Nghe Cao Bát nói một mạch, Lê Hiểu Bình chỉ gật đầu, trong lòng phân vân khó hiểu đương nhiên là có chút mếch lòng kiểu nói chuyện thờ ơ đến an nguy của phiệt trấn mình thì thất vọng lắm, nhưng nghĩ đến ơn cứu mạng của y dưới chân núi bất quá không thấy phiền lòng mà thôi liền nói.
“Huynh đến đây vì chuyện này thôi sao?”
Cao Bát chỉ gật đầu cười mỉm rồi uống một chum rượu, người sảng khoái hít một hơi dài. Vẻ mặt mấy phần lãng tử tuấn tú đỏ ửng lên. Lê Hiểu Bình nhìn y ăn uống chằm chằm nghĩ “nếu không tận mắt thấy huynh ấy xuất thủ lạnh lùng, lợi hại với lão ác nhân thì không nghĩ y lại có bản lĩnh gì nếu nhìn vẻ bề ngoài này”.
Cả hai còn đang nói chuyện thì nghe bên ngoài có người chạy vào đại sảnh bẩm báo với trấn chủ biết. Hai mươi mấy tiểu trại chủ quanh đây hay tin bản doanh có biến đã kéo đến cả rồi, còn có hai tù trưởng bộ lạc đến tiếp ứng đợi trấn chủ bàn luận.
Phạm Nhất Lĩnh vốn xưa nay có ân tình rất lớn với hai tù trưởng, hay tin hai người đến thì vô cùng mừng rỡ. Từ lúc nghe tin y bế quan hai người biết ý, rất ít đến bản doanh đàm đạo sợ quấy rầy y. Không ngờ hay tin phiệt trấn gặp nguy đích thân đến tiếp ứng quả thật rất đáng trọng.
Y định thần đi luôn ra khỏi đại sảnh nhưng đưa mắt nhìn qua Lê Hán Thương liền hừ lạnh một tiếng thầm nhủ “Người của triều đình trước giờ bản chất khó lường, thật đáng để ta tránh xa họ mà. Các ngươi đến đây hòng chỉ lợi dụng bọn ta mà thôi, hừ đợi mà xem!” Nghĩ vậy y chợt bật cười nói với Lê Hán Thương.
“Chuyện hợp quân này không thể quyết ngay được, liên quan đến không ít người trong phiệt trấn, ta cần phải có thời gian nghị luận với mọi người trước sau đó sẽ có lời phúc đáp thịnh tình tinh tưởng của Lê tướng quân. Ta lúc này có chuyện không thể nán lại lâu hơn được, hôm này xảy ra chuyện hơi đột ngột, ta lại vừa xuất sơn bên trong tình hình chưa nắm rõ hết, ở đây lão Nguyễn sẽ thay ta chủ trì, phân phó. Ta xin cáo lui trước, đợi sáng mai nghị luận tiếp vậy.” Nói rồi chào hỏi mọi người đi ra ngoài.
Bọn Lê Hán Thương đương nhiên vô cùng thất vọng nhưng lại nghĩ chuyện khuyên nhũ y mang thân giúp sức e không thể một sớm một chiều mà thành được. Y cười gượng uống một ngụm trà rồi mới quay sang lão Nguyễn hỏi “Đại sự trước mắt khẩn cấp không biết Nguyễn lão bá có đề đạt gì không?”
Lão Nguyễn tâm tính cương nghị, đã có ác cảm với triều đình từ trước đương nhiên là chẳng bằng lòng chuyện hợp tung thất thố này, liền cười dài nói “Lão thân là thuộc hạ, chuyện liên đới đến sự tồn vong của phiệt trấn lão mỗ ta khó lòng quán xuyến được. Lão chưa có đề đạt gì hay cả! Hôm nay mọi người đi đường sá xa xôi đến đây hẵn đã mệt, phiệt trấn cũng một phen khiếm đãm thiết nghĩ nên để chuyện này hôm khác bàn tiếp. Lão mỗ sẽ cho người chuẩn bị phòng ốc, mở tiệc tiếp đãi quyết không phụ thịnh tình của Lê tướng quân.”
Lê Hán Thương nghe vậy không biết phải nói làm sao, đưa mắt nhìn Trần Hưng Lễ thấy hắn cũng gật đầu ưng thuận thì cười khổ gật đầu cảm tạ.
Lê Hiểu Bình cùng Cao Bát đang đàm luận vui vẻ thì thấy Trần Hưng Lễ đi đến. Cao Bát nhanh giọng cười hỏi. “À, ta không ngờ Trần đệ lại oai phong lẫm liệt như vậy. Chức phận không nhỏ, không nhỏ!”
Trần Hưng Lễ cười dài nói “Đệ cũng như huynh thôi, chuyện đại sự đối với họ làm gánh nặng, còn đệ. Đệ chỉ muốn đi đây đi đó mở mang tầm mắt. Cao huynh đừng xem trọng đệ quá!” nói rồi quay sang chào hỏi Lê Hiểu Bình “Còn vị tiểu đệ này hẳn là tiểu trại chủ ở Ẩn Nam chăng?”
Lê Hiểu Bình chợt nghe hỏi đến mình liền chấp tay đáp lễ cười nói “Đúng vậy ạ!”
Trần Hưng Lễ lại cười nói “ Bọn ta từ xa đến đương nhiên phép tắc ở đây phải nhờ tiều đệ chỉ điểm cho. Ta nghe nói ở đây địa thế hiểm trở, cảnh vật thanh nhã, ta trước giờ rất thích phong cảnh thiên nhiên đương nhiên là không muốn bỏ qua cơ hội này. Không biết vị tiểu đệ này có thể dẫn lối xem qua một lượt được hay không?’
Lê Hiểu Bình nghe vậy vẻ mặt băn khoăn chưa biết phải đáp lời thế nào. Vốn bản quy trong phiệt trấn rất nghiêm ngặt, nghiêm cấm người ngoài xuất nhập khám thính, đương nhiên nghe Trần Hưng Lễ ngỏ lời muốn xem qua một lượt thì không khỏi khó nói. Tự nhiên là Trần Hưng Lễ đã nhận ra liền bật cười nói “Đệ không cần phải khó sử như vậy đâu, ta đã làm khó vị tiểu đệ này rồi. À, ta với Cao huynh lâu rồi cũng không ít chuyện muốn nói, tiểu đệ có thể cùng bọn ta ăn uống nói chuyện được chứ, chuyện này lý nào cũng bị nghiêm cấm!”
Lê Hiêu Bình nghe vậy mừng rỡ gật đầu nói “Đương nhiên là được rồi.”
Cao Bát vừa rồi ăn không ít, vỗ vỗ bụng cười nói “Hay quá, ta cũng rất lấy làm hiếu kỳ chuyện bên trong phiệt trấn, tiểu đệ này không đến nỗi không kể đến, bọn ta mở mang chút ít tầm mắt vậy.”
Lê Hiểu Bình trước giờ chưa từng gặp người ngoài, đương nhiên vừa gặp hai người Trần, Cao không khỏi cao hứng. Trước đó gã nghe không ít chuyện thú vị từ Cao Bát trong lòng vẫn còn khoan khoái hưng phấn còn hơn cả hai người.
Tiểu trại của gã nằm cách bản doanh hơn một dặm, quay về đó xem ra thật bất tiện. Lại nhớ phía sau thành có một khu vườn, ớ đó ít người lui lại đến đó đương nhiên không ai phát hiện ra mà trách phạt gã phạm vào bản quy.
Gã vào bếp tìm lấy rượu thịt cùng hai người Trần, Cao ra sau thành.
“Rõ là cảnh tịch ở đây không nơi nào sánh bằng!” Trần Hưng Lễ trong lúc cao hứng cười nói.
Cao Bát nghe hắn nói vậy cười nói “Ta thấy đệ chỉ nói lời hoa mỹ sáo rỗng thôi. Kinh thành xưa nay là chốn bồng lai, mỹ sắc, thiên địa cảnh vật phong phú vô thường. Đệ đến đây lý nào lại buột miệng khen chỗ này. À, đệ đừng chối ta đệ không nghĩ đến Mai muội nhé!”
Trần Hưng Lễ nghe vậy cười dài nói “Huynh sai rồi! Đệ thấy Mai muội luôn để mắt tới huynh, thật bất công nhưng không thể chối bỏ nó được ha ha…”
Cao Bát người hê hê nói “Ta chỉ muốn hỏi đùa đệ thôi. Quả thật ta cũng có ý với nàng ấy, hừm, chỉ là vừa rồi đến…” y định nói gì đó thì chợt thấy Lê Hiểu Bình đưa bình lên rót rượu ình thì cười nói “A, hai ta đến đây chỉ là mong tiểu đệ nói qua vùng núi Phu Pha Phong này mà mở mang tầm mắt, không ngờ lại quên khuấy mất.”
Lê Hiểu Bình cười chừ nói “Tiểu đệ vốn ở rừng sâu, núi hiểm này đương nhiên là biết rõ nơi này, đệ thấy chẳng có chỗ nào đặc biệt để kể cho hai huynh thật hổ thẹn quá. Đệ lại muốn nghe hai huynh nói chuyện, thật lấy làm thích thú.”
Hai người nghe gã nói vậy thì bật cười vui vẻ, rồi nâng chén uống cạn một chén rượu.
Cao Bát nói chợt cười nói “Ta với Trần huynh vốn đã kết bái làm huynh đệ, may thay hôm nay lại cùng nhau gặp tiểu đệ ở đây xem như là xảo hợp khó có, ta lại thấy tiểu đệ hợp tính muốn cùng tiểu đệ kết bái làm huynh đê. Không biết đệ nghĩ sao?” nói rồi quay sang nhìn Trần Hưng Lễ hỏi “Trần đệ, đệ thấy ý ta có hợp không?”
Trần Hưng Lễ nghe vậy gật đầu tán thành nói “Ồ, chuyện đó còn gì tốt bằng.”
Lê Hiểu Bình nghe vậy, mừng quá. Trước giờ trong phiến trấn không phải ít hảo hữu, nhưng họ đều là người sống cùng gã trước giờ, đương nhiên không lấy làm hứng thú. Lúc này nghe hai người Trần, Cao tỏ ý kết bái huynh đệ làm sao gã không khỏi mừng rở. Gặp hai người am hiểu thế thái giang hồ, khối chuyện bên ngoài gã không hay biết gì, lúc này được tận tai nghe qua không khỏi mê hoặc. Gã vội đứng dậy chấp tay vái hai người Trần, Cao nói “Đa tạ hai huynh chiếu cố mà nhận tiểu đệ là huynh đệ.”
Hai người xua tay nói “Không, sao lại như vậy. Chúng ta kết nghĩa huynh đệ vốn là ý trời nhưng mấy phần là hợp tính có gì mà đệ phải làm kích động như vậy ha ha…” Cả ba òa lên cười.
Cao bát là ngươi lớn tuổi nhất đương nhiên làm đại ca,Lê Hiểu Bình là người nhỏ tuổi nhất làm tiểu đệ.
Ba người rót hết chén rượu này đến chén rượu khác uống cạn, say sưa đến không biết gì ngủ lại trong vườn đến tận sáng hôm sau.