Giải Ngải Ký

quyển 4 chương 17: đêm của những linh hồn (3)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đại Ca và Quân quyết định xuống bên dưới xem có gì, cảm giác đầu tiên khi tiếp đất là bề mặt mềm và lún, hơi giống sình lầy nhưng lại khô ráo, bước không dính chân, địa hình không được bằng phẳng, cao ở gần cửa và thoai thoải dần vào sâu bên trong, tới khi đầu không chạm sàn thì hết dốc, nền đất lại cứng như bình thường. Trong hầm khá rộng rãi, xung quanh tối và lạnh, mùi tử khí mà Quân mơ hồ ngửi thấy ban đầu rõ ràng là mùi thối rữa, nhưng vì khí lạnh ngưng tụ lại nên không có cảm giác nồng nặc.

Dù có linh cảm không tốt về nơi này, nhưng hai người không chần chừ mà tiếp tục tiến vào, nương theo ánh sáng hôn ám hắt ra từ một góc hầm, có thể thấy được trên mặt đất đùn lên rất nhiều đống sẫm màu, hai người cẩn trọng đi qua, càng tới gần nguồn sáng thì họ càng nghe thấy có tiếng động lạ:

Cót két…

Đại Ca là người đầu tiên nhìn thấy, anh lập tức khựng lại, phía sau tới lượt Quân ló ra, vừa nhìn hắn cũng đứng hình. Một người đàn ông đang đứng quay lưng lại với bọn hắn, nửa thân dưới không có gì che chắn, người đó vừa nâng hai chân của một người khác đang nằm dạng ra ở trên bàn vừa đẩy tới đẩy lui, thoạt nhìn thì rất cao trào. Đây là loại tình huống gì vây?

Quân bỗng thấy nóng mặt, giống nhìn trộm hay bắt gian, mà lại còn rủ thêm đàn anh đi cùng, hắn bất giác liếc qua Đại Ca, muốn xem phản ứng của anh thế nào. Không ngờ Đại Ca lúc đó đang chăm chú nhìn về phía trước, biểu cảm rất căng thẳng, Quân thở dài nghĩ, đúng là đàn ông thì không ai cưỡng lại được hứng thú thể xác. Bỗng lại thấy Đại Ca nhìn sang mình, hắn liền vỗ vai anh ra vẻ thông cảm, anh còn hất cằm về phía đằng kia ý bảo hắn nhìn xem, Quân cười cười gãi đầu, cái đó ngại lắm!

Khoan, hắn bỗng thấy có chỗ không ổn, mặt đất dưới chân hai người, kéo dài tới chiếc bàn của người đàn ông kia, và khắp nơi trong căn hầm, đều ngổn ngang những “người” nằm rải rác. Đại Ca chính là nhìn cảnh tượng đó, tất cả đều là nữ giới, lõa thể và cứng đờ, phần lớn thì còn nguyên vẹn, có vài người da dẻ đã tím đen, toàn thân khô đét, có vài người chỉ còn nửa thân trên, nội tạng xổ ra đầy đất, rõ ràng đó là những xác chết, mặt mũi vặn vẹo, hoặc là nhắm nghiền hoặc là trợn trừng mắt, tổng thể tạo nên một cảnh tượng rất ghê rợn.

Ngay cả người phụ nữ nằm trên bàn cũng là một xác chết không hơn không kém, dưới ánh sáng vàng vọt của chùm nến bên cạnh, toàn thân cô ta hiện ra một màu xanh bủng, hai tay buông thõng ở thành bàn, đầu nghẹo xuống vai, dễ dàng nhận ra diện mạo bất thường của cô ta, với cơ mặt cứng ngắc, lưỡi đùn ra khỏi miệng, đôi con mắt phù thũng tới biến dạng. Ấy thế mà người đàn ông vẫn hùng hục ân ái, đưa đẩy không biết mệt mỏi, dù không nhìn tới nhưng âm thanh nhục dục đó vẫn truyền vào tai, qua vài giây cũng đủ khiến cho các dây thần kinh căng muốn đứt ra.

Chợt ánh nến lay động. Người đàn ông tuột tay buông một bên chân xác chết ra, trên cái đùi đó lúc nhúc những con ròi béo múp, đồng thời ông ta quay lại nhìn, vì đang bị kinh tởm quá độ nên Đại Ca và Quân không kịp phản ứng, hai người lập tức bị phát hiện. Ngay sau đó người đàn ông dập tắt nến, bốn phía chìm vào tối đen, Quân chỉ kịp thấy có gió lướt qua bên cạnh, đoán là người kia bỏ trốn, hắn nhanh chân đuổi theo.

Vừa chạy được hai bước thì hắn vấp vào một xác chết, cả người ngã sấp vào một xác chết khác, tiếp theo lại bị người phía sau đè xuống, Quân giãy giụa, miệng gào lên:

– Đại Ca, nghi phạm chạy đằng trước rồi!

Loay hoay mãi hắn mới lấy được điện thoại ra, tưởng là người đang đè xuống chân mình là Đại Ca, nhưng vừa bật đèn lên đập vào mắt là khuôn mặt tái nhợt của một xác chết, tất nhiên không phải anh ấy! Rất nhanh lại có một khuôn mặt phù nề ló ra, tiếp theo đến một khuôn mặt nát tươm nữa, mấy xác chết đang tụm về chỗ hắn, sao tự nhiên bọn chúng lại sống dậy được vậy?

Bị tập kích đột ngột khiến Quân luống cuống, hắn lập tức tung chân đạp văng mấy xác chết đang bám lên người mình xuống, ở đây quá tối, ánh sáng từ tay hắn chiếu đến đâu, ở đó đều có mặt người chết hiện ra, chúng đang ùn ùn kéo về phía hắn, tiếng sàn sạt gai người. Quân co chân muốn bật dậy, nhưng hết tử thi này đến tử thi khác chồm tới, hắn lăn lộn giữa mấy cánh tay cứng còng đó, mùi thối rữa đập vào mặt muốn ngạt thở.

Phải vận động cả chân cả tay Quân mới trườn được ra gần cửa hầm, hắn nghe thấy tiếng đập thình thình từ xa, đến đây thì thoát được một nửa số xác chết bám trên người, hắn rảnh tay chiếu đèn lên xem thử, thì ra là Đại Ca. Anh đang đứng trên “cái dốc mềm mềm”, nơi mà ban đầu hai người bước xuống, giờ mới biết đó là một đống xác chết chất chồng lên nhau, trông như một cái thang người vậy. Quân lập tức hét lên:

– Bắt được chưa?

– Chúng ta bị nhốt rồi! – Đại Ca cố sức đáp, anh đang gồng mình đẩy cửa hầm lên, bên trên có vẻ đã bị chặn, dùng sức chín trâu hai hổ cũng không làm nó suy suyển được.

Bị nhốt? Với đám xác người điên cuồng sống lại này? Quân nghẹn họng trân trối nhìn Đại Ca bên kia gù người thít bụng đẩy tấm ván gỗ lên, xong hắn lại nhìn đám xác chết đang bám rịt lấy thân mình, tay bọn chúng giống như càng cua nghiến vào da thịt hắn, đau đến tái mặt. Dù xác chết này rất chậm chạp, chúng chưa kịp leo lên người hắn thì đã bị hắn đạp văng ra, nhưng bù lại chúng rất đông, đạp văng đứa này thì sẽ có đứa khác bám vào, thành thử hắn cứ lê lết như con rắn dưới đất, không cách nào đứng dậy được. Bực mình quá hắn gào lên:

– Anh cố… – Lời còn chưa ra đến miệng, trước mắt hắn lại xuất hiện một cảnh kinh người,”cái dốc mềm mềm”mà Đại Ca đang đứng bỗng nhiên động đậy, vài bàn tay vươn ra, chúng chộp lấy chân anh, không đến một giây sau liền kéo tuột anh vào trong đống thịt ươn ngồn ngộn đó, hoàn toàn nuốt trọn cả người anh – Đại Ca!

Quân vùng dậy, hắn điên cuồng giẫm đạp lên đám xác chết, tự hỏi bọn chúng tính ăn thịt anh ấy hay gì? Cái đống xác chết chồng chất kia rối tinh rối mù, hắn ngậm điện thoại vào miệng, huy động hết hai tay đào móc bên trong, nhưng tuyệt nhiên không thấy dấu vết của Đại Ca đâu. Mấy cái xác bên ngoài bắt đầu dồn tới chỗ hắn đứng, bọn này phiền bằng chết, chúng cứ cấu véo hắn, khiến hắn vừa bới được một chút liền phải quay ra đấm nhau với chúng.

Giằng co một hồi, Quân thở hồng hộc như trâu, trên người hắn đã bầm tím hết cả, trong khi mấy cái xác dù có chịu bao nhiêu đấm, gãy bao nhiêu cái xương, rơi bao nhiêu miếng thịt, thì chúng vẫn trơ ra. Hắn cầm điện thoại, vừa soi vào đống xác người đang cuốn lấy nhau, vừa gọi Đại Ca, mấy lần hắn tưởng mình cũng bị cái khối thịt chi chít tay này kéo vào, may mà kịp thời cự lại, Đại Ca vẫn không thấy đâu, ngay cả một tiếng hồi đáp cũng không có.

Rốt cuộc thì Quân cũng phải vùng lên chạy, hắn đạp vào người mấy xác kia để mở đường máu thoát ra, trong này phải có đến vài trăm tử thi, gã bệnh hoạn kia lấy đâu ra lắm xác người, mà toàn là xác phụ nữ vậy? Quân tựa lưng vào vách đất, hắn chiếu đèn một vòng để tìm hướng thoát thân, nhưng mà ở đây kín như bưng, tới một vết nứt cũng không thấy, đừng nói đến đường ra. Trước mắt hắn còn toàn những thứ kì dị, một bọn da thịt rách tướp, hở ngoác cả xương, một bọn toàn thân lúc nhúc ròi bọ, ngũ quan bị đều bị ăn rỗng, một bọn thiếu đầu thiếu đuôi, bò nhoay nhoáy trên mặt đất, vừa nhìn giây lát mà hắn thấy nôn nao, lại thêm mùi xác chết phân hủy xộc vào mũi khiến bao nhiêu công sức nhịn lại đều thất bại. Quân nôn thốc nôn tháo, xong rồi hắn thấy người nhẹ nhõm hẳn, trong đầu nảy ra vài ý tưởng.

Đầu tiên, Quân tự hỏi mấy cái xác này vì sao lại sống lại? Trước đó khi hai người bọn hắn xuống đây, mấy cái xác vẫn nằm yên, không có bùa chú, cũng không phải rối quỷ, vậy mấu chốt nằm ở gã biến thái sống dưới hầm này. Vu thuật mà gã đó sử dụng có thể khiến xác chết vùng dậy mà không cần trực tiếp đụng đến chúng, gã đã làm gì sau khi tắt nến và chạy khỏi đây?

Trường hợp này có vẻ giống với QUỶ NHẬP TRÀNG, khi mà một xác chết ở gần người sống, dương khí của người sống sẽ hút lấy âm khí của người chết, và kết quả là xác chết sẽ đuổi theo người sống kia. Nhưng ở đây thì không phải quỷ nhập tràng tự nhiên, chắc gã có cơ chế nào đó để khiến cho mấy cái xác này đồng loạt sống lại,khi không có hắn ở đây thì cái hầm này sẽ thành một cái bẫy giết chết những ai dám xâm phạm vào, một cách che giấu tung tích hết sức khôn ngoan.

Từ từ nào, Quân chợt nhận ra nhiệt độ trong hầm đã trở về mức bình thường, vậy gã biến thái chính là nguyên nhân gây ra sự giảm nhiệt vừa rồi, giờ thì đám xác chết lại bâu vào những nguồn tỏa nhiệt là hắn và Đại Ca, bọn chúng bị hấp dẫn bởi nhiệt độ cơ thể? Không đúng, Đại Ca còn đứng trên đống xác chết kia một lúc mới bị bắt, vậy mấu chốt không phải ở nhiệt độ, Quân nhớ lại trước lúc đó, hắn đã chiếu đèn điện thoại về phía anh ấy,… À! Hắn gật gù, công tắc khởi động cái bẫy này chính là ánh sáng, vì dụ như bình thường ai đó từ trên kia muốn đi xuống, họ sẽ phải bật đèn soi trước, cái bẫy liền được kích hoạt, chiêu thức tuy đơn giản nhưng rất hiệu quả.

Quân nghĩ tới đây, mắt thấy mấy cái xác đã đứng trước mặt, hắn còn chưa biết phải làm cách nào để trị được cái bẫy này, giờ mà tắt đèn đi thì hắn sẽ hoàn toàn mù tịt, muốn trốn hay tìm đường ra là bất khả thi, đấy là chưa kể không có ánh sáng thì mấy xác chết này vẫn hoạt động bình thường, hắn vò đầu bứt tai vừa đánh vừa chạy vòng quanh. Muốn bình tĩnh nghĩ cách cũng khó, quỷ nhập tràng không phải cản thi thuật, không có bùa chú nào điều khiển nó, đây đơn giản chỉ là lợi dụng âm dương để khiến xác chết vùng dậy, hắn lại không biết gã bệnh hoạn kia đã cải tiến vu thuật này tới mức nào, chúng không chỉ đơn giản là bám theo, như Đại Ca bên kia sợ rằng lành ít dữ nhiều.

Tình hình giờ rất nan giải, xác chết thì không thiếu một con, còn hắn thì chưa gì đã mất một người, Quân tư duy rối bời, giữa lúc chán chường, hắn đạp văng mấy tử thi trước mặt, miệng gào lên:

– Đại Ca! Anh còn sống thì mau ra đây!

ẦM!

Cái gì nó nổ ấy nhỉ, Quân không kịp bịt tai, người hắn lập tức bị một cái xác bay trúng, lực va chạm đủ khiến hắn ngã dúi dụi. Nơi hắn đập vào là cái bàn vừa rồi gã biến thái chơi kéo cưa, Quân quờ quạng đứng dậy, tay hắn chạm vào cái gì mềm nhũn, nhìn sang thì hóa ra là thân thể của xác chết. Hắn vội rụt tay lại rồi tựa lên thành bàn, một lần nữa cảm giác rờn rợn lại khiến hắn phải giật mình, trên mặt bàn đầy những ròi, vừa rồi hắn đè xuống người xác chết kia, nên ròi bọ bị ép phun ra ngoài bằng đường miệng, có con dài gần một phân. Lúc đó hắn chỉ muốn có một mồi lửa để đốt trụi cả cái hầm này!

Quân bị ghê tởm làm cho mất trí nhớ tạm thời, hắn quên luôn vụ nổ vừa rồi, đang vẩy vẩy mấy con ròi bỗng hắn thấy có một đốm sáng màu đỏ hiện ra bất động bên kia, hắn liền chiếu điện thoại qua, tự hỏi đó là cái gì vậy.

Không nghĩ đến đó lại là Đại Ca! Chưa kịp vui mừng, Quân lại rơi vào lo lắng, hắn lập tức thu điện thoại về, đốm sáng màu đỏ vẫn hiện ra lơ lửng, kia là một bên mắt của Đại Ca phát quang trong bóng tối. Mắt người không thể phát quang được, chỉ có mắt thú, hoặc là… Thôi chết rồi! Quân nuốt một ngụm nước miếng, là Quản Ngục! Hắn vừa nghĩ xong thì trước mặt nghe rạt rạt rạt một hồi, không kịp nhìn, Quân lập tức bật sang bên cạnh, sát ngay vai hắn liền có kình phong phạt qua, tiếp theo nghe đánh ầm một tiếng. Cái bàn mà vừa rồi hắn đứng cạnh đã bị đánh gẫy đôi, cả người trên đó cũng nát bét, sức công phá này thực sự không đùa được, Quân kinh hoàng giật lùi về phía sau, tới khi lưng đập vào vách đất, hắn liền thấy hồng quang lóe lên trước mặt.

Rầm rầm rầm!

Liên tiếp là ba đòn như búa bổ xuống đầu Quân, hắn né đông né tây không kịp, chân liền xoắn vào nhau, cả người ngã đánh hự một cái xuống đất, may mà đòn cuối hắn tránh được, nếu không, mặt hắn đã thủng một lỗ to như trên vách đất kia. Không đúng, Quân nhìn lỗ thủng trên đầu mình, đây là một cái cửa, Đại Ca vừa đấm rụng cả bản lề của nó! Ra đòn xong anh ấy liền lui lại, nãy giờ không thấy Đại Ca nói gì, anh ấy giận hắn quá, đến nỗi không muốn nói gì với hắn nữa, hay thế nào? Quân thở hồng hộc, hắn liếc nhìn chính diện Đại Ca, chỉ thấy đó là một khuôn mặt không cảm xúc, Đại Ca không phải người thích che giấu biểu cảm, nếu giận mặt anh ấy sẽ trông rất đáng sợ, sát khí vô cùng bức người, lẽ nào đây là một nhân cách khác?

Không phải! Đại Ca đã rơi vào trạng thái vô thức hoàn toàn, không biết vừa rồi trong đống thịt ươn kia chúng đã làm gì anh ấy, để đến mức cả hai nhân cách đều bị vô hiệu hóa, chính bản năng sống đang điều khiển con người anh ấy. Mà nói đến bản năng sống, thì con người luôn hướng về nơi có ánh sáng, Đại Ca hẳn là muốn chiếm lấy nguồn sáng trên tay hắn mà thôi. Quân không có nhiều thời gian để nghĩ, hắn nhìn nhanh xung quanh một lượt, trong đầu tính toán, trước khi đòn tấn công tiếp theo của Đại Ca phát động,hắn liền bật dậy, tay vung điện thoại ném về phía anh ấy. Điện thoại rơi xuống chân Đại Ca, anh lập tức sáng bừng lên như một vị thần, ngay sau đó là rất nhiều bàn tay vồ lấy người anh, chúng tràn tới từ bốn phương tám hướng, khiến cho Đại Ca nhất thời không thể ra tay.

Chỉ chờ có thế, Quân lập tức chui qua cửa, tuy rằng hắn có chút không đành lòng, khi phải bỏ đàn anh của mình lại để chạy thoát thân, nhưng trong thời khắc sống còn này, hắn không còn lựa chọn nào khác. Chưa cần biết phía sau là cái gì, nhưng phải thoát được Đại Ca trước đã. Nơi Quân lọt vào là một thông đạo, có rất nhiều thứ che lấp lối đi, hắn phải gạt hết đống lùng bùng đó ra, mùi ở đây thậm chí còn ghê tởm hơn cả trong kia, lần mò rất lâu hắn mới tìm được chỗ để chân, bỏ lại phía sau những tiếng động dữ dội, giống như có một con voi đang lồng lộn dưới hầm, Quân rời đi.

Thông đạo thẳng tắp, hướng chếch lên, dọc đường hoàn toàn tối tăm và im ắng, Quân vừa đi vừa chạy, cho tới khi hắn thấy có ánh sáng mờ mờ lọt vào, cửa ra đã ở trước mặt. Quân đẩy thử, cửa làm bằng sắt mỏng rất dễ mở, bên ngoài là một cảnh tượng hoàn toàn xa lạ, hắn nhìn khoảng sân xi măng trắng xóa, lại nhìn mấy dãy nhà cao tầng xung quanh, ra khỏi cửa hắn liền quay lại, thấy trên tường có treo biển:

“Phòng xử lý rác thải nhà xác.”

Chuyện là ở Cầu Giấy có một bệnh viện khá đặc biệt, người ta biết tới nó như một nơi để “chăm sóc” cho người chết. Công việc của những nhân viên trong viện là đón các tử thi, xác đem vào đây có đủ loại, thường thì là những ca tai nạn giao thông hoặc tai nạn lao động nghiêm trọng, cần phải trải qua khâu vá lắp ráp lại các phần thi thể trước khi trao trả cho người nhà, hoặc xác không người nhận, vì các bệnh viện lớn luôn quá tải cả người sống và người chết nên họ sẽ được chuyển về đây, phần ít là xác chờ, tức là người nhà chuyển vào để chờ mai táng tại nhà tang lễ của viện.

Hầu hết khuôn viên trong viện đều là nhà xác, có các loại nhà xác khác nhau, bên trái là nơi chứa tử thi nguyên vẹn, các nhân viên sẽ không cần trang điểm quá nhiều, bên phải là nơi chứa tử thi phải tân trang lại, phía trước là khu vực của người sống làm việc, phía sau là phòng chờ và nhà tang lễ, cuối cùng mới đến phòng xử lý rác.

Quân chui ra từ phòng cuối cùng của khu vực bệnh viện, người hắn bẩn thỉu và hôi thối nồng nặc, phải mất vài phút hắn mới quen được với cảm giác ghê tởm này. Cũng may vì đây là bệnh viện của người chết, nên vừa rồi không ai thấy hắn xuất hiện, mấy dãy nhà đều tối đen như mực, không khí xung quanh cũng lạnh lẽo hơn bình thường, người khác nhìn vào thì vắng vẻ và im ắng, nhưng đối với Quân ở đây lại rất ồn ào.

Tiếng gào thét, khóc lóc, than vãn, rồi cả chửi rủa, oán trách,đủ thứ hỉ nộ ái ố cùng đập vào tai hắn, có cao có thấp, chúng rối lên thành một mớ bòng bong, dân gian thường nói, người mới chết rất lắm điều là như vậy. Nhưng Quân đã sớm quen rồi, nếu là lần đầu nghe thấy thì sẽ rất đáng sợ, giờ hắn chỉ hơi căng thẳng một chút, so với âm thanh của cuộc sống thì không khác là bao, mà bọn họ cũng chết rồi, không có nguy hiểm như người sống.

Sau khi định thần lại, Quân bắt đầu nghĩ đến việc giải quyết vấn đề, nhưng ở đây không thích hợp, hắn liền đứng lên đi một vòng, phát hiện cổng phụ mở hé, Quân lập tức lẻn ra, nếu có ai bắt gặp thì sẽ nghĩ hắn là một xác chết bỏ trốn hơn là một thằng ăn trộm. Dọc đường,Quân liệt kê ra vài chi tiết mấu chốt, một cái hầm chứa xác, một kẻ bệnh hoạn và sở thích ái tử thi, một kẻ phản bội tổ chức, một bệnh viện người chết. Thử liên hệ với vụ án, hung thủ chắc chắn là một môn đồ của hội phản thánh, tên này ra tay rất lộ liễu, mục đích nhằm thu hút sự chú ý của những kẻ chống đối, tức là ba người bọn hắn, để làm gì?

Quân cho rằng nhiệm vụ của môn đồ lần này không phải là giết người, hắn xuất thân là chuyên gia tâm lý tội phạm nên chỉ cần nhìn hành vi của hung thủ, hắn có thể đoán được động cơ gây án là gì, và cái mà chúng muốn chính là dụ ba người vào bẫy, lần này chúng bày ra tới hai cái bẫy rất tinh vi.

Một đặt bên dưới cái hầm chứa xác kia. Tên ái tử thi bệnh hoạn mà hắn bắt gặp, rất có thể chính là hung thủ, gã khá là tự tin với năng lực của bản thân, dường như là chắc chắn một trăm phần trăm sẽ vây chết được bọn hắn dưới hầm. Quân đã lờ mờ hình dung ra được khả năng của môn đồ lần này, có thể gã sử dụng quỷ nhập tràng để điều khiển các tử thi, cách làm tương đối an toàn cho cả hung thủ và hội phản thánh, so với những lần đối đầu trước bọn chúng đều chịu thiệt hại về người, thì lần này chúng lại hoàn toàn không bị tổn thất gì cả.

Nơi mà môn đồ thu thập tử thi chính là trong nhà xác kia, với một cái nguồn sẵn có như vậy, gã hẳn là không phải giết người làm gì, do đó thực chất trước đấy môn đồ đó không gây ra vụ án nào, trong hai vụ án gần đây thì có thể thấy phương thức gây án rất đơn giản, rõ ràng là hung thủ không có nhiều kinh nghiệm, và vì người gây án đã chết nên chúng chẳng lo xóa dấu vết. Quân thậm chí còn nghi ngờ việc mình nằm vùng đã có trong kế hoạch của hội phản thánh, cái bẫy này xem ra chỉ là để dành cho mình hắn.

Cái bẫy thứ hai chính là nhắm vào tổ chức âm binh bên kia. Hội phản thánh hẳn là đã điều tra ra cái gì đó, chúng móc nối với một thành viên, kẻ đã bán thông tin ra ngoài, đồng thời ngầm hỗ trợ bọn chúng tiêu diệt toàn bộ tổ chức, tất nhiên bao gồm cả Đại Ca và Thiện. Mọi đường đi nước bước đều rất hoàn hảo, lần đầu không hẳn là bọn chúng tập kích bất thành, chúng muốn một cái cớ để khiến hắn bị cô lập. Cái bẫy này có hoạt động trơn tru hay không, hoàn toàn nhờ vào kẻ phản bội kia, và ngày nào hắn còn chưa bị truy sát thành công thì người khác sẽ không bao giờ nghi ngờ kẻ đó, bọn họ sẽ tuyệt đối không phòng bị một chút nào!

Nghĩ mà Quân giận sôi, hắn thật muốn băm kẻ phản bội đó ra ngay lúc này, hắn phải chọn rời bỏ tổ chức, chính là vì không muốn gây ra chia rẽ giữa các thành viên, đây là nơi có nhiều người quan trọng đối với hắn nhất, nơi mà người con gái hắn yêu thương đã gây dựng lên, hắn không cho phép ai hủy hoại nó!

Quân trở về nhà lão Hùng Athur, hắn tắm rửa và ăn uống qua loa, xong lấy cuốn kinh thánh cổ ra tra cứu, trước mắt là phải biết thuộc tính môn đồ lần này là gì, có thể từ đó tìm ra cách để khống chế năng lực của gã. Đọc một hồi, thấy có đoạn trong đó ghi: “nguồn gốc của những thói hư tật xấu của nhân loại đều do lười biếng mà ra. Nó phát sinh trong mọi hành động, mọi suy nghĩ của nhân loại. Nó đẩy nhân loại vào con đường tội lỗi trong vô thức, bản ngã của con người vốn dĩ là hưởng thụ, giống như nói, lười biếng chính là con quỷ lớn nhất của lòng người… “

Quỷ lười biếng chính là một trong những bề tôi thân cận nhất của Satan, nhưng đặc biệt là nó gần như không tham gia vào công cuộc thống trị nhân loại, vì: “chỉ có người chết mới được lười biếng, người sống phải luôn luôn đấu tranh với sự lười biếng, trong tất cả mọi việc”. Do đó thuộc hạ của quỷ lười biếng được coi là đội Quân bất khả chiến bại, người chết thì không nói hay làm gì thừa thãi, chỉ biết tuân lệnh và tuyệt đối trung thành. Và vì nó là quỷ lười biếng nên sẽ quen ăn sẵn làm ngửa, ví dụ điển hình cho cách thức hành động của nó chính là cái bẫy dưới hầm chứa xác, giống như người ta vẫn nói, một kẻ lười biếng sẽ nghĩ ra cách đơn giản nhất để làm việc, đó chính là như vậy.

Trong kinh thánh cổ còn miêu tả một đoạn về lễ tế vô cùng tẻ nhạt của quỷ lười biếng: “bề trên tối cao ngồi giữa những xác chết, trong căn phòng tối và lạnh, chỉ được chiếu sáng bằng duy nhất một ngọn nến, không làm gì cả cho tới khi kết thúc buổi lễ”. Thực sự là lười chảy thây ra! Năng lực của quỷ lười biếng chính là vực dậy xác chết, ngoài ra, bọn chúng sẽ nghe theo một mệnh lệnh duy nhất mà nó ban ra. Điều đó lý giải cho việc vì sao sau khi tấn công tổ chức, những cái xác tham gia đều bị bỏ đi, đơn giản là chúng không còn giá trị sử dụng nữa, trong khi những cái xác dưới hầm thì có thể dùng đi dùng lại, vì mệnh lệnh của chúng là giết bất cứ ai xâm phạm vào đó.

Cách duy nhất để khống chế năng lực của quỷ lười biếng chính là: “không cách nào chống lại được sự lười biếng, nhân loại chỉ có thể không ngừng đấu tranh với nó, cho tới lúc chết và trở lên lười biếng hoàn toàn”. Đọc tới đây mà Quân nghệt mặt mất một lúc, hăn thấy sao cuộc đời này lại bế tắc quá, nói như vậy thì con người sống chỉ là để chết đi thôi sao?

À không đúng, phải là con người luôn khát khao kéo dài tuổi thọ, nỗ lực bằng mọi cách từ tư duy đến hành động, để không bị trở lên lười biếng vĩnh viễn. Nhưng đây chỉ là lý thuyết, thực tế là con quỷ lười biếng kia có thật và hắn đang phải chống lại nó và thuộc hạ của nó, đã thế phải bắt được gã bệnh hoạn đó, để xem con quỷ lười biếng có bị tiêu diệt hay không.

Bắt như thế nào à? Bản tính của nó là lười biếng, với nguồn nhân lực sẵn có trong nhà xác, chắc chắn nó sẽ không phải đi đâu để kiếm mồi, xác người thì được luân chuyển ra vào thường xuyên, hắn cá là mỗi ngày con quỷ này sẽ đi tuần trong đấy một vòng. Dường như mỗi môn đồ trong hội phản thánh đều tiếp quản một lĩnh vực riêng, không ngoại trừ khả năng con quỷ lần này cũng là kẻ có quyền lực trong cái nhà xác đó, nhưng nhà xác thì có bao nhiêu nhân viên, Quân tự tin chỉ trong một buổi tối là sẽ bắt được gã. Nghĩ xong hắn liền lên giường đắp chăn đi ngủ, nhớ lại vừa rồi có chút ghê tởm quá, hắn rùng mình nhắm nghiền mắt lại. Mình có quên mất gì không? Bỗng Quân tự hỏi, hmmmmm…

ĐẠI CA!!!!!

Ngay lập tức hắn vùng dậy đạp tung chăn ra, từ lúc về đến giờ đầu óc bị bao nhiều chuyện quấn lấy, thành thử cũng quên mất anh ấy, không biết tình hình Đại Ca dưới hầm sao rồi? Từ lúc thoát được tới giờ cũng đã qua gần ba tiếng, hay giờ quay lại nhà thờ đó xem thế nào, không được, tự nhiên xuống dưới đấy khác gì đâm đầu vào chỗ chết. Nhưng mà không xuống thì kệ cho Đại Ca sống chết mặc bay sao? Quân lòng như lửa đốt, hắn liền nghĩ ra cách liên lạc với Đại Ca, điện thoại của hắn đã bị quăng lại hầm rồi, thử lấy điện thoại cố định gọi xem. Thuê bao không liên lạc được! Đại Ca cũng có điện thoại, gọi thử số của anh ấy xem, có tín hiệu, tút tút…

– Alo – bỗng bên kia nhấc máy.

– Đại… Đại Ca? – Quân giật mình đáp.

– Quân? – bên kia lập tức hỏi lại.

Hóa ra anh ấy vẫn ổn. Trước khi nhận điện vài phút, Đại Ca vừa mới tỉnh dậy, anh không nhớ tại sao mình lại ngủ ở đây, giữa một nơi tối và nồng nặc mùi thối rữa như vậy. Nhờ có ánh sáng của điện thoại mà anh mới nhận ra đây là căn hầm phía dưới nhà thờ, trước khi ngất đi anh chỉ nhớ là có rất nhiều xác người chết nằm la liệt khắp nơi, giờ nhìn thì còn đáng sợ hơn trong tưởng tượng, người nào cũng nát bét, không còn gì nguyên vẹn cả, đầu chân tay mỗi chỗ một ít, xương thịt lòng mề lẫn lộn thành đống, soi tới đâu cũng thấy cảnh thịt nát xương tan, mặt đất không còn chỗ để chân nữa. Có phải là do kẻ đó gây ra? Kẻ bệnh hoạn mà trước đó anh đuổi theo nhưng không bắt được, gã đã làm gì?

Thế thì lúc đó Đại Ca chợt nhớ ra Quân, anh gọi hắn nhưng xung quanh hoàn toàn im ắng, không có lối ra, trời ơi, lẽ nào hắn cũng đang nằm chung với đống xương thịt bầy nhầy này, hắn cũng nát bấy rồi sao? Và Đại Ca vội đào tung đống thịt lên, lúc thấy điện thoại của hắn, anh đã gần như tin là Quân đã thành thịt chặt, Đại Ca trong lòng chua xót, anh nhìn từng khuôn mặt, hết góc này qua góc khác, đang đào bới thì điện thoại reo lên, và giọng Quân vọng ra, Đại Ca vui mừng hỏi hắn ra ngoài bằng cách nào?

Quân bịa ra việc hắn đuổi theo kẻ bệnh hoạn kia bằng đường khác, ở bên vách tường, anh có thể thấy nó là một cái cửa, qua cửa sẽ có thông đạo, đi hết thông đạo là sẽ ra được. Hắn đuổi theo kẻ đó ra ngoài rồi đi rất xa, tới mức bị lạc mãi mới về được đến nhà.

Đại Ca thờ phào một tiếng, bảo hắn nghỉ ngơi đi, anh tìm thấy cửa vào thông đạo rồi, sáng mai sẽ qua gặp hắn bàn chuyện xử lý cái hầm này. Quân liền ngăn lại, hắn nói mai anh cứ ở nhà nghỉ lấy sức, chưa bắt được hung thủ nên chuyện cái hầm không nên bàn tới vội, tránh rút dây động rừng. Hắn có kế hoạch đợi tối mai cùng anh thực hiện, đảm bảo bắt gọn được gã bệnh hoạn kia. Đại Ca nghe vậy thì đồng ý. Qua chuyện vừa rồi, Quân nghĩ hắn không nên trực tiếp gặp mặt Đại Ca, nhìn đống hỗn độn trong hầm xem, xác người có khác nào bị cho vào máy xay đánh lên không, nếu hắn không kịp bỏ chạy khỏi cái hầm đấy, có khi đêm nay hắn cũng ra bã thật. Tốt nhất ngày mai chỉ cần Đại Ca ở bên ngoài quan sát, hắn ở trong tương kế tựu kế bẫy người, kẻ đó có chạy đằng trời cũng không thoát được.

Bảy giờ tối hôm sau, Đại Ca theo lịch hẹn tới nhà xác thành phố, Quân nói anh cứ đứng ở phòng chờ tang lễ mà theo dõi, khu vực đó lúc nào cũng mở cửa, giả bộ làm người nhà vào tổ chức tang lễ là được. Còn hắn sẽ vào dãy nhà bên tay trái, nơi chứa xác nguyên vẹn, Quân nhớ trong cuộc hội thoại mà gã bệnh hoạn nói với kẻ phản bội tổ chức, có nhắc đến việc tìm xác thay thế, ngày mai là tới hẹn giao hàng, rất có thể đêm nay gã sẽ vào đây tìm xác.

Trong nhà xác rất rộng rãi, hai bên tường có hai cái tủ kim loại chia ngăn chuyên để đựng xác, ở giữa lối đi có ba dãy băng ca phủ khăn trắng, chắc đây là xác mới chuyển vào, có vài băng ca ở dưới vẫn để trống. Quân không dám hít sâu, hơi lạnh ở đây độc không kém gì trong quỷ môn quan, là tử khí tự nhiên ngưng tụ thành, cùng với mùi thuốc khử trùng, mùi cơ thể người tiết ra, ngửi vào ghê bằng chết.

Quân mua được một cái đèn pin đem vào đây soi, hắn đi một vòng xem trốn đâu tiện nhất, lại thấy không cần trốn, cứ nằm đại lên một băng ca, vừa đỡ mỏi vừa tiện nghe ngóng tình hình. Đối với Quân mà nói, việc nằm lên băng ca người chết không có gì đáng sợ, nhưng nếu ai đó thử nằm lên một mặt kim loại lạnh toát, trên người phủ một lớp khăn trắng mỏng tang, lúc đó sẽ có một cảm giác giống như mình và những người chết có thể nói chuyện được với nhau vậy, cái mà dân gian gọi là đồng cảm đó.

Quân đắp khăn không lâu, hắn liền nghe thấy có tiếng cửa mở, ai đó nói chuyện, tiếng bước chân đi lại ở đầu phòng:

– Có mười một tử thi được đem vào đây hôm nay, anh kiểm tra lại rồi đẩy vào khoang chứa hộ em nhé – giọng một người phụ nữ có tuổi vang lên.

– Anh làm nghề này bao năm nay, không có tâm sao trụ được tới giờ chứ – tiếng một người đàn ông đáp lại, nghe giọng thì Quân không thấy có ác cảm.

Sau đó một người rời đi, cửa phòng đóng lại, tiếng bước chân bắt đầu chậm dãi quanh phòng. Vài bước lại ngừng, không rõ là làm gì, nhưng hoặc là sẽ có tiếng xuýt xoa, hoặc là sẽ chậc lưỡi, Quân muốn ngóc đầu dậy xem nhưng vẫn kìm được, hắn đoán có thể là người kia đang lật khăn ra, chắc thấy cái gì ghê lắm nên mới thế, giờ thì không kịp trốn rồi, thôi thì đành nằm im xem ra sao thì ra. Bước chân càng lúc càng gần, mỗi lần dừng lại khá lâu, khoảng hơn mười phút sau thì tới chỗ hắn, Quân nín thở, đợi khăn lật ra. Bỗng hắn thấy giữa hai chân mình lạnh lạnh, hình như có cái gì đang chạm vào hạ bộ hắn, bên ngoài rồi bên trong.

– LẠNH!!!!

Cái quái gì lạnh như đá vừa túm vào thằng em của hắn vậy? Lúc đó phản xạ tự nhiên là Quân chộp lấy tay của người kia, khiến cho gã đó giật mình đánh thót một cái, đồng thời hắn gào toáng lên và ngồi dậy. Hai người tròn mắt nhìn nhau,đứng hình mất ba giây, gã lập tức giãy ra, Quân nhìn người đó tầm ngoài năm mươi, thấy quần áo thì hình như là bảo vệ, diện mạo không có gì đặc biệt, trông còn có vẻ đáng tin nữa, nhưng hành động vừa rồi là sao? Tay gã quả thực rất lạnh, hắn cầm vào mà tưởng đông cứng cả tay, nếu không thì hắn đã không phải giãy nảy lên như vậy,họa mi của hắn đóng đá rồi!

Người kia lập tức bỏ chạy, Quân đuổi theo nhưng bị gã đẩy mấy băng ca ngáng đường, ra đến ngoài gã liền lập tức đóng cửa lại, muốn tắt đèn chứ gì, Quân cười khẩy, hắn lấy điện thoại ra gọi cho Đại Ca, báo anh bắt lấy gã và mở cửa cho hắn, kì lạ là trong phòng không có sóng! Quân lập tức ra đập cửa, nhưng đây là kiểu cửa kim loại cách nhiệt rất dày, hắn bỗng nhận ra căn phòng này không ổn, cấu trúc của nó hoàn toàn kín kẽ, đây phải gọi là một cái tủ đá cỡ lớn mới đúng, có phải nhiệt độ đang giảm xuống?

Thì ra là vậy, cùng lúc có một suy nghĩ lóe lên trong đầu hắn, do gã làm trong phòng chứa xác này lâu năm nên thân nhiệt đặc biệt lạnh, gã cũng không phải người thích giao tiếp nên người khác khó mà nhận ra sự bất thường này, đây không phải là vu thuật gì cả, còn việc mấy xác chết vùng dậy, dù nhiệt độ có tăng lên hay giảm đi thì chúng vẫn vùng dậy như thường!

Quân quay người lại, đập vào mắt hắn là mười một tử thi đang bắt đầu di chuyển, vài người trông như cổ và thân sắp rời ra, tất cả đều hướng đến chỗ hắn, chúng bị dương khí của hắn hấp dẫn. Thực ra việc bị bám đuôi không đáng lo lắm, nhiệt độ trong phòng này mới là vấn đề, càng lúc càng lạnh, mấy đầu ngón tay hắn đã tê cóng, Quân tránh mấy tử thi, hắn vô tình nhìn lên nhiệt kế điện tử trên cửa, độ?

Muốn hắn chết cóng hay gì, vậy để hắn cho gã thấy, người ta chống rét như thế nào. Quân đang chạy bỗng quay ngoắt lại chỗ các tử thi, hắn tung chân đạp ngã một người, lại vung tay đấm lùi một người khác, bên cạnh có tử thi vươn tay muốn tóm hắn, Quân lập tức kéo lấy tay người đó, hắn gạt chân mượn lực vật người đó ngã vào đống băng ca, tiếng va chạm loảng xoảng.

Đám xác chết không chút sứt mẻ, mỗi lúc một dồn tới đông hơn, Quân tả xung hữu đột không ngừng, rốt cuộc thì hắn vẫn bị đánh trúng, hắn đấm ngã được một người thì phía sau có một người khác túm được tay hắn, kẻ đó ôm rịt không buông, Quân loay hoay với một tay thì không đủ lực, hắn lập tức bị úp sọt.

Tiếp theo đám người du đẩy khiến hắn trượt chân ngã đập lưng xuống sàn, chưa kịp đau thì bụng đã bị một thụi, hắn điên tiết co chân đạp người kia, lại cố sức kéo cánh tay đang bị giữ tới tê bại ra. Đám tử thi không biết đau là gì, hắn thì đau thấy mụ nội rồi, không những thế còn lạnh và mất sức nữa, hoạt động cường độ cao khiến hắn phải hít thở dữ dội, khí lạnh luồn vào phổi bỏng rát, giống như có lưỡi dao lam cứa trong họng hắn vậy.

Dẫu vậy Quân cũng không bỏ cuộc, hắn căng người đạp cho tử thi đang giữ tay mình văng ra ngoài, giờ thì cánh tay bị giữ đã không còn cảm giác gì nữa, mất thêm một lúc hắn mới thoát được vòng vây của mấy tử thi, chạy được vài bước người hắn bắt đầu run lên, khí lạnh đã thấm vào lục phủ ngũ tạng, hắn cảm thấy máu lên não cũng chậm hẳn. Quân ôm ngực ho một trận, hắn khạc ra cả máu, lỗ mũi cũng đã đông cứng, còn phải chịu đựng thêm bao lâu nữa, cứ thể này sợ là hắn sẽ không trụ được mất, mà Đại Ca đang làm gì vậy, lẽ nào anh ấy không thấy hắn đang bị nhốt trong này sao?

Truyện Chữ Hay