Giang Bắc Nữ Phỉ

quyển 1 chương 32: cùng hội cùng thuyền

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vẻ mặt Phong Quân Dương có hơi khó chịu, ngẩng đầu quét mắt nhìn nàng một cái, lãnh đạm nói: “Tuy rằng ta đã thất lễ trước, nhưng ta cũng chỉ vì chuyện sống chết trước mắt nên không có cách nào khác, cô tát cũng đã tát rồi, người kéo cũng đã kéo rồi, cũng nên nguôi giận đi thôi?”.

Hắn vừa nhắc đến chuyện lúc trước, trong lòng Thần Niên lại càng bực bội hơn, liền thu ngay nụ cười trên mặt lại, nói: “Ta cũng không phải cố ý trị ngươi, là ngươi không còn chút sức lực nào, mà ta thì lại không thể cõng nổi ngươi, không kéo ngươi đi thì còn biết sao nữa? Có ý tốt lại biến thành lòng lang dạ thú, hay ta nên vứt luôn ngươi làm mồi cho thú hoang thì mới tốt.”

Phong Quân Dương bèn nói: “Cô đỡ ta dậy đi, hiện giờ ta có thể đi được vài bước.”

Thần Niên lạnh lùng liếc nhìn hắn giây lát, rồi cúi người nhét ngọn đuốc vào trong tay hắn, sau đó dùng hai tay đỡ hắn từ dưới đất đứng dậy dựa vào vai mình hỏi: “Thế này có gắng gượng được không?”.

Sắc mặt Phong Quân Dương tái nhợt, nghiến chặt răng gật gật đầu.

Thần Niên trở thành một cái giá đỡ dìu hắn đi chầm chậm về phía trước. Hai ngươi lại đi thêm được một lúc nữa, đã cách xa chỗ vách đá khoảng năm sáu dặm, thì Phong Quân Dương quả thật không thể cố thêm được nữa, mới thấp giọng nói với Thần Niên: “Nghỉ một lát đi.”

Thần Niên cũng đã mệt, bèn tìm một chỗ tránh gió đặt Phong Quân Dương xuống, rồi dặn dò: “Ngươi đợi ở đây, ta đi tìm ít củi khô về nhóm lửa, có vậy thì thú hoang mới không dám lại gần.”

Nàng để lại bó đuốc cho Phong Quân Dương, còn mình thì đứng dậy đi kiếm củi, không bao lâu sau đã ôm một đống cành cây khô mang về, mượn thế che chắn của một tảng đá để nhóm lửa. Lúc ấy Phong Quân Dương mới thả lỏng được đôi chút, khoanh chân dựa lưng vào tảng đá, bắt đầu vận công trị thương. Thần Niên lạnh lùng liếc nhìn hắn, chỉ thấy một lát sau sắc mặt của hắn đột nhiên thay đổi, “phụt” một tiếng lại nôn ra một ngụm máu đen, thân người cũng không ngồi vững nữa, mà thuận theo thế tảng đá trượt ngã xuống đất.

Lúc trước Thần Niên chỉ đoán hắn bị thương rất nặng, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng đến mức này, ngạc nhiên hỏi: “Chân khí của ngươi không thể vận hành được nữa sao?”.

Phong Quân Dương miễn cưỡng nở nụ cười, chống thân thể lên ngồi hẳn hoi lại lần nữa, nhưng không trả lời câu hỏi của nàng.

Thần Niên nhìn nhìn hắn, lại hỏi tiếp: “Bảy ngày có thể khỏi được không?”.

Phong Quân Dương mệt mỏi nhắm mắt lại, nhẹ nhàng trả lời: “Cô yên tâm, bất kể là có khỏi hay không ta đều đưa thuốc giải cho cô.”

Tâm trí Thần Niên xoay mòng, hỏi thăm dò: “Ngươi ngậm thuốc độc trong miệng, cũng không tránh khỏi sẽ nuốt một chút, ngươi không sợ bản thân mình cũng trúng độc sao?”.

Phong Quân Dương nghe vậy mở mắt ra nhìn nàng, khóe miệng khe khẽ cong lên, đáp: “Sợ, đương nhiên là sợ rồi. Nên nếu như đến lúc ấy mà ta vẫn còn sống, thì nhất định sẽ liếm liếm mấy lượt thuốc giải để giải độc cho mình trươc sau đó mới đưa cho cô.”

Thần Niên nghĩ tới cảnh thuốc giải bị hắn liếm xong có dính nước bọt, không khỏi thấy buồn nôn rùng mình, lườm Phong Quân Dương một cái rồi quay đầu đi chỗ khác không thèm để ý tới hắn nữa.

Thân thể Phong Quân Dương yếu vô cùng, nhưng tâm mạch bị tổn hại nên không vận hành được chân khí, nên chỉ đành dựa lưng vào tảng đá nhắm mắt dưỡng thần, âm thầm suy nghĩ xem là ai ở nơi này muốn lấy tính mạng mình. Chắc không phải là Dương Thành, cho dù là hắn muốn đoạt Ký Châu, nhưng hắn cũng không dám giết mình rồi phá vỡ mối quan hệ với Vân Tây. Cũng không thể là huynh đệ của Tiết gia được, hai người đó thân mình còn chưa lo xong, sẽ không có tâm trí đâu để nghĩ cách tấn công hẳn cả. Nếu đã không phải là những người đó, vậy thì ai lại muốn lấy tính mạng hắn chứ? Tên thích khách kia lúc ở trên vách đá không phóng ám tiễn, rốt cuộc là cố ý hay chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên? Hắn ta thật sự không phải là người của trại Thanh Phong ư?

Hắn đang mải nghĩ ngợi, thì đột nhiên nghe thấy phía đối diện vang lên một loạt tiếng “ục ục ục”, bất giác mở mắt ra, nhìn thấy Thần Niên đang hai tay ôm bụng, xấu hổ nhìn hắn. Phong Quân Dương không nhịn được bật cười, hỏi: “Đói rồi à?”.

Thần Niên đã cả một ngày trời không được ăn gì cả, bụng đã đói meo từ lâu, lúc trước cứ mải vội vàng bận rộn nên cũng không thấy cảm giác gì, giờ rảnh rỗi đột nhiên lại thấy đói. Bụng phát ra âm thanh lớn như vậy, vốn dĩ nàng cảm thấy rất xấu hổ, nhưng Phong Quân Dương lại không chút tế nhị hỏi thẳng ra, khuôn mặt không nhịn được bỏ bừng, lạnh lùng hỏi ngược lại hắn: “Ngươi không thấy đói chắc?”.

Đúng lúc đó, cũng nghe thấy bụng Phong Quân Dương vang lên tiếng ục ục ục. Hai người ngẩn cả ra, rồi sau thoáng chốc bất giác đều bật cười. Cứ cười như vậy, khiến mối quan hệ giữa cả hai nhất thời hòa hoãn đi không ít, Thần Niên hỏi Phong Quân Dương: “Giờ ngươi định đi đâu?”.

Phong Quân Dương thẳng thắn đáp: “Vốn dĩ muốn tới Ký Châu ngăn cản Tiết Thịnh Anh tiến vào Thái Hành tấn công trại Thanh Phong, nhưng hiện giờ sợ là không thể.”

Thần Niên bất giác nhíu mày, ngạc nhiên hỏi: “Ngươi muốn đi ngăn cản Tiết Thịnh Anh? Tại sao?”.

Phong Quân Dương cười cười, lại nói: “Bên trong liên quan tới chuyện tranh giành trong triều, ta có nói với cô thì cô cũng không thể hiểu được.”

Thần Niên không phục hừ một tiếng, “Ngươi ít nhìn người qua lỗ kim thôi! Ngươi không nói làm sao biết được ta nghe không hiểu? Đừng tưởng ta không nhìn ra, chính những lời ta nói đêm qua đã khiến ngươi nghĩ tới điều gì đó, nên ngươi mới vội vàng rời khỏi Thanh Châu như vậy.”

Phong Quân Dương nhớ tới những điều nàng đã nói đêm qua, quả thật đều có lý lẽ bằng chứng rất rõ ràng, không hề giống những lời mà một nha đầu hoang dã lớn lên trong hang ổ của bọn phỉ có thể nói ra được. Giờ phút này hai người ngồi đối diện nhau không có bất cứ chuyện gì khác nữa, hắn cũng muốn mượn cơ hội này để lý giải những suy nghĩ của bản thân, bèn dằn lòng xuống nói với Thần Niên: “Chuyện này bắt đầu từ khi Tiết Trực bị giết đã nổi lên rất nhiều điểm kỳ lạ. Đầu tiên là Tiết Trực bị giết, sau đó huynh đệ họ Tiết tranh giành đấu đá lẫn nhau khiến Ký Châu trở nên rối ren, hiện giờ Tiết Thịnh Anh dẫn binh muốn tấn công trại Thanh Phong, cũng giống như cô đã nói, đại quân tiến vào núi tiễu phỉ như dùng nắm đấm đánh muỗi, không những hiệu quả không cao, mà sợ rằng còn khiến đại quân bị vây khốn.”

Thần Niên gật đầu: “Đúng là vậy.”

Phong Quân Dương trầm ngâm nói: “Nếu như Tiết Thịnh Anh thật sự bị vây trong núi, thì người được lợi là ai? Chỉ có hai bên thế lực, một là Tuyên Thành ở phía Bắc, nhưng Tuyên Thành lại cách Ký Châu dãy núi Yến Thứ, đại quân không thể dễ dàng đi qua đây được. Hơn nữa Tuyên Thành từ trước đó rất lâu đã là thành trì của người Bắc Mạc, sau đó Thánh Vũ hoàng đế mới đưa vào trong bản đồ Đại Hạ, triều đình vì đề phòng tàn dư Bắc Mạc âm mưu phục quốc, nên phàm là đất phía Bắc đều không được phép nuôi trọng binh, cho đến giờ, binh mã ở Tuyên Thành cũng không quá một vạn, cùng lắm chỉ dùng để trị an bên trong thành lúc bình thường mà thôi. Bọn họ không có khẩu vị lớn đến nỗi có thể nuốt gọn được Ký Châu, nên có lẽ không phải là bọn họ. Mà là một kẻ khác…..”

Hai mắt Thần Niên sáng lên, lập tức nói thay Phong Quân Dương: “Kẻ khác đó chính là Dương Thành của Thanh Châu, hắn đã chiếm được địa lợi, lại có binh mã, một khi Tiết Thịnh Anh bị vây trong núi, hắn có thể dẫn đại binh vượt qua đèo Phi Long thẳng chiếm Ký Châu!”.

Phong Quân Dương vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Thần Niên, không ngờ một nữ phỉ nhỏ bé trong núi như nàng cũng có được tầm hiểu biết như vậy.

Đôi mắt Thần Niên sáng long lanh nhìn Phong Quân Dương, hỏi: “Ngươi không muốn Dương Thành nuốt được Ký Châu, nên mới đi ngăn cản Tiết Thịnh Anh tấn công trại Thanh Phong, phải không?”.

Phong Quân Dương chậm rãi gật đầu: “Phải.”

Thần Niên lập tức kích động đứng phắt dậy, nói: “Vậy giờ chúng ta còn đợi gì nữa? Mau đi thôi, để muộn nữa thì sợ rằng trại Thanh Phong sẽ gặp loạn mất.”

Nhưng Phong Quân Dương lại không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn Thần Niên cười khổ.

Thần Niên ngẩn người ra giây lát rồi mới nhớ ra hiện giờ hắn đang bị thương rất nặng khó mà di chuyển được, bất giác có hơi ngượng ngùng, vội vàng ngồi thụp xuống cời cời đống lửa để giấu đi vẻ ngượng ngùng, rồi đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi hắn: “Ta cũng luyện nội công nhiều năm, hay để ta vận công giúp ngươi trị thương xem có được không nhé?”.

Phong Quân Dương lặng lẽ nhìn nàng hồi lâu, khẽ đáp: “Được.”

Hắn hạ tầm mắt xuống, chậm rãi cởi quần áo và lớp nhuyễn giáp hộ thân lót ở bên trong từng món từng món một, để lộ ra bờ vài bằng phẳng và rất thẳng, cánh tay thon dài hữu lực, lồng ngực rộng lớn rắc chắc, cùng eo lưng săn và hơi gầy….. dưới ánh lửa bập bùng, làn da màu lúa mạch nhàn nhạt phảng phất tản ra thứ ánh sáng ấm nhuận như ngọc. Thần Niên được nuôi thả lớn lên trong hang ổ của sơn phỉ, nên rất ít khi được nhìn thấy những nam nhân cởi áo mình trần thế này, những người đó nếu không béo phị thì cũng là gầy đét, cho dù có chút khỏe mạnh rắn chắc, nhưng cũng không có ai dễ nhìn giống như hắn. Bất giác nàng ngây người ra nhìn, ngay cả que cời lửa trong tay rơi xuống đất lúc nào cũng không biết.

Phong Quân Dương khẽ khàng nhướn mắt lên nhìn, khuôn mặt tuấn tú cũng lóe lên một thoáng mất tự nhiên, nhưng chỉ lát sau đã lại bình tĩnh thản nhiên được ngay, trong mắt còn mang theo ý cười như có như không, cất tiếng gọi nàng: “Tạ cô nương?”.

Thần Niên vội vàng tỉnh táo trở lại, khuôn mặt chợt nóng bừng, nhưng khi nhìn thấy vẻ trêu chọc trong đôi mắt Phong Quân Dương, tính khí cương cường trong người lại trỗi dậy, liền cố gắng đè sự xấu hổ xuống, dùng ánh mắt sỗ sàng đánh giá Phong Quân Dương một lượt, rồi nói trêu: “Trước đây chỉ nghe các huynh đệ trong trại bàn luận cái gì mà “đẹp đáng đồng tiền bát gạo”, nhưng đến hôm nay ta mới thật sự coi như hiểu thấu ý nghĩa của câu nói này.”

Phong Quân Dương nhướn mày: “Hả?”.

Thần Niên gật gật đầu, dứt khoát vỗ tay vài cái phủi bụi, rồi rất tự nhiên đi tới, cúi người xuống tỉ mỉ quan sát dấu vết xanh tím của một chưởng lưu lại trước ngực hắn, trầm giọng hỏi: “Chân khí bị ứ lại ở huyệt Thiên trung phải không?”.

Phong Quân Dương gật đầu nói: “Đúng vậy.”

Thần Niên khoanh chân ngồi xuống trước mặt hắn, nhấc ngón tay phong ấn một vài huyệt đạo của hắn để tránh chân khí di chuyển tán loạn, sau đó một tay đè lên huyệt Cự khuyết ở bụng, tay kia điểm lên huyệt Trung phủ ở vai trái của hắn, khẽ dặn dò: “Ngươi đẩy khí xuống Đan điền, đẩy chân khí đi theo Nhậm mạch hướng tới Thiên trung rồi quay sang Trung phủ, đến Thủ thái âm phế kinh.”

Phong Quân Dương cũng nhắm mắt ngồi khoanh chân, hai tay xếp chồng lên nhau, theo lời nàng nói tụ chân khí về Đan điền men theo Nhậm mạch từ từ đi lên, khi đến được mạch Cực khuyết, một luồng chân khí nhu hòa kiên cường từ lòng bàn tay nàng hợp lại trong cơ thể hắn, bao lấy luồng chân khí yếu ớt của hắn, theo các đường kinh mạch tiếp tục đi. Ai ngờ khi chân khí do nội lực của hai người hợp lại mới đi đến mạch Thiên trung thì lại không tiến thêm được nữa, giống như có một bức tường vô hình chắn ngang ở đó vậy, bất luận là chân khí có xông tới dội vào thế nào đi chăng nữa cũng không cách nào phá vỡ được chướng ngại vật ấy.

Thần Niên không ngừng truyền chân khí vào trong cơ thể Phong Quân Dương, nên nội lực bị tiêu hao rất nhiều, chỉ thoáng chốc trên trán đã thấy lấm tấm mồ hôi. Sắc mặt Phong Quân Dương lại càng khó coi, mỗi lần nàng thúc phá chân khí xông tới huyệt Thiên trung, là lồng ngực hắn giống như bị một quả chùy nện xuống, cứ như vậy mấy lần khiến hắn khó mà chịu đựng được thêm, nôn ra một búng máu tươi.

Thần Niên bị dọa cho sợ vội vàng thu tay nàng, có hơi hoảng loạn đỡ lấy hắn, hỏi: “Ngươi không sao chứ?”.

Phong Quân Dương nhắm mắt lại rất lâu sau mới có thể mở miệng nói chuyện được, nhưng lại chỉ cười yếu ớt: “Đa tạ ý tốt của cô, chỉ tiếc là công lực vẫn còn hơi kém một chúc, sợ là không có cách nào giúp ta đả thông kinh mạch được rồi.”

Thần Niên nghe vậy cũng không để tâm, kìm lòng không đặng hỏi: “Vậy phải làm sao?”.

Truyện Chữ Hay