Người đệ tử Thiên Âm Sơn thuận tay chụp lấy giỏ đựng thức ăn trên tay tên tiểu nhị, rồi mở ra xem thấy bên trong đều là rượu thịt thì nheo mày nói “Bọn ta không dùng đồ mặn hãy mang ngay đi!” Ném trả cho tên tiểu nhị.
Tên tiểu nhị chụp lấy giỏ thức ăn mừng rỡ định thần chạy lên gác thì một người khác hư một tiếng, nhún mình nhảy đến ngăn tên tiểu nhị lại nói “Khoan đã!” Nói rồi giật lấy giỏ thức ăn nói thêm “Bọn ta chưa ăn há nào lại để người khác được ăn trước ngon lành như vậy, ngươi mau mang cơm chay đến rồi ta sẽ trả lại giỏ thức ăn cho ngươi.”
Tên tiểu nhị thấy thân pháp người sư thái trước mặt vô cùng lợi hại, mặt mày lại khó chịu thì lấy làm sợ hãi nói “Được, được sư thái cho tiểu nhân mang thức ăn lên cho khách rồi tiểu nhân lập tức đi ngay, không dám chậm trễ”
Người đệ tử Thiên Âm Sơn gằng giọng nói “Không được!”
Hai người hảo hán vốn nãy giờ ngồi ủ rủ ở một cái bàn gần đó, một người nói vọng đến. “Đúng đó! Bọn ta cũng đói lắm rồi”
Người đệ tử Thiên Âm Sơn thứ nhất nói “Hai tên tiểu tặc các ngươi được phép phát ngôn ở đây hay sao!”
Hai tên nghe vậy thì im thin thít, tỉu nghỉu không dám hó hé thêm một câu nào.
Người đệ tử Thiên Âm Sơn thứ hai đang giữ giỏ thức ăn, quắc mắt nhìn tên tiểu nhị nói “Còn không mau đi nhanh cho ta!”
Tên tiểu nhị thấy đám sư thái tính khí ngỗ ngược, không dám làm trái, chạy vào tìm ông chủ khách điếm lấy ngân lượng quay lại tửu xuân lâu một lần nữa.
Bên trên phòng cả bọn Lê Hiểu Bình đều thấy hết cả, tức tối không sao nhịn được, Võ Danh định nhảy ra ngoài động thủ với đám người Thiên Âm Sơn một trận cho hả, Lê Hiểu Bình cùng Đinh Lỗ phải giữ khư khư lấy y mới không để xảy ra chuyện. Đợi hơn một bữa cơm mới thấy tên tiểu nhị mang thức ăn về cho đám người sư thái, thì cả bọn Lê Hiểu Bình mới nhận giỏ thức ăn đã nguội ngắt. Bữa ăn chẳng ngon lành gì khi vẻ mặt Võ Danh vô cùng khó coi, y vừa ăn vừa làu bàu nói “Tại sao mọi người cứ phải ngăn ta, ta chỉ muốn đánh với chúng một trận mới hả cơn giận!”
Đinh Lỗ vốn tính khí lạnh lùng nghe y lảm nhảm mãi lại đâm cáu nói “Đệ đừng nói nhiều nữa, ta nhức óc hết lên rồi, nhịn một tý thì đã sao!”
Võ Danh hừ nhạt nói “Nhịn làm sao được khi để bọn chúng ngổ ngáo quá quắc như vậy, không dạy cho chúng một bài học thì đệ không cam lòng!”
Đinh Lỗ nhếch môi nói “Lão thái sư đó đâu phải dễ đối phó, nói như đệ há Thiên Âm Sơn trên giang hồ là hư danh hay sao!”
Võ Danh nghe vậy mới ậm ừ chịu thôi không nhắc đến chuyện đó nữa, Đinh Lỗ thấy vậy lại nói thêm “Đường đi đến thành Châu Sa không xa, nhưng cũng chớ rước thêm nhiều địch thù vào thân. Họ không đụng đến chúng ta thì ta hà cớ gì rước thêm rắc rối vào người!”
Lê Hiểu Bình nghe vậy gật đầu nói “Đinh huynh nói phải đấy, Võ huynh chớ nên nóng nảy làm gì!”
Võ Danh xua tay nói “Thôi, thôi ta nghe các người vậy! Ta đâu phải kẻ thích gây gổ đánh nhau chứ!”
Cả bốn cùng bật cười, chợt Lê Hiểu Bình suýt một tiếng nói “Hình như bên dưới lại có chuyện thì phải!”
Cả bốn yên lặng lắng tai nghe, quả nhiên bên dưới có vài tiếng ồn ào. Cả bốn người không nhịn được, hé cửa ra nhìn xuống gác thì đều ồ lên một tiếng nói “Là họ!”
Hóa ra những người vừa vào khách quán là Chế Vân cải trang nam nhân như lần trước, nhìn qua cả bốn người đã nhận ra nhưng ngoài Lê Hiểu Bình thì chẳng ai biết nàng là công chúa điện hạ cả. Còn người kia đương nhiên là Chế Pháp trong bộ trang phục người An Nam, đi cùng họ là hai mẹ con Huỳnh thị.
Võ Danh hừ lớn nói “Chẳng phải tên tiểu tử kia là…ha…hắn ta tên gì nhỉ! Sao lại đi cùng với tên ác nhân phiệt trấn Âm Môn đó chứ?”
Thích Đại Pháp vừa nhìn thấy Chế Pháp mặt đã nổi gân, chuyển sắc làu bàu nói “Hắn dùng độc thủ hãm hại ta suýt nữa là bỏ mạng, chính là hắn…!” Gã vừa nói vừa định nhảy ra ngoài quyết sống chết với Chế Pháp một trận, Võ Danh đã đưa tay giữ lấy gáy áo gã nói “Tên trọc ngươi định làm gì, yên lặng nào!”
Đinh Lỗ khoanh tay đứng tựa cửa nói “Hai tên đó là đồng phạm!”
Võ Danh gật gật đầu nói “Hãy xem kỹ trước đã, ta thấy hắn mặt mày khôi ngô tuấn tú không giống là một kẻ đại gian đại ác đâu! Chà chà…hắn ta đang làm gì vậy?”
Lê Hiểu Bình vốn đã biết Chế Vân là ai nên chẳng để ý đến hai người nói, nhưng trong lòng cũng có chút chột dạ nên nói chen vào “Đúng đó! Chúng ta hãy ở yên đây đừng ra ngoài là được.” Lúc này trong lòng gã đang xen lo âu vui mừng lẫn lộn rất khó tả.
Lại nói Chế Vân từ lúc được Chế Pháp cứu thoát, nàng cùng y và hai mẹ con Huỳnh thị vẫn luôn theo sau Trần Hưng Lễ đi miết về phía nam. Sau đến Trấn Tây Bình thì mất dấu hắn, không hiểu trùng phùng làm sao lại vào đúng khách quán nơi Trần Hưng Lễ đang gửi ngựa. Cả Lê Hiểu Bình đang trọ bên trong đương nhiên là không hay biết gì đến chuyện này.
Chế Vân cho gọi lão chủ khách điếm hỏi thuê hai phòng trọ, và mang ít thức ăn nào ngờ lão chủ khách điếm lại trả lời nàng như mấy vị khách quan trước. Nàng nổi giận đùng đùng nắm râu lão chủ giật đứt cả một chùm lớn, đau đớn thật không sao kể xiết, đám tiểu nhị tới can ngăn bị nàng đánh cho lăn quay ra, tên bị chảy máu mũi, tên bị bầm mắt thật tội nghiệp cho đám người họ gặp phải người càn quấy hơn hẳn đám sư thái gấp mấy lần. Nàng bắt lão chủ khách điếm mang gấp đồ ăn thức uống ra nếu không sẽ đốt luôn khách quán, nghe vậy lão vội cho người đi mau lấy thức ăn về cho nàng. Đám người Thiên Âm Sơn thấy nàng hóng hách ngạo mạng không xem ai ra gì thì vô cùng giận dữ. Cô Bà Bà trong lúc thọ thương nhưng mắt nhìn người không thiếu sáng suốt, vừa nhìn qua bà đã nhận thấy Chế Pháp sát khí đằng đằng không phải là nhân vật tầm thường, ra mắt cho đám đệ tử chớ gây thêm chuyện phiền phức, đám đệ tử mới chịu nhắm mắt bỏ qua, nhưng tính khí Chế Vân lại tinh nghịch, không an phận như vậy, trong lúc chờ đợi lại quay ra chêu ghẹo đám người Thiên Âm Sơn. Hai bên lại xảy ra động thủ, mà gây ra tiếng động vừa rồi mà đám người huynh đệ Lê Hiểu Bình nghe được.
Chế Vân võ công cao hơn hẳn mấy nữ đệ tử Thiên Âm Sơn, nàng vừa trêu vừa đánh ngã bảy tám người cười hô hô nói “Đám nữ nhân các người khí chất yếu ớt, chỉ ăn thứ đậu hủ này thì làm sao có sức đánh bại ta!” Nàng vừa hất mấy miếng đậu hủ chiên vào người một đệ tử Thiên Âm Sơn, rồi vờ vĩnh nhảy người đến ôm lấy eo khẽ nhéo vào hông người đệ tử đó. Vốn là đám sư thái này không biết nàng là nữ nhân cải trang nam nhân, nữ sư thái bị đàn ông sàm sở thì đỏ ửng mặt mắng “Tặc tử vô liêm sĩ!”. Đám đệ tử kia thấy Chế Vân làm nhục đồng đạo cũng đỏ ửng cả mặt, bậm môi, ráng chịu đau nhảy đến cứu.
Chế Vân hất nhẹ cũng làm người sư thái văng ra xa những không té xuống đất vẻ hả hê nói “Ta không chơi với các ngươi nữa!”
Người đệ tử bị nàng hất ra chân vừa đứng vững mặt vẫn đỏ ửng, thấy Chế Vân làm nhục đã không còn xem sống chết ra gì nữa, đương nhiên là không biết Chế Vân chỉ là phận hồng nhan như mình, quát nói “Ta liều chết với tiểu tặc ngươi!”
Chế Vân ban đầu là đùa chơi, nào ngờ càng đánh càng thấy đám nữ thái sư liều sống liều chết, mãi vây lấy đánh mình thì mệt bở hơi tai, bản thân thì ra đòn không lấy làm ác ý, nhưng đám sư thái Thiên Âm Sơn cho như vậy là cợt nhã của bọn đàn ông vô liêm sĩ lại ra tay với nàng vô cùng hiểm độc hơn, ngơi tay một tí có thể mất mạng như chơi. Đánh được một lúc Chế Vân hú dài một tiếng nói “Ta bảo không chơi nữa mà!”
Một đệ tử Thiên Âm Sơn tức tối, mắng “Tên vô liêm sĩ đừng nói nhiều, các sư tỷ liều chết với hắn đi!”
Lúc đầu chỉ có nửa đám sư thái, sau hơn hai mươi mấy người cùng lúc tham chiến, vây lấy Chế Vân vào giữa. Trong thế nguy cấp Chế Vân mới buột đánh nặng tay hơn, lựa thế nhảy ra xa trỏ tay nói “Các ngươi hãy khoan đã, các ngươi không chịu nghe à? Ta chỉ đùa thôi mà!”
Đám đệ tử Thiên Âm Sơn mắng “Nhà ngươi còn nói là đùa!”
Chế Vân trỏ tay vào hai người thảo khấu ngồi phía góc phòng nói “Ban đầu ta thấy các ngươi là một đám nữ sư thái nhưng lại đi cùng, ăn cùng với hai gã đàn ông to con kia chẳng phải khiến ta nghi hoặc hay sao. Còn đến cả chuyện lúc nào cũng ngó mắt đến hai tên đó, khiến ta thấy khó hiểu định hỏi rõ nguyên do mà thôi. Ta chỉ trêu một chút không ngờ các ngươi thấy ta nương tay lại ỷ thế cứ xấn tới thật không biết xấu hổ!”
“Câm mồm! Đừng hòng nói bậy bạ!” Hai đệ tử Thiên Âm Sơn vung kiếm đâm tới nàng.
Cô Bà Bà vốn muốn nhẫn nhịn nhưng nghe Chế Vân một lời nói kháy làm lão tức giận vô cùng, không thèm để ý đến Chế Pháp nãy giờ vẫn ung dung tự tại ngồi uống trà với hai mẹ con Huỳnh thị mà không chút để ý đến Chế Vân. Lại thấy đám đệ tử bị Chế Vân đánh ngã dúi dụi thì buột miệng thốt lên. “ Ngũ Sinh Tại Đồ Trận!”
Đám đệ tử đưa mắt nhìn sư phụ, rồi đưa mắt nhìn nhau gật đầu lập tức chạy một vòng quanh Chế Vân tạo thành một thế vòng kiềm, vây nàng ở giữa. Từ từ nàng nhìn thấy trận pháp biến đổi, ba người một góc tạo thành thế ngũ hành, mũi kiếm trên dưới cùng lúc chỉa ra trước hướng về phía nàng. Trận pháp dần dần khép chặt lại, tiếng lưỡi kiếm va chạm vào nhau tạo thành nhưng tiếng kêu loảng xoảng chói tai. Chế Vân lúc đầu còn chẳng xem ra gì nhưng mỗi lúc lại thêm choáng đầu, mỏi mắt, lại thấy mũi kiếm đâm tới thì thức tỉnh định thần nhún mình lên cao nhảy ra khỏi trận pháp. Thân vừa rời khỏi mặt đất đã thấy kiếm pháp lấp loáng chặn trên đầu, nàng lúc này mới thấy nguy hiểm, biến chiêu đáp chân xuống thì bên dưới đã thấy năm mũi kiếm đâm tới vội vàng dùng chân đỡ gạt mà tránh né, làm sao hiểu hết trận đồ lợi hại này của Thiên Âm Sơn.
Ngũ Sinh Tại Đồ Trận vốn là một trong những ba trận đồ lấy phật pháp làm tâm, lấy ngũ hành bát quái làm kỳ, lấy tinh thông làm họa, vốn là biến pháp rất lợi hại không phải ai cũng có thể hóa giải được. Chế Vân vừa né được hai đường kiếm đâm tới đã bị ba đường kiếm khác chém trúng chân kêu lên một tiếng thất kinh. Nàng vừa té xuống đã thấy tứ phía kiếm pháp đâm tới chỉ biết hú dài một tiếng, chợt nghe ‘binh binh binh’ ba tiếng, nàng đưa mắt nhìn qua đã thấy ba nữ đệ tử ở một cửa ngũ hành té lăn xuống đất kêu la đâu đớn, xung quanh toàn là mảnh chén bát, vở nát dưới đất. Hóa ra trong cơn nguy kịch Chế Pháp đã dùng thân pháp hất bình trà, cốc nước đến đánh ngã mấy đệ tử Thiên Âm Sơn mà kịp thời cứu nàng trong gang tấc. Trận pháp chưa kịp khép lại đã thấy hai chưởng pháp của Chế Pháp đánh tới, đám đệ tử giật mình khi gặp cường địch đánh lén bất ngờ thì vung kiếm lên đón đỡ, chỉ nghe loảng xoảng hai người khác đã bị đánh ngã kiếm rơi xuống đất miệng hấp hối thổ ra đầy huyết tươi. Đám đệ tử Thiên Âm Sơn túa ra xung quanh, vây cả hai người Chế Pháp, Chế Vân ở giữa chợt nghe tiếng Cô Bà Bà quát lớn nói “Khoan đã! Chuyện chẳng qua chỉ là hiểu lầm, chớ gây thêm tổn hại!”