Lý Trung Hưng gọi người vào tháo xiềng xích mang Trần Hưng Lễ ra ngoài trị thương, Hà Văn Thuận thấy vậy liền hỏi “Không rõ Lý huynh định làm gì hắn, không thể với mấy lời của tên tiểu tử này mà chúng ta có thể tin được!”
Lý Trung Hưng bật cười nói “Tên tiểu tử này có thể đắc dụng trước mắt, ta sẽ thử xem sao. Ha ha các đệ quên rằng hắn ta là người của hoàng tộc hay sao?”
Phám Phế nói xen vào “Lý huynh định dùng hắn vào việc gì?”
Lý Trung Hưng bước ra ngoài bật cười nói “Ta không thể nói trước được, ngày mai các đệ sẽ biết thôi!”
Trời vừa rạng sáng, bên trong một đại sảnh lớn hơn ngàn người tụ tập ăn mặc rách rưới, bẩn thỉu, nhìn qua cũng biết họ đều là môn đồ của Nam Lĩnh Hội. Từ lúc sáng tinh mơ đã ùn ùn kéo đến đây bàn tán xôn xao không ngớt.
Cả bọn đang bàn tán thì nghe có tiếng nói Lý thánh chủ đến lập tức các môn đồ đều lặng im, trên đại sảnh đường Lý Trung Hưng từ phía sau lọng trướng thêu rồng đề hai chữ Lý Gia, phía sau hẳn nhiên còn có hai người Phạm Phế, Hà Văn Thuận cùng hơn chục người khác đều là thuộc sứ của Nam Sứ và Đông Sứ. Bên dưới đại sảnh hơn chục ghế ngồi dành cho các đại lão tiền bối có chức phận thuộc sứ trong Nam Lĩnh Hội, đều là những nhân sĩ võ lâm. Mọi người đều đứng cả dậy đồng thanh vấn an. Lý Trung Hưng an tọa trên đại sảnh đường, hai người Phạm Phế, Hà Văn Thuận chia nhau hai ghế tả hữu ngồi xuống. Lão đưa tay ọi người được ngồi, dáng vẻ vô cùng hồ hởi nói lớn “Lần hội kiến đột xuất ở Hiện Cảng lần này vốn là việc hệ trọng đến sự tồn vong của Nam Lĩnh Hội, không thể chậm trễ hơn được. Với bổn phận là thánh chủ, ta có trách nhiệm không nhỏ đành mạo mụi hiệu triệu tất cả thuộc sứ, môn đồ tới hội kiến cần bàn rõ với các vị. Ta nói trước để mọi người cùng biết, người nào không đồng tình với ta có thể không hưởng ứng, người nào đồng ý thì ra sức ủng hộ không được gây ra hiềm khích trong môn đồ!”
Một thuộc sứ chấp tay nói lớn “Xin thánh chủ nói rõ đi! Chuyện có lợi cho Nam Lĩnh Hội, chúng ta nhất quyết không từ nan.”
Mọi người cùng đồng thanh hưởng ứng nói “Xin thánh chủ nói rõ, chúng ta nhất quyết hưởng ứng không từ nan!”
Phạm Phế xua tay nói “Mọi người yên lặng, lắng nghe thánh chủ nói trước đã!”
Lý Trung Hưng đưa mắt nhìn một lượt rồi hắng giọng nói “Lần xuống nam vì một lý do ảnh hưởng đến sự tồn vong của Nam Lĩnh Hội. Ai cũng biết rõ, triều đình Đại Việt ngoại thích hoành hành, quan lại hũ bại thối nát, giặc cướp khắp nơi, nạn đói, chiến tranh diễn ra liên miên không lúc nào là hết khổ ải, đất nước suy kiệt chẳng qua đều là do đám ngoại thích, bọn tham quan chỉ lo tiếm quyền mà không lo màng gì đến chính sự, rốt nhà Trần sẽ diệt vong. Chúng ta không thể vì một triều đình thối nát như vậy mà chung tay chết chìm với họ. Thời thế đã thay đổi, triều đại cũng đến lúc kết thúc, nếu ta không theo mệnh trời ắt sẽ bị trời trừng phạt, nay phía nam nước Chiêm Thành hùng mạnh, vua hiền, biết trọng dụng người tài đã ra ơn chiếu cố chúng ta. Nếu ta quy thuận nước Chiêm cùng đem quân tiêu diệt nhà Trần khôi phục Đại Việt hùng mạnh như trước kia, lấy lại giang sơn, xây dựng triều đại mới ắt đó là ý trời…!!!”
Lão chưa nói hết thì một thuộc sứ, dáng vẻ thiếu niên, mặt mày sáng sủa đứng phắt dậy nói lớn “Không được! không được! Toàn là lời phản nghịch! Nam Lĩnh Hội chúng ta trước nay không thẹn với đất, không thẹn với trời này lại kết thân với giặc ngoại bang ắt chẳng phải là phản nghịch bán nước cầu vinh hay sao. Nam Lĩnh Hội danh trấn thiên hạ không làm chuyện bại hoại đó!”
Phạm Phế trỏ tay gã mắng “Tên tiểu tử ngươi thật to gan, dám nói lời xàm bậy, theo bổn quy mà tra hình. Người đâu bắt hắn lại!”
Người thiếu niên cười trừ nói “Tại hạ vốn là bật vãn bối nhưng có tấm lòng trung trinh, nói lời ngay thẳng quyết không làm theo lời bậy mà phản quốc bán thân cho ngoại bang! Nam Lĩnh Hội tự cường, tự cường!!!”
Lý Trung Hưng mặt tía đỏ, râu ria dựng ngược, thấy Phạm Phế định thần vung roi đánh tới ngăn lại nói “Khoan đã!” Đám người vây lấy gã thiếu niên đều dừng cả lại, Lý Trung Hưng gượng cười nói “Vị thiếu niên nói sai rồi! Chúng ta thực lực không có, một trận diệt hôn quân, tự lực, từ cường há chẳng phải liều mạng làm trò cười cho thiên hạ hay sao. Không mượn lực ngoại bang làm sao đoạt lại giang sơn, ý trời đã định không thể làm trái di mệnh của tổ tiên!”
Gã thiếu niên chấp tay cúi đầu nói “Trước nay Nam Lĩnh Hội lấy trung nghĩa hiệu triệu thiên hạ, tụ hội người bần cùng, hèn yếu, giết tham quan giúp đỡ người yếu, lấy lòng dân mà đoạt thiên hạ sao lại mượn giặc ngoại bang, hại nước hại nhà há tiếng xấu trường tồn vạn đời hay sao. Trần Kiện, Ả Trần…tấm gương vẫn còn đó, lý nào Nam Lĩnh Hội lại tiếp bước! Dân chúng khắp Đại Việt trải qua mấy chục năm chiến Tranh với quân Chiêm, thống khổ không ít này ta liên minh với chúng há mất lòng dân hay sao, Nam Lĩnh Hội còn đâu chỗ đứng trong thiên hạ!”
Các môn đồ nghe ra thì bàn tán xôn xao, Lý Trung Hưng hắng giọng vẫn không sao dẹp yên được sự náo động phía dưới sảnh đường, sắc mặt đã chuyển sang tím bầm vô cùng khó coi. Lão không còn giữ được bình tỉnh đưa tay ra hiệu ọi người im lặng nói “Lời của đứa trẻ quả nhiên khí khái nhưng không có tầm mắt nhìn xa trông rộng tính thiệt hơn, ăn nói xằng bậy, quấy nhiễu môn đồ tội không thể dung tha được. Người đâu! Bắt hắn nhốt vào đại lao đợi ngày hỏi tội!”
Đám môn đồ vậy quanh, bổ đến bắt lấy gã thiếu niên. Gã không mảy may vùng vảy, đứng yên cho họ bắt trói lại lôi đi. Chợt một tiếng quát lớn văng vẳng đến, làm mọi người đều nhăn mặt, nhức tai, thần sắc hốt hoảng, đầu óc choáng váng đưa tay lên bịt chặt lấy tai mà không ăn thua gì “Khoan ….đã…!!!” Nghe một tràn âm thanh kéo dài như hổ gầm rú, người không có nội công thâm hậu đều té vật ra đất nôn mửa, mặt mày xanh xám cả. Lý Trung Hưng cùng hai người Phạm Phế, Hà văn Thuận võ công cao thâm, nội lực không tệ cũng phải nheo mày, nôn nao khó chịu. Lý Trung Hưng ngưng thần dùng khẩu âm phát tiếng nói “Hai vị tiền bối chớ làm các môn đồ thất kinh!”
Lão vừa nói thanh âm khó chịu đó cũng ngừng bật, mọi người đưa mắt nhìn hai lão già không biết từ lúc nào đã thong thả đi giữa đại sảnh, lửng thửng đi đến trước mặt Lý Trung Hưng, một người hắn giọng nói “Hà hà lâu ngày không gặp, không ngờ thánh chủ nội lực đã đạt được cảnh giới, không tệ! không tệ chút nào! Lão già này đã đắc tội rồi, mong thánh chủ bỏ quá cho!”
Lý Trung Hưng cười nói “Lâm tiên bồi, Lều tiền bối giá đáo, bọn môn đồ được một phen diện kiến dung nhan rồi!”
Lý Trung Hưng vẻ mặt tươi cười nhưng trong lòng thầm kinh sợ. Lão nói vậy chỉ là phần nhiều trong đám môn đồ ít ai được diện kiến hai người, ngoài những thuộc sứ ra thì ít ai biết hai người. Quả nhiên đám môn đồ vừa trải qua một trận tỷ thí nội lực đều thất đảm, mặt mày thất sắc chỉ biết ngấm ngầm kính phục, lại nghe thánh chủ ăn nói lễ phép với hai người thì chấp tay vái dài!”
Lão Bắc Sứ Lâm Ngạc vừa uống rượu vừa cười sằng sặc nói “Thánh chủ nói vậy hai lão già chúng ta tổn thọ mất thôi!”
Lý Trung Hưng cười nói “Hai vị tiền bối khách sáo, vãn bối làm sao dám đắc tội với hai người được!” Nói rồi sai người mang hai ghế ra đặt ở đại sảnh mời hai lão già an tọa.
Hai lão già nghe lão Lý ăn nói khách sáo như vậy thấy thật không hay ho, đúng phép tắc với địa vị gì, vờ mặt đờ đẫn, chân tay run rẩy nói “Thánh chủ xưng hô với hai lão già như vậy thật không đúng chút nào! Thánh chủ muốn hai lão già này chết không toàn thây hay sao, hừ, hừ không được rồi, không được rồi!”
Lý Trung Hưng khẽ bật cười nói “Nói về vai vế vãn bối chỉ là bật vãn bối thôi, về chức phận chẳng qua người tiền nhiệm có ý diều dắt đã có lời cạy nhờ hai vị tiền bối làm ân sư chỉ điểm, vãn bối xưng tụng như vậy không có gì sai. Còn nói về công lao vãn bối sao dám nói đến, phận vãn bối còn lâu mới bì kịp được. Vãn bối làm trái di mệnh mạo phép đã triệu kiến hai tiền bối đến phương nam, xem ra có chút làm phiền hai người nhưng vì chuyện liên quan đến sự tồn vong của Nam Lĩnh Hội không dám mạo phép làm bừa khi chưa hỏi qua ý kiến của hai tiền bối…!”
Lâm Ngạc vừa nốc rượu vừa xua tay nói “Không xong rồi, không xong rồi! Thánh chủ nói như vậy hai lão già này không gánh nổi tội bất kính đâu!” Lão nói vậy nhưng cũng bước đến cái ghế vừa đặt gần đó ngồi xuống, lão Tây Sứ Lều Tế Bân hất mái tóc ra sau chễm trệ ngồi cái ghế bên cạnh. Hai người Phạm Phế, Hà Văn Thuận thấy hai lão già miệng thì nói vậy nhưng hành xử rõ ràng bất kính với thành chủ thì nheo mày trông rất khó coi. Mọi người lại an vị đâu vào đó, Lý Trung Hưng nói với các môn đồ “Hai tiền bối đến hội kiến, xem như cơ hội làm rạng danh Nam Lĩnh Hội, hiệu triệu thiên hạ đoạt lấy giang sơn theo di mệnh tổ tiên không còn xa, phúc đức đến đây thật không nhỏ!!!”
Gã thiếu niên bị trói chặt nghe vậy gặn giọng nói lớn “Các ngươi có ý phản nghịch làm trái di nguyện tổ tiên phúc đức cái nổi gì! Họa thay, họa thay… Vãn bối bất phục, có chết cũng bất phục.”
Phạm Phế hắng giọng đứng phắt dậy trỏ tay gã thiếu niên mắng “To gan còn không mau xử quyết ngay tại chỗ!”
Hai tên giữ chặt gã thiếu niên không biết nên phải làm sao, định thần vung gươm lên một đao kết liễu gã cho xong thì nghe ‘choang’ một tiếng, thanh gươm bị văng xuống đất, tên môn đồ ôm tay rên rỉ, quả nhiên phát kính vừa rồi thật không nhẹ. Tên còn lại đưa mắt nhìn thấy lão Lều Tế Bân môi vểnh ngược, hai tay chống hông, mắt nhìn mình trừng trừng thì vội buông gã thiếu niên ra chập tay nói “Xin tiền bối tha mạng!”, Hơn nghìn môn đồ đều đưa mắt nhìn lão miệng im lìm không dám phát ra hơi thở, lão thấy hành động của mình thật hơi ngạo mạng, cả một đại sảnh lớn mọi người đều nhìn mình chằm chằm thì thấy hơi xấu hổ ú ớ huơ tay nói “Hắn nói phải lắm, phải lắm, tại sao lại giết hắn! Hai tên khốn nhà ngươi còn không mau cởi trói cho hắn sao lại nhìn ta khó coi như vậy!” Hai tên môn đồ đưa mắt nhìn Lý Trung Hưng thấy lão phất tay áo, đành cởi trói cho gã thiếu niên.