Cho dù được cầu hôn, Lâm Hạc Thư vẫn rất bình tĩnh. Anh nhận ra chiếc nhẫn trên tay Giang Dữ Miên là do chính tay anh thiết kế trước đây. Anh có chút năng khiếu vẽ tranh thủy mặc, bản phác thảo trên giấy trông có vẻ đẹp hơn so với thành phẩm có phần cứng nhắc. Anh không biết Giang Dữ Miên đã làm nó từ khi nào, có lẽ cậu đã lên kế hoạch từ trước, hoặc cũng có thể chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên.
Dù thế nào đi chăng nữa, anh sẽ không dao động bởi sự bốc đồng nhất thời của Giang Dữ Miên. Cậu đã quá nhiều lần hành động thiếu suy nghĩ rồi.
Lâm Hạc Thư bình tĩnh nói: “Anh có thể chịu trách nhiệm, còn em? Sự bốc đồng của em sẽ kéo dài bao lâu?”
Câu nói này có phần phũ phàng, nhưng Lâm Hạc Thư luôn như vậy. Bản thân cậu lại có tiền án, Giang Dữ Miên cũng rất hiểu chính mình, cậu nhìn Lâm Hạc Thư, có chút cà lơ phất phơ nâng mặt anh lên hôn một cái: “Khuôn mặt này của anh, lần nào nhìn thấy em cũng bốc đồng.”
“Nhưng khuôn mặt mà em thích sẽ không trẻ mãi đâu.” Lâm Hạc Thư gỡ tay cậu ra, lùi lại một chút, cài lại cúc áo sơ mi vừa cởi ra khi về đến nhà, “Em sẽ phát hiện, sau khi đã quen thuộc thì mọi thứ đều trở nên nhạt nhẽo.”
Giang Dữ Miên còn chưa kịp phản bác, Lâm Hạc Thư đã hỏi: “Chiều nay em có sắp xếp gì không?”
“Không có.”
“Vậy thì đi ăn trước, chiều nay anh dẫn em đi dạo.”
Giang Dữ Miên không ngờ “đi dạo” trong lời nói của Lâm Hạc Thư lại là đến Cục Dân chính, nói chính xác là Phòng Đăng ký kết hôn. Phòng Đăng ký kết hôn được xây dựng trong một công viên chủ đề tình yêu.
Khi Lâm Hạc Thư dừng xe, Giang Dữ Miên nhìn từ ghế phụ ra ngoài, vừa vặn nhìn thấy cổng chính của Phòng Đăng ký. Cánh cổng mang đậm tính nghệ thuật, trên bức tường bên ngoài là một tác phẩm phù điêu màu đỏ, hình ảnh đôi tình nhân từ lúc bước vào hôn nhân cho đến khi già đi bên nhau. Cậu liếc mắt nhìn, quay đầu trêu chọc: “Chúng ta vào đó có bị đuổi ra ngoài không?”
Cậu nói cầu hôn nhưng cũng không ngạo mạn đến mức cho rằng luật hôn nhân sẽ vì cậu mà thay đổi, đương nhiên không nghĩ đây là điểm đến của ngày hôm nay.
Tuy nhiên, Lâm Hạc Thư lại nói: “Vào xem thử.”Vừa nói, anh vừa cởi dây an toàn xuống xe.
Giang Dữ Miên cũng theo đó xuống xe. Thời tiết hôm nay rất đẹp, trong công viên náo nhiệt, người già chơi cờ tướng, học sinh đuổi bắt ồn ào, thậm chí có người còn đang thả diều, nhưng không thả lên được.
Giang Dữ Miên thu hồi tầm mắt, cùng Lâm Hạc Thư đi vào công viên.
Lâm Hạc Thư im lặng suốt quãng đường, anh nói vào xem thử, dường như thật sự chỉ là vào xem thử. Giang Dữ Miên cảm thấy Lâm đại phu có lẽ đang suy ngẫm về ý nghĩa của hôn nhân, điều này liên quan đến việc bọn họ có thể đeo nhẫn hay không, nên cậu không lên tiếng.
Cậu cảm thấy tình cảnh này nên châm một điếu thuốc, nhưng khi ra ngoài cậu không mang theo, Lâm đại phu cũng không có thói quen này. Vừa hay có một chiếc lá rơi từ trên cây xuống, cậu đưa tay đón lấy, cuộn lại, đưa lên trước mắt, nhắm một mắt quan sát thế giới trong ống lá.
Phần lớn mọi người tụ tập thành từng nhóm, cũng có người già dẫn trẻ con ra phơi nắng, những người lẻ loi hiếm hoi đều vội vàng bước đi, còn những cặp đôi nam nữ đến đây, khỏi cần nghĩ cũng biết, nhất định là đến làm thủ tục.
Giang Dữ Miên nhàm chán thu hồi tầm mắt, lại nhìn sang bên cạnh. Ống lá đã hạn chế tầm nhìn của cậu rất nhiều, hơn nữa bọn họ lại đứng gần nhau, nhìn qua ống lá chỉ thấy toàn bộ chi tiết, ví dụ như mạch máu xanh lam trên cổ anh khi quay đầu, ví dụ như dấu răng không rõ ràng lắm dưới tai, là do cậu cắn.
Cậu nhìn đến mê mẩn, bỗng nghe thấy Lâm Hạc Thư nói: “Em xem bọn họ là đến ly hôn hay kết hôn?”
Giang Dữ Miên quay đầu lại, buông ống lá nhìn sang, một đôi nam nữ trông khoảng ba, bốn mươi tuổi đang ôm nhau ở cửa Phòng Đăng ký, cậu không chút do dự nói: “Kết hôn chứ sao.”
Vừa dứt lời, hai người kia đã đường ai nấy đi.
Giang Dữ Miên: “…”
Cậu dõi theo bóng dáng hai người, xác định không có ai quay đầu lại, bèn sửa lời: “Chia tay trong hòa bình?”
“Ừm, tạm biệt trong êm đẹp.”
Giang Dữ Miên nhân cơ hội bày tỏ lòng trung thành: “Chúng ta chắc chắn sẽ không như vậy.”
Cậu không có suy nghĩ gì khác, người trước mặt thậm chí còn chưa đồng ý lời cầu hôn của cậu, người khác ly hôn hay không thì liên quan gì đến cậu chứ? Nhưng sau khi đi dạo trong công viên một lúc, cậu đột nhiên cảm thấy kế hoạch ban đầu là ra nước ngoài đăng ký kết hôn và hưởng tuần trăng mật trở nên nhạt nhẽo, tờ giấy mỏng manh đó sao có thể sánh bằng cuốn sổ đỏ trang nghiêm chứ.
Cậu suy nghĩ một chút: “Em nhớ hình như Mạnh Đình Xuyên bọn họ đã ký một cái gì đó gọi là thỏa thuận giám hộ, anh có muốn không?”
Tuy rằng vẫn không có sổ đỏ, nhưng với tình hình tài chính của cậu, đó sẽ là một xấp giấy tờ dày cộm, cần một đội ngũ luật sư chuyên nghiệp làm việc rất nhiều ngày, ký rất nhiều chữ ký.
Xét về khối lượng công việc thì rất là trang trọng.
Giang thiếu gia cuối cùng cũng tìm được cơ hội, móc ra tấm thẻ đen trong truyền thuyết, làm ra vẻ “thuận tay làm luôn”, đưa thẻ cho anh: “Cái đó rất chậm, anh cầm lấy cái này trước đi, coi như tiền tiêu vặt.”
Lâm Hạc Thư không nhận lấy, đi một vòng cuối cùng cũng nói vào chuyện chính: “Hôn nhân đối với anh mà nói là một mối quan hệ gia đình lâu dài, ổn định và công khai.”
Hắn nhìn Giang Dữ Miên, hỏi ngược lại: “Còn em, em muốn gì, xác lập quan hệ, hay là tổ chức hôn lễ?”
Giang Dữ Miên còn chưa kịp trả lời, Lâm Hạc Thư đã lắc đầu phủ nhận: “Em muốn chiếm hữu.”
“Nhẫn, hôn lễ, công khai quan hệ, hoặc là,” anh nhìn tấm thẻ tín dụng trong tay Giang Dữ Miên, “tiền tiêu vặt, đối với em mà nói, đều là chiếm hữu.”
Giang Dữ Miên ngẩn người hai giây, sau đó cảm thấy anh nói đúng, nhưng lại quá đúng, suýt chút nữa cậu đã tưởng rằng đây là Lâm đại phu đang lên án mình. Nhưng biểu cảm của Lâm Hạc Thư rất bình tĩnh, Giang Dữ Miên nhìn thấy từ trong sự bình tĩnh đó một tia nuông chiều, thế là cậu lẽ thẳng khí hùng hỏi ngược lại: “Không được sao?”
Lâm Hạc Thư bật cười, nhận lấy tấm thẻ từ tay cậu: “Tiền tiêu vặt đã cho anh rồi, vậy lương có cần phải nộp không?”
Giang Dữ Miên chưa từng nghĩ đến khả năng này, giống như mở ra cánh cửa đến một thế giới mới. Hóa ra không chỉ có tiền gửi ngân hàng, mà lương cũng có thể đưa, cậu không thiếu tiền, nhưng mà lương của Lâm đại phu, nghe có vẻ rất đáng để tiêu.
Trong nháy mắt, cậu đã lên kế hoạch cho số tiền lương năm chữ số này có thể dùng để làm gì, có thể mua một chai rượu, có thể mua cho Papa vài hộp cá hộp, có thể ăn một bữa ngon, gần đủ mua một vé máy bay hạng phổ thông bay thẳng… Hình như không đủ dùng, cậu vô thức hỏi: “Vậy còn tiền thưởng cuối năm thì sao?”
Lâm Hạc Thư bật cười, cũng đưa thẻ cho cậu: “Ở trong đó, mật mã là 120901.”
Nghe là biết ngay là ngày tháng, hơn nữa còn là ngày khai giảng, ngày khai giảng năm lớp 12, ngày mà năm đó sau khi phân ban, bọn họ chính thức quen biết nhau với tư cách là bạn học.
Lấy ngày tháng làm mật mã, Giang Dữ Miên cũng không cảm thấy bất ngờ, nhưng cậu không hiểu: “Sao lại là ngày này?”
Lâm đại phu thản nhiên nói: “Ngày hôm đó em rất đẹp trai.”
Vậy là chia tay với bác sĩ Lâm và giám đốc Giang thật rồi! Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ. Iu 🥰🥰🥰🥰