Ánh mắt ông cụ Lục nhìn về phía Đan Diễn Vy, ý vị thâm trường nói: "Đứa nhỏ lớn lên ở bên cạnh mẹ đến cùng cũng chỉ dính mẹ mà thôi."
Lục Trình Thiên biến sắc, sắc mặt mấy người khác cũng chợt khẽ biến đổi mang theo vài phần không thể tin.
Lục Trình Thiên nhếch miệng: "Ông nội quá lo lắng rồi, Du Du cũng rất bám cháu."
Nói xong liền đem Du Du ôm vào lòng cũng không quay đầu lại lôi kéo Đan Diễn Vy rời đi.
Sắc mặt ông cụ Lục vô cùng khó coi, híp mắt ở phía sau nhìn chằm chằm bóng lưng một nhà ba người bọn họ không biết đang suy nghĩ gì.
Đi tới cửa, lúc chắc chắn đằng sau sẽ không nhìn thấy nữa, Lục Trình Thiên mới buông Du Du xuống.
Nghiêng đầu nhìn sang liền thấy sắc mặt trầm tĩnh của Đan Diễn Vy có chút bình tĩnh lạnh lùng khiến cho lòng người dâng lên từng đợt ý lạnh.
Lông mày Lục Trình Thiên hơi chau lại, hỏi: "Sao vậy?"
"Lục Trình Thiên, em nghĩ là chúng ta cần phải nói chuyện." Đan Diễn Vy khẽ cười.
Trong lòng của anh hiện lên một tia dự cảm không tốt.
Lúc về tới biệt thự của Lục Trình Dân thì Du Du đã ngủ, Lục Trình Dân có lẽ đã ra ngoài chơi cùng bạn rồi.
Đan Diễn Vy rót một ly nước ấm đặt ở trước mặt Lục Trình Thiên.
"Muốn nói chuyện gì với anh vậy?" Lục Trình Thiên liếc qua ly nước đang bốc khói lên, nhích lại gần phía sau.
Nghiên cứu cho thấy dáng vẻ như thế này chính là biểu hiện của một người thành công tự tin, cho nên Lục Trình Thiên chính là một người cực kì tự tin.Đan Diễn Vy hít sâu một hơi, đàm phán cùng một luật sư đều khiến cho người ta cảm thấy vô cùng áp lực.
"Lục Trình Thiên, anh nghĩ như thế nào có thể nói cho em một chút không?" Đan Diễn Vy khẽ nhếch lông mày, nhẹ nhàng hỏi.
Lục Trình Thiên không hiểu ra sao: "Nghĩ cái gì?"
"Suy nghĩ của anh đối với chuyện tương lai, với cả chuyện đến cùng anh định đem em đặt ở vị trí nào?" Đan Diễn Vy hít cái mũi, ánh mắt kiên cường nhìn sang.
Lông mày Lục Trình Thiên nhíu chặt lại: "Hành động của anh vẫn chưa thể hiện được rõ sao? Đương nhiên là anh muốn em trở thành vợ của anh, Đan Diễn Vy, trong đầu em suốt ngày đang suy nghĩ nhưng thứ gì vậy?"
Giọng nói của anh ẩn ẩn có chút không kiên nhẫn.
Anh cho là cô ngoan ngoãn cùng anh tới đây chính là đã chấp nhận sự thật rằng hai người sắp kết hôn này, thế nhưng là hiển nhiên trong lòng cô vẫn luôn chôn dấu một cây gai.
Đan Diễn Vy cắn môi, mang theo khổ sở cười khẽ: "Lục Trình Thiên, hôn nhân là chuyện rất thiêng liêng, anh có thể bảo đảm với em cả đời này sẽ chung thủy với cuộc hôn nhân này không?"
"Em muốn nói cái gì?" Anh sắc bén nhìn về phía cô.
Đan Diễn Vy nén sự xúc động đem toàn bộ nói hết ra, mở miệng nói: "Vũ Thư."
"Cái gì?" Anh nghi ngờ mình đang nghe lầm.
Đan Diễn Vy hít sâu một hơi: "Em biết tình cảm của anh đối với Vũ Thư đã nhiều năm như vậy nên cũng có thể hiểu được là không phải một thời gian ngắn là có thể dứt bỏ, nhưng nếu như anh muốn tìm một người biết nghe lời để làm mợ chủ Lục, vậy thì em nghĩ anh tìm nhầm người rồi!"
"Em sẽ không cho phép hôn nhân của mình trở thành quân cờ trong tay người khác, Lục Trình Thiên, anh cũng đã thấy rất rõ ràng là ông cụ cũng không thích em, cũng sẽ không vì Du Du mà từ bỏ nguyên tắc của mình, nếu có thể thì anh nên lựa chọn một người khác?" Đan Diễn Vy khẽ mím môi nói.
Lục Trình Thiên híp mắt, cười nhạo một tiếng: "Anh đúng là thực sự là bội phục đầu óc của em!"
"Ý của em là, anh cầu hôn với em là để che giấu thân phận của Vũ Thư sao? Em cho rằng anh dự định kim ốc tàng kiều à? Em cho rằng anh lấy em và Du Du ra để làm lá chắn đối với ông cụ hay sao?" Giọng nói của Lục Trình Thiên tiếng sau lại cao hơn tiếng trước.
Đan Diễn Vy bị hỏi đến mức sắc mặt cũng trở nên khó coi, không nhịn được cũng lớn tiếng lên, cứng cổ nói: "Chẳng lẽ không đúng à? Trong đám cháy anh có thể không màng đến tính mạng của mình đi cứu cô ta, lúc nhà họ Vũ xảy ra chuyện việc đầu tiên anh làm là đưa cô ta từ trong cục cảnh sát ra, Lục Trình Thiên, anh lừa được người khác chứ không lừa được em đâu, anh căn bản là không bỏ cô ta xuống được, nếu không phải tội trạng của Vũ Thiên Dương chất thành từng đống thì sợ là anh đã sớm mang cô ta tới gặp ông cụ rồi? Dù sao, hai người cũng đã từng có ý định muốn đính hôn với nhau."
Lục Trình Thiên cảm thấy mình tức giận tới mức tim gan đều đau, đáy mắt bốc lên gió lạnh nhìn về phía Đan Diễn Vy.
Mấy suy nghĩ vớ vẩn trong đầu người phụ nữ này là từ đâu tới vậy?
Hay là tất cả phụ nữ đều là như thế này?
"Nếu em đã nghĩ như vậy thì còn đi theo anh tới thủ đô làm gì?" Anh nghiến răng nghiến lợi nói.
Bảo sao anh thấy trong khoảng thời gian này cô cứ là lạ.
Nhưng lại không thể nói được là lạ ở chỗ nào.
Đan Diễn Vy khẽ mím môi môi: "Tại em cứ tưởng rằng nhà họ Lục cũng chỉ là bình thường như mọi nhà, có thể mang theo Du Du rời đi, nhưng sau khi biết nhà họ Lục... thì đời này không cho người nhà của anh biết đến sự tồn tại của Du Du là không thể nào, cho nên em muốn xem xem có phải đến thủ đô rồi thì có thể tranh thủ quyền nuôi dưỡng Du Du hay không."
"Em dự định đàm phán cùng ông cụ à? Sau đó mang theo con trai cao chạy xa bay sao?" Giọng nói của Lục Trình Thiên chợt biến đổi, bén nhọn nói: "Đan Diễn Vy, sao em lại có suy nghĩ như vậy? Em điên rồi sao?"
Đan Diễn Vy cúi đầu, chợt lại ngẩng lên: "Người có thể quản được anh quá ít nên em chỉ có thể gửi hi vọng ở nơi này, dù không thể thành công, dù cho sau này Du Du vẫn phải trở về nhà họ Lục thì chí ít cũng có thể cam đoan là người nhà họ Lục thích bé, chuyện này với bé mà nói cũng là một phần bảo vệ."
"À, anh quả thật đã quá xem thường tâm cơ của em rồi, tính toán đúng là tốt, nhưng em cũng không nghĩ tới nếu em chân chính trở thành mợ chủ Lục rồi thì mới có thể cho Du Du cuộc sống tốt hơn à?" Lục Trình Thiên cười lạnh.
Đan Diễn Vy trầm mặc không thôi.
Đương nhiên là cô có nghĩ tới nhưng khi nghĩ đến Lục Trình Thiên, nghĩ đến phải chấp nhận một cuộc hôn nhân như thế, nghĩ đến sau này có thể sẽ phải tận mắt nhìn thấy anh qua lại với đủ loại phụ nữ khác cô liền cảm thấy đau lòng.
Lục Trình Thiên cúi người, xích lại gần cô: "Đan Diễn Vy, anh có thể nói rõ với em, nếu như em tin tưởng anh có thể cho em một cuộc hôn nhân chung thủy thì anh cũng sẽ cam đoan em sẽ trở thành mợ chủ của nhà họ Lục, nhưng điều kiện tiên quyết là em phải nghe lời cùng anh đối kháng lại với ông cụ, nếu như em không tin anh thì…!"
"Du Du là con của anh, cho dù người nhà của anh như thế nào thì anh cũng tuyệt đối không bao giờ từ bỏ bé, Vũ Thư không thành mợ chủ Lục được nhưng con gái ở Thủ đô này muốn lấy anh vẫn còn nhiều, rất nhiều, những người phụ nữ kia cũng không giống như Vũ Thư đao cùn giết chết người, các cô ấy sống trong nhà am hiểu nhất chính là giấu dao trong nụ cười, một kích mất mạng, em đoán em có bao nhiêu cơ hội để mà hối hận?" Giọng Lục Trình Thiên âm trầm uy hiếp.
Sắc mặt Đan Diễn Vy xoát một cái trở nên trắng bệch.
Trong lòng anh liền hiện lên một tia khoái ý.
Người phụ nữ này thật sự là rất đáng hận, nói những lời kia khiến cho người ta thật sự rất muốn đánh người nên nhất định phải để cho cô phải lo lắng căng thẳng như vậy mới được.
Rất lâu sau, Đan Diễn Vy mới khô cứng cười khổ: "Hình như em cũng không có lựa chọn."
"Đương nhiên là có, lựa chọn của em chính là đứng về phía anh vô điều kiện, an tâm chuẩn bị làm mợ chủ Lục của em, mê hoặc anh!" Giọng nói chính nghĩa của Lục Trình Thiên rơi xuống.
Đan Diễn Vy cụp tròng mắt xuống, không nói gì.
Nhưng rõ ràng, cô đã chấp nhận.
Lục Trình Thiên hài lòng thở dài một hơi.
Chợt lại nhức đầu vỗ trán.
Ông cụ nói chuẩn bị tiệc rượu quả nhiên là tay chân cũng thật nhanh.
Sau hai ngày từ chỗ của ông cụ trở về, Đan Diễn Vy nhìn lễ phục dạ hội mà Lục Trình Thiên đưa cho mình mới ý thức được anh nói được thì làm được.