Trầm Linh đang uy hiếp trắng trợn!
- Thật ra giao dịch này rất có lời đó. - Trầm Linh hài lòng nhìn phản ứng của hai người.
- Cái rắm. - Hắn cũng nhịn không được mắng thô tục: "Không có pháp khí, sau này bọn tôi làm sao cúng bái hành lễ? Hơn nữa Niệm Châu của chúng tôi tích lũy pháp lực vô thượng, vậy chỉ có cô được lời bự."
- Tôi phải được lời chứ. Vậy hai người cho tôi cơ hội này đi. Tôi nghe nói xưa nay các người bất hòa với mấy vị trưởng lão, phải chăng muốn bán linh hồn lập hiệp ước với Ác Long, dùng sức mạnh này cướp vị trí đầu não trong Mật Tông không? Thật ra nội bộ đấu đá của các người tôi không có hứng thú gì... Thế nhưng thật không may, tôi lại cứ dính phải. - Trầm Linh đã tính toán xong từ nãy, cũng coi như số cô và Trầm Liên tốt, mấy năm gần đây nội bộ Mật Tông đấu đá không ngừng, vô số người tự xưng là Phật sống, loạn lên cả, chẳng còn gì ra hồn.
Huy cắn răng nghiến lợi nói: "Tốt, Trầm Linh, ngày hôm nay anh em tôi thua trong tay cô, nhưng cô nhớ kĩ, tôi sẽ không từ bỏ ý đồ."
Hai người Huy Diệc cũng biết, chuyện mời Ác Long tuyệt đối không thể để cho người khác biết, nếu không sau này hắn sẽ không cách nào đặt chân về Mật Tông, thậm chí sẽ bị đuổi gϊếŧ.
Trầm Linh nhún nhún vai. Không đếm xỉa lời uy hiếp của họ, đây cũng là điều tất nhiên, họ tìm cô trả thù chỉ là chuyện sớm muộn. Tuy nhiên không biết sau này họ có cơ hội này hay không.
Biểu cảm hai người Huy Diệc không thoải mái, lấy một chuỗi tràng hạt từ hộp gỗ bên chân: "Trầm Linh, cô phá luật."
- Ừ. - Trầm Linh biểu thị mình đã nghe.
Phá luật, Phược cùng Mật Tông tranh đấu kịch liệt, cũng không cướp pháp khí đối phương, vì tông phái khác biệt, có cướp cũng không có tác dụng nhiều. Hơn nữa đa số pháp khí ở bên người tu hành. Dù là phúc báo hay nghiệp chướng, đều là công đức cá nhân, không thể động đến.
Cho nên luật này trở thành quy định bất thành văn, kết quả đấu pháp dù vô cùng oanh liệt cũng phải để lại pháp khí đối thủ, không được mang đi. Bản thân Huy Diệc cũng không nhận ra được Trầm Linh đánh lén nên coi như là đáng đời nhưng Trầm Linh làm như vậy, chắc hẳn sẽ khơi mào cuộc chiến sống chết giữa hai phái. Cô bây giờ, vì Trầm Liên, đã bất chấp nhiều như vậy.
- Được... - Huy Diệc thu dọn đống hỗn độn trên mặt đất, canh giờ đã qua, hôm nay cúng bái hành lễ tế Ác Long không được. Hai người có chút chật vật rời khỏi, để lại Trầm Linh và Trầm Liên, và thi thể nát bấy.
- Linh. - Trầm Liên thở dài: "Em nợ Linh nhiều lắm."
Trầm Linh xoa xoa đầu Trầm Liên: "Sau này đừng nói em nợ tôi gì. Hai người này làm nhiều việc ác, thu pháp khí bọn họ cũng tốt. Thật ra tôi vốn định gϊếŧ người diệt khẩu, cơ mà..."
Trầm Linh rũ tay xuống, lôi kéo Trầm Liên ra khỏi khu rừng: "Về thôi."
Trầm Liên quay đầu lại nhìn trăng sáng xuất hiện trên bầu trời, cơ mà... Trầm Linh muốn nói, coi như tích phúc cho mình, bớt gây hại đến mạng người lại.
Trờ về khách sạn, Trầm Linh móc chuỗi tràng hạt ra, không ngờ mọi việc thuận lợi như vậy, nhưng luôn cảm thấy sự việc không đơn giản, cô đang suy nghĩ, chỉ mong Kỷ Thư bên kia không xảy ra chuyện gì mới ổn.
Trầm Liên sợ hãi chuỗi tràng hạt làm bằng xương người thật, vừa vào nhà đã cách xa. Chuỗi tràng hạt đã bị mòn nhiều, do được dùng đã lâu và tần suất sử dụng cũng cao, đầu lâu cũng không nhẵn bóng như vẻ bề ngoài, có rất nhiều khe rãnh. Bên trong khe rãnh mọc đầy nấm mốc xanh biếc. Trông giống miếng xương vụn ăn xong chưa vứt đi, để cho mốc meo.
Do độ dày khác biệt của chất xương, chất sọ khác nhau nên làm ra viên khác nhau, vẻ ngoài khác biệt rất lớn, Niệm Châu của Huy Diệc tuy rằng đã được tỉ mỉ chọn gần giống nhau, nhưng xem ra điểm khác biệt vẫn còn nhiều, hơn nữa mỗi viên xương đều khác nhau.
- Thứ này, thật tàn ác... - Trầm Liên líu lưỡi.
- Ừ, hơi hơi. - Trầm Linh cũng quen chuyện tàn ác, nếu Huy Diệc không dùng thường, phỏng chừng nấm mốc màu xanh biếc này chắc mọc lên đến độ bay được. Bây giờ mới chỉ kẹt trong khe rãnh: "Hai người này là thầy tu ở Tây Tạng lười nổi tiếng, còn không tự bảo dưỡng pháp khí của mình."
Trầm Liên hít một hơi lạnh, sét đánh ngang tai: "Cái này cũng phải bảo dưỡng?"
- Ừ. - Trầm Linh đếm sơ số lượng hạt, một chuỗi là viên, một chuỗi là viên, tuy nhiên ảnh hưởng không lớn, bởi vì người Tạng đa số không trực tiếp xâu viên. Nhiều hơn lại càng siêu việt: "Loại cốt châu này dễ bẩn, chủ yếu là bởi sử dụng và không lo bảo dưỡng, thông thường lão pháp sư đều dùng dầu vừng chà lau, hoặc thuốc hay dùng cồn, nhưng không thể dùng nước. Nếu bảo dưỡng và sử dụng thích hợp, thường thì vẻ ngoài sẽ hết sức trơn bóng xinh đẹp."
Trầm Liên bĩu môi: "Thấy hai chuỗi này, chắc họ chẳng hề đụng tới."
Bẩn đến như vậy, bình thường Trầm Liên ghét nhất là những thứ mốc meo, nấm mốc lông lá màu xanh biếc dài sọc lại càng kinh khủng.
Trầm Linh cười cười: "Lát tôi lấy cồn rửa sạch, đã dễ bẩn, dùng còn không vệ sinh đàng hoàng."
Trầm Liên vội vàng gật đầu: "Thôi cất đi, em nhìn thấy rợn cả tóc gáy."
- Em tỉnh rồi? - Nhan Hi Nhiễm vừa vào cửa đã nhìn thấy Kỷ Thư ngủ đến hai mắt mờ mịt dựa vào đầu giường, đây là thói quen trước khi rời giường của Kỷ Thư, luôn để tinh thần trống rỗng một lúc.
- Ừ. - Kỷ Thư xoa xoa con mắt: "Tôi ngủ bao lâu rồi?"
- Từ sáng hôm qua vừa về, giờ là hơn chín giờ sáng. - Nhan Hi Nhiễm thu dọn giường rồi ngồi xuống: "Thế nào? Nhiều không?"
- Chà, vậy tôi đã ngủ một ngày một đêm. - Kỷ Thư có chút kinh ngạc, bản thân cô chưa từng ngủ sâu như vậy.
- Ha ha, đừng khẩn trương, tôi đốt cho em chút hương, hỗ trợ giấc ngủ, em bị thương, lại hoạt động nhiều, khiến vết thương khó khép miệng. - Nhan Hi Nhiễm sờ cái trán Kỷ Thư: "Ừ, tốt, hôm qua về có hơi phát sốt, hẳn là do ngồi cả đêm ở đầu gió, cảm lạnh."
Kỷ Thư bị thương không nhẹ, sức chống cự lại yếu, gió lạnh thổi cả đêm ở nơi âm khí cực thịnh như Khách sạn Tử thi, tà khí vào cơ thể, vừa về thì bệnh. Cũng may bản thân cô có cơ thể tốt, cho nên đút cho cô uống thuốc, ngủ một giấc thì xua được cơn sốt.
- À. - Kỷ Thư vỗ đầu một cái, rốt cuộc cũng nhớ ra, hôm qua về thì cả người mất sức, đặc biệt muốn ngủ, thì ra là bị bệnh.
- Em đấy... - Nhan Hi Nhiễm dán bàn tay ấm áp lên mặt Kỷ Thư, nhẹ nhàng ngắt một cái: "Từ nhỏ đã lưu lạc ở ngoài, sao lại không biết chăm sóc mình."
- Cơ thể tôi tốt mà, rất ít bệnh. - Kỷ Thư vạch chăn ra, chui xuống giường: "Thực sự làm phiền chị chăm sóc tôi lâu như vậy."
- Nếu không phải tôi liên lụy em, em cũng sẽ không bị thương, sẽ không xảy ra bệnh. - Nhan Hi Nhiễm cười cười, lần này Kỷ Thư lại khiêm tốn với nàng: "Cơ mà tôi thật bội phục năng lực phục hồi của em, liều mạng như Trầm Linh ấy."
- Hả? Kỷ Thư giật giật mi, giữ mí mắt: "Ừ, hai đứa chảy cùng dòng máu của Phược gia, năng lực chữa trị tương đối mạnh."
- Có đói bụng không? Ăn một chút gì đi. - Nhan Hi Nhiễm kéo Kỷ Thư ngồi vào băng ghế bằng tre đậm chất dân tộc, đưa cô đến rồi mới đi chuẩn bị cơm nước, nơi này có nồi và bếp, mượn dùng một chút của Tạ A Bà là được rồi. Thân thể Kỷ Thư suy yếu, Nhan Hi Nhiễm sợ cô ăn đồ ăn khác không quen, cho nên tự mình dùng nguyên liệu có sẵn làm vài món điểm tâm Kỷ Thư thường ăn ở nhà.
Kỷ Thư nhìn thoáng qua, trong lòng vẫn rất cảm động, cũng ít người tỉ mỉ chăm sóc cô như thế. Tuy rằng cô đều nghiên cứu kĩ mỗi một dạng nàng ăn, nhưng chung quy cũng đều kém hơn nàng.
- Ngây ra gì đây? Nhanh ăn đi, cả ngày em không ăn gì rồi. - Nhan Hi Nhiễm quơ quơ tay trước mặt Kỷ Thư.
- À... à... - Kỷ Thư vội vội vàng vàng thu hồi mạch suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn thấy đôi môi no đủ của Nhan Hi Nhiễm, nghĩ tới đêm hôm trước không biết thế nào lại hôn nhau, khả năng bĩnh tĩnh của mình kém như vậy, chẳng lẽ là do duyên?
- Sao mặt em đỏ vậy? - Nhan Hi Nhiễm phát hiện sắc mặt Kỷ Thư không ổn thì tay đặt ở trên trán cô: "Có phải lại sốt không?"
- Ấy... Không... Không có, tôi đói bụng, ăn cơm trước. - Kỷ Thư cuống quít đẩy tay của Nhan Hi Nhiễm ra, cầm đũa lên liều mạng lùa cơm vào trong miệng, cố sức nhai, che giấu tâm lý hoảng loạn.
Nhan Hi Nhiễm nhìn thấy kỳ lạ, nhưng không hỏi nhiều, chỉ liên tục nhắc nhở: "Ăn từ từ, coi chừng nghẹn... Có muốn uống canh trước không?"
Kỷ Thư thấy đồ ăn và cơm khó nuốt xuống, nghẹn lại trông cuống họng. Đây mới thật sự là chưa nhai đã nuốt. Gần đây hay ăn không ngon, chắc nàng nghĩ cô bị chứng chán ăn.
- Hi Nhiễm... - Kỷ Thư suy tính, nuốt cục cơm trong miệng xuống, lại muốn nôn ra.
- Ừ? - Nhan Hi Nhiễm giương mắt nhìn chằm chằm ánh mắt của Kỷ Thư.
Ừng ực, nuốt xuống được rồi, đỡ khỏi buồn nôn trước mặt Nhan Hi Nhiễm: "Chị không đói bụng sao?"
- Không đói bụng, vừa dậy tôi đã ăn rồi. - Nhan Hi Nhiễm cười lắc đầu, lấy giấy ăn giúp Kỷ Thư lau miệng: "Em xem bên mép em toàn dầu."
Kỷ Thư có chút lúng túng né qua: "Hi Nhiễm..."
Nhan Hi Nhiễm nhìn Kỷ Thư một hồi, thả tay xuống hỏi: "Em có lời muốn nói?"
- Ừ... - Kỷ Thư cố gắng gật đầu một cái.
- Nói đi...
Cô rất muốn nói, nhưng vừa lúc nói thì cơm kẹt đầy trong miệng, chữ không ra khỏi miệng nổi.
- Vậy chờ em suy nghĩ kĩ rồi hãy nói. - Nhan Hi Nhiễm đứng lên, thu dọn chén đũa trên bàn rồi đi khỏi căn phòng hẹp.
Kỷ Thư nghĩ, hình như Nhan Hi Nhiễm đang tức giận, tại sao lại có cảm giác này nhỉ? Rõ ràng biểu cảm cười của nàng cũng không có thay đổi mà!