầu lùi lại, khuôn mặt vẫn mang vẻ say mê
Mộc Hương Y cả giận nói “lưu manh”
Liễu Phong Sào ném ra một bộ chăn đệm, Thanh Hôi quả thật chỉ có thể ngủ trên đất
Nến tắt, Vi Sinh Từ ngồi xuống luyện công, Liễu Phong Sào cũng điều tức nội lực.
Bọn họ lần đầu tiên trong đời điều tra vụ án, có chút hưng phấn
Mộc Hương Y nói “các ngươi nói xem, khi Đồng Nhan Quỷ Mỗ thải bổ, là thải dương bổ dương hay là thải dương bổ âm?”
Kim Chẩm Lưu nói ‘đương nhiên là thải dương bổ âm, ngươi không thấy lúc đó hắn đang cùng một nam nhân”
Liễu Phong Sào cắt ngang lời hắn “Chẩm Lưu thái tử”
Kim Chẩm Lưu cũng biết không nên để mấy nữ hài tử nghe được, liền nói sang chuyện khác “không biết môn học này có thật sự thần kỳ như vậy không, nếu phải, bản thái tử cũng muốn luyện”
Mộc Hương Y nói “ta đối với loại tà công này không quá hứng thú, có điều…” Hắn nhìn thoáng qua lỗ hổng trên tường “chúng ta hẳn nên học cách xây tường”
Kim Chẩm Lưu phản đối “đừng nha, ta mà các ngươi còn không tin được sao?” Lại quay sang nói với Vi Sinh Từ “Vi Vi, ngươi còn chưa ngủ sao? Đến, bản thái tử hầu hạ ngươi thay quần áo”
Ngữ khí nịnh nọt khiến Liễu Phong Sào và Mộc Hương Y thấy ghê tởm, suýt chút nữa ói cả cơm chiều ra
Đêm dài, không khí dần yên tĩnh. Đám thiếu niên tuy bốn người một phòng nhưng đang tuổi ăn tuổi lớn, lại ở nơi an toàn, cảnh giác buông lỏng, ngủ rất say
Lam Tiểu Sí đang ngủ mơ màng, đột nhiên một đôi tay ôm lấy nàng. Nàng mở to mắt, nhìn thấy Vi Sinh Từ, nhỏ giọng nói “sao ngươi lại đây?”
Vi Sinh Từ chỉ chỉ về phía phòng Ôn Mê, ý bảo nàng đừng nói chuyện. Lam Tiểu Sí nhìn thoáng qua Hạ Vũ Đài, lại lắng nghe động tĩnh phòng bên cạnh, không đúng nha, sao chẳng có ai tỉnh? Vi Sinh Từ lại chỉ ra cửa, Lam Tiểu Sí không biết hắn muốn làm gì nhưng vẫn khoác quần áo đứng lên
Khi đi ngang qua Hạ Vũ Đài, thấy nàng ngủ rất say, có chút dị thường, Lam Tiểu Sí nhỏ giọng hỏi “ngươi làm bọn họ hôn mê?”
Vi Sinh Từ cõng nàng trên lưng, lên xuống mấy cái liền ra ngoài, ngay cả Ôn Mê cũng không bị kinh động. Bên ngoài có đệ tử Tiên Tâm các tuần tra luân phiên nhưng hắn muốn né tránh bọn họ cũng rất dễ dàng
Lam Tiểu Sí hai tay ôm cổ hắn, hỏi nhỏ “Tiểu Từ, ngươi muốn mang ta đi đâu?”
Vi Sinh Từ đáp”thi thể Đồng Nhan Quỷ Mỗ ở tại Yên Vũ Hư Lam”
Lam Tiểu Sí ngạc nhiên “ ngươi muốn mang ta đi xem sao?”
Vi Sinh Từ ân một tiếng. Tiểu Sí Bàng muốn xem, hắn liền mang nàng đi. Ôn Mê phản đối thì kệ hắn, ai thèm để ý tới hắn chứ
Lam Tiểu Sí vùi đầu lên vai hắn, nói “Tiểu Từ, ngươi sao lại tốt vậy chứ?”
Vi Sinh Từ im lặng
Lam Tiểu Sí lại nói “ngươi xem đêm nay ánh trăng đẹp như vậy, đi xem thi thể thì tệ quá, chúng ta ra ngoài chơi được không?”
Vi Sinh Từ không trả lời, chỉ hỏi “đi đâu?”
“Chúng ta đến Tiên Tâm tuyền đi”
Vi Sinh Từ không có lý do phản đối
Tiên Tâm tuyền thác nước ầm vang, bọt nước văng khắp nơi như châu ngọc, dưới ánh trăng giống như kỳ cảnh, Bên dưới chính là dược điền trồng đủ loại dược thảo, nước suối cũng mang theo dược hương thoang thoảng
Lam Tiểu Sí quay người hỏi Vi Sinh Từ “đẹp không?”
Vi Sinh Từ lắc đầu
Lam Tiểu Sí tiến lên giữ chặt hai tay hắn “ ngươi xem, đêm nay ánh trăng rất đẹp, nước suối mang theo dược hương. Ngươi ngửi thấy không? Ngươi không vui sao?” Nàng dùng hai tay vốc nước đưa đến trước mặt hắn, Vi Sinh Từ vẫn lắc đầu, nếu có thể, hắn muốn trở lại thạch lao hơn
Lam Tiểu Sí giúp hắn vuốt mái tóc bị gió làm rối “chẳng lẽ bên ngoài không có chuyện gì khiến ngươi thích?”
Vi Sinh Từ trầm mặc, trừ bỏ có thể nhìn thấy ngươi, nghe được tiếng nói của ngươi, biết được ngươi ở nơi nào, đang làm cái gì bên ngoài, thì không có.
Lam Tiểu Sí hai tay ôm cổ hắn, kiễng chân nói “Vi Sinh gia các ngươi là người không thú vị nhất. Cha ngươi cũng vậy, đến Thái Cực Thùy Quang nhiều ngày như vậy đều luôn ở trong phòng luyện công. Thật không biết lúc trước nương ngươi làm sao mà chịu được hắn”
Vi Sinh Từ nghiêm túc đáp “hắn mỗi ngày ở cùng nương một canh giờ” Khi Mộ Dung Tú còn sống, Vi Sinh Kỳ dù bận thế nào, mỗi ngày luôn dành một canh giờ ở cùng nàng, ngắm trăng xem hoa hoặc chỉ nhìn nàng làm nữ hồng, dù hắn không thấy hứng thú thì vẫn kiên trì, cho đến khi…
Lam Tiểu Sí nhìn vẻ mặt hắn, biết hắn lại nghĩ đến những chuyện không vui, thậm chí có phần đáng sợ, liền nói sang chuyện khác “được rồi, đều là ta không đúng. Ta múa cho ngươi xem nha”
Vi Sinh Từ gật đầu “được”
Lam Tiểu Sí nhẹ nhàng nhảy lên tảng đá trắng dưới suối, tay cầm Vô Sắc cánh, nhẹ nhàng nhảy múa. Vi Sinh Từ ngồi bên suối, ánh trăng như dát bạc trên mặt đất, thân ảnh Lam Tiểu Sí xoay tròn, tay áo phiêu phiêu, tà áo bay lên, Vô Sắc cánh cũng như tỏa sáng, giống như cánh bướm. Ánh trăng như hòa cùng nàng, tiếng nước suối chảy như tiếng nhạc, thánh khiết không tỳ vết, Tiên Tâm tuyền cũng trầm mặc trong khoảnh khắc này
Kết thúc điệu múa, Lam Tiểu Sí ngoắc ngoắc ngón tay, Vi Sinh Từ không tự chủ mà nhảy lên tảng đá trắng. Nàng hỏi ‘sao ánh mắt lại dại ra như vậy? Xinh đẹp sao?”
Vi Sinh Từ gật đầu
Lam Tiểu Sí lấy ngón tay chọt chọt hắn “phản ứng vậy thôi sao?” Chẳng lẽ chiêu này không linh?
Vi Sinh Từ khen ngợi “đẹp”
Lam Tiểu Sí nổi giận “Từ thiếu gia, ngươi phản ứng như vậy là không đúng ah. Ngươi ít nhất phải hung hăng khen ngợi ta vài câu chứ”
Vi Sinh Từ cau mày, phải vậy sao? Khó xử à nha
Lam Tiểu Sí cười ngất, trêu ghẹo hắn “như vầy đi, khích lệ thì thôi, ngươi hôn ta một cái là được, thế nào?”
Vi Sinh Từ cảm thấy cái này dễ, gật đầu đồng ý. Lam Tiểu Sí đưa mặt qua, hắn lại nói “có thể không duỗi đầu lưỡi sao?” Còn nhớ lần hắn phát bệnh ở Xích Vi trai, Lam Tiểu Sí hôn hắn, dùng đầu lưỡi đút thuốc cho hắn
Lam Tiểu Sí sửng sốt “cái gì?” Ngươi có phải nam nhân hay không?
Vi Sinh Từ nói “có nước miếng” có chút ghét bỏ
Lam Tiểu Sí rất muốn một cước đá hắn văng xuống suối “ngươi…ngươi, ngươi đúng là quả dưa ngốc”
Nàng quay người nhảy xuống nham thạch, Vi Sinh Từ đuổi theo, giữ chặt nàng, kéo nàng vào lòng, hôn lên môi nàng, gắn bó chặt chẽ, làm nàng đưa đầu lưỡi ra ngoài. Đây coi như là thỏa hiệp
Lam Tiểu Sí đương nhiên không phối hợp, đang nổi nóng nha. Vi Sinh Từ đành phải duỗi lưỡi qua, ẩm ướt, rất khó chịu. Hắn cau mày nhưng vẫn nhịn, muốn hôn bao lâu chứ?
Lam Tiểu Sí giãy dụa hồi lâu, vất vả mới thoát thân, hổn hển tát hắn một cái “lưu manh” Mắng xong, vừa lau miệng vừa bỏ đi
Vi Sinh Từ đi theo sau nàng, nhẹ giọng gọi “Tiểu Sí Bàng”
Lam Tiểu Sí không quay đầu, trở lại Thái Cực Thùy Quang liền đi thẳng vào phòng, đóng cửa lại. Vi Sinh Từ theo sau, do dự một lát cũng trở về phòng của mình
Ôn Mê mở cửa sổ, thấy hai hài tử một trước một sau, bộ dáng như vừa cãi nhau, không khỏi nhíu mày. Đã hơn nửa đêm, cô nam quả nữ lại cùng nhau ra ngoài. Hắn thở dài một hơi, nữ nhi đã lớn, khó mà quản
Làm Tiểu Sí vừa nằm xuống giường, Vi Sinh Từ đã xuất hiện. Nàng ra sức đá hắn, mà Hạ Vũ Đài ở bên cạnh vẫn không tỉnh. Vi Sinh Từ chịu đựng mấy đá của nàng, dù sao nàng không mang giày, đá cũng không đau. Hắn leo lên giường, chậm rãi cởi áo
Lam Tiểu Sí nhỏ giọng hỏi “ngươi muốn làm gì?”
Vi Sinh Từ nằm sấp xuống, nói “ngươi liếm đi” Ta sai rồi, không nên ghét bỏ nước miếng. Ngươi hôn ta đi
Hôm sau, Ôn Mê rời giường rất sớm đã thấy Vi Sinh Từ ở ngoài sân luyện công, liền hỏi “Tiểu Từ, ngươi hẳn nên trở về viện của ngươi luyện công. Dù sao cũng là bất đồng môn pha, nếu để người ngoài nhìn thấy sẽ không hay”
Khó có được Vi Sinh Từ đáp lại “Tiểu Sí Bàng cũng đi sao?”
“Nàng là nữ nhi của ta, võ học Tiên Tâm các đối với nàng không phải là bí mật. Nàng đương nhiên có thể ở đây”
Vi Sinh Từ hiểu được, lập tức phản đối “ta không đi”
Ôn Mê bất đắc dĩ, hai phụ tử này thật là.,.
Ba thiếu niên còn lại mở cửa ra ngoài, nhìn thấy Ôn Mê, Mộc Hương Y và Kim Chẩm Lưu vẫn thản nhiên, chỉ có Liễu Phong Sào hơi hoảng hốt “đệ tử dậy muộn, thỉnh sư phụ thứ tội”Nói xong liền quỳ xuống
Ôn Mê từ ái “đứng lên đi, không trách các ngươi” Đêm qua Vi Sinh Từ cùng nữ nhi bảo bối của hắn ra ngoài, chỉ sợ đã động tay động chân với đệ tử của mình, chắc chắn Hạ Vũ Đài cũng dậy muội
Quả nhiên, không lâu sau Hạ Vũ Đài cũng xuất hiện với vẻ mặt kinh hoảng
Lam Tiểu Sí lười biếng duỗi eo, tối qua nàng ngủ không ngon, lúc này không có tinh thần
Ôn Mê nói “các ngươi luyện công đi, Tiểu Sí, theo ta đến đây”
Lam Tiểu Sí theo Ôn Mê đi đến thư phòng của hắn, nhìn vẻ mặt chưa tỉnh ngủ của nàng, Ôn Mê thần sắc ngưn trọng hỏi “đêm qua ngươi cùng Vi Sinh thiếu chủ đi đâu?”
Lam Tiểu Sí không chút khách khí nói “ai cần ngươi lo”
Ôn Mê giận tái mặt “mặc kệ ngươi có thừa nhận hay không, ta là phụ thân ngươi, ta nhất định phải quản”
Lam Tiểu Sí thỏa hiệp “được rồi, chúng ta đi ra ngoài chơi”
“Vi Sinh Kỳ ở lại Thái Cực Thùy Quang là cố ý muốn ngươi gả vào Vi Sinh thế gia. Nhưng mà Tiểu Sí, bệnh của Vi Sinh Từ chỉ sợ là tích tụ lâu thành tật, tuy cha biết vì chuyện này mà chê bai người ta thì không hay nhưng cha vẫn hi vọng ngươi suy nghĩ thận trọng một chút”
“Cái gì?”
“Ngươi cảm thấy Vi Sinh Từ là người thế nào? Ý ta là, nếu muốn ngươi gả cho hắn?”
Lam Tiểu Sí hiểu được “ngươi muốn gả ta ra ngoài?”
“Ta chỉ là muốn biết suy nghĩ của ngươi, ngươi có thể nói ra quan hệ lợi hại hoặc chỗ khiến ngươi do dự. Nếu ngươi thực sự cảm thấy ngươi có thể chiếu cố hắn cả đời, có thể chấp nhận bệnh tật và khuyết điểm của hắn, chúng ta có thể tính tới chuyện kế tiếp”
Lam Tiểu Sí cười nói “Ôn các chủ, ta cảm thấy ngươi nên hiểu rõ vị trí của mình”
Ôn Mê cả giận ‘Tiểu Sí”
“Tuy ngươi luôn tự cho mình là phụ thân ta nhưng ta cũng không cảm thấy ngươi có tư cách thay ta nghĩ tới việc kết hôn của ta. Nếu ngươi cảm thấy chuyện năm đó khiến ngươi lương tâm bất an, như vậy ta có thể với ngươi, ta chưa từng cảm thấy ngươi nợ ta cái gì, hoặc là cần phải làm gì cho ta. Cũng vậy, ta cũng không cảm thấy ta nợ ngươi ca gì, hoặc là phải thuận theo ý ngươi”
Trong mắt Ôn Mê nồng đậm bi thương
Lam Tiểu Sí lại nói “thực ra ngươi rất mâu thuẫn, ta thấy ngươi xem tình nghĩa như mây bay, tư tình nhi nữ đều là việc nhỏ không quan trọng, có lẽ sẽ vui vẻ. Ngươi ah, ai sống mà không cô phụ một vài người đâu chứ? Nuôi con mèo, con chó, chết rồi thì thôi, lại nuôi con khác là được, cần gì phải cố chấp chứ?”
“Ngươi không phải là con mèo con chó, ngươi là nữ nhi của ta”
“Vậy thì sao? Ngươi chỉ cần không tích cực như vậy, ai làm nữ nhi của ngươi đều được. Có rất nhiều nữ nân nguyện ý sinh cho ngươi một đống nhi tử, nữ nhi. Coi như năm ấy ta đã chết, không tốt hơn sao?”
“Không, Tiểu Sí, không phải như ngươi nghĩ vậy. Ý nghĩ của ngươi rất giống…”
“Như Lam Phỉ, đúng không?”
Ôn Mê trầm mặc
“ Thực ra ta cũng không muốn chống đối ngươi, có đôi khi ngươi làm ta cảm thấy ngươi rất đáng thương”
Đúng lúc này Liễu Băng Nham mở cửa tiến vào, muốn giáng cho nàng một cái tát, bị Lam Tiểu Sí nắm lấy cổ tay. Hắn cả giận nói “hỗn trướng, hắn là cha ngươi, ngươi đây là thái độ gì?”
Lam Tiểu Sí giễu cợt “thái độ công bằng nha. Ôn các chủ thật không bằng Liễu trưởng lão nha. Liễu trưởng lão năm xưa biết rõ Ôn các chủ đã cùng kiều thê thoái ẩn nhưng vẫn phát thư cầu cứu, mặc kệ thê nhi của hắn nếu rơi vào tay Vũ tộc thì ai sẽ tới cứu viện. Mười lăm năm sau, nữ nhi của hắn tìm về, Liễu trưởng lão lại là người đầu tiên chạy tới đính thân cho nhi tử của mình, miễn cho phiền toái của hắn trở thành phiền toái của ngươi. Mà hiện tại, Liễu trưởng lão cư nhiên còn có mặt mũi xông vào đánh ta, đây là chính nghĩa liêm từ cỡ nào ah”
Liễu Băng Nham mặt mày đỏ bừng, nha đầu này…
Ôn Mê lạnh lùng nói “Tiểu Sí, không được nói bậy”
Lam Tiểu Sí “Các chủ giáo huấn đúng, dù sao xé rách da mặt cũng là thất lễ” Nói xong quay sang khom người nói với Liễu Băng Nham ‘Liễu trưởng lão thứ lỗi”
Ôn Mê lại nói “Mặc kệ ngươi nghĩ thế nào, ta không thể buông tay”
Lam Tiểu Sí mặc kệ hắn “ta ra ngoài luyện công, đúng rồi, giải dược của Mộc Hương Y, chớ quên” Dứt lời bỏ ra ngoài, còn thuận tay đóng cửa lại
Ôn Mê tay nắm thành quyền hồi lâu mới nói “đứa nhỏ không hiểu chuyện, đừng so đo với nàng”
Liễu Băng Nham cười khổ “nàng nói đúng, lâu lắm không có người xé rách mặ nạ, ta cũng đã nhanh quên cảm giác hổn thẹn”
“Băng Nham, ngươi nhất định phải so đo cùng một đứa nhỏ sao?”
“Thật xin lỗi” Luôn coi ngươi là huynh đệ cho nên luôn liên lụy tới ngươi
“Ngươi cũng thnaấy đấy, xách nàng trở về bồi tội cho ngươi là không thể. Nếu ngươi còn nói như vậy, ta chỉ có thể thay nữ nhi của ta, quỳ xuống thỉnh tội với ngươi”
Liễu Băng Nham hô nhỏ “Các chủ”
Ôn Mê vỗ vỗ vai hắn “Lam Phỉ tính sai rồi, hắn chẳng qua muốn ta thống khổ, nhưng ta sẽ không nhận thua” Mất đi Thanh Tỏa, ta chỉ còn lại duy nhất hài tử này, sinh tử nắm chặt, nhất định không buông tay