Ngày mồng hai về nhà mẹ đẻ, hai tay Tô Việt mỗi bên xách một giỏ trúc đi phía trước, Lô Uyển Chi mang theo cái bọc đồ đi sát phía sau hắn, trên đường đi gặp hàng xóm, ai nấy cũng tràn đầy niềm vui trong không khí vui mừng, cười nói chào nhau.
Lô Uyển Chi vẫn nghe theo cách Tô Việt dạy nàng lúc trước, duy trì nụ cười, mà điều tiến bộ hơn đó là lần này nàng có thể ngẩng đầu lên chào hỏi.
Đợi đến khi mọi người trông ngóng trước cổng Lô gia thấy được họ, mấy món trên tay hai vợ chồng son bọn họ đã sớm bị Lô Dũng, Trương thị gấp gáp giành mang giúp.
Trương thị lôi kéo Lô Uyển Chi đánh giá từ đầu xuống chân, một lát thì nói là đen, một lát thì bảo là khuê nữ gầy, lần này là bà nói thật, đen vì phải nhóm lửa trong bếp, gầy vì ngoại trừ mấy ngày Tết mới có thịt để ăn, Lô Uyển Chi không hề than thở tiếng nào về việc ăn trấu nuốt cải theo cả nhà Tô gia.
Tô Việt nghe xong trong lòng rất buồn, thế nhưng mấy lời mẹ vợ nói đều là sự thật, mà nếu ngày thứ ba lại mặt khi đó Nhạc phụ còn nói giúp hắn thì giờ phút này ông cũng ăn nói thận trọng hơn. Trong lòng Lô Dũng cũng đau lòng nữ nhi trong nhà.
Vì thế, Tô Việt chỉ có thể cúi đầu, nghĩ thầm, đợi sau khi đem chuyện đó thu xếp xong, nhất định phải để Lô Uyển Chi được ăn thịt.
Chú ý tới vẻ mặt không mấy dễ chịu của Tô Việt, Lô Uyển Chi vội vàng đến nắm tay nương nàng, "Nương, làm gì mà xấu như người nói chứ, còn không phải mấy ngày nay muốn làm y phục mùa xuân cho mọi người sao, mấy gói đồ đưa cho nương tất cả đều cho người, còn có một số y phục cho cha, đệ đệ muội muội nữa, đầu xuân là có thể mặc".
Nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng, Trương thị mới ngậm cái miệng oán giận lải nhải lại, vội vàng kéo tay nàng vào trong nhà.
Tô Việt buồn rầu đi theo, từ khi đến Lô gia, ngoại trừ cậu em vợ Lô Văn Hiên mở miệng chào hỏi tiếp đón hắn, những người khác trong nhà đều nhìn hắn với ánh mắt đánh giá kẻ có tội, càng đừng nói chi tới để ý hắn. Trong lòng thở dài, bởi da mặt tương đối dày nên Tô Việt không đợi bọn họ mời, hắn cũng theo vào trong.
Kỳ thực, vừa lúc đến, trong lòng hắn đã có chuẩn bị trước. Lúc trước, trước khi thành thân bản thân đã cam đoan là cả đời này sẽ đối xử với Lô Uyển Chi với cả tấm lòng, hơn nữa chỉ đối với một mình nàng tốt, về phần phương thức nào tốt nhất, thì căn bản là chưa nói, mà lúc đó cũng không nhớ tới. Lô Dũng là người có ánh mắt nhìn xa trông rộng, nhất định có thể nhìn thấu gia cảnh hắn như thế nào, bởi vì lúc bấy giờ bọn họ chỉ một mực nghĩ đến thanh danh của Lô Uyển Chi nên xem nhẹ những yêu cầu sinh hoạt cơ bản. Lúc này đây, trong lòng Tô Việt có chút bực tức, có chút buồn phiền, có chút xót xa, cũng có chút bất đắc dĩ.
Mà người Lô gia hiển nhiên cũng ý thức được, việc đồng ý cửa hôn sự này lúc trước thật là một sơ suất, một khuê nữ trắng mịn nõn nà mới gả được hơn một tháng mà khi trở lại vừa đen lại vừa gầy, may mắn là tinh thần nàng khá tốt, ánh mắt ngập tràn ánh sáng, nếu không không chừng với tính tình Lô Dũng thế này cũng buồn bực muốn nổi bão một phen.
Dù sao, Lô Dũng vẫn là một người hiểu biết, đợi đến khi vào phòng bảo Trương thị trước hết mang Lô Uyển Chi vào kháng ở phòng trong ngồi nghỉ một lúc, đừng để nữ nhi bị đông lạnh.
Mà đối với Tô Việt đang lạnh run như vậy nhưng Lô Dũng vẫn để hắn ngồi lại phòng chính, cầm rót ly trà chuẩn bị cho hắn, sau đó định tự tay đem đến cạnh hắn.
Tô Việt nào dám để Nhạc phụ hầu hạ chính mình, đang nhìn thấy ý định của Lô Dũng hắn vội vàng kéo cái mông mới vừa ngồi trở lên, tiến đến nhận lấy cái chén.
Lô Dũng vừa mở miệng đã đuổi nhi tử Lô Văn Hiên để hắn trở về phòng mình một lát. Lô Văn Hiên lần này hết sức nghe lời, hắn có thể cảm nhận mơ hồ cha nương trong nhà không được vui nên thông minh nghe lời ra ngoài.
Nhìn Tô Việt uống hai ngụm nước, sắc mặt dịu xuống bớt đôi chút, Lô Dũng mới chậm rãi mở miệng, "A Việt, nghe mấy lời Nhạc mẫu ngươi, ngươi đừng để trong lòng, bà ấy lúc nào cũng bao che khuyết điểm, nói thật lòng, làm cha mẹ như chúng ta cực kỳ hổ thẹn, không dạy tốt Lô Uyển Chi trở thành một người vợ tốt, nghĩ tới nhà ngươi cũng khá vất vả, là người trung gian bị kẹp ở giữa Uyển Chi và cha mẹ cũng làm khó ngươi rồi".
Khi nói những lời này, vẻ mặt của Lô Dũng vô cùng chân thành, còn mang theo chút áy náy.
Tô Việt thấy thế vội vàng đứng dậy, chấp tay hành lễ, "Nhạc phụ, Uyển Chi rất tốt, nàng tâm địa thuần thiện (thuần khiết + thiện lương), chịu khó làm việc, làm y phục, làm gìày có một tay nghề tốt, mẹ ta rất thích nàng, ngài cứ yên tâm, ở trước mặt cha mẹ ta, họ chưa từng làm khó Uyển Chi chuyện gì".
Trong lòng Tô Việt hiểu rõ, nếu không phải trước mặt hắn là vị trung niên này - là phụ thân của người hắn để ý nhất, hắn sẽ không nói chuyện uyển chuyển như vậy.
Tuy vậy, Tô Việt vẫn nhịn không được phỉ báng trong lòng, "Bản thân ta cưới vợ, cưới như thế nào ta thích là được, dù nói thế nào thì Uyển Chi cũng là khuê nữ của ngươi, ngươi làm gì mà lại khiêm tốn như vậy".
Lô Dũng nghe hắn nói như vậy trong lòng cũng thấy không ngoài dự đoán, ông biết rõ ràng cảm tình của Tô Việt dành cho Uyển Chi, lại càng biết rõ khuê nữ nhà ông là đứa hiếu thuận, không uổng công hai vợ chồng ông từ bé đã giáo dục nàng nhân nghĩa hiếu hiền như thế.
Trong lòng mặc dù hiểu rõ chuyện này, nhưng ngoài miệng vẫn muốn nói một chút, có thể là do thói quen buôn bán, lời nói khiêm tốn muốn tâng bốc lên vài câu, trọng yếu là vừa rồi khi bọn họ mới vào sân quả thật không tỏ ra vui vẻ gì với Tô Việt.
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, chúng ta cũng yên tâm, A Việt, ngươi đừng đứng nữa, nhanh ngồi xuống, uống trà uống trà" Lô Dũng nhường đường.
Trong phòng chính hai người cha vợ con rể còn đang nói chuyện, mà ở buồng trong Trương thị không nhịn được lau nước mắt, "Lúc trước, thật sự không nên đồng ý với Tô gia, một khuê nữ khỏe mạnh gả đi, cũng không phải làm người hầu cho nhà họ, con nhìn xem, mới có một tháng nay mà mặt mày vừa đỏ vừa đen thế này? Đừng có nói là may y phục cho ta, trước kia ở nhà con làm cũng đâu có ít, sao không thấy con bị đen?"
Thấy lúc này không thể lừa được mẫu thân đang thương tâm, Lô Uyển Chi mới kéo tay Trương thị, bảo Lô Hà Hoa đang đứng bên cạnh với vẻ mặt bi phẫn (đau buồn + phẫn nộ) ra ngoài lấy khăn nhúng nước ấm để lau mặt.
Đợi sau khi muội muội ra ngoài, Lô Uyển Chi mới dựa theo thói quen đi đến ngăn tủ đầu giường gần lò sưởi lấy ra một cái khăn sạch sẽ, vừa đến gần Trương thị vừa lau nước mắt thở dài, "Nương, lúc này không phải là năm mới hay sao, trong năm mới nhà ai mà không chiên vài con cá, nấu nồi canh thịt. Chuyện khác con không làm được, một người sống sờ sờ như con hơn nữa còn là con dâu của họ, dù sao cũng không thể trừng mắt nhìn ba người bọn họ trong phòng bếp bận việc, cái con có thể làm chỉ có nhóm lửa, vì thế mới bị hung lửa mấy ngày nay, có lẽ là bị rám nên mặt bị đỏ một chút, nhưng mà thật sự không có đen, trước khi tới con đã nhìn qua gương rồi".
Lộ Uyển Chi vừa nói vừa lấy cái gương trên bàn trang điểm bên cạnh, lại đánh giá thật kỹ gương mặt mình, thật sự ngoại trừ bị hồng ở ngoài, không có chút đen nào.
"Ba người Tô gia đều bận việc, con còn làm tổ trong phòng bếp làm gì, để Tô Việt nhóm lửa không giống nhau sao?" Lúc này Trương thị quá sốt ruột ái nữ có phần không phân biệt phải trái nữa rồi.
"Hắn còn phải chẻ củi, cha chồng con làm nhân bánh sủi cảo, mẹ chồng thì nhào bột, con làm sao có thể không biết xấu hổ mà rảnh rỗi, nương, người cũng biết đó, con dâu nhà người ta ai mà không phải thế này. So với người ta con còn tốt số hơn, gặp một trượng phu biết lạnh hiểu nóng, hơn nữa mẹ chồng con rất dễ sống chung, hiện tại buổi sáng cũng không để con dậy nấu cơm nữa" Lô Uyển Chi nén lòng giải thích, vì nàng hiểu rõ, bất kỳ Trương thị làm gì đều căn cứ vào phần tâm tư một lòng nuông chiều con cái mà thôi.
Cho nên nàng sẽ không trách Trương thị, bởi vì nàng không có lập trường kia.
"Con nói thật?" Trương thị có chút không tin, tuy rằng nói thông gia là người có tính tình dễ chịu, nhưng mà trong thôn mẹ chồng luôn là người để con dâu nấu cơm, chín người đều làm như vậy, bọn họ cảm thấy làm như vậy là đạo lý hiển nhiên.
Lô Uyển Chi dùng sức gật đầu, nỗi đau thương của Trương thị mới giảm được đôi chút, "Vậy thì còn được, con nói xem chúng ta không cầu ở bọn họ cái gì, chỉ hy vọng bọn họ đối xử với con tốt một chút, nếu như vậy mà họ còn làm không được, vậy con gả đi đúng là ủy khuất".
"Nương, không thể nào, con không cảm thấy ủy khuất chút nào, A Việt đối với con rất tốt, người nhìn thấy, cũng có thể nghe được mà. Hơn nữa, chúng con qua mười lăm tháng một (/) sẽ tách ra ở riêng, đến lúc đó cho dù sáng sớm muốn nấu cơm, cũng không còn cơ hội nữa" Lô Uyển Chi tiếp tục an ủi nương nàng.
"Nhưng mà, vừa nghe các ngươi nói chuyện ở riêng, ta phấn khích tim muốn nhảy cả ra ngoài, các con phân ra nhà riêng, thì đem mấy mẫu đất ra ngoài cho mướn, con theo Tô Việt lên trấn trên quản lý cửa hàng, lấy thân phận Tô gia mà đi, không có người nào nghi ngờ con nữa" Trương thị nhắc tới việc ở riêng, nước mắt ngưng hoàn toàn.
"Nương, năm trước con đã bàn bạc với Tô Việt, con sẽ không đi trấn trên, chỉ để một mình hắn đi, người cũng biết A Việt dù sao cũng là người không có kinh nghiệm, vừa lên trấn trên còn phải mất thời gian để học hỏi, con đi theo chỉ làm hắn phân tâm thêm, chờ hắn đứng vững gót chân, con sẽ cùng đi với hắn. Hắn đã nói với con, cửa hàng thì tính như hắn thuê của nhà chúng ta, về sau hàng tháng sẽ dựa theo mấy cửa hàng lớn nhỏ bên cạnh đưa tiền thuê là được" Nhắc tới chuyện cửa hàng, Lô Uyển Chi lập tức nghiêm túc thương lượng với Trương thị.
"Còn thu tiền thuê cái gì, cái này vốn là của con" Trương thị bất mãn nói.
"Nương! Cho dù là của con, cũng là cha dốc sức làm mới có, chúng ta còn chưa thấy rõ năng lực của Tô Việt có thể buôn bán hay không, với lại có đáng tin cậy không. Hơn nữa, hắn dù sao cũng là đường đường là nam nhân, còn có tự tôn", Lô Uyển Chi cau mày trầm giọng nói.
"Ngươi hiện tại chỉ biết khủy tay rẽ vào trong, quả nhiên là gả cho trượng phu đã quên nương!" Trương thị giả vờ bất mãn nói, thế nhưng ánh mắt trêu chọc đã bán đứng bà.
Ngay lúc này, Lô Hà Hoa tay cầm khăn ướt xuất hiện, tiếp đó phát hiện trên mặt nương đã sớm sạch sẽ, mà lúc này bà đang cười nói với đại tỷ, nàng ấy than thở một câu rồi ra khỏi phòng.
"Con cũng không dám, bất luận là khi nào, con sẽ không bao giờ quên cha và nương, không có hai người sẽ không có con!" Trương thị một câu nói đùa khiến cho Lô Uyển Chi thổn thức một phen, hốc mắt xót xa, thế nhưng sợ gợi lên nỗi thương tâm của Trương thị, vội vàng chớp chớp mấy cái làm nước mắt lập tức biến mất.
"Đứa nhỏ này, con trưởng thành, thật sự trưởng thành rồi!" hai tay Trương thị nâng hai vai Lô Uyển Chi, vẻ mặt vui mừng nói.
Lô Uyển Chi không giống như trước đây cúi đầu hoặc là giả vờ làm nũng, mà ngồi thẳng tấp nhìn nương mình.
Còn trong phòng chính, Lô Dũng và Tô Việt ngay lúc này đang nói chuyện gieo trồng sau Tết, đối với việc này Tô Việt thật sự là không có kinh nghiệm hoặc vấn đề gì có thể thảo luận với Nhạc phụ, trước kia trước mặt cha và đại ca hắn, hắn làm người nghe còn không dễ dàng gì, chỉ như đi vào cõi tiên. Cho nên phần lớn đều là Lô Dũng nói, hắn vễnh tai ngồi nghe.
Tán gẫu xong chuyện cày bừa, Tô Việt rốt cuộc có thể thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng lại phát hiện tiếp theo không còn đề tài gì để nói, đột nhiên nhớ tới chuyện trưng binh Lỗ Kính nói với hắn lần lên trấn trước. Hắn mượn cơ hội này nhắc tới với Nhạc phụ.
Ai ngờ, đối với chuyện này Lô Dũng có hứng thú mười phần, vấn đề cũng rất nhiều, tỷ như hỏi huyện chúng ta muốn xuất ra bao nhiêu? Trung binh năm nay có yêu cầu gì không, kế hoạch trưng binh sau này là gì?
Tô Việt biết cũng không nhiều lắm, tuy vậy, cũng đem mấy tin tức nghe được từ Lỗ Kính nói cho Lô Dũng biết.
Chỉ thấy Lô Dũng sau khi nghe xong, lúc nào cũng cau chặt mày, cúi đầu suy tư, nửa ngày cũng không mở miệng nói một câu, thẳng đến khi Trương thị ra khỏi phòng nói nên nấu cơm mới di chuyển □.
Trương thị mang theo hai nữ nhi đi phòng bếp làm cơm, vốn bà không muốn để Lô Uyển Chi đi, không ngờ Lô Uyển Chi làm nũng nói bản thân muốn nhìn thấy mẫu thân nhiều hơn, Trương thị liền không chịu được cám dỗ mới để nàng đi theo. Bà làm sao không muốn được nhìn thấy nhi nữ của mình nhiều hơn cơ chứ.