Eidt: Sunnie
Khi Vinh Kiến Nhạc biết tin Vinh Hưởng nhập viện, thì đã đem hết mọi thứ ném ra sau đầu, vội vội vàng vàng chạy tới bệnh viện. Khi nhìn thấy Vinh Nhungthì ông lặp tức trầm mặc, một câu cũng không nói với cô, đối với đứa con gái này, không phải là ông chưa từng có ý định không tiếp nhận.
Nhưng biết khi ông biết con trai mình lại làm loại chuyện trái luân thường đạo lý đó thì.... sâu trong lòng ông đã quyVinh Nhungvà Tống Hải Thanh là cùng một loại, nói cho cùng thì vẫn không có tình cảm với cô. Trong lòng ông không có qua nhiều tình yêu có đứa con gái này. Cho nên lần này khi nhìn thấy con trai của mình đang nằm trên giường bệnh, anhcó chút tức giận lay sang cô.
Dĩ nhiên là Vinh Hưởng không hy vọng sẽ nhìn thấy Vinh Kiến Nhạc, vẻ mặt của anh chỉ hờ hững qua loa. Cuối cùng Vinh Kiến Nhạc trước khi đi, ông nhìn Vinh Nhung thật sâu xa. Trong lòng Vinh Nhungcó chút ái náy, nhưng biểu hiện lại chột dạ, yên lặng ngồi ở cạnh giường bệnh gọt táo cho Vinh Hưởng.
Lưỡi dao sắc bén xẹt qua lớp thịt trên quả, cô thậm chí có thể nghe âm thanh rất rõ ràng, trong lòng không khỏi nghĩ tới, nếu cây dao này đâm vào trong ngực của anh thì anh sẽ đau nhói tới cỡ nào?
Vinh Hưởng nhìn chằm chằm cômột hồi, sau đónắm lấy tay của cô, "Đừng suy nghĩ bậy, anh không sao. Em chỉ cần an tâm sống bên cạnh anh là được rồi."
Vinh Nhung chỉ là mím môi cười gượng, rút tay ra tiếp tục gọt trái táo, nhìn lưỡi dao sắc bén mà gương mặt trở nên mất hồn.
Nhận thấy được khác thường của Vinh Nhunglà và hai tuần sau, lúc đó cô đi vào nhà vệ sinh rất lâu. Vinh Hưởng nằm ở trên giường bệnh xem ti vi, trong đầu không nhịn nghỉ tới suy nghĩ vô cùng khiếp đảm. Anh gõ thật lâu cửa cũng không người trả lời, trong lòng lại càng hoảng hốt.
Khi phá được cánh cửa thìVinh Nhungđang ngồi một mình ở trong bồn tắm ngẩn người. Vinh Hưởng thở phào nhẹ nhõm, nhẹ ngàng đến gần cô, cố gắng nói chuyện với cô, nhưng làm thế nào cô cũng không đáp lại. Lúc này rốt cuộc anh mới phát hiện, ánh mắt của cô hoàn toàn trống rỗng. Vinh Hưởng lo lắng ôm cô, không ngừng ở bên tai cô mà gọi, nói những lời ngổng ngang mà bản thân mình cũng cảm thấy không hề có logic.
Anh thậm chí còn dùng hết hơi sức để lay tỉnh cô, Vinh Nhung giống như từ một thế giới không biết quay trời về, ánh mắt không hồn từ từ trở nên trong trẻo.Vinh Hưởngnhì quá trình cô bị mất hồn, trái tim như bị thứ gì làm đó co rúc lại, cuối cùng giống như thở không nổi.
Anh sợ mất đi cô, giờ phút này càng phát hiện người bỏ mình đi sẽ là một chuyện rất đáng sợ. Anh ôm chặt cô, môi mấp máy nhưng một âm tiết cũng không phát ra được. Anh thừa nhận anh sợ hãi, nhát gan, rút lui, nếu như điều kiện tiên quyếtlà mất đi cô thì anh thật sự muốn làm lại một kết cục khác.
Vinh Hưởng nằm ở trên vai cô, toàn bộ hơi sức đều đè trên người cô, dáng vẻ mệt mỏi, chỉ biết gọi tên của cô: "Nhung Nhung....Nhung Nhung...."
Dần dần Vinh Nhung đã có ý thức trở lại, mờ mịt mặc anh gối đầu lên mình, cả người cô đang đám chìm trong một vịnh nước nhỏ. Cô hoảng hốt nhớ lại thời niên thiếu, nơi đó có một khuôn mặt trong sáng, ánh nắng mặt trời rực rỡ chiếu xuốngVinh Hưởng, chưa từng có gì thay đổi. Cô không biết có phải là trong tiềm thức mình oán hận số mệnh của mình bất công hay không, hoặc là sâu trong lòng cô đang ôm một tia mong đợi.
Giấc mơ và thực tế ở trong nhận thức của cô bắt đầu không cách nào phân biệt được, cô bắt đầu chìm trong khoảng thời gian vô thức.
Vinh Hưởng luôn luôn ở bên cạnh cô, cho dù bác sỉ có ám chỉ rõ, cô cần trị liệu, giữ ở bên cạnh rất nguy hiểm. Từng có một lần cố ý giết người thì sẽ còn vô số lần.
Vinh Hưởng không bỏ cô ở lại cái nơi mà khắp nơi đề là áo khoác trắng vàmùi vị của thuốc sát trùng, anhđã từng nhìn thấy các bện nhân tâm thần khi phát bệnh sẽ bị đối đãi như thế nào. Anh không bỏ được, quá khứ anh đã làm nhiều chuyện tổn thương cô, đến lúc muốn bồi thường cho cô thì cô lại không cho anh cơ hội nào.
Sau khi vết thương của Vinh Hưởnghồi phục không bao lâu thì toàn bộ giao chuyện của Vinh thị đều giao cho Arvin phụ trách. Thời gian còn lại hầu như anh luôn ở cùngVinh Nhung, Vinh Nhung không muốn nói, hơn nữa đều dành rất nhiều thời gian để ngủ.
Trong lòng Vinh Hưởngnhư bị đè nén, nhưng mà trong khoảng thời gian hai người ở bên cạnh nhau, tâm tình của anh trở nên nhẹ nhõm hơn so với bốn năm trước nhiều. Anh từ từ ý thức được, cái anh muốn, thật ra thì chỉ là một cuộc sống đơn thuần thôi. Quanh đi quẩn lại, số mạng của bọn họ bị đùa giỡn đến cuối cùng anh mới hiểu được cái gì là quan trọng nhất.
Arvin gọi tới hỏi xemn nên xử lý chuyệncủa Vinh Kiến Nhạc và Tống Hải Thanhnhư thế nào, Vinh Hưởng cầm điện thoại từ chối thật lâu, cuối cùng mệt mỏi nói, "Trước tiên trì hoãn lại đi...."
Chuyện Vinh Hưởng ưa làm nhất vào lúc Vinh Nhung tỉnh táo chính là ôm lấy côngồi phơi nắng trong nhà trồng hoa. Nơi đó có rất nhiều hoa Tường Vi trắng, đều là hoa Vinh Nhung thích. Cho dù là mặt trời mới mọc hay là trời về chiều, anh luôn ở cùng một chỗ với Vinh Nhung, cũng làm cho anh nghĩ tới chuyện dài đằng đẵng.
Vinh Nhung vùi ở trong ngực anh, sững sờ nhìn ánh nắng chiều, sắc trời chiếu vào hai người, so với khung cảnh lạnh lẽo xung quanh hoàn toàn không xứng tí nào. Vinh Hưởng lấy ra một chiếc điện thoại di động, là điện thoại mà bốn năm trước anh đã từng dùng. Anh vòng quanh cô, ở trước mặt mở ra từ tin nhắn.
"Số điện thoại này anh luôn giữ, bốn năm nay mỗi lần em nhắn một tin anh đều đọc qua." Anh gối đầu lên đôi vai thon gầy của cô, vàng tai của anh và tóc mai của cô chạm vào nhau, anh ôm cônhư vậy cùng cô cùng nhớ lại ngày tháng thương yêu của bốn năm về trước. Vinh Nhung nhìn những câu chữ đại biểu cho tình yêu kia nhưng lại không có một chút phản ứng nào, chỉ giống như đang nhìn một chiếc điện thoại khác lạ.
Vinh Hưởng nhìn dáng vẻ này của cô, anh tuyệt vọng vùi mặt ở lên bả vai, chất lỏng ấm áp chảy dài trên chiếc cổ trắng nõn của cô, "Nhung nhung, là anh không đúng em cho anh một cơ hội đi. Không có em, thì không có gì ý nghĩa cả...."
Bệnh tình của Vinh Nhungvẫn kéo dài hai năm, hai năm này ban ngày Vinh Hưởng sẽ dẫncô đi đến bác sĩ tâm lỹ, buổi tối thì về nhà. Mặc kệ bác sĩ khuyên như thế nào, anh đều kiên trì giữ cô ở bên cạnh.
Arvin theo ý củaVinh Hưởng,đemtất cả chứng cứ phạm tội năm đó về xảy ra ngoài ý muốn với Hồng Mộ giao hết cho cảnh sát điều tra. Tài xế lái xe đụng người lúc đó cũng đứng ra làm nhân chứng, Vinh Kiến Nhạc còn bí mật kinh doanh ma túy, toàn bộ đều bị cảnh sát đều tra ra. Cuối cùng ông vẫn thua ở trong tay con của mình.
Vinh Kiến Nhạc và Tống Hải Thanh đều bị bỏ tù, bởi vì Tống Hải Thanh bị ung thư cổ tử cung thời kỳ cuối, lúc nghe tin Vinh Nhung bịbệnh nhân thì càng trở nên già hơn. Cho đến đêm khuya yên tĩnh Tống Hải Thanh mới tự xem xét lại cả cuộc đời bà.
Bà bi ai phát hiện, thứ bà theo đuổi nữa đời sau giống như gió thỏi. Bởi vì nhà họ Hồng nên từ nhỏ bà đã thiếu sót tình thương của cha. Ở tuổi nhỏ nhất lúc gặp được tình yêu đích thực của đời mình, nhưng lại vẫn thất bại ở dưới tay Hồng Mộ. Bà lựa chọn trả thù, sử dụng tất cả thủ đoạn để đạt được thứ bà từ cầu mà không có. Nhưng đến cuối cùng, vào lúc bà sắp chết thì những thứ đó lại không có ý nghĩa nào, sâu nhất chính là tình yêu bà dành cho con gái của mình vẫn không phai mời, sau đó bà lại sai hoàn toàn, từng bước đẩy con mình vào đường cùng.
Vinh Hưởng không có coi xét xử, cũng không có hỏi Arvin về kết quả cuối cùng của Vinh Kiến Nhạc và Tống Hải Thanh, là sống hay chết đều không liên quan tới anh. Cố chấp đi nữa thì cũng là ảo anh, quan trọng nhất bây giờ chính là đừng biết quá khứ trở thành đều tiếc nuối.
Vốn là người đầy thù hận, cuộc sốngtối nghĩanhư vậy, giống như một màn kịch tron nháy mắt không ngừng công kích. Bây giờ trong sinh hoạt của Vinh Hưởng, chỉ còn có Vinh Nhung làm bạn với anh.
Ngày Vinh Nhungra đi là vào mùa đông năm thứ ba cô phát bệnh, đêm đó bên ngoài cửa sổ có tuyết rơi, mùa đông thành phố Nrất lạnh, khi hậu ươn ướt âm hàn. Trước lúc đi ngủ Vinh Hưởngđã mởi sẵn máy sưởi ấm, bởi vì Vinh Nhung ngủ vào nửa đêm luôn là không an phận mà đá chăn, anh sợ cô cảm lạnh, sau khi bị cảm Vinh Nhungcũng sẽ vô cùng không phối hợp, không muốn uống thuốc cũng không đồng ý bị chích.
Trời gần sáng anh bị bí khí lạnh làm tỉnh giấc. Vinh Hưởng theo thói quen đưa tay ôm lấy người bên cạnh, lúc này mới phát hiện cái chăn đã sớm lạnh lẽo không có nhiệt độ. Vinh Hưởng lập tức hoàn toàn tỉnh táo, cửa sổ phòng ngủ được mở ra, màn cửa hoa nhỏ màuvàng nhạt được gió đêm thỏi bay chập chờn.
Vinh Hưởng chân không đi tới, không dám phát ra một chút âm thanh. Vinh Nhung ngồi ở phía trước cửa sổ, ngẩn ngườinhìnmây đen nặng nề ở phía chân trờibên ngoài ngoài cửa sổ, quần áo cotton trên người không dày lắm, thân thể cônhè nhẹ run rẩy. Tóc bay tán loạn ở sau óc, ánh mắt rõ ràng và sáng ngời.
Anh tự tay cho cô, dùng giọng dụ dỗ, "Nhung Nhung, bên ngoài rất lạnh, tới đây."
Vinh Nhung nghiêng đầu nhìn anh, khóe miệng hiện lên nụ cười ngọt ngào, "Anh, còn nhớ rõ năm mười tuổi không? Chúng ta cùng nhau núp ở trong lều nhìn tuyết đó? Lúc đó tuyết rất đẹp, rất giống bây giờ...."
Lông mày Vinh Hưởng càng nhíu chặt lại, trên lưng có chút rét run. Năm mười tuổi bọn họ không có cùng nhau ngắm tuyết. Lúc cô mười tuổi thì đã không còn ở nhà họ Vinh.
Thế giới của Vinh Nhunghoàn toàn khác xa với anh, hoặc là, Vinh Nhung sống ở một thế giới khác do chính mình tưởng tượng ra. Hầu kết củaVinh Hưởngkhẩn trương lên xuống, thử kêu côlần nữa, "Nhung Nhung, nếu em thích tuyết thì anh sẽ dẫn em đi trượt tuyết. Bây giờ em xuống trước đi."
Vinh Nhung chậm rãi lắc đầu một cái, vẫn cười, nụ cười như vậy làm cho trong mắt anhnhớ lại lúc cô mười mấy tuổi rất ngây thơ. Vinh Nhung thở ra khói trắng làm cho gương mặt của cô trở nên có chút không chân thật, đôi tay côtừ từ giãn ra, nhắm hai mắt, làm thành một tư thế bay lượn.
"Anh.... nhớ phải tìm được em, một mình em sẽ rất nhớ anh..."
Cả người Vinh Hưởngđều làm mồ hôi, ánh mắt đờ đẫn vươn tay ra, nhưng không có tiếp được cô. Vinh Nhungở trước mặt anhtừ lầu mười nhảy xuống, kể cả dũng khí nhình xuống anh cũng không có. Chỉ như chết đứng tại chỗ, ngón tay còn là run rẩy ở giữa không trung, không khí lạnh lẽo đến chóp mũi của anh cũng lạnh cóng theo.
Hốc mắt cũng trở nên nóng rát khó chịu, đôi môi khô nứt của Vinh Hưởng phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào, giống như một con thú nhỏ đang nứt nở, rốt cuộc anhphát ra âm thanh, kêu gào lên gọi tên của cô, "Nhung Nhung...."
"Anh, chờ em lớn sẽ gả cho anh."
"Tại sao?"
"Bởi vì em thấy anh là đứa bé đẹp trai nhất."
"Đứa ngốc! Vậy anh nhất định sẽ không lấy em.”
"Tại sao?"
"Bởi vì dáng vẻ của em rất xấu."
....
Trong đầu không ngừng thoáng qua nụ cười thời niên thiếu của cô, tất cả cứ như vậy mà kết thúc. Sai là anh, tạo thành loại cục diện hôm nay không phải là Vinh Nhung. Cô là người vô tội nhất và cũng đáng buồn nhất, lại cứ chếch để cô rời khỏi thảm kịch này.
Mỗi người đều đã không có được cái cố chấp ban đầu gì đó, đến cuối cùng kết cục đều rất thảm thiết.
Vinh Nhung cả đời này, bị lơ là, bị người mình yêu nhất lợi dụng, tìm tình yêu nửa đời cũng không có được. Cuối cùng, lựa chọn kết thúc sinh mạng để đổi lấy thứ cô tìm kiếm cả đời....Đây rốt cuộc là linh hồn bi thươngchết đi, hay là để cho người còn sống sót phải bi thương?