Nhất thời tôi không nghĩ được điều gì. Đầu tôi như bị lấp kín bởi rất nhiều vấn đề, chúng đan xen, đồng thời mâu thuẫn với nhau. Những lời thằng Cường nói với tôi trước giờ, có bao nhiêu phần trong đó là thật? Hay tất cả đều là giả dối. Chỉ giây lát mà nghi ngờ đã tràn ngập trong tôi, khiến bản thân không thể tiếp tục im lặng:
- Có một việc nữa tôi muốn hỏi, giấc mơ mà Cường nói đến, vì sao trong đó lại có sự xuất hiện của tôi?
Quân liếc nhìn tôi, hắn suy nghĩ vài phút, có vẻ như câu hỏi này không làm khó được hắn. Ngược lại, từ câu trả lời, giả thiết mà tôi đang hướng tới càng được củng cố.
- Giải thích một chút, khi nói về quỷ, ai cũng biết chúng vô thức vô thần, tức là không có ký ức, không có hoài niệm. Người ta vẫn nói, chết đi không thể đem theo bất cứ thứ gì, vốn dĩ trí nhớ cũng chết từ ngày đó. Những gì còn lưu lại, là oán, hận, thù. Chẳng phải cậu từng thấy, trong lần tới chợ phiên âm phủ, mọi người đều có cùng một biểu cảm duy nhất, đó là rầu rĩ. Hạnh phúc, thực ra chỉ tồn tại khi cậu còn sống, vậy nên, hiện tại cậu hãy cố gắng hưởng thụ đi, chết rồi sẽ không tìm được đâu. Cậu hiểu những gì tôi nói không?
Tôi gật đầu, trước giờ tôi chưa từng nghe ai giải thích về thế giới tâm linh thuyết phục như tên Âm dương sư này. Nhìn hắn rất trẻ, có thể chỉ hơn tôi vài tuổi, nhưng kiến thức của hắn tương đối rộng, tôi không biết đúng sai thế nào, chỉ biết là nghe rất nhập tâm và dễ hiểu.
- Vì thế mà, khi quỷ nhập vào một người nào đó, tâm thức của người ấy sẽ ảnh hưởng tới suy nghĩ của con quỷ, cả hai tương tác lẫn nhau. Chủ thể vẫn có quyền suy nghĩ, những gì người đó nghĩ đến sẽ đan xen với ý niệm của con quỷ. Nếu chủ thể suy nghĩ về một việc gì đó quá nhiều, lập tức điều đó sẽ trở thành một phần trong ý niệm của con quỷ, và thường thì điều đó mang nghĩa tiêu cực.
Nên hiểu những gì hắn nói thế nào đây, nếu theo nghĩa tiêu cực, vậy thằng Cường đã nghĩ xấu về tôi. Không phải, có thể thằng ấy đang âm mưu làm gì đó xấu xa, giống như đã làm với Mạnh. Chẳng lẽ ngay từ đầu, thằng ấy đã lên kế hoạch hại tôi, nhưng do tôi may mắn nên ý định của cậu ta bất thành.
Trong đầu tôi vỡ ra được thêm rất nhiều vấn đề. Không phải chỉ có cái chết của Mạnh, vụ tai nạn của Duy xảy ra vào chiều qua, khoảng thời gian đó Cường cũng không có mặt ở phòng. Cậu ta đã đi đâu, liệu đây là sự trùng hợp hay còn có âm mưu nào đứng sau, mối liên quan giữa chúng là gì?
- Chiều qua, lúc thằng Duy xảy ra tai nạn mày đã đi đâu? – Tôi hỏi Cường.
Ngay lúc đó, Cường đã nhìn tôi, ánh mắt căng thẳng của cậu ta khiến tôi hồi hộp, đừng nói là ngay cả Duy cũng là do mày hại chết. Tôi nghiến răng trước sự im lặng của Cường, chẳng lẽ thằng ấy không còn lời nào để bao biện cho tội ác của mình. Hay bây giờ chính Cường cũng đang hối hận về những gì bản thân gây ra, tưởng như mọi chuyện đã hoàn hảo, không ngờ, có người vẫn nhìn thấu được sự thật đó.
- Trả lời tao, Cường! – Tôi tức giận kéo lấy áo thằng ấy, nhìn thẳng mắt cậu ta mà hét lên.
Dường như vẫn muốn giấu, Cường né tránh ánh mắt tôi, không phải là hối hận, đây là không khuất phục, thằng ấy đang nghĩ gì vậy.
- Vì sao mày làm thế? – Tôi siết chặt hai tay, vò nát vai áo thằng ấy.
- Tao không làm gì cả - Cường cuối cùng cũng chịu lên tiếng, giọng ngập ngừng – Chiều qua … là tao ra mộ cô gái kia.
Ra mộ cô ấy làm gì, chỗ đó bây giờ chỉ là một đống đất, bên trong đã bị tôi phá hết, chẳng còn gì để tìm kiếm nữa.
- Lúc đó còn chưa biết chiếc bình kia là từ đâu ra, nên tao tới đó tìm thử, kết quả là, mộ cô ấy đã bị xới tung, đất chỗ đó bị đào ra thành một cái hố – Cường nói tiếp.
- Nghĩa địa ở ngay trên dốc đèo Cái, có phải mày tới đúng lúc thấy thằng Duy đi xe máy qua, cũng như Mạnh, mày đã hại thằng ấy phải không?
- Không phải – Cường giật áo khỏi tay tôi – Tao tới đó sớm hơn, có lẽ do phải qua công ty nên thằng Duy mới đi chậm như vậy, sau khi chắc chắn là đồ được lấy nên từ dưới mộ, tao đã rời đi ngay.
- Mãi tới hơn h mày mới về phòng, trong thời gian đó mày đã đi đâu?
- Tao … tao tới nhà lão thầy bùa để hỏi về cái bình sứ kia.
- Vậy kết quả thế nào? – Tôi không rời mắt khỏi thái độ của Cường, vẻ ngập ngừng trong lời nói càng khiến tôi nghi ngờ, thằng này chắc chắn có vấn đề.
- … Tao không gặp ai cả.
Nói dối, tôi biết thằng này nói dối rất kém, mỗi lần cậu ta nói dối là mắt không tập trung được, hoặc là liên tục chớp hoặc là liên tục nhìn quanh, kể cả giọng nói cũng mất bình tĩnh. Làm thế nào để bắt thằng Cường khai nhận những việc làm xấu xa đó bây giờ, tôi thực muốn cho thằng ấy mấy đấm, sau đó đem đi giao nộp công an xử lý.
- Tôi muốn tới nhà lão thầy bùa đó, để xác nhận xem giả thiết của chúng ta có đúng không, dù lão ta cứng đầu, tôi vẫn có cách để lão phải nói ra, trừ khi – Quân nói tới đó thì ngừng, hắn dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Cường – Lão ta thực sự biến mất.
Nói cũng đúng, muốn biết thằng Cường là đang nói thật hay không, tôi chỉ cần tới tìm lão thầy bùa, nếu người nhà lão ta xác nhận không phải, vậy thằng này hẳn là có liên quan tới vụ tai nạn của Duy. Trước đây tôi từng rất tin tưởng Cường, nhưng giờ tất cả những điều thằng ấy nói, đều đang chống lại lòng tin ấy.
Tôi định đi tìm bà già bán hàng nước để nhờ dẫn đường, nhưng Quân ngăn lại, hắn nói:
- Không cần đâu, lần trước cậu này tới tìm lão thầy bùa, chắc là không muốn ai biết, có thể tự mình đi tới thì hẳn vẫn còn nhớ đường chứ? – Suy cho cùng thì người tên Âm dương sư này nhắm vào là Cường, lời vừa rồi khiến cậu ta không thể chối được.
Chúng tôi đi tới nhà lão thầy bùa, đến nơi, tôi đứng ngoài gọi cửa, rất lâu không thấy ai ra mở, giờ đang là gần trưa, bên trong chỉ thấy một khoảng tĩnh lặng. Đợi thêm một lúc, dù tôi có gọi to thế nào, sau cổng hoàn toàn không có tiếng đáp trả. Đang nghĩ cách vào trong, lại thấy Quân từ đâu chạy tới kéo tay tôi, bảo đi theo hắn.
Tôi thấy hắn lẻn vào sân của một nhà nằm bên trái nhà lão thầy bùa, hình như không có người nào ở trong, nhưng cổng lại mở, hắn bảo tôi canh chừng ở đây, hắn sẽ leo qua tường vách, vì tường bao ngoài quá cao. Nếu thấy ai tới, hãy giả vờ như đang hỏi đường, làm gì để người ta không nhìn về phía hắn là được. Sau khi sang được bên kia, hắn sẽ ra mở cổng lớn cho tôi.
Hắn đi rồi, tôi và Cường đứng canh chừng, thực lòng tôi đã định quay ra hỏi thằng ấy, vì sao lại muốn hại tôi? Nếu tôi làm gì sai, có thể nói để tôi sửa, mà tôi còn không nhớ mình đã từng gây chuyện lớn gì đắc tội với cậu ta nữa. Trong lòng nặng trĩu, dẫu sao tôi cũng không muốn chính mình phải đi tố cáo thằng Cường.
- Mày có quyền nghi ngờ tao, thực tế những chuyện đã xảy ra không đơn giản như mày nghĩ, nhưng đó không phải là vì tao muốn hại mày, dù thế nào thì tao cũng sẽ không để mày bị liên lụy đâu.
Sau lưng tôi bỗng có tiếng thằng Cường nói, tôi lập tức quay lại, nếu không vì đang làm chuyện lén lút, chắc tôi đã lao vào đánh nhau với thằng ấy, nhịn lại tất cả, tôi nói:
- Sao mày không giải thích? Mày biết tao vẫn tin mày, nếu giờ mày chịu giải thích thì tao sẽ lập tức chấp nhận, trong đầu tao toàn những câu hỏi, liệu khi nào thì mày sẽ ra tay với tao?
Cường chỉ im lặng nhìn tôi, không còn là ánh mắt lúng túng trước đây, cậu ta thực sự đang lo lắng, về chuyện gì? Có tiếng gọi vọng tới, ngay lập tức tôi thấy Cường nhìn đi nơi khác, bên kia, Quân đã mở được cổng, hắn đang vẫy chúng tôi qua đó.
- Hôm qua, tao đã định giải thích – Cường nói, sau đó quay lưng rời đi.
Tôi chợt nhớ ra, đúng là cậu ta đã muốn nói điều gì với tôi, nhưng chuyện của Duy đã khiến tôi quên mất. Vẫn có thể kể cho tôi nếu như thằng ấy muốn, nhưng tôi nghĩ ngay từ đầu Cường đã cố giấu, cho tới cuối cùng, nếu ý định của cậu ta hoàn thành, vậy tất cả nghi ngờ đều sẽ rơi vào quên lãng.
Chúng tôi qua cổng lớn, khu đại viện và nhà khách đều không có người, cửa vẫn mở, đồ đạc còn nguyên, chắc gia nhân đang làm bận việc ở đằng sau nên không biết chúng tôi tới. Tôi hỏi hai người kia có nên gọi không, Quân liền nói:
- Không còn ai đâu, người ở đây đã bỏ đi hết rồi.
- Sao anh biết? – Tôi ngạc nhiên.
Hắn nói, trước khi mở cổng hắn đã đi một vòng quanh nhà, ở đây hoàn toàn không có ai cả, các phòng đều mở cửa, nếu muốn xem thì để hắn dẫn chúng tôi đi. Tôi bất giác nhìn Cường, mặt cậu ta không hề ngạc nhiên, chuyện này là sao, chỉ trong hai ngày mà lão thầy bùa cùng toàn thể gia nhân đã chạy trốn hết được. Hay đây là kế vườn không nhà trống, dụ chúng tôi vào rồi bắt giết chúng tôi.
Lại thấy tên Âm dương sư kia đã ra mở cửa sau, Cường đi theo, tôi không thể chần chừ thêm nữa, giờ có nghĩ cũng không ra vấn đề, phải tự xem mới biết được. Dãy nhà sau có bốn phòng, chúng tôi ngó qua hai phòng đầu, bên trong chỉ có bàn ghế và giường ngoài ra thực sự không có ai. Muốn tìm thì nên tới nơi lão thầy bùa đó hay đến nhất, có thể là phòng đọc sách, tôi cũng từng được dẫn vào đó, biết đâu lại thấy được manh mối.
Phòng đọc sách nằm ở cuối dãy hành lang, vì cửa không khóa nên chúng tôi cứ thế bước vào, dù bên ngoài là buổi sáng nhưng trong phòng lại tối mờ mờ. Tôi không biết công tắc điện ở đâu, thấy có cửa sổ nên tôi ra mở tạm.
Vừa đẩy cửa sổ ra, tay tôi bỗng va vào giá sách kê cạnh đó, khiến cho nó hơi bị xô đi, bên tai nghe thấy một tiếng “kịch” rất lớn. Ngay lập tức tôi quay lại nhìn xem là cái gì vừa rơi, có một con thú bằng sứ lao từ trên giá xuống, nhưng Cường đã nhanh tay đỡ được nó. Phản xạ tốt lắm!
- Các cậu vào đây mấy lần rồi? – Quân lên tiếng, hắn nhìn quanh phòng rồi dừng lại ở chỗ hai chúng tôi.
- Mới một lần thôi – Tôi đáp.
- Cậu cũng vậy chứ? – Quân hỏi Cường.
Cậu ta không trả lời, chỉ nhíu mày, ý hỏi có chuyện gì.
- Tôi thấy bất ngờ đấy, trong phòng đang tối như vậy, con thú lại đặt ở nơi khó nhìn, thế mà cậu vẫn đỡ được nó. Chắc do trí nhớ cậu tốt.
Nói rồi, Quân đi tới bên kệ sách, nhìn một lúc mới tiếp:
- Mà các cậu có thấy kệ sách này đặt ở đây hơi bất tiện không? Mỗi lần mở cửa sổ là tay lại đụng vào, kê bên này sát như vậy, bên kia thì còn trống, dù là người không để ý nhưng nếu ở trong này liên tục, chắc cũng phải thấy được chứ.
Vừa nói tên Âm dương sư vừa đi sang đầu bên kia của kệ sách, tôi thầm gật đầu, lần trước vào đây tôi không nhớ là kệ sách đặt ở đâu, nhưng chắc không phải để sát cửa sổ như thế này.
- Minh, cậu có thể đẩy kệ sách sang chỗ tôi một chút được không? – Quân chợt gọi.
Tôi lập tức đẩy mạnh, vừa nhích được một đoạn, kệ sách rung lên dữ dội khiến cho đồ đạc để trên đó bị chấn động, và một lần nữa con thú sứ kia lại rơi xuống. Tôi đang chú ý vào cái kệ, chớp mắt liền thấy con thú sứ lướt qua, vội đưa tay đỡ nhưng không kịp, tôi tưởng là nó sẽ vỡ tan, nhưng ngay lúc đó, Cường đã chộp được nó.
Tôi bị hành động này làm cho bất ngờ, có thể là cậu ta đoán được con thú sứ sẽ rơi xuống, hoặc là, chính cậu ta đã từng đẩy cái kệ khiến con thú sứ rơi xuống, giờ thấy tôi làm vậy thì tạo thành phản xạ. Tôi thực sự đã nghĩ như vậy. Mặt Cường hơi tái đi, không phải do tôi đang nhìn thằng ấy, mà là thứ cậu ta nhìn thấy, sau khi tôi đẩy cái kệ sách ra.
Tôi quay đầu, đập vào mắt là một vệt máu lớn kéo dài trên tường, không phải là máu chảy thành dòng, mà giống như có ai đó va đập vào tường và trượt xuống. Quân cũng đã nhìn thấy, vẻ mặt tên đó dường như không thay đổi, bỗng hắn liếc sang Cường, khóe miệng hơi nhếch lên, tôi không đoán được là hắn đang nghĩ gì.
Có phải cũng giống tôi, nghĩ rằng Cường đã tới đây gây án.
- Đây là do quỷ làm phải không? – Tôi hỏi, do trong lòng không muốn chấp nhận, hoặc đúng hơn là tôi muốn một lời giải thích thỏa đáng.
- Không, cậu biết mà, quỷ hành sự không cần giấu xác, cái này, là do người làm – Quân cầm con thú sứ đặt lên kệ - Chúng ta về thôi, ở đây không còn gì để tìm kiếm nữa rồi.
Dọc đường tôi vẫn luôn nghĩ, rốt cục thì Cường đang muốn làm gì, thằng ấy khiến tôi cảm thấy sợ hãi, giết người chưa bao giờ là chuyện dễ dàng. Tự nhiên tôi cảm thấy khoảng cách giữa chúng tôi càng lúc càng nới rộng, tôi hoàn toàn không nhận ra người đi bên kia, đó là một kẻ giết người, sợ rằng khi biết hết tất cả tôi cũng sẽ bị giết.
- Đừng nghĩ nữa, chuyện của cậu bây giờ quan trọng hơn, trước sau gì tôi vẫn phải giải quyết con quỷ kia, cách của tôi hơi làm khó cậu một chút, cậu có muốn thử không?
Quân đang đi gần đó, có thể vẻ mặt hoang mang của tôi quá dễ thấy, hắn đã tới vỗ vai tôi, khiến tôi bình tĩnh lại.
- Cậu cũng không cố ý khiến cô ấy chịu đau khổ, nghĩ mà xem, mỗi lần nhìn thấy cô gái đó, cậu đều muốn vươn tay ra giúp. Tâm hồn cậu vô cùng nhạy cảm, có thể nhận biết nỗi đau của người khác, tôi tin cô gái nếu biết được cũng sẽ tha thứ cho cậu thôi.
Mấy lời này là đang an ủi tôi phải không, giờ thì tôi lại thấy bản thân mang đầy tội lỗi, nếu như cô gái đó vì tôi mà không thể siêu thoát, chắc chắn nửa đời còn lại của tôi sẽ không yên ổn. Phải làm thế nào mới được đây.
- Tôi có thể làm gì để giải thoát cho cô ấy?
- Cách của tôi không rườm rà như người khác, nhưng câu sẽ phải mạo hiểm, tôi nói mình là Âm dương sư, có thể mở được giao lộ giữa nhân gian và địa phủ. Hơi khó hình dung, cậu cứ hiểu là tôi sẽ tạo ra một cánh cổng, bước qua đó là vùng đất chết, cậu hãy cầm chiếc bình sứ kia đi tới gặp cô gái, trả cho cô ấy những thứ đã mất đó.
- Vậy để tôi đi cho, chuyện này chắc không bắt buộc là ai phải đi, tôi sẽ đi thay cậu ta – Cường nói.
Quân có ngừng lại giây lát, ánh cười trong mắt hắn lập tức hiện lên, có gì thú vị trong chuyện này?
- Tùy thôi, nếu như hai cậu thấy khó quá, vậy một mình tôi đi cũng được, tôi đến đây là để làm việc đó mà.
- Tôi sẽ đi, cô ấy có thể nghe hiểu được những gì tôi nói không? – Đừng đùa, nếu phải ở lại với thằng Cường, tôi thà đi gặp cô gái kia để nói chuyện còn đỡ sợ hơn.
- Cái đó thì tôi không chắc, nếu cậu đủ chân thành, có thể cô ấy sẽ hiểu được đôi chút – Quân nói.
Tôi định là khi gặp sẽ nói cho cô ấy nghe những hiểu lầm mà tôi gây ra, dù cô ấy đã hóa ra dạng gì, cái cô ấy muốn tôi sẽ trả lại, nhận thêm một câu xin lỗi từ tôi, chắc không có gì khó khăn. Nhưng sao có thể tìm được cô ấy, gọi bằng tên có được không.
- Thống nhất vậy đi, giờ tôi muốn tới mộ cô gái đó. Không chốn dung thân, dù mộ có bị hủy hoại tới mức nào, thì đó cũng là nơi duy nhất cô ấy có thể về. Theo kinh nghiệm của tôi, cứ đến đó là sẽ gặp được.
Tôi lập tức đưa tên Âm dương sư tới mộ cô gái. Đúng là nơi này đã bị người ta đào xới tan hoang, mộ của cô ấy giờ chỉ là một cái hố, đất cát xới lên vun thành mấy đống xung quanh. Càng nhìn tôi càng thương tâm, không đành lòng nên tôi đi mượn cái xẻng, xúc hết cát lại, dù sao đây cũng là nhà của cô ấy.
Quân không để ý việc tôi làm, hắn nhìn hết nghĩa địa, giống như đang tìm cái gì đó, khi tôi hỏi thì hắn đáp:
- Long mạch, đảo lại sẽ có quỷ mạch, mở đúng quỷ môn quan là có thể sang được thế giới bên kia.
Cái gì vậy, tôi không biết hắn có nghiêm túc khi làm việc này không, nhưng mà thấy có gì đấy không thực tế lắm. Sau khi đã khảo sát địa lý xong, hắn lẳng lặng đi vào khu đất trống cạnh nghĩa địa, rất lâu sau mới thấy quay lại, lúc này tôi và Cường cũng đã lấp mộ xong.
Quay trở về phòng, tôi hỏi hắn khi nào thì có thể hành động, thêm nữa là có cần chuẩn bị đồ đạc gì không. Quân nói là trước h, trời tối là hắn sẽ dẫn tôi đi, còn đồ đạc thì không cần, hắn đã lo liệu hết mọi sự rồi. Thấy tôi vẫn không yên tâm, Quân còn nói, người sống đúng là không thể qua được quỷ môn quan, nhưng mà hắn vẫn có cách. Kết giới của hắn giống như một cái lồng, chỉ ngăng cách một khoảng ở địa phủ, tôi hiểu đó là một chiều không gian song song, nơi người sống có thể bước vào bước ra, chỉ cần trụ giữ vẫn còn thì không vấn đề gì.
Tôi hỏi vậy ngoài cô gái kia ra thì tôi có phải chạm mặt những con quỷ khác không. Quân đảm bảo với tôi là không, quỷ không sống hòa thuận, chúng sẽ lao vào giết nhau nếu như chạm mặt, kết giới này có thể tạm thời ngăn lũ quỷ bên ngoài xâm nhập.
Hỏi vậy chứ tôi cũng không hiểu lắm, hắn nó là sẽ đi cùng tôi, tôi chỉ cần làm việc của mình, những chuyện khác không cần tính đến. Dẫu sao thì tôi vẫn chưa thấy hắn hỏi tới tiền công, nếu tôi có mệnh hệ gì, hắn chắc chắn sẽ mất trắng, tôi mà là hắn, không đời nào tôi để chuyện đó xảy ra.
Sau đó tôi có trao đổi với Quân một lúc lâu, cách nói chuyện của hắn rất tự nhiên, vẻ mặt thì lúc nào cũng cười cười, giống như hắn muốn tôi không phải lo lắng gì cả. Tôi không rõ hắn là người thế nào, nhưng hiện tại thì tôi có thể tin tưởng được.
Trời dần tối, tôi nhìn đồng hồ, đã gần h, trước đó, bỗng nhiên Cường ra khỏi phòng, không rõ là thằng ấy đi đâu. Quân bắt đầu chuẩn bị, hắn cầm theo vali, hỏi tôi đã sẵn sàng chưa, nếu ổn rồi thì ôm theo cái bình sứ này, giờ hoàng đạo đã đến. Tôi gật đầu, kết thúc rồi, tất cả sẽ chấm dứt sau đêm nay.
Đi khỏi khu tập thể, tôi bắt gặp Cường, không phải là đang đi về phòng, cậu ta đứng đây để đợi chúng tôi. Trực giác mách bảo tôi, chuyện này bắt đầu tệ rồi đây.
- Tao sẽ đi với mày – Cường nói.
Tôi nhìn thằng ấy, rồi lại nhìn Quân, hắn không làm ra vẻ phản đối, tôi miễn cưỡng im lặng, chắc tên Âm dương sư cũng nghĩ, bây giờ mà gây với thằng giết người này thì khó mà toàn mạng để về. Bất giác tôi lại thấy căng thẳng, đi gặp quỷ mà còn có một con quỷ đội người theo kèm, làm gì cũng phải cẩn thận gấp đôi.
Đoạn đường không xa, nhưng tôi đi mãi chẳng đến nơi, càng đi, khung cảnh càng xa lạ. Trước đó tôi nhận ra đường này dẫn tới đèo, nhưng sau lại thấy cây cối mau dần, đường cũng trở lên gập ghềnh hơn, vừa đi tôi vừa cảnh giác xung quanh. Trời cũng tối, tôi phải căng mắt ra mới thấy đường, hai người một trước một sau tôi thì đi rất thản nhiên, thậm chí tôi còn thấy họ đi như ở trên đất bằng vậy.
Cứ đi mãi, đi mãi, cuối cùng tôi cũng thấy một khoảng đất bằng phẳng hiện ra, nhìn qua những thân cây chen chúc, có một bóng trắng ẩn hiện ở bãi đất kia. Đi thêm một lúc, tôi có thể thấy rõ hơn, đó là màu da trắng bợt, một người ngồi bó gối ở giữa khoảng đất, thân thể không gì che chắn, mái tóc lưa thưa đổ dài trên hai chân. Đó là cô gái phải không?
Đi hết rừng cậy, tôi bước ra bãi đất, Quân đã dừng lại, hắn nhìn cô gái, sau đó tiến tới nói nhỏ với tôi:
- Đi chậm thôi, đừng đánh động, cô ấy sẽ sợ đấy, tôi sẽ đi ngay sau cậu, cứ yên tâm.
Tôi gật đầu, lấy hết can đảm, hai chân bắt đầu di chuyển, khoảng cách giữa tôi và cô gái dần thu hẹp lại. Trong đầu lẩm nhẩm những lời định nói, tôi tự nhủ phải thật bình tĩnh, dù cho cô ấy có như thế nào cũng phải bình tĩnh.
Còn mười bước chân, tôi nuốt nước miếng, nên chào cô ấy bằng tiếng gì, tiếng dân tộc thì tôi không biết, nói tiếng Kinh có được không?
Chín bước, cô ấy chắc không ngại mà gặp tôi khi trên người trần trụi như vậy chứ?
Tám bước, tôi nghĩ rồi, nếu như cô ấy chịu tha thứ cho tôi, vậy tôi sẽ xây cho cô ấy một ngôi mộ đẹp hơn, khang trang hơn, coi như bù đắp.
Bảy bước, tôi…
Ách!
Bỗng tôi hẫng người, có ai đó vừa đạp vào chân tôi, cơn đau xộc thẳng từ mắt cả chân lên tận óc, ngay lập tức tôi bị đốn gục xuống đất. ĐAU! Là ai vừa đá vậy? Tôi vội ngẩng mặt lên, cô gái không còn ngồi chỗ cũ, từ khi nào mà cô ấy lại đứng dậy rồi, mà đứng dậy kiểu gì thế kia, không phải là hai chân mà là đứng bằng hai chân hai tay, đầu lúc lắc qua lại nhìn tôi.
Toàn thân cô ấy vuông góc với mặt đất, hai tay khuềnh ra, hai chân khụy xuống, cảm giác như một người tiền sử vậy. Lại còn không mặc quần áo, tôi muốn chọc mù hai mắt quá, người cô ấy như một đống bầy nhầy, da thịt chảy xệ, bụng căng lớn, thấy cả những mạch máu hằn lên, không phải mạch máu, đó giống rễ cây hơn, phát triển chằng chịt trong bụng cô ấy.
Tôi không dám nhìn lâu vào người một cô gái không mặc gì, mắt vừa liếc lên thấy mặt cô ấy mới đáng sợ. Không có mắt mũi, những nơi ngày trước là mắt mũi, giờ chỉ còn là hố đen, mà không phải chỉ có những lỗ đó, đếm qua tôi cũng thấy mười tám mười chín lỗ lớn bé trên khuôn mặt kia rồi. Kinh hãi tới rợn tóc gáy, tôi giống như sắp tự tay bứt hết tóc trên đầu mình xuống.
Đang khủng hoảng, bỗng tôi thấy có người túm lấy áo mình, lại có tiếng hét:
- Đứng dậy nhanh!
Tôi nhìn sang, thằng Cường đang túm cổ áo tôi, làm cái gì vậy? Tôi vừa chống tay lên, bên tai nghe thấy một tiếng “rắc” giòn tan. Một khúc cây rơi xuống đầu tôi, có đánh nhau ở đây, lập tức tôi bật dậy. Nhìn sang bên kia, thấy tên Âm dương sư đang cầm một món vũ khí, thứ đó có cán dài, cong cong như cái liềm, sắc cạnh, đối diện với thằng Cường bên này, tay cầm một khúc cây, thứ vừa rơi xuống đầu tôi là được cắt ra từ khúc cây đó. Chuyện gì vậy? Tôi tự hỏi, mắt nhìn hai người bọn họ, sau đó lại nhìn sang cô gái, cô ấy vẫn lúc lắc đầu, chắc cũng chẳng hiểu gì.
Khoan, cái bình sứ của tôi đâu, tôi nhìn quanh, nó đang rơi ở cách cô gái không xa, ngay chân của tên Âm dương sư, tôi lập tức cúi xuống vồ lấy. Nhưng Cường nhanh tay kéo tôi lại, ngay lúc lùi về, tôi thầy tay của Quân chợt vung xuống, ngay sát đầu tôi. Tiếng vũ khí sượt qua sắc lạnh, cảm giác được cả không khí cũng bị thứ đó xé rách.
- Cậu cũng đọc rồi phải không? Tôi biết cậu tới nhà lão thấy bùa để làm gì, những tài liệu ghi chép về cổ thuật đó, trong đấy cũng nói về cách chế ngự quỷ - Quân lên tiếng.
Tôi kinh ngạc nhìn thằng Cường, trong bóng tối không thấy rõ biểu cảm, nhưng tôi nhận ra được từ ánh mắt cậu ta toát lên một vẻ kiên định vô cùng.
- Tao không giống như mày! – Cường đáp lại, giọng nói đem theo vài phần tức giận.
- Không giống? Mục đích của cậu là gì tôi không biết, nhưng tôi biết, muốn chế ngự con quỷ kia, không phải chỉ là ngũ quan của nó, phải có vật hiến tế đi kèm, hoán sinh là mạng đổi mạng, đáp lễ cũng phải làm như vậy – Tên Âm dương sư cười nói.
Tôi ngẩn người, hắn đang nói tới tôi sao, vật tế nào ở đây, tôi nhìn Cường, giải thích đi, đừng nói là tôi bị đem tới đây để trả mạng cho cô gái kia.
- Vẫn còn cách, quỷ thì dù có đổi mạng cũng vẫn là quỷ, cô ta đã hại chết hai người, nếu còn tiếp tục lấy mạng nữa, nghiệp sẽ càng nặng, đừng nói là siêu sinh, muốn sống như quỷ cũng khó – Cường gằn giọng.
- Tùy cậu, chúng ta không thù không oán, tôi có việc của tôi, mong cậu đừng xen vào, giết người rất thú vị, cậu chẳng phải đã thấy rồi sao – Tên Âm dương sư giễu cợt.
- Tao không giết họ, những người trong nhà lão thầy bùa là do chính mày giết, trong phòng đó đầy mùi hôi của quỷ đói, mày nghĩ sẽ không ai ngửi thấy chắc.
Họ đang nói về vụ án mạng trong nhà lão thầy bùa, quỷ đói, sao lại có quỷ đói ở đây, tôi như vừa bị giáng một cú rất mạnh vào đầu, nhất thời suy nghĩ đình trệ. Mà sao Cường lại có thể ngửi được mùi quỷ, chẳng phải cậu ta cũng là người thường như tôi thôi sao.
- Nhiều lời quá – Hắn chĩa vũ khí về phía tôi – Để lại mạng của thằng đó, biến đi, nếu không muốn tao lấy đầu mày. Lưỡi hái của tao cứng hơn xương cổ mày nhiều đấy.
Cường lùi lại, kéo theo tôi cũng bị đẩy đi vài bước. Thứ vũ khí kia tên là lưỡi hái, nếu tôi không nhầm thì thần chết cũng dùng cái đó, hắn ta là thần chết sao. Lưỡi hái từ từ hạ xuống, tới gần chiếc bình sứ thì dừng lại, đồng thời, tôi thấy Cường nói:
- Khi nào tao bảo chạy thì phải chạy thật nhanh, dù thế nào thì cũng phải chạy.
Tôi gật đầu, sau đó nhìn sang cô gái, nãy giờ cô ấy vẫn đứng bất động, giống như là đang nhận diện tình hình, không biết cô ấy theo phe ai, mặt mũi thế kia thì nhìn thế nào được. Đang nghĩ thì bỗng lưỡi hái của tên Quân vung lên, chỉ một khắc sau đó, tôi lập tức thấy hắn hạ tay xuống.
Choang!
Bình sứ vỡ tung. Cô gái giật bắn người, cùng lúc Cường túm lấy áo tôi hét:
- CHẠY!
Tôi lập tức lao đi. Bất kể phía trước là rừng rậm thế nào, tôi phải chạy, mà chuyện gì diễn ra đằng sau vậy. Dù rất tò mò nhưng tôi không dám quay đầu lại, ở đó không có thêm tiếng động gì lớn, tên Quân có bỏ chạy như tôi không, hắn đập vỡ bình làm gì vậy.
Đang chạy như điên, bỗng tay tôi bị thằng Cường giữ lại, cậu ta nhét vào tay tôi một chiếc túi nhỏ, sau đó nói:
- Vừa chạy vừa mở ra, nhanh lên!
Tôi nghe răm rắp, chân không chậm lại, tay cuống cuồng mở túi, bên trong có một đốm sáng nhấp nháy bay ra.
- Đom đóm! – Tôi reo lên.
- Chạy theo nó, nó bay hướng nào thì đuổi theo hướng đấy, nó chuyên dẫn âm hồn về dương gian đấy! – Cường vừa thở vừa nói.
Hiểu rồi, tôi nhìn theo đốm sáng nhấp nháy trên cao, chạy theo nó thì có thể sẽ tìm được quỷ môn quan, thoát khỏi đây tôi sẽ sống. Nói về đánh nhau tôi không giỏi, nhưng nếu bảo bỏ chạy, không ai đuổi được tôi. Vừa nghĩ đến đó, bỗng có tiếng hét lớn:
- Cẩn thận!
Tôi nhìn sang bên cạnh, thằng Cường cùng lúc chồm tới, đẩy tôi một cái thật mạnh, lực đạo lớn tới mức chân tôi trượt dài trên mặt đất. Lăn ba vòng thì tôi đập lưng vào thân cây, đau tới tê dại, nhưng mà có chuyện gì khiến cho thằng ấy đẩy tôi ác vậy.
Nhịn lại đau đớn, tôi nheo mắt nhìn, ôi mẹ ơi, thằng Cường đang bị cô gái, không phải, con quỷ kia đè lên. Hai tay nó giữ lấy hai tay thằng ấy, nó cúi sâu xuống, tóc tai xõa xuống tận mặt thằng Cường, tôi có thể thấy cậu ta đang mặt đối mặt với con quỷ ấy. Cảm giác phải ghê tới mức nào?
- Chạy tiếp đi, đừng để mất dấu con đom đóm! – Từ dưới thân con quỷ, Cường hét lên.
Tôi chợt nhớ ra, con đóm đóm, nó đã bay cách tôi một khoảng, giờ đuổi theo vẫn kịp, nhưng mà không được, thằng Cường sẽ chết mất, tôi không thể bỏ thằng ấy lại. Vơ tạm một cành cây bên cạnh, tôi vung tay chuẩn bị ném về phía con quỷ.
Phập!
Còn chưa kịp động, mặt tôi lập tức bị cắt một đường, có cái gì đó vừa bay vụt qua, tiếng động nghe ngọt xớt. Tên Quân từ phía sau lao lên, nhìn hắn lừ lừ xông đến, tôi lập tức chuyển mục tiêu, từ ném con quỷ, sang ném thẳng mặt hắn.
Vút!
Tất nhiên là hắn tránh được, tốc độ không sụt giảm, tôi có thể thấy con quỷ không đoái hoài gì tới hắn, ngược lại hắn cũng không sợ hãi gì con quỷ. Tôi bật dậy, nắm lấy cán lưỡi hãi, định rút nó ra, bỗng tôi thấy lưng mình lạnh toát, vừa quay lại nhìn, đập vào mắt tôi là khuôn mặt tổ giòi của con quỷ, nó đã buông thằng Cường ra từ lúc nào.
Tôi bị nó ép sát vào thân cây, sợ tới mức hai mắt nhòa lệ, ôi mẹ ơi, giờ tôi không còn sức để đẩy nó ra nữa.
Phựt!
Ngay lúc kinh hãi nhất, tôi thấy lưỡi hái bị rút ra, một tay thằng Cường đẩy tôi đi, một tay thằng ấy vung lưỡi hái, động tác thành thục vô cùng. Sao thằng ấy có thể thoát được con quỷ ấy, Cường đứng chắn giữa tôi và con quỷ, dường như nó không định tấn công, toàn thân lùi lại.
- Nhìn cái gì, chạy đi, mất dấu con đom đóm là coi như không có đường về nhà đâu! – Cậu ta quay lại nói với tôi.
Những run sợ vừa rồi khiến hai chân tôi vô lực, trước cái chết cận kề, tôi vùng dậy, mắt tìm kiếm, chân chạy. Con đóm đóm kia, nó đâu rồi, đừng bay nhanh như vậy! Nhìn mỏi mắt cũng thấy cái đốm sáng hạnh phúc đó, tôi như gặp mẹ về vậy, vui mừng khiến tôi thốt lên:
- Tao thấy rồi, tao thấy nó rồi!
Nhưng đằng sau không có tiếng người đáp lại, tôi ngừng chạy, quay đầu nhìn, từ lúc nào mà tôi chỉ còn lại một mình, thằng Cường đâu rồi? Đang hoảng loạn, bỗng từ bên trái có người lao tới, eo tôi bị trúng một đạp, hai chân mất thăng bằng, tôi ôm bụng gục xuống đất.
Người kia đạp lên ngực tôi, đẩy tôi nằm thẳng ra, khuôn mặt tôi nhìn thấy lúc đó là của Quân, thằng khốn, hắn ta một tay túm đầu tôi, một tay giơ lưỡi hái, nói:
- Mày biết vì sao tao phải tới đây không, vì con quỷ này rất hiếm, nó là thực thể của mẫu tử ngải, một dạng ngải cao cấp đấy, đầu của mày đủ để tao chiếm được nó, ngoan ngoãn một chút đi, nếu không muốn đau đớn.
Tôi sờ quanh mặt đất, vốc được một nắm cát, để cho thằng ấy nói xong thì lập tức quăng vào mặt hắn. Chiêu này sử dụng lúc nào cũng thành công, hắn che mặt, tôi gạt phắt tay hắn khỏi đầu, định bật dậy thì bị tên đó dùng chân đạp dí xuống. Hắn đạp vào đâu vậy, tôi không biết nhưng mà nửa thân dưới của tôi đau quá, thằng khốn!
Đang lúc tôi quằn quại, lưỡi hái của hắn chợt hạ xuống, tuy lực không mạnh, nhưng vì nó quá sắc bén, tay tôi chạm phải lập tức bị cứa rách một vệt dài. Cường đâu rồi, tôi thầm nghĩ, chẳng lẽ hắn đã giết cậu ta, không thể nào, tôi nhìn trên lưỡi hái, có một vệt máu nhỏ xuống.
Huỵch!
Đúng lúc tôi hoang mang nhất, Cường lập tức lao tới, cậu ta xô ngã tên Quân, tạm thời người tôi được giải thoát, chỗ bị dẫm trúng, đau tới mất cảm giác. Tôi lồm cồm bò dậy, nhìn quanh xem có còn con gì muốn lao đến nữa không, chỉ mới nhìn lại, tôi đã thấy con quỷ kia bò tới, vận tốc cực nhanh, tôi chạy ba bước bằng nó chạy một bước.
Lập tức cúi xuống kéo thằng Cường dậy, cậu ta không biết có bị thương ở đâu không, nhưng giờ cứ phải chạy đã, tôi nhớ lại nơi vừa nhìn thấy con đom đóm, ba chân bốn cẳng lôi theo thằng Cường lao đi. Chạy được một đoạn thì cậu ta tự di chuyển được, tôi không có thời gian hỏi thương thế của thằng ấy, chỉ biết nhìn khắp nơi, xem con đom đóm bay đường nào rồi.
- Hướng hai giờ, nhanh lên! – Cường nói, tay chỉ về phía rất xa, tôi không thấy cái gì ở đó, nhưng cậu ta đã nói thì phải lập tức làm theo.
Chúng tôi chạy không ngừng nghỉ, nhưng vì địa hình quá xấu, nhiều rễ cây chằng chịt, chạy mãi cũng không được bao xa.
Vút!
Chát!
Tiếng vũ khí xé gió lao đến, đáp lại là một tiếng va chạm chát chúa, tôi bất giác nhìn lại, Cường dùng cành cây đánh văng lưỡi hái sang một bên, Quân cũng vừa chạy tới.
Loạt xoạt. Loạt xoạt.
Từ trong bóng tối, con quỷ xuất hiện, nó nhằm thẳng vào tôi mà xông tới, chỉ nhìn tốc độ của nó thôi mà tôi đã chùn hết chân lại rồi. Rất nhanh Cường gạt tôi sang một bên đứng chắn ngay trước mặt con quỷ, nó lập tức giảm tốc, tới gần thì ngừng lại, cái đầu lúc lắc dữ dội.
Tôi tự hỏi sao con quỷ kia không lao vào tiếp? Cứ mỗi lần giáp mặt thằng Cường là nó lại lùi về sau, giống như thằng ấy dọa được nó vậy.
- Chạy đi – Cường nói nhỏ.
Tôi thấy cậu ta nhìn tên Quân, lưỡi hái đã về tay hắn, hắn thủ thế chuẩn bị tấn công, tôi thì không phải đối thủ của hắn. Nhưng mà Cường cũng không thể, một mình cậu ta không thể chống lại được hai kẻ thù cùng một lúc như vậy.
- Chạy! – Cường hét lên.
Chân tôi tự động lùi lại, lập tức Quân chồm lên, lưỡi hái vung xuống ngay đầu Cường, cậu ta cúi người lé được trong gang tấc. Tôi không có vũ khí để chiến đấu, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy Cường chắc chắn sẽ bị chém trúng. Đang do dự, mắt tôi lếc qua chỗ con quỷ, không thấy nó đâu nữa. Tiên sư, con quỷ đâu rồi.
Vừa tự hỏi, tôi lập tức có câu trả lời, con quỷ vòng qua thân cây, tránh chỗ thằng Cường đứng, nó nhảy thẳng xuống trước mặt tôi. Tôi không dám mở mắt, cứ thế quay đầu bỏ chạy một mạch, sợ rằng nhìn thấy nó, nhuệ khí trong tôi sẽ tiêu tan hết.
Chạy điên cuồng được một lúc mà tiếng loạt xoạt phía sau vẫn không dứt, cảm giác nó càng tiến gần tới mình hơn, tôi thở ra đằng tai, mắt nhìn khắp trên dưới, con đóm đóm đó kia rồi! Đang định quẹo trái đuổi theo thì chân tôi vướng phải rễ cây, một cảm giác rất tuyệt vọng truyền tới trước khi tôi đập mặt xuống đất. Gần như ngay lập tức, con quỷ chồm lên người tôi, chân tay tôi đều bị nó đè chặt.
Giờ tôi mới hiểu sợ tới tiểu ra quần là như thế nào. Nói vậy chứ tôi không tiểu ra quần, chỉ là toàn thân tôi cứng đờ, nước mắt tự động chảy, dù không muốn nhìn nhưng tôi vẫn phải hé mắt xem con quỷ kia định làm gì mình. Nó lúc lắc cái đầu, trái phải, trái phải, tôi như bị thôi miên theo nó, đột nhiên tôi thấy hai bàn tay luồn ra trước cổ nó, lập tức đầu nó bị giật ngược lại.
Tay con quỷ không thể giữ tay tôi được nữa, tôi được đà bật dậy đẩy cho nó một cái thật mạnh. Nhưng mà không ổn, chỗ tôi vừa đẩy, là bụng nó, cảm giác như có cái gì đang chuyển động bên trong, tôi rụt tay lại. Cùng lúc hai bàn tay đang giữ cổ nó buông ra, con quỷ ngã ngửa ra sau, đè cả lên hai chân tôi.
Cường vươn tay kéo tôi dậy, tôi nhìn cậu ta, rồi lại nhìn xung quanh, Quân đâu rồi, hắn đã bị cậu ta đánh bại sao. Chân vừa thoát khỏi con quỷ, hai người tiếp tục bỏ chạy, lần này do kiệt sức nên tốc độ của tôi giảm hẳn, Cường cố gắng kéo tôi theo, nhưng càng lúc tôi thấy chân mình càng nặng. Thịch.
Bỗng tôi bị kéo giật lại, hai chân như có cái gì tóm trúng, cảm giác được là hai bàn tay, bé thôi nhưng sức lực khủng khiếp. Tôi chưa kịp quay lại, lực kéo lập tức lôi tôi ngã sấp xuống. Tim phổi giống như bị cú va đập đó làm cho vỡ nát, tôi đau tới không kêu được, chỉ biết cố gắng nhìn ra sau xem là cái gì đang tóm lấy chân mình.
Kia là hai bàn tay trắng bệch, có một thứ nước nhầy vẫn bám trên bàn tay đó, nhìn xuống tiếp tôi càng kinh hãi, một đứa trẻ từ đâu chui ra, toàn thân bọc bằng một lớp màng, hai mắt to gần hết mặt, đen như hắc ín. Tôi chưa kịp kêu lên thì đã thấy nó há miệng:
RÉCCCCCCCC!
Tiếng thét chói tai vô cùng, giống như là tiếng người ta cào vào cửa kính phóng đại lên vậy. Cùng lúc tôi bị hai bàn tay đó kéo tuột về phía sau, vận tốc nhanh tới không kịp níu kéo bất cứ thứ gì trên đường đi.
- Con quỷ nó đẻ luôn ra đây rồi!
Trong lúc hoảng loạn, tôi gào lên, hai chân giãy giụa, cố gắng vùng khỏi hai tay con quỷ con.
Bốp!
Tiếng vật gì bị đá văng phát ra dưới chân tôi. Cảm giác mình bị lôi đi ngừng lại, nhìn xuống mới thấy, con quỷ đã bị sút bay đi đâu mất. Cường thở hồng hộc ngay gần đó, có vẻ như cậu ta đã phải đuổi theo tôi một đoạn khá xa, sau đó mới tung ra cú đá chặn đó. Tôi bò dậy, đau và mệt khiến tôi không thể thở nổi, cố gắng lắm tôi mới bám được vào một thân cây, tim đập dồn dập trong lồng ngực.
- Cố lên, chạy tiếp đi, hướng h ấy, không chạy thì không đuổi kịp con đom đóm đâu – Cường vừa thở vừa nói.
Tôi xua tay, giờ tới thở còn khó khăn, không thể nhấc chân lên được nữa.
- Mày biết kia gọi là gì không? Ấu ngải đấy, con quỷ kia sinh con, ngải được nuôi dưỡng trong người nó, kia chính là chủ thể của ngải, đó là cấp cao nhất của ma ngải, giờ thì mày có muốn chạy cũng không được nữa đâu – Quân vừa nói vừa tiến tới gần tôi, lưỡi hái sáng quắc trong tay hắn.
Giờ thì tôi chết chắc rồi, sức đâu mà chống cự nổi thằng điên này, tôi liếc mắt nhìn thằng Cường, cậu ta đang mò mẫm đi đâu đó, quay lưng lại với tôi. Bỏ chạy sao, cũng đúng thôi, đáng nhẽ tôi đã có thể chạy thoát, nhưng tôi lại không làm, cậu ta cũng đã cố hết sức rồi. Tôi hít một hơi, dựa lưng lên thân cậy, mắt nhìn tên Âm dương sư bước tới chỗ mình.
May mắn là tôi đã gọi điện về cho mẹ trước khi những chuyện này diễn ra, còn về lời hứa, chắc tôi sẽ đền trả mẹ vào kiếp sau vậy. Nghĩ mà muốn khóc quá, tôi thực sự không định chết ở đây. Mắt thấy lưỡi hái của tên Quân kia giơ cao, vài giây nữa thôi là tôi sẽ mất hết tri giác, thở dài lần cuối, tim tôi thắt lại.
Xoạt!
Đột nhiên từ phía sau có một vòng dây quấn quanh cổ tên Âm dương sư, đột ngột tới mức, hắn không kịp trở tay, vòng dây đó ngay lập tức siết chặt lại, ép cho hắn phải ngừng hoạt động. Tôi nheo mắt, đúng là Cường rồi, cậu ta đã trở lại, nhưng mà kiếm ở đâu được cái dây chắc chắn vậy?
Tôi nghiêng đầu nhìn, ngay cạnh đó là con quỷ, không biết nó đứng đó làm gì, cái dây là từ người nó thì phải. Dây gì vậy? Ngay lập tức tôi thấy đầu dây bên kia, chính là con quỷ con đang treo lủng lẳng. Đây là dây rốn của con quỷ!
Gần như cổ họng tôi nghẹn lại, có cảm giác như mình sắp nôn ra hết mọi thứ. Tôi cố gắng nhịn, nhưng càng nhìn tôi càng thấy ghê tởm.
- Chạy đi, tao không giữ được lâu đâu – Cường nói, giọng yếu đi rất nhiều.
Tôi lùi lại, trước khi quay người đi, tôi thấy tay cầm lưỡi hái của tên Quân đưa lên, hắn lách lưỡi hái vào đoạn dây quấn cổ. Không xong rồi, dây rốn dù rất dai, nhưng lưỡi hái của tên đó còn sắc bén hơn nhiều, một đường cắt cũng đứt thành mấy đoạn. Mà chẳng phải cắt xong thì tên đó cũng thành bà đỡ cho con quỷ con sao, nó sẽ theo phe hắn mất.
Vừa nghĩ tôi vừa cố gắng bỏ chạy, tự nói với bản thân, Cường sẽ không sao đâu, giờ phải tìm được đường ra trước đã, hai mắt sẽ là vũ khí cho tôi. Nhìn mãi rồi tôi cũng thấy chấm sáng kia ẩn hiện, như có thêm động lực, tôi di chuyển từ thân cây này sang thân cây khác, chân cố gắng chạy.
Đốm sáng nhấp nháy liên tục, phải sống ra khỏi đây, không được gục ngã, Cường đã trông cậy vào tôi nhiều như vậy, không đời nào tôi lại phụ công cậu ta. Bước chân rệu rã, toàn thân đau đớn, những đe dọa bây giờ không đáng sợ bằng khiến người khác thất vọng về mình.
Loạt xoạt, loạt xoạt.
Ánh nhìn của tôi lập tức chuyển từ con đom đóm sang một bóng đen di chuyển linh hoạt trên cao. Nó bay từ cây này sang cây khác, nhanh như sóc, nhìn hình dạng thì tôi nhận ra, đó là con quỷ con. Mẹ ơi, nó vừa mới đẻ được mấy phút, giờ thì khinh công cũng cao cường luôn rồi, đúng là hổ mẫu sinh hổ tử.
Tôi nhặt một khúc cây trên đường, vừa nhìn hướng con quỷ con lao tới, vừa chạy. Không được chậm trễ, tôi đang là niềm hy vọng của thằng Cường, ít nhất cũng phải thấy được cửa ra rồi hãy bị chặn lại. Chưa nghĩ được nhiều, bóng đen bên kia bỗng vồ tới. Mắt thấy nó chuẩn bị tiếp cận mình, tôi vung que gỗ đánh chặn nó.
Tưởng một gậy đó sẽ vụt cho con quỷ con bay đi như thằng Cường từng làm, nhưng sau khi vụt xong, tôi thấy tay mình nặng trịch. Nhìn lại mới biết, con quỷ con đã bám dính trên khúc cây của tôi, hơn nữa, còn vừa há miệng đớp khúc gỗ, vừa từ từ tiền tới. Trong giây lát, tôi thấy khúc gỗ càng lúc càng ngắn lại, cảm giác như nó sắp gặm thẳng tới tay tôi.
Vội buông khúc cây xuống, con quỷ con tiếp đất, nó cũng bò bằng tứ chi giống mẹ nó, nhưng ngoài bò đi, nó còn biết nhảy nữa. Và chỉ vừa bò được mấy giây, nó lập tức chồm lên người tôi, sức bật kinh người, mắt tôi thấy nó chuẩn bị tóm trúng mặt mình, phản xạ tự nhiên là đưa tay lên chắn.
Con quỷ con vồ được tay tôi thì lập tức há miệng ra đớp. Cái đệch! Đau thấu xương, một cái tớp đó phải bằng ba lần chó cắn, tôi dùng tay còn lại đẩy mặt nó ra, nhưng không thể, toàn thân nó nhớt nháp, tay tôi vừa chạm tới liền bị tuột đi ngay. Vừa kinh vừa sợ, tôi đập tay vào thân cây gần đó, dúi cho con quỷ kia chết ngạt, nhưng nó dai sức vô cùng, có đập bao nhiêu cũng không chịu buông.
- Bỏ nó ra đây! – Tôi nghe thấy tiếng Cường gọi mình.
Lập tức quay lại, tôi thấy thằng ấy dùng hai bàn tay tóm lấy hàm trên hàm dưới của con quỷ con, gân tay nổi lên, cùng lúc cơ mặt cậu ta nhăn lại. Cường dồn sức vào ngón tay, cậy miệng con quỷ con ra khỏi tay tôi. Động tác rất chậm, vì con quỷ cũng khỏe, nó nguyện chết cũng không nhả tay tôi ra, Cường thậm chí đã phải hét lên mới có thể bạnh được hàm nó. Tôi nhìn cái miệng đang ngậm tay mình từ từ bị kéo ra, răng của nó rất dài và nhọn, lởm chởm như mảnh sành người ta rắc ở bờ rào, thịt ở chỗ bị nó ngoạm trúng chắc đã nát bấy.
Tay vừa được nới lỏng, tôi lập tức rụt về, vạch áo lên xem, tôi thấy hai hàm răng cắm sâu vào da thịt tạo thành những cái lỗ, ở đó máu chảy ra không ngừng. Nếu ngậm lâu thêm chút nữa, chắc nó có thể cắn rời cả mảng thịt tôi ra rồi. Cường giữ chặt hai hàm răng con quỷ, vung tay ném nó bay ngược về phía sau, tiếp đó cậu ta nhìn lại vết thương trên tay tôi, hỏi tôi có ổn không. Ổn cái nỗi gì, nghĩ là thế nhưng tôi vẫn gật gật đầu, thầm nghĩ mình phải mạnh mẽ lên.
Có cái gì vừa lóe sáng sau lưng thằng Cường, tôi giật mình, là lưỡi hái, ngay lập tức tôi đẩy thằng ấy sang một bên, lưỡi hái lia sượt qua vai cậu ta, phần chóp của nó còn gần chạm tới mặt tôi, cảm giác lạnh toát. Tôi loạng choạng lùi lại, Quân không ngừng tay, chỉ trong chớp mắt hắn áp sát tôi, tay vung lưỡi hái lên. Lưng tôi đập vào thân cây, không thể lùi tiếp được, mắt thấy lưỡi kim loại lia tới, lần này tôi không thể tránh đi đâu được.
Phập!
Lưỡi hái cấm ngập thân cậy, tới gần cổ tôi thì ngừng lại, do vị trí quá gần nên Quân không chú ý, lưỡi hái quét xuống lập tức bị chặn lại. Tôi nuốt nước miếng, thấy hắn đang mất tập trung do phải rút lưỡi hái ra, tôi giơ chân đạp cho tên đó một cái, hắn còn nhanh hơn, tôi chưa chạm được vào hắn thì mặt đã ăn một đấm.
Máu mũi cũng đổ rồi, giờ thì trên người tôi không chỗ nào là không bầm dập. Hai mắt lúc sáng lúc tối, nhìn cái gì cũng ra bốn năm bản copy, chắc tôi sắp tới cực hạn rồi. Tên Âm dương sư lại túm đầu tôi kéo lên, một tay hắn dùng lực rút lưỡi hái rồi giơ cao, nhìn hắn cười mà tôi thấy muốn khóc quá.
Bốp!
Vũ khí của hắn liền rơi xuống, tôi thấy hắn ôm tay, và Cường từ phía sau lao đến, cậu ta nhanh chóng nhặt lưỡi hái lên, chĩa nó về phía Quân, nói bằng giọng đe dọa:
- Tao cũng sử dụng được lưỡi hái, nếu mày không tin, thử bước lên một bước xem đầu thằng nào rơi trước.
Nói xong lại quay ra nhìn tôi:
- Hướng h, nhanh đi đi, sắp tới cửa ra rồi.
Một lần nữa tôi lại được Cường cứu, muốn nói lời cảm ơn, nhưng do quá cấp bách, tôi chỉ biết gật đầu, xoay chân rời đi. Đây không phải là do tôi may mắn, đây là do tôi tích được đủ đức từ kiếp trước, nên tới kiếp nay tôi mới có được một người anh em tốt như cậu ta.
Theo hướng Cường chỉ, tôi lần mò chạy tới, con đom đóm thực ra bay không nhanh, chạy được mấy phút, tôi đã thấy nó nhấp nháy xa xa. Đột nhiên đốm sáng biến mất. Tôi kinh ngạc, nó đi đâu rồi, hay là đậu vào đâu, tôi nhìn quanh, khi chắc chắn là không thấy nó nữa, tôi hoảng hốt gào lên:
- Tao không thấy con đom đóm đâu nữa rồi! Cường, con đom đóm biến mất rồi!
Một lát sau, tôi thấy cậu ta chầm chậm bước ra từ sau một thân cây, hình như một bên tay cậu ta bị thương. Thấy tôi định bước đến, Cường ra hiệu không cần, nói:
- Tìm đi, tới quỷ môn quan rồi, gần đây sẽ có một cái cọc, trên cọc được buộc bùa vàng, tìm được nó rồi thì nhổ lên, hành động càng nhanh càng tốt. Tao vẫn ổn, chỉ hơi kiệt sức thôi.
Tôi gật đầu, tìm cái cọc buộc bùa vàng, lẩm nhẩm trong đầu mấy lần, mỗi lần cúi xuống là mắt tôi lại hoa lên, rất khó để nhìn thấy những thứ mọc ở dưới đất.
Phập!
Vai tôi đau nhói, có thứ gì đó vừa cắm lên lưng tôi. Đầu gối tôi khụy xuống, cảm giác nóng hổi chạy khắp cơ thể. Chắc là máu tôi đang chảy, thực sự đau đến muốn ngất đi được.
- Mày không được ngất! – Tiếng Cường nói rất gần. Lưng tôi lại nhói lên, lần này là thứ cắm trên lưng đã được rút ra.
Tôi mở mắt, đầu đang gục xuống nên nhìn cái gì cũng bị xoay ngược lại. Cố gắng ngẩng mặt lên, tôi thấy Cường đang vật lộn với ai đó, hình như là, là Quân. Mẹ kiếp, thằng khốn đó lại lừa tôi, hắn dẫn tôi tới đây cốt là vì muốn tôi làm tế vật cho cô gái kia. Hắn chặt đầu tôi, sau đó chiếm lấy cô gái, tiếp theo thế nào thì tôi không biết. Giờ tôi không muốn nghĩ gì nữa.
Trong mắt bỗng thấy có cái gì màu vàng hiện lên, tôi với tay, là một mảnh vải màu vàng, để làm gì nhỉ? Tôi thử giật mấy cái, nó bị buộc vào một cái que gỗ, cắm xuống đất, giật không ra được. Vải vàng buộc vào que gỗ sao, vải vàng buộc cọc gỗ, bùa vàng buộc cọc gỗ? Tôi lập tức nhận ra kia là cái gì, Cường nói rằng nếu thấy được cái đó thì phải lập tức nhổ nó lên.
Bằng số sức lực còn lại, tôi ngồi dậy, quay sang nói với cậu ta:
- Thấy rồi, tao thấy cái cọc gỗ đó rồi.
Cường đã ghì chặt được tên Âm dương sư, nghe tôi nói thì đáp:
- Nhổ nó lên, nhanh!
- Không được nhổ, sẽ đóng quỷ môn quan lại mất… - Quân ngay lập tức nói.
Quỷ môn quan đóng lại thì sao, tôi định hỏi, nhưng Cường quát lên:
- Nhanh, nhổ lên!
Được, tôi nín thở, dồn sức vào hai cánh tay, hàm răng cắn chặt vào nhau, bao nhiêu sức lực còn lại đều dùng để nhổ cái cọc đó lên. Tên Âm dương sư vùng dậy, hắn đạp Cường sang một bên, thấy hắn tiến tới, tôi càng cố gắng gồng mình. Cường nhanh chóng lao lên xô ngã tên Quân, hắn gào:
- Mày nhổ nó lên là tất cả những người còn ở trong kết giới, kể cả bạn mày cũng sẽ không thể về được nhân gian đâu.
Có thật vậy không? Tôi giữ chặt cọc gỗ, mắt nhìn Cường.
- Tao sẽ theo sau mày, nhổ đi – Cường nói, mắt nhìn tôi kiên quyết.
Cậu ta luôn nói thật, trước giờ tôi vẫn tin như vậy. Cùng lúc tay tôi nhổ được cái có gỗ kia lên, người nghiên về phía sau, toàn thân hụt hẫng. Tôi không rõ là mình đang ở đâu, chỉ thấy va đập rất nhiều, xung quanh liên tục xoay tròn, cảm giác như đang lăn xuống từ trên một con dốc vậy.
Tới khi không còn cảm thấy đầu óc xoay mòng mòng nữa, tôi mở mắt. Đây là mặt đường bê tông, tôi nhận ra màu trắng xám này. Vậy là tôi thoát rồi, thằng Cường vẫn đang ở trên kia, tôi phải lên cứu cậu ta. Nhưng dù có cố gắng đên mấy, người tôi cũng không thể nhấc lên nổi.
Tôi nheo mắt nhìn, trên kia có ánh sáng lấp lóa, có phải là Cường đã thoát rồi không?
- Cường!
Tôi gọi, bản thân cũng không nhận ra giọng của mình nữa, nó khản đặc và rất khó nghe. Gọi tới ba câu, ánh sáng trên kia bắt đầu rọi xuống, một quần sáng chiếu thẳng vào mắt tôi. Khiến tôi không nhìn thấy gì, bất giác nhắm nghiền mắt lại, ngay lúc đó tôi nghe thấy tiếng người nói:
- Có người rơi xuống chân đèo kia, …
Tiếp theo hai tai ù đi và toàn thân nhẹ bẫng. Xung quanh dần trở lên yên tĩnh, đầu tôi cũng đã không còn đau như trước nữa, các vết thương dần được xoa dịu, chắc tôi sắp chết. Cảm giác sợ hãi đối với cái chết không còn hiện hữu, tôi dần lịm đi.
Có tiếng khóc văng vẳng bên tai, nghe như từ nơi nào xa lắm vọng vào tâm trí tôi. Ngẫm một lúc, nhận ra không phải là tiếng khóc ở xa xôi gì, ngay bên cạnh thôi, có người còn đang cầm tay tôi nữa, cảm giác được hơi ấm của người đó truyền vào lòng bàn tay. Tôi đã chết rồi mà, sao vẫn có thể nghe được những âm thanh chân thực ấy.
Không chỉ nghe, tôi còn thấy được luôn, trước mắt xuất hiện một màu sáng trắng, lần lượt là khuôn mặt của mẹ, bố, một vài người xa lạ, họ ngó tôi rồi nhìn nhau khóc. Chuyện gì vậy, tôi chớp mắt, giờ thì có thể nghe ra lời bọn họn đang nói:
- Nó mở mắt kìa bố nó, thằng Minh mở mắt nhìn tôi kìa.
- Không sao rồi, may mà cứu chữa kịp thời, không sao nữa rồi.
Tôi liếc sang, mẹ tiến tới ôm tôi, tiếng nói nghẹn ngào, tự nhiên tôi cũng muốn khóc, đã xảy ra chuyện gì, trong lòng tôi tự hỏi. Ngay lập tức, những hình ảnh ma quái hiện lên trước mắt, tôi đã chạy rất nhiều, tới mức hai chân không thể di chuyển được nữa, tay tôi bị một con quỷ cắn trúng, nơi vết thương giờ gần như tê liệt, tôi còn bị lưỡi hái cắm vào lưng, bị đánh rất nhiều nữa, tới cùng, tôi đã nghĩ mình chết luôn rồi.
Thực tế là tôi không chết, dù kiệt sức và mất máu, nhưng vết thương không quá nghiêm trọng, người mà tôi gặp đêm hôm đó, họ đang đi soi chuột, nghe tiếng tôi gọi thì ra xem. Lúc tôi ngất đi, họ đã chuyển tôi vào bệnh viện, tôi được cấp cứu kịp thời, hiện đã là hai ngày tính từ đêm hôm đó. Khi bố mẹ tới, tôi vẫn hôn mê và hai người còn tưởng tôi không qua khỏi.
Thật tốt là cuối cùng tôi cũng được gặp bố mẹ, tôi cố gắng cười an ủi mẹ, đúng rồi, còn một người bạn nữa đi cùng tôi, cậu ta cũng bị thương, tôi hỏi y tá xem giờ cậu ta đang nằm ở giường nào. Y tá lắc đầu, cô ấy nói đêm hôm đó, người ta chỉ đưa một mình tôi vào viện.
Tôi hỏi đi hỏi lại, còn miêu tả ngoại hình, mặt mũi, thậm chí còn lấy cả điện thoại ra để cho họ xem ảnh. Nhưng nhận lại vẫn là cái lắc đầu. Người ta chỉ thấy mình tôi rơi từ trên dốc xuống, trên người đầy thương tích, ngoài ra, không thấy có ai xung quanh nữa.
“Tao sẽ theo sau mày.”
Chẳng phải Cường đã nói với tôi như vậy.
Tôi nhờ bố mẹ, muốn họ thuê vài người, tìm kiếm quanh khu vực nghĩa địa trên dốc đèo Cái, người đó đã cứu tôi, không thể nào tôi thoát mà cậu ta thì bị kẹt lại được.
Kết quả vẫn không tìm thấy. Xung quanh đó, trên dưới dốc, rộng hơn là cả trong rừng cây phía sau, hoàn toàn không phát hiện thêm ai khác. Tôi từ hy vọng chuyển sang tuyệt vọng, một tuần sau, tôi được phép xuất viện. Việc đầu tiên tôi làm, chính là ra nghĩa địa, nơi đây vẫn vậy, hoang tàn và lạnh lẽo, giống như đêm hôm đó tôi tới, nhưng bên cạnh giờ đã thiếu đi một người. Cậu ta cứ như vậy biến mất, dù có tìm kiếm bao lâu, cũng không thể thấy được. Vĩnh viễn từ nay, có thể tôi sẽ quên đi khuôn mặt cậu ta, nhưng cảm giác trống trải này, chắc chắn không cách nào xóa đi được.
Tôi có gọi thử về nhà của Cường, số điện thoại đó không liên lạc được, có lẽ người ta đã thay số. Xin được địa chỉ nhà cậu ta, tôi tìm tới nơi, muốn gặp mẹ và dượng của cậu ta, nhưng người trong đó đã chuyển đi từ lâu, căn nhà giờ để trống. Mọi thứ liên quan tới Cường dần bị xóa sạch, tới cả trí nhớ của mọi người về cậu ta, cũng dần biến mất.
Sau ba tháng, tôi kết thúc tìm kiếm, kiên trì bao nhiêu cũng vô ích, cậu ta cùng tên Âm dương sư, có lẽ đã bị giữ lại ở bên kia quỷ môn. Tôi vẫn còn nợ cậu ta một lời cảm ơn. Nhớ tới lúc đó, khi cậu ta cầm chiếc lưỡi hái lên, hình dung của tôi về Cường có phần giống với thần Chết. Thần Chết tồn tại là để bảo vệ linh hồn con người, cậu ta cũng vậy.
Tôi xin được một công việc ở thành phố, làm nhân viên văn phòng, ngày ngày ngồi bàn giấy. Thỉnh thoảng tôi vẫn nhớ tới những ngày còn ở Thái Nguyên. Duy cũng đang dần hồi phục, tôi vẫn hay qua bệnh viện thăm cậu ta. Vụ tai nạn khiến Duy trở thành người thực vật, nhưng gần đây đã có tiến triển tốt, tôi nghĩ cậu ta cũng sẽ sớm tỉnh dậy thôi.
Tối hôm nay, tôi ngồi trước màn hình máy tính làm việc, đang lúc tìm kiếm thông tin trên mạng, tôi bắt gặp một đường link quen thuộc, Âm binh, đây là trang web của tên Âm dương sư. Họ vẫn hoạt động, bất giác tôi click vào dòng link, trang web mở ra, phòng chat hiển thị người dang online. Tôi vào phòng chat, đập vào mắt tôi là một cái tên “Người nói chuyện với linh hồn”, và nó vẫn sáng.
“Xin chào, lâu rồi không gặp.”
Tin nhắn từ bên kia bỗng gửi tới hộp thư của tôi, sau lưng tôi lạnh toát…
___Giải Ngải Ký Hoàn___
Nhiệm vụ của Minh tới đây là hoàn thành, Cường và Quân sẽ giải thích nốt phần còn lại :D