Không lâu sau thương thế cũng đã tốt hơn, thích khách bắt được cũng đã cung khai. Thì ra là dư nghiệt của Đoan vương còn sót lại, ẩn núp trong đội quân ở Thượng Lâm uyển đã một thời gian, ngày ấy lợi dụng hộ vệ lơi lỏng liền ra tay tấn công.
Theo lời bọn họ thì Đoan vương đã chạy trốn về phía nam, lúc trước hắn phụng chỉ chinh phạt Nam Việt liền cùng đối phương tiếp xúc thông đồng, hiện nay tám chín phần là hắn đang ẩn nấp ở đây.
Điều làm cho bọn họ càng thêm lo lắng là rốt cuộc còn bao nhiêu tàn dưng của Đoan vương đang ẩn nấp trong triều đình và trong quân đội ? rốt cuộc là ai mới đáng tin cậy ?
Nhưng mà lo lắng thì lo lắng, vẫn phải luận công ban thưởng. Sở Trung Thiên, Thượng Quan Cẩn vì cứu giá có công đều được ba thưởng, mà Ngọc Như Ý không mang nguy hiểm đã xông lên chắn cho Doãn Thọ An, được xếp vào công thần bậc nhất.
Doãn Thọ An theo lệ thưởng cho nàng vàng bạc châu báu, còn sắc phong cho nàng làm công chúa, muốn tứ hôn cho nàng. Đương nhiên việc biến phi tử thành muội muội cũng cần một chút kỹ xảo, mà mấy việc này giao cho Lễ bộ là được.
Vì thế sau đí chỉ dụ đã được ban xuống « Ngọc thị Như Ý, đoan chính thanh nhã, văn tĩnh hiền thục, là điển hình của thục nữ, từ lúc nhận chức nữ quan trong cung đến nay luôn hoàn thành công việc, hoàn thuận với mọi người, trẫm lấy làm vui mừng, lần này có công cứu giá, phong làm ngự muội, danh hào Đại Dũng công chúa, được phép tự do kết hôn »
Lễ bộ thượng thư mồ hôi ròng ròng, cố gắng lắm mới viết ra được mấy lời trái lương tâm như thế, không khỏi lấy làm hổ thẹn. Ai nấy đếu ngoáy lỗ tai, cố gắng xác định là mình không hề nghe lầm, đem những từ này liên tưởng tới Ngọc Như Ý trong buổi ghi danh tuyển phi thì đều ngẩng đầu nhìn trời cảm khái : đám người ở Lễ bộ đúng là lưỡi không xương, không bột cũng gột nên được nên hồ.
Ngọc Như Ý bất mãn giật thánh chỉ trong tay Lễ bộ thượng thư lật đi lật lại vài vòng, nhíu mày hướng Doãn Thọ An reo lên « Hoàng thượng, ngươi có lầm hay không lại phong ta làm Đại Dũng công chứa ? phong hào này khó nghe quá đi, hơn nữa ngươi cho là ta ngốc sao ? xưa nay công chúa đều dùng để hòa thân, rõ ràng là ngươi không vừa mắt ta, sợ ta gây trở ngại cho chuyện tốt của ngươi với Thù Thù cho nên muốn đẩy ta đi xa, ta không cần »
Doãn Thọ An ngẩn ra, di, Ngọc Như Ý sao tự nhiên thông minh đột xuất vậy ? hắn có chút chột dạ nhìn Thượng Quan Yến đang đùa giỡn với Thẩm Tĩnh Thù bên cạnh, vội vàng giải thích « Như Ý ah, ngươi làm công chúa cũng không phải để hòa thân, ta không muốn làm chậm trễ tuổi thanh xuân của ngươi, ngươi xem, bên cạnh ta có rất nhiều thanh niên tài tuấn đầy hứa hẹn, còn nữa, sau khi hồi kinh, văn võ trong triều hay quý tộc thế gia, ngươi thích ai, ta liền đứng ra làm chủ hôn cho ngươi »
Lời vừa nói ra, đám thanh niên trẻ tuổi liền lo lắng không yên, ánh mắt ai oán nhìn Doãn Thọ An chỉ biết có mình mà bán đứng người khác. Quá đáng, Hoàng thượng, vì để thoát khỏi Ngọc Như Ý mà ngài lại không tiếc hi sinh hạnh phúc cả đời của chúng ta. Đả đảo độc tài, đả đảo chính sach tàn bạo. Doãn Thọ An, ngươi là đại hôn quân.
Ngọc Như Ý nghe vậy đầu tiên là sửng sốt sau đó thì vỗ tay reo mừng « tốt, tốt, ta muốn hảo hảo lựa chọn phu quân »
Dứt lời nàng quay sang bên trái nhìn Tô Giang Tả, Thượng Quan Cẩn, Trần Sơ…cả đám lập tức thối lui hai bước, ngay cả khối băng ngàn năm không đổi Sở Trung Thiên cũng lặng lẽ xê dịch thân mình, hung hăng trừng mắt uy hiếp Ngọc Như Ý.
Ngọc Như Ý mếu máo quay đầu sang bên phải, không có hảo ý nhìn Thẩm Tĩnh Chi, Thẩm Tĩnh Thù và Thượng Quan Yến. Thẩm Tĩnh Chi đưa tay sờ mũi, lui lại, Thượng Quan Yến và Thẩm Tĩnh Thù đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy vì an toàn bản thân mà không hẹn cùng lui lại vài bước.
Cả đám người đều lẩn tránh làm cho Ngọc Như Ý bị đả kích không ít, ngoài trừ Quýnh vương thì ai ai cũng ước chi có cái lỗ để chui vào mà trốn. Vì thế nàng tò mò đến gần, giật nhẹ cổ tay áo hoa mỹ của hắn « Hưởng Phúc ca ca, chỉ có ngươi là tốt với ta nhất, không giống cái đám vô lương tâm này »
“Khụ khụ.” Quýnh vương gạt tay Ngọc Như Ý ra, đắc ý nhắc nhở « Như Ý muội muội, ngươi là công chúa, ta là hoàng thúc, cho nên ta không cần phải lo lắng ah »
Mọi người đều ồ lên rồi đồng thanh la lớn « chuyện đó không sao, mấy vụ thủ tục lễ lạt Lễ bộ sẽ xử lý hết, chỉ cần ngươi vừa ý Quýnh vương gia, chúng ta sẽ giúp ngươi thu phục hắn »
« Haha, ta cũng biết trong cung không có thâm tình, vậy ta đi đại náo vương phủ đây » Ngọc Như Ý lập tức nắm lấy vạt áo của Quýnh vương « tuy rằng không thể làm cho Hoàng thượng vì ta mà từ bỏ hậu cung, vậy thì để cho háo sắc phong lưu vương gia ngươi vì ta mà thay đổi, trở thành lãng tử hồi đầu đi, Hưởng Phúc ca ca… »
“Cứu mạng nha!” Quýnh vương vừa giãy dụa vừa đưa mắt nhìn chung quanh cầu cứu, nhưng ai nấy đều đang cao hứng vì mình đã thoát khỏi một kiếp, chuyện trò rôm rả, không thèm để ý đến hắn.
Ngọc Như Ý nhe răng cười « Hưởng Phúc ca ca, trước hết chúng ta thỏa thuận ba điều kiện đi. Một, từ giờ trở đi, ngươi chỉ được phép sờ một mình ta nhưng không được can thiệp chuyện ta sờ mỹ nam khách. Hai, phải đáp ứng mọi điều kiện của ta, chuyện không thể đáp ứng được cũng phải làm. Ba, không được lừa gạt giấu diếm ta, mọi tiền bạc bổng lộc đều phải nộp lại cho ta, tiền của ngươi là của ta, tiền của ta thì là của ta »
Nghe nàng nói xong chung quanh đột nhiên lặng ngắt như tờ, hồi lâu Quýnh vương mới vươn tay, cầm lấy bàn tay mềm mại không xương của Ngọc Như Ý, chân thành nói « Như Ý muội muội, hãy nhìn vào mắt ta, ngươi nhất định phải tin tưởng ta nha, ta chỉ là mắt bị bệnh nhẹ nhưng đầu óc tuyệt đối không có bị bệnh »
“…”
Từ sau khi bị Quýnh vương vô tình cự tuyệt, Ngọc Như Ý cũng không quá buồn rầu hay giận dữ. Nàng vẫn cùng Quýnh vương và Thẩm Tĩnh Chi cả ngày cấu kết với nhau làm chuyện xấu như trước, lấy việc đùa giỡn mỹ nam làm niềm vui, không hề nhắc lại chuyện tứ hôn nữa.
Không lâu sau đội ngũ săn bắn cũng chuẩn bị hồi cung, cung nhân, nội thị cùng thị vệ đều vội vàng, tất bất chuẩn bị. Đêm trước ngày rời đi tới phiên Thẩm Tĩnh Chi đảm nhận nhiệm vụ canh gác, khi hắn dẫn đội quân đi tuần tra ngang qua Côn Minh trì thì nghe bên chỗ núi giả vang lên tiếng ca của nữ nhân « sao trên trời không lên tiếng, nữ oa nhi nhớ mẹ »
Đảo tới đảo lui cũng chỉ có mấy từ như vậy, Thẩm Tĩnh Chi giật mình nhận ra thì ra là tiếng của Ngọc Như Ý. Hắn liền bảo những người khác đi trước, còn mình thì đi đến cạnh Ngọc Như Ý « ha ha, Như Ý, ngươi còn hát nữa coi chừng sói tìm tới nha »
Thật bất ngờ là Ngọc Như Ý lần này không có bất chấp lời nói của người khác, vẫn hăng say ca hát như mọi khi mà ngược lại nàng chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái , cúi đầu nhìn mặt nước hồi lâu mới nhẹ giọng hỏi « ta hát khó nghe lắm sao ? »
“Quả thật rất khó nghe.” Thẩm Tĩnh Chi không khách khí đáp, thấy vẻ mặt uể oải của Ngọc Như Ý, không nhịn được vỗ vai nàng an ủi « nhưng mà hôm nay ngươi hát dễ nghe hơn bình thường một chút, tuy rằng ca từ vẫn rất cổ quái khó hiểu nhưng nghe có cảm tình. Như Ý, ngươi tâm tình không tốt sao ? ân, có muốn ta cho mượn bả vai để ngươi dựa vào không ? »
Ngọc Như Ý ngẩn ra rồi chậm rãi lắc đầu cười nhẹ nhưng cuối cùng vẫn nghe lỡi, dựa đầu vào vai Thẩm Tĩnh Chi cùng song song nhìn ai nước . Trầm ngâm hồi lâu nàng mới lên tiếng « Thẩm Tĩnh Chi, ta nhớ nhà »
“A?” Thẩm Tĩnh Chi vẻ mặt mờ mịt hỏi ngược lại, “không phải ngươi mới gặp cha ngươi sao ? hơn nữa Hoàng thượng đã đáp ứng, sau khi hồi kinh, ngươi có thể quay về phủ đệ Lễ bộ thượng thư sinh sống »
Ngọc Như Ý cười cười, ngẩng đầu lên, “Không phải nhà này, là nhà của ta kìa ». Nàng đứng dậy, vung hait ay lớn tiếng nói « ta muốn về nhà, ta muốn gặp cha mẹ, lão sư, bạn bè, xuyên không tuyệt không có gì vui. Cái địa phương quỷ quái này không có tivi, không có kem, không có bánh pizza, không có bồn cầu tự hoại, không có nối mạng, ta chán lắm rồi, ta muốn quay về »
“Uy uy uy , nhỏ giọng một chút, coi chừng Sở Trung Thiên nghe thấy lại trị chúng ta tội đêm khuya còn làm ồn, quấy nhiễu dân chúng ». Thẩm Tĩnh Chi vội vã kéo Ngọc Như Ý ngồi xuống, lấy tay che miệng nàng lại « muốn mạng lưới thì dễ thôi mà, ngày mai rủ Thẩm Tĩnh Thù dạo hồ đi, ta sẽ sai người chuẩn bị lưới đánh cá, ngươi tha hồ mà đánh bắt nhưng mà Như Ý à, cái này gọi là hạ lưới không phải nối, đây là vấn đề… »
Xì, Ngọc Như Ý bỗng dưng cười thành tiếng, nhìn thẳng vào cặp mắt hoa đào xinh đẹp của Thẩm Tĩnh Chi, thấp giọng hỏi « Thẩm Tĩnh Chi, ngươi có tin có một thời không khác tồn tại không ? »
Thẩm Tĩnh Chi sửng sốt, không hiểu ý của nàng chỉ biết tìm từ mà đáp « chuyện này, ta tin tưởng vào truyền thuyết quỷ thần cho nên ta chưa bao giờ làm chuyện xấu »
“Ha ha, Thẩm Tĩnh Chi, ta nói thật nha” Ngọc Như Ý chộp tay hắn, vô cùng thâm tình nói “ Thực ra ta không phải là Ngọc Như Ý, ta vốn họ chung là từ thế giới khác xuyên đến đây, linh hồn của ta nương nhờ trong thân thể của Ngọc Như Ý. Ta có phụ mẫu bạn bè, có cuộc sống riêng của mình mà tất cản hững điều đó không phù hợp với thế giới hiện tại của ngươi. Nếu có một ngày các ngươi phát hiện Ngọc Như Ý không giống Ngọc Như Ý hiện tại thì khi đó ta đã trở về rồi »
Nàng nói một hơi, Thẩm Tĩnh Chi cũng nghẹn họng trân trối, không hề có phản ứng, vất vả lắm mới tiêu hóa hết mấy lời của nàng, hồi lâu mới mỉm cười, nắm tay Ngọc Như Ý nói « Như Ý, ngươi cứ an tâm lên đường, ta sẽ thay ngươi chiếu cố tốt cho Lễ bộ thượng thư nhưng ngươi cũng không cần hoàn hồn lâu lắm nha »
Dứt lời, hắn liền nhịn không được ôm bụng cười cười ha hả, chỉ vào Ngọc Như Ý trêu chọc « Như Ý a, thì ra ngươi cũng thích đọc tiểu thuyết « hoàn hồn cùng phản hồn » mới xuất bản sao ? ngươi vừa rồi diễn y như thật á, làm ta suýt chút nữa tin là thật, hahaha, Như Ý, ngươi không đi làm diễn viên thật quá lãng phí »
Ngọc Như Ý bi phẫn ngẩng đầu nhìn trời, mặc kệ Thẩm Tĩnh Chi tiếp tục tự sướng. Thực là bi ai mà, lấy hết dũng khí mới dám nói thật, ai ngờ lại chẳng ai tin mình.
Cười một hồi, Thẩm Tĩnh Chi đột nhiên đứng dậy, đi đến trước mặt Ngọc Như Ý hỏi « Như Ý, có phải vì Hưởng Phúc huynh từ chối lời cầu hôn của ngươi cho nên ngươi mới bị kích thích, tâm tình không vui không ? vậy cũng không cần phải tuyệt vọng nha »
Cái gì ?ngươi mới tuyệt vọng, cả nhà ngươi mới tuyệt vọng, Ngọc Như Ý há to miệng chưa kịp phản bác thì Thẩm Tĩnh Chi như sợ những lời của mình chưa đủ lực sát thương còn bồi thêm một câu « cùng lắm thì ta cưới ngươi là được rồi »
Bẹp, cằm của Ngọc Như Ý suýt chút nữa thì rớt xuống, nàng ngây ngốc nhìn khuôn mặt hoa hoa đại thiếu gia bậc nhất kinh thành, lắp bắp kinh hãi hỏi « vì sao ? »
“Ha ha, ngươi không cần giật mình như vậy, đến đến, chúng ta hảo hảo thảo luận một chút ». Thẩm Tĩnh Chi chắp tay sau đầu, dựa người vào tảng đá nói « ta tuổi cũng không còn nhỏ nữa, lão gia tử cùng phụ mẫu ta đang hối thúc ta nhanh thành gia lập thất, thay vì cưới một tiểu thư khuê các không thú vị chi bằng cưới người quen. Như Ý, ngươi tuy rằng điên điên khùng khùng, háo sắc, ngoài trừ khuôn mặt đẹp thì chẳng có gì, uy uy, đừng đánh ta mà… »
Thẩm Tĩnh Chi nhảy dựng lên, cợt nhả trốn sang một bên « sự thật là vậy mà, hành vi cử chỉ của ngươi khó được người khác chấp nhận nên ta chịu thiệt một chút, ta và ngươi lấy nhau đi »
Ngọc Như Ý ngạc nhiên nhìn hắn một hồi, xác định Thẩm Tĩnh Chi không phải đang nói giỡn mới thở dài một hơi nói « Thẩm Tĩnh Chi, không ngờ ngươi ngày thường chơi bời lêu lổng nhưng thực ra lại là người tốt, lòng dạ không xấu lại biết quan tâm người khác » Nàng lại buồn bã lẩm bẩm « đáng tiếc ta muốn về nhà, không thể gả cho ngươi »
« Hừ, quên đi » Thẩm Tĩnh Chi cười cười. Haizz, vậy phải nói thế nào với lão gia tử đây ?
Thấy hắn nhíu mày không nói, Ngọc Như Ý lập tức lại tự kỷ lẩm bẩm « vì sao, vì sao ta lại là hồng nhan họa thủy trong lúc vô ý đã thương tổn trái tim yếu ớt của một nam nhân »
“…” Thẩm Tĩnh Chi sửng sốt « này, ngươi đừng hiểu lầm… »
“Bất quá.” Ngọc Như Ý lập tức chặn họng hắn, nháy mắt khôi phục lại bộ dáng như thường ngày, dây dưa với hắn « bổn cô nương cũng không thể uổng phí một lần xuyên qua như vậy, ngay cả thân cận với một mỹ nam cũng không có thì chẳng phải là rất thiệt sao ? »
“Uy uy uy , ngươi muốn làm gì? Cách ta xa một chút, không cần nhiễu nước miếng lên quần áo của ta… » Thẩm Tĩnh Chi đột nhiên cảm giác không tốt, ra sức đẩy cái miệng của Ngọc Như Ý đang sà tới, luống cuống tay chân tìm cách chạy trốn
“Thẩm Tĩnh Chi, nguyệt hắc phong cao, ngươi liền ngoan ngoãn theo bổn cô nương đi, mỹ nam, ta đến đây!”
Mặt nước Côn Minh trì vốn yên tĩnh đột nhiên nghe bùm mộ tiếng, như là có ai đó bị buộc phải nhảy cầu…