*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
—
Tại sao lại là bốn năm sau?
Câu hỏi vào đêm đính hôn đó, Ôn Nhiên vẫn luôn cho rằng Cố Quân Trì không trả lời nhưng hôm nay cậu mới nhận ra, thật ra hắn đã đưa ra câu trả lời từ rất lâu rồi.
—— Rảnh thì lo cho bản thân cậu nhiều hơn đi, đừng quan tâm là bao nhiêu năm, cũng đừng suy nghĩ nhiều quá.
Không có chuyện kết hôn với cậu đâu.
Như vậy mới đúng này.
Ôn Nhiên nghĩ, Cố Quân Trì làm sao có thể thật sự bị một hôn ước trói buộc được.
Người không bị cuốn theo ham muốn, không bị mê muội bởi tình cảm và không hài lòng với hiện tại đương nhiên phải có mục tiêu lớn lao hơn.
“Đôi khi phản ứng của con đối với một việc gì đó luôn khiến mẹ rất bất ngờ.” Trần Thư Hồi cười một tiếng, cảm thấy khó tin một cách sâu sắc: “Mẹ thật sự rất tò mò, con cho rằng con có thể đi đâu?”
“Tới một nơi...!mà sẽ không có người tráo thuốc của tôi.” Ôn Nhiên nhìn thẳng vào mắt bà.
Sắc mặt Trần Thư Hồi cứng đờ, nụ cười mỉa mai trên mặt nhanh chóng nhạt đi.
“Cảm thấy có thể sẽ không cứu được Cố Quân Trì nên định vơ vét chút giá trị cuối cùng trên người tôi, trước khi cá chết lưới rách thì tranh thủ thêm một vài quân cờ, dù sao thì ông nội Cố cũng không biết đứa trẻ này không thể sinh ra được.” Ôn Nhiên bình tĩnh nói: “Chỉ là các người không ngờ Cố Quân Trì lại khoẻ lại nhờ đánh dấu vĩnh viễn, không cần độ xứng đôi cao cũng có thể sinh ra thế hệ sau với omega khác.”
Trong giọng nói của cậu có một chút mệt mỏi: “Không chỉ có mình tôi trở thành thuốc phế phẩm, mà là cả nhà họ Ôn.”
“Thế thì sao, muốn tôi để cậu đi là định tự đi tìm Cố Quân Trì phải không?” Trần Thư Hồi một nửa là tức giận một nửa là khinh thường: “Cậu nên cảm ơn tôi mới đúng, nếu như cậu thật sự có thai thì giả vờ đáng thương trước mặt Cố Quân Trì sẽ có hiệu quả gấp đôi đấy.”
“Xong rồi hai tháng sau giả vờ không cẩn thận ngã một cái, làm cho đứa bé vốn không thể sống sót bị ngã sẩy thai luôn.” Ôn Nhiên gật đầu: “Cũng khá là có khả năng nhưng chuyện như vậy tôi không làm được.
Các người đã nắm nhiều sơ hở của tôi như vậy rồi, không cần lo lắng tôi sẽ đi tìm Cố Quân Trì đâu.
Làm phiền bà hỏi Cố Sùng Trạch khi nào thì có thể để tôi đi, tôi biết ông ta vẫn luôn là người đưa ra mỗi một mệnh lệnh.”
Trần Thư Hồi chỉ lạnh lùng nhìn cậu, Ôn Nhiên không nói thêm gì nữa mà xoay người lên cầu thang, đi chân trần về phòng.
Tối hôm đó cậu đã ngủ một giấc dài nhất và ngon nhất từ trước đến nay, cũng mơ một giấc mơ đẹp.
Trong giấc mơ là cây ước nguyện giống như lửa vậy.
Ôn Nhiên đang ngồi trên cây, cậu muốn tìm dây ước nguyện mình đã viết nhưng tìm mãi cũng không thấy mà chỉ thấy một sợi dây trống không không viết gì cả.
Cậu tháo sợi ruy băng đỏ đó xuống, phất tay với Cố Quân Trì đang đứng dưới gốc cây: “Cái này là của cậu, bây giờ cậu có điều ước gì muốn viết chưa?”
Cố Quân Trì hơi ngẩng đầu lên nhìn cậu, vẫn nói: “Không cần, tôi không có điều ước.”
“Cũng đúng, cơ thể cậu đã khoẻ lại rồi.” Ôn Nhiên cười lên rất vui, cười cho đến khi hốc mắt hơi chua xót, cậu nói: “Vậy thì tôi cũng không còn điều ước nữa.”
Ôn Nhiên đã mỉm cười khi thức dậy, cậu lau mắt ngồi dậy, ngoài cửa sổ chỉ có cây phượng tím đã kết thúc thời kỳ ra hoa, những ngày ở làng chài nhỏ đó dường như cũng là chuyện của kiếp trước rồi.
Ngồi thất thần hồi lâu, Ôn Nhiên mới xuống giường đánh răng rửa mặt, sau đó xuống lầu ăn trưa, còn đặc biệt mời dì Phương ngồi ăn cùng mình.
“Nhiên Nhiên, sao hôm nay lại vui quá vậy?” Dì Phương gắp một miếng thịt giúp cậu: “Mấy ngày nay thấy con ăn uống không được, dì lo lắm đấy.”
“Con không sao.” Ôn Nhiên cười nói: “Cảm ơn dì, dì Phương, dì cũng phải chú ý sức khỏe.”
“Khách sáo với dì cái gì, ăn nhanh đi.”
Ăn trưa xong, Ôn Nhiên trở về phòng bắt đầu thu dọn đồ đạc —— Mặc dù không có gì để thu dọn, chỉ cần bỏ máy tính vào cặp sách, mang theo điện thoại di động và mô hình là được.
Cậu gấp chăn gọn gàng, dọn dẹp phòng sạch sẽ, lúc sắp xếp bản vẽ và sách vở có do dự vài giây rồi vẫn nhét một ít vào cặp, phần còn lại thì cất vào ngăn kéo.
Sau đó cậu ngồi xuống mép giường, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bốn giờ chiều, Ôn Nhiên đeo cặp sách lên, cất điện thoại vào túi áo khoác đen, ôm chiếc mô hình tàu hộ vệ viễn dương đó đi xuống lầu.
Dì Phương vẫn đang nghỉ ngơi trong phòng, Ôn Nhiên không quấy rầy bà mà nhẹ nhàng đóng cửa chính lại, đi thẳng ra ngoài cổng vườn hoa, nơi có một chiếc ô tô riêng màu trắng đang đậu.
Trần Thư Hồi đang ngồi trên ghế lái, Ôn Nhiên mở cửa ghế phó lái ngồi vào, đặt cặp sách dưới chân còn mô hình lên đùi, sau đó thắt dây an toàn.
Không ai nói gì cả, chiếc xe bắt đầu di chuyển.
Ôn Nhiên quay đầu lại nhìn căn biệt thự đã sống hơn nửa năm, kỳ lạ là cậu lại không có bất kỳ sự bùi ngùi hay cảm xúc nào, như thể chỉ là lật một trang sách trong khi đọc, không có bất kỳ dao động nào.
Chiếc xe lái ra đường lớn, bầu trời hơi u ám, xẩm tối có thể sẽ có mưa.
Đi vào nội thành rồi lại lái ra khỏi nội thành, hơn một tiếng sau, khi chiếc xe lăn bánh trên đường ra ngoại ô, điện thoại di động của Trần Thư Hồi bắt đầu đổ chuông, Ôn Duệ gọi đến nhưng Trần Thư Hồi không bắt máy, hắn gọi liên tục bốn năm cuộc rồi cuối cùng cũng bỏ cuộc.
Dừng lại mấy giây, điện thoại của Ôn Nhiên reo lên, cậu lấy ra, trên màn hình là tên của Ôn Duệ.
Ôn Nhiên nhấn nút bắt máy và bật loa ngoài, Ôn Duệ gầm lên một tiếng khiến cho cả điện thoại rung lên: “Trần Thư Hồi, bà thật sự điên rồi có phải không! Rốt cuộc phải giết bao nhiêu người thì các người mới hài lòng đây?!”
“Anh.” Ôn Nhiên gọi hắn.
“Bây giờ cậu đang ở đâu, nói cho tôi biết vị trí của cậu!”
“Em phải đi rồi.”
“Sao bọn họ có thể để cho cậu đi được? Bây giờ cậu đang ở đâu?!”
“Anh.” Ôn Nhiên lại gọi hắn một tiếng nhưng không nói thêm gì nữa mà cúp máy, chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng rồi nhét lại vào túi.
Sắc trời đã tối, ngón trỏ của Ôn Nhiên đang vuốt ve góc hộp mô hình, cậu đột nhiên lên tiếng: “Có phải bà cũng đã từng hối hận về sự lựa chọn mà mình đã đưa ra giữa Cố Sùng Trạch và ba không?”
Trần Thư Hồi đột nhiên đạp phanh một cái, quay đầu sang nhìn cậu.
Ôn Nhiên chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm vào mô hình trên đùi: “Chắc là bà cũng có tình cảm với ba nhỉ, nếu không thì đã không sinh ra Ôn Nhiên, cũng sẽ không oán hận vì bị phản bội.
Cố Sùng Trạch cũng nhìn ra được, cho nên lúc ông ta muốn loại bỏ ba đã không xử lý trong im lặng mà lại nói cho bà việc Ôn Ninh Uyên ngoại tình và để bà tự mình lựa chọn, làm cho chuyện này trở thành quyết định và trách nhiệm của bà.”
Đến lúc này rồi mà còn truy cứu làm sao Ôn Nhiên biết được những thứ này thì đã quá muộn rồi, Trần Thư Hồi quay mặt đi, lại đạp ga, lạnh giọng nói: “Ông ta không đáng chết sao?”
“Chính là như vậy, mỗi lần hối hận, bà sẽ nói đi nói lại với chính mình rằng Ôn Ninh Uyên đáng chết, những gì bà làm không sai.
Cho dù bà đã từng hơi nghi ngờ nhưng mọi chuyện cũng đã xảy ra, không quay đầu lại được, bà chỉ có thể tiếp tục tẩy não bản thân, buộc bản thân phải thừa nhận rằng đây là điều đúng đắn, bà đã không chọn sai đường.”
Ôn Nhiên ngẩng đầu lên một chút, nói với giọng điệu rất ôn hoà: “Ba thích đọc sách, lúc ông ấy đọc sách thỉnh thoảng sẽ tiện tay viết một câu nhật ký ngắn vào những chỗ trống, chắc là bà chưa từng chú ý đến, lúc ông ấy ra đi bà hận ông ấy đến thế, đương nhiên cũng sẽ không sắp xếp và kiểm tra di vật của ông ấy kỹ càng.”
“Mấy ngày nay tôi đã lật hết tất cả sách trong phòng làm việc và phòng chứa đồ, tìm được một đoạn nhật ký mà ông ấy từng viết, ngày tháng đã gần mười tám năm trước.” Ôn Nhiên đọc đoạn văn đó lên: “Tối qua lúc xã giao có gặp vợ chồng trưởng dàn nhạc và Khinh Vãn, tiện đường tiễn bọn họ một đoạn về phòng, nghe bọn họ nói mới biết Thư Hồi lại giành giải thưởng nữa, chỉ trách mình khoảng thời gian này bận quá, quên cả quan tâm.
Mình và Khinh Vãn bắt tay tạm biệt, cô ấy vẫn thẳng thắn đến không hợp tình hợp lý y như trước đây nhưng mình lại cảm thấy vui, bởi vì đã buông tay rất lâu, đến khi gặp lại cô ấy chỉ cảm thấy giống như một người bạn vậy.”
Cơ thể Trần Thư Hồi cứng đờ, sau đó vai và cánh tay đột nhiên bắt đầu run lên, mười ngón tay nắm chặt vô lăng.
“Tôi thật sự là con riêng của Ôn Ninh Uyên sao?” Ôn Nhiên giống như đang tự hỏi chính mình, cũng giống như đang hỏi bà.
Không có câu trả lời, đèn đường nhanh chóng vút qua trong xe, lồng ngực Trần Thư Hồi phập phồng dữ dội.
Nửa tiếng sau, xe dừng ở một bến tàu nhỏ, Ôn Nhiên cởi dây an toàn, đeo cặp sách vào, ôm mô hình đẩy cửa xuống xe.
Một vài ngọn đèn đường sáng le lói, tất cả các thuyền đánh cá đều neo đậu trên bờ, khẽ dập dềnh theo làn sóng, chỉ có hai chiếc ca nô đậu ngay phía trước, một chiếc khá lớn, chiếc còn lại nhỏ hơn một chút, ba alpha cao lớn đang đứng ở chỗ lên tàu.
Ôn Nhiên nhìn vài giây, đột nhiên xoay người đặt mô hình lên ghế lái, sau đó lại cởi cặp sách lấy máy tính ra đặt lên ghế, nói: “Không mang những thứ này nữa, trên đường không tiện.”
Một tay Trần Thư Hồi đặt lên mui xe, gần như không thể đứng vững, hơi thở cũng gấp gáp.
Sau khi đeo cặp sách lại, Ôn Nhiên đi về hướng chỗ lên thuyền ngay phía trước, đi được nửa đường, cậu nghe thấy Trần Thư Hồi run rẩy gọi một tiếng: “Ôn Nhiên.”
Ôn Nhiên quay đầu lại, mơ hồ nhìn thấy hai tay Trần Thư Hồi buông thõng hai bên người, bà dường như có mở miệng ra nhưng cuối cùng lại không phát ra âm thanh nào nữa.
Ôn Nhiên cụp mắt xuống, không quay đầu lại mà tiếp tục đi về phía trước, bước lên ca nô.
Một alpha đi lên theo, hai alpha còn lại thì lên chiếc ca nô nhỏ ở bên cạnh.
Động cơ khởi động, ca nô quay đầu, rẽ ra làn sóng trắng xóa rồi phóng nhanh về phía biển lớn ở đằng xa.
Ôn Nhiên ôm đầu gối nép mình trong khoang tàu, nhìn ánh đèn ở thủ đô xa dần, khiến cho cậu nhớ đến buổi tối sinh nhật Hạ Uý, mọi người cùng nhau lên du thuyền ra khơi, dường như cũng là một cảnh tượng không khác mấy.
Trong năm ngày nay, Ôn Nhiên vẫn luôn nhớ, nhớ trại hè, nhớ làng chài nhỏ, nhớ những khoảnh khắc vui vẻ không nhiều trong cuộc đời ngắn ngủi của mình, tính ra thế mà đều liên quan đến Cố Quân Trì.
Sau đó lại nghĩ rằng sẽ không bao giờ có lại được nữa thì cậu lại bắt đầu hơi buồn bã.
Bốn mươi phút sau, tốc độ của chiếc ca nô đột nhiên chậm lại, sau đó chiếc tàu còn lại lái đến rất gần, alpha bước qua người Ôn Nhiên, đạp lên mạn thuyền rồi nhảy qua chiếc ca nô nhỏ.
Chỉ còn lại một mình Ôn Nhiên, chiếc thuyền được mở chế độ lái tự động và tiếp tục lái về phía trước, còn ba alpha kia thì lái chiếc ca nô nhỏ nhanh chóng giữ khoảng cách với cậu, đi theo không xa không gần.
Ôn Nhiên nhìn bọn họ một cái, quay đầu lại, đút tay vào túi quần, sờ vào chiếc điện thoại nóng hổi.
Cậu khó hiểu lấy ra, đột nhiên nhìn thấy hàng chục cuộc gọi nhỡ của Cố Quân Trì trên màn hình.
Trong lúc đang sửng sốt, Cố Quân Trì lại gọi đến.
Hơi thở của Ôn Nhiên trở nên hơi gấp gáp, ngơ ngác nhìn về phía mặt biển, ở phía rất xa rất xa là ánh đèn mơ hồ của hơn chục chiếc thuyền cứu hộ, nhìn lên trên nữa, giữa tầng mây đen ngòm là đèn hành trình đang lập loè của máy bay trực thăng, tựa như một ngôi sao duy nhất.
Ngón tay hơi run lên trượt sang nút bắt máy, Ôn Nhiên đưa điện thoại lên tai, nghe thấy tiếng gió, tiếng ầm vang của trực thăng và tiếng thở dốc nặng nề của Cố Quân Trì.
“Cậu biết cách dừng tàu.” Giọng nói của Cố Quân Trì khàn đến đáng sợ: “Bây giờ dừng lại ngay.”
“Cậu tỉnh lại rồi.” Ôn Nhiên chậm rãi đứng dậy, bước ra khỏi khoang tàu, ngẩng đầu lên nhìn chiếc trực thăng ở quá xa kia: “Nghe nói bệnh của cậu đã khỏi rồi, là thật có phải không?”
Cậu biết rất rõ rằng chỉ cần cậu dừng tàu lại, alpha trên ca nô sẽ bắn thẳng một phát súng vào đầu cậu.
Mục đích của Cố Sùng Trạch là xử lý cho xong cậu trước khi Cố Quân Trì tỉnh dậy, sự khác biệt giữa việc đi và không đi chỉ là địa điểm chết khác nhau mà thôi.
Nhưng không sao cả, chỉ cần chết rồi, mọi đau khổ sẽ có thể chấm dứt, có thể nhắm mắt thanh thản, đây là một chuyện tốt.
Cố Quân Trì hít một hơi, ho khan vài tiếng, nói lại lần nữa: “Dừng tàu lại.”
Nhưng Ôn Nhiên lại cười nói: “Nhất định là cây ước nguyện đã hiển linh, nhưng tôi không thể đi trả lễ được rồi, đáng tiếc thật.”
Còn một chuyện đáng tiếc nữa là không thể tham gia kỳ thi cuối kỳ của học kỳ này, Ôn Nhiên vốn dĩ còn muốn dùng thành tích xếp hạng để chứng minh cho Cố Quân Trì rằng mình không phải là heo.
“Tôi đã từng cho cậu lựa chọn.” Cố Quân Trì thở gấp một hơi, nói từng câu từng chữ: “Không phải cậu đã chọn tôi sao?”
Gió lạnh thổi đến mức hai mắt cũng đau nhưng Ôn Nhiên vẫn cố chấp nhìn về điểm sáng đó: “Xin lỗi.”
Những gì cậu có rất ít, một chút sự chân thành đáng thương trong mắt Cố Quân Trì có lẽ cũng đầy tính toán, rẻ mạt và xấu xí.
Cậu biết Cố Quân Trì có vô số lý do, vô số cách để từ chối khả năng mình đến gần hơn một chút nhưng Cố Quân Trì lại không làm gì cả mà chỉ đứng đó, lặng lẽ nhìn mình bước tới bên cạnh từng chút một, ôm lấy hắn.
Vì vậy muốn được giải thoát lắm rồi, người từ trước đến nay bị lừa dối lại là người đối xử tốt nhất với mình, việc bị nỗi đau khổ đè bẹp hoàn toàn chỉ là vấn đề thời gian.
Chiếc ca nô nhỏ bắt đầu rẽ sang một hướng khác và rời đi, Ôn Nhiên xoay người nhìn món đồ đang loé lên đồng hồ đếm ngược màu đỏ dưới ghế lái trong khoang, nói với Cố Quân Trì: “Bảo thuyền cứu hộ dừng lại đi, nếu còn lại gần hơn, lát nữa mà nổ thì bọn họ sẽ bị thương.”
Giọng nói của Cố Quân Trì ở đầu bên kia điện thoại gần như đang run rẩy: “Ôn Nhiên!”
Ôn Nhiên im lặng một lát, nhẹ giọng nói: “Đây không phải là tên tôi, tôi cũng chưa bao giờ xúc phạm ba mẹ cậu, xin lỗi vì đã lừa dối cậu rất nhiều chuyện.”
Giữa biển khơi mênh mông, cậu đứng trên boong tàu, mái tóc và vạt áo bị gió lạnh thổi cho rối tung giống như một quân cờ màu đen, càng giống như một chú chim đen nho nhỏ sắp sửa rời khỏi thế gian.
“Cố Quân Trì, cậu được tự do rồi, tôi vui mừng thay cho cậu.”
Chỉ có thể nói đến đây, tay Ôn Nhiên vô thức chạm vào bụng dưới, cuộc đời cậu dường như luôn lỡ một chút, lỡ một bước, cuộc đoàn tụ với mẹ, cuộc gặp gỡ với Cố Quân Trì hay là tình cảm chưa từng nói ra cũng vậy.
Tình yêu giống như lớp sinh lý vậy, là thứ mà cậu chưa bao giờ được tiếp xúc tử tế, cũng là thứ mà cậu không kịp học.
Tút—— Cuộc gọi kết thúc, Ôn Nhiên đeo cặp sách nhìn chiếc trực thăng lần cuối cùng, sau đó xoay người đi vào khoang tàu.
Hai mươi bảy giây sau, mặt biển vang lên một tiếng nổ lớn, ánh lửa thiêu đốt phun ra tứ phía, chôn vùi tất cả âm thanh, gây ra sóng lớn cuồn cuộn, xuyên qua màn khói dày đặc bốc lên, thắp sáng bầu trời đêm màu xanh đen.
Âm thanh kéo dài như từng đợt thủy triều không âm thanh không màu sắc, lan ra những gợn sóng hết vòng này đến vòng khác trong không trung theo tiếng gió.
Khi tiếng nổ biến mất, chiếc trực thăng vẫn lượn vòng tiến về phía trước, thuyền cứu hộ cũng tiếp tục chạy về phía trước không hề ngừng lại nhưng biển lớn đã bình tĩnh trở lại, nuốt chửng những mảnh vỡ chìm xuống đáy biển, để lại mặt nước sạch sẽ như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Biển lớn xanh là bầu trời của cá, trẻ nhỏ ngủ mơ trong những đám mây.
Tảo biển là chiếc gối mềm mại, ánh trăng là ngọn đèn xa xôi.
Nước mắt được gió lau đi, con ơi đừng khóc nữa.
Về nhà đi, có người đang đợi con.
Tách, một giọt nước rơi xuống biển từ trên không, sau đó trên mặt biển vang lên những tiếng rào rào dày đặc, trời đổ mưa rồi.
.