Khắp ải quan rộn rã tiếng dựng đài. Thông tin hoàng gian tổ chức lễ tế cầu thắng lợi đã bay khắp nơi, ngày ngày, vô số người đến tận nơi xem để thỏa mãn hiếu kì. Và dĩ nhiên, Khánh Nhã cũng thừa dịp này đưa Lương Nhan đi ra ngoài dạo chơi. Cả hai cùng ngồi trên kiệu nhưng chiếc kiệu của Lương Nhan thì bốn bên rèm buông kín, từ ngoài không cách nào nhìn được người bên trong. Trong khi dó, kiệu của Khánh Nhã lại rất thoáng, rèm được vén lên, có thể tự do nhìn ngắm mọi thứ.
Từ trong kiệu, nhìn thái độ, Lương Nhan cảm thấy Khánh Nhã thật sự rất dũng cảm, hay nên nói là không biết sống chết. Hiện tại, cuộc chiến với Khiết Đan đang đi vào giai đoạn khốc liệt. Nơi đây lại rất gần chiến trường, nếu thích khách đột ngột xuất hiện, làm sao mà chống đỡ. Nếu tên bắn từ xa tới, thân đang ngồi trong kiệu, cơ bản không có đường tránh.
Vả lại, người đi theo cũng rất ít. Nếu có bạo loạn, dân chúng cùng ào lên, thì chỉ có thể bó tay chịu chết. Nhưng thật tế lại hoàn toàn khác, mỗi khi thấy Thánh Đế đi ngang, tất cả mọi người đều tung hô vạn tuế.
Hôm đó, khi trở về, Lương Nhan mang những gì đã nghĩ nói ra thì Khánh Nhã trả lời một cách rất bình thản.
-Trẫm tin bá tánh. Nếu có kẻ nào mờ ám, chắc chắn mọi người sẽ không bỏ qua. Khanh, lại đi lo những chuyện nhỏ nhặt như vậy, thật sự rất đáng yêu. Không cần phải lo lắng, trẫm dư sức bảo vệ khanh.
-Ta đâu có nhờ ngài chuyện đó.
Lương Nhan sẵn giọng trả lời. Nhưng trái tim lại như vừa bị trúng tên. Khánh Nhã không đùa giỡn mà thật sự trong lòng nghĩ vậy.
Phụ vương của Lương Nhan, vua Đột Huyết, cũng được truyền tụng là một vị minh quân hiếm có trong lịch sử. Nếu không bi Khiết Đan xâm lược, bá tánh đã có một cuộc sống yên vui, thái bình, không sưu cao thuế nặng, không oan khuất. Nhưng dù vậy, mỗi khi đi ra ngoài, đều có rất nhiều cận vệ theo bên cạnh. Những kẻ có mưu đồ đen tối ở đâu cũng có, và không ai có thể đoán biết trước chuyện gì sẽ xảy ra.
Từ lúc nghe lời Khánh Nhã, Lương Nhan bắt đầu chú ý kĩ hơn đến những bá tánh xung quanh. Ánh mắt họ nhìn Thánh Đế mang nhiều kính trọng, biết ơn, và yêu thương.
Đúng là với những bá tánh bình thường này không cần phải đề phòng. Nhưng nếu thích khách Khiết Đan xuất hiện thì sao? Liệu những người dân yêu ớt này có đủ sức bảo vệ cho Thánh Đế của họ không?
Và chỉ vài ngày sau đó, Lương Nhan đã có câu trả lời cho những băn khoăn của mình.
Trong dòng người lũ lượt hướng về trung tâm ải quan, nơi đang dựng tế đài, ở khúc cuối, có nhiều tiếng ồn ào, huyên náo xuất hiện. Có lẽ ai đó đang gây cãi với nhau. Ngồi trong kiệu, bốn bên phủ rèm kín mít, Lương Nhan không thấy được gì, cứ bồn chồn không yên. Chiếc kiệu của Khánh Nhã phía trước đã dừng lại. Vừa vèn rèm ngó ra đã thấy Khánh Nhã bước xuống, xông vào đám đông hỗn loạn.
"Đồ ngốc. Bọn cận vệ đang làm cái quái gì? Sao lại để đi một mình."
Trong khi Lương Nhan thấp thỏm lo lắng, Khánh Nhã cứ thản nhiên bước đi như đến chỗ không người. Bọn cận vệ vội đuổi theo sau, vẻ mặt hết sức mệt mỏi.
Thoáng chốc, Khãnh Nhã đã mở được đường đi đến chỗ đang huyên náo. Lương Nhan cũng vừa thấy một nhóm người đang vây quanh một người nam nhân, mắng chửi dữ dội.
Muốn biết chuyện gì đang xảy ra, Lương Nhan chồm ra khỏi kiệu, vừa thấy một người đàn ông đang có tiếp cận Khánh Nhã, tay luồn vào vạt áo như muốn lấy vật gì ra. Tim đập thật nhanh.
"Coi chừng!"
Nhưng tiếng chưa kịp phát ra thì thân đã cử động. Lương Nhan đạp chân lên cáng kiệu phóng ra ngoài. Tay rút vội trâm ngọc trên tóc, phóng thẳng vào kẻ gian. Cây trâm, phản chiếu ánh mặt trời lấp lánh, bay thẳng rồi cắm phập vào tay.
-Á...
Tiếng kêu khiến Khánh Nhã giật mình quay lại. Nhưng không để ý đến kẻ vừa toan hại mình mà lại nhìn chăm chăm vào Lương Nhan, lúc này thân đang mặc mữ phục thước tha nhưng dang rộng hai chân, đứng trên nóc kiệu, tư thế rất hiên ngang. Đôi môi Khánh Nhã chợt nở mộ nụ cười rất thú vị.
Cận vệ vội chạy tới, túm lấy kẻ đó rồi đè xuống nền đất. Khánh Nhã, rời khỏi đám đông hỗn loạn, đến trước mặt Lương Nhan.
-Đúng như trẫm nói, bá tánh sẽ giúp trẫm phát hiện kẻ gian. Khanh nhìn xem.
Lương Nhan nhìn tay Khánh Nhã đang xòe ra trước mặt mình. Trong lòng tay, một viên bi bằng kim loại đang lăn tròn. Đây là một loại vũ khí của Khiết đan chuyên dùng tỏng ám sát bởi có thể bắn từ rất xa, tính sát thương cao, nếu cự ly gần có thể lấy mạng.
-Cũng may hôm nay có khanh.
Khánh Nhã, hoàn toàn không có vẻ của người mém bị ám sát, lăn qua lăn lai viên bi trong lòng tay một cách thích thú, khiến người bên cạnh không khỏi bực tức.
-Cuối cùng là ngài có ý thức được không? Chút nữa là mất mạng...uhm...uhm
Không kìm được, Lương Nhan nổi nóng nhưng chưa dứt lời thì một bàng tay đã bịt miệng. Cậu mở to mắt nhìn người đang ông đang đứng sát, gần như là ôm mình vào lòng.
-Mọi người đang nhìn. Trẫm đã bảo khi ra ngoài phải nhẹ giọng lại.
Bị mắng, Lương Nhan đưa mắt nhìn quang, đúng là tất cả ánh mắt đều đang hướng về hai người, trong đó có nhiều người đã từng xem Hương Liêu Á biểu diễn ở chợ. Nhưng mọi người lại không chú ý đến giọng nói mà lao xao bàn tán về nhan sắc đã làm khuynh đảo Thánh Đế, về bàn tay đã cứu mạng Thánh Đế...
-Nếu không muốn thành tâm điểm chú ý thì mau về kiệu.
Bàn tay vừa rời ra, Lương Nhan lập tức quay về kiệu. Khánh Nhã cũng nối bước theo, rồi như không có chuyện gì, vẫy tay với mọi người.
Ngồi trong kiệu, bốn phía rèm che kín, Lương Nhan nắm chặt hai tay đặt trên gối, lòng đầy băn khoăn về mối quan hệ giữa Thánh Đế và bá tánh.
Nếu như khi nãy, bản thân không ra tay, chắc chắn mọi người cũng sẽ không để cho kẻ gian hành động. Bây giờ, Lương Nhan đã thật sự tin những lời Khánh Nhã nói.
"Cuối cùng thì Thánh Đế là gì trong lòng mọi người?"
Sự tò mò khiến Lương Nhan bồn chồn không yên.
Từ sau sự kiện ám sát, nhan sắc cũng mỹ đức của ái thiếp Thánh Đế lan truyền khắp nơi khiến cho tất cả mọi người, từ bình dân bá tánh cho đến binh lính, đại quan đều mong chờ được xem tế vũ. Mỗi lần ra ngoài, cận vệ phải rất vất vả ngăn dòng người, dọn đường cho kiệu đi.
Lương Nhan vẫn thường lườm Khánh Nhã, tự hỏi cuối cùng thị vị Thánh Đế này muốn gì. Đột nhiên bị bắt múa tế vũ, đến giờ, Lương Nhan vẫn chưa dò được thâm ý đằng sau nụ cười quái dị đó. Đã bao lần cậu muốn hỏi nhưng hình như có gì đó ngăn lại, không thốt ra lời.
Trong khi lòng ngổn ngang trăm mối, hàng ngày, Lương Nhan vẫn phải miễn cưỡng ngồi xuống cho bọn cung nữ trang điểm, thay đồ. Ngày qua ngày, cậu đã bắt đầu quen với những váy lụa, xuyến vàng, quen với cách đi tha thướt mà mấy cung nữ hầu cận đã cố công hướng dẫn. Buổi tối, lại nằm trong lòng Khánh Nhã, mặc cho bản thân bị biến thành món đồ chơi đắt giá.
Bây giờ, Lương Nhan cảm thấy bản thân mình dường như thật sự đã trở thành một ái thiếp của Khánh Nhã. Đã bao lần tìm cách nói về Đột Huyết, về chiến trận nhưng đều bị lảng tránh.
Lương Nhan, lúc nào bên cạnh cũng có rất nhiều người, không thể nào tự do hành động, tâm trạng vô cùng khó chịu. Vốn không định bỏ chạy, chỉ là muốn liên lạc với La Khẩn, đang canh chừng Duệ Thanh, bàn bạc những kế hoạch sắp tới. Lòng cũng muốn thả Duệ Thanh để dập lửa giận trong Khánh Nhã.
Nhưng tất cả những gì Lương Nhan có thể làm là ngoan ngoãn chịu đựng tất cả những trò đùa cợt của Khánh Nhã. Mỗi ngày đều bị canh chừng, ngộp ngạt không thở nổi.
Cuối cùng thì tế đài cũng được dựng xong, ngày lành cũng đã chọn. Bảng cáo thị thông báo gần xa khiến mọi người đều vui mừng hớn hở. Tiếng đồn vê tài sắc của ái thiếp Thánh Đế vang xa khắp nơi, ngay cả những cụ già sống ngoài biên quan, vốn không màn sự đời, cũng phải tò mò tìm đến xem.
Ngày hôm đó, Lương Nhan không mặc những y phục sặc sỡ thường ngày mà là bạch y. Từ áo trong, váy dài, áo khoác,... đều một màu trắng thanh khiết, thần thánh. Trên hoàng bào lại thêu một đóa mẫu đơn bằng chỉ vàng, phản chiếu ánh mặt trời lấp lánh, lại càng tôn thêm vẻ thoát tục. Mặc y phục đó, không ai có thể nhìn ra Lương Nhan là nam nhân. Trang điểm cũng đậm hơn thường ngày, khiến những đường nét góc cạnh trên gương mặt đều bị che dấu.
Cuối cùng, viên bạch ngọc được đeo vào thắt lưng, tất cả đều đã sẵn sàng.
Kim ngai của Thánh Đế được đặt ngay trung tâm, ở vị trí có thể nhìn tế đài rõ nhất. Ngay khi tiếng hô của thị quan vang lên, báo Thánh Đế giá lâm, tiếng nhạc cũng bắt đầu.
Ngay chính giữa tế đài, một chiếc bệ dần trồi lên. Lương Nhan ngồi ngay giữa đài. Bên cạnh là thanh kiềm vẫn còn nằm trong vỏ. Vì trận chiến với Khiết Đan nên tế vũ sẽ là kiếm vũ.
Kiếm là của Khánh Nhã, trên vỏ và chui kiếm đều được nạm ngọc. Thân kiếm làm bằng bạch cương thạch, là thánh kiếm của vương triều. Khánh Nhã vẫn thường mang theo bên cạnh để hộ thân. Vì để được sự phù hộ của thần linh nên đã dùng thánh kiếm để múa.
Tiếng trống vang lên, Lương Nhan từ từ đứng dậy, cả đám đông nín lặng chờ đợi.