*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
—
Trời âm u mấy ngày liên tục, cuối tuần, Ôn Nhiên đã đến mộ của Ôn Ninh Uyên.
Khuôn mặt ôn hoà nở nụ cười nhẹ trong bức ảnh đen trắng là dáng vẻ đầu tiên hiện lên trong đầu cậu mỗi khi nhớ đến Ôn Ninh Uyên, cũng là lần cuối cùng bọn họ gặp nhau.
“Ba ơi.” Ôn Nhiên đặt một bó hoa huệ tây trước ngôi mộ, quỳ xuống nhìn vào mắt Ôn Ninh Uyên: “Con không tin ba sẽ làm chuyện như vậy.”
“Mẹ cũng sẽ không.” Ôn Nhiên cúi đầu: “Nhưng con vẫn chưa tìm được bà ấy.”
Sau khi biết Trần Thư Hồi và Cố Sùng Trạch có thể đã hợp tác với nhau kể từ khi mình được nhận nuôi, những khúc mắc về tung tích của Lý Khinh Vãn đã có thể hiểu được vài phần.
Mười năm trước, Lý Khinh Vãn đã bỏ lỡ mình vì đến cô nhi viện chậm một bước, từ đó đến nay bà vẫn luôn tìm kiếm, cho đến bốn năm trước quay lại thủ đô, có lẽ đã biết mình được nhà họ Ôn nhận nuôi.
Nhưng lúc đó Ôn Nhiên đã bị đưa vào một phần quan trọng của kế hoạch, không cần Trần Thư Hồi lộ mặt, Cố Sùng Trạch chỉ cần cử động ngón tay thôi đã có thể tạo ra vô số trở ngại và uy hiếp, buộc Lý Khinh Vãn phải rời khỏi thủ đô, lẩn trốn và chạy thoát.
Ôn Nhiên biết mình không thể tìm được cũng không thể đợi được Lý Khinh Vãn, chỉ cần Cố Sùng Trạch ở đó, chỉ cần kế hoạch của bọn họ chưa kết thúc, cậu và Lý Khinh Vãn sẽ mãi mãi không thể gặp nhau.
Chỉ là một khi kế hoạch kết thúc, với tư cách là người biết rõ sự tình và là người tham gia, liệu Ôn Nhiên sẽ tiếp tục tồn tại chứ? Nếu như không thì sẽ biến mất bằng cách nào?
Tình trạng bế tắc không có giải pháp, Ôn Nhiên cũng không có ý định giải quyết nhưng trước khi kết cục đến, cậu không thể hoàn toàn ngồi yên chờ chết.
Vốn tưởng rằng sau khi Cố Bồi Văn đưa ra mệnh lệnh, Ôn Duệ và Trần Thư Hồi sẽ bận rộn với Bách Thanh đến độ không thấy bóng dáng đâu nhưng thực tế là hắn lại bày ra một thái độ có thể xem như lười biếng, thời gian ở nhà càng ngày càng nhiều, thậm chí còn không cống hiến được 1% sức lực và sự tập trung như trước đây hắn bỏ vào Thịnh Điển.
Có lẽ là do cú sốc của việc Phương Dĩ Sâm biến mất mang lại, hoặc có lẽ là cố tình chống đối Trần Thư Hồi, may mà Trần Thư Hồi bận rộn với công việc nên không có thời gian về nhà cãi nhau với hắn, nhiều lắm thì chỉ có thể mắng qua điện thoại.
Sau khi tan học về nhà, Ôn Nhiên mở cửa ra, lại thấy Ôn Duệ đang ngồi trên ghế sofa, trên TV đang chiếu tin tức quân sự.
“Các quan lớn kỳ cựu sắp sửa nghỉ hưu giải nhiệm rồi.” Ôn Duệ nhìn màn hình, lên tiếng không buồn quay đầu lại: “Qua vài năm nữa thôi, quân đội sẽ có một cuộc thay máu lớn.”
Câu này không đầu không đuôi, Ôn Nhiên đeo cặp đứng ở đầu cầu thang, hỏi: “Sao vậy?”
“Không sao hết, chỉ nói thế thôi.” Ôn Duệ vừa nói vừa xoay điều khiển trong tay: “Có rất nhiều chuyện đã được ấn nút tăng tốc, không ai biết khi nào quả báo sẽ giáng xuống người mình, nghe nói ông cụ Cố đã soạn di chúc từ sớm rồi.
Tôi vẫn giữ câu nói đó, hãy nắm thật chặt Cố Quân Trì, bởi vì cuối cùng chỉ có cậu ta là sẽ bảo vệ cậu, và cũng chỉ có cậu ta là có thể bảo vệ được cậu.”
“Không sao cả.” Ôn Nhiên bình tĩnh nói: “Em chấp nhận mọi quả báo.”
Ôn Duệ cười một tiếng: “Có hai đứa con trai như cậu và tôi, gia đình này coi như xong rồi, nhưng mặc kệ, những gì muốn có đều có được rồi, bà ta cũng không quan tâm nữa.
Đáng tiếc là đứng quá cao sẽ dễ trở thành mục tiêu, chơi cờ giỏi như vậy, không biết bản lĩnh tránh đạn sẽ thế nào.”
Hắn vừa nói vừa đứng dậy vươn vai: “Trời tối rồi, đi lao động thôi.”
“Đến Bách Thanh sao?”
“Đến Thịnh Điển.” Ôn Duệ cầm điện thoại lên, đi về phía cửa: “Tôi thì không muốn trúng đạn đâu, vẫn nên bảo vệ gia nghiệp của chúng ta cho tốt, nếu không thì cha già ở trên trời sẽ đau lòng mất.”
Ôn Nhiên nhìn bóng lưng hắn, mình là con nuôi, chỉ ở với Ôn Ninh Uyên sáu năm mà tình cảm đã sâu đậm, huống hồ gì là Ôn Duệ kể từ khi sinh ra cho đến khi trưởng thành đều ở bên cạnh Ôn Ninh Uyên.
Đối với hắn mà nói, người cha luôn dành thời gian chơi bóng và chơi game với hắn chắc hẳn cũng là một phần cực kỳ quý giá trong ký ức cuộc đời.
Số phận là một bánh răng chuyển động vô số lần, càng chính xác thì càng không chấp nhận được bất kỳ sai sót nào, đôi khi một con ốc nhỏ cũng có thể gây kẹt và sai sót, và mình chính là con ốc đó.
Bất kể là đúng hay sai, nếu như không có sự tồn tại của đứa con riêng là cậu đây, có lẽ tất cả mọi người đều có thể hạnh phúc.
Đúng như Ôn Duệ đã nói, đứng quá cao sẽ dễ trở thành mục tiêu.
Nửa tháng sau khi Cố Sùng Trạch tiếp quản Bách Thanh, một bức ảnh cũ đã gây ra sóng to gió lớn ở thủ đô.
Bối cảnh của bức ảnh là trong một phòng riêng của một câu lạc bộ nào đó, trong đó có ba người, một là Đường Hoa đã chết, một là cơ trưởng đã gây ra vụ tai nạn máy bay năm đó, người còn lại là một bóng người mờ ảo nằm bên ngoài khoảng lấy nét của ống kính...!trông cực kỳ giống Cố Sùng Trạch.
Ngay lập tức, vụ tai nạn máy bay phủ đầy bụi hơn mười năm trước được phơi bày trong tầm mắt của công chúng mà không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào, những suy đoán và tin đồn từng có về đứa con ngoài giá thú mưu sát vợ chồng người thừa kế như thể được chứng thực, nhanh chóng chiếm lấy tâm điểm bàn tán của giới truyền thông và công chúng.
Rất nhanh sau đó, bên phía Bách Thanh đã làm sáng tỏ rằng người thứ ba trong bức ảnh không phải là Cố Sùng Trạch, Cố Sùng Trạch cũng bày tỏ rằng sẽ hợp tác với mọi cuộc điều tra của cảnh sát để điều tra rõ ràng nguồn gốc của tin đồn càng sớm càng tốt.
Đương nhiên những thứ này chỉ là bề ngoài, Ôn Nhiên biết Cố Sùng Trạch đã bị gọi đến Loan Sơn một chuyến từ sớm, hiện tại vẫn chưa quay lại Bách Thanh, còn Trần Thư Hồi, người cũng gặp tổn hại cùng ông ta, hai ngày nay thần kinh vẫn luôn ở trạng thái căng thẳng, đã thận trọng lại càng thận trọng hơn.
Về việc Cố Sùng Trạch dám tiếp nhận cuộc điều tra của cảnh sát, nguyên nhân đầu tiên có lẽ là vì Đường Hoa và cơ trưởng đã qua đời từ lâu, người chết không làm chứng được, nguyên nhân thứ hai thì Ôn Nhiên đoán là lúc đó Cố Sùng Trạch không tham dự vào quá nhiều mà chỉ có tác dụng giật dây, có thể tránh xa sự việc nhiều nhất có thể.
Ôn Nhiên muốn gửi tin nhắn cho Cố Quân Trì, hỏi xem bây giờ hắn đang ở nước ngoài hay ở thủ đô, đã xem ảnh chưa.
Nhưng nghĩ thì thấy hắn đương nhiên là người biết đầu tiên, Ôn Nhiên nhìn màn hình rất lâu mới thoát ra khỏi khung chat.
Sự chán nản và tuyệt vọng còn lớn hơn cả sự chấn động và bừng tỉnh.
Ôn Nhiên ngồi trong lớp học ồn ào trong giờ ra chơi, nghĩ đến việc suốt mười năm qua mình đã bị Cố Sùng Trạch, một trong những kẻ tình nghi là đồng phạm giết ba mẹ Cố Quân Trì thao túng, trong gần nửa phút, cậu cảm thấy khó khăn đến mức không thở nổi.
“Tớ thật sự cảm thấy cậu bị bệnh rồi đấy, cậu trông ỉu xìu như vậy trong khoảng thời gian dài lắm rồi.” Đào Tô Tô hỏi: “Rốt cuộc là đã gặp phải rắc rối gì vậy?”
Ôn Nhiên nhìn nhỏ: “Tôi có thể nhờ cậu một việc được không?”
“Cậu nói đi.”
“Nếu như Cố Sùng Trạch đến quán trà của ông nội cậu thì cậu có cách nào để biết trước không?”
“Thông thường thì chắc chắn sẽ bảo trợ lý đặt phòng riêng trước, việc này thuộc về quyền riêng tư của khách hàng, công tác bảo mật luôn được thực hiện rất tốt.” Đào Tô Tô suy tính một lát: “Không sao đâu, tớ giúp cậu nghĩ cách, cậu đợi tớ báo lại nhé!”
Vài ngày sau, tối thứ hai, Ôn Nhiên ăn tối xong, đang kiểm tra lại linh kiện do studio gửi tới thì tin nhắn của Đào Tô Tô nhảy lên: 9 giờ rưỡi tối nay, ông ta sẽ đến phòng trà số 4.
Sau đó lại gửi thêm: Có phải cậu định đến đó không? Tớ đến đón cậu, bất kể cậu muốn làm gì thì tớ xin được gia nhập!
Ôn Nhiên không từ chối: Được, cậu bảo tài xế dừng xe ở giao lộ nhé.
Cậu lấy một chiếc hộp nhỏ từ trong cặp sách ra, để sang một bên rồi tiếp tục kiểm tra lại linh kiện cho đến khi Đào Tô Tô gọi cậu ra ngoài.
Đến quán trà, Đào Tô Tô vừa xuống xe đã đưa Ôn Nhiên đến phòng trà.
Tất cả các phòng riêng đều dựa núi gần sông, bên ngoài sân thượng trong suốt là cảnh núi thư thái ở phía xa.
Ôn Nhiên không có tâm trạng thưởng thức mà lấy một cái máy nghe lén có kích thước bằng ngón tay từ trong hộp ra, hỏi: “Có thể đặt vào được không?”
“Kích thích quá vậy, má ơi.” Đào Tô Tô ôm ngực phấn khích, hít một hơi thật sâu: “Để tớ nghĩ xem, vệ sĩ của ông ta chắc chắn sẽ soát phòng trà trước, phải tìm một nơi kín đáo tuyệt đối để đặt mới được.”
Ôn Nhiên nhìn lên bàn một cái, hỏi: “Có thể nhét vào tượng uống trà (*) được không?”
(*) bản gốc là 茶宠 (Hán Việt: trà sủng): là đồ chơi ưa thích của giới trà đạo, thường là một bức tượng gốm nhỏ được những người uống trà giữ hoặc bày cạnh khay trà hay đỉnh trầm với mục đích dưỡng tâm, thưởng ngoạn hoặc cầu may.
[Nguồn: Tịnh An Hiên]
“Có phải hơi bạo quá rồi không? Lỡ như ông ta đổ trà lên đó thì phải làm sao?”
“Đến để nói chuyện chứ không phải là để uống trà, chắc là không có tâm trạng đó đâu.” Ôn Nhiên lấy một miếng băng keo xốp hai mặt hình tròn nhỏ từ trong túi quần ra: “Sau khi nhét vào thì cố định lại, cho dù có lắc cũng sẽ không phát ra tiếng động hay rơi ra ngoài.”
Cậu nhặt từng bức tượng uống trà trên bàn trà lên xem, chọn ra một con cóc vàng phù hợp nhất, lấy đồng tiền trong miệng nó ra, cẩn thận đẩy máy nghe lén được dán băng keo hai mặt qua khe hở đó, sau đó còn tìm một cây tăm thò vào để ấn, đảm bảo mặt còn lại dán chặt với mặt trong bức tượng xong, cuối cùng mới nhét đồng xu trở lại miệng con cóc vàng.
Đào Tô Tô cầm lên lắc, không có tiếng động gì, nhỏ làm động tác OK rồi cầm tượng uống trà chạy ra khỏi phòng trà, Ôn Nhiên nghe thấy nhỏ hỏi: “Dì ơi, phòng này có khách ạ?”
“Ôi chao, Tô Tô tới à? Phải, lát nữa có khách tới, dì đi chuẩn bị đồ trước đây.”
“Ồ, vậy con cũng đi xem để học hỏi một chút!”
Sau khi vào phòng trà, tiếng nói chuyện dần trở nên mơ hồ, vài phút sau, Đào Tô Tô quay lại đầy tự tin: “Ổn cả rồi!”
Ôn Nhiên gật đầu: “Cảm ơn cậu.”
“Khách sáo cái gì.” Đào Tô Tô ngồi xuống bên cạnh cậu: “Trước đây tớ còn tưởng Cố Sùng Trạch là người tốt thật chứ, ai mà ngờ đột nhiên nổi lên một bức ảnh như vậy, cũng không biết người trong đó rốt cuộc có phải là ông ta hay không.”
“Cậu là vì Cố Quân Trì nên mới làm như vậy phải không?” Nhỏ hỏi Ôn Nhiên: “Cậu muốn đưa đoạn ghi âm cho Cố Quân Trì hả? Vậy thì hôm nay phải đảm bảo Cố Sùng Trạch sẽ nói gì đó có thể dùng làm bằng chứng mới được.”
Ôn Nhiên trả lời: “Tôi chỉ muốn biết bước tiếp theo bọn họ định làm gì thôi.”
“Bọn họ? Cậu biết người Cố Sùng Trạch gặp là ai sao?”
“Là mẹ tôi.” Ôn Nhiên cụp mắt nói.
Đào Tô Tô sửng sốt một lát rồi đột nhiên im lặng.
Sau khi đợi hơn hai mươi phút, trong hành lang vang lên vài tiếng bước chân mơ hồ, rất nhanh sau đó, tiếng động đã lắng xuống.
Không lâu sau, Ôn Nhiên nghe thấy tiếng giày cao gót, cậu nhìn đồng hồ, chín giờ hai mươi sáu phút.
Ôn Nhiên mở một app nào đó trên điện thoại lên, giảm âm lượng xuống, cuộc trò chuyện trong phòng trà số 4 bắt đầu vang lên.
“Đã điều tra ra được chưa, là ai làm, Đường Phi Dịch hay là Nguỵ Lăng Châu?”
“Có gì khác nhau sao?”
“Cố Bồi Văn gọi anh tới Loan Sơn nói những gì?”
“Một bức ảnh để vu khống mà thôi, người đáng chết cũng đã chết, đã hơn mười năm trôi qua rồi, còn ai có thể tra rõ được nữa, có thể truy cứu được gì chứ.”
Trần Thư Hồi dừng lại một lát: “Thật sự là vu khống sao?”
“Sao vậy, cô cũng không tin tôi à?”
“Tôi hoàn toàn không nhìn thấu được anh thì phải tin tưởng anh làm sao đây? Rõ ràng khó khăn lắm mới thành công được, kết quả là lại xảy ra chuyện thế này, tôi đã nói từ lâu rồi, nhà họ Đường và nhà họ Nguỵ sẽ không dễ dàng bỏ cuộc, không biết ngày nào sẽ lại gây ra chuyện nữa.”
“Nhưng có một số việc mượn tay người khác sẽ thuận tiện hơn.
Những gì mà bọn chúng làm trước đây trông có vẻ như để trả thù nhà họ Cố và nhà họ Ôn, nhưng cuối cùng người được lợi lại là chúng ta, không phải sao?”
Ôn Nhiên nhớ lại lần mình bị bắt cóc, nếu giống như những gì Cố Quân Trì nói, vậy thì bọn họ muốn gây ra mâu thuẫn giữa hai nhà Đường Nguỵ và Cố Quân Trì để ngồi đó làm ngư ông đắc lợi.
Về vụ cháy trên đảo, cậu nghi ngờ Cố Sùng Trạch đã hoàn toàn đoán trước được nhưng lại giả vờ như không biết gì, thuận nước đẩy thuyền mượn danh nghĩa vụ cháy để lấy được mảnh đất đó.
“Vậy lần này thì sao, anh cảm thấy chúng ta có thể nhận được lợi ích gì?”
“Thái độ của Cố Bồi Văn và Cố Quân Trì, còn cả trong tập đoàn nữa, những ai muốn dùng bức ảnh này để đẩy tôi xuống khỏi vị trí đều là những đối tượng cần phải giải quyết trong tương lai, đây là thông tin quá quan trọng.
Vả lại chúng ta vẫn còn vài con át chủ bài, không cần phải phiền não về một bức ảnh.”
Tiếng rót trà liên tục vang lên, Cố Sùng Trạch nói tiếp: “Cái gì cũng có ưu và nhược điểm, khi vẫn chưa xác định được ưu nhược điểm cái nào lớn hơn thì đừng đưa ra kết luận quá sớm.
Cô luôn dễ bị cảm xúc ảnh hưởng, cho nên mới hận Ôn Nhiên như vậy nhưng nó rõ ràng là một công cụ có ích với chúng ta như thế.
Cô cũng đừng quên, việc quan trọng nhất của chúng ta lúc này là tìm hiểu nội dung di chúc, chưa biết chừng Ôn Nhiên sẽ có ích.”
“Tôi không được hận nó à? Cho dù có đối xử tệ với nó hơn thì thế nào, nó không phải vẫn nghe lời như thường sao, chỉ là hiện tại đã nếm được ngon ngọt, mơ mộng hão huyền trèo lên Cố Quân Trì.
Nó cũng không chịu nghĩ xem, nếu như không có độ xứng đôi cao như vậy, nếu như nó chỉ là một beta thì Cố Quân Trì có để mắt tới nó không?”
Cảm nhận được ánh mắt không thể tin nổi của Đào Tô Tô, Ôn Nhiên chỉ nhìn chằm chằm vào điện thoại với vẻ mặt như bình thường.
Cố Sùng Trạch dường như đã bật cười một tiếng: “Nói tóm lại thì cô vẫn hận beta.”
“Phải đấy, nếu không phải beta chen chân vào cuộc hôn nhân của tôi và để lại một đứa con riêng, nếu như nó chỉ là một đứa trẻ mồ côi bình thường thì tôi cũng sẽ không đối xử với nó như vậy.” Trần Thư Hồi cười giễu: “Đương nhiên, điều này đối với anh lại là một chuyện có lợi đúng không? Giống như lúc đó anh lợi dụng lòng hận thù của tôi để buộc tôi phải lựa chọn, muốn Ôn Ninh Uyên biết Ôn Nhiên là con trai ruột của ông ta, muốn một Thịnh Điển đang đứng trước cảnh khó khăn hay là hợp tác với anh, lợi dụng bệnh của Cố Quân Trì để đưa tôi và Ôn Duệ vào nhà họ Cố.”
“Cô hối hận với sự lựa chọn của mình rồi à?”
Trần Thư Hồi hít sâu một hơi: “Ôn Ninh Uyên phản bội tôi, ông ta đáng chết.”
Cố Sùng Trạch nói: “Vậy thì tốt, tôi luôn lo lắng cô cho rằng tôi là kẻ sát hại Ôn Ninh Uyên nhưng thật ra anh ta chỉ đang phải trả giá cho việc ngoại tình của mình mà thôi.
Tôi rất vui khi cô có thể suy nghĩ rõ ràng về chuyện này.”
“Tôi luôn rất rõ ràng.” Sau một lúc im lặng ngắn ngủi, Trần Thư Hồi nói: “Nếu không có việc gì khác thì tôi đi đây.”
“Ừm, đi đường cẩn thận.”
Tiếng sột soạt khe khẽ vang lên, Trần Thư Hồi rời khỏi phòng trà, điện thoại không còn phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa.
“Ôn Nhiên...” Đào Tô Tô cẩn thận lại gần cậu: “Cậu vẫn ổn chứ?”
Cơ thể Ôn Nhiên cử động, sau đó cậu lưu lại toàn bộ đoạn ghi âm, thoát khỏi app rồi tắt điện thoại đi.
Một lúc lâu sau, cậu mới chậm rãi quay đầu lại, trong mắt hiện lên cảm giác mất tiêu cự, nhẹ giọng hỏi: “Cậu có nghe thấy không? Là Cố Sùng Trạch đã hại chết ba tôi.”
Gần mười hai giờ đêm, Ôn Nhiên về nhà sau Trần Thư Hồi, bởi vì phải đợi Cố Sùng Trạch rời đi để lấy máy nghe lén.
Lúc mở cửa ra, Trần Thư Hồi vừa mới thoát khỏi sự sốt ruột không lâu đang ngồi trên ghế sofa uống nước yến, thấy Ôn Nhiên đi vào thì nhìn cậu một cái, nói: “Cố Quân Trì không ở trong nước, con lại ở nhà ai muộn thế?”
“Bạn ạ, là omega.” Ôn Nhiên đi đến bên cạnh bàn trà, nhìn bà hỏi: “Còn cần con làm việc gì nữa không?”
Động tác của Trần Thư Hồi khựng lại, ánh mắt chậm rãi di chuyển đến mặt cậu: “Có ý gì?”
“Mục đích của mẹ đã đạt được rồi.” Ôn Nhiên nhìn thẳng vào mắt bà: “Giá trị của con chắc là cũng sắp hết rồi, còn muốn con làm gì nữa không?”
“Từ khi nào mà con tích cực chủ động vậy? Chẳng lẽ Cố Quân Trì chán con rồi, cho nên bây giờ muốn quay lại nhà họ Ôn?”
“Con chỉ muốn thực hiện một cuộc trao đổi thôi.”
Trần Thư Hồi cười một tiếng, cảm thấy vừa hoang đường vừa mới lạ: “Con mà cũng đưa ra điều kiện à? Mẹ cũng muốn nghe đấy, điều kiện của con là gì?”
“Để con đi.” Ôn Nhiên bình tĩnh nói.
—
Gin: hic đọc chương này mà tâm trạng mình nặng nề kinh khủng luôn á
Một chiếc art rất phù hợp với hoàn cảnh của em bé lúc này.