Giang Hồ Bá Giả, Hồ Thiên Linh Kì

chương 5: cuồng nộ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vậy ngươi có thể làm nô lệ cho ta, thay ái đồng phục vụ cho ta. Là thân nam tử nhưng lại bị một nam nhân khác ôm, bản thân lại đường đường là một thái tử, ngươi có thể không?

Lửa giận bốc cao khiến Khánh Nhã không còn kiên dè. Những cảm giác đối với Lương Nhan đã biến mất trong thoáng chốc. Đối với kẻ đã bắt Duệ Thanh, uy hiếp chính mình, Khánh Nhã nghĩ rằng không cần phải nể nang gì cả, dù đó là đương kim thái tử của một đất nước.

-Nô lệ...? Ta... thay ái đồng...?

Lần đầu tiên nghe những lời này, Lương Nhan không khỏi ngạc nhiên. Đôi mắt mở to, nhìn Khánh Nhã không thốt nên lời. Còn Khánh Nhã thì im lặng chờ câu trả lời. "Không thể", đó là câu mà anh muốn nghe. Ngay khi hai chữ ấy vừa được thốt ra, Khánh Nhã sẽ chấm dứt mọi chuyện. Anh có cảm giác như từng tế bào trên người mình đang bị thiêu đốt trong lửa giận.

-Hiểu rồi, chỉ cần đồng ý là được chứ gì?

Câu trả lời không nằm trong dự đoán, Khánh Nhã ngỡ ngàng nhìn Lương Nhan. Nhưng đáp lại ánh nhìn đó là một gương mặt rất bình thản, chân thành, không chút e dè, sợ sệt.

"Có lẽ ngươi nghĩ rằng ta không thể, đã vậy, ta sẽ cho ngươi hiểu Thánh Đế không nói chơi"

Khánh Nhã thầm nghĩ. Anh đứng dậy, chậm rãi, giận dữ. Nếu như lúc đó, Lương Nhan đồng ý thả Duệ Thanh, mọi việc đã theo một hướng khác, còn giờ đây, giữa hai người chỉ là sự nghi ngờ. Khánh Nhã chỉa mũi thương vào Lương Nhan.

-Đứng dậy.

Lương Nhan, cho dù đao kề cổ cũng không tỏ chút sợ hãi. Vốn dĩ định dùng cái chết để chứng minh chân thành nên từ lâu, đã xem nhẹ sống chết. Lương Nhan đứng lên theo lời Khánh Nhã.

Khánh Nhã từ từ hạ mũi thương xuống. Mũi dao sắc nhọn, lạnh lùng chạy dọc theo cổ rồi xuống ngực, y phục của Lương Nhan cũng theo đó mà từ từ rách toạc. Lương Nhan nhìn y phục của mình, ánh mắt thoáng ngỡ ngàng, bối rối. Nếu cả thắt lưng cũng bị cắt, thượng phục không còn gì buộc lại, sẽ banh rộng, để lộ khuôn ngực. Trong vô thức, đôi tay định đưa lên giữ hai mép áo lại.

-Không được cử động.

Một giọng nói sắc lạnh vang lên.

-Ngươi là nô lệ, không được phép chống cự.

Vừa nghe, Lương Nhan như nhớ lại vị trí của chính mình, nuốt nước bọt rồi buông thỏng hai tay.

"Hãy nói đầu hàng, chỉ cần như vậy tất cả sẽ chấm dứt"

Khánh Nhã chỉ cần được trả lại Duệ Thanh. Như vậy, Lương Nhan sẽ bình yên trở về cố quốc, và trong lòng Khánh Nhã, hình ảnh Liêu Á sẽ mãi tồn tại xinh đẹp và rực rỡ.

Thế nhưng Lương Nhan vẫn đứng đó, trân trối nhìn Khánh Nhã.

"Thật ngoan cố!"

Khánh Nhã thầm nghĩ, đưa mũi thương lên vai, khẽ hất nhẹ, chiếc áo rơi xuống.

Lương Nhan vẫn đứng im, đầu hơi ngẩng lên. Nhưng hai bàn tay nắm chặt, bắp tay cứng lại, những đường gân cộm lên, rõ ràng đang cố nén chịu.

Đúng là ngoan cố. Nhưng để lấy lại Duệ Thanh, Khánh Nhã muốn làm cho Lương Nhan phải khuất phục. Khánh Nhã lại dùng mũi thương lướt nhẹ trên thân Lương Nhan. Lưỡi dao sắc lạnh khiến cậu khẽ rùng mình, nổi da gà.

Mũi thương tiến dần xuống phía dưới, nhẹ nhàng lướt tới trung tâm. Lương Nhan nín thở, ánh mắt dõi theo mũi thương. Nắm tay run run.

Thấy vậy, trong lòng Khánh Nhã có chút khoan khoái.

"Đúng vậy, hãy cảm giác thật nhiều, cho đến lúc không thể chịu nổi và đầu hàng."

Mũi thương chỉa qua một bên đùi, vết rách kéo dài theo từng bước tiến. Khánh Nhã lại chuyển qua đùi còn lại. chiếc quần đã hoàn toàn rách toạc, nhẹ nhàng rơi xuống nền đất lạnh. Lương Nhan không còn gì để che thân.

Ánh mắt Khánh Nhã lướt trên người Lương Nhan. Đầu tiên là đôi mắt, cổ, ngực, và dần hạ xuống dưới. Làn da trắng mịn. Mái tóc mượt mà, rủ qua eo. Ánh mắt Khánh Nhã dừng lại trên ngực.

Là thái tử, từ nhỏ đã được hoạn quan chăm sóc, nên việc để lộ thân thể cho người khác thấy vốn dĩ không có gì ngại ngùng. Thế nhưng, khi quần áo bị xe toạc, thân trần, trở thành vật cho người ngắm thưởng thì lại là chuyện khác.

Khánh Nhã khẽ vung vẩy mũi thương, nhằm ý bảo Lương Nhan bước theo. Đã chấp nhận trở thành nô lệ, phải phục tùng ỳ muốn chủ nhân, nên Lương Nhan, tự nãy giờ vẫn bất động, nhấc chân, bước theo hướng được chỉ. Khánh Nhã bươc theo sau.

Khánh Nhã vươn tay nắm chặt lấy ngay cùi chỏ. Lương Nhan vung tay lên thì đã bị đẩy mạnh, té xuống long sàn.

-Định quyến rũ ta sao?

Bị chế giễu, Lương Nhan ngồi bật dậy, trừng mắt nhìn kẻ vừa đẩy mình té ngã. Đôi mắt xanh, có lẽ vì mang nhiều oán hận, chợt sẫm lại.

-Ngươi không phải là nô lệ sao?

Lương Nhan cắn chặt môi đến tóe máu, rồi nhắm mắt lại.

"Vẫn chưa chịu khuất phục ư?"

Khánh Nhã bắt đầu thấy bối rối. Chỉ cần một lời, tất cả sẽ dừng lại ngay lập tức. Khánh Nhã vốn không nghĩ sẽ đối xử với hoàng tử của một nước như thế này.

"Đã tính sai rồi. Không ngờ bắt ái đồng lại khiến Thánh Đế nổi giận như vậy"

Lương Nhan cắn môi.

Việc đó chỉ là vì muốn bảo chứng cho lời cam kết sẽ được thực hiện sau khi bản thân đã chết. Vốn dĩ đã chọn cho mình cái chết, nhưng thật không ngờ lại bị đối xử thế này.

"Không được để mất lòng tự trọng"

Lương Nhan thầm nghĩ. Nhưng nhìn từng mảnh quàn áo rơi xuống sàn, từng phân da thịt lộ ra trước mắt, Lương Nhan nhắm mắt lại. Tâm trạng đầy bi thương. Nhưng lúc ấy, mũi thương chuyển xuống nay cằm, nâng mặt cậu lên.

-Mở mắt ra. Không được tránh né. Ngươi phải mở mắt, để nhìn thật rõ.

Giọng điệu vẫn lạnh lùng không đổi.

Chính giọng nói này đã bảo ta không được chết. Đúng vậy, trước khi biết ái đồng bị bắt, đó là một âm thanh rất ấm áp.

"Vốn dĩ định dùng sinh mạng để đổi lấy hiệp ước liên minh, nhưng cuối cùng lại..."

"Bỏ chạy là điều không khó. Nếu không chỉ cần thả ái đồng thì Khánh Nhã sẽ không bị truy bức nữa. Thế nhưng, nếu làm vậy, tất cả những cố gắng từ trước đến nay sẽ thành tro bụi, cả sự kì vọng ở quê nhà. Phải tìm cách thuyết phục Khánh Nhã."

Những suy nghĩ đó đã khiến Lương Nhan không thể cất bước. Đã bao lần muốn bỏ chạy, nhưng ánh mắt trong đợi, tiếng hò reo của mọi người đã khiến cậu phải ép mình chịu trận.

Hai cánh tay bị nắm giơ lên cao hơn đầu, bị trói chặt vào đầu giường. Bị trói ở tư thế này, cho dù muốn bỏ chạy cũng không thể nào. Sức lực dần biến mất.

Đôi mắt vừa khép lại, ngay lập tức đã mở ra, nhìn thẳng vào Khánh Nhã đang quay lưng lại, dựng trương thương cạnh giường. Có lẽ vì cơn giận vẫn chưa nguôi nên cử động có chút bạo loạn. Khánh Nhã bây giờ, hoàn toàn khác với người rất khoan thai, phóng khoán đã gặp ở chợ, hay lúc trưa. Lòng bắt đầu hỗn loạn.

Thật sự rất yêu quý ái đồng mang tên Duệ Thanh.

Khánh Nhã đột nhiên quay lại. Đôi ánh mắt chạm nhau. Gương mặt Khánh Nhã chợt gợn lên một biểu cảm khó hiểu rồi nhanh chóng biến mất, trở lại vẻ lạnh lùng khi nãy.

Khánh Nhã ngồi xuống mép giường, vươn tay chạm vào ngực, rồi đột nhiên lại dùng ngón tay ấn sâu vào đầu ngực. Nhói đau. Cả người cứng lại. Lương Nhan quay lưng lại như muốn bỏ chạy. Khi ngón tay rời ra, cả người chợt thả lỏng. Khánh Nhã lại chuyển sang ngực bên kia, cũng ấn xuống không khoan nhượng.

Lương Nhan nghiến răng, cố gắng không phát ra bất kì tiếng gì.

Khi vừa được buông ra, ngực phập phồng dữ dội, hơi thở trở nên gấp vội.

Hành động cứ lập đi lập lại. Bàn tay bị trói nắm chặt lại, vùng vẫy. Cả người cứng lại, mồ hôi túa ra như tắm, tuy đã cố không phát ra tiếng nhưng không thể ngăn được hơi thở ngày càng hỗn loại.

Ngực đã đỏ lên, mỗi lần bị chạm vào lại đau nhói. Lương Nhan nín thở chịu đựng. Ánh mắt Khánh Nhã vẫn lạnh lùng quan sát.

Có lẽ do đã chán, bàn tay Khánh Nhã dần lướt trên người Lương Nhan. Thoát khỏi nỗi đau, Lương Nhan thở phào. Thế nhưng tay Khánh Nhã đã chuyển đi, nhưng hai đầu ngực đã trở nên rất mẫn cảm, đau i ỉ.

Bàn tay Khánh Nhã vẫn vuốt ve khắp thân Lương Nhan, ở cổ, vai, cánh tay, trở về hai đầu ngực, rồi lại xuống tới bụng. Lương Nhan khẽ run.

Khi đang chú ý phần bụng bị vuốt ve, chợt thấy hai đầu ngực nhói đau. Đôi môi Khánh Nhã đang đặt trên đó. Một luồn khí lạnh chạy dọc theo sống lưng.

Lương Nhan nhìn rõ từng cử động của chiếc lưỡi Khánh Nhã. Rất chậm. Không cách nào chống cự được nhưng thân cứ ngọ ngậy như muốn bỏ chạy. Khánh Nhã đè chặt Lương Nhan, vẫn tiếp tục đùa giỡn.

-Á...

Trong phút chốc không kiềm được. Lương Nhan bật ra một tiếng kêu, rồi lập tức cắn chặt môi. Rõ ràng là rất đau nhưng âm thanh vừa phát ra lại có chút ngọt ngào. Tiếng kêu đã tố cáo tất cả những cảm giác của Lương Nhan. Chính Lương Nhan cũng thể tin một âm thanh như vậy lại phát ra từ miệng mình.

Chiếc lưỡi vẫn không dừng lại, mà chuyển sang phía bên kia.

-Vẫn chưa đủ.

Vừa nghe, gương mặt Lương Nhan ửng đỏ vì ngượng. Nhưng Lương Nhan cảm giác bản thân đang dần thay đổi, hình như có chút kì vọng.

Ngượng ngùng và những cảm giác vừa mới xuất hiện khiến cho Lương Nhan, nếu có thể, muốn chết ngay lập tức. Bây giờ thì cậu đã hiểu những lời Khánh Nhã nói. Nhưng tất cả đã quá muộn, chính bảm thân đã nói sẽ làm tất cả. Và càng cố chịu đựng, lửa giận Khánh Nhã càng bốc cao, hành động lại càng mãnh liệt.

Khánh Nhã đặt tay lên bụng rồi hạ dần xuống phía dưới, chạm ngay vào thân Lương Nhan. Cả thân người nóng lên theo từng cử động của ngón tay. Lương Nhan nín thở, cố giữ thân mình không phản ứng lại. Nhưng Lương Nhan không cách nào chống lại được những khoái cảm đang dâng lên như cơn đại hồng thủy, quét sạch lý trí còn đang cố gắng chống chọi.

-Rất nhạy cảm.

Mặc dù rất muốn phản bác lại nhưng đó lại là sự thật, Lương Nhan chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Cở thể cậu đã trở nên rất ngạy cảm, phản ứng với từng cử động của Khánh Nhã, càng cố chống chọi lại càng không thể ngăn những âm thanh ngọt ngào phát ra. Ánh mắt Lương Nhan long lanh, vừa tuyệt vọng, lại vừa như trong đợi.

-Aaaa.....

Một luồn điện chạy dọc sống lưng của Lương Nhan, truyền xuống thân hạ.

Cậu nghiến chặt răng nhưng đành bất lực. Ánh mắt Khánh Nhã long lên thích thú, khóe miệng nhoẻn một nụ cười. Chiếc lưỡi của Khánh Nhã cử động không theo bất kì một quy tắc nào. Nhưng chính điều đó lại khiến Lương Nhan không cách nào cưỡng lại những cảm xúc cứ thi nhau bộc phát, không thể kiềm nén. Khoan miệng ấm nóng. Bản thân Lương Nhan phản ứng mãnh liệt với từng cử động lên xuống của Khánh Nhã. Cậu chỉ ước chi mình có thể chết ngay lập tức.

Để xua tan những cảm xúc không tên ấy, Lương Nhan lại nghĩ về cố hương, về những người đang mòn mỏi ngóng đợi tin tức của mình, về trận chiến với Khiết Đan. Nhưng Khánh Nhã không cho phép điều đó. Bàn tay anh lại vuốt ve, tìm những chỗ thật nhạy cảm. Trong giờ phút này, không có Đột Huyết, không có Hoa Vương Triều, lại càng không có Khiết Đan, chỉ có dục vọng đang bùng cháy, chỉ có khát khao đang cần được thỏa mãn.

-Không...ngừng...lại...

Những lời được phát ra đã trở nên méo mó dị thường. Chút lý trí còn sót lại bảo phải tỉnh táo, không được buông xuôi theo cảm xúc. Nhưng tiếng nói ấy lại ngày càng nhỏ và thay vào đó là tiếng rên rất ngọt ngào.

Hơi thở Lương Nhan ngày càng gấp vội. Hai tay nắm chặt, vùng vẫy như muốn bứt tung tất cả, tìm chút tự do nhưng lại cấn vào dây trói, đau nhói. Nhưng nỗi đau đó đã nhanh chóng chìm trong khoái cảm. Lương Nhan cảm giác như nhiệt trong người đang tuôn ra. Nhưng bàn tay Khánh Nhã xiết chặt, không có lối thoát, cơn sóng nhiệt điên cuồng gào thét.

Lý trí đã hoàn toàn bị cuốn sạch, giờ chỉ còn lại tuyệt vọng, và những cảm giác điên cuồng theo mạch máu đến khắp châu thân. Lương Nhan nhắm mắt lại, một giọt lệ vương trên khóe mi.

-Không cho phép. Ngươi là nô lệ của ta. Mở mắt ra.

Giọng nói vẫn sắc lạnh. Lương Nhan mở mắt ra. Phía trên là cặp mắt lạnh lùng, nghiêm nghị.

Khánh Nhã mở dây trói. Lương Nhan vội giật hai tay lại. Cổ tay hằn rõ lằn đỏ. Nhưng Khánh Nhã đã nắm chặt hai cổ tay.

-Tay để ở đây.

Khánh Nhã đặt tay Lương Nhan, nắm hai chân. Lương Nhan vội lắc đầu.

-Không được nói không, ngươi là nô lệ. Nếu không, trả lại Duệ Thanh và rút lui.

Lương Nhan nhắm mắt lại, rồi lập tức mở ra, cắn răng, làm theo yêu cầu. Ngay lập tức, bàn tay Khánh Nhã lại di chuyển xuống phía dưới, chạm ngay vào chỗ mà Lương Nhan không bao giờ nghĩ tới.

-Ở đó...

Chưa kịp nói hết câu, ngón tay Khánh Nhã đã cố đi vào trong nhưng lại bị cự tuyệt.

-Không thể sao?

Vừa nói, Khánh Nhã vừa ngồi dậy, rời khỏi long sàn. Lương Nhan, tưởng đã xong, vừa định buông tay xuống thì đã bị ngăn lại.

-Chưa xong đâu.

Lương Nhan vừa nhìn theo bóng lưng với cặp mắt đầy oán hận, vừa giữ nguyên tư thế đợi Khánh Nhã quay lại.

Thoáng chốc, Khánh Nhã đã quay lại, tay cầm một vật gì đó. Bàn tay Khánh Nhã lại vuốt ve khắp người, nhẹ nhàng như đang nâng niu một cánh hoa mong manh.

-Làn da mịn màng, không một chút tì vết, ở đây cũng vậy.

Thân người khẽ run lên như đáp lại lời Khánh Nhã.

Dù cố gắng kìm nén nhưng những tiếng rên vẫn liên tục phát ra, cả hơi thở cũng trở nên hỗn loạn.

-Sắc giọng cũng rất gợi tình.

Tay Khánh Nhã nhẹ nhàng vuốt má, mân mê bở môi.

-Không cách nào dừng lại được.

Vừa dứt lời, bàn tay lại đặt xuống thân hạ. Ngón tay, lần này đã được bao phủ bởi một lớp gì, dần dần tiến sâu vào trong, ngọ ngoạy. Thân Lương Nhan bật lên, thở một cách khó nhọc.

-Vô ích thôi, cơ thể đã phản bội khanh rồi.

Vừa nói, ngón tay Khánh Nhã lại cử động mãnh liệt hơn.

Lời nói, ánh mắt Khánh Nhã như mồi lửa, đốt sạch những cố gắng kiềm chế của Lương Nhan từ nãy giờ.

-A...á...

Ngón tay lại tăng lên, bên trong đang dần rộng mở. Lương Nhan đã không cách nào kìm nén được chính mình. Khoái cảm dâng cao. Ngón tay chỉ cử động nhẹ đã khiến đầu óc cậu trắng xóa. Hơi thở đứt quảng.

Đột nhiên những ngón tay lại đi ra, một vật khác rất nóng đang tiếng sát vào. Lương Nhan rụt người lại như muốn chạy trốn. Tay đã không còn sức giữ đầu gối. Hai chân rơi xuống. Hai tay cố đẩy Khánh Nhã ra. Nhưng không cách nào được, Khánh Nhã cú từ từ nhưng mạnh mẽ tiến vào.

-Áaaaaa...

Lương Nhan hét lớn, thân người cứng lại, hai mắt mở to, ngừng thở. Hai hàm răng va vào nhau lập cập. Da trắng bệch, không còn chút sắc máu, thân nhiệt cũng hạ nhanh, không còn chút sức lực nào.

-Mau thả lỏng người, hít thở sâu...

Thấy vậy, Khánh Nhã hốt hoảng vội lay người Lương Nhan nhưng không có một chút phản ứng nào. Anh vội kéo cậu ngồi dậy. Đột nhiên thay đổi góc độ, Lương Nhan rùng mình, ý thức cũng hồi phục. Cậu ho sặc sụa. Khánh Nhã ôm chặt lấy thân hình đang run bần bật. Nhiệt từ người anh truyền sang, làn da Lương Nhan dần ấm lại.

Nỗi đau dần vơi nhẹ, thay vào đó là lạc cảm. Bàn tay Khánh Nhã xoa nhẹ lưng. Lương Nhan vừa nhích người, cố rời khỏi Khánh Nhã thì một khoái cảm khác liền xuất hiện.

-...a

Khánh Nhã, sau khi quan sát Lương Nhan thật rõ, nhẹ nhàng cử động.

-Aaa...

Tiếng kêu vừa phát ra thật sự rất tha thiết. Lương Nhan không biết bản thân mình đã biến đổi thế nào nữa. Giờ đây chỉ còn biết phó mặc cho cảm xúc và bàn tay Khánh Nhã đang nhẹ nhàng vuốt dọc lưng rồi giữ chặt phía dưới. Cử động Khánh Nhã mỗi lúc càng nhanh, chính bản thân Lương Nhan cũng phối hợp theo đó. Lý trí đã hoàn toàn thảm bại.

-A...

Đôi môi Khánh Nhã tiến đến gần khiến tiếng rên vừa bật ra đã bị chặn lại. Lương Nhan không chống cự mà đáp lại nụ hôn một cách nồng nhiệt. Tất cả đã bị cuốn trôi theo từng cơn lạc cảm nối tiếp, nối tiếp sinh ra. Ánh mắt hai người đã không còn những oán hận, nghi ngờ.

-Á...

Một luồn điện chạy dọc theo người Lương Nhan. Mọi sức lực trong phút chốc tiêu biến. Lương Nhan đổ ập lên người Khánh Nhã. Anh dịu dàng ôm lấy thân hình đã trở nên rất yếu đuối đó. Chính bản thân Khánh Nhã cũng không kìm nén được. Lương Nhan cảm giác có một cái gì đó đang lan tỏa trong mình.

Căn phòng chợt trở nên tĩnh lặng, chỉ còn những tiếng thở có chút gấp vội. Khánh Nhã vòng tay ôm Lương Nhan, vuốt nhẹ mái tóc mượt mà rồi đặt lên đó một nụ hôn.

Lương Nhan, dù biết còn rất nhiều chuyện phải suy tính, nhưng cả người như đang được bao bọc trong một đám mây ngũ sắc ấm áp, không cách nào suy nghĩ chuyện nào khác được. Mồ hôi túa ra, ướt đẫm, tóc bết chặc vào thân. Hơi thở dần dần dịu lại.

-Đã tỉnh chưa?

Tiếng của Khánh Nhã vang lên. Nhưng Lương Nhan không cách nào đáp lại được. Khi lí trí trở lại, Lương Nhan không cách nào đối diện được với mình, với Khánh Nhã.

Thậm chí, Lương Nhan cũng không dám nhìn bản thân mình bây giờ, nằm trong lòng Khánh Nhã, yếu đuối. Bản thân Khánh Nhã vẫn còn trong mình. Lương Nhan vẫn cảm giác rất rõ điều đó.

-Trẫm muốn ngồi dậy.

Nghe vậy, Lương Nhan cố nhỏm dậy nhưng hai chân không còn sức, không cách nào ngồi dậy được.

Thấy vậy, Khánh Nhã bật cười.

-Đừng phí sức.

Khánh Nhã vừa dứt lời, Lương Nhan thấy đất trời đảo lộn, Cậu nằm trên lớp nệm êm ái. Phía trên là gương mặt Khánh Nhã vừa khó hiểu, lại vừa thỏa mãn.

Truyện Chữ Hay