Giang Đông Song Bích

chương 9: thoát hiểm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Vện

Phi Vũ xẹt qua bầu trời, vượt đồng bằng mịt mù khói đen, bay về phía thành Lạc Dương.

Cùng lúc đó, đại quân đông nghìn nghịt rời khỏi Lạc Dương, Đổng Trác cùng tiểu Hoàng đế ngồi trong xe, Lưu Hiệp vén màn nhìn ra ngoài, gương mặt non nớt, ánh mắt mang vẻ thê lương tê tái.

Rời Hàm Cốc Quan, thẳng tiến Trường An, lăng mộ tổ tiên Hán thất, Lạc Dương khổ công gầy dựng bốn trăm năm vùi thân trong biển lửa. Gần năm vạn người trong kinh thành đã dắt díu gia đình về trời Tây cả rồi.

Binh sĩ như hung thần lui tới tuần tra, nửa đường, Đổng Trác gọi một tướng lĩnh hỏi tình hình, biết Viên Thiệu cùng liên quân đã tiến vào Lạc Dương, liền yên tâm.

Lúc này Chu Du và Tôn Sách đang mai phục trên núi, sốt sắng nhìn chằm chặp hướng đi của đoàn xe.

Phi Vũ kêu một tiếng, xé gió bay đến.

Tôn Sách gỡ mảnh vải trên chân Phi Vũ, lướt nhìn, hai người đều im lặng.

“Rút lui.” Tôn Sách nói.

“Bỏ mất cơ hội tốt.” Chu Du thuận miệng nói, “Thôi vậy.”

Tôn Kiên không muốn phái binh, điều này cũng trong dự đoán, người tính không bằng trời tính, cuối cùng thất thểu quay về. Tôn Sách Chu Du vừa xuống núi thì kinh động lính tuần tra Lương Châu.

“Kẻ nào!” Có người hét lớn, “Gian tế!”

“Bắt lại!”

Lính tiên phong lập tức phát hiện hai người, Tôn Sách thấp giọng bảo, “Chạy mau!”

Tôn Sách chỉ có một con ngựa trắng Bạch Vân Thông, hai người trượt xuống núi, bị cành cây cứa cho đau rát, Chu Du đột nhiên nói, “Chia ra chạy! Huynh đi trước!”

Tôn Sách, “Không được!”

Chu Du, “Bọn chúng bắt ta cũng vô dụng! Bắt huynh, cha huynh là Tôn Kiên, Đổng Trác nhất định không bỏ qua, chạy mau—”

Tôn Sách giận dữ, “Bắt mất đệ ta biết đi đâu tìm! Không bàn nữa!”

Chu Du vừa tức vừa buồn cười, bị Tôn Sách kéo chạy như điên, Chu Du thở hổn hển, không nhịn được nói, “Sao cứ mỗi lần ở cùng huynh là phải trốn chui trốn nhủi…”

“Bát tự không hợp.” Tôn Sách cười to, hai người lăn xuống sườn núi, ngã “rầm” một cái, nhảy lên Bạch Vân Thông.

Lính tuần tra quát lớn, “Bắt thích khách!”

“Đừng chạy hướng kia!” Chu Du ôm eo Tôn Sách, hai người cùng cưỡi một ngựa, hét lớn.

“Sợ cái gì! Ta giết cho chúng tơi bời hoa lá—” Tôn Sách lạc quan hô, “Tiểu gia đến đây—”

Chu Du, “…”

Mũi tên vun vút lao đến, Chu Du nhắm mắt, Tôn Sách thúc Bạch Vân Thông, hung hãn vọt vào đoàn xe giữa vòng vây binh lính!

Đoàn xe nhất thời rối loạn, binh sĩ không cố đuổi giết hai người mà tập trung bảo vệ xe ngựa.

Chu Du nhạy bén nhận ra điều gì, quay đầu lại, quan sát hướng binh sĩ phòng thủ.

“Không được.” Tôn Sách lập tức đoán được suy nghĩ Chu Du, thẳng thừng ngăn cản.

Trong xe ngựa chắc chắn là thiên tử và Đổng Trác… Cứ như vậy bỏ qua cơ hội, Chu Du chưa kịp thở dài, Bạch Vân Thông đã hí vang, tông ngã xe chở hàng, nhảy tới nhảy lui, bốn vó đáp đất, lao về đồng bằng như tia chớp.

Bên tai nghe tiếng gió vù vù, Chu Du lại quay đầu nhìn, đối phương hiển nhiên không định buông tha, quân Lương Châu phái hơn một nghìn lính đuổi theo.

“Nghĩ cách cắt đuôi chúng đi.” Chu Du nói.

“Không thành vấn đề!” Tôn Sách nói, “Bạch Vân Thông của ta là ngựa thần! Trên đời không có con ngựa nào bắt kịp nó.”

“Huynh chắc không?” Chu Du nhìn đường chân trời, quân Lương Châu càng lúc càng gần.

“Sa!” Tôn Sách điên máu hét, “Ta cũng không tin!”

Chu Du bị sốc, suýt ngã khỏi ngựa.

“Cẩn thận!”

“Ngồi vững vào!”

Chu Du tháo cung tên trên người Tôn Sách, ngả người ra sau, giương cung bắn một tên, mũi tên xé gió bay đi, võ tướng đuổi theo cúi người né, không mất một cọng tóc.

“Sắp đuổi kịp rồi!”

“Cái gì! Không thể nào!” Tôn Sách nói.

“Bạch Vân Thông chở hai người…”

“Câm miệng cho ta!” Tôn Sách nghiến răng nghiến lợi, “Ném đệ bây giờ!”

“Vậy huynh xuống đi, để ta chạy trước!” Chu Du thình lình kêu.

Tôn Sách, “…”

“Đằng trước có rừng!” Tôn Sách lớn tiếng nói, “Cẩn thận!”

Hai người một ngựa lao vào rừng, giẫm lá sột soạt, Tôn Sách lách trái rẽ phải, mỗi lần Chu Du tưởng hai người sắp đập đầu vào cây thì Bạch Vân Thông lại né được trong gang tấc.

Tôn Sách dẫn ngựa, vẫn còn thời gian rảnh lên tiếng, “Ngựa trên đời có thể đuổi kịp ta chưa đếm đủ năm đầu ngón tay…”

“Chỉ sợ kẻ đang đuổi là một trong số đó.” Chu Du đáp.

Tình hình không cho hai người nói chuyện phiếm, địa hình phía trước trống trải, Tôn Sách hét, “Cẩn thận!”

Bạch Vân Thông hí dài, ngựa thần chở hai thiếu niên từ trong rừng phi ra, vẽ một vòng cung trên không trung, chạy đến khe suối.

Trong suối có người hô, “Người nào!”

Chu Du, “Có mai phục!”

Lời còn chưa dứt, Tôn Sách Chu Du đã nhào đầu xuống suối, nước bắn tung tóe.

Tim Chu Du đánh cái thịch, trước có mai phục, sau có truy binh, lần này tiêu rồi.

Tôn Sách đứng lên, nước chỉ sâu ngang eo, hai người vừa đi vài bước, một giọng uy nghiêm nói, “Không được nhúc nhích!”

“Làm gì làm cũng phải cho người ta lên bờ chứ!” Tôn Sách chật vật khó tả, giận dữ hét.

“Đứng dưới nước cho ta.” Cách đó không xa, tiếng đàn ông vang lên.

Tôn Sách Chu Du cùng quay đầu, chỉ thấy trong khe suối là một võ tướng và một con ngựa trắng, võ tướng tóc tai ướt đẫm, để trần nửa người, chẳng buồn nhìn hai người, đang vắt áo.

“Làm gì đó?” Võ tướng rốt cuộc dời mắt nhìn thẳng hai người.

Võ tướng một đầu tóc đen, dung mạo trẻ trung anh tuấn, ngũ quan ôn hòa, bờ vai lồng ngực trần trụi, bắp thịt rắn chắc cân xứng, Tôn Sách Chu Du không trả lời, võ tướng kia dắt ngựa lên bờ, dưới mặc quần dài màu trắng thêu bàn long chỉ đen vô cùng sống động.

Trên tảng đá phơi mũ giáp bạc, bên cạnh gác một cây trường thương.

Chu Du đoán đại khái, võ tướng này một mình một ngựa, lúc hắn và Tôn Sách chạy vào, chắc người này đang tắm ngựa, thuận tiện tắm mình luôn…

Tôn Sách thấp giọng nói, “Đừng để ý, đi mau.”

Võ tướng đi chân đất, lên bờ, nhìn kỹ hai người, Tôn Sách muốn lấy ngựa, Chu Du hỏi, “Ngươi không phải quân Lương Châu?”

“Trả lời ta trước.” Võ tướng chuyển mắt qua lại giữa Chu Du Tôn Sách.

Tôn Sách lập tức nghĩ đến một khả năng… là người mình! Nhất định do liên quân phái đến.

“Tướng quân là người của liên quân? Xưng hô thế nào?” Tôn Sách nói, “Tại hạ dưới trướng Thái thú Trường Sa Tôn Kiên…”

Chưa nói xong, lại có người từ trong rừng vọt ra, Chu Du Tôn Sách đồng thời biến sắc, dắt ngựa lên bờ.

“Nhãi ranh còn muốn chạy!” Âm thanh từ trong rừng truyền ra, võ tướng cầm ngân thương, tiến lên một bước.

Lời vừa dứt, một võ quan toàn thân giáp đen từ trong rừng xông ra, cưỡi hãn huyết bảo mã, chiến mã hí dài, đứng phía Bắc bờ suối. Sau lưng xuất hiện hơn trăm cung tiễn thủ, quát, “Đừng hòng trốn!”

Võ tướng cởi trần kia chắn phía trước Tôn Sách Chu Du, che bọn họ đằng sau.

Phía Nam rừng cây thấp thoáng bóng cung tiễn thủ giáp trắng, mũi tên hướng về binh mã bên kia, hai phe cách một con suối, hình thành thế đối lập.

Lúc Chu Du thấy võ quan kia liền hiểu, hôm nay không phải do ngựa của Tôn Sách chạy không nhanh, mà là vận may của bọn họ rơi rớt hết rồi.

Người đối diện khoác giáp hắc kỳ lân, mũ vàng kim, trên mũ cắm đuôi trĩ, thân cao chín thước, tay cầm phương thiên họa kích, mũi như ưng mày như kiếm, mắt ánh vẻ tàn bạo, cưỡi dưới thân chính là ngựa thần đếm trên đầu ngón tay có thể đuổi kịp Bạch Vân Thông, ngựa Xích Thố.

Lần này lại lọt vào tay Lữ Bố, không ngờ gã đích thân truy đuổi.

Chu Du nghiêng đầu nhìn phe mình, quệt mồ hôi tay, chỉ sợ quân giáp trắng không đánh lại Lữ Bố, chẳng phải lần trước cũng chính đội quân này bị kỵ binh của Lữ Bố đánh tan tác đó sao?

Tôn Sách không biết hai quân đã từng giao chiến một lần, hạ giọng nhắc nhở võ tướng cởi trần, “Tướng quân, người đó là Đô đình hầu Lữ Bố, hãy cẩn thận.”

Võ tướng bảo vệ bọn họ hơi nghiêng đầu, gương mặt ôn hòa được ánh nắng bao trùm, đối mặt Lữ Bố song không chút e dè.

Lữ Bố nhếch khóe môi, nheo mắt, chỉ chờ một hiệu lệnh là hai phe nhào vô chém giết, máu nhuộm đỏ suối. Nhưng gã không ra tay, cười lạnh nói, “Triệu Tử Long, còn muốn đánh nữa à? Chi bằng mặc quần áo trước đã?”

Võ tướng cầm ngân thương, trầm giọng đáp, “Ngươi không thể bắt hai người này, họ là người của liên quân ta, nếu Đô đình hầu muốn ra tay, mạt tướng dĩ nhiên phụng bồi.”

Binh lính hai phe hò hét cổ vũ, Lữ Bố không lên tiếng, nhấc phương thiên họa kích, nói, “Đứa kia thì thôi, giao khuyển tử của Tôn Kiên cho bản tướng, xem như ta và ngươi không gặp ở đây.”

“Không.” Tôn Sách nói, “Ta sẽ không theo ngươi.”

“Chẳng phải nên gọi là sư phụ sao, đồ đệ?” Lữ Bố lạnh giọng, âm trầm nói.

Chu Du chấn động, khó có thể tin nhìn Tôn Sách, Tôn Sách chắp tay, khom người cung kính nói, “Sư phụ, thứ cho đồ đệ không thể đi theo.”

“Ngươi là đồ đệ của Đô đình hầu?” Triệu Vân kinh ngạc nhìn Tôn Sách.

Chuyện đã rành rành, Tôn Sách chỉ đành nhắm mắt gật đầu, Lữ Bố lạnh lùng nói, “Tôn Kiên giả lả đưa con trai đến Kiêu kỵ doanh học nghệ, bây giờ trở mặt như lật sách, ta bắt con lão, thả các ngươi, vậy thôi.”

Lữ Bố khí phách mười phần, Chu Du chợt nói, “Ta đi thay y.”

“Lại là ngươi.” Lữ Bố nhìn Chu Du, “Rốt cuộc ngươi lai lịch thế nào?”

“Không được.” Tôn Sách lập tức cản Chu Du.

“Đô đình hầu.” Triệu Vân hành lễ đúng mực, trầm giọng nói, “Chuyện này cần mạt tướng về bẩm báo với Tôn tướng quân cùng minh chủ, nếu không ngươi không được đưa ai đi hết, đắc tội.”

Lữ Bố giận tím mặt, Triệu Vân sừng sững như núi, đứng phía trước Tôn Sách Chu Du như tượng thần, chậm rãi nói, “Nếu hầu gia muốn cậy mạnh cướp người, chi bằng ta và ngươi đánh ba chiêu, hầu gia thắng, ta sẽ không quản việc này nữa, thế nào?”

Lữ Bố tung hoành thiên hạ hơn mười năm, nào ai dám khiêu chiến với gã? Hổ Lao Quan đã thua, bây giờ lại thêm tiểu bối không biết điều xấc xược đòi đánh, hỏi sao có thể chịu được?

Lữ Bố nói, “Bản hầu đánh với ngươi ba chiêu! Lui ra hết cho ta!”

Binh sĩ hai bên rút như thủy triều, Triệu Vân cầm trường thương đến chỗ nước cạn, Chu Du cùng Tôn Sách nín thở.

Nhưng Lữ Bố còn chưa ra tay, đằng sau có người đến đưa tin, vội vã nói mấy câu, Lữ Bố biến sắc, trầm mặt nói, “Thôi, ba chiêu để đó, hôm nay ngươi dẫn người về trước đi, sau này quyết phân thắng bại, các anh em! Đi!”

Lữ Bố nói đi là đi, đoàn quân rút vào rừng như gió. Triệu Vân vẫn cầm ngân thương, nhìn bóng Lữ Bố bỏ đi, phòng ngừa gã bất chợt quay lại đòi giết, mãi đến khi xác nhận quân Lương Châu thật sự rút lui mới thở phào nhẹ nhõm.

“Các ngươi dùng kế điệu hổ ly sơn à?” Triệu Vân hỏi Chu Du.

“Đâu có.” Chu Du hết sức hoang mang.

Tôn Sách nói, “Chắc là có ai đánh lén đoàn xe rồi.”

Bấy giờ Triệu Vân mới mặc quần áo, Tôn Sách và Chu Du cùng tạ ơn. Triệu Vân khoát tay nói, “Chẳng đáng gì, đừng bận tâm, đã là đồng minh phải nên giúp nhau.”

Giữa trưa, Chu Du cùng Tôn Sách theo Triệu Vân về quân đội, hai bên bổ sung vật tư, Triệu Vân là thuộc hạ dưới trướng Bạch Mã tướng quân Công Tôn Toản, phụng lệnh Viên Thiệu truy kích tàn quân Đổng Trác, nửa đường lại nhận mật lệnh từ Công Tôn Toản bảo giấu binh ngoài Hàm Cốc Quan, chờ lúc cứu viện.

“Chỉ không biết ai thừa cơ tập kích đoàn xe.” Chu Du nhìn phía xa.

Tôn Sách lắc đầu, “Bây giờ đã bỏ qua dịp tốt nhất để đánh lén.”

Đoàn xe đã đi quá xa, vả lại lần đầu hai người kinh động Đổng Trác, Lữ Bố ắt đã có phòng bị. Triệu Vân lại nói, “Ta nghe nói Tào Mạnh Đức dẫn một đội quân đi cứu giá, e cũng không thành công, giờ có cấp tốc hành quân cũng không đuổi kịp, về thôi.”

Hai người nhập đội Triệu Vân, tương trợ quân ở Hàm Cốc Quan, Chu Du cảm tạ lần hai, Triệu Vân cứ buông lời khiêm tốn, lúc này mới về Lạc Dương.

Tôn Sách cười ha ha nhìn Triệu Vân đi, Chu Du biến sắc nói, “Lữ Bố là sư phụ huynh?”

Tôn Sách nói, “Chẳng phải Lữ Bố đã nói rồi sao? Lữ Bố rất tốt với ta, lúc hai phe chưa đánh nhau, ta còn định cầu xin Đô đình hầu đưa đệ rời khỏi Lạc Dương.”

“Giờ không xong rồi.” Chu Du bất đắc dĩ nói.

Từ Triệu Vân, hai người đã biết tình hình chiến đấu ở Hổ Lao Quan, Tôn Kiên trở mặt vô tình, cứng chọi cứng với quân Lữ Bố, Giang Đông Chi Hổ quả nhiên danh bất hư truyền, đánh cho Kiêu kỵ doanh của Lữ Bố te tua, chỉ sợ Lữ Bố bắt Tôn Sách làm con tin.

Hàm Cốc Quan mây gió vần vũ, trông như sắp mưa.

Sau một đêm, Tôn Sách Chu Du cùng cưỡi một ngựa, Tôn Sách đưa hắn đến quảng trường, thông báo cho lính, dẫn ra sáu chiếc xe, bốn con ngựa và một đội thương nhân.

Chu Du chấn động.

Tôn Sách cười nói, “Tìm được đội buôn cho đệ rồi này, bị giam trong tay Hoa Hùng, tiểu gia đích thân dẫn quân đến giết, cuối cùng đoạt về được.”

Đội thương nhân dồn dập tiến lên bái tạ Tôn Sách, Chu Du không biết phải nói gì, suy nghĩ hồi lâu, nói, “Thôi, rốt cuộc lần này cũng có thể về báo cáo kết quả được rồi.”

“Gượm đã.” Tôn Sách nói, “Khi nào về? Cho cái thời gian địa điểm gặp lại đi.”

Chu Du nói, “Về nhà dỡ hàng hóa, đưa bọn họ về rồi quay lại ngay, nợ ân tình trả mười kiếp chưa đủ, giấy bán thân còn chưa đưa huynh mà.”

Tôn Sách cười hà hà, vỗ vai Chu Du.

Trời tờ mờ sáng, chòm sao đêm vẫn còn tỏ, Tôn Sách đưa Chu Du ra trước Hàm Cốc Quan, Tôn Sách nói, “Cưỡi ngựa của ta này.”

Thế là hai người đổi ngựa, Tôn Sách dặn, “Mang Phi Vũ theo, có chuyện gì bảo nó đưa tin.”

Chu Du lại nuôi chim thay Tôn Sách.

“Tôn Bá Phù.” Chu Du quay đầu ngựa, đột nhiên gọi.

Tôn Sách ngồi trên lưng ngựa, bệ vệ nhìn hắn, cười nói, “Đừng quá nhớ ta.”

“Ta sẽ quay lại.” Chu Du nói.

Chu Du đi được mấy trượng, Tôn Sách thình lình gọi, “Chu Công Cẩn.”

Chu Du ghìm ngựa, thản nhiên quay đầu, đối mặt Tôn Sách.

Chỉ một thoáng mà như qua bao năm Trường Giang cuộn sóng, triều xuống triều lên, ánh đỏ ngợp trời, gió lửa thiên hạ, ngàn điều khôn tỏ nằm trong một ánh mắt.

Bất luận qua bao lâu, Chu Du vẫn nhớ rõ buổi bình minh ấy, nhớ rõ hình ảnh Tôn Sách đón nắng ban mai cùng ánh mắt của y.

Một nửa vĩnh cửu, một nửa sóng ngầm, thời khắc thái dương ló dạng, vệt sáng vàng rạch một ranh giới giữa hai người, mặt trời soi rọi vạn trượng núi non.

“Đệ có nguyện ý cùng ta cầm tay sánh bước, chinh chiến thiên hạ hay không?” Tôn Sách nghiêm mặt nói, “Ta chỉ hỏi một câu như vậy, đệ đã đến rồi thì không được đi nữa.”

Chu Du ngước mắt nhìn Tôn Sách, “Ta biết.”

“Nếu sợ thiếu nợ ta.” Tôn Sách lại nói, “Việc này không cần nhắc tới, Tôn Bá Phù làm tất cả vì đệ, không phải muốn ban ơn cho đệ.”

“Ta biết.” Chu Du lại đáp, vẫn ung dung ngẩng đầu nhìn phía Tôn Sách, chậm rãi nói, “Ta tình nguyện đến bên cạnh trợ giúp huynh, vốn không phải vì ân tình này.”

“Thế thì vì cái gì?” Tôn Sách hỏi.

“Bởi vì ta xem trọng huynh.” Chu Du nói, “Biết đâu có một ngày thiên hạ thuộc về Tôn gia huynh, trước khi đến lúc đó, hãy xem hai ta đi được bao xa. Nợ huynh chút ơn ấy có đáng là gì? Đúng không?”

Tôn Sách cười nói, “Vậy tức là đệ đồng ý?”

“Đồng ý.” Chu Du quát, “Sa!”

Bạch Vân Thông quay đầu đuổi theo đoàn xe, biến mất giữa núi rừng bao la.

Tiết mục show hình chàng Tử Long đây, tìm mãi không ra hình ảnh cởi trần.

Truyện Chữ Hay