Giám Ngục Của Cậu

chương 15: phiên ngoại 2: kết thúc 2: clarance

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trước khi vào chương mình có lưu ý nhỏ muốn nói với mọi người, ở chương cuối cùng này, mình để cho nhân vật Clarance xưng hô là "ta" bởi vì theo mình thì nhân vật này rất điên cuồng, cũng vô cùng tự cao, hắn là kẻ có địa vị, là một con người khát máu, tựa như tác giả miêu tả "vua sư tử ngạo nghễ" nên mình nghĩ xưng hô "ta" có vẻ hợp hơn là "tôi", nhưng vì đây là truyện hiện đại mà để xưng hô như vậy sẽ có vài bạn thấy khó chịu nên mình muốn nói trước, nếu mọi người cảm thấy không ổn hay có ý kiến gì xin hãy để lại bình luận, mình sẽ xem xét sửa đổi. Cám ơn mọi người.

———

Gia tộc của Clarance là một gia đình quý tộc lâu năm ở nước M, toàn tộc liên kết với nhau như một thân cây, chỉ cần một cành cây bị động sẽ khiến cho cả cây lung lay. Mà cha của ta, là gia chủ của cả tộc, còn ta là con trai duy nhất của ông, tại sao lại nói là duy nhất, bởi vì ông ấy yêu mẹ ta, mẹ ta là người nước F. Bọn họ đều nói ta giống bà.

Tóc vàng, mắt xanh.

Bà là một người phụ nữ dịu dàng, ta theo bên cạnh cha học tập, đôi khi sẽ khó chịu vì phải hoàn thành bài tập, bà sẽ vui vẻ hát cho ta nghe những bài ca dao nước F. Nhưng bất hạnh là, bà gặp phải cha ta.

À đúng rồi, người trong gia tộc bọn ta có vấn đề về thần kinh, điên cuồng, muốn chiếm một người làm của riêng, mẹ ta vì không chịu nổi căn bệnh độc chiếm của ông. Đã gieo mình từ tầng mười xuống đất, ta tận mắt chứng kiến tất cả, máu tựa như có tri giác, chúng chảy ra từ sau gáy bà, như một đóa thược dược bung nở. Ta chứng kiến chuyện này nhưng lại không có bất cứ cảm giác gì, giác quan giống như bị khóa chặt, vật thể xung quanh sóng sánh như thủy triều.

Cha ta không đủ tư cách làm cha, nhưng lại có đủ tư cách làm thầy, ông dạy cho ta biết cách làm sao để bẫy được con mồi to lớn hơn mình, dạy cho ta cách sử dụng mánh lới để đối phó với lũ cáo già gian xảo, dạy cho ta cách làm sao để nắm được toàn bộ lợi ích, ông nói ở chốn thương trường khốc liệt không tồn tại thân tình, cho dù có cũng chỉ là giả vờ nịnh nọt, ông ấy còn nói cho ta biết, như thế nào gọi là yêu, là chiếm làm của riêng, là điên cuồng, là bệnh hoạn.

Dùng tiền tài để xây nên tòa lâu đài cho chính mình, ta sẽ là đức vua duy nhất ở đó, nhưng nơi đó lại vô cùng băng lãnh, không có tình thân, thế mà người bên ngoài lại nghĩ đủ trăm phương nghìn cách muốn vào, chẳng khác gì tự mình vây khốn mình.

Một con chim ngũ sắc bay qua cửa sổ nhà ta, ta liền bắt nó bỏ vào lồng.

Con chim kia có màu sắc sặc sỡ, nó rất thích ngửa đầu trông lên bầu trời, sau khi bị ta nhốt vào lồng, nó không ăn không uống, cuối cùng thì chết.

Ta chôn thi thể của nó ở sau hoa viên, chôn bên cạnh mẹ ta....

Ta thích xem người thân vì tranh đoạt quyền lợi mà giẫm đạp lẫn nhau, nhìn chúng hai tay dính đầu máu nhưng đổi lại được chỉ là những thứ rác rưởi, thích xem chúng đấu đá lẫn nhau đến đổ máu.

Vì vậy ta càng muốn xem nhiều hình ảnh đổ máu hơn nữa, từ đó ta trở thành ngục trưởng.

Nhìn nhiều, mới nhận ra thế giới này nhàm chán đến vậy, người đẹp, quyền lực, đưa tay một cái là có đầy, những thứ này có được quá dễ dàng, cuộc sống liền trở nên nhàm chán.

Ta từng muốn trải nghiệm cảm giác tử vong, muốn nhảy từ lầu bốn mươi xuống, nghĩ đến âm thanh máu chảy từ cơ thể mình ra sẽ dễ nghe bao nhiêu.

Ta từng nghĩ rằng, một ngày nào đó ta sẽ giả trang thành người quay phim mạo hiểm, ghi lại hình ảnh của mình trước khi chết, chỉ vừa nghĩ tới thôi mà lòng ta đã không ngừng run rẩy.

Nhưng rồi, ta gặp được em ấy, nếu như Chúa có thật, thì đây nhất định là chuyện tốt duy nhất mà Chúa làm được.

Ta ngồi trên xe, thất thần nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, dòng ngươi tất bật, trông như lũ kiến đang di chuyển.

Em ấy vô tình xuất hiện trong tầm mắt ta, em ấy nhìn rất đẹp, xin lỗi, nếu như dùng cách nói hoa lệ để hình dung về em, ta chỉ có thể nói, em lớn lên trông như một đóa hoa hồng.

Đúng vậy, là hoàng tử bé của ta ——— Cố Ly.

Em ấy là người Hoa đầu tiên ta biết, quá chói mắt, ta liền nhìn thêm vài lần nữa.

Khí tức quá sạch sẻ khiến ta không khỏi nghĩ đến hoa hồng và bạc hà, màu xanh lá cùng màu đỏ hòa quyện vào nhau.

Ta muốn dùng máu tươi tưới sống đóa hoa đó.

Lần đầu tiên, trong đầu ta lại hiện lên đóa hoa thược dược nhuốm đầy máu tươi ngày đó, nhắm mắt lại, hàng ngàn gương mặt dối trá dần trở nên mơ hồ như mặt biển. Gương mặt của cậu trai người Hoa ban sáng hiện lên như một đóa hồng tươi tắn.

Ta nhớ đôi môi của em có màu hồng nhạt, lúc em ngẩng đầu, tóc mái sẽ khẽ rơi trước trán, bởi vì hiệu ứng ánh sánh, đôi mắt em nồng nhiệt như cây hoa anh túc.

Khoảnh khắc em lôi kéo tên thanh niên trước mặt, áo của em sẽ bị kéo lên, để lộ ra vòng eo nhỏ nhắn.

Em đánh một cái ngáp, đôi mắt trở nên mông lung như tên MB từng nằm trên giường ta.

Ta nhớ........

Ta đột nhiên trở nên nóng nảy.

Em không giống, em có chút nguy hiểm.

Hôm sau, trên bàn của ta xuất hiện sấp tài liệu về em, ta không động vào, nhìn một sấp tài liệu không dày nhưng cũng đã ghi lại đầy đủ một phần sáu cuộc đời em, ta có chút mờ mịt.

Em quá nguy hiểm, trong đám người đông đúc, vậy mà em vẫn có thể hấp dẫn ánh mắt của ta một cách đơn giản.

Hoặc là phá hủy em, hoặc là có được em.

Đầu ta không tự chủ được hiện lên đôi mắt ngấn nước của em, thần sắc đầy vẻ tịch mịch u buồn, nội tâm ta kháng cự.

Ta tận lực không chú ý đến em, chịu đựng cảm giác bứt rứt phát điên.

Hồng hoa tuy tươi tắn chung quy cũng sẽ có lúc lụi tàn, tỷ như khi, người thân duy nhất của em bệnh nặng.

Ta nhìn em chật vật tuyệt vọng, vì chạy tiền mà bôn ba khắp nơi, tiện tay phái người ẩn danh gửi cho em một số tiền lớn.

Đến khi nhìn thấy em mừng rỡ như điên khi nhận được số tiền đó, đến cả trong mắt cũng xuất hiện ánh sáng, ta mới sửng sốt, mới nhận ra đôi mắt em còn sáng hơn cả sao.

Thời tiết ngày hôm đó có hơi nóng, ta đứng ở bệnh viện nhìn người thân duy nhất của em nằm trên giường bệnh, bị Tử Thần đưa đi, nhìn em suy sụp, bộ dáng như trời vừa sập xuống, khiến cho ta nhớ tới hoàng tử bé mẹ từng nói. Ta hiện tại, vừa là hồ ly, mà cũng là hoa hồng.

Muốn chiếm lấy em làm của riêng, lại tự mình cảm thấy chán ghét mà từ bỏ, cố hết sức không để tâm đến.

Rốt cuộc ta vẫn nhịn không được, đến khi con trai trưởng đã tàn phế của nhà họ Tạ đến cầu xin ta, ta liền tiện tay hạ xuống ván cờ này.

Ván cờ này có thể ảnh hưởng đến hoàng tử bé, cũng có thể khiến em ấy buông tay kẻ kia, vừa nghĩ vậy tế bào trong người ta lập tức kêu gào.

Ta không tin vào Chúa, ta chỉ vào ván cờ mà mình đã hạ xuống với Cố Ly.

Ngày em vào ngục giam, lúc đó ta bị một số chuyện làm vướng chân, khiến em bị lũ sâu bọ kia ức hiếp, không sao cả, ta sẽ từ từ giày vò bọn chúng.

Ta không hề nhận ra, trước kia ta muốn em chìm vào sa hoa truy lạc như mình, giờ chính ta lại tiến từng bước về phía em, càng muốn chiếm em làm của riêng hơn.

Ta vội vàng trở lại ngục giam không thấy ánh sáng, khi ấy là ngày thứ hai em ở đây, hoảng tử bé phát sốt, lúc biết tin này cả người ta đều run rẩy.

Ta tống lão mập kia vào buồng tử hình.

Hoàng tử bé đáng thương chỉ có một thân một mình, biểu tình kinh hoảng sau khi tỉnh lại của em khiến ta hưng phấn không thôi.

"Em bị bệnh cục cưng, em thật đẹp."

"Nhớ nhé, cục cưng của anh, anh là Clarance, không nhớ anh anh sẽ rất tức giận đó."

...

Ta phát hiện một khi đối mặt với em, ta sẽ mất khống chế.

Ta hưởng thụ cảm giác mất khống chế này, cục cưng tỉnh lại, hiển nhiên là không nhớ tên ta, ta phóng đãng hôn em, có trời mới biết, ta không biết cách hôn, dưới thân là con mồi xinh đẹp thanh tú, môi em mềm mại không tưởng, ta yêu chết cái cảm giác này.

Ta si mê hương vị của em, say mê mọi thứ của em, ngay cả nước mắt của em cũng có vị ngọt, hương vị tản ra từ cần cổ em tựa như ma túy.

Hoảng tử bé sợ hãi, yếu ớt vừa chạm vào sẽ vỡ, bản năng từ trong xương cốt thôi thúc ta ôm em vào lòng, ta theo bản năng mà hát cho em nghe bài ca dao khi còn bé mẹ từng hát cho ta nghe.

Hết.

Vậy là cuối cùng mình cũng hoàn em nó sau bao nhiêu ngày lười biếng, tung bông thôi. Thấy mọi người khá thích tác phẩm này khiến mình rất vui, sự ủng hộ của mọi người luôn là động lực để mình phát triển tốt hơn, cám ơn mọi người rất nhiều. Ở chương trước mình có nói là vừa nhắm được một bộ cũng khá ổn nhưng tiếc là tới giờ mình vẫn chưa xin được raw và mình cũng vừa tìm được một bộ cổ trang quá ư là hợp gu luôn. Nên là mình sẽ cân nhắc xem nên edit cái nào, mình không dám hứa trước nhưng mọi người cứ hóng vậy đi nhen. Yêu mọi người ????

Truyện Chữ Hay