Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba

chương 6: chuột rút là chuyện lớn!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tuy Thẩm Thiên Lăng kiếp trước cũng tập võ mấy ngày, nhưng chỉ để diễn trên truyền hình thôi! Ngoại trừ nhìn đẹp mắt thì chẳng có gì khác, lực sát thương căn bản là âm vô cực, vậy nên cũng không dám bày ra làm gì cho mất mặt!

Thẩm Thiên Phong buông chân hắn ra, thở dài. “Sao lại cứng vậy?”

WTF ngươi mới cứng, cả nhà ngươi đều cứng! Thẩm Thiên Lăng trong lòng gào thét, sau đó thống khổ nói. “Mới bắt đầu thì tập đơn giản chút đi!”. Đừng nên vừa bắt đầu đã chọn loại động tác xiếc ảo thuật có độ khó cao này, rất đau biết không!

“Vậy trước hết đứng tấn nửa canh giờ đi”. Thẩm Thiên Phong lại nói.

“Bao lâu?”. Thẩm Thiên Lăng trợn mắt. Nửa canh giờ bằng một tiếng đồng hồ đó! Đứng tấn một tiếng thì quá thảm rồi! Tối đa năm phút thôi, không hơn nổi đâu!

“Nửa canh giờ”. Trong chuyện này Thẩm Thiên Phong rất nghiêm khắc. “Ngươi bước đi không vững, phải bắt đầu luyện từ việc đứng tấn”

Chỉ là rèn luyện thân thể thôi mà! Vì sao phải dùng phương pháp tàn nhẫn như thế chứ? Thẩm Thiên Lăng nước mắt lưng tròng đứng tấn, cực kì muốn nói cho đại ca hắn biết thật ra khiêu vũ thể thao cũng có công hiệu như vậy! Hơn nữa còn đẹp mắt!

“Tách chân ra một chút”. Thẩm Thiên Phong đè vai hắn xuống. “Duỗi thẳng tay”

Xuống chút nữa thì kéo rách “trứng” mất! Thẩm Thiên Lăng dùng ánh mắt rất khổ sở nhìn Thẩm Thiên Phong!

Thế nhưng Thẩm Thiên Phong không chút động đậy!

Ba phút sau, Thẩm Thiên Lăng thấy đau chân!

“Phải ổn định khí tức”. Thẩm Thiên Phong vỗ vỗ đầu hắn.

Ổn định cái đầu ngươi! Thẩm Thiên Lăng cực kì chán nản!

“Phu nhân mệt sao?”. Tần Thiếu Vũ đến gần ân cần hỏi.

“Cách xa ta một chút!”. Thẩm tiểu thiếu gia lời lẽ đanh thép!

Sau năm phút, Thẩm Thiên Lăng đầu gối đều đau, đặt mông ngồi bẹp xuống đất.

Thẩm Thiên Phong: …

“Phu nhân!”. Tần Thiếu Vũ vội kéo hắn lên.

Thẩm Thiên Lăng ngập nước mắt. “Mau bóp một chút, chuột rút rồi”

“Chỗ này hả?”. Tần Thiếu Vũ nắm lấy bắp chân hắn.

“Nhẹ chút!”. Thẩm Thiên Lăng giận dữ gào lên.

“Vâng vâng vâng”. Tần Thiếu Vũ rất ôn hoà, tay cũng nhẹ nhàng hơn.

Thẩm Thiên Phong ngồi xổm bên cạnh Thẩm Thiên Lăng, cười không được giận cũng không được, quả thật không biết nói sao.

Thẩm Thiên Lăng nhăn mặt, tỏ ý “Lão tử không muốn luyện nữa”!

“Được rồi được rồi, hôm nay không luyện”. Tần Thiếu Vũ ôm hắn dậy. “Chúng ta về xem có bị thương không”

“Ta đã cưng hắn lắm rồi, sao ngươi còn hơn ta nữa vậy”. Thẩm Thiên Phong bất đắc dĩ.

“Có sao đâu, tương lai sẽ gả cho ta mà”. Tần Thiếu Vũ híp mắt cười. “Điêu ngoa hơn nữa ta cũng nhịn được”

Thẩm Thiên Lăng dùng ánh mắt căm ghét nhìn Tần Thiếu Vũ, lời kịch ngôn tình cẩu huyết này cực kì ngu xuẩn và buồn nôn!

“Ôi, công tử bị sao vậy?”. Bảo Đậu đang dọn phòng thì thấy Thẩm Thiên Lăng được ôm về nên bị doạ giật mình.

“Không sao, chân bị chuột rút”. Tần Thiếu Vũ đặt hắn lên giường. “Đem một chậu nước nóng tới đây, lấy thêm chút rượu thuốc”

“Ta đi ngay”. Bảo Đậu xoay người ra ngoài, Thẩm Thiên Phong thấy vậy khó hiểu. “Chuột rút thôi mà, dùng rượu thuốc làm gì?”

“Bóp một chút cho thoải mái”. Tần Thiếu Vũ xắn ống quần Thẩm Thiên Lăng lên, vắt khăn nóng đắp lên đầu gối hắn.

“Nóng!”. Thẩm Thiên Lăng la lên.

Tần Thiếu Vũ vội lấy khăn xuống, da đã đỏ một mảng lớn.

Thẩm Thiên Lăng vẻ mặt đau khổ. “Thiếu hiệp, da ngươi dày ghê”. Vậy mà có thể nhúng tay vào nước sôi!

Tần Thiếu Vũ lộ vẻ mặt biết sai, dùng rượu thuốc bóp chân cho hắn.

Nhìn cảnh tượng phu phu ân ái này thật đau mắt, thế nên Thẩm Thiên Phong quyết định về ngủ, đồng thời tiện tay lôi Bảo Đậu đi.

“Đại thiếu gia?”. Bảo Đậu hơi bối rối, sao đang êm đẹp lại lôi mình qua chỗ hắn?

“Kể ta nghe, gần đây Lăng nhi đang làm gì”. Thẩm Thiên Phong ngồi trên ghế.

“Công tử cũng không làm gì đặc biệt”. Bảo Đậu thành thật trả lời. “Nếu không đọc sách, phơi nắng thì ngủ trưa”. Tuy nghe rất lười nhưng ai có thể hiểu được nỗi khổ của Ảnh đế, kiếp trước Thẩm Thiên Lăng ngủ không đủ, nên sau khi xuyên không ham mê lớn nhất của hắnchính là ngủ trưa, sét đánh cũng không nhúc nhích.

“Không lén chạy ra ngoài nữa?”. Thẩm Thiên Phong hỏi.

“Chuyện này quả thật không có”. Bảo Đậu nghiêm túc nói. “Ta một tấc cũng không rời công tử, hắn xa nhất là tới nhà bếp”

“Nhà bếp?”. Thẩm Thiên Phong nhíu mày. “Qua đó làm gì?”

“Ăn hai cái đùi gà nguội ngắt”. Bảo Đậu vẻ mặt rất >_

Truyện Chữ Hay