Một tuần sau, Trầm Linh quay về trường học xử lý một vài chuyện. Châu Khiết Nặc cũng gặp lại Trầm Linh lần đầu tiên sau đêm đó.
- Cậu và Trầm Liên đều không sao chứ? - Châu Khiết Nặc và Trầm Linh song song đi trên hành lang lớp học, trên thực tế, nàng và Trầm Linh cùng khoa, hơn nữa còn cùng lớp.
- Không sao cả. - Trầm Linh nhìn về phía trước, cũng không chú ý biểu cảm của Châu Khiết Nặc.
- Nghe nói mọi người diệt Bạch gia? - Châu Khiết Nặc thở dài một tiếng, phải đi đến tận bước này.
- Chúng tôi không diệt họ, họ sẽ diệt chúng tôi, thế giới này cá lớn nuốt cá bé như vậy đấy, không phải sao? Nặc, vì sao cậu quan tâm Bạch gia như vậy? - Trầm Linh nghiêng mặt sang bên, nhìn Châu Khiết Nặc.
- Ai... sao cậu không phát hiện mình cũng quan tâm cậu? - Châu Khiết Nặc nghiêng đầu, không nhìn ánh mắt của Trầm Linh.
- Đừng đổi chủ đề. - Trầm Linh trừng mắt nhìn Châu Khiết Nặc.
- Được rồi, cũng không phải quan tâm Bạch gia, mà là do Linh Khứu sư có khả năng tấn công rất yếu, hy vọng là được duy trì ở vị trí cân đối trong giới vu thuật, tuy rằng mấy năm nay Phược các cậu vẫn xưng bá. Nhưng bởi vì Bạch gia và vài gia tộc khác tồn tại, cho nên nhiều ít các cậu cũng quản chế được một chút, điều này có lợi cho bọn mình, tất cả mọi người chúng tôi muốn tồn tại.
Châu Khiết Nặc nhìn Trầm Linh một chút, thấy biểu cảm của cô không thay đổi, đành bất đắc dĩ lắc đầu: "Sở dĩ bọn mình vẫn tồn tại, coi như ung dung tự tại, cũng do ràng buộc tương hỗ với các cậu."
- Phược chúng tôi không tốt với các cậu? - Trầm Linh nhíu mi.
- Tốt? Trầm Linh, hãy nói những lời này bằng lương tâm, Phược các cậu nhìn bọn mình là con người à? Không sai, mấy năm nay bọn mình đều dựa vào Phược để sinh tồn. Được các cậu che chở, là bọn mình tự nguyện sao? Người ngoài cho bọn mình là bề tôi của các cậu. Thế nhưng Trầm Linh, Linh Khứu sư khác các cậu, các cậu muốn có linh lực cường đại thì phải học tập, còn bọn mình là trời sinh ra có năng lực này. Cho nên bọn mình cũng có cái tôi của bọn mình, bọn mình không muốn cuộc sống chịu khống chế. Ngay cả Bạch Luyện cũng nói bọn mình chỉ là một con chó nuôi trong nhà của các cậu, có thể có một ngày sẽ hoàn toàn đánh mất bản thân, mãi mãi sống dưới sắp xếp của Phược, Linh Khứu sư sẽ biến mất... Lấy tư cách là một Linh Khứu sư kiêu ngạo và có trách nhiệm, mình phải giữ mọi thứ cân đối.
- Hình như có thành kiến rất lớn nhỉ. Mấy năm nay, tôi cứ cho là chúng tôi đối đãi các cậu không tệ, cũng không phủ nhận nếu đứng ở lập trường của các cậu, cậu đúng. Năng lực của các cậu thật sự rất hấp dẫn, chiếm đoạt các cậu là mộng tưởng của rất nhiều thế gia Vu sư. Nhưng ai muốn động đến các cậu, ắt phải chống đối tất cả mọi người, điều này, các cậu hẳn rõ nhất. - Trầm Linh cười lạnh một tiếng: "Nặc, cho nên gia tộc các cậu phải tìm tòi phát triển khả năng công kích, muốn cải biến gien Linh Khứu sư? Cậu cho rằng các cậu có thể tồn tại độc lập mà không cần phụ thuộc vào người khác?"
- Vậy thì sao? - Châu Khiết Nặc không thích trách nhiệm, nhưng nàng không thoát được, nàng gánh vác hy vọng tương lai của gia tộc.
- Cậu không cảm thấy buồn cười sao?
- Trầm Linh, cậu đừng quá đáng.
- Tôi quá đáng? Tôi chỉ giúp các cậu hiểu rõ sự thật, các cậu muốn hùng mạnh hơn, chí ít đang cố gắng, cậu nghĩ cậu có thể kiểm soát được? Nếu có một ngày mọi người phát hiện ý đồ của các cậu, cậu nghĩ kết quả sẽ ra sao? - Trầm Linh hừ một tiếng.
- Trầm Linh, rốt cuộc cậu muốn thế nào?
- Chẳng muốn gì, tôi đang nói rõ sự thật, Bạch gia như vậy cũng có thể hiểu, với tôi, tôi cũng cũng không hy vọng Phược quá độc quyền ở giới vu thuật. Cơ mà bọn họ động thủ trước, tôi bị ép buộc. Nặc, chúng ta quen biết một thời gian rồi, nhân tình với tôi mà nói không có bất kỳ ý nghĩa gì. Nhưng với trách nhiệm trên người cậu và vận mệnh của cậu, tôi lại có thể thông cảm. Cậu yên tâm, cậu muốn làm gì tôi sẽ không can thiệp, chỉ cần tôi còn sống, Phược cũng sẽ không can thiệp. Đây là bước lớn nhất tôi có thể nhường cậu, tự giải quyết cho tốt đi.
Châu Khiết Nặc hơi giật mình nhìn Trầm Linh: "Cậu đồng ý buông tha cho bọn mình?"
- Không phải là các cậu mà chỉ cậu thôi. Cậu giúp tôi nhiều lần cứu tiểu công chúa, ân tình này tôi và tiểu công chúa vẫn nợ cậu. Tôi chưa bao giờ quan tâm người khác thế nào, nhưng cũng không máu lạnh với cậu như cậu nghĩ, tôi vẫn xem cậu là bạn. - Trầm Linh vỗ vỗ vai Châu Khiết Nặc, một mình đi đến phòng học.
Châu Khiết Nặc cười khổ, xem mình là bạn bè sao? Lời này lại từ trong miệng Trầm Linh nói ra, thật đúng là thụ sủng nhược kinh. Trầm Linh thay đổi thật nhiều, đều là do cô gái tên Trầm Liên kia.
Đuổi kịp bước chân của đối phương, Châu Khiết Nặc dò xét, nhìn bốn phía không ai, hỏi: "Có tung tích Bạch Luyện chưa?"
- Tạm thời chưa, tên đó với cậu dính lâu như vậy, cũng hiểu rõ cậu, nên tất nhiên có thể tránh khỏi. Hơn nữa Phược cũng chỉ mới tiêu diệt là cái vỏ của Bạch gia, những thể loại sâu ở bên trong, chúng tôi không tiếp xúc được. - Trầm Linh cau mày, mấy năm nay bán đi rất nhiều lôi phù, lại không xuất hiện một tấm nào. Nếu là trước đây thì không có gì đáng lo, nhưng bây giờ cô bị mất một nửa linh lực, nếu như gặp phải thì phiền lắm. Cũng may sự việc linh lực bị tổn thương, ngoại trừ Kỷ Thư và Trầm Liên, tạm thời người ngoài không biết.
Trầm Linh đi vào phòng học giống thường ngày, thu hút ánh mắt bạn học cùng lớp. Trầm Linh đã rất lâu không đi học, nghe nói là đêm ngày kỷ niệm thành lập trường mất tích, hôm nay mới thấy cô xuất hiện, mọi người hơi bất ngờ.
Cả buổi học đều rất buồn chán, Trầm Linh miễn cưỡng dựa vào cửa sổ, ánh mặt trời chiếu đến ấm áp, cô ngủ thiếp đi, hoàn toàn không thấy người chung quanh đang làm gì, bao gồm cả bài giảng của giảng viên.
- Linh hội trưởng thật ngầu... - Một đám nữ sinh điên cuồng sùng bái Trầm Linh nghị luận.
Châu Khiết Nặc nghe vào tai, bất đắc dĩ lắc đầu, Trầm Linh này có mị lực ghê gớm thật. Bỗng nhiên Châu Khiết Nặc nhíu mày một cái, ngẩng đầu nhìn Trầm Linh còn đang dựa vào cửa sổ, cũng ngẩng đầu lên nhìn mình. Linh lực vừa nãy, là Bạch Luyện.
- Nguy rồi. - Trầm Linh thầm kêu không ổn, không để ý tới giảng viên đang giảng bài, từ trên ghế nhảy ra ngoài, phóng qua bàn, chạy ra ngoài, một loạt động tác lưu loát, không dây dưa chút nào.
Khiến cho những cô nàng cuồng nhiệt sùng bái cô thét chói tai.
Châu Khiết Nặc khổ não xoa xoa lỗ tai, cũng chạy theo ra ngoài, để lại cả phòng học và người giảng viên kinh ngạc.
- Trầm Linh, tôi nhận thấy được linh lực của Bạch Luyện. - Châu Khiết Nặc đuổi theo Trầm Linh.
- Là Bạch Luyện. - Ánh mắt Trầm Linh lạnh đi.
- Mau đi xem một chút. - Châu Khiết Nặc cũng hiểu được sự việc không ổn.
Trầm Linh nhanh chóng chạy tới phòng học của Trầm Liên, linh khí rung động mãnh liệt mới vừa cảm giác được lúc nãy, chắc là Bạch Luyện cố ý thả ra ngoài để cô cảm giác được, nếu không đã nhiều ngày như vậy mà ngay cả Linh Khứu sư cũng tìm không được hắn. Bạch Luyện này, rốt cuộc có mục đích gì?
- Kỷ Thư... - Trầm Linh thấy Kỷ Thư ngã vào góc cầu thang, tiến lên ôm lấy cô.
Mái tóc thật dài của Kỷ Thư tán loạn trên mặt, khóe miệng hiện ra một chút vết máu, khí tức rất yếu ớt, Trầm Linh vuốt mạch của Kỷ Thư, tra xét thân thể Kỷ Thư coi như không sao, tuy rằng tổn thương không nhẹ, nhưng cũng không có nguy hiểm tính mạng, thở phào nhẹ nhõm. Nâng thân thể của cô lên, đút cho cô một viên thuốc vào miệng, viên thuốc này là cô bảo Nhan Hi Nhiễm dùng bột phấn Long Tiên Hương còn thừa chế thành, bên trong còn thêm vào rất nhiều dược liệu trân quý.
Một luồng khí mát lạnh dũng mãnh vào đại não, hai mắt nhắm chặt của Kỷ Thư mới chậm rãi mở.
- Kỷ Thư, chuyện gì xảy ra? - Châu Khiết Nặc cũng đi theo.
Mấy ngày nay không phải là Trầm Linh chăm lo cho Trầm Liên, mà là Kỷ Thư, để phòng Bạch Luyện đánh lén, nhưng không nghĩ tới Bạch Luyện to gan như vậy, lại có thể động thủ ở trường. Họ bị đánh trở tay không kịp.
- Bạch Luyện bắt tiểu công chúa đi... - Kỷ Thư suy yếu thở gấp mấy hơi: "Trầm Linh, trong tay tên đó có rất nhiều lôi phù, nó điên rồi... đánh, đánh mà không sợ phản tác dụng."
- Nó điên rồi, em tự chăm sóc đi nhé, nếu không gọi điện thoại kêu Hi Nhiễm tới đón đi bệnh viện đi. Tôi đi tìm tiểu công chúa. - Trầm Linh tựa đầu Kỷ Thư vào vách tường, nói với Châu Khiết Nặc sau lưng: "Nặc, giúp tôi trông Kỷ Thư."
- Trầm Linh... - Kỷ Thư kéo cánh tay của Trầm Linh định xoay người đi: "Trong tay Bạch Luyện có rất nhiều lôi phù, còn có cổ trùng, nó liều mạng đấu pháp, ngay cả tôi cũng cầm cự không nổi, hơn nữa chị bây giờ..."
- Kỷ Thư, sao em xem nhẹ tôi vậy? Em bị thương nặng tôi rất mừng, vì em bắt đầu quý trọng tính mạng của mình, không giống trước kia. Em lo cho em là được rồi, còn tiểu công chúa để tôi lo, tôi phải đi. - Trầm Linh cười cười, buông tay của Kỷ Thư ra, chạy ra phía ngoài.
Mỗi lần xảy ra chuyện, giữa cô và Trầm Liên đều có cảm ứng riêng, như là Trầm Liên dễ dàng biết cô tới gần, mà bây giờ cô cũng có thể cảm giác được rất chính xác Trầm Liên đang ở đâu.
- Tiểu công chúa, chờ tôi...