Người đàn ông bước ra khỏi phòng và nhìn chằm chằm vào chị Lệ.
Tôi và Thập Ngũ hoàn toàn bị người đàn ông đó phớt lờ.
Cả căn phòng rơi vào sự im lặng chóc, không lâu sau, người đàn ông chậm rãi bước về phía trước.
Người đàn ông cầm một chiếc rìu khổng lồ trong tay và kéo nó xuống đất, tạo ra âm thanh xèo xèo.
Chúng tôi nghe thấy da đầu tê dại, nhưng ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng hát của Tiểu Ái: "Ném, ném, ném chiếc khăn tay, nhẹ nhàng đặt nó ra sau lưng đứa trẻ....."
Người đàn ông chợt sững người, rồi giận dữ gầm lên: "Đừng hát nữa, ngoan ngoãn quay vào trong nhà đi!"
Tiểu Ái bắt đầu khóc không ngừng, và ánh đèn trong phòng đỏ dần theo tiếng khóc.
Người đàn ông mở cửa, Tiểu Ái bước vào, anh ôm chặt lấy Tiểu Ái: "Tiểu Ái, chúng ta không cần mẹ nữa, được không? Ba sẽ yêu thương Tiểu Ái, ba sẽ luôn yêu con.”
Tiểu Ái nằm trong vòng tay của người đàn ông với đôi mắt vô hồn, chờ đợi người đàn ông chạm vào má cô.
Ngay khi người đàn ông đưa tay ra, một con sắc nhọn đã vào cơ thể người đàn ông.
Tiểu Ái dùng ánh mắt vô cảm nhìn người đàn ông, sau đó cứ thế đâm, nát gan của người đàn ông.
Người đàn ông ngã xuống đất, thở hổn hển vì đau đớn.
Tiểu Ái mỉm cười nhặt chiếc rìu khổng lồ của người đàn ông.
Khi chiếc rìu chặt xuống, tung tóe khắp nơi, phần th@n dưới của người đàn ông bị chiếc rìu chặt đứt thẳng thừng.
Ruột và chảy đầy trên mặt đất, người đàn ông điên cuồng bò ra ngoài, cố gắng trốn thoát.
Nhưng Tiểu Ái đã vứt đôi dép của mình và dùng đôi chân trắng nõn dẫm lên ruột người đàn ông.
Người đàn ông không thể tin được nhìn Tiểu Ái: “Mày là ai, mày là ai!”
Lúc này, đột nhiên có tiếng bước chân.
Tiểu Ái mỉm cười và nhìn ra bên ngoài: "Muốn chơi một trò chơi không nè?"