Giang Đông Song Bích

chương 36: hỏa công

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Vện

“Trước lúc lâm chung, Tôn Sách đã gửi gắm Tôn Quyền cho hai người Chu Du, Trương Chiêu.”

“Nếu không có di ngôn của Tôn Sách, hôm nay chúng ta không thể đặt chân vào đây.”

“Đối nội khó quyết thì hỏi Trương Chiêu, đối ngoại không biết phải hỏi Chu Du.” Lưu Bị cười bất đắc dĩ.

Gia Cát Lượng vuốt râu nói, “Chu Du mang bệnh nặng là nỗi bất hạnh của Đông Ngô, là điều may mắn với chủ công.”

Gia Cát Lượng và Lưu Bị đi qua quân doanh, Triệu Vân im lặng theo sau, Lưu Bị lắc đầu nói, “Không thể nói vậy, hiện tại chúng ta là khách, Đông Ngô là chủ, đây là lúc mọi người phải đồng tâm hiệp lực, cùng vượt qua cửa ải khó khăn này.”

Gia Cát Lượng đưa mắt nhìn Triệu Vân, Triệu Vân vẫn đang trầm tư, Lưu Bị hỏi, “Tử Long, theo ngươi thấy, Chu đô đốc là người như thế nào?”

“Mặc dù không thích nói nhiều.” Triệu Vân đáp, “Nhưng xưa nay chưa từng chùn bước, năm đó ta và Tào Phi bị nhốt trong thành Thọ Xuân, cũng nhờ ơn Công Cẩn mới có thể toàn mạng trở về. Bá Phù phóng khoáng hào hiệp, tính cách khôi hài, Công Cẩn điềm tĩnh thận trọng, ý chí kiên cường.”

Lưu Bị hỏi, “Ngươi thấy Đông Ngô liên minh với chúng ta chống quân Tào có mấy phần là thật, mấy phần là giả?”

Triệu Vân hít vào một hơi, nói, “Mười phần là thật, Công Cẩn không bao giờ nuốt lời.”

Gia Cát Lượng nói, “Từ lúc Tôn Sách qua đời, mấy năm qua ta cho rằng Chu Du không còn quan tâm đến Giang Đông nữa, bây giờ nhìn lại, một người lặng lẽ ít nói, lui về ẩn dật, một khi muốn ra tay thì còn kiên quyết hơn bất kỳ ai.”

“Đúng thế.” Lưu Bị gật đầu, “Nếu biết nguồn cơn bệnh tình của Đô đốc, xin nhờ tiên sinh cứu giúp.”

Gia Cát Lượng cười lắc đầu, lực bất tòng tâm, Lưu Bị lại hỏi, “Tử Long, ngươi cũng xem như người quen của Giang Đông, có biết bệnh của Chu Du vì đâu mà nên không?”

Triệu Vân suy nghĩ hồi lâu, nói, “Ngày xưa Công Cẩn có kể, nghe nói hồi nhỏ ngã xuống nước lạnh, tổn thương phổi, mầm bệnh từ đó mà ra, nhưng lúc Bá Phù còn sống, Công Cẩn luôn miệng dặn ta không được nhắc đến.”

“Nếu đúng như vậy…” Gia Cát Lượng nói, “Dù là thần y Hoa Đà cũng không chữa được.”

Sau giờ Ngọ, Gia Cát Lượng, Lưu Bị và Triệu Vân bàn bạc một lúc, Giang Đông bây giờ có hơn mười vạn quân liên minh Tôn – Lưu. Ngày Tào Tháo vượt sông càng lúc càng gần, thế nhưng trận này phải đánh thế nào vẫn chưa có manh mối.

Bờ sông gió thổi lồng lộng từ Tây sang Đông, cờ hiệu bay phần phật.

Gia Cát Lượng đứng đón gió, vạt áo tung bay.

Chu Du mặc quân phục đi dọc bờ sông, Gia Cát Lượng không quay đầu lại, nói, “Trường Giang gió to sóng lớn, Giang Đông đất lành nhiều anh kiệt, dù mai có chết, hôm nay cũng đã được mở mang tầm mắt, chuyến này đến Giang Đông không uổng phí.”

Chu Du thờ ơ nói, “Cảnh sắc có hùng vĩ đến mấy, ngày nào cũng nhìn rồi sẽ chán, muôn dặm bao la thu vào mắt cũng chỉ có thế mà thôi, không đáng nhắc đến.”

Gia Cát Lượng mỉm cười, Chu Du sắc mặt tái nhợt, hông đeo bội kiếm, mặc giáp đen vảy cá đứng ở bờ sông.

“Nói vậy là Đô đốc đã có đối sách.”

“Mời tiên sinh theo ta.” Chu Du làm tư thế mời.

Gia Cát Lượng theo Chu Du đi ven sông, tiến thẳng vào đại doanh thủy quân, lính gác canh phòng nghiêm ngặt, thấy Chu Du thì đồng loạt cúi mình. Đám Lỗ Túc, Tôn Quyền, Cam Ninh, Trình Phổ, Hoàng Cái đều đang chờ bên trong. Địa đồ bày ra trong ao nước rộng bằng mười bước chân, bờ Bắc là hàng trăm chiến thuyền được cột lại với nhau bằng xích sắt.

Gia Cát Lượng chắp tay với Tôn Quyền, Chu Du ra hiệu mọi người có thể bắt đầu.

“Mấy ngày nữa, quân Tào bờ Bắc sẽ tiến sang Đông.” Chu Du nói, “Quân ta thả bốn mươi mốt thuyền chất đầy dầu, hy sinh một nghìn binh sĩ, cùng quân Tào ngọc nát đá tan.”

“Dầu nhẹ hơn nước.” Chu Du kéo thuyền quân Tào đến bờ Đông, Cam Ninh và Lăng Thống đẩy thuyền Đông Ngô, hai quân giáp mặt, chiến thuyền của quân Tào nối liên hoàn như bức tường người. Trên thuyền Đông Ngô chở dầu hỏa và cỏ tranh.

“Sau khi hai bên đấu trực diện.” Chu Du nói, “Thuyền chở dầu sẽ đâm vào chiến thuyền quân Tào.”

Tướng lĩnh hai bên đẩy thuyền va vào nhau, bốn mươi mốt thuyền nhỏ nghiêng ngả, dầu hỏa tràn ra mặt nước, ngay sau đó, Lỗ Túc quẹt một mồi lửa châm vào cỏ tranh, ném xuống nước. “Ầm” một tiếng, lửa dữ cắn nuốt toàn bộ liên hoàn thuyền.

Mọi người nín thở mà nhìn, mặt nước rực lửa, chiến thuyền quân Tào sụp đổ, lửa theo dòng nước lan ra phía Nam.

Trong mắt Chu Du phản chiếu màn đêm đen kịt, diều lửa chao liệng vẽ ra rồng đỏ thiêu đốt trời đêm. Tôn Sách sẽ chờ ở ngoài thành, dẫn binh mã xông vào.

“Công Cẩn!”

Tôn Sách cười hô.

“Đô đốc?” Tôn Quyền gọi.

Chu Du giật mình, tỉnh táo lại, phát hiện mọi người đều đang nhìn hắn, Lỗ Túc ra dấu, lúc này Chu Du mới lấy lại tinh thần, suy nghĩ, nói, “Một khi nổi lửa, quân Tào chỉ có hai quyết định.”

“Một là rút lui.” Gia Cát Lượng thay Chu Du trả lời, “Khi đã rút, phe ta nắm chắc phần thắng, mặt sông nổi lửa, không thể quay thuyền, thế trận ắt sẽ vỡ tan.”

“Đúng vậy.” Chu Du đáp, “Hai là đập nồi dìm thuyền, bất chấp thế lửa, ngoan cố đổ bộ. Nhưng lửa đã bén, đối phương có muốn cướp bờ Đông cũng đã quá muộn, cuối cùng chỉ cần phái lục quân liều mạng, thuyền lớn bốc cháy chặn lòng sông, lửa lan từ chiếc này sang chiếc kia, dù là thần tiên giáng thế cũng không thể cứu vãn.”

“Không cần.” Gia Cát Lượng nói, “Kế này mà thành công, toàn quân của Tào Tháo chắc chắn sẽ bị thiêu chết giữa lòng sông, không thể lên bờ.”

“Kế sách của Đô đốc quá tuyệt.” Lúc này Tôn Quyền mới dám lau mồ hôi lạnh, lấy lại tinh thần.

“Dù đã có kế sách.” Chu Du nói, “Nhưng vẫn còn rất nhiều biến số, chư vị ở đây xin hãy giữ bí mật, sở dĩ mời tiên sinh đến trước, không phải vì không tin Lưu Dự Châu…”

“Ta hiểu mà.” Gia Cát Lượng chắp tay với mọi người.

Chu Du, “Kế này cần hội đủ thiên thời, địa lợi, nhân hòa, thiếu một thứ cũng không được. Phải làm sao để tận dụng hết khả năng thiêu được nhiều nhất thuyền của quân Tào thì cần chờ ta bàn bạc kỹ càng với các vị tướng quân.”

Kế hỏa công của Chu Du là viên thuốc an thần với Gia Cát Lượng, Gia Cát Lượng biết việc này không thể chậm trễ, chi bằng quay lại cùng Lưu Bị an bài, liền cáo từ.

Mọi người dọn địa đồ nước, Chu Du còn đang trầm ngâm, mãi đến khi người xung quanh tản đi hết, Tôn Quyền vẫn đứng sau lưng Chu Du, Chu Du ho khùng khục, Tôn Quyền vươn tay xoa lưng Chu Du.

“Sau trận thắng này…” Chu Du thì thầm, “Nếu chúng ta may mắn, tiếp đó, thiên hạ sẽ là của đệ.”

Nói xong câu đó, hắn hơi nghiêng đầu, nhìn vào mắt Tôn Quyền, dung mạo Tôn Quyền vô cùng anh tuấn, khí khái hào hùng.

“Đệ có tưởng tượng được ngày đó hay không?”

Tôn Quyền biết Chu Du đang giục mình ra quyết định, nếu trận Xích Bích đại thắng, ép Lưu Bị, Tào Tháo lui về Nghiệp Thành, Đông Ngô thừa thắng xông lên, đánh Kinh Châu, chiếm Ích Châu, cùng Tào Tháo chia nửa giang sơn.

Nhưng y vẫn không cho Chu Du câu trả lời chắc chắn.

“Sao huynh nghĩ ra cách này hay vậy?” Tôn Quyền cười hỏi.

Chu Du không hỏi tiếp, chỉ đáp, “Nếu ta nói là anh đệ báo mộng, đệ có tin không?”

Tôn Quyền vui vẻ gật đầu, Chu Du nói xong, xoay người rời đi.

Mấy ngày liên tiếp, bờ Tây không có tin tức, bờ Đông cũng không có động tĩnh, hai phe án binh bất động, như đang chờ đợi điều gì, chỉ có chủ soái mới biết mà thôi.

“Ngày nào xuất chiến?” Lưu Bị chưa đến, tiếng đã vang trước, dẫn các gia thần Quan Vũ, Trương Phi, Triệu Vân, Gia Cát Lượng đến thăm hỏi.

“Muốn đánh Tào Công, cần dùng hỏa công, vạn sự đã bày, chỉ chờ cơ hội.” Chu Du vừa đọc sách, vừa hờ hững đáp.

Lưu Bị ngồi xuống, nói, “Nếu gió Đông không đến…”

“…Thì quân Tào đánh trước.” Chu Du tiếp lời Lưu Bị không dám nói, “Sau đó toàn quân bị diệt, không ai may mắn thoát khỏi.”

“Hoàng hôn ngày mai…” Gia Cát Lượng nói, “Ta sẽ lập đàn làm phép, dùng sức người gọi gió Đông về cho Đô đốc mở cờ, được chứ?”

Chu Du khẽ nhướn mày, không thể tin nhìn Gia Cát Lượng.

“Ý trời đã định.” Chu Du thản nhiên nói, “Tiên sinh cho rằng chỉ với sức người là có thể khiến trời xanh đổi ý sao?”

“Trận này quyết định số phận của quân Hán ta và quân Ngô.” Gia Cát Lượng cười nói, “Càng liên quan đến vận số giang sơn, dù tổn hao tuổi thọ, cũng đành thử một lần thôi.”

Chu Du khoát tay, ý bảo đừng nói nữa, giả thần giả quỷ, Chu Du xưa nay không tin, trừ khi… nghĩ đến đây, hắn lại nhìn Gia Cát Lượng. Hắn biết người này sẽ không tự đại một cách mù quáng, toan tính hại các tướng quân, nhưng tình hình chiến đấu không thể dựa vào một khái niệm mơ hồ.

“Đô đốc không tin ta à?” Gia Cát Lượng hồn nhiên hỏi.

Chu Du cười nói, “Nghe nói tiên sinh theo Thủy Kính chân nhân học thiên văn lịch pháp, tứ tượng dung hòa, kỳ môn độn giáp không gì không biết, dĩ nhiên có bản lĩnh đó, nhưng thứ cho ta không dám giao vận số Giang Đông vào một câu nói của tiên sinh.”

Gia Cát Lượng nói, “Có lý, vậy để kẻ hèn này lập quân lệnh trạng được không?”

Trong nháy mắt, trong đầu Chu Du hiện ra vô vàn ý nghĩ, trận này mà thắng, thả Lưu Bị đi chẳng khác nào thả hổ về rừng, tuy Tôn Quyền không thể hạ quyết định, hắn cũng phải ra tay trước chiếm ưu thế, giam giữ Lưu Bị. Bây giờ Gia Cát Lượng tự dâng tới cửa, vừa khéo.

“Tiên sinh cần lập đàn ở đâu?” Chu Du hỏi.

“Trên Nam Bình Sơn.” Gia Cát Lượng đáp.

Chu Du nói, “Vậy ta để Tử Kính đi cùng tiên sinh.”

“Xin cứ tự nhiên.” Gia Cát Lượng gật đầu.

Lưu Bị nói, “Bất luận thế nào, chiều mai tất phải khai trận, không thể kéo dài thêm nữa.”

Chu Du hơi dao động, mọi người đều mang vẻ nghiêm túc, chợt thấy khác thường, lập tức dặn binh sĩ theo mình ra ngoài.

Trong sương mù âm u, quân Tào đã bắt đầu xuống nước, bên kia Trường Giang, một hàng người kéo dài san sát.

Chu Du hít sâu một hơi, khẽ run, ngày mai là thời điểm quyết chiến.

“Đô đốc có nắm chắc phần thắng không?” Lưu Bị hỏi.

“Không.” Chu Du nói, “Trận này phải xem ý trời.”

“Đô đốc!” Thuộc hạ đến báo, trình ra bức mật thư.

Chu Du mở ra đọc, nhất thời biến sắc, chắp tay với mọi người, “Cáo từ.”

Chu Du vội vã rời đi, đám người Lưu Bị nhao nhao suy đoán. Chu Du tâm sự nặng nề, theo thư báo của Cam Ninh, tin tức về quân Ngô có thể đã bị tiết lộ, vào đại doanh, tập hợp các tướng lĩnh, Chu Du bái kiến Tôn Quyền, Cam Ninh nói, “Cũng may phát hiện sớm.”

“Có bắt được gian tế không?” Chu Du hỏi.

Hoàng Cái nheo mắt, nói, “Thái Hòa thu thập tin tức trong quân doanh, có đến tìm một Hiệu úy là thuộc hạ của ta, dò hỏi tình hình quân ta, ta nghĩ bắt tên này sẽ có công dụng nên chưa xuống tay giết.”

Chu Du cầm thư của Thái Hòa, trong đó ghi thông tin quân đội báo cho quân Tào, lưng toát mồ hôi lạnh.

Tên này là tướng đầu hàng đi theo nhóm Lưu Bị, có giao tình với Hiệu úy dưới trướng Hoàng Cái, bèn nhờ vả được làm thuộc hạ của Hoàng Cái, ba ngày trước hỏi thăm được chút tin tức, may mà Chu Du chưa hề tiết lộ tiếng gió, ngoại trừ những người tham dự họp quân, Thái Hòa không biết kế sách của Chu Du.

Thái Hòa chỉ dựa vào biểu hiện của mọi người mà suy đoán Đông Ngô đã có đối sách ứng chiến.

Chu Trị nói, “Ta nhớ năm xưa Đô đốc từng làm giả công văn, lừa Hứa Cống dâng thành, cũng chặn thư cầu cứu đến Thọ Xuân, hay là lần này làm lại?”

“Không.” Chu Du quyết đoán nói, “Ta có sắp đặt khác, kế này vô cùng trọng yếu, không chừng có thể chi phối chiến cuộc.”

Khuya hôm đó, Tôn Quyền về phủ, Chu Du ở lại lều tướng mở cuộc họp, tướng lĩnh trước mặt Chu Du nổi giận đùng đùng.

“Nếu ngươi phái người qua sông tập kích quân doanh chỉ có một đường chết!” Hoàng Cái giận dữ, “Binh mã của Lưu Bị chưa đến hai vạn, coi như toàn quân phục kích Ô Lâm cũng không thể chắc thắng, một khi Tào Tháo đổ bộ Giang Đông, công phá Xích Bích thì hai vạn binh mã ở Ô Lâm có đáng là gì không?!”

Chu Du nói, “Hoàng lão tướng quân, việc này ông không cần lo, ông chỉ cần đôn đốc tác chiến là được.”

“Thứ cho ta khó thể tòng mệnh!” Hoàng Cái không nhịn được nữa, nói, “Lão phu chỉ đánh vì cơ nghiệp Tôn gia…”

“Trong mắt ông có còn chủ soái hay không?!” Chu Du giận dữ quát lên, “Giờ khắc nguy cấp còn ở đây mặc cả với ta! Chủ công đã giao thủy quân cho ta, để ta mang binh, chứ không phải thương lượng với các người!”

Đám Lưu Bị, Gia Cát Lượng, Trình Phổ vội vã khuyên Chu Du bớt giận.

Chu Du nóng nảy nói, “Hoàng tướng quân, từ trận Cô Sơn, ông đã xem thường ta, năm xưa đã vậy, hôm nay cũng vậy, nếu đã khó thể tòng mệnh thì hãy đi đi! Giao thủy quân trong tay ông lại cho ta!”

Hoàng Cái già mà cứng đầu, rống một tiếng như sấm rền, “Lòng người tan rã! Ở đây có ích gì!”

Chu Du rút tên lệnh, tước chức quan của Hoàng Cái, Lỗ Túc biến sắc, “Đô đốc! Ra trận đổi tướng là tối kỵ!”

Chu Du giận run người, một tay vịn bàn trà, ho dữ dội, máu văng đầy bàn, người xung quanh sợ đến mức hồn phi phách tán, vội vàng chạy đến kiểm tra, Chu Du giơ tay ngăn lại, tên lệnh rơi xuống đất.

“Đánh ba mươi quân côn!” Khóe miệng Chu Du rướm máu, lạnh lùng nói, “Tước quân hàm, Chu Trị tướng quân thay thế điều động nhân sự, phải sắp xếp ổn thỏa trước tối nay!”

“Chu Công Cẩn!” Hoàng Cái giận dữ hét, “Ta muốn bẩm báo chủ công!”

Chu Du lau vệt máu nơi khóe miệng, lạnh lùng nói, “Đáng tiếc, người làm chủ chiến cuộc hiện tại không phải chủ công.”

Hoàng Cái bị kéo ra thao trường trong tiếng gầm thét, lãnh ba mươi quân côn trước mặt toàn quân, không một ai dám dị nghị, tan họp.

Đêm đó, lưng Hoàng Cái bị đánh máu me đầm đìa, Chu Du vén màn vào, mang theo thuốc mỡ, quỳ trước giường, tự tay bôi thuốc cho Hoàng Cái.

Hoàng Cái hừ lạnh một tiếng, nói, “Đô đốc đến đây là muốn lão phu chịu đòn uổng phí đấy à?”

Chu Du đặt thuốc lên bàn, lạy Hoàng Cái ba lạy, trầm giọng nói, “Trận này e rằng Hoàng lão một đi không trở lại, Chu Du thay tiên chủ quỳ tạ đại đức của Hoàng lão.”

“Đi thôi.” Hoàng Cái nói, “Thuyền chuẩn bị xong hết chưa?”

“Một vạn cân dầu hỏa, một trăm hai mươi thuyền.” Chu Du đứng dậy nói, “Đang chờ ở bờ sông.”

“Sẵn sàng khai chiến đi.” Hoàng Cái nói.

Chu Du đội mũ giáp, vừa ra ngoài đã nghe tiếng bước chân vội vàng, một Hiệu úy tiến vào, chắp tay với Hoàng Cái.

“Hám Trạch.” Hoàng Cái hỏi, “Bên Thái Hòa sao rồi?”

“Đã ổn định hắn.” Hiệu úy gọi là Hám Trạch đáp, “Chuyện lão tướng quân bị Đô đốc phạt đòn đã truyền khắp toàn quân.”

“Ngươi thay ta viết thư quy hàng.” Hoàng Cái nói, “Trước canh ba đưa ta đến nói chuyện với hắn.”

Hám Trạch chắp tay, “Tuân lệnh.”

Chu Du đứng trước lều, vừa mở mắt, mơ hồ trông thấy một bóng người đứng bên cạnh.

Người kia chỉ là một cái bóng nhạt nhòa, nhưng vẫn anh tuấn khí phách như ngày nào, vẫn là dung nhan thiếu niên năm xưa quen biết, thân thiết bá vai hắn.

“Ta sợ Hoàng lão tướng quân gặp nguy hiểm.” Chu Du thấp giọng nói, “Cả đời ông ấy bán mạng vì Tôn gia huynh, già rồi còn phải lấy mạng mình đánh cược một phen.”

“Đừng sợ.” Tôn Sách nói, “Mọi thứ đã được định sẵn, ta ở cùng đệ.”

Chu Du trở tay, muốn nắm bàn tay Tôn Sách khoác trên vai mình, Tôn Sách chợt hóa thành bụi sáng, tan biến giữa trời.

Canh ba, Thái Hòa chờ ở bờ sông, tiếng nước rào rạo, một chiếc thuyền nhỏ chở Hám Trạch và Hoàng Cái xuất hiện. Thái Hòa vừa gặp Hoàng Cái liền quỳ một gối, được Hám Trạch nâng dậy.

Hoàng Cái mang thương tích, đi khập khiễng, chống kiếm đứng ở bờ sông thở dốc.

“Ta già rồi.” Hoàng Cái nước mắt lưng tròng, nói, “Không ngờ, cơ nghiệp năm xưa của Phá lỗ tướng quân lại ra nông nỗi này.”

“Vào đó rồi tướng quân định nói gì?” Thái Hòa vội hỏi, “Tào thừa tướng phụng mệnh thiên tử đến thu phục Giang Đông, ta và ông đều là thần tử nhà Hán, Ngô hầu hồ đồ ngu xuẩn, lão tướng quân lòng bên Hán thất, ngày sau tiền đồ vô lượng!”

Hoàng Cái nhìn nước sông tối đen, im lặng không nói.

Hám Trạch nói, “Thái tướng quân, ta và ngươi cùng đi gặp Tào Công, còn binh lực phải chờ một lát.”

Thái Hòa biết lúc này Hoàng Cái không dám tùy tiện hàng địch, bèn nhận thư quy hàng của Hám Trạch, gật đầu nói, “Lão tướng quân bảo trọng.”

Hoàng Cái thổn thức không thôi, nhìn vào bóng tối, thuyền nhỏ đưa Hám Trạch và Thái Hòa sang bờ Tây Bắc.

Canh tư, Chu Du buộc chặt đai lưng, giắt bội kiếm, lên đài điểm tướng. Trong binh doanh tối đen một màu, chỉ có ánh lửa ảm đạm từ mấy ngọn đèn sắp tắt, Lã Mông đặt bình đồng đựng tên lên bàn Tôn Quyền, bên trong là những mũi tên các võ tướng đã ném vào trước đó.

Chu Du rút mũi tên lệnh thứ nhất.

“Trình Phổ tướng quân.” Chu Du nói, “Ngươi phòng thủ bờ Đông.”

Trình Phổ tiến đến nhận lệnh, Chu Du rút tên lệnh thứ hai.

“Cam Ninh tướng quân, ngươi cùng Chu Trị tướng quân lên thuyền, trấn thủ Đông Bắc, Tây Bắc, sẵn sàng đánh bọc sườn quân Tào.”

Mũi tên lệnh thứ ba.

“Lã Mông trấn thủ hậu phương, tùy thời tiếp ứng.”

“Quan tướng quân hãy đến Hoa Dung trước, chặn đường lui của quân Tào.”

“Tuân lệnh!”

“Lăng Thống, Đinh Phụng dùng thuyền nhỏ mai phục dưới nước.”

“Lỗ Túc tướng quân.” Chu Du rút tên lệnh, đến thì thầm vài câu bên tai Lỗ Túc.

Sắc mặt Lỗ Túc không nhìn ra biểu cảm, nhìn Chu Du, lại nhìn Tôn Quyền trên cao, Chu Du vỗ vai hắn, nhìn vào mắt Lỗ Túc, rốt cuộc Lỗ Túc không thể làm gì hơn là nhận tên lệnh.

“Chủ công, mời theo trung quân ta xuất chiến.” Chu Du rút mũi tên lệnh cuối cùng, trịnh trọng đặt vào tay Tôn Quyền.

Truyện Chữ Hay