Giang Hồ Bá Giả, Hồ Thiên Linh Kì

chương 18: hãy ở bên trẫm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trời sắp sáng nhưng vẫn bên ngoài không có động tĩnh gì, Lương Nhan chỉ biết kiên nhẫn ngồi chờ trong bóng tối, lòng tràn ngập bất an. Đột nhiên một tiếng động nhỏ vang lên khiến cả người cậu cứng lại thủ thế, tay siết chặt hơn thanh bảo kiếm giấu phía sau lưng.

Không gian rất nhanh chóng trở về vẻ tĩnh lặng ban đầu nhưng Lương Nhan vẫn cảm nhận rõ, ẩn hiện trong không khí là một luồng sát khí đang tiến lại gần. Cố gắng giữ nhịp thở điều hòa, trong lòng chợt thấy vui vui.

Đột nhiên, một bóng đen hiện ra trước mắt, tay cầm trường thương, lao thẳng về phía Lương Nhan. Phản xạ nhanh chóng, Lương Nhan lập tức đưa thanh đoản kiếm ra đỡ. Nếu không có thanh kiếm này, có lẽ người cậu đã bị thanh trường thương kia xuyên thủng. Là thích khách, mà hắn có thể ngang nhiên mang trường thương vào đây, chắc chắn không thể là người thường.

Lương Nhan không hề nao núng, đỡ lấy mũi thương của thích khách. Lưỡi kiếm vốn làm bằng bạch cương thạch, nên sau cú va chạm nảy lửa, mũi thương lập tức gãy làm đôi. Thích khách theo quán tính lùi lại một bước, nhìn chăm chăm vào thanh kiếm trong tay Lương Nhan, ngầm đánh giá.

-Là bạch cương thạch ư?

Thích khách lẩm bẩm một cách giận dữ, biết mình đã bị mắc bẫy, y quay người định bỏ chạy nhưng ngay lập tức đã bị một đám binh sĩ bao vây tứ phía. Gã nhanh chóng bị đè xuống nền đá ẩm ướt và lạnh lẽo, một thị vệ nhanh tay nhét vải vào miệng để đề phòng hắn cắn lưỡi tự sát. Sau khi đã khắc chế được tên thích khách, một thị vệ tiến về phía Lương Nhan, cung kính hỏi.

-Điện hạ có bị thương không ạ?

-Ta không sao.

Nghe vậy, vệ binh mới gật đầu, ra vẻ yên tâm.

-Xin điện hạ kiên nhẫn đợi. Môt lát nữa sẽ có người đến đón.

Nói rồi, tên thị vệ quay đi, cùng những người khác áp giải thích khách ra ngoài. Đại lao, một lần nữa lại chìm vào im lặng. Lương Nhan ung dung ngả mình trên chiếc giường rơm trong góc, chờ đợi, thầm nghĩ không biết khi nào mới có thể trở về - về bên Khánh Nhã.

Có lẽ do bận rộn việc điều tra xử lí tên thích khách, mãi tận chiều tối hôm sau mới có người đến đón Lương Nhan. Thủ lĩnh quân cấm vệ báo tin, thủ hạ của cậu cũng đã được thả ra, hiện đã quay về khu túc xá của hạ nhân.

Lương Nhan vừa nhủ thầm sẽ đến thăm họ sau, vừa theo người trở về tẩm thất. Trên đường về, thấy người trong vương phủ, ai ai cũng tất bật ngược xuôi, dù không hỏi nhưng cậu biết: đó là chuẩn bị cho trận chiến sắp tới với Khiết Đan. Gã thích khách bị bắt đúng là người do hoàng đế Khiết Đan cài vào. Có lẽ Thánh Đế đã lợi dụng cái cớ này để khởi binh. Đó là điều Lương Nhan vẫn mong đợi, định bụng rằng khi gặp Khánh Nhã, sẽ xin người cho cậu được cùng ra trận.

Mãi suy nghĩ, không biết từ khi nào đã ở trong tẩm cung của Thánh Đế. Tuy người không có ở đây, nhưng hương thơm quen thuộc vẫn phảng phất trong không khí, khiến cho tâm Lương Nhan thoáng chốc đã yên bình trở lại.

Cung nữ đã đợi sẵn trong phòng, vừa thấy Lương Nhan bước vào, vội thi lễ rồi đưa Lương Nhan đến thang điện. Khi quay lại phòng, vừa ngồi xuống, cánh cửa đã bật mở, Khánh Nhã cùng Duệ Thanh bước vào, dường như đang cùng tranh luận vấn đề gì đó. Từ lúc Khánh Nhã nói rõ thân phận của Duệ Thanh, Lương Nhan không còn cảm thấy khó chịu khi nhìn hai người đi bên nhau nữa. Cậu biết, Duệ Thanh đối với Khánh Nhã chỉ là sự trung thành tuyệt đối của thần tử, không hơn.

-Bệ hạ, xin hãy vì nhân dân, vì tương lai Hoa vương triều ta mà tịnh dưỡng. Thân chinh xuất trận bây giờ sẽ làm tình trạng vết thương xấu đi. Thái y mà nghe tin bệ ha ra trận chắc chắn sẽ bị đả kích đến ngất xỉu mất.

Những lời nói của Duệ Thanh giờ đây đã hoàn toàn theo gió tan vào không khí, bởi từ lúc bước vào phòng, ánh mắt Khánh Nhã chỉ dừng ở một nơi duy nhất – Lương Nhan, hoàn toàn không để ý gì đến xung quanh cả, tựa như cả cái vũ trụ bao la này chỉ có hai người bọn họ. Lương Nhan cũng vậy, đã không còn lảng tránh ánh nhìn của Khánh Nhã. Duệ Thanh nhìn hai người, chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm, miễn cưỡng nhún vai rồi lui ra ngoài. Duệ Thanh biết, một khi Lương Nhan đã trở về, Khánh Nhã sẽ không ra ngoài làm loạn nữa mà sẽ ngoan ngoãn ở yên trong phòng tịnh dưỡng thôi.

-Lương Nhan...

Giọng nói vừa vui mừng, lại có phần tha thiết, nhớ mong. Lương Nhan vội đứng dậy, bước đến gần, rồi yên lặng mặc cho Khánh Nhã ôm chặt cậu vào lòng.

-Cuối cùng khanh cũng đã trở về rồi.

Đó chính là lời thốt ra từ tận đáy lòng. Lương Nhan dùng cả hai tay ôm lấy tấm thân vững chãi của Khánh Nhã, tuy nhiên không dám dụng lực vì sợ động tới vết thương, nên nhìn qua tưởng như chỉ là cái ôm hờ hững. Người Khánh Nhã giờ vẫn còn nóng hừng hực. Chẳng trách sao Duệ Thanh khi nãy lại lo lắng đến vật, thương thế của Khánh Nhã không nhẹ chút nào.

Lương Nhan lập tức buông tay, đẩy người hướng về phía tẩm đài.

-Khanh cũng bảo ta phải tịnh dưỡng sao? - Khánh Nhã gượng cười rồi ngoan ngoãn ngồi xuống, nhưng vẫn bướng bỉnh đế thêm một câu.

- Được thôi, nhưng khanh phải ở bên cạnh trẫm. Hứa nhé!

Khánh Nhã nắm tay Lương Nhan kéo xuống. Lương Nhan không chống cự, chỉ mìm cười rồi ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh.

-Nếu không bị thương trẫm đã lập tức ôm lấy khanh rồi.

Nghe vậy, Lương Nhan chỉ biết bật cười.

-Nếu muốn vậy thì ngài hãy ngoan ngoãn ngồi nhà mà chữa thương đi.

-Khanh… không ghét trẫm sao?

Người hỏi, giọng điệu cứ như một đứa trẻ mắc lỗi chờ trách phạt, Lương Nhan không khỏi cảm thấy cái con người này quả thật quá sức dễ thương, bèn thẳng thắn trả lời:

-Không ghét.

-Vậy là thích...

Khánh Nhã thì thầm, giọng nói vừa ẩn chứa hy vọng, lại có chút lo lắng bất an.

-Ừ, rất thích.

Thấy Lương Nhan trả lời ngay mà không cần suy nghĩ, Khánh Nhã có chút không hài lòng:

-Thật sự là thích sao? Không thể nào, với những gì trẫm đã làm, đã đối xử với khanh, khanh không thể nào lại nói thích ta một cách dễ dàng như vậy. Có lẽ vì việc thành lập liên minh đã khiến khanh phải dối lòng, nhưng Lương Nhan, trẫm, tuyệt đối không cần thứ tình cảm đó

Khánh Nhã vừa thì thầm, vừa xiết vòng tay, ôm trọn Lương Nhan vào lòng, thật chặt. Nằm trong vòng tay ấy, cậu chỉ biết im lặng lắng nghe, lòng cảm thấy cái con người này thật là kì lạ, suy nghĩ cũng thật bất thường khiến cậu không tài nào theo kịp. Duy chỉ có một điều Lương Nhan hoàn toàn chắc chắn, đó là sự hối hận day dứt của anh về những việc đã xảy ra, còn cả thứ tình cảm chân thành khiến trái tim cậu như tan chảy.

-Thích hay ghét, để sau hãy nói được không. Bây giờ, ngài phải kể cho ta nghe tất cả: gián điệp đã bị bắt chưa? Hắn ta có phải là người của Khiết Đan không? Vì sao đột nhiên ngài lại đổi ý, chấp nhận liên minh với Đột Huyết? Ngài hoàn toàn không thèm cho ta biết gì cả.

-Về chuyện liên minh thì thực ra trẫm đã quyết định ngay từ đầu rồi. Lúc đó,khi nghe tin Duệ Thanh bị bắt, trẫm quả thực vô cùng giận dữ, tuy nhiên khanh đã dùng chính bản thân mình để chuộc lại tất cả. Dù trẫm có đối xử bất nhã thế nào, khanh tuyệt nhiên cũng không hề phản kháng, không hề nhụt chí, chẳng những thế còn rất chân thành múa khúc khải hoàn trong tế vũ. Mảnh đất Đột Huyết đã sinh ra và nươi dưỡng được một con người như khanh, nên trẫm tin đây sẽ là một đồng minh hiếm có.

Khánh Nhã vừa nói, vừa chăm chú nhìn gương mặt diễm lệ kề ngay trước mặt, ánh mắt đầy yêu thương. Lương Nhan nhất thời cả thẹn, cúi mặt xuống tránh ánh nhìn của người đối diện, vì trong lời nói rõ ràng có bao hàm cả ý tưởng thưởng bản thân.

-Ta hiểu rồi. Còn chuyện gián điệp?

Lương Nhan đột ngột thay đổi đề tài, Khánh Nhã nhanh chóng nhìn ra cảm giác của cậu, không khỏi nở nụ cười thật dịu dàng:

-Gián điệp không chỉ có một người.

Khánh Nhã liền từ từ kể lại mọi chuyễn đã xảy ra trong thời gian Lương Nhan bị giam trong đại lao.

Gián điệp quả thật đã trà trộn vào vương triều từ lâu, là cận quan thân tín bên cạnh Hoàng Đế. Chính người này đã ngấm ngầm thu thông tin đồng thời chỉ huy những gián điệp khác. Trong suốt thời gian qua, rất nhiều những thông tin mật bị quân Khiết Đan nắm được.

Trong vương phủ cũng có gián điệp, chính là một trong những cung nữ hầu hạ bên cạnh Lương Nhan. Khi phát hiện thân phận thật sự của mỹ nhân cận kề Khánh Nhã, Khiết Đan lập tức cho rằng hai nước đã thành lập liên minh nên đã vội ra tay lập kế gán tội ám sát Thánh Đế cho Lương Nhan: vừa có thể khiến Hoa Vương Triều rối loạn, vừa có thể phá hủy liên minh.

Bạch ngọc cũng không phải do Lương Nhan bất cẩn đánh mất khi đi trinh sát mà đã bị cung nữ giấu đi lúc thay đồ, rồi sau đó chuyển lại cho thích khách. Ngoài ra, cũng chính ả cung nữ này đã thêu dệt thi phi, khiến Khánh Nhã ngày đó đã hiểu lầm chuyện của Lương Nhan.

Sau khi bắt được thích khách, toàn bộ gián điệp đang ẩn mình trong vương triều cũng đã bị truy ra. Và dĩ nhiên, Lương Nhan cũng được minh oan ngay sau đó. Ngoài ra, Khánh Nhã cũng lợi dụng sự việc này, tung tin Thánh Đế đã băng hà khiến quân tình Hoa Vương Triều rối loạn cho Khiết Đan.

-Nghe tin này, chắc chắn bọn chúng sẽ chuẩn bị khai chiến càng nhanh càng tốt. Trẫm đã cho điều quân, nhất định trận này phải diệt tận gốc ý đồ xâm lược của Khiết Đan.

Khánh Nhã vẫn không rời mắt khỏi Lương Nhan, cao giọng.

Nghe vậy, Lương Nhan thấy máu trong người như sôi sục, nhớ đến quân Khiết Đan bạo tàn man rợ đã bao lần đem quân xâm phạm Đột Huyết, gây cảnh lầm than, liền không do dự đem ý nguyện muốn xuất chinh nói với Khánh Nhã.

-Tuy thời gian cấp bách, không kịp xin viện quân từ Đột Huyết tới đây, nhưng, dù chỉ đem theo vài thủ hạ, ta vẫn muốn dựng chiến kì của Đột Huyết trong trận đánh này.

-Được thôi. Nhưng khanh phải ở bản trận cùng ta.

-Bản trận? Ngài định xuất chinh với vết thương này? - Lương Nhan bất ngờ bật dậy, chồm qua người Khánh Nhã.

-Đau...

Vết thương bị động, lại bắt đầu rỉ máu, Khánh Nhã vừa nhăn mặt kêu đau, vừa tranh thủ cơ hội choàng tay định ôm lấy Lương Nhan. Nhưng cậu không khoan nhượng, thẳng tay hất ra, hỏi tới:

-Trả lời ta đi.

-Dĩ nhiên. Biết gián điệp Khiết Đan lại chính là thân tín của mình, Hoàng Đế chịu đả kích không nhỏ, hiện giờ đã không còn chút ý chí nào, thử hỏi làm sao xuất trận. Thế nên trận chiến này chỉ có thể để trẫm chỉ huy thôi.

Khánh Nhã nói vô cùng có lí, Lương Nhan sững người, vẻ mặt suy tư, suy nghĩ trong chốc lát, vừa lo lắng nhìn lớp vải trắng trên vai phải, vừa hỏi:

-Ngài có thể lên ngựa không?

-Cuộc chiến đâu thể nào diễn ra ngay được. Bên phía Khiết Đan nhất định cũng phải chuẩn bị hết sức cẩn thận. Đến lúc đó, vết thương chắc cũng đã tạm lành, cưỡi ngựa không phải là vấn đề gì nghiêm trong. Ngoài ra, còn có chiến xa cơ mà.

Khánh Nhã khẽ liếc Lương Nhan, mang theo hàm ý:" Khanh còn muốn cản trẫm?"

-Hiểu rồi.

Lương Nhan nằm xuống bên cạnh, lòng thầm nghĩ nếu có chuyện gì sẽ trở thành tay chân cho Khánh Nhã, thậm chí dùng thân làm khiên che cũng được.

Khánh Nhã chậm chạp luồn tay vòng dưới cổ Lương Nhan, ánh mắt như muốn hỏi:"có thể không". Lương Nhan không nói gì, khẽ nhấc người, rồi gối đầu lên ngực trái. Khánh Nhã ôm cậu vào lòng, tay vuốt ve tấm lưng mịn màng, thì thầm luyến tiếc.

-Nếu không có vết thương này...

Nghe vậy, Lương Nhan bật cười, chồm người lên, hôn nhẹ lên môi Khánh Nhã.

-Vậy cứ xem như sự chờ đợi này là cách để tăng khoái lạc khi vết thương lành đi.

Lời nói cũng là lời hứa hẹn, khiến Khánh Nhã nhất thời ngỡ ngàng đến nỗi không thốt nên lời.

_____________________________________

-bản trận: chỗ của chủ soái, là vị trí có thể quan sát rõ cục diện chiến trường.

-túc xá: chỗ trọ

Truyện Chữ Hay